Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-603
Chương 604: Gió thổi mây phun
Mặt biến bình yên phẳng lặng.
Du thuyền nhanh chóng lướt theo tuyến đường đã đặt sẵn, giảm đều tốc độ từ ba tám xuống hai hai và giữ ở mức an toàn, hệ thống định vị xa và các thứ khác đều bình thường, trong vòng một ngàn hải lý không có thay đổi gì đặc biệt, gió yên biển lặng.
“Tôi qua Ngụy Bắc chỉ giỏi hù người, lần này.
chúng ta di chuyển cực kì an toàn đấy thôi, chiếc thùy này được tạo ra từ nguyên vật liệu rắn chắc nhất thế giới, không thấm nước và các chỉ số khác cực cao”
Lục Khánh Nam đứng trên bong thuyền hưởng thụ gió biển, bây giờ đã là chín giờ sáng, sống cả đêm trong lo lắng sợ hãi nhưng bây giờ đã không còn, chỉ có mỗi sự chờ mong khi đến nơi.
Anh ta cầm chiếc kính viễn vọng thoải mái quan sát xung quanh, có cảm giác như người lữ hành trên biển, nụ cười tươi tắn quay sang nói với Bùi Hưng Nam bên cạnh: “Hơn nữa nhỡ mà có gì xảy ra thật thì chúng ta có thể trốn xuống khoang thuyền, nòi chung là không chết được.”
Cũng mong là thế.
Bùi Hưng Nam cực kì bình tĩnh, anh ta thì lại không lạc quan như Lục Khánh Nam trong chuyện này, hơn nữa sau khi bọn họ cập bến rồi lại không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
“Kiều Bích Ngọc… Bọn họ cũng đi du thuyền đến đảo ư?”
Châu Mỹ Duy bên cạnh trải qua một đêm lo lắng hãi hùng, nay thấy gió yên biển lặng thì cũng yên tâm hơn.
Theo lời Ngụy Bắc nói thì có lẽ đến trưa nay bọn họ sẽ đến quần đảo đó, còn khoảng ba tiếng nữa là có thể đến nơi.
Bọn họ ăn sáng xong bèn đi lên trên này nhìn bờ biến rộng mênh mông không thấy bờ cùng với bầu trời xanh thăm thẳm, muốn đứng trên này để tận mắt chứng kiến quần đảo bí ẩn nọ.
Châu Mỹ Duy nhìn biển sây trước mặt, mặt biển rộng lớn khiến lòng người trở nên trống trải, cô ấy cũng không biết tại sao mình lại khăng khăng đòi lên chiếc thuyền này, rõ ràng cô ấy chỉ là một gánh nặng cho những người trên thuyền và chẳng giúp ích được gì nhiều.
Cũng không phải là vì Kiều Bích Ngọc, có lẽ trong lòng cô không hề có sự vướng bận nào, đúng lúc gặp phải cơ hội lần này, cô ấy cảm thấy cuộc sống của mình quá buồn tẻ và vô vị, hơn nữa buộc lòng phải thừa nhận là trong lòng cô ấy vẫn muốn xem coi Bùi Hưng Nam có thể bất chấp theo mình không.
Cuối cùng Bùi Hưng Nam vẫn đi theo thật.
Châu Mỹ Duy cũng không biết mình đang sung sướng hay đau khổ, cô từng thề sẽ cắt đứt tất cả mọi liên hệ với anh rồi lại mong anh ta không vứt bỏ bản thân mình, tâm trạng phức tạp đó cứ dày vò mãi.
Giọng Lục Khánh Nam ngắt ngang mạch suy nghĩ của cô: “Bọn họ nói rằng năm ngay trước nhóm Kiều Bích Ngọc đã tới hòn đảo, khi đó bọn họ cũng đi đường biển chứ nhỉ? Nếu không chắc đã chẳng thuận lợi như thế.
Còn chưa nói hết lời thì đã nghe thấy tiếng cười nhạo.
Bọn Lục Khánh Nam quay đầu lại nhìn thì khá là bất ngờ bởi vì bọn họ trông thấy Rafael, dáng người cao lớn, da trắng nõn và gương mặt tuấn tú mặc quần tây đen, áo sơ mi trắng, hai tay cảm trong túi quần đi từng bước tới gần…
“Đường Tuấn Nghĩa?”
Châu Mỹ Duy vẫn không quen lắm nên cứ gọi cái tên này mãi Rafael ngước đôi mắt xanh lên nhìn cô ấy, rõ ràng là cùng một người, anh ta nhếch môi cười trông có vẻ trêu chọc và ngả ngớn, Đường Tuấn Nghĩa không bao giờ có vẻ mặt bất cần đời thế này.
“Bọn họ ngu ngơ tới đó, dùng máy bay chuyên tải quần dụng, Cung Nhã Trang bất cô ta đi, nhanh chóng kéo cô ta bước vào quần đảo.
Rafael chậm rãi lên tiếng, giọng nói lạnh lếo và có vẻ đang nghiền ngắm điều gì đó.
“Không thể nào” Bùi Hưng Nam nghiêm túc đứng ra bác bỏ lời Rafael: “Trước đó anh đã bảo đảm với chúng tôi rắng Kiều Bích Ngọc sẽ dễ dàng lên đảo, khi đó nếu như cô ấy lái máy bay thì.”
“Cung Nhã Trang có cách để chạy ra khỏi đảo thì cũng tìm được cách để trở về” Rafael nhếch môi cười: “Chỉ cần khi đó máy bay không có sự cố ngoài ý muốn, không lệch khỏi quỹ đảo bay ban đầu thì chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì quá lớn”
“Rốt cuộc anh đang muốn nói cái gï?”
Nghe anh ta ăn nói kiểu cà lơ phất phơ đó, Lục Khánh Nam bỗng trở trở nên khó chịu, nếu không có gương mặt của Đường Tuấn Nghĩa thì chắc anh ta đã vung nắm đấm lên rồi Bùi Hưng Nam nghe được vài thông tin từ lời anh ta nói, đoán: “Máy bay của bọn Kiều Bích Ngọc lệch khỏi quỹ đạo bay bàn đầu?”
Rafael nhìn ra mặt biển sâu không thấy đáy cũng như sự mênh mông vô bờ bến của nó lúc này, khẽ cười lạnh: “Em gái tôi đúng là phước lớn mạng lớn”
Gặp phải bão lớn trên không trung, thân máy bay đã vỡ nhưng vẫn giữ được tính mạng.
Rafael cũng không muốn nói những lời này với bọn họ và cũng lười nói.
Anh ta chỉ đồng ý với Quách Cao Minh trả lời một câu hỏi, bây giờ Kiều Bích Ngọc sống hay chết, anh ta nói sống.
Du thuyền tiếp tục lướt sóng lao về phía trước, để bảo vệ an toàn, tốc độ đã dần giảm xuống. Quách Cao Minh nhìn bọn Ngụy Bắc nhanh chóng điều khiển khoang tàu, trong tay là chiếc kính viễn vọng có bội số lớn, còn anh thì nhìn sang hướng bọn Rafael đang đứng.
“Cậu Cao Minh, dường như bọn họ đang nói chuyện về cô Kiều Bích Ngọc.”
Ngụy Bắc có một cái tai nghe nhỏ màu xanh, rõ ràng có thể nghe thấy âm thanh vang đến từ bên kia.
Trước khi chiếc du thuyền này xuất phát thì nó đã được trang bị thêm rất nhiều thiết bị hiện đại và chia nhỏ ra ở từng khu vực, mục đích chính là theo dõi Rafael.
Quách Cao Minh đứng trong bưồng điều khiển nhìn lớp kính thủy tinh lớn trước mắt với ánh mắt sâu thẳm, anh cũng đeo tai nghe lên, những lời Rafael vừa nói anh cũng nghe thấy rõ ràng.
Tất cả những thành viên điều khiển buồng lái đều có nhiệm vụ của mình nên bọn họ không dám lơi lỏng.
“Kiểm tra khu vực năng lượng khoang thuyền…”
“Bình thường”
“Kiểm tra thu nhận tín hiệu điện tử…”
“Bình thường”
“Vệ tinh thu nhận, rada…”
“Bình thường” tiếp cực kì ngắn gọn và nghiêm túc, mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng cho ngày trên thuyền cuối cùng.
Căn cứ và bản đồ, với tốc độ hiện nay của bọn họ thì chắc còn khoảng chưa tới một tiếng nữa là thi điểm đến.
Ngụy Bắc ngồi trên vị trí thuyền trưởng kiểm tra các số liệu và nở nụ cười thoải mái, thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.
Ngụy Bắc nhìn Quách Cao Minh: “Cậu Cao Minh, xem ra đường đi này cực kì an toàn”
“Người đó cũng đang ở cùng chúng ta trên con thuyền này, trừ khi anh ta muốn đi chết.”
Người đầu húi cua bên cạnh đang đối chiếu số liệu lên tiếng.
Quách Cao Minh gật đầu với bọn họ, mọi người thoáng yên tâm, xem ra chuyến đi này có thế kết thúc thuận lợi và suôn sẻ, phải cảm ơn trời đất.
“Gọi anh ta lên đây, tôi có việc cần hỏi” Quách Cao Minh nói với Hầu Tử như thế, anh muốn gọi Rafael dưới mạn thuyền lên bưồng điều khiến.
Hầu Tử nhanh chóng xuống dưới làm việc.
Quách Cao Minh gọi anh ta tới buồng điều khiển khiến Rafael cực kì bất ngờ, bọn “dế nhũi”
này vẫn đề phòng anh ta.
“Bây giờ cô ấy đang ở trên hòn đảo nào?”
Quách Cao Minh thẳng thắn hỏi.
Rafael nhướng mày, thoải mái đáp: “Tôi sẽ dẫn đường để các người tìm thấy cô ta”
“Cô ấy bị thương không?” Quách Cao Minh hỏi tiếp.
Lần này Rafael nhìn thẳng vào mät anh và không nói gì.
‘Vẻ mặt Quách Cao Minh trở nên nặng nề, đưa ra yêu cầu: “Tôi muốn chúng ta ưu tiên tìm cô ấy sau khi lên đảo…
Rafael vẫn không thèm để ý: ‘Anh lo lắng thế làm gì? Dù Cung Nhã Yến có bắt được thì cũng.
không ngược đãi cô ta đâu mà”“
“Tôi nói là chúng ta ưu tiên tìm kiếm cô ấy!”
Giọng Quách Cao Minh cực kì gay gắt ngất lời, nhấn mạnh một lần nữa Mặt Rafael cũng trở nên tối tăm, anh ta không quen bị người khác ra lệnh.
“Rafael, anh muốn tôi mang theo nhiều trang.
bị vũ khí như thế, dùng ngán vạn cách để liên lạc với chúng tôi thì chắc chắn phải có việc căn chúng tôi giúp đỡ” Quách Cao Minh nhìn thấu suy nghĩ của anh ta, lạnh lùng nói ï không cần biết anh muốn tìm cánh cửa đá, quyền trượng gì gì đó, tôi phải tìm thấy Kiều Bích Ngọc trước, tôi muốn anh bảo đảm cô ấy bình yên. Nếu không chúng ta khỏi phải bàn nữa”
Quách Cao Minh có ưu thế tuyệt đối trong vụ đám phàn này, anh có quyền quyết định lớn nhất trên chiếc thuyền này, một Rafael không thể làm nên trò trống gì Rafael mím môi cười yếu ớt, ánh mắt lại nhìn ra phương xa, đột nhiên nói: “Chờ các người còn mạng sống đã ng bàn.
Gần đó là một đám mây đen đang ùn ùn kéo tới, dường như nó đang mở rộng ra như cắn nuốt cả bầu trời, màn trời biến sắc…
Mặt biến bình yên phẳng lặng.
Du thuyền nhanh chóng lướt theo tuyến đường đã đặt sẵn, giảm đều tốc độ từ ba tám xuống hai hai và giữ ở mức an toàn, hệ thống định vị xa và các thứ khác đều bình thường, trong vòng một ngàn hải lý không có thay đổi gì đặc biệt, gió yên biển lặng.
“Tôi qua Ngụy Bắc chỉ giỏi hù người, lần này.
chúng ta di chuyển cực kì an toàn đấy thôi, chiếc thùy này được tạo ra từ nguyên vật liệu rắn chắc nhất thế giới, không thấm nước và các chỉ số khác cực cao”
Lục Khánh Nam đứng trên bong thuyền hưởng thụ gió biển, bây giờ đã là chín giờ sáng, sống cả đêm trong lo lắng sợ hãi nhưng bây giờ đã không còn, chỉ có mỗi sự chờ mong khi đến nơi.
Anh ta cầm chiếc kính viễn vọng thoải mái quan sát xung quanh, có cảm giác như người lữ hành trên biển, nụ cười tươi tắn quay sang nói với Bùi Hưng Nam bên cạnh: “Hơn nữa nhỡ mà có gì xảy ra thật thì chúng ta có thể trốn xuống khoang thuyền, nòi chung là không chết được.”
Cũng mong là thế.
Bùi Hưng Nam cực kì bình tĩnh, anh ta thì lại không lạc quan như Lục Khánh Nam trong chuyện này, hơn nữa sau khi bọn họ cập bến rồi lại không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
“Kiều Bích Ngọc… Bọn họ cũng đi du thuyền đến đảo ư?”
Châu Mỹ Duy bên cạnh trải qua một đêm lo lắng hãi hùng, nay thấy gió yên biển lặng thì cũng yên tâm hơn.
Theo lời Ngụy Bắc nói thì có lẽ đến trưa nay bọn họ sẽ đến quần đảo đó, còn khoảng ba tiếng nữa là có thể đến nơi.
Bọn họ ăn sáng xong bèn đi lên trên này nhìn bờ biến rộng mênh mông không thấy bờ cùng với bầu trời xanh thăm thẳm, muốn đứng trên này để tận mắt chứng kiến quần đảo bí ẩn nọ.
Châu Mỹ Duy nhìn biển sây trước mặt, mặt biển rộng lớn khiến lòng người trở nên trống trải, cô ấy cũng không biết tại sao mình lại khăng khăng đòi lên chiếc thuyền này, rõ ràng cô ấy chỉ là một gánh nặng cho những người trên thuyền và chẳng giúp ích được gì nhiều.
Cũng không phải là vì Kiều Bích Ngọc, có lẽ trong lòng cô không hề có sự vướng bận nào, đúng lúc gặp phải cơ hội lần này, cô ấy cảm thấy cuộc sống của mình quá buồn tẻ và vô vị, hơn nữa buộc lòng phải thừa nhận là trong lòng cô ấy vẫn muốn xem coi Bùi Hưng Nam có thể bất chấp theo mình không.
Cuối cùng Bùi Hưng Nam vẫn đi theo thật.
Châu Mỹ Duy cũng không biết mình đang sung sướng hay đau khổ, cô từng thề sẽ cắt đứt tất cả mọi liên hệ với anh rồi lại mong anh ta không vứt bỏ bản thân mình, tâm trạng phức tạp đó cứ dày vò mãi.
Giọng Lục Khánh Nam ngắt ngang mạch suy nghĩ của cô: “Bọn họ nói rằng năm ngay trước nhóm Kiều Bích Ngọc đã tới hòn đảo, khi đó bọn họ cũng đi đường biển chứ nhỉ? Nếu không chắc đã chẳng thuận lợi như thế.
Còn chưa nói hết lời thì đã nghe thấy tiếng cười nhạo.
Bọn Lục Khánh Nam quay đầu lại nhìn thì khá là bất ngờ bởi vì bọn họ trông thấy Rafael, dáng người cao lớn, da trắng nõn và gương mặt tuấn tú mặc quần tây đen, áo sơ mi trắng, hai tay cảm trong túi quần đi từng bước tới gần…
“Đường Tuấn Nghĩa?”
Châu Mỹ Duy vẫn không quen lắm nên cứ gọi cái tên này mãi Rafael ngước đôi mắt xanh lên nhìn cô ấy, rõ ràng là cùng một người, anh ta nhếch môi cười trông có vẻ trêu chọc và ngả ngớn, Đường Tuấn Nghĩa không bao giờ có vẻ mặt bất cần đời thế này.
“Bọn họ ngu ngơ tới đó, dùng máy bay chuyên tải quần dụng, Cung Nhã Trang bất cô ta đi, nhanh chóng kéo cô ta bước vào quần đảo.
Rafael chậm rãi lên tiếng, giọng nói lạnh lếo và có vẻ đang nghiền ngắm điều gì đó.
“Không thể nào” Bùi Hưng Nam nghiêm túc đứng ra bác bỏ lời Rafael: “Trước đó anh đã bảo đảm với chúng tôi rắng Kiều Bích Ngọc sẽ dễ dàng lên đảo, khi đó nếu như cô ấy lái máy bay thì.”
“Cung Nhã Trang có cách để chạy ra khỏi đảo thì cũng tìm được cách để trở về” Rafael nhếch môi cười: “Chỉ cần khi đó máy bay không có sự cố ngoài ý muốn, không lệch khỏi quỹ đảo bay ban đầu thì chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì quá lớn”
“Rốt cuộc anh đang muốn nói cái gï?”
Nghe anh ta ăn nói kiểu cà lơ phất phơ đó, Lục Khánh Nam bỗng trở trở nên khó chịu, nếu không có gương mặt của Đường Tuấn Nghĩa thì chắc anh ta đã vung nắm đấm lên rồi Bùi Hưng Nam nghe được vài thông tin từ lời anh ta nói, đoán: “Máy bay của bọn Kiều Bích Ngọc lệch khỏi quỹ đạo bay bàn đầu?”
Rafael nhìn ra mặt biển sâu không thấy đáy cũng như sự mênh mông vô bờ bến của nó lúc này, khẽ cười lạnh: “Em gái tôi đúng là phước lớn mạng lớn”
Gặp phải bão lớn trên không trung, thân máy bay đã vỡ nhưng vẫn giữ được tính mạng.
Rafael cũng không muốn nói những lời này với bọn họ và cũng lười nói.
Anh ta chỉ đồng ý với Quách Cao Minh trả lời một câu hỏi, bây giờ Kiều Bích Ngọc sống hay chết, anh ta nói sống.
Du thuyền tiếp tục lướt sóng lao về phía trước, để bảo vệ an toàn, tốc độ đã dần giảm xuống. Quách Cao Minh nhìn bọn Ngụy Bắc nhanh chóng điều khiển khoang tàu, trong tay là chiếc kính viễn vọng có bội số lớn, còn anh thì nhìn sang hướng bọn Rafael đang đứng.
“Cậu Cao Minh, dường như bọn họ đang nói chuyện về cô Kiều Bích Ngọc.”
Ngụy Bắc có một cái tai nghe nhỏ màu xanh, rõ ràng có thể nghe thấy âm thanh vang đến từ bên kia.
Trước khi chiếc du thuyền này xuất phát thì nó đã được trang bị thêm rất nhiều thiết bị hiện đại và chia nhỏ ra ở từng khu vực, mục đích chính là theo dõi Rafael.
Quách Cao Minh đứng trong bưồng điều khiển nhìn lớp kính thủy tinh lớn trước mắt với ánh mắt sâu thẳm, anh cũng đeo tai nghe lên, những lời Rafael vừa nói anh cũng nghe thấy rõ ràng.
Tất cả những thành viên điều khiển buồng lái đều có nhiệm vụ của mình nên bọn họ không dám lơi lỏng.
“Kiểm tra khu vực năng lượng khoang thuyền…”
“Bình thường”
“Kiểm tra thu nhận tín hiệu điện tử…”
“Bình thường”
“Vệ tinh thu nhận, rada…”
“Bình thường” tiếp cực kì ngắn gọn và nghiêm túc, mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng cho ngày trên thuyền cuối cùng.
Căn cứ và bản đồ, với tốc độ hiện nay của bọn họ thì chắc còn khoảng chưa tới một tiếng nữa là thi điểm đến.
Ngụy Bắc ngồi trên vị trí thuyền trưởng kiểm tra các số liệu và nở nụ cười thoải mái, thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.
Ngụy Bắc nhìn Quách Cao Minh: “Cậu Cao Minh, xem ra đường đi này cực kì an toàn”
“Người đó cũng đang ở cùng chúng ta trên con thuyền này, trừ khi anh ta muốn đi chết.”
Người đầu húi cua bên cạnh đang đối chiếu số liệu lên tiếng.
Quách Cao Minh gật đầu với bọn họ, mọi người thoáng yên tâm, xem ra chuyến đi này có thế kết thúc thuận lợi và suôn sẻ, phải cảm ơn trời đất.
“Gọi anh ta lên đây, tôi có việc cần hỏi” Quách Cao Minh nói với Hầu Tử như thế, anh muốn gọi Rafael dưới mạn thuyền lên bưồng điều khiến.
Hầu Tử nhanh chóng xuống dưới làm việc.
Quách Cao Minh gọi anh ta tới buồng điều khiển khiến Rafael cực kì bất ngờ, bọn “dế nhũi”
này vẫn đề phòng anh ta.
“Bây giờ cô ấy đang ở trên hòn đảo nào?”
Quách Cao Minh thẳng thắn hỏi.
Rafael nhướng mày, thoải mái đáp: “Tôi sẽ dẫn đường để các người tìm thấy cô ta”
“Cô ấy bị thương không?” Quách Cao Minh hỏi tiếp.
Lần này Rafael nhìn thẳng vào mät anh và không nói gì.
‘Vẻ mặt Quách Cao Minh trở nên nặng nề, đưa ra yêu cầu: “Tôi muốn chúng ta ưu tiên tìm cô ấy sau khi lên đảo…
Rafael vẫn không thèm để ý: ‘Anh lo lắng thế làm gì? Dù Cung Nhã Yến có bắt được thì cũng.
không ngược đãi cô ta đâu mà”“
“Tôi nói là chúng ta ưu tiên tìm kiếm cô ấy!”
Giọng Quách Cao Minh cực kì gay gắt ngất lời, nhấn mạnh một lần nữa Mặt Rafael cũng trở nên tối tăm, anh ta không quen bị người khác ra lệnh.
“Rafael, anh muốn tôi mang theo nhiều trang.
bị vũ khí như thế, dùng ngán vạn cách để liên lạc với chúng tôi thì chắc chắn phải có việc căn chúng tôi giúp đỡ” Quách Cao Minh nhìn thấu suy nghĩ của anh ta, lạnh lùng nói ï không cần biết anh muốn tìm cánh cửa đá, quyền trượng gì gì đó, tôi phải tìm thấy Kiều Bích Ngọc trước, tôi muốn anh bảo đảm cô ấy bình yên. Nếu không chúng ta khỏi phải bàn nữa”
Quách Cao Minh có ưu thế tuyệt đối trong vụ đám phàn này, anh có quyền quyết định lớn nhất trên chiếc thuyền này, một Rafael không thể làm nên trò trống gì Rafael mím môi cười yếu ớt, ánh mắt lại nhìn ra phương xa, đột nhiên nói: “Chờ các người còn mạng sống đã ng bàn.
Gần đó là một đám mây đen đang ùn ùn kéo tới, dường như nó đang mở rộng ra như cắn nuốt cả bầu trời, màn trời biến sắc…