Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-620
Chương 621: Cô em gái thân yêu
Tên Rafael nhất định là đang nói dối!
Chết tiệt, hẳn ta nói chỉ mất ba giờ là có thể ra khỏi rừng và tìm được một nơi để ở tạm!
Trong khi đã đi suốt sáu tiếng đồng hồ mà còn chưa tới bìa rừng, lúc bấy giờ Lục Khánh Nam và Ngụy Bắc đều mang trên mình về mặt bực dọc nhưng vẫn phải cần răng chịu đựng. Đường ới vào rừng ban đêm mệt nhọc hơn ban ngày rất nhiều, chưa kể trong rừng còn có nhiều cạm bẫy, ổ gà.
“Đệch, mẹ nó, lại ngã nữa rồi”
Các đội quân hết lần này đến lần khác giận dữ hét lên trong đêm yên tĩnh của khu rừng rậm rạp.
Không biết đã có bao nhiêu cái hố như vậy rồi, đến khi nào mới ra được khỏi cái nơi chết tiệt này, mỗi người đều trở nên cáu kỉnh hơn bình thường.
Mới sáng sớm, sương dọng trên các phiến lá nặng đến mức cành lá rủ xuống kèm theo đó là sự ẩm ướt lan tỏa khắp mọi nơi, trong khu rừng tối tăm này còn kèm theo tiếng thú kêu, quang cảnh bao trùm một vẻ ảm đạm u ám.
Hầu hết các đội bây giờ đều tràn đầy năng lượng, bọn họ nghiến răng nghiến lợi với một quyết tâm dù thế nào chăng nữa cũng phải ra khỏi khu rừng này.
So với những người chuyên nghiệp như bọn họ, Châu Mỹ Duy và Bùi Hưng Nam phải rất vất vá để có thể theo kịp, hai người họ thay phiên giúp đỡ lẫn nhau, khuôn mặt cả hai đều lộ vẻ nhợt nhạt và yếu ớt, là người theo sau cùng, họ hiểu rõ bản thân mình không thể trở thành vật cản ảnh hưởng đến bất kì ai.
“Dừng lại, uống một chút nước đi?” Bùi Hưng Nam thở hổn hển hỏi.
Châu Mỹ Duy ngay cả sức nói chuyện còn không có, nhìn thấy đại quân đi càng ngày càng xa, cô lo lắng, phất tay chỉ về phía trước ý nói phải nhanh chóng đuổi theo.
Bùi Hưng Nam hít một hơi thật sâu và gật đầu.
Trước đây vì thất bại trong hôn nhân, cộng thêm cái chết của anh trai, cảm giác tội lỗi khiến anh tự hủy hoại bản thân, hiện tại xem ra anh cũng từng ra vẻ đạo đức giả quá mức.
Cùng nhau đi từng bước một, sống chết có nhau, Bùi Hưng Nam chợt nhận ra trải nghiệm khi đặt chân lên hòn đảo này, dù có chết ở đây thì cảm giác chân thật này cũng rất là đáng giá.
Lục Khánh Nam cũng rất mệt mỏi nhưng anh cũng nhinh hơn Bùi Hưng Nam một chút, dù sao thì anh luôn chú trọng thể dục, bây giờ hai chân của anh dường như không phải là chân của mình nữa mà nó lại nặng tĩu như đá. Nhưng mọi người đều có chung một ý nghĩ, bất kể thế nào thì chân vẫn phải bước tiếp, tiếp tục tiến về phía trước.
“Lại giở trò à!”
“Rốt cuộc khi nào mới ra khỏi đây được!”
Lục Khánh Nam vừa quay đầu, vừa tức giận trừng mắt nhìn tên Rafael đang ung dung đi về phía cuối đội. Tên bất lương này không nhưng không thở hổn hển mà vẻ mặt lại không có điểm gì mệt mỏi, tên này thật sự đáng hận.
Rafael liếc mắt nhìn anh một cái, mặt lộ vẻ đầy khinh thường.
Dưới chân anh ta, con Hắc Miêu Bá Tước cũng lộ có vẻ mệt mỏi, thỉnh thoảng dừng lại liếm chân, sau đó một bóng đen nhỏ thoáng biến mất trong khu rừng này với tốc độ cực kì nhanh chóng.
Quách Cao Minh vấn lộ vẻ bình tĩnh không chất vấn bất cứ điều gì Thực ra bản thân Rafael từ khi sinh ra đã được sống an nhàn, sung sướng đến mức trước.
giờ chẳng cần dùng chân để bước đi. Khu rừng rậm này của người hoang dã chiếm diện tích cũng không lớn, nghe nói chỉ khoảng ba bốn tiếng là có thể đi ra khỏi nơi này.
Rafael luôn thờ ơ với mọi thứ, anh nghĩ chắc hẳn người hoang đã đi được khoảng ba bốn giờ rồi. Họ có đôi chân to khỏe và thể lực đáng kinh ngạc đương nhiên là đi được nhanh như vậy.
Đoán rằng sẽ nhanh đến được khu rừng rậm bên cạnh Bá tước chạy ra ngoài “Tới rồi, chúng ta đi mau lên I”
Hầu Tử chạy trước dẫn đầu đi ra khỏi khu rừng rậm, nó quay lại hét lên đầy phấn khích.
Những người đi phía sau dường như nghe thấy một tia hi vọng, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, họ liều mạng tăng tốc.
‘Sau khi bước ra khỏi khu rừng rậm, cuối cùng họ cũng thoát khỏi cảm giác ẩm ướt và áp lực đè nặng tâm trí, hai mắt họ đột nhiên mở to, phía trước mặt là một vùng đất bằng phẳng.
Lúc này vào độ rạng sáng, trời vẫn một màu đen bao phủ, trăng sao nay lặng đi đâu hết. Cả đội quân tay cầm đuốc chỉnh tề, trật tự, tất cả ngọn lửa nối thành một hàng soi sáng khắp vùng đất cần cỗi này.
Mọi người trở nên hăng hái hơn, quan sát mọi thứ xung quanh với vẻ tò mò nhưng vẫn cẩn thận.
“Có vẻ như có rất nhiều khối đá lớn ở nơi này”
‘Vì màn đêm không thể đánh giá rõ ràng cảnh vật xung quanh, Lục Khánh Nam một tay cầm cây đuốc cùng với vẻ tò mò đưa tay còn lại chạm vào một tảng đá đen có kết cấu rất cứng, cũng không biết tảng đá này là thứ gì.
“Mảnh thiên thạch”
Rafael giọng điệu lạnh lùng, không nặng không nhẹ phát ra ba chữ.
Lục Khánh Nam nhướng mày nhìn hẳn, “Tất cả đều là thiên thạch ư?” Bọn họ không khỏi kinh ngạc, mặc dù trời tối thật sự không thể nhìn thấy rõ xung quanh có bao nhiêu tảng đá như vậy, nhưng họ nhìn ra được chúng có rất là nhiều.
Rafael phớt lờ họ, sau khi đi ra khỏi khu rừng, anh ta tăng tốc độ và đi về phía trước của đội.
Ngụy Bắc tuy rằng không ưa gì Rafael,nhưng nhìn thấy hắn đi đường mấy ngày cũng không có biếu hiện mệt mỏi, lại thêm lúc này thân thể cao lớn cường tráng mạnh mẽ sải bước tiến lên, trong lòng không khỏi khâm phục thể lực cứng cỏi, hơn nữa cũng không dám làm ra bất cứ hành động nào thiếu suy nghĩ.
Rafael trước đây rất lười biếng, khi đến đảo người hoang dã cho đến lúc đi ra khỏi rừng liền đi trước dẫn đường, có phần hơi bất thường.
Có vẻ như có điều gì đó mà anh ta quan tâm nằm trên đảo người hoang dã này.
Ngụy Bắc chạy tới chổ Quách Cao Minh dặn dò anh phải cẩn thận một chút, nghe xong anh trực tiếp nói: “Đi theo hắn”Trong trường hợp này, đại quân cũng phải nghe theo.
‘Sau gần ba giờ đồng hồ ròng rã đi bộ, bầu trời xám xịt lúc bấy giờ đã bắt đầu hừng sáng Họ đi bộ suốt cả một đêm dài, đoàn người ai ai đều mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.
“Đây là cái gọi là nơi ở chết tiệt của chúng ta à!” Rốt cuộc cũng tới nơi, Hầu Tử không nhịn được mà mắng to.
Chỉ là một sườn đồi, một vài hang động!
Thật là một nơi tồi tệ để có thể ở.
“Cậu muốn ở khách sạn sáu sao hay sao.” Lục.
Khánh Nam vốn đã mệt mỏi, hết sức lực ngồi bệt trên mặt đất không nhin được mà giễu cợt một câu.
Trên cái hòn đảo hoang vắng này, nơi chim chóc không thèm đậu, có vài hang động có thể ở lại qua đêm đã là tốt lắm rồi. Giờ đây, yêu cầu cuộc sống của họ ngày càng thấp, “Cái này có phải là bật lửa không?”
Bọn họ vội vàng đi bộ đã hơn 20 giờ trong đêm, đầu óc bây giờ vẫn còn một chút rối rằm, vốn dĩ muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, ai ngờ bị trượt té, dưới mông cộm lên vật gì đó, cầm lên nhìn thì lại càng thêm mơ hồ.
“Chiếc bật lửa nhựa này không phải của chúng ta, đúng không.”
Đây là một chiếc bật lửa băng nhựa rất phổ biến ở Trung Quốc, thiết kế bên ngoài lộ vẻ thô sơ.
và đơn giản, giá của nó tầm một đô la Bọn họ cũng có một chiếc bật lửa, lớp vỏ của nó được bao bọc hoàn toàn bãng thép, sức lửa bật mạnh hơn, dễ bắt lửa hơn và cũng bền hơn.
Nếu là ngày thường, một chiếc bật lửa trị giá một đô la như này hẳn là không đáng để họ bàn luận, nhưng nó lại xuất hiện trên một hòn đảo hoang vắng và biệt lập như này ngay lập tức khiến tất cả đều bị sốc.
“ Cậu chủ, chúng tôi chắc chắn chiếc bật lửa này không thuộc về bất kỳ ai trong số chúng ta”
Ngụy Bắc sau khi tập hợp mọi người lại, nghiêm túc cùng mọi người thảo luận rồi đi đến chỗ Quách Cao Minh báo cáo.
Quách Cao Minh lúc này cũng rất bối rối, chiếc bật lửa này rốt cuộc là của ai?
“Những người hoang dã ở đây không chỉ biết đào hố và săn bản, mà còn có cả bật lửa ư 2”
Đám Ngụy Bắc cũng cau mày, tất cả mọi việc dường như đã vượt xa dự tính của họ.
Bật lửa thật không thích hợp xuất hiện ở cái hòn đảo hoang vắng này.
Lục Khánh Nam nghĩ đến một khả năng anh †a vui mừng hét lên, “Có lẽ Kiều Bích Ngọc cố ý để lại cho chúng ta”
“Cô ấy đã bị Cung Nhã Trang bắt lại làm thế nào mà tìm được bật lửa được chứ”
“Nếu đây là bật lửa của cô ấy, không thể để rơi được. Dụng cụ đốt lửa trong môi trường hoang dã của cái đảo này rất quan trọng … Cho dù thực sự muốn để lại manh mối, viết vài chữ lên tường không đơn giản và rõ ràng hơn sao.”
Những người trong đội ngay lập tức phản bác ý Lục Khánh Nam và coi thường chỉ số IQ của anh †a.
“Cậu chủ, ở đây vẫn còn một cái nồi sắt” bọn nhìn xung quanh, không ngờ lại tìm hiều đồ dùng hiện đại hàng ngày.
Bật lửa và nồi sắt rõ ràng là sản phẩm của nền văn minh hiện đại Quách Cao Minh quay đầu lại nhìn Rafael, khi Rafael nhìn thấy bật lửa, anh ta không hề ngạc nhiên, ngay lập tức hiểu rằng những thứ hiện đại cần thiết cho cuộc sống hàng ngày này chắc chẵn là có người mang vào đảo “ Anh có phải dựa vào cách này để chỉ phối mọi thứ trên hòn đảo không?”
Quách Cao Minh định ninh gia tộc Rafael chính là chủ nhân của hòn đảo này.
Rafael mím miệng chế nhạo, có vẻ như đang cười nhạo chính mình, “Người hoang dã trông thì có vẻ ngu ngốc nhưng ở cái đảo này, bọn họ so với bất kỳ kẻ thống trị nào bên ngoài đều cao quý hơn”
Đặc biệt gia tộc Tư La Tề đã cai trị quần đảo này từ thời tổ tiên của họ, họ có quyền lực cực kì cao, không chỉ là của cải vô tận mà còn có sức mạnh đáng sợ.
Phía bên kia, bọn Ngụy Bắc lại tìm thấy thêm một vài điều kỳ lạ “ Cái bình đá lớn này hình như là dùng để đựng nước”Nó được người ta làm rỗng bên trong có thể chứa được cả nửa tấn nước ngọt.
“Có rất nhiều lông động vật và nội tạng”
“Có một đám cháy ở đây. Chắc hẳn có người đã nướng thịt tại đây, có một ít thị gà nướng còn sót lại”
Tất cả những điều này dường như ngày càng lệch quỹ đạo so với những gì họ hiểu biết được về chính nơi này.
* Người hoang dã còn biết cạo lông động vật, mổ bụng rồi nướng thịt?”
Họ không phải là kiểu người ăn tươi nuốt sống mà lại đặc biệt về thịt nướng ư?
Rafael nghe bọn họ nói chuyện, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, người hoang dã sẽ không bao giờ nướng thịt như thế này.
Lập tức khóe miệng anh nhếch lên vẻ cười mà như không cười, đây đích thị là em gái yêu của anh
Tên Rafael nhất định là đang nói dối!
Chết tiệt, hẳn ta nói chỉ mất ba giờ là có thể ra khỏi rừng và tìm được một nơi để ở tạm!
Trong khi đã đi suốt sáu tiếng đồng hồ mà còn chưa tới bìa rừng, lúc bấy giờ Lục Khánh Nam và Ngụy Bắc đều mang trên mình về mặt bực dọc nhưng vẫn phải cần răng chịu đựng. Đường ới vào rừng ban đêm mệt nhọc hơn ban ngày rất nhiều, chưa kể trong rừng còn có nhiều cạm bẫy, ổ gà.
“Đệch, mẹ nó, lại ngã nữa rồi”
Các đội quân hết lần này đến lần khác giận dữ hét lên trong đêm yên tĩnh của khu rừng rậm rạp.
Không biết đã có bao nhiêu cái hố như vậy rồi, đến khi nào mới ra được khỏi cái nơi chết tiệt này, mỗi người đều trở nên cáu kỉnh hơn bình thường.
Mới sáng sớm, sương dọng trên các phiến lá nặng đến mức cành lá rủ xuống kèm theo đó là sự ẩm ướt lan tỏa khắp mọi nơi, trong khu rừng tối tăm này còn kèm theo tiếng thú kêu, quang cảnh bao trùm một vẻ ảm đạm u ám.
Hầu hết các đội bây giờ đều tràn đầy năng lượng, bọn họ nghiến răng nghiến lợi với một quyết tâm dù thế nào chăng nữa cũng phải ra khỏi khu rừng này.
So với những người chuyên nghiệp như bọn họ, Châu Mỹ Duy và Bùi Hưng Nam phải rất vất vá để có thể theo kịp, hai người họ thay phiên giúp đỡ lẫn nhau, khuôn mặt cả hai đều lộ vẻ nhợt nhạt và yếu ớt, là người theo sau cùng, họ hiểu rõ bản thân mình không thể trở thành vật cản ảnh hưởng đến bất kì ai.
“Dừng lại, uống một chút nước đi?” Bùi Hưng Nam thở hổn hển hỏi.
Châu Mỹ Duy ngay cả sức nói chuyện còn không có, nhìn thấy đại quân đi càng ngày càng xa, cô lo lắng, phất tay chỉ về phía trước ý nói phải nhanh chóng đuổi theo.
Bùi Hưng Nam hít một hơi thật sâu và gật đầu.
Trước đây vì thất bại trong hôn nhân, cộng thêm cái chết của anh trai, cảm giác tội lỗi khiến anh tự hủy hoại bản thân, hiện tại xem ra anh cũng từng ra vẻ đạo đức giả quá mức.
Cùng nhau đi từng bước một, sống chết có nhau, Bùi Hưng Nam chợt nhận ra trải nghiệm khi đặt chân lên hòn đảo này, dù có chết ở đây thì cảm giác chân thật này cũng rất là đáng giá.
Lục Khánh Nam cũng rất mệt mỏi nhưng anh cũng nhinh hơn Bùi Hưng Nam một chút, dù sao thì anh luôn chú trọng thể dục, bây giờ hai chân của anh dường như không phải là chân của mình nữa mà nó lại nặng tĩu như đá. Nhưng mọi người đều có chung một ý nghĩ, bất kể thế nào thì chân vẫn phải bước tiếp, tiếp tục tiến về phía trước.
“Lại giở trò à!”
“Rốt cuộc khi nào mới ra khỏi đây được!”
Lục Khánh Nam vừa quay đầu, vừa tức giận trừng mắt nhìn tên Rafael đang ung dung đi về phía cuối đội. Tên bất lương này không nhưng không thở hổn hển mà vẻ mặt lại không có điểm gì mệt mỏi, tên này thật sự đáng hận.
Rafael liếc mắt nhìn anh một cái, mặt lộ vẻ đầy khinh thường.
Dưới chân anh ta, con Hắc Miêu Bá Tước cũng lộ có vẻ mệt mỏi, thỉnh thoảng dừng lại liếm chân, sau đó một bóng đen nhỏ thoáng biến mất trong khu rừng này với tốc độ cực kì nhanh chóng.
Quách Cao Minh vấn lộ vẻ bình tĩnh không chất vấn bất cứ điều gì Thực ra bản thân Rafael từ khi sinh ra đã được sống an nhàn, sung sướng đến mức trước.
giờ chẳng cần dùng chân để bước đi. Khu rừng rậm này của người hoang dã chiếm diện tích cũng không lớn, nghe nói chỉ khoảng ba bốn tiếng là có thể đi ra khỏi nơi này.
Rafael luôn thờ ơ với mọi thứ, anh nghĩ chắc hẳn người hoang đã đi được khoảng ba bốn giờ rồi. Họ có đôi chân to khỏe và thể lực đáng kinh ngạc đương nhiên là đi được nhanh như vậy.
Đoán rằng sẽ nhanh đến được khu rừng rậm bên cạnh Bá tước chạy ra ngoài “Tới rồi, chúng ta đi mau lên I”
Hầu Tử chạy trước dẫn đầu đi ra khỏi khu rừng rậm, nó quay lại hét lên đầy phấn khích.
Những người đi phía sau dường như nghe thấy một tia hi vọng, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, họ liều mạng tăng tốc.
‘Sau khi bước ra khỏi khu rừng rậm, cuối cùng họ cũng thoát khỏi cảm giác ẩm ướt và áp lực đè nặng tâm trí, hai mắt họ đột nhiên mở to, phía trước mặt là một vùng đất bằng phẳng.
Lúc này vào độ rạng sáng, trời vẫn một màu đen bao phủ, trăng sao nay lặng đi đâu hết. Cả đội quân tay cầm đuốc chỉnh tề, trật tự, tất cả ngọn lửa nối thành một hàng soi sáng khắp vùng đất cần cỗi này.
Mọi người trở nên hăng hái hơn, quan sát mọi thứ xung quanh với vẻ tò mò nhưng vẫn cẩn thận.
“Có vẻ như có rất nhiều khối đá lớn ở nơi này”
‘Vì màn đêm không thể đánh giá rõ ràng cảnh vật xung quanh, Lục Khánh Nam một tay cầm cây đuốc cùng với vẻ tò mò đưa tay còn lại chạm vào một tảng đá đen có kết cấu rất cứng, cũng không biết tảng đá này là thứ gì.
“Mảnh thiên thạch”
Rafael giọng điệu lạnh lùng, không nặng không nhẹ phát ra ba chữ.
Lục Khánh Nam nhướng mày nhìn hẳn, “Tất cả đều là thiên thạch ư?” Bọn họ không khỏi kinh ngạc, mặc dù trời tối thật sự không thể nhìn thấy rõ xung quanh có bao nhiêu tảng đá như vậy, nhưng họ nhìn ra được chúng có rất là nhiều.
Rafael phớt lờ họ, sau khi đi ra khỏi khu rừng, anh ta tăng tốc độ và đi về phía trước của đội.
Ngụy Bắc tuy rằng không ưa gì Rafael,nhưng nhìn thấy hắn đi đường mấy ngày cũng không có biếu hiện mệt mỏi, lại thêm lúc này thân thể cao lớn cường tráng mạnh mẽ sải bước tiến lên, trong lòng không khỏi khâm phục thể lực cứng cỏi, hơn nữa cũng không dám làm ra bất cứ hành động nào thiếu suy nghĩ.
Rafael trước đây rất lười biếng, khi đến đảo người hoang dã cho đến lúc đi ra khỏi rừng liền đi trước dẫn đường, có phần hơi bất thường.
Có vẻ như có điều gì đó mà anh ta quan tâm nằm trên đảo người hoang dã này.
Ngụy Bắc chạy tới chổ Quách Cao Minh dặn dò anh phải cẩn thận một chút, nghe xong anh trực tiếp nói: “Đi theo hắn”Trong trường hợp này, đại quân cũng phải nghe theo.
‘Sau gần ba giờ đồng hồ ròng rã đi bộ, bầu trời xám xịt lúc bấy giờ đã bắt đầu hừng sáng Họ đi bộ suốt cả một đêm dài, đoàn người ai ai đều mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.
“Đây là cái gọi là nơi ở chết tiệt của chúng ta à!” Rốt cuộc cũng tới nơi, Hầu Tử không nhịn được mà mắng to.
Chỉ là một sườn đồi, một vài hang động!
Thật là một nơi tồi tệ để có thể ở.
“Cậu muốn ở khách sạn sáu sao hay sao.” Lục.
Khánh Nam vốn đã mệt mỏi, hết sức lực ngồi bệt trên mặt đất không nhin được mà giễu cợt một câu.
Trên cái hòn đảo hoang vắng này, nơi chim chóc không thèm đậu, có vài hang động có thể ở lại qua đêm đã là tốt lắm rồi. Giờ đây, yêu cầu cuộc sống của họ ngày càng thấp, “Cái này có phải là bật lửa không?”
Bọn họ vội vàng đi bộ đã hơn 20 giờ trong đêm, đầu óc bây giờ vẫn còn một chút rối rằm, vốn dĩ muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, ai ngờ bị trượt té, dưới mông cộm lên vật gì đó, cầm lên nhìn thì lại càng thêm mơ hồ.
“Chiếc bật lửa nhựa này không phải của chúng ta, đúng không.”
Đây là một chiếc bật lửa băng nhựa rất phổ biến ở Trung Quốc, thiết kế bên ngoài lộ vẻ thô sơ.
và đơn giản, giá của nó tầm một đô la Bọn họ cũng có một chiếc bật lửa, lớp vỏ của nó được bao bọc hoàn toàn bãng thép, sức lửa bật mạnh hơn, dễ bắt lửa hơn và cũng bền hơn.
Nếu là ngày thường, một chiếc bật lửa trị giá một đô la như này hẳn là không đáng để họ bàn luận, nhưng nó lại xuất hiện trên một hòn đảo hoang vắng và biệt lập như này ngay lập tức khiến tất cả đều bị sốc.
“ Cậu chủ, chúng tôi chắc chắn chiếc bật lửa này không thuộc về bất kỳ ai trong số chúng ta”
Ngụy Bắc sau khi tập hợp mọi người lại, nghiêm túc cùng mọi người thảo luận rồi đi đến chỗ Quách Cao Minh báo cáo.
Quách Cao Minh lúc này cũng rất bối rối, chiếc bật lửa này rốt cuộc là của ai?
“Những người hoang dã ở đây không chỉ biết đào hố và săn bản, mà còn có cả bật lửa ư 2”
Đám Ngụy Bắc cũng cau mày, tất cả mọi việc dường như đã vượt xa dự tính của họ.
Bật lửa thật không thích hợp xuất hiện ở cái hòn đảo hoang vắng này.
Lục Khánh Nam nghĩ đến một khả năng anh †a vui mừng hét lên, “Có lẽ Kiều Bích Ngọc cố ý để lại cho chúng ta”
“Cô ấy đã bị Cung Nhã Trang bắt lại làm thế nào mà tìm được bật lửa được chứ”
“Nếu đây là bật lửa của cô ấy, không thể để rơi được. Dụng cụ đốt lửa trong môi trường hoang dã của cái đảo này rất quan trọng … Cho dù thực sự muốn để lại manh mối, viết vài chữ lên tường không đơn giản và rõ ràng hơn sao.”
Những người trong đội ngay lập tức phản bác ý Lục Khánh Nam và coi thường chỉ số IQ của anh †a.
“Cậu chủ, ở đây vẫn còn một cái nồi sắt” bọn nhìn xung quanh, không ngờ lại tìm hiều đồ dùng hiện đại hàng ngày.
Bật lửa và nồi sắt rõ ràng là sản phẩm của nền văn minh hiện đại Quách Cao Minh quay đầu lại nhìn Rafael, khi Rafael nhìn thấy bật lửa, anh ta không hề ngạc nhiên, ngay lập tức hiểu rằng những thứ hiện đại cần thiết cho cuộc sống hàng ngày này chắc chẵn là có người mang vào đảo “ Anh có phải dựa vào cách này để chỉ phối mọi thứ trên hòn đảo không?”
Quách Cao Minh định ninh gia tộc Rafael chính là chủ nhân của hòn đảo này.
Rafael mím miệng chế nhạo, có vẻ như đang cười nhạo chính mình, “Người hoang dã trông thì có vẻ ngu ngốc nhưng ở cái đảo này, bọn họ so với bất kỳ kẻ thống trị nào bên ngoài đều cao quý hơn”
Đặc biệt gia tộc Tư La Tề đã cai trị quần đảo này từ thời tổ tiên của họ, họ có quyền lực cực kì cao, không chỉ là của cải vô tận mà còn có sức mạnh đáng sợ.
Phía bên kia, bọn Ngụy Bắc lại tìm thấy thêm một vài điều kỳ lạ “ Cái bình đá lớn này hình như là dùng để đựng nước”Nó được người ta làm rỗng bên trong có thể chứa được cả nửa tấn nước ngọt.
“Có rất nhiều lông động vật và nội tạng”
“Có một đám cháy ở đây. Chắc hẳn có người đã nướng thịt tại đây, có một ít thị gà nướng còn sót lại”
Tất cả những điều này dường như ngày càng lệch quỹ đạo so với những gì họ hiểu biết được về chính nơi này.
* Người hoang dã còn biết cạo lông động vật, mổ bụng rồi nướng thịt?”
Họ không phải là kiểu người ăn tươi nuốt sống mà lại đặc biệt về thịt nướng ư?
Rafael nghe bọn họ nói chuyện, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, người hoang dã sẽ không bao giờ nướng thịt như thế này.
Lập tức khóe miệng anh nhếch lên vẻ cười mà như không cười, đây đích thị là em gái yêu của anh