Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 664: Em không bận tâm là được
Màn đêm dày đặc, họ đứng trên lớp bùn đen, nhớp nháp, giơ cao bó đuốc và lo lắng nhìn xung quanh vì sợ những con muỗi khống lồ có thể bay qua.
Những ngọn lửa vàng tỏa ra trên khuôn mặt lo lắng và cảnh giác của họ, việc sắp xếp và nghỉ ngơi của họ đêm nay hoàn toàn bị gián đoạn bởi những con muỗi khổng lồ.
Những con muỗi khổng lồ có đốm đen này cao gần nửa người, nhìn cái mút dài nhọn hoắt, bụng to là một bao lớn máu thối, con muỗi khổng lồ bị tát chết, túi máu bản tung tóe xung quanh. Cảnh tượng thật rùng rợn.
Lúc này, trên mặt đất có bảy tám con muỗi khổng lồ bị bọn họ giết chết, trông chúng không khác mấy con muỗi bình thường, chỉ là to lớn đến kinh ngạc Lục Khánh Niên trừng mắt nhìn vết máu hôi thối trên mặt đất, có chút khó hiểu, lại muốn đá xác muỗi “Đừng chạm vào lũ muỗi này!” – Quách Cao Minh sốt ruột hét lên.
Lục Khánh dừng chân trên không trung và kinh ngạc nhìn anh.
Cua Biển vừa quay đầu lại, nhìn rõ vết thương của anh, lo lẳng nói: “Cánh tay của anh.” – Nó đỏ bừng và sưng tấy, như thể còn sót lại một túi nước, trông rất kinh hãi “Có một lớp bột phấn trên người con muỗi khổng lồ. Đừng chạm vào chúng”
Giọng của Quách Cao Minh được giữ bình tĩnh nhất có thể, cánh tay của anh đã rất ngứa và khó chịu, da của anh giống như bị bỏng nên rất đau “Không bắt được chạm vào, có thể nghiêm trọng hơn”
“Cậu chủ, anh trước cởi áo ra đã”
“Tôi nghĩ chúng ta nên tránh xa lũ muỗi chết này, kẻo bột phấn bay lơ lửng trong không khí cũng có thể dính vào da của chúng ta”
Tất cả mọi người rời khỏi nơi đó 500 mét, cũng không dám đi quá xa, đó là màn đêm yên tĩnh, trong bóng tối không nhìn rõ ngón tay, ai biết sẽ gặp phải thứ ma quái gì.
Quách Cao Minh cởi áo, lúc đó anh chỉ vô tình dùng cổ tay chạm vào chân của con muỗi khổng lồ không ngờ toàn bộ cánh tay phải của anh sưng đỏ, nổi mụn nước. Có vẻ như da đang thối rữa.
Anh không hề kêu đau hay ngứa ngáy mà cau mày, nhưng Kiều Bích Ngọc biết rằng anh ta phải khó chịu.
“Thử loại thảo dược này đi” – Kiều Bích Ngọc dùng cây đuốc lục lọi trong đám cỏ bên cạnh, rút ra một ít thảo dược, lấy đá và đập nát thảo dược, lấy bột thảo dược đi tới chỗ anh.
Cánh tay sưng đỏ của Quách Cao Minh đã được bôi dược lên.
‘Vết thương trên cánh tay của Quách Cao Minh đã bị kích thích bởi những loại thảo mộc này, toàn bộ cánh tay bốc cháy dữ dội, tay của anh run lên vì đau. Một lúc sau, anh hít một hơi nói: “Em đang làm gì đã “Đừng dùng anh ấy làm thử nghiệm, sẽ bị cô làm cho tàn phế luôn đó”
Cua Biển và mọi người trong lòng lo lắng vô cùng Kiều Bích Ngọc bị bọn họ mắng, trên mặt có chút áy náy”
“Tôi sẽ cẩn thận”
Cô nhớ rằng Tang Ba đang đi săn trong rừng một lần và cánh tay của cô bị thương trông giống như thịt thối. Tang Ba được bôi bằng lá thảo dược này.
Quách Cao Minh cũng không tức giận, anh nhất quyết chịu đựng, trên cánh tay nóng ran ngứa ngáy, nghiêm nghị: “Không có gì.”
Mấy người Cua Biển lặng lẽ không nói, nhặt đốt lửa, thay nhau canh đêm.
“Có đau không?” – Kiều Bích Ngọc biết rằng Quách Cao Minh sẽ không mắng mình, nhưng cô vẫn bất an hỏi Quách Cao Minh không nói là đau hay là đau, nhưng đáp lại cô ba chữ: “Không sao đâu.”
“Hay là không dùng thảo dược thử nữa, bản thân em cũng không chắc lảm..” – Nếu thực sự khiến cánh tay của Quách Cao Minh trở nên nghiêm trọng hơn, biến dạng hoàn toàn hoặc tàn tật, cô sẽ cảm thấy tội lỗi không gì bù d9ap19 được.
“Nó sẽ không bị tàn phế đâu, đừng lo” – Bản thân Quách Cao Minh cũng chắc chắn về mức độ nặng nhẹ của chấn thương.
Đối với anh, nếu nó không làm tổn thương cơ bắp và không ảnh hưởng đến khả năng vận động sau này của anh thì mọi chuyện vẫn ổn.
Anh nhìn Kiều Bích Ngọc tóc dài buộc cao, cả đường chịu không ít cực khổ.
Mỗi lần Quách Cao Minh nhìn thấy cô xấu hổ, trái tim anh luôn cảm động, cũng may cô không phải loại phụ nữ yếu đuối như vậy, nếu cô khóc nháo trong hoàn cảnh này thì anh không đủ năng lực và không thể cho cô một môi trường tốt hơn.
“Nếu cánh tay của anh có trở nên xấu xí, em không bận tâm là được” – Anh đột ngột nói với Cô.
Kiều Bích Ngọc giật mình, cánh tay của anh ra sao từ khi nào mà do cô rồi?
Quách Cao Minh thích nhìn cô suy nghĩ mông lung như vậy, nở nụ cười, đưa tay còn lại ra lau vết bùn trên má cô nói: “Anh cưới vợ rồi, nếu anh xấu xí thì vợ anh mới là người cần quan tâm”
“Vậy thì anh sẽ cố gắng làm cho mình trông đẹp hơn”
Kiều Bích Ngọc kinh ngạc nhìn anh, không biết nên trả lời như thế nào.
Quách Cao Minh không biết gì về sự lãng mạn và dịu dàng. Ngay cả khi họ đã trở thành vợ chồng vào thời điểm này, anh cũng sẽ không dành cho cô quá nhiều sự quan tâm.
Không giống như những người đàn ông khác, luôn chăm sóc người phụ nữ của mình vô cùng chu toàn. Lấy một người đàn ông như anh thật sự không có gì thú vị.
Khoảng ba giờ sau, cánh tay phải của Quách Cao Minh bị phủ một lớp thảo mộc màu vàng và xanh lục. Ngay từ đầu, cơn kích ứng dữ dội khiến cơn đau rát trở nên không thể chịu nổi, sau đó giảm dần. Cảm giác ngứa rát trước đó không còn nữa, da trên cánh tay của anh ấy cũng hơi mát.
“Em có thể là tính là dược sĩ của chúng tôi” – Quách Cao Minh khen ngợi cô Kiều Bích Ngọc cuối cùng cũng yên tâm khi nghe anh ta nói lời này, trên mặt mang theo nụ cười, khiến Quách Cao Minh nhìn đến thất thần. Lâu lắm rồi mới thấy cô hạnh phúc như vậy.
“Chị dâu, lúc nấy chị nói lá đình lăng có thể giúp tôi chống viêm sao? Tôi không muốn cắt cụt chân đâu” – Người đàn ông bị thương bởi cá chép lớn nhân cơ hội mà kêu lên.
Kiều Bích Ngọc làm việc rất nhanh nhẹn, cô tìm được một ít lá cỏ cần thiết, dùng búa đập vào đá, sau đó bắt đầu băng bó, lấy một nắm bã thảo dược vỗ vào nơi sần sùi của vết thương, có một tiếng thét lên đau đớn.
Chị dâu, chị dịu dàng hơn được không?
Lục Cẩn Niên cùng lão ma đều lộ ra ánh mắt đồng tình, may mà có Kiều Bích Ngọc, tuy rằng không quá chắc chắn nhưng cô đã làm rất tốt rồi.
Kể từ đó, những thảo dược mà Kiều Bích Ngọc đã hái, bọn họ còn giúp cô chú ý hơn, hái và cất giữ để sử dụng sau này.
Kiều Bích Ngọc thậm chí còn muốn lấy tay chân bị gãy của con muỗi khổng lồ: “Hãy gói nó trong một chiếc lá lớn và cẩn thận đừng chạm vào bột phấn của con muỗi khổng lồ, biết đâu sẽ có thời điểm hữu ích”
Đêm còn dài, bọn họ vừa ở nơi ma quái này không bao lâu, lại gặp phải sinh vật kỳ quái như vậy, cũng không biết còn xảy ra chuyện gì nữa.
Lục Khánh Nam thở dài: “Biết thế tôi sớm đã ở lại trên đảo người hoang dã” – Lục Khánh Nam than thở.
“Không biết chuyện gì đang xảy ra trên đảo? Dịch bệnh đã được kiểm soát chưa?”
Những ngọn lửa vàng tỏa ra trên khuôn mặt lo lắng và cảnh giác của họ, việc sắp xếp và nghỉ ngơi của họ đêm nay hoàn toàn bị gián đoạn bởi những con muỗi khổng lồ.
Những con muỗi khổng lồ có đốm đen này cao gần nửa người, nhìn cái mút dài nhọn hoắt, bụng to là một bao lớn máu thối, con muỗi khổng lồ bị tát chết, túi máu bản tung tóe xung quanh. Cảnh tượng thật rùng rợn.
Lúc này, trên mặt đất có bảy tám con muỗi khổng lồ bị bọn họ giết chết, trông chúng không khác mấy con muỗi bình thường, chỉ là to lớn đến kinh ngạc Lục Khánh Niên trừng mắt nhìn vết máu hôi thối trên mặt đất, có chút khó hiểu, lại muốn đá xác muỗi “Đừng chạm vào lũ muỗi này!” – Quách Cao Minh sốt ruột hét lên.
Lục Khánh dừng chân trên không trung và kinh ngạc nhìn anh.
Cua Biển vừa quay đầu lại, nhìn rõ vết thương của anh, lo lẳng nói: “Cánh tay của anh.” – Nó đỏ bừng và sưng tấy, như thể còn sót lại một túi nước, trông rất kinh hãi “Có một lớp bột phấn trên người con muỗi khổng lồ. Đừng chạm vào chúng”
Giọng của Quách Cao Minh được giữ bình tĩnh nhất có thể, cánh tay của anh đã rất ngứa và khó chịu, da của anh giống như bị bỏng nên rất đau “Không bắt được chạm vào, có thể nghiêm trọng hơn”
“Cậu chủ, anh trước cởi áo ra đã”
“Tôi nghĩ chúng ta nên tránh xa lũ muỗi chết này, kẻo bột phấn bay lơ lửng trong không khí cũng có thể dính vào da của chúng ta”
Tất cả mọi người rời khỏi nơi đó 500 mét, cũng không dám đi quá xa, đó là màn đêm yên tĩnh, trong bóng tối không nhìn rõ ngón tay, ai biết sẽ gặp phải thứ ma quái gì.
Quách Cao Minh cởi áo, lúc đó anh chỉ vô tình dùng cổ tay chạm vào chân của con muỗi khổng lồ không ngờ toàn bộ cánh tay phải của anh sưng đỏ, nổi mụn nước. Có vẻ như da đang thối rữa.
Anh không hề kêu đau hay ngứa ngáy mà cau mày, nhưng Kiều Bích Ngọc biết rằng anh ta phải khó chịu.
“Thử loại thảo dược này đi” – Kiều Bích Ngọc dùng cây đuốc lục lọi trong đám cỏ bên cạnh, rút ra một ít thảo dược, lấy đá và đập nát thảo dược, lấy bột thảo dược đi tới chỗ anh.
Cánh tay sưng đỏ của Quách Cao Minh đã được bôi dược lên.
‘Vết thương trên cánh tay của Quách Cao Minh đã bị kích thích bởi những loại thảo mộc này, toàn bộ cánh tay bốc cháy dữ dội, tay của anh run lên vì đau. Một lúc sau, anh hít một hơi nói: “Em đang làm gì đã “Đừng dùng anh ấy làm thử nghiệm, sẽ bị cô làm cho tàn phế luôn đó”
Cua Biển và mọi người trong lòng lo lắng vô cùng Kiều Bích Ngọc bị bọn họ mắng, trên mặt có chút áy náy”
“Tôi sẽ cẩn thận”
Cô nhớ rằng Tang Ba đang đi săn trong rừng một lần và cánh tay của cô bị thương trông giống như thịt thối. Tang Ba được bôi bằng lá thảo dược này.
Quách Cao Minh cũng không tức giận, anh nhất quyết chịu đựng, trên cánh tay nóng ran ngứa ngáy, nghiêm nghị: “Không có gì.”
Mấy người Cua Biển lặng lẽ không nói, nhặt đốt lửa, thay nhau canh đêm.
“Có đau không?” – Kiều Bích Ngọc biết rằng Quách Cao Minh sẽ không mắng mình, nhưng cô vẫn bất an hỏi Quách Cao Minh không nói là đau hay là đau, nhưng đáp lại cô ba chữ: “Không sao đâu.”
“Hay là không dùng thảo dược thử nữa, bản thân em cũng không chắc lảm..” – Nếu thực sự khiến cánh tay của Quách Cao Minh trở nên nghiêm trọng hơn, biến dạng hoàn toàn hoặc tàn tật, cô sẽ cảm thấy tội lỗi không gì bù d9ap19 được.
“Nó sẽ không bị tàn phế đâu, đừng lo” – Bản thân Quách Cao Minh cũng chắc chắn về mức độ nặng nhẹ của chấn thương.
Đối với anh, nếu nó không làm tổn thương cơ bắp và không ảnh hưởng đến khả năng vận động sau này của anh thì mọi chuyện vẫn ổn.
Anh nhìn Kiều Bích Ngọc tóc dài buộc cao, cả đường chịu không ít cực khổ.
Mỗi lần Quách Cao Minh nhìn thấy cô xấu hổ, trái tim anh luôn cảm động, cũng may cô không phải loại phụ nữ yếu đuối như vậy, nếu cô khóc nháo trong hoàn cảnh này thì anh không đủ năng lực và không thể cho cô một môi trường tốt hơn.
“Nếu cánh tay của anh có trở nên xấu xí, em không bận tâm là được” – Anh đột ngột nói với Cô.
Kiều Bích Ngọc giật mình, cánh tay của anh ra sao từ khi nào mà do cô rồi?
Quách Cao Minh thích nhìn cô suy nghĩ mông lung như vậy, nở nụ cười, đưa tay còn lại ra lau vết bùn trên má cô nói: “Anh cưới vợ rồi, nếu anh xấu xí thì vợ anh mới là người cần quan tâm”
“Vậy thì anh sẽ cố gắng làm cho mình trông đẹp hơn”
Kiều Bích Ngọc kinh ngạc nhìn anh, không biết nên trả lời như thế nào.
Quách Cao Minh không biết gì về sự lãng mạn và dịu dàng. Ngay cả khi họ đã trở thành vợ chồng vào thời điểm này, anh cũng sẽ không dành cho cô quá nhiều sự quan tâm.
Không giống như những người đàn ông khác, luôn chăm sóc người phụ nữ của mình vô cùng chu toàn. Lấy một người đàn ông như anh thật sự không có gì thú vị.
Khoảng ba giờ sau, cánh tay phải của Quách Cao Minh bị phủ một lớp thảo mộc màu vàng và xanh lục. Ngay từ đầu, cơn kích ứng dữ dội khiến cơn đau rát trở nên không thể chịu nổi, sau đó giảm dần. Cảm giác ngứa rát trước đó không còn nữa, da trên cánh tay của anh ấy cũng hơi mát.
“Em có thể là tính là dược sĩ của chúng tôi” – Quách Cao Minh khen ngợi cô Kiều Bích Ngọc cuối cùng cũng yên tâm khi nghe anh ta nói lời này, trên mặt mang theo nụ cười, khiến Quách Cao Minh nhìn đến thất thần. Lâu lắm rồi mới thấy cô hạnh phúc như vậy.
“Chị dâu, lúc nấy chị nói lá đình lăng có thể giúp tôi chống viêm sao? Tôi không muốn cắt cụt chân đâu” – Người đàn ông bị thương bởi cá chép lớn nhân cơ hội mà kêu lên.
Kiều Bích Ngọc làm việc rất nhanh nhẹn, cô tìm được một ít lá cỏ cần thiết, dùng búa đập vào đá, sau đó bắt đầu băng bó, lấy một nắm bã thảo dược vỗ vào nơi sần sùi của vết thương, có một tiếng thét lên đau đớn.
Chị dâu, chị dịu dàng hơn được không?
Lục Cẩn Niên cùng lão ma đều lộ ra ánh mắt đồng tình, may mà có Kiều Bích Ngọc, tuy rằng không quá chắc chắn nhưng cô đã làm rất tốt rồi.
Kể từ đó, những thảo dược mà Kiều Bích Ngọc đã hái, bọn họ còn giúp cô chú ý hơn, hái và cất giữ để sử dụng sau này.
Kiều Bích Ngọc thậm chí còn muốn lấy tay chân bị gãy của con muỗi khổng lồ: “Hãy gói nó trong một chiếc lá lớn và cẩn thận đừng chạm vào bột phấn của con muỗi khổng lồ, biết đâu sẽ có thời điểm hữu ích”
Đêm còn dài, bọn họ vừa ở nơi ma quái này không bao lâu, lại gặp phải sinh vật kỳ quái như vậy, cũng không biết còn xảy ra chuyện gì nữa.
Lục Khánh Nam thở dài: “Biết thế tôi sớm đã ở lại trên đảo người hoang dã” – Lục Khánh Nam than thở.
“Không biết chuyện gì đang xảy ra trên đảo? Dịch bệnh đã được kiểm soát chưa?”