Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 740
Chương 740: Giả bệnh
Nhà họ Quách có một hậu việt hiện kê trên đó đã có hơn hai mươi bàn tiệc với nhiều món ngon. Giúp việc nhà họ Quách đang bận bận rộn rộn mang các món ăn có nhím biển, tôm hùm nướng, cả cừu non ra bàn. Một số đầu bếp thì đang đứng nấu ăn gần đó.
*.. Chắc là mấy đứa đói rồi phải không, mau ngồi xuống ăn đi” Bác Lan Quế tươi cười chào hỏi bọn họ.
Tuy rằng trên đảo mỗi ngày đều ăn thịt, không có gia vị, thịt nhai cũng chỉ là cứng như gỗ, Ngụy Bäc cùng Cua Biển đều ngẩn người, nhưng nhìn thấy bày biện một bữa tiệc lớn như vậy tiếp đãi bọn họ, hiển nhiên là có mưu đồ… Ngay cả những chiếc dù che năng cũng đã sẵn sàng tại bàn “Cảm ơn bác.”
“Vậy thì chúng tôi cũng không khách khí nữa”
Lục Khánh Namvà Ngụy Bắc chiếm lấy vị trí tốt nhất, vừa ngồi xuống đã quên hết phép tắc ăn uống, dùng nĩa chọc vào con tôm hùm, rồi nhận luôn nước trái cây thơm ngon.
Hai người bọn họ cũng chẳng lo tới việc bị đầu độc hay gì, cứ thế thoải mái mà ngồi ăn.
Lucy cảm thấy trước đây cô đã ăn rất nhiều thịt trên đảo, vậy nên cô ăn ba bát ramen, còn nấc lên một tiếng sau khi cảm thấy mình đã trở lại một xã hội văn minh.
Bác Lan Quế và những người hầu của nhà họ Quách kinh ngạc nhìn đồ ăn bị những người này ăn, bọn họ giống y như những kẻ dã man chưa từng được ăn ngon ở kiếp trước vậy, ngồi vào là ăn khiến bọn họ không khỏi ngạc nhiên.
So với bọn họ vừa ăn vừa uống, Kiều Bích Ngọc lại chọc mì spaghetti trong đĩa, cảm thấy không có cảm giác ngon miệng, hết lần này đến lần khác quay đầu nhìn về một hướng.
“Thưa mợ, có chuyện gì không thoải mái sao?” Bác Lan Quế bước nhanh đến.
“Một số đội y tế đã được mời đến. Khi mợ nghỉ xong, chúng tôi sẽ đưa họ đến khám cho mọi người.
Trước khi Kiều Bích Ngọc lên tiếng, Lucy ở bàn bên cạnh lập tức ngẩng đầu, đôi mắt sắc lạnh như con ngươi của dã thú, nhếch lên một nụ cười quái dị, “Ông lão nhà họ Quách nghe nói bệnh nặng lắm. Vậy mà lại để chúng tôi ở đây, chiêu đãi ngon lành, còn có cả đội ngũ y tế đã sẵn sàng? Thật là chu đáo.”
Bác Lan Quế dường như bị chạm tới điều khó nói, không chịu nổi Lucy, có chút lắp bắp nói: ” , chúng tôi được lệnh phải tiếp đón mọi người chu đáo.”
“Ông nội bị bệnh, tôi phải đi gặp ông” Vừa rồi Kiều Bích Ngọc nghe xong, lòng tràn đây áy náy.
Bác Lan Quế vội vàng lắc đầu, “Không cần, mợ ngồi xuống ăn đi”
“Cậu Cao Minh đã đi gặp lão gia, ước chừng bệnh sẽ mau chóng thuyên giảm…
Vừa dứt lời, đã nghe thấy giọng nói của một ông già như tiếng chuông, đang giận dữ mắng mỏ ở đẳng xa, từ góc độ của Kiều Bích Ngọc, cô chỉ có thể nhìn thấy bên hồ sen của ông Quách, ông Quách chống nạng vàng đivafo mà tức giận đánh vào trán của Quách Cao Minh.
Lucy và Ngụy Bắc đều là những người cảnh giác, lập tức quay đầu nhìn về phía kia.
Mà vừa nhìn sang đã thấy, trán của cậu chủ bọn họ đang chảy máu.
Ông cụ Quách mặt tối như đáy nồi, đầy căm tức mà mắng nhiếc.
Ông chủ bệnh rồi mà còn hăng hái như Mọi người nhìn Bác Lan Quế với đôi mắt nghỉ ngờ, rõ ràng là bác ta đang nói dối.
Bác Lan Quế trông rất xấu hổ, bà không thể trực tiếp nói rằng tất cả đều là ý của ông chủ, bà chỉ có thể làm theo mệnh lệnh.
Ông chủ hiện tại thật sự tức giận, cháu trai không nói lời nào bỏ đi biệt tích, cũng phải hơn nửa năm sau mới quay trởlaij, làm sao có thể không tức giận.
Ngay từ một tuần trước, nhà họ Quách nghe tin tàu du lịch trở về liền triển khai bám sát, ngay khi tàu vào bờ, họ lập tức vây bắt mọi người lại, vì sợ họ sẽ bỏ chạy lần nữa.
“Mợ chủ, chúng tôi không cố ý dối lừa gì cả… chúng tôi thực sự lo lắng cho mợ”“
Bác Lan Quế định giải thích vài câu thì thấy Quách Cao Minh ở đẳng kia cũng sải bước đi tới, trong lòng cảm thấy áp lực vô cùng.
Hình dáng cậu chủ Quách Cao Minh đã trở nên mạnh mẽ hơn, làn da rám nắng, dáng đi cao ráo đẹp trai, nhưng khí chất của anh ta hơi xa lạ với họ.
Đôi mắt của Ngụy Bắc và Ca Mập vẫn ở trên vâng trán bị thương và chảy máu của.
Quách Cao Minh, biểu cảm vui đùa của họ dần thay đổi trở nên nghiêm trọng hơn.
Kiều Bích Ngọc cảm thấy bầu không khí căng thẳng, vội vàng đứng dậy, xua tay nói: “Bị thương nhỏ, bị thương nhỏ, đừng cản đường”
Cô bước đến, đưa cho Quách Cao Minh một chiếc khăn giấy ướt, và nhỏ giọng hỏi: “Anh có xin lỗi ông nội không?”
Quách Cao Minh tùy ý lấy khăn giấy lau lên trán, không có nửa vết máu, lộ ra một vết thương hở không sâu không nông, Bác Lan Quế vội vàng chạy đến thì thấy, sao lại đau như vậy? Vết thương này có thể cần phải khâu.
So với đau khổ trên đảo, lúc này trán của Quách Cao Minh chỉ bị thương nhẹ, anh lấy khăn giấy ấn lên trán, ước chừng vài phút nữa máu sẽ ngừng chảy, anh cũng không quan tâm.
Nhìn thấy Ngụy Bắc và những người khác ngừng dao, dĩa và đũa, Quách Cao Minh ngẩng đầu lên nói: “Mau ăn đi. Ăn xong, mọi thứ sẽ dọn đi”
Nghe những lời anh nói, Ngụy Bắc như ấm ức trở lại.
Kiều Bích Ngọc nhìn vết máu trên trán Quách Cao Minh dần ngừng chảy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cô uống hai bát súp gà, bụng ấm lên, lập tức cảm thấy hạnh phúc khi sống trong xã hội hiện đại.
Quách Cao Minh ngồi bên cạnh cô, nghiêm túc cầm đũa ăn.
Nhìn từ xa, bọn họ là một đoàn người lớn quần áo rách nát, da dẻ đều rám nẵng. “Trông có khác gì một đám người rừng không cơ chứ.
Ăn uống kiểu gì thế kia? Phong thái đâu hết rồi?” Từ phía hồ sen bí mật nhìn sang, ông cụ Quách hết sức tức giận Lão quản gia đi cùng ông chủ, cười khổ, trong lòng tràn đầy thỏa mãn nhìn về Quách Cao Minh.
Lucy và Ngụy Bắc đều là những người nhanh nhẹn, ăn uống no nê, không ở lại được bao lâu nên họ giải tán.
Kể từ khi biết tin về chuyến tàu của họ trở về cách đây một tuần, nhà họ Quách ai cũng háo hức, mong chờ và đầy lo lắng. Họ hồi hộp và lo lắng suốt bảy ngày, để rồi khi nhóm người này ngồi xuống hỏi han sau khi ăn uống xong tìm hiểu những gì đã xảy ra và những gì bọn họ đã làm trong sáu tháng qua.
Quách Cao Minh và Kiều Bích Ngọc tự hiểu ý nhau sau khi ăn xong, họ trở về phòng ngủ ban đầu mà không nói một lời nào, họ chìm vào giấc ngủ.
“Ăn no rồi chạy đi ngủ. Nó không nói gì à?”
Ông cụ Quách tỏ ra rất bất bình.
Bác Lan Quế chạy đến báo tin lắc đầu, “Cậu chủ không nói gì, tôi chuẩn bị bồn tắm nước nóng, bọn họ còn không có tắm rửa, liền nằm ở trên giường đi ngủ”
Vốn dĩ phòng ngủ của hai vợ chồng trẻ không thể dễ dàng náo loạn, nhưng ông lão tức giận đến mức bóp nghẹt bụng, chống nạng, đập vào phòng ngủ chính của Quách Cao Minh, nguyên bản muốn xông lên đạp cửa nhưng nghĩ lại có chút không thích hợp. Sau khi do dự, ông liền lén lút mở năm cửa.
“Ông chủ, như này không thích hợp cho lắm” Bác Lan Quế cùng quản gia phía sau cẩn thận nhắc nhở.
“Cái gì không thích hợp? Tôi cái gì cũng chưa thấy. Hai đứa nó mà muốn làm gì thì tôi lập tức rời đi”
Nhà họ Quách có một hậu việt hiện kê trên đó đã có hơn hai mươi bàn tiệc với nhiều món ngon. Giúp việc nhà họ Quách đang bận bận rộn rộn mang các món ăn có nhím biển, tôm hùm nướng, cả cừu non ra bàn. Một số đầu bếp thì đang đứng nấu ăn gần đó.
*.. Chắc là mấy đứa đói rồi phải không, mau ngồi xuống ăn đi” Bác Lan Quế tươi cười chào hỏi bọn họ.
Tuy rằng trên đảo mỗi ngày đều ăn thịt, không có gia vị, thịt nhai cũng chỉ là cứng như gỗ, Ngụy Bäc cùng Cua Biển đều ngẩn người, nhưng nhìn thấy bày biện một bữa tiệc lớn như vậy tiếp đãi bọn họ, hiển nhiên là có mưu đồ… Ngay cả những chiếc dù che năng cũng đã sẵn sàng tại bàn “Cảm ơn bác.”
“Vậy thì chúng tôi cũng không khách khí nữa”
Lục Khánh Namvà Ngụy Bắc chiếm lấy vị trí tốt nhất, vừa ngồi xuống đã quên hết phép tắc ăn uống, dùng nĩa chọc vào con tôm hùm, rồi nhận luôn nước trái cây thơm ngon.
Hai người bọn họ cũng chẳng lo tới việc bị đầu độc hay gì, cứ thế thoải mái mà ngồi ăn.
Lucy cảm thấy trước đây cô đã ăn rất nhiều thịt trên đảo, vậy nên cô ăn ba bát ramen, còn nấc lên một tiếng sau khi cảm thấy mình đã trở lại một xã hội văn minh.
Bác Lan Quế và những người hầu của nhà họ Quách kinh ngạc nhìn đồ ăn bị những người này ăn, bọn họ giống y như những kẻ dã man chưa từng được ăn ngon ở kiếp trước vậy, ngồi vào là ăn khiến bọn họ không khỏi ngạc nhiên.
So với bọn họ vừa ăn vừa uống, Kiều Bích Ngọc lại chọc mì spaghetti trong đĩa, cảm thấy không có cảm giác ngon miệng, hết lần này đến lần khác quay đầu nhìn về một hướng.
“Thưa mợ, có chuyện gì không thoải mái sao?” Bác Lan Quế bước nhanh đến.
“Một số đội y tế đã được mời đến. Khi mợ nghỉ xong, chúng tôi sẽ đưa họ đến khám cho mọi người.
Trước khi Kiều Bích Ngọc lên tiếng, Lucy ở bàn bên cạnh lập tức ngẩng đầu, đôi mắt sắc lạnh như con ngươi của dã thú, nhếch lên một nụ cười quái dị, “Ông lão nhà họ Quách nghe nói bệnh nặng lắm. Vậy mà lại để chúng tôi ở đây, chiêu đãi ngon lành, còn có cả đội ngũ y tế đã sẵn sàng? Thật là chu đáo.”
Bác Lan Quế dường như bị chạm tới điều khó nói, không chịu nổi Lucy, có chút lắp bắp nói: ” , chúng tôi được lệnh phải tiếp đón mọi người chu đáo.”
“Ông nội bị bệnh, tôi phải đi gặp ông” Vừa rồi Kiều Bích Ngọc nghe xong, lòng tràn đây áy náy.
Bác Lan Quế vội vàng lắc đầu, “Không cần, mợ ngồi xuống ăn đi”
“Cậu Cao Minh đã đi gặp lão gia, ước chừng bệnh sẽ mau chóng thuyên giảm…
Vừa dứt lời, đã nghe thấy giọng nói của một ông già như tiếng chuông, đang giận dữ mắng mỏ ở đẳng xa, từ góc độ của Kiều Bích Ngọc, cô chỉ có thể nhìn thấy bên hồ sen của ông Quách, ông Quách chống nạng vàng đivafo mà tức giận đánh vào trán của Quách Cao Minh.
Lucy và Ngụy Bắc đều là những người cảnh giác, lập tức quay đầu nhìn về phía kia.
Mà vừa nhìn sang đã thấy, trán của cậu chủ bọn họ đang chảy máu.
Ông cụ Quách mặt tối như đáy nồi, đầy căm tức mà mắng nhiếc.
Ông chủ bệnh rồi mà còn hăng hái như Mọi người nhìn Bác Lan Quế với đôi mắt nghỉ ngờ, rõ ràng là bác ta đang nói dối.
Bác Lan Quế trông rất xấu hổ, bà không thể trực tiếp nói rằng tất cả đều là ý của ông chủ, bà chỉ có thể làm theo mệnh lệnh.
Ông chủ hiện tại thật sự tức giận, cháu trai không nói lời nào bỏ đi biệt tích, cũng phải hơn nửa năm sau mới quay trởlaij, làm sao có thể không tức giận.
Ngay từ một tuần trước, nhà họ Quách nghe tin tàu du lịch trở về liền triển khai bám sát, ngay khi tàu vào bờ, họ lập tức vây bắt mọi người lại, vì sợ họ sẽ bỏ chạy lần nữa.
“Mợ chủ, chúng tôi không cố ý dối lừa gì cả… chúng tôi thực sự lo lắng cho mợ”“
Bác Lan Quế định giải thích vài câu thì thấy Quách Cao Minh ở đẳng kia cũng sải bước đi tới, trong lòng cảm thấy áp lực vô cùng.
Hình dáng cậu chủ Quách Cao Minh đã trở nên mạnh mẽ hơn, làn da rám nắng, dáng đi cao ráo đẹp trai, nhưng khí chất của anh ta hơi xa lạ với họ.
Đôi mắt của Ngụy Bắc và Ca Mập vẫn ở trên vâng trán bị thương và chảy máu của.
Quách Cao Minh, biểu cảm vui đùa của họ dần thay đổi trở nên nghiêm trọng hơn.
Kiều Bích Ngọc cảm thấy bầu không khí căng thẳng, vội vàng đứng dậy, xua tay nói: “Bị thương nhỏ, bị thương nhỏ, đừng cản đường”
Cô bước đến, đưa cho Quách Cao Minh một chiếc khăn giấy ướt, và nhỏ giọng hỏi: “Anh có xin lỗi ông nội không?”
Quách Cao Minh tùy ý lấy khăn giấy lau lên trán, không có nửa vết máu, lộ ra một vết thương hở không sâu không nông, Bác Lan Quế vội vàng chạy đến thì thấy, sao lại đau như vậy? Vết thương này có thể cần phải khâu.
So với đau khổ trên đảo, lúc này trán của Quách Cao Minh chỉ bị thương nhẹ, anh lấy khăn giấy ấn lên trán, ước chừng vài phút nữa máu sẽ ngừng chảy, anh cũng không quan tâm.
Nhìn thấy Ngụy Bắc và những người khác ngừng dao, dĩa và đũa, Quách Cao Minh ngẩng đầu lên nói: “Mau ăn đi. Ăn xong, mọi thứ sẽ dọn đi”
Nghe những lời anh nói, Ngụy Bắc như ấm ức trở lại.
Kiều Bích Ngọc nhìn vết máu trên trán Quách Cao Minh dần ngừng chảy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cô uống hai bát súp gà, bụng ấm lên, lập tức cảm thấy hạnh phúc khi sống trong xã hội hiện đại.
Quách Cao Minh ngồi bên cạnh cô, nghiêm túc cầm đũa ăn.
Nhìn từ xa, bọn họ là một đoàn người lớn quần áo rách nát, da dẻ đều rám nẵng. “Trông có khác gì một đám người rừng không cơ chứ.
Ăn uống kiểu gì thế kia? Phong thái đâu hết rồi?” Từ phía hồ sen bí mật nhìn sang, ông cụ Quách hết sức tức giận Lão quản gia đi cùng ông chủ, cười khổ, trong lòng tràn đầy thỏa mãn nhìn về Quách Cao Minh.
Lucy và Ngụy Bắc đều là những người nhanh nhẹn, ăn uống no nê, không ở lại được bao lâu nên họ giải tán.
Kể từ khi biết tin về chuyến tàu của họ trở về cách đây một tuần, nhà họ Quách ai cũng háo hức, mong chờ và đầy lo lắng. Họ hồi hộp và lo lắng suốt bảy ngày, để rồi khi nhóm người này ngồi xuống hỏi han sau khi ăn uống xong tìm hiểu những gì đã xảy ra và những gì bọn họ đã làm trong sáu tháng qua.
Quách Cao Minh và Kiều Bích Ngọc tự hiểu ý nhau sau khi ăn xong, họ trở về phòng ngủ ban đầu mà không nói một lời nào, họ chìm vào giấc ngủ.
“Ăn no rồi chạy đi ngủ. Nó không nói gì à?”
Ông cụ Quách tỏ ra rất bất bình.
Bác Lan Quế chạy đến báo tin lắc đầu, “Cậu chủ không nói gì, tôi chuẩn bị bồn tắm nước nóng, bọn họ còn không có tắm rửa, liền nằm ở trên giường đi ngủ”
Vốn dĩ phòng ngủ của hai vợ chồng trẻ không thể dễ dàng náo loạn, nhưng ông lão tức giận đến mức bóp nghẹt bụng, chống nạng, đập vào phòng ngủ chính của Quách Cao Minh, nguyên bản muốn xông lên đạp cửa nhưng nghĩ lại có chút không thích hợp. Sau khi do dự, ông liền lén lút mở năm cửa.
“Ông chủ, như này không thích hợp cho lắm” Bác Lan Quế cùng quản gia phía sau cẩn thận nhắc nhở.
“Cái gì không thích hợp? Tôi cái gì cũng chưa thấy. Hai đứa nó mà muốn làm gì thì tôi lập tức rời đi”