Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 809-811
Chương 809
Tuy nói trong trường cũng có rất nhiều người vừa học vừa làm thêm việc ngoài giờ, trên đại học lại càng nhiều, nhưng Kiều Bích Ngọc đã đi tìm việc khắp nơi từ khi học cấp 2, gia sư, người mẫu, nhà hàng, quán trà sữa đều sẵn sàng làm việc, thực sự rất ít, đặc biệt là người có tướng mạo như cô.
Nhiều người không khỏi than phiền, đối thủ của họ không chỉ tài năng hơn mà còn siêng năng nữa, điều này thực sự khủng khiếp.
“Cậu giống như vậy, muốn có người nuôi Sao: Bởi vì bình thường đã nghe nhiều những lời châm chọc khiêu khích, khi Kiều Bích Ngọc quay đầu lại ánh mắt liền sắc như dao.
“Ý tớ không phải vậy, hehe…” Phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp, bình thường tất cả mọi người đều nói như vậy.
Sau khi Phương Mai cùng với Kiều Bích Ngọc trở nên quen thuộc, bình thường khi đùa giỡn cô ấy luôn vươn tay bẹo má cô: “Tuy nhiên, Kiều Bích Ngọc, giống như cậu, người bình thường còn nuôi không nổi, nói gì tới chuyện giam cậu lại.”
Kiều Bích Ngọc nhìn cô ấy lo lắng cho người đàn ông tương lai của mình như vậy, liền ném ra một câu vô cùng khinh thường: “Nếu không thể kết hôn, tự mình nuôi mình cũng không sao”
Dì của Kiều Bích Ngọc cũng không kết hôn, cô cảm thấy như vậy rất tốt, nhưng cũng không coi đây là mục tiêu của mình.
Hai người ở bên ngoài đến khi gần thời gian có tiết học, vừa nói chuyện phiếm vừa đi vào trong lớp.
“Tối hôm qua ba người bọn mình ở bên dưới sân khấu chờ cậu, cậu cư nhiên lại lén chạy ra ngoài chơi.”
“Trốn đi cùng với một cậu đàn em.”
“Cậu đàn em nào?”
Kiều Bích Ngọc hờ hững xua tay: “Cậu không biết đâu.”
Nói đến đây cô đã quên mất tên của cậu đàn em kia rồi, nhưng cô lại càng ấn tượng với hình ảnh một cậu nhóc cấp hai mập mạp nhưng khi lên cấp ba lại gầy như một cây tre, rất đáng thương, không biết cậu ta bị bệnh gì mà trở thành như vậy.
Khi hai người họ trở về lớp thì cũng vừa lúc giờ tự học buổi sớm kết thúc.
Phương Mai chợt nhớ ra điều gì đó, liền khẽ nói với Kiều Bích Ngọc: “Tớ nghe nói hôm nay lớp chúng ta sẽ có một học sinh mới …”
Kiều Bích Ngọc còn chưa nghe rõ, bên kia lớp trưởng Yến Ngân của họ bước tới với vẻ mặt có phần lo lảng, nhanh chóng xen vào, nói: “Tớ nghe nói hôm qua cậu đuổi theo tên trộm lấy lại được điện thoại của mấy người bị mất?”
Kiều Bích Ngọc gật đầu khi thấy cô ấy hỏi gấp như vậy: “Phải.”
‘Yến Ngân nhìn quanh cô một cái, nghiêm túc hỏi: “… Có bị thương gì không? Lần sau gặp phải chuyện này, có thể nhờ người báo tin là được, đừng tự mình đuổi theo, cô gái chỉ có một mình như cậu ngộ nhỡ gặp phải đối phương có vũ khí thì phải làm sao bây gi Yến Ngân nhất thời không thể khống chế được tâm trạng của mình, khi nói ra những lời này trên mặt tràn đầy lo láng.
Kiều Bích Ngọc bị biểu cảm lúc này của cô ấy làm cho sửng sốt một chút.
Thậm chí cô chưa bao giờ lo lắng cho bản thân mình như vậy.
May mắn thay, Phương Mai cũng bắt được vẻ mặt kinh ngạc của Kiều Bích Ngọc: “Tối hôm qua cậu lại làm ra chuyện kinh thiên động địa gì rồi, sao lại không nói cho bọn tớ biết?”
“Tối qua sau khi hoạt động kết thúc, vừa lúc tớ nhìn thấy một tên móc túi, liền lấy lại đồ cho người bị mất, nhưng mà đã để cho tên đó chạy thoát.” Kiều Bích Ngọc nhẹ nhàng nói.
Phương Mai thực sự không biết phải nói gì lúc này.
“Tớ không sao.”
Khi đó, thủ phạm thực sự hoảng sợ hơn, chỉ có điều cô đã để hắn ta chạy thoát.
Chương 810
Người này đúng là có việc gì là không dám làm, nếu như gặp phải tên trộm một lần nữa, nói không chừng còn xông lên đánh với người †a một trận.
Vẻ mặt của Yến Ngân do dự dường như muốn quan tâm hơn một chút, nhưng Kiều Bích Ngọc lại giống như chuyện này không liên quan gì đến mình, cô ấy cũng không biết tiếp tục đề tài này như thế nào.
Phương Mai liếc nhìn lớp trưởng lớp mình một cái, thầm nghĩ Yến Ngân sẽ sử dụng chiến thuật vòng vo để theo đuổi Kiều Bích Ngọc, hành trình trở nên thân thiết này thực sự quá khó khăn, gần như là không thể.
Vài người ngồi về chỗ, chuẩn bị sách giáo khoa của tiết học đầu tiên.
Kiều Bích Ngọc đang ngồi sau Phương Mai, cô khẽ hỏi: “Vừa rồi cậu muốn nói gì với tớ vậy?”
“Ồ, cũng không có chuyện gì, chỉ là nghe nói hôm nay lớp chúng ta sẽ có một học sinh mới…
Vừa dứt lời, thầy hiệu trưởng đã dẫn một học sinh đi vào.
Lớp bọn họ đều là những học sinh ngoan, không giống như lớp của Tống Manh Manh lúc nào cũng ầm ầm như cái chợ vỡ, khi học sinh mới bước vào trong lớp thì không khỏi bất ngờ, ngoại trừ biểu tình có thêm vài phần tò mò thì cả lớp cũng không bàn tán xôn xao.
Kiều Bích Ngọc ngạc nhiên hét lên: “Sao cậu lại ở đây!” Thanh âm của cô đột ngột vang lên trong không gian yên tĩnh của lớp học.
Chàng trai trên bục cao gần 1m8, rất gầy, bị Kiều Bích Ngọc hét lên như vậy dường như cũng bị làm cho kinh hãi gương mặt lập tức đỏ bừng, vô thức cúi đầu, thoạt nhìn trông vô cùng non nớt.
Thầy hiệu trưởng có vẻ đặc biệt quan tâm đến cậu học sinh mới này: “Bạn học này tên là Tư Viễn An. Bắt đầu từ hôm nay, cậu ấy sẽ học cùng với lớp.”
Giáo viên còn cố ý liếc mắt ra hiệu với Kiều Bích Ngọc, ý bảo cô đừng bắt nạt người khác.
Những học sinh xuất sắc như Phương Mai chỉ quan tâm tới chuyện đọc sách, cũng ít khi quản những chuyện bên ngoài, nên một lúc sau mọi người cũng quen dần với chuyện này, bắt đầu vào lớp.
Cả buổi học là phần ôn tập ngữ văn, Kiều Bích Ngọc lơ đễnh, lông mày cau lại, hết lần này đến lần khác nhìn giáo viên sắp xếp chỗ ngồi cho Tư Viễn An và phát sách giáo khoa mới.
Tư Viễn An, Bạch Mập này, sao đột nhiên lại học cùng trường, cùng lớp với cô?
“Không phải cậu đang học lớp mười sao?
Như thế nào lại chuyển đến lớp của tôi?”
Tuy nói cùng cậu ta không tính là có giao.
tình gì, nhưng tối hôm qua cô gặp lại cậu ta, cậu ta cũng nói là mình đang học lớp mười ở trường khác, hiện tại không giải thích được tại sao lại vào lớp của cô… Khiến cô luôn cảm thấy bị người ta lừa gạt, Kiều Bích Ngọc có chút khó chịu.
Tư Viễn An nghe ra giọng điệu của cô không tốt, đột nhiên trong lòng có chút nóng nảy, vội vàng ngẩng đầu giải thích.
“Điểm số của em đạt tiêu chuẩn, tất cả các khóa học ở trường trung học của em đều tự học xong rồi, năm nay em có thể cùng các bạn tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, thật sự, em không lừa chị”
Tư Viễn An sợ rằng cô không tin, biểu tình rất là bối rối: “Nếu không em lấy bảng điểm của em ra cho chị xem, bây giờ em lập tức về nhà lấy” Nói xong, cậu ta thật sự xoay người muốn chạy tới cầu thang.
“Bạn học, cậu đi đâu vậy, thầy hiệu trưởng tìm cậu kìa”
Phía sau có âm thanh truyền đến, một nam sinh theo lời tới tìm người, vừa tìm được Tư Viễn An bảo cậu ta nhanh chóng đi đến phòng hiệu trưởng, Tư Viễn An vẫn nhìn theo Kiều Bích Ngọc đang đứng ở bên kia, vẻ mặt cậu ta muốn nói lại thôi: “Em, em… Ông ấy là chú của em, em từ trường THCS số 15 chuyển đến đây, em muốn nhảy lớp để tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học” Cậu ta ngoan ngoãn nói rõ tất cả.
Kiều Bích Ngọc vốn không muốn để ý tới cậu ta, nhưng nhìn đáng vẻ này của cậu ta, giống như bị người ta bắt nạt rất ấm ức.
Chương 811
Tư Viễn An vẫn đứng nhìn cô, còn đứng tại chỗ cách cô ba mét, không chịu đi đến phòng hiệu trưởng, tựa hồ đang chờ cô lên tiếng.
Giờ này trong lòng Tư Viễn An là sóng †o gió dữ dội, sợ Kiều Bích Ngọc hỏi vì sao lại đến trường này còn cùng lớp với cô, nhưng lại có chút chờ mong, nếu Kiều Bích Ngọc hỏi, cậu ta có thể nói cho cô biết, cậu ta vì cô mà chuyển đến đây.
“Thức ăn trong trường THCS số 15 các người không tốt lắm sao?”
Trong lòng Kiều Bích Ngọc rất nghĩ ngờ, trọng điểm chú ý của cô cảm thấy không giống như vậy.
“Nghe nói bên kia một ngày bốn bữa, còn có chè ăn khuya, có dì hỗ trợ giặt quần áo, sao cậu lại đến trường của chúng tôi?”
Trường THGS số 15 là trường tư thục, tuy rằng còn không được xưng là trường quý tộc, nhưng đã là trường tư nhân trâu bò nhất nhì thành phố Hải Châu, tỷ lệ học sinh, lực lượng giáo viên đều rất ưu tú, phàm là có tiền đều thà chen chúc đến trường THCS số 15, hoặc không có cách nào mới vào trường công.
Phương Mai nghe Kiều Bích Ngọc nói trường chuẩn thành phố của mình là trường học bị hỏng, bất đắc dĩ thở dài, đi ra: “Hai người quen nhau à?”
Kiều Bích Ngọc giới thiệu đơn giản rõ ràng: “Năm lớp mười tớ từng làm gia sư cho.
cậu ấy… Hôm qua cậu ấy vẫn là học sinh mới nhập học lớp mười, hôm nay đã là học sinh lớp 12 chuẩn bị tốt nghiệp”
Tư Viễn An nghe trong lời cô nói mang theo trào phúng, cậu ta cúi đầu xuống đất thật thấp, một câu cũng không dám phản bác.
Phương Mai nhìn học đệ này, cảm thấy có chút bưồn cười, cô ấy có cảm giác như một cậu bé học sinh tiểu học ngây thơ bị Kiều Bích Ngọc hung ác bắt nạt.
“Hiệu trưởng đang chờ cậu ở văn phòng, cậu không đi qua sao?”
Phương Mai cười nhắc nhở cậu ta một câu, Tư Viễn An lúc này mới buồn bực rời đi.
Quay đầu, Phương Mai nói cho Kiều Bích Ngọc một câu: “Đừng bắt nạt thẳng bé.”
Theo phương Mai, học đệ Tư Viễn An này ở trước mặt Kiêu Bích Ngọc thật giống như một đứa bé ngoan ngoãn.
“Ai bắt nạt nó chứ, tớ chỉ cảm thấy thăng bé rất kỳ quái”
“Những năm qua học sinh lớp 10 hay lớp T1 có thành tích đặc biệt xuất sắc có cơ hội cùng học sinh lớp 12 tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học là chuyện bình thường, hơn nữa cậu không nghe thấy sao, cậu ấy nói hiệu trưởng của chúng ta là chú ruột của cậu ấy, cậu ấy muốn sang đây học thuận tiện hơn biết bao. Nếu cậu ta thực sự có bản lĩnh này, tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học cũng là lợi hại”
Kiều Bích Ngọc liền buồn bực: “Cậu nói xem, bây giờ con người sao lại thay đổi lớn như vậy, trước kia nó vừa trẳng vừa mập giống như con heo béo, hiện tại gây như cây gậy trúc. Còn có thành tích trước kia của cậu ta siêu thối rữa, đầu óc lại ngu ngốc, hiện tại lại nhảy cấp, còn nhảy tới nơi này của tớ nữa”
Nhịp sống của thời đại thay đổi nhanh chóng, con người cũng thay đổi thất thường.
Phương Mai thở dài xách cô trở lại phòng học: “Kiều Bích Ngọc, tớ vẫn không biết đầu óc cậu phát triển như thế nào” Suy nghĩ của con người này thật không hiểu nổi.
Kiều Bích Ngọc đột nhiên kéo cậu học sinh mới này ra, các nam sinh khác trong hành lang đều nhìn về phía các cô.
“Đây là tớ đang cảm thán cuộc sống này”
“Con người đương nhiên sẽ thay đổi, mấy tháng sau khi thi đại học xong, chúng ta tốt nghiệp cũng sẽ không giống như bây giờ nữa.
Không có gì trên thế giới này sẽ không thay đổi, tất cả mọi thứ đều có thời hạn sử dụng “
Kiều Bích Ngọc phản bác một câu: “Dì út của tớ từ khi sinh ra đã đối xử với tớ ấy vẫn luôn như vậy, về sau cũng nhất định như vậy: Phương Mai nhìn về phía cô, bỗng nhiên nhớ tới Kiều Bích Ngọc cho tới bây giờ chưa từng nhắc tới người trong nhà cô, người mà nghe cô nhắc đến nhiều nhất chính là dì của cô.
“kiều Bích Ngọc, cậu còn có người nhà nào khác không?” Phương Mai cẩn thận hỏi cô.
Kiều Bích Ngọc rõ ràng nghe được, lại giả điếc không trả lời lại, đặt mông ngồi trên ghế, đang lấy sách giáo khoa tiếng Anh ra đọc to.
Tuy nói trong trường cũng có rất nhiều người vừa học vừa làm thêm việc ngoài giờ, trên đại học lại càng nhiều, nhưng Kiều Bích Ngọc đã đi tìm việc khắp nơi từ khi học cấp 2, gia sư, người mẫu, nhà hàng, quán trà sữa đều sẵn sàng làm việc, thực sự rất ít, đặc biệt là người có tướng mạo như cô.
Nhiều người không khỏi than phiền, đối thủ của họ không chỉ tài năng hơn mà còn siêng năng nữa, điều này thực sự khủng khiếp.
“Cậu giống như vậy, muốn có người nuôi Sao: Bởi vì bình thường đã nghe nhiều những lời châm chọc khiêu khích, khi Kiều Bích Ngọc quay đầu lại ánh mắt liền sắc như dao.
“Ý tớ không phải vậy, hehe…” Phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp, bình thường tất cả mọi người đều nói như vậy.
Sau khi Phương Mai cùng với Kiều Bích Ngọc trở nên quen thuộc, bình thường khi đùa giỡn cô ấy luôn vươn tay bẹo má cô: “Tuy nhiên, Kiều Bích Ngọc, giống như cậu, người bình thường còn nuôi không nổi, nói gì tới chuyện giam cậu lại.”
Kiều Bích Ngọc nhìn cô ấy lo lắng cho người đàn ông tương lai của mình như vậy, liền ném ra một câu vô cùng khinh thường: “Nếu không thể kết hôn, tự mình nuôi mình cũng không sao”
Dì của Kiều Bích Ngọc cũng không kết hôn, cô cảm thấy như vậy rất tốt, nhưng cũng không coi đây là mục tiêu của mình.
Hai người ở bên ngoài đến khi gần thời gian có tiết học, vừa nói chuyện phiếm vừa đi vào trong lớp.
“Tối hôm qua ba người bọn mình ở bên dưới sân khấu chờ cậu, cậu cư nhiên lại lén chạy ra ngoài chơi.”
“Trốn đi cùng với một cậu đàn em.”
“Cậu đàn em nào?”
Kiều Bích Ngọc hờ hững xua tay: “Cậu không biết đâu.”
Nói đến đây cô đã quên mất tên của cậu đàn em kia rồi, nhưng cô lại càng ấn tượng với hình ảnh một cậu nhóc cấp hai mập mạp nhưng khi lên cấp ba lại gầy như một cây tre, rất đáng thương, không biết cậu ta bị bệnh gì mà trở thành như vậy.
Khi hai người họ trở về lớp thì cũng vừa lúc giờ tự học buổi sớm kết thúc.
Phương Mai chợt nhớ ra điều gì đó, liền khẽ nói với Kiều Bích Ngọc: “Tớ nghe nói hôm nay lớp chúng ta sẽ có một học sinh mới …”
Kiều Bích Ngọc còn chưa nghe rõ, bên kia lớp trưởng Yến Ngân của họ bước tới với vẻ mặt có phần lo lảng, nhanh chóng xen vào, nói: “Tớ nghe nói hôm qua cậu đuổi theo tên trộm lấy lại được điện thoại của mấy người bị mất?”
Kiều Bích Ngọc gật đầu khi thấy cô ấy hỏi gấp như vậy: “Phải.”
‘Yến Ngân nhìn quanh cô một cái, nghiêm túc hỏi: “… Có bị thương gì không? Lần sau gặp phải chuyện này, có thể nhờ người báo tin là được, đừng tự mình đuổi theo, cô gái chỉ có một mình như cậu ngộ nhỡ gặp phải đối phương có vũ khí thì phải làm sao bây gi Yến Ngân nhất thời không thể khống chế được tâm trạng của mình, khi nói ra những lời này trên mặt tràn đầy lo láng.
Kiều Bích Ngọc bị biểu cảm lúc này của cô ấy làm cho sửng sốt một chút.
Thậm chí cô chưa bao giờ lo lắng cho bản thân mình như vậy.
May mắn thay, Phương Mai cũng bắt được vẻ mặt kinh ngạc của Kiều Bích Ngọc: “Tối hôm qua cậu lại làm ra chuyện kinh thiên động địa gì rồi, sao lại không nói cho bọn tớ biết?”
“Tối qua sau khi hoạt động kết thúc, vừa lúc tớ nhìn thấy một tên móc túi, liền lấy lại đồ cho người bị mất, nhưng mà đã để cho tên đó chạy thoát.” Kiều Bích Ngọc nhẹ nhàng nói.
Phương Mai thực sự không biết phải nói gì lúc này.
“Tớ không sao.”
Khi đó, thủ phạm thực sự hoảng sợ hơn, chỉ có điều cô đã để hắn ta chạy thoát.
Chương 810
Người này đúng là có việc gì là không dám làm, nếu như gặp phải tên trộm một lần nữa, nói không chừng còn xông lên đánh với người †a một trận.
Vẻ mặt của Yến Ngân do dự dường như muốn quan tâm hơn một chút, nhưng Kiều Bích Ngọc lại giống như chuyện này không liên quan gì đến mình, cô ấy cũng không biết tiếp tục đề tài này như thế nào.
Phương Mai liếc nhìn lớp trưởng lớp mình một cái, thầm nghĩ Yến Ngân sẽ sử dụng chiến thuật vòng vo để theo đuổi Kiều Bích Ngọc, hành trình trở nên thân thiết này thực sự quá khó khăn, gần như là không thể.
Vài người ngồi về chỗ, chuẩn bị sách giáo khoa của tiết học đầu tiên.
Kiều Bích Ngọc đang ngồi sau Phương Mai, cô khẽ hỏi: “Vừa rồi cậu muốn nói gì với tớ vậy?”
“Ồ, cũng không có chuyện gì, chỉ là nghe nói hôm nay lớp chúng ta sẽ có một học sinh mới…
Vừa dứt lời, thầy hiệu trưởng đã dẫn một học sinh đi vào.
Lớp bọn họ đều là những học sinh ngoan, không giống như lớp của Tống Manh Manh lúc nào cũng ầm ầm như cái chợ vỡ, khi học sinh mới bước vào trong lớp thì không khỏi bất ngờ, ngoại trừ biểu tình có thêm vài phần tò mò thì cả lớp cũng không bàn tán xôn xao.
Kiều Bích Ngọc ngạc nhiên hét lên: “Sao cậu lại ở đây!” Thanh âm của cô đột ngột vang lên trong không gian yên tĩnh của lớp học.
Chàng trai trên bục cao gần 1m8, rất gầy, bị Kiều Bích Ngọc hét lên như vậy dường như cũng bị làm cho kinh hãi gương mặt lập tức đỏ bừng, vô thức cúi đầu, thoạt nhìn trông vô cùng non nớt.
Thầy hiệu trưởng có vẻ đặc biệt quan tâm đến cậu học sinh mới này: “Bạn học này tên là Tư Viễn An. Bắt đầu từ hôm nay, cậu ấy sẽ học cùng với lớp.”
Giáo viên còn cố ý liếc mắt ra hiệu với Kiều Bích Ngọc, ý bảo cô đừng bắt nạt người khác.
Những học sinh xuất sắc như Phương Mai chỉ quan tâm tới chuyện đọc sách, cũng ít khi quản những chuyện bên ngoài, nên một lúc sau mọi người cũng quen dần với chuyện này, bắt đầu vào lớp.
Cả buổi học là phần ôn tập ngữ văn, Kiều Bích Ngọc lơ đễnh, lông mày cau lại, hết lần này đến lần khác nhìn giáo viên sắp xếp chỗ ngồi cho Tư Viễn An và phát sách giáo khoa mới.
Tư Viễn An, Bạch Mập này, sao đột nhiên lại học cùng trường, cùng lớp với cô?
“Không phải cậu đang học lớp mười sao?
Như thế nào lại chuyển đến lớp của tôi?”
Tuy nói cùng cậu ta không tính là có giao.
tình gì, nhưng tối hôm qua cô gặp lại cậu ta, cậu ta cũng nói là mình đang học lớp mười ở trường khác, hiện tại không giải thích được tại sao lại vào lớp của cô… Khiến cô luôn cảm thấy bị người ta lừa gạt, Kiều Bích Ngọc có chút khó chịu.
Tư Viễn An nghe ra giọng điệu của cô không tốt, đột nhiên trong lòng có chút nóng nảy, vội vàng ngẩng đầu giải thích.
“Điểm số của em đạt tiêu chuẩn, tất cả các khóa học ở trường trung học của em đều tự học xong rồi, năm nay em có thể cùng các bạn tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, thật sự, em không lừa chị”
Tư Viễn An sợ rằng cô không tin, biểu tình rất là bối rối: “Nếu không em lấy bảng điểm của em ra cho chị xem, bây giờ em lập tức về nhà lấy” Nói xong, cậu ta thật sự xoay người muốn chạy tới cầu thang.
“Bạn học, cậu đi đâu vậy, thầy hiệu trưởng tìm cậu kìa”
Phía sau có âm thanh truyền đến, một nam sinh theo lời tới tìm người, vừa tìm được Tư Viễn An bảo cậu ta nhanh chóng đi đến phòng hiệu trưởng, Tư Viễn An vẫn nhìn theo Kiều Bích Ngọc đang đứng ở bên kia, vẻ mặt cậu ta muốn nói lại thôi: “Em, em… Ông ấy là chú của em, em từ trường THCS số 15 chuyển đến đây, em muốn nhảy lớp để tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học” Cậu ta ngoan ngoãn nói rõ tất cả.
Kiều Bích Ngọc vốn không muốn để ý tới cậu ta, nhưng nhìn đáng vẻ này của cậu ta, giống như bị người ta bắt nạt rất ấm ức.
Chương 811
Tư Viễn An vẫn đứng nhìn cô, còn đứng tại chỗ cách cô ba mét, không chịu đi đến phòng hiệu trưởng, tựa hồ đang chờ cô lên tiếng.
Giờ này trong lòng Tư Viễn An là sóng †o gió dữ dội, sợ Kiều Bích Ngọc hỏi vì sao lại đến trường này còn cùng lớp với cô, nhưng lại có chút chờ mong, nếu Kiều Bích Ngọc hỏi, cậu ta có thể nói cho cô biết, cậu ta vì cô mà chuyển đến đây.
“Thức ăn trong trường THCS số 15 các người không tốt lắm sao?”
Trong lòng Kiều Bích Ngọc rất nghĩ ngờ, trọng điểm chú ý của cô cảm thấy không giống như vậy.
“Nghe nói bên kia một ngày bốn bữa, còn có chè ăn khuya, có dì hỗ trợ giặt quần áo, sao cậu lại đến trường của chúng tôi?”
Trường THGS số 15 là trường tư thục, tuy rằng còn không được xưng là trường quý tộc, nhưng đã là trường tư nhân trâu bò nhất nhì thành phố Hải Châu, tỷ lệ học sinh, lực lượng giáo viên đều rất ưu tú, phàm là có tiền đều thà chen chúc đến trường THCS số 15, hoặc không có cách nào mới vào trường công.
Phương Mai nghe Kiều Bích Ngọc nói trường chuẩn thành phố của mình là trường học bị hỏng, bất đắc dĩ thở dài, đi ra: “Hai người quen nhau à?”
Kiều Bích Ngọc giới thiệu đơn giản rõ ràng: “Năm lớp mười tớ từng làm gia sư cho.
cậu ấy… Hôm qua cậu ấy vẫn là học sinh mới nhập học lớp mười, hôm nay đã là học sinh lớp 12 chuẩn bị tốt nghiệp”
Tư Viễn An nghe trong lời cô nói mang theo trào phúng, cậu ta cúi đầu xuống đất thật thấp, một câu cũng không dám phản bác.
Phương Mai nhìn học đệ này, cảm thấy có chút bưồn cười, cô ấy có cảm giác như một cậu bé học sinh tiểu học ngây thơ bị Kiều Bích Ngọc hung ác bắt nạt.
“Hiệu trưởng đang chờ cậu ở văn phòng, cậu không đi qua sao?”
Phương Mai cười nhắc nhở cậu ta một câu, Tư Viễn An lúc này mới buồn bực rời đi.
Quay đầu, Phương Mai nói cho Kiều Bích Ngọc một câu: “Đừng bắt nạt thẳng bé.”
Theo phương Mai, học đệ Tư Viễn An này ở trước mặt Kiêu Bích Ngọc thật giống như một đứa bé ngoan ngoãn.
“Ai bắt nạt nó chứ, tớ chỉ cảm thấy thăng bé rất kỳ quái”
“Những năm qua học sinh lớp 10 hay lớp T1 có thành tích đặc biệt xuất sắc có cơ hội cùng học sinh lớp 12 tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học là chuyện bình thường, hơn nữa cậu không nghe thấy sao, cậu ấy nói hiệu trưởng của chúng ta là chú ruột của cậu ấy, cậu ấy muốn sang đây học thuận tiện hơn biết bao. Nếu cậu ta thực sự có bản lĩnh này, tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học cũng là lợi hại”
Kiều Bích Ngọc liền buồn bực: “Cậu nói xem, bây giờ con người sao lại thay đổi lớn như vậy, trước kia nó vừa trẳng vừa mập giống như con heo béo, hiện tại gây như cây gậy trúc. Còn có thành tích trước kia của cậu ta siêu thối rữa, đầu óc lại ngu ngốc, hiện tại lại nhảy cấp, còn nhảy tới nơi này của tớ nữa”
Nhịp sống của thời đại thay đổi nhanh chóng, con người cũng thay đổi thất thường.
Phương Mai thở dài xách cô trở lại phòng học: “Kiều Bích Ngọc, tớ vẫn không biết đầu óc cậu phát triển như thế nào” Suy nghĩ của con người này thật không hiểu nổi.
Kiều Bích Ngọc đột nhiên kéo cậu học sinh mới này ra, các nam sinh khác trong hành lang đều nhìn về phía các cô.
“Đây là tớ đang cảm thán cuộc sống này”
“Con người đương nhiên sẽ thay đổi, mấy tháng sau khi thi đại học xong, chúng ta tốt nghiệp cũng sẽ không giống như bây giờ nữa.
Không có gì trên thế giới này sẽ không thay đổi, tất cả mọi thứ đều có thời hạn sử dụng “
Kiều Bích Ngọc phản bác một câu: “Dì út của tớ từ khi sinh ra đã đối xử với tớ ấy vẫn luôn như vậy, về sau cũng nhất định như vậy: Phương Mai nhìn về phía cô, bỗng nhiên nhớ tới Kiều Bích Ngọc cho tới bây giờ chưa từng nhắc tới người trong nhà cô, người mà nghe cô nhắc đến nhiều nhất chính là dì của cô.
“kiều Bích Ngọc, cậu còn có người nhà nào khác không?” Phương Mai cẩn thận hỏi cô.
Kiều Bích Ngọc rõ ràng nghe được, lại giả điếc không trả lời lại, đặt mông ngồi trên ghế, đang lấy sách giáo khoa tiếng Anh ra đọc to.