Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 828
Tư Viễn An hỏi thẳng: “Chú, giáo viên Mark mới tới vào năm nay là ai ạ?”
Biểu cảm trên mặt hiệu trưởng Tư Viễn lộ ra vẻ chần chờ.
“Có chuyện gì với anh ta sao?”
Giọng điệu của ông ta đột nhiên trở nên có chút thận trọng.
“Viễn An, cháu học tiết của anh ta thì cứ làm theo nội quy là được. Nếu thực sự không thích, cháu không lên lớp nữa cũng không sao, anh ta sẽ không để ý việc học sinh vắng mặt trong lớp của mình”
Xét theo hàm ý bên trong hay lời lẽ mặt ngoài của lời này đều đang tỏ ý nhắc nhở cậu †a đừng dính líu đến giáo viên Mark.
Tư Viễn An nói dối: “Hôm nay cháu học tiết tâm lý học của anh ta, bởi vì quá mệt mỏi nên cháu úp mặt xuống bàn ngủ một giấc, sau đó anh ta tức giận gọi tên của cháu” Sao chép y nguyên lỗi sai trong buổi học ngày hôm nay của Kiều Bích Ngọc rồi đổ lên người mình Hiệu trưởng Tư Viễn hơi ngạc nhiên: “
Anh ta có thể nhớ kỹ tên của cháu sao? Anh ta không quá đáng đến mức so đo với đám học sinh các cháu chỉ vì chút chuyện nhỏ này chứ”
“Anh ta có nói gì với cháu không?”
“Không ạ, cháu chỉ cảm thấy anh ta không giống giáo viên…
Hiệu trưởng Tư Viễn bước ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng, Tư Viễn An đi đằng sau ông ta.
Nghe thấy Tư Viễn An nói vậy, ông ta quay đầu nhanh chóng ngắt lời: “Không là tốt rồi. Lần sau học tiết của anh ta, cháu nên chăm chú vào bài học hơn.”
Tư Viễn An vẫn kiên trì hỏi tiếp: “Chú, rốt cuộc anh ta là ai vậy, tại sao lại đột nhiên cho thêm môn tâm lý học này vào chương trình học của lớp mười hai?”
Rõ ràng là hiệu trưởng Tư Viễn không muốn nhiều lời với Tư Viễn An về vấn đề này.
“Cháu nhảy lớp tới đây để tham gia kỳ thi đại học, phải chú tâm vào việc học, áp lực không hề nhỏ. Bà của cháu cảm thấy rất tự hào về cháu, vậy nên cháu nhớ đừng khiến mọi người thất vọng. Cháu không cần phải quan tâm đến những chuyện khác, nhất là chuyện về anh ta, tốt hơn hết cháu đừng trêu chọc đến anh ta.”
Tư Viễn An không ngờ rằng người chú luôn yêu thương cậu ta lại không hé lộ một lời nào với cậu ta.
Mối nghi ngờ trong lòng Tư Viễn An càng lớn hơn.
Mà vào giờ phút này, Phương Mai và Châu Mỹ Duy đang ở bên ngoài phòng làm việc riêng của giáo viên Mark, lén lút nhìn xung quanh, lo lắng không biết có phải Kiều Bích Ngọc vẫn đang bị dạy bảo ở bên trong không.
Thế nhưng cửa phòng làm việc riêng của giáo viên Mark đã bị khóa chặt, cửa kính cũng bị đóng chặt, kéo rèm che kín mít.
“Xem ra giáo viên Mark đã rời khỏi trường sau khi tan học”
Châu Mỹ Duy vẫn chưa từ bỏ ý định: “… Có khả năng họ vẫn đang ở bên trong” Lặng lẽ nhìn trái nhìn phải dãy hành lang, sau đó xông lên vặn nắm cửa, quả nhiên cửa đã bị khóa cứng.
Hai người chỉ có thể ra về trong thất vọng.
“Giáo viên Mark không ở văn phòng, vậy Kiều Bích Ngọc đi đâu rồi?” Châu Mỹ Duy thở dài, vẫn chưa yên tâm.
Vào lúc mặt trời lặn, ánh hoàng hôn ấm áp chiếu xiên vào trong căn phòng yên tĩnh.
Trong căn phòng làm việc đơn sơ, Kiều Bích Ngọc đang ghé lên mặt bàn ngủ say.
Biểu cảm trên mặt hiệu trưởng Tư Viễn lộ ra vẻ chần chờ.
“Có chuyện gì với anh ta sao?”
Giọng điệu của ông ta đột nhiên trở nên có chút thận trọng.
“Viễn An, cháu học tiết của anh ta thì cứ làm theo nội quy là được. Nếu thực sự không thích, cháu không lên lớp nữa cũng không sao, anh ta sẽ không để ý việc học sinh vắng mặt trong lớp của mình”
Xét theo hàm ý bên trong hay lời lẽ mặt ngoài của lời này đều đang tỏ ý nhắc nhở cậu †a đừng dính líu đến giáo viên Mark.
Tư Viễn An nói dối: “Hôm nay cháu học tiết tâm lý học của anh ta, bởi vì quá mệt mỏi nên cháu úp mặt xuống bàn ngủ một giấc, sau đó anh ta tức giận gọi tên của cháu” Sao chép y nguyên lỗi sai trong buổi học ngày hôm nay của Kiều Bích Ngọc rồi đổ lên người mình Hiệu trưởng Tư Viễn hơi ngạc nhiên: “
Anh ta có thể nhớ kỹ tên của cháu sao? Anh ta không quá đáng đến mức so đo với đám học sinh các cháu chỉ vì chút chuyện nhỏ này chứ”
“Anh ta có nói gì với cháu không?”
“Không ạ, cháu chỉ cảm thấy anh ta không giống giáo viên…
Hiệu trưởng Tư Viễn bước ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng, Tư Viễn An đi đằng sau ông ta.
Nghe thấy Tư Viễn An nói vậy, ông ta quay đầu nhanh chóng ngắt lời: “Không là tốt rồi. Lần sau học tiết của anh ta, cháu nên chăm chú vào bài học hơn.”
Tư Viễn An vẫn kiên trì hỏi tiếp: “Chú, rốt cuộc anh ta là ai vậy, tại sao lại đột nhiên cho thêm môn tâm lý học này vào chương trình học của lớp mười hai?”
Rõ ràng là hiệu trưởng Tư Viễn không muốn nhiều lời với Tư Viễn An về vấn đề này.
“Cháu nhảy lớp tới đây để tham gia kỳ thi đại học, phải chú tâm vào việc học, áp lực không hề nhỏ. Bà của cháu cảm thấy rất tự hào về cháu, vậy nên cháu nhớ đừng khiến mọi người thất vọng. Cháu không cần phải quan tâm đến những chuyện khác, nhất là chuyện về anh ta, tốt hơn hết cháu đừng trêu chọc đến anh ta.”
Tư Viễn An không ngờ rằng người chú luôn yêu thương cậu ta lại không hé lộ một lời nào với cậu ta.
Mối nghi ngờ trong lòng Tư Viễn An càng lớn hơn.
Mà vào giờ phút này, Phương Mai và Châu Mỹ Duy đang ở bên ngoài phòng làm việc riêng của giáo viên Mark, lén lút nhìn xung quanh, lo lắng không biết có phải Kiều Bích Ngọc vẫn đang bị dạy bảo ở bên trong không.
Thế nhưng cửa phòng làm việc riêng của giáo viên Mark đã bị khóa chặt, cửa kính cũng bị đóng chặt, kéo rèm che kín mít.
“Xem ra giáo viên Mark đã rời khỏi trường sau khi tan học”
Châu Mỹ Duy vẫn chưa từ bỏ ý định: “… Có khả năng họ vẫn đang ở bên trong” Lặng lẽ nhìn trái nhìn phải dãy hành lang, sau đó xông lên vặn nắm cửa, quả nhiên cửa đã bị khóa cứng.
Hai người chỉ có thể ra về trong thất vọng.
“Giáo viên Mark không ở văn phòng, vậy Kiều Bích Ngọc đi đâu rồi?” Châu Mỹ Duy thở dài, vẫn chưa yên tâm.
Vào lúc mặt trời lặn, ánh hoàng hôn ấm áp chiếu xiên vào trong căn phòng yên tĩnh.
Trong căn phòng làm việc đơn sơ, Kiều Bích Ngọc đang ghé lên mặt bàn ngủ say.