Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 433-435
Chương 433: Cô chủ nhà họ Quách không nên hướng nội như vậy
“Tôi và Cao Minh cùng nhau đi công tác, sau đó mua một con mèo chiêu tài làm thủ công sao?” Mặt trời đần dân lặn, lúc này Kiều Bích Ngọc vô cùng kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, Lục Khánh Nam phóng khoáng ngồi lên ghế làm việc của cô, hai tay cầm thứ: đồ chơi bằng gốm sứ, quan sát tỉ mỉ.
“Anh tới đây làm gì?” Kiều Bích Ngọc cướp con mèo chiêu tài của minh lại, hơi mất kiên nhẫn trừng mắt với anh ấy Cô và Lucy ở công ty đợi cả nửa ngày trời, kết quả đợi cái tên Lục Khánh Nam tới rồi, cả tối qua ở Nhật, cô đều thức trằng đêm không ngủ, mới sáng sớm đã lên thắng máy bay quay về công ty, bởi vì giám đốc yêu cầu cô tiếp đãi Lucy tới tận năm giờ chiều, cô căn bản còn không có cả thời gian chợp mắt nghỉ ngơi, vì thiếu ngủ nên cảm xúc rất tệ.
“Đại ca tôi ra nước ngoài rồi, tạm thời không liên lạc được với anh ấy, tôi chỉ có thể đại diện anh ấy tới ký hợp đồng với IP&G thôi” Lục Khánh Nam dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, Quách Cao Minh trắng trợn tặng hạng mục này cho vợ anh, người mình cả mà, nói thẳng ra quá trình ký hợp đồng tùy tiên ký là ok rồi Kiều Bích Ngọc nhíu mày.
“Có lẽ là người trong ngành rồi, lúc trước nghe anh tôi nói người đó là người mà chúng ta đều biết” Nói vậy, Lục Khánh Nam thẳng vai, không để ý nói: “Đợi anh tôi quay về rồi thì hỏi, dù sao chuyện này cũng không quan trọng lãm” Một công ty nhỏ chỉ có hơn hai mươi người như thế này đối với bọn họ mà nói không thể gây ra sóng to gió lớn gì cả, ai làm ông chủ cũng như nhau.
Lục Khánh Nam ngẩng đầu lên nhìn cô, anh để ý thấy khó mắt Kiều Bích Ngọc có chút tơ máu, rõ ràng cô không ngủ đủ giấc “Cô làm cái gì mà khiến mình tiều tụy thế, đi làm vất vả như vậy sao?” lều Bích Ngọc nhìn dáng vẻ tràn đầy năng lượng của cậu chủ Lục, trong lòng cô cảm thấy bất bình, cô đương nhiên là tiều tụy ‘ồi, thức trắng nguyên đêm mà.
Vì đợi anh ấy và Lucy tới ký kết hợp đồng.
này, cô đã tốn công tốn sức vô cùng, cô tức bay màu, gào lên với anh ấy: “Còn không mau đi đến phòng họp ký đi, tôi đợi anh nửa ngày trời rồi đấy” Lục Khánh Nam có hơi chột dạ, khit mũi “Thật ra tôi tới nhà họ Quách một chuyến nên mới muộn như vậy…” Anh cũng biết lần này anh đã đến muộn mấy tiếng đồng hồ, anh quay đầu đi về phía thang máy: “Ông nội Quách gọi điện cho tôi, tôi phải đưa Thanh Châu tới công ty bên này báo cáo đi làm chút, hình như nói gì mà muốn cô chăm sóc cô ấy, kêu cô dẫn dắt cô ấy đi tiếp xúc xã hội chút.
Kiều Bích Ngọc đơ người.
Thanh Châu tới công ty này làm việc? Kiều Bích Ngọc nghe thấy tin tức này, cảm xúc trong lòng hơi phức tạp, cô đang muốn tóm lấy Lục Khánh Nam hỏi mấy câu, thì giám đốc vội vàng chạy vào.
“Tổng giám đốc Lục, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi tới phòng họp ký hợp đồng với đại diện của IP&G thôi” Bọn họ nhanh chóng đi tới phòng họp, lưu loát ký hợp đồng với Lucy, nhân viên trong công ty đã bắt đầu tan làm rồi Lúc này trong công ty chỉ còn lại mấy người, cửa thang máy dần dần mở ra Quách Thanh Châu mặc một chiếc váy.
dài màu xanh nhạt, cô ấy đi ra khỏi thang máy, cô trang điểm nhẹ, ngũ quan sạch sẽ gọn gàng, giống y như một đóa hoa lan cao quý, đi từng bước về phía trước. Hai người giúp việc nhà họ Quách đi phía sau, bình thường bọn họ chăm sóc chuyện ăn uống nghỉ ngơi của cô ấy, lần này họ đi theo cô ấy.
ra ngoài luôn Lục Khánh Nam giới thiệu đơn giản một chút: “Đây là em gái bạn tốt của tôi.” Giám đốc nhìn Quách Thanh Châu hiện rõ dáng vẻ của thiên kim con nhà giàu, khí chất tuyệt đối đã được nuôi dưỡng cẩn thận mà tạo thành này, ông ấy cẩn thận chìa tay ra, định ra hiệu muốn bắt tay.
Thế nhưng Quách Thanh Châu lại mở to mắt, nhìn người đàn ông xa lạ, sau đó lùi về sau mấy bước.
Giám đốc không hiểu lắm, nhưng ông cũng cảm thấy hành động của bản thân dường như đã dọa cô gái này rồi, vậy nên ông nhất thời hơi khốn đốn.
Lục Khánh Nam rất phong độ chắn trước mặt Quách Thành Châu, sắc mặt muốn giải thích.
“Tính tình cô em gái này của tôi khá hướng nội, ngày mai cô ấy bất đầu tới đây thực tập, ông sắp xếp cho cô ấy một công việc đơn giản trong văn phòng là được” “Được thôi, được thôi” Giám đốc liên tục gật đầu Đây là màn chào hỏi dạo đầu, ông nhất định phải chăm sóc cho tốt cô thiên kim này, vừa nhìn cô gái vô hại đơn thuần như thể này là ông đã biết chắc chắn cô ấy là con thỏ.
trắng chưa từng ra ngoài xã hội lăn lộn bao giờ Vẻ mặt Kiều Bích Ngọc phức tạp, cô nhìn bọn họ, không muốn đi qua đó.
Bình thường Luey ít khi lo chuyện bao đồng, bởi vì cô ấy chưa nhìn thấy ông chủ mới của công ty, do đó hơi thất vọng, tâm trạng không thoải mái, cô ấy chuẩn bị rời đi, nhưng ánh mắt lại liếc tới vẻ mặt kỳ quái của Kiều Bích Ngọc ở bên kia “Cô gái này là ai vậy?” Lucy đi tới bên cạnh Kiều Bích Ngọc, nhìn Quách Thanh Châu rồi hỏi mấy câu.
Thế nhưng có một điểm mà Lucy thất rất kỳ quái: “Tại sao em gái của ông chủ lại hướng nội, nhát gan như vậy?” “Nghe nói lúc nhỏ Quách Thanh Châu bị tự kỉ nhẹ, tính rất hướng nội, sợ tiếp xúc với người lạ” “TI ấy không chút che giấu mà bật cười: “Nếu đã á?” Lucy nghe tới đây, giọng nói cô là con cái nhà họ Quách, cho dù là con nuôi thì cũng không nên nuôi thành cái dáng vẻ này chứ”. Lucy quay người rời đi, cô ấy không thích lãng phí thời gian ở nơi không cần thiết này.
Kiều Bích Ngọc nghiêng người nhìn bóng dáng phóng khoáng của Luey, cô nghĩ tới lời cô ấy vừa nói “con cái nhà họ Quách, cho dù là con nuôi thì cũng không nên nuôi thành dáng vẻ yếu đuối nhát gan như này” Lục Khánh Nam đi vào văn phòng tiếp tục bàn chuyện với giám đốc, bởi vì lúc trước anh của Lục Khánh Nam có chuyện phải đi công tác nên đã bàn giao công việc cho.
người đàn ông mới gia nhập xử lí, sau đó anh ấy cứ luôn chơi bời không thấy tung tích, không sao liên lạc được, nên Lục Khánh Nam muốn nghe ngóng vài chuyện từ giám đốc.
để đề phòng nhố đâu xảy ra chuyện gì.
Sau khi sắp xếp xong chuyện Quách Thanh Châu gia nhập vào công ty, người người giúp việc đi theo cô ấy nói với cô ấy: “Vợ của cậu chủ ở bên kia ạ” Họ tỏ ý cô ấy nên qua đó chào hỏi với Kiều Bích Ngọc.
Quách Thanh Châu gần như không chút kháng cự với Kiều Bích Ngọc.
Cô ấy rất tự nhiên đi tới bên cạnh Kiều Bích Ngọc, giọng cô ấy dịu dàng, ngoan ngoãn chào một tiếng “chị dâu”.
Kiều Bích Ngọc nhìn khuôn mặt đơn thuần vô hại trước mắt này, trong đầu cô nghĩ.
tới rất nhiều chuyện nên nhất thời không đáp.
lại cô ấy.
Quách Thanh Châu bị người khác quan sát kỹ càng nên hơi căng thẳng, trong lòng lo lãng không biết có phải bản thân đã làm sai gì rồi không, dáng vẻ cô ấy vô cùng hoài nghỉ Châu Mỹ Duy vẫn chưa tan làm, cô ấy đi đến bên cạnh Kiều Bích Ngọc, kéo cánh tay cô: “Thanh Châu nói chuyện với cậu kìa, đừng nhìn người ta mãi như thế, cô ấy căng thẳng lảm đấy” Ngay cả Mỹ Duy cũng cảm thấy cô gái Quách Thanh Châu này thật sự.
rất yếu đuối.
Lúc này Kiều Bích Ngọc mới gật đầu với Quách Thanh Châu, trên mặt cô không có biểu cảm gì, trong lòng vẫn hơi nghỉ ngờ như chút.
Hai người giúp việc đi theo chăm sóc Quách Thanh Châu nhiều năm rồi, đương.
nhiên họ rất hiểu cô chủ của bọn họ.
Vợ cậu chủ, Kiều Bích Ngọc này là người rất tài năng, tính tình vô cùng tùy ý, cậu chủ Cao Minh và ông chủ lại rất yêu chiều cô ấy, điều này khiến hai người giúp việc cũng cảm thấy ủy khuất thay cho Quách Thanh Châu.
Nữ giúp việc nhìn ra Kiều Bích Ngọc.
không muốn quan tâm lắm tới Quách Thanh Châu, họ gọi cô chủ sang ghế khác ngồi.
Quách Thanh Châu gần như không suy nghĩ gì nhiều về thái độ lạnh nhạt của Kiều Bích Ngọc, cô ấy vẫn yên tĩnh nghe lời như trước.
“Cậu cảm thấy cô ấy thế nào?” Kiều Bích Ngọc kéo Mỹ Duy ra một góc, thấp giọng hỏi.
Mỹ Duy cảm thấy cô gái này hơi thần bí, rất khó giải thích, đây là ấn tượng đầu tiên của cô về Thanh Châu.
“Cô gái này hình như hơi có cảm giác ỷ lại vào cậu, tớ nghe Bùi Hưng Nam nói, trước.
đó Hà Thủy Tiên ấy, cậu biết không, Hà Thủy Tiên đã tốn rất nhiều tâm tư và thời gian mới có thể làm bạn với Quách Thanh Châu, có.
được sự tín nhiệm của cô ấy. Bây giờ cô ấy nhìn cậu với ánh mắt ngưỡng mộ, cung kính như này, hình như cô ấy rất thích cậu” Kiều Bích Ngọc cảm thấy cô gái này rất điềm đạm nho nhã, rất ngoan ngoãn, đúng chuẩn con gái nhà danh giá.
“Cô chủ nhà họ Quách còn dễ tiếp xúc.
hơn trong tưởng tượng nữa, có thể là bởi vì nguyên do của chứng tự kỉ, xem ra phải bảo có phải cô ấy vừa mới bước chân vào xã hội nên có cảm giác vô cùng đơn thuần ấy” Kiều Bích Ngọc thành thật nói với cô ấy: “Cô ấy bằng tuổi với chúng ta” Từ bên ngoài nhìn vào, Quách Thanh Châu luôn có dáng vẻ như một học sinh trung học đơn thuần “Quách Thanh Châu được nuông chiều từ.
bé, bởi vì tự kỉ nên cô ấy đã nghỉ học mấy năm, nhà họ Quách cũng dần dần không ép cô ấy trưởng thành nữa, trí tuệ của cô ấy hơi thấp, tư duy cũng rất đơn giản.” Châu Mỹ Duy vô cùng kinh ngạc.
“Quách Thanh Châu đúng là được bao.
bọc tốt mà, không hổ là cô chủ nhà họ Quách, da dẻ giống như chưa được mặt trời chiếu vào bao giờ ấy, nhất là con ngươi trong veo, đơn thuần của cô ấy, cô ấy nhất định rất hướng nội, cả ngày chìm đầm trong thế giới của riêng mình, không biết chút gì về xã hội phức tạp ngoài kia” Cuối cùng Châu Mỹ Duy vỗ vai cô, vui mừng nói: “Cô bé này xem như rất dễ tiếp xúc, chứ bình thường chị em bên nhà chồng thích dùng quyền lực gây khó dễ lảm ấy Châu Mỹ Duy phất tay, sau đó đi quẹt thẻ tan làm.
Lục Khánh Nam ở bên kia nói chuyện xong với giám đốc, anh gọi một chiếc xe đưa hai người giúp việc nhà họ Quách về trước, còn anh thì đích thân đưa Kiều Bích Ngọc và Quách Thanh Châu về nhà họ Quách.
Kiều Bích Ngọc và Quách Thanh Châu.
đều ngồi ở ghế sau, chiếc xe ổn định khởi hành đi Nếu như là bình thường, Lục Khánh Nam chắc chản sẽ cùng cô buôn chuyện trên trời dưới bể, thế nhưng hôm nay xem ra Kiều Bích Ngọc rất mệt, anh lại không thể nói linh tình với Quách Thanh Châu được, vậy nên trong xe vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng hát từ trong đài vang lên.
Kiều Bích Ngọc dựa lưng vào ghế, nhầm mắt nghỉ ngơi Còn Quách Thanh Châu ở bên cạnh dường như hơi cấn trọng, Kiều Bích Ngọc có thể cảm thấy cô ấy ngồi rất cứng ngắc, chắc.
cô ấy không quen ở chung trong một không gian chật hẹp như này với Kiều Bích Ngọc và Lục Khánh Nam.
Lục Khánh Nam lựa lúc cười ôn hòa: “Thanh Châu, ông nội kêu em ra ngoài đi làm là hy vọng em tiếp xúc nhiều với xã hội, nhân viên trong công ty đó rất đơn thuần, chị dâu em cũng làm việc ở đó, vậy nên em phải dũng cảm một chút” “Vâng” Quách Thanh Châu ngồi nghiêm chỉnh y như học sinh tiểu học, cô ấy ngẩng đầu về phía trước, ngoan ngoãn đáp một tiếng.
Lục Khánh Nam thông qua kính chiếu hậu, nhìn thấy Kiều Bích Ngọc với dáng vẻ như ác bá và học sinh tiểu học ngoan ngoãn Quách Thanh Châu ngồi cùng nhau, thật sự anh rất bưồn cười, đây rõ ràng là hai thái cực khác hẳn nhau.
Kiều Bích Ngọc nghiêng đầu, âm thâm quan sát Quách Thanh Châu ở bên cạnh.
Với dung nhan thanh thuần này, mặc dù không thế coi là chấn động lòng người, nhưng lại vô cùng đơn thuần. Bởi vì Quách Cao Minh biết cô không thích giao lưu với người nhà họ Quách nên Kiều Bích Ngọc cũng chẳng đi tiếp xúc với mấy người đó làm gì.
Cô không hiểu rõ lảm về Quách Thanh Châu.
Ấn tượng trước đó Quách Thanh Châu để lại cho cô cũng không tồi, cô ấy giống như cô em gái vô cùng hướng nội, khiến người ta muốn bảo vệ Kỹ năng lái xe của Lục Khánh Nam khá tốt, thế nhưng đột nhiên ở lối rẽ bên trái có một chiếc xe BMW màu đen xuất hiện, điều này khiến Lục Khánh Nam ngay lập tức phải đánh lái sang hướng khác, đạp phanh chân gấp.
Kiều Bích Ngọc trong xe vốn dĩ đang để tâm tư bay đi đâu, cô liền bị chuyện này làm cho mê mẩn đầu óc, cô kinh ngạc hét lên một tiếng: “A, làm cái gì đấy.” Thân thể cô đập mạnh vào bên phải của xe.
Quách Thanh Châu ôm chặt lấy cô.
“Hai người không sao chứ?” Lục Khánh Nam lập tức dừng xe lại, anh quay đầu nhìn hai người ở đằng sau.
Hai người Kiều Bích Ngọc ngồi ghế sau nên không thất dây an toàn, bị sự chuyển hướng đột ngột này làm cho rung chuyển, khó tránh khỏi bị va đập lung tung “Không sao” Tâm trạng Kiều Bích Ngọc hơi phức tạp.
Phản ứng của Quách Thanh Châu rất nhanh, vượt ngoài dự tính của cô, đây gần như là phản ứng có điều kiện, cú đập đầu vào cửa xe của cô đã được cô ấy kéo lại kịp lúc.
“Thanh Châu, bình thường em có tập.
luyện sao?“ Kiều Bích Ngọc lập tức đẩy cô ấy ra, thấp giọng hỏi.
Lục Khánh Nam không hiểu mấy, anh nhìn sự cảnh giác trong ánh mắt cô.
Quách Thanhh Châu vẫn như mọi khi, do dự nửa ngày trời mới mwor miệng, bị dáng vẻ nhìn thẳng như vậy của Kiều Bích Ngọc, cô ấy cảm thấy rất áp lực, muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại sợ nối sai, dáng vẻ vô cùng thận trọng.
Lục Khánh Nam không nhịn được mà nhìn dáng vẻ như gà bị dạo chết của Quách Thanh Châu, anh mở miệng thay cho cô ấy: “Từ nhỏ Thanh Châu đã được rèn luyện sức khỏe, ông nội Quách biết cơ thể cô ấy không tốt, đương nhiên sẽ bắt cô ấy tập luyện nhiều” Điều này chẳng có gì kinh ngạc cả “Xin lỗi” Kiều Bích Ngọc nhìn đôi mắt sạch sẽ của cô ấy, thở dài một tiếng rồi nói lời xin lỗi.
Dáng vẻ đơn thuần của cô ấy thật sự: khiến người khác không nhẫn tâm to tiếng.
Chương 434: Người vô học vô tội, người tài giỏi lập nên công trạng lại bị khép tội
Quách Cao Minh vẫn đang công tác ở nước ngoài, ông nội Quách sao khi thấy bọn họ về thì kiên quyết giữ Lục Khánh Nam tối nay ở lại ăn cơm, Lục Khánh Nam không dám từ chối Kiều Bích Ngọc nhìn, cảm thấy ánh mắt ông lão nhìn Lục Khánh Nam hôm nay có hơi kỳ quái “Ông nội, có phải ông có suy nghĩ gì đó với Lục Khánh Nam không?” Kiều Bích Ngọc quá quen với ông nội Quách rồi, cô tiến lại gần hỏi nhỏ.
Ông lão dường như bị nhìn thấu tâm tư: nên thẹn quá hóa giận: “Nghĩ gì chứi” Kiều Bích Ngọc nhìn thấy đây rõ ràng là chột dạ, cô thấp giọng hỏi: “Ánh mắt ông nhìn Lục Khánh Nam giống như muốn xé bỏ hết quần áo của anh ấy vậy.” “Láo xược, cháu nói gì đấy!” Ông nội Quách quát cô một tiếng, mặc dù là mắng nhưng cũng chẳng thấy ông tức giận gì, khuôn mặt ông hơi suy tư, ông nói thẳng với cô, “Cháu cảm thấy Lục Khánh Nam và Thanh Châu thế nào?” Kiều Bích Ngọc vừa nghe vậy thì mở to mắt, cứng ngắc quay đầu nhìn Lục Khánh Nam, rồi lại nhìn Quách Thanh Châu.
Cô nhất thời cạn lời.
Ông cụ này suy nghĩ linh tỉnh gì vậy? “Ông nội, Lục Khánh Nam đào hoa thế, chẳng biết anh ấy đã có bao nhiêu người bạn gái rồi nữa, Thanh Châu xứng với anh ấy ở chỗ nào chứ, chắc chắn cô ấy sẽ bị ức hiếp..” Kiều Bích Ngọc kích động bày tỏ cách nghĩ của mình “Khánh Nam cũng đâu có tệ đến vậy” “Thế nhưng Thanh Châu không biết gì hết” “Người chị dâu như cháu phải dạy cô ấy nhiều hơn.
u Bích Ngọc đứng gần ông cụ, giống y như cảnh hai ông cháu đang thì thầm nói chuyện. Quản gia đứng bên cạnh pha trà thấy vậy thì nở nụ cười, vợ cậu chủ của bọn họ và ông chủ thật sự rất gần gũi với nhau.
Cho dù là cô cháu gái Thanh Châu cũng không thân thiết với ông cụ như vậy.
“Ông nội, hai người đang nói gì vậy?” Lục Khánh Nam tìm cơ hội chen chân vào, khuôn.
mặt anh tuấn cười rộ lên.
“Bích Ngọc làm việc ở bên ngoài, nghe.
nói chuyến công tác của cô ấy cũng không tệ, ông tán thưởng nó mấy câu, để sau này.
con bé biểu hiện tốt hơn.” Ông nội Quách nói dối không chớp mắt.
Kiều Bích Ngọc thấp giọng trêu chọc: “Ông lật mặt nhanh thật.” Ông cụ chột dạ ho một tiếng, tức đến trừng mắt cảnh cáo với cháu dâu một cái, sau đó quay đầu nói với quản gia: “Mang thức ăn lên đi” Sau khi ăn cơm tối xong, Quách Thanh Châu vẫn im lặng cung kính gật đầu với bọn họ như cũ, cô ấy rất quy củ quay về phòng.
ngủ của mình.
Ông nội Quách đi tới phòng sơ sinh, xem.
cặp song sinh bảo bối của mình.
Kiều Bích Ngọc và Lục Khánh Nam đi tới ao sen trong vườn hoa nhà họ Quách giết thời gian, thuận tiện tiêu cơm luôn một thể.
“Kiều Bích Ngọc, người làm mẹ như cô.
đúng là sung sướng ghê, người khác mới làm mẹ thì cả ngày bận tối mặt chăm sóc con cái, cặp song sinh của cô sắp một tuổi tôi mà cô cũng chưa bế chúng nó được mấy lần” “Ông nội và Quách Cao Minh không đồng.
ý thì tôi cũng hết cách thôi ng nội chăm sóc trẻ còn chuyên nghiệp hơn cả tôi” Cô muốn đi xem con mình cũng chẳng đễ dàng gì “Nếu anh thích trẻ con như vậy thì tự.
mình đi tìm một cô gái sinh cho, cảm đầu với đủ loại sữa bột, phân rồi nước tiểu, muốn cái nào có cái đó.” “Thôi đừng nói nữa” Lục Khánh Nam nghĩ tới những tháng ngày đi xem mắt đau khổ của mình.
Kiều Bích Ngọc dựa vào hành lang ở bên cạnh. Nước trong hồ chảy chầm chăm, một cơn gió khẽ lướt qua khiến người ta có chút lạnh, cô véo mình một cái, muốn bản thân mình tỉnh táo hơn chút.
“Kiều Bích Ngọc, trước đó không phải cô mệt lắm sao? Cô nên về phòng nghỉ ngơi rồi đấy, không cần đi theo tôi đâu, nhà họ Quách thì tôi còn lạ gì nữa.
Lục Khánh Nam thấy cô cứ mãi đen mặt suy tư, anh cũng không biết cô đang nghĩ gì, nên quan tâm nói một câu.
“Anh cảm thấy Thanh Châu thế nào?” Cô đột nhiên hỏi anh.
Lục Khánh Nam căn bản không nghĩ tới điều gì khác, anh trả lời rất bình thường “Thanh Châu tới công ty cô làm việc cũng tốt lảm, cô ấy nên va chạm nhiều hơn…” Có đôi khi cậu chủ Lục cũng rất thuần.
khiết.
Kiều Bích Ngọc bị gió đêm thối cho lạnh cả mặt, cô ngước mắt nhìn anh: “Vừa nấy ông nội có nói với tôi, ông ấy tận mắt nhìn anh trưởng thành, tính tình cũng ok, đáng để cho người khác gửi gắm” “Hả?” Lục Khánh Nam đang phân tâm nhìn cá bơi trong ao, nghe lời cô nói, trong lòng tự dưng hơi lo lằng “Ông nội nghĩ vậy làm gì, chắc không.
phải muốn tìm vợ cho tôi đâu nhỉ… Trong nhà tôi có một bà thái hậu kia là đủ lầm rồi, đừng ai đi giày vò tôi nữa” Kiều Bích Ngọc thấy dáng vẻ đáng thương này của anh, cô bật cười sảng khoái.
Lục Khánh Nam bị cười nhạo, anh không cam tâm, quyết định phải báo thù.
Anh chỉ vào phía sau cô, giật mình hét lên: “A, Kiều Bích Ngọc, cô mau nhìn kìa, sau lưng cô có một người phụ nữ mặc váy trắng, tóc đen đang nhìn cô chăm chãm kìa!” “Cái gì cơ Kiều Bích Ngọc bị dọa tới mặt mày tím tài, cô hoảng hốt quay người sang phải muốn chạy trốn, đỉnh đầu đột nhiên đập vào cột của chòi nghỉ mát Lục Khánh Nam không ngờ cô lại bị dọa tới mức này, anh vội vàng kéo cô: “Tôi lừa cô đấy, không cần chạy đâu” Ki Bích Ngọc hoảng hốt, có chút hoài nghỉ nhìn anh, sau đó cô đẩy Lục Khánh Nam ra chẳn trước mặt mình, lúc này cô mới âm.
thầm nhìn về phía sau lưng, Cô thở dài nhẹ nhõm, không có ai mà cũng chẳng có quỷ.
“Kiều Bích Ngọc, thì ra cô sợ quỷ” Lục Khánh Nam giống như phát hiện ra châu lục mới, anh vô cùng phấn khởi, lập tức liếm môi: “Có phải bình thường cô làm chuyện chột dạ nhiều quá không?” Kiều Bích Ngọc biết anh cố ý dọa mình, cô tức đến nỗi giơ tay lên đánh vào đầu anh: “Anh dám hù tôi!” “Lúc nhỏ khi đi ngủ, nửa đêm tôi luôn cảm thấy có người đang nói bên tai tôi, tôi sẽ gặp ác mộng. Tôi sợ ma quỷ thì làm sao, lần sau anh còn dám hù tôi thì tôi sẽ ném anh xuống hồ!” Lục Khánh Nam bị gõ đầu thì tức giận nói: “Ai biết bình thường cô hung dữ thế mà lại thích suy nghĩ linh tinh đâu.. ” “Tôi không suy nghĩ linh tỉnh!” Kiều Bích Ngọc nghĩ lại chuyện cũ: “Khi tôi vừa gả vào nhà họ Quách, có một lần tôi đứng bên ao cá cho cá ăn thì đột nhiên có hòn đá ném vào tôi, lúc đó tôi đứng không.
vững nên bị ngã vào ao cá, cả người ướt sũng. Khi đó tôi còn mang thai, Quách Cao Minh và ông cụ cảm thấy tôi ham chơi nên mảng tôi một trận, thế nhưng…” “Tôi bảo rồi, không phải tự tôi ngã xuống ao cá mà bọn họ không tin. Quản gia có tìm xung quanh ao cá nhưng không thấy viên đá nài , ông ấy nói tôi nghĩ nhiều rồi, thế nhưng rõ ràng có thứ gì đó ném vào chân tôi mà” Kiều Bích Ngọc nói một cách căm phẫn, vẻ mặt rất kích động.
Lục Khánh Nam nhìn dáng vẻ này của cô, không giống như đang nói dối chút nào, hơn nữa Kiều Bích Ngọc cũng không thích nói dối.
“Lúc đó cô không để Cao Minh đi điều tra kỹ lại sao?” Vẻ mặt Kiều Bích Ngọc kỳ quái: “Khi đó tôi cũng chẳng thân với anh ấy” Lục Khánh Nam bật cười, khi đó hai người bọn họ ngay cả ngủ cũng ngủ với nhau rồi, giấy đăng ký kết hôn cũng làm rồi, con cũng có rồi, vậy mà còn nói không thân, cặp vợ chồng này đúng là kỳ quái “Cô đừng nghĩ linh tinh nữa, ở bên ngoài có thể sẽ gặp chuyện nguy hiểm, nhưng ở nhà họ Quách thì tuyệt đối an toàn” Lục Khánh Nam an ủi cô một chút, thế nhưng anh cũng nghĩ kỹ lại.
“Nghe nói người mang thai dễ thiếu canxi, vậy nên có thể cô thật sự tự mình nghĩ xuống đấy” “Thế nhưng tôi nhỡ lúc đó có thể đập tới mà” Giọng điệu Kiều Bích Ngọc bắt đầu hơi do dự, dù sao cũng một năm trôi qua rồi, nếu như thiếu canxi gì đó thì cô không còn chắc chắn như trước nữa.
Lục Khánh Nam suy đoán một cách khá khoa học: “Còn có một khả năng nữa, nếu như có người lấy đá viên nào vào cô từ phía sau thì cô sẽ bị ném trúng rồi, sau đó đã viên sẽ rơi xuống ao cá, đá tiếp xúc với nước, đương nhiên không tìm thấy cái gì được” Kiều Bích Ngọc ngây người lại, đá viên? Trước đây cô cũng chưa từng suy xét tới tình huống này.
Có người cầm đá viên, cố ý ném vào cô? “Tôi cảm thấy khi đó cô thiếu canxi hơi nhiều đấy” Lục Khánh Nam nghiêm túc: “Kiều Bích Ngọc, cô ở nhà họ Quách không thể có người cố ý hại cô được, hơn nữa khi đó cô còn chưa mang thai con của nhà họ Quách, mà khi đó cô cũng mới gả vào đây, chắc chưa đắc tội với ai đâu” “Kết luận chính là, cô nghĩ nhiều quá thôi.” Kiều Bích Ngọc trầm mặc nghĩ một hồi, cô lấy một đồng tiền cô màu đen từ trong túi áo ra, vẻ mặt nghiêm túc hỏi anh: cổ này, hình như nó luôn ở cạnh tôi…” Lục Khánh Nam cười ha ha: “Nếu như không phải tiền cố gì thì chẳng có giá trị nào hết, đúng là người theo chủ nghĩa duy tâm, cô cứ mãi nghĩ theo cách này làm gì…” Lục Khánh Nam cầm lấy đồng tiền cô, anh nhìn kỹ hoa văn của nó, anh đánh cược với Kiều Bích Ngọc: “Bây giờ tôi ném nó vào trong ao sen, xem nó có quay trở lại không…” Nói xong, Lục Khánh Nam dứt khoát vung tay một cái.
Đồng tiền bay vào không trung, ban đêm.
yên tâm, họ nghe thấy bộp một tiếng, đồng tiền đã rơi vào trong nước.
Kiều Bích Ngọc ngây người nhìn đồng tiền cứu mạng cô bị ném đi, mấy giây sau cô mới nói: “Anh vứt đồ của tôi làm gì!” Cô tức giận trừng mắt với anh “Mất rồi thì tôi đền cô đồng tiền cổ chính thống được chưa” Lục Khánh Nam chẳng có hứng thú gì với mấy thứ này: “Vứt cũng vứt rồi, đỡ khiến cô.
suy nghĩ linh tỉnh” ‘Vút cũng vứt luôn rồi, thật ra Kiều Bích Ngọc không tức giận đến vậy, hai ngày nay cô bị làm phiền rất nhiều nên vẫn luôn nghỉ ngờ lung tung.
“Có thể tôi thật sự hiểu lâm Thanh Châu rồi” Cô lẩm bẩm.
“Cô lại nói gì đấy?” Lục Khánh Nam không nghe rõ lời cô nói, thấy sắc mặt mệt mỏi của cô, anh khuyên một câu: “Cô quay về phòng nghỉ ngơi đi, nếu không thì Cao Minh lại đau lòng đấy” “Chúng tôi là vợ chồng già rời, đừng nói mấy lời nổi da gà đấy nữa” Kiều Bích Ngọc thật sự là người phụ nữ rất không tình cảm.
Lục Khánh Nam hừ một tiếng.
“Yo, tại sao chồng cô lại không yên tâm mà chuyến ngày đi công tác cùng với cô, cô.
cho rằng anh ấy thật sự vừa hay đi Nhật công tác vào hôm đó, vừa hay ngồi khoang phổ thông… Còn có tối qua, cô đăng status mới, Cao Minh ăn bánh bị dị ứng ha ha, cô đám nói không phải cô hại anh ấy dị ứng không, người ta kêu anh ấy ăn, cô nghĩ anh ấy sẽ ăn sao? Hứt” Quách Cao Minh đối tốt với cô nhường nào mọi người đều biết rõ, chỉ có duy nhất người phụ nữ này sống chết không chịu biết.
Kiều Bích Ngọc nghĩ một hồi, bắt đầu hổ thẹn.
Nởi vì Quách Cao Minh bị nặng mấy, vậy nên khi đó điều đầu tiên cô ¡ ứng không nghĩ là phải up status, phải cho mấy người kia biết cô chăngr kén ăn gì cả Nhưng khi đó cô thật sự không nghĩ tới, thật ra Quách Cao Minh bị dị ứng là do cô, là cô cương quyết kêu anh ăn, còn anh lại không từ chối.
“Điều đầu tiên tôi nghĩ là quả nhiên cô là tại họa” Lục Khánh Nam không chút khách sao, anh thuận tiện bổ sung một câu: “Bùi Hưng Nam còn thẳng thừng nói, Cao Minh từ bé không hay bị ốm lắm, vừa hay lần này có thể đi mấy chuyến tới bệnh viện kiếm tra chút” “Khi đó Quách Cao Minh không để ý chút nào hết” Bản thân cô cũng không yên tâm, dù sao hai người bọn họ đều rất khỏe mạnh, anh chưa từng nhắc đến chuyện mình bị dị ứng “Hai người không để ý, nhưng người bên cạnh Cao Minh thì để ý, cô nghĩ xem người nhà anh ấy, còn có không ít phụ nữ thầm thương trộm nhớ anh ấy nữa, ai cũng đau lòng hết” Lục Khánh Nam giáo huấn cô một trận: “Vậy nên tôi mới nói, cô rất dễ gây ra phiền phức, cô phải biết một đạo lý, người không biết thì vô tội, người lập công lại có tội” “Cô bất cẩn hại Cao Minh bị bệnh, có những lúc có vài người thậm chí còn hận cô.
nữa” Về phương diện tiếp xúc với xã hội bên ngoài, Lục Khánh Nam quả thật cao tay hơn cô mấy bậc.
Cô còn nhớ Quách Cao Minh đã đặc biệt đặn dò dì chuẩn bị mấy tủ thuốc gia đình trong phòng, phòng sách cũng có một cái, bị cảm hay phát chảy máu thì đều có thế xử lí bất cứ khi nào.
“Vết bầm tím này bao giờ mới tan đây…” Cô cầm lấy rượu thuốc, miễn cưỡng xoa lên tay phải, cô còn đang nghĩ nếu như vết băm tím bị phát hiện thì Quách Cao Minh chắc chắn sẽ truy hỏi đến cùng Chuyện ở Nhật bị tấn công bất ngờ Kiều Bích Ngọc con chưa nói cho Quách Cao Minh biết, cô nghi ngờ Quách Thanh Châu nhưng chắc chản không có ai tin, lại cộng thêm khi đó mẹ chồng Giang Mỹ Linh nói với cô khó nghe như vậy, cô chẳng muốn nói thêm nữa.
Hơn nữa Quách Cao Minh vô cùng bao bọc cô, anh sẽ phản ứng lại rất quá khích.
“Dù sao đồng tiền cổ cũng bị Lục Khánh Nam ném vào trong ao sen rồi, nghĩ nhiều như vậy cũng vô ích…” Cô cứ coi như không có chuyện gì xảy ra đi Thu dọn thuốc thang xong, cô quay lại giường, nhằm mắt ép mình đi ngủ Nhưng một khi nghỉ ngờ đã xuất hiện thì rất khó ép nó biến mất được.
Kiều Bích Ngọc rất ghét cái tính đế tâm tới chuyện vụn vặt này của mình. Sáng sớm hôm sau, cô vác đôi mắt gấu trúc tỉnh dậy, nhìn bản thân tiều tụy trong gương, cô phiền não vò đầu: “Phiền chết đi được” Nói xong, cô không nghĩ nhiều nữa, thế nhưng hôm qua cô mơ mình bị người ta tính kế hãm hại, nhưng không sao nhìn rõ được.
mặt đối phương.
Còn khi đến giờ đi làm, Châu Mỹ Duy ở công ty đã biết được một chuyện, Kiều Bích Ngọc xin nghỉ phép rồi
Chương 435: Yêu nhưng không được, vì yêu rồi sẽ hận
Ngày đầu tiên Quách Thanh Ngân đi làm, thì người hầu của nhà họ Quách đã sắp xếp.
thời gian biếu cho cô ta đến công ty sớm hơn năm phút, và mọi chuyện đều thuận lợi.
Nhưng hôm nay, Kiều Bích Ngọc xin nghỉ ốm nên cô không trở lại công ty “Chị ấy bệnh rồi sao?” “Không rõ nữa, khi nấy cô ấy vừa gọi điện đến nói trong người cảm thấy không khỏe, nên hôm nay xin nghỉ ốm rồi. Có lẽ do cô ấy thức khuya trong chuyến công tác, nên cơ ‘thể không chịu nổi mà bị cảm” Sau khi đi công tác cùng đồng nghiệp trở về, thì hai người đồng nghiệp bé Heo và An Ninh của cô ở công ty đã trở thành bạn của cô, nghe tin Kiều Bích Ngọc xin nghỉ ốm, cả hai đều tỏ ra quan tâm lo lắng.
Còn Châu Mỹ Duy vốn là chị em thân thích của Kiều Bích Ngọc thì thở dài.
Châu Mỹ Duy biết rất rõ sức khỏe của Kiều Bích Ngọc rất tốt, làm sao cô lại có thể bị ốm chỉ vì thức đêm trong một chuyến công tác chứ? 80% là cô đang trốn việc.
“Rõ ràng cô ấy đang giả bệnh?” Châu Mỹ Duy tự lầm bẩm một mình: “Kiều Bích Ngọc đang lề mề gì ở nhà..” Mấy đồng nghiệp của Châu Mỹ Duy đang rất nóng lòng, họ đã sớm tụm lại một đám, cơ cấu nhân viên trong công ty đơn giản chỉ khoảng 20 người, mọi người vừa bận rộn với công việc ngập đầu, vừa khui chuyện ra bàn án.
Còn phía bên kia của văn phòng rất yên tĩnh.
Là một nhân viên mới, nên Quách Thanh Ngân đã được đích thân quản lý tiếp đón.
Mặc dù quản lý chỉ giới thiệu ngắn gọn Quách Thanh Ngắn chỉ đến đây đế thực tập, nhưng nhìn vẻ mặt nịnh bợ của người quản lý thì mọi người trong văn phòng đều biết cô gái này chắc phải là ‘hoàng thân quốc thích” gì đây.
Những nhân công viên cũ còn lại đều là mấy tay có kinh nghiệm ở công sở, đối mặt với một nhân viên được chỉ định như Quách Thanh Ngân, thì ban đầu tốt nhất hãy làm như những người qua đường ôn hòa, tìm hiểu tính cách và lai lịch xong rồi mới nằm bắt cơ hội tiếp cận Vi vậy, Quách Thanh Ngân ngồi ở ghế văn phòng cả một buổi sáng mà không một ai bắt chuyện hay làm phiền.
Gân đến giờ ăn trưa, quản lý đột nhiên đi về phía cô ta Anh ta cố gắng hạ giọng: “Thanh Ngân, cô có biết Kiều Bích Ngọc bệnh có nặng không, cô ấy đã đi khám chưa, có ai đến bệnh viện cùng cô ấy không.” Lời nói của người quản lý đầy dụng ý sâu xa Mặc dù không biết rõ lai lịch của Kiều Bích Ngọc, nhưng hôm qua chính mắt anh ta thấy Lục Khánh Nam vừa đến công ty thì đã ngồi lên ghế làm việc của Kiều Bích Ngọc trong văn phòng, chắc hẳn Lục Khánh Nam có một mối quan hệ thân thiết với cô.
Hơn nữa, Kiều Bích Ngọc và nữ đại diện của công ty IP&G Lucy, dường như có quen biết nhau, Lục Khánh Nam còn đích thân đưa Kiều Bích Ngọc và cô Ngân đây rời đi, dựa trên mối quan hệ lợi ích nhiều tầng như vậy, thì tên quản lý chắc chản sẽ nằm bắt cơ hội tốt này để quan tâm cấp dưới.
“Chị dâu đâu có bị bệnh gì.” Cô ta khẽ nói.
Ánh mắt rụt rè của Quách Thanh Ngân vẫn luôn nhìn chảm chấm vào tập tài liệu trên máy tính để bàn, trông cô ta rất căng thẳng khi trò chuyện với người lạ, cô ta cũng không ngẩng đầu nhìn thẳng vào đối phương.
Người quản lý sửng sốt một hồi.
Đầu tiên, anh ta không ngờ rằng Kiều.
Bích Ngọc lại thực sự nói dối để gọi điện xin nghỉ ốm.
Thứ hai, cô Ngân này thực sự gọi Kiều Bích Ngọc là “chị dâu”, họ có quan hệ gì đây! Châu Mỹ Duy tranh thủ giờ nghỉ trưa để gọi mấy cuộc điện và để lại tin nhắn trên Zalo cho Kiều Bích Ngọc nhưng Kiều Bích Ngọc không trả lời, điều này khiến cô hơi lo lắng “Xin chào, tôi là bạn của Kiều Bích Ngọc, tên tôi là Châu Mỹ Duy…” Trong lúc ăn trưa không thấy yên tâm, nên Châu Mỹ Duy đã đản đo suy nghĩ và cuối cùng cô bèn liều một phen.
Cô quyết định gọi điện thẳng đến nhà họ Quách.
Số điện thoại cố định này là số máy riêng của của nhà họ Quách ở khu Yên Hải, dì Phương bắt máy với thái độ thân mật và tôn trọng: “Bà Bùi, xin chào” Kiều Bích Ngọc không có bạn bè, mọi người trên kẻ dưới trong nhà họ Quách đều nhớ tất cả những người thân và bạn bè liên quan đến Kiều Bích Ngọc, hơn nữa hiện tại Châu Mỹ Duy lại là vợ của Bùi Hưng Nam, dựa trên phép tắc lễ nghĩa thì dì Phương mới gọi cô là bà Nhưng Châu Mỹ Duy không quen với điều đó, nhưng khí thế của một e dè nể nang, rồi đi ‘Con muốn hỏi một Cô ấy ngượng ngùng mỉm cườ thẳng vào vấn chút bây giờ Kiều Bích Ngọc có ở nhà không dì” “Mơ nhỏ của chúng tôi đã ra ngoài lúc 7 giờ sáng rồi, mợ ấy còn tự lái xe đi… Dì Phương thành thật nói với cô Vừa nghe xong, thì Châu Mỹ Duy liên nảm chặt lấy điện thoại trên tay, đồng thời càng thấy lo lắng.
Tự nhiên Kiều Bích Ngọc lại đột nhiên trốn việc, lại còn lừa người của nhà họ Quách.
“Hôm nay mợ nhỏ không đến công ty sao?” Dì Phương tỉnh ý hỏi ngược lại cô ấy.
Châu Mỹ Duy thấy chột dạ.
Với tình hình này cô ấy không biết phải trả lời làm sao, cô ấy nói Kiều Bích Ngọc không ở công ty, như thế chẳng khác nào cô.
ấy đang phản bội Kiều Bích Ngọc, nhưng cô.
ấy đang gặp phải một trường hợp khẩn cấp.
Trong lòng Châu Mỹ Duy cảm thấy thấp thỏm do dự, dù sao thì Dì Phương cũng là người đi trước, có vẻ như bà ấy đã đoán đúng.
Dì Phương đã làm việc ở nhà họ Quách cả nửa cuộc đời, EQ của bà ấy cũng khá cao, không ép được Châu Mỹ Duy trả lời, nên trước tiên bà ấy lịch sự nói có việc bận, sau đó thì cúp máy.
Châu Mỹ Duy nhìn chấm chẵm vào chiếc điện thoại đã cúp máy, rồi tự nghĩ, mọi chuyện đang dần khó khăn, chắc chắn dì Phương sẽ báo cáo với nhà họ Quách.
“Kiều Bích Ngọc chỉ có thế tự cầu xin nhiều phúc lành hơn, ai da, vô duyên vô cớ chạy đi đâu không biết” Châu Mỹ Duy rất lo lằng Nhà tù thành phố Hải Châu.
Diệp Vân không ngờ răng Kiều Bích Ngọc sẽ đến nhà tù để thăm cô ta.
Kiều Bích Ngọc đã nghĩ vẽ chuyện này rất lâu ở nhà, cô cảm thấy người có khả năng coi cô như kẻ địch cũng chỉ có Diệp Vân thôi.
Vì trước đây Diệp Vân đã gây rắc rối trong nhà họ Kiều nên mới khiến cho Kiều Văn Vũ bị đột quy phải nhập viện cấp cứu.
Hơn nữa cô ta đã cấu kết với Nhất Trang Trần trong vụ bắt cóc Kiều Bích Ngọc năm xưa, ngoài mặt nói Diệp Vân này từng là một diễn viên công chúng đã hết thời, nhưng thực.
chất cô ta đã bị Quách Cao Minh tống vào tù.
Diệp Vân đã không kháng cáo, kẻ từ sau khi vụ lùm xùm kia xảy ra thì trồng cô ta có vẻ đã bình tĩnh lại, cô ta đã thú nhận tội bắt cóc, và rất hợp tác điều tra, thậm chí người nhà họ Quách còn chưa biết đến chuyện cô ta ở tù “Diệp Vân, tôi có một chuyện muốn hỏi cô…” Kiều Bích Ngọc nói thẳng.
giận mảng vào mặt cô: “Tôi không muốn gặp ai của nhà họ Kiều các cô cải” Rõ ràng là cô †a đang dối lòng, nhưng cô ta lại nghiến răng ác nghiệt như vậy.
Đúng vậy, những người trong tù nói với cô ta rằng có một người họ Kiều đến thăm cô ta Người đầu tiên Diệp Vân nghĩ đến là Kiều Văn Vũ Trong khoảnh khắc như vậy, lại bị Kiều Bích Ngọc thấu rõ tâm tư, nên cô ta cảm thấy rất đau buồn.
Kiều Bích Ngọc nhận thấy người mẹ kế trước mặt mình đã thay đổi “Kiều Bích Ngọc, cô nhìn tôi bãng ánh mắt gì vậy, tôi không cần cô thông cảm cho tôi!” Diệp Vân bị cô nhìn chắm chẵm, cô ta cố nén cảm xúc đang lẫn lộn trong lòng, “Cô đừng tưởng rằng tôi sẽ nói điều gì tốt đẹp với cô, tôi vốn ghét người mẹ ích kỷ tư lợi của cô, và tôi cũng ghét loài con ở dã thú như cô, rõ ràng cô không phải con gái ruột của Kiều Văn Vũ, nhưng lại ung dung được hưởng sự đối đãi như một cô chủ của nhà họ Kiều Nói trằng ra, khi còn trẻ thì Diệp Vân đã trải qua một cuộc đời cay đẳng luôn bị coi thường, khi gặp một người đàn ông đẹp trai, biết quan tâm và hời hợt như Kiều Văn Vũ, thì cô ta đã yêu ông ta, không ai tin cả, nhưng Kiều Văn Vũ lại nghĩ đến người vợ cũ thân cô thế cô kia, tất nhiên cô ta rất hận.
“Cô thật ngốc khi chạy đến đây để hỏi tôi chuyện này, Kiều Bích Ngọc, cho dù cô muốn hỏi cái gì, tôi cũng sẽ không trả lời, cho dù tôi muốn nói, thì tôi cũng sẽ cố ý nói lệch đi để lừa cô thôi!” Diệp Vân tức giận tuyên bố, như thể cô ta muốn khiêu khích, muốn cố ý học tức cô.
Diệp Vân hận cô Nhưng Kiều Bích Ngọc lại không quan †âm cô ta có hận mình hay không, cùng lắm là cũng chỉ ghét cô.
“Kẻ xấu không phải hoàn toàn xấu, tùy vào hoàn cảnh thôi” Kiều Bích Ngọc bình đạm nói: “Diệp Vân, thứ không thuộc về cô, thì cô không nên cưỡng cầu, không thì cô sẽ hoang tưởng đến phát điên…” Diệp Vân vì không yêu được mà sinh hận thù “Hahaha” Diệp Vân cười lớn tiếng, cô ta cười đến mức chảy cả nước mắt, khóe mắt lóe lên một dòng lệ: “Tôi hoang tưởng, tôi hoang tưởng sao?” “Kiều Bích Ngọc, tôi nói cho cô biết, tôi đang hoang tưởng gì chứi” “Quách Cao Minh vì muốn đuổi cố tôi đi, mà đã nói dối cô mất trí nhớ, anh ta còn bí mật sai người đẻ mố cho cô để mang đứa trẻ đi, Ông già nhà họ Quách kia đã che giấu biết bao nhiêu bí mật chỉ vì đứa con trai Quách Tuấn Hùng kia, từ nhỏ thì tên ngốc nhà họ Đường kia chỉ biết bám theo sau lưng cô, chẳng lẽ bọn họ không hoang tưởng sao!”
“Tôi và Cao Minh cùng nhau đi công tác, sau đó mua một con mèo chiêu tài làm thủ công sao?” Mặt trời đần dân lặn, lúc này Kiều Bích Ngọc vô cùng kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, Lục Khánh Nam phóng khoáng ngồi lên ghế làm việc của cô, hai tay cầm thứ: đồ chơi bằng gốm sứ, quan sát tỉ mỉ.
“Anh tới đây làm gì?” Kiều Bích Ngọc cướp con mèo chiêu tài của minh lại, hơi mất kiên nhẫn trừng mắt với anh ấy Cô và Lucy ở công ty đợi cả nửa ngày trời, kết quả đợi cái tên Lục Khánh Nam tới rồi, cả tối qua ở Nhật, cô đều thức trằng đêm không ngủ, mới sáng sớm đã lên thắng máy bay quay về công ty, bởi vì giám đốc yêu cầu cô tiếp đãi Lucy tới tận năm giờ chiều, cô căn bản còn không có cả thời gian chợp mắt nghỉ ngơi, vì thiếu ngủ nên cảm xúc rất tệ.
“Đại ca tôi ra nước ngoài rồi, tạm thời không liên lạc được với anh ấy, tôi chỉ có thể đại diện anh ấy tới ký hợp đồng với IP&G thôi” Lục Khánh Nam dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, Quách Cao Minh trắng trợn tặng hạng mục này cho vợ anh, người mình cả mà, nói thẳng ra quá trình ký hợp đồng tùy tiên ký là ok rồi Kiều Bích Ngọc nhíu mày.
“Có lẽ là người trong ngành rồi, lúc trước nghe anh tôi nói người đó là người mà chúng ta đều biết” Nói vậy, Lục Khánh Nam thẳng vai, không để ý nói: “Đợi anh tôi quay về rồi thì hỏi, dù sao chuyện này cũng không quan trọng lãm” Một công ty nhỏ chỉ có hơn hai mươi người như thế này đối với bọn họ mà nói không thể gây ra sóng to gió lớn gì cả, ai làm ông chủ cũng như nhau.
Lục Khánh Nam ngẩng đầu lên nhìn cô, anh để ý thấy khó mắt Kiều Bích Ngọc có chút tơ máu, rõ ràng cô không ngủ đủ giấc “Cô làm cái gì mà khiến mình tiều tụy thế, đi làm vất vả như vậy sao?” lều Bích Ngọc nhìn dáng vẻ tràn đầy năng lượng của cậu chủ Lục, trong lòng cô cảm thấy bất bình, cô đương nhiên là tiều tụy ‘ồi, thức trắng nguyên đêm mà.
Vì đợi anh ấy và Lucy tới ký kết hợp đồng.
này, cô đã tốn công tốn sức vô cùng, cô tức bay màu, gào lên với anh ấy: “Còn không mau đi đến phòng họp ký đi, tôi đợi anh nửa ngày trời rồi đấy” Lục Khánh Nam có hơi chột dạ, khit mũi “Thật ra tôi tới nhà họ Quách một chuyến nên mới muộn như vậy…” Anh cũng biết lần này anh đã đến muộn mấy tiếng đồng hồ, anh quay đầu đi về phía thang máy: “Ông nội Quách gọi điện cho tôi, tôi phải đưa Thanh Châu tới công ty bên này báo cáo đi làm chút, hình như nói gì mà muốn cô chăm sóc cô ấy, kêu cô dẫn dắt cô ấy đi tiếp xúc xã hội chút.
Kiều Bích Ngọc đơ người.
Thanh Châu tới công ty này làm việc? Kiều Bích Ngọc nghe thấy tin tức này, cảm xúc trong lòng hơi phức tạp, cô đang muốn tóm lấy Lục Khánh Nam hỏi mấy câu, thì giám đốc vội vàng chạy vào.
“Tổng giám đốc Lục, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi tới phòng họp ký hợp đồng với đại diện của IP&G thôi” Bọn họ nhanh chóng đi tới phòng họp, lưu loát ký hợp đồng với Lucy, nhân viên trong công ty đã bắt đầu tan làm rồi Lúc này trong công ty chỉ còn lại mấy người, cửa thang máy dần dần mở ra Quách Thanh Châu mặc một chiếc váy.
dài màu xanh nhạt, cô ấy đi ra khỏi thang máy, cô trang điểm nhẹ, ngũ quan sạch sẽ gọn gàng, giống y như một đóa hoa lan cao quý, đi từng bước về phía trước. Hai người giúp việc nhà họ Quách đi phía sau, bình thường bọn họ chăm sóc chuyện ăn uống nghỉ ngơi của cô ấy, lần này họ đi theo cô ấy.
ra ngoài luôn Lục Khánh Nam giới thiệu đơn giản một chút: “Đây là em gái bạn tốt của tôi.” Giám đốc nhìn Quách Thanh Châu hiện rõ dáng vẻ của thiên kim con nhà giàu, khí chất tuyệt đối đã được nuôi dưỡng cẩn thận mà tạo thành này, ông ấy cẩn thận chìa tay ra, định ra hiệu muốn bắt tay.
Thế nhưng Quách Thanh Châu lại mở to mắt, nhìn người đàn ông xa lạ, sau đó lùi về sau mấy bước.
Giám đốc không hiểu lắm, nhưng ông cũng cảm thấy hành động của bản thân dường như đã dọa cô gái này rồi, vậy nên ông nhất thời hơi khốn đốn.
Lục Khánh Nam rất phong độ chắn trước mặt Quách Thành Châu, sắc mặt muốn giải thích.
“Tính tình cô em gái này của tôi khá hướng nội, ngày mai cô ấy bất đầu tới đây thực tập, ông sắp xếp cho cô ấy một công việc đơn giản trong văn phòng là được” “Được thôi, được thôi” Giám đốc liên tục gật đầu Đây là màn chào hỏi dạo đầu, ông nhất định phải chăm sóc cho tốt cô thiên kim này, vừa nhìn cô gái vô hại đơn thuần như thể này là ông đã biết chắc chắn cô ấy là con thỏ.
trắng chưa từng ra ngoài xã hội lăn lộn bao giờ Vẻ mặt Kiều Bích Ngọc phức tạp, cô nhìn bọn họ, không muốn đi qua đó.
Bình thường Luey ít khi lo chuyện bao đồng, bởi vì cô ấy chưa nhìn thấy ông chủ mới của công ty, do đó hơi thất vọng, tâm trạng không thoải mái, cô ấy chuẩn bị rời đi, nhưng ánh mắt lại liếc tới vẻ mặt kỳ quái của Kiều Bích Ngọc ở bên kia “Cô gái này là ai vậy?” Lucy đi tới bên cạnh Kiều Bích Ngọc, nhìn Quách Thanh Châu rồi hỏi mấy câu.
Thế nhưng có một điểm mà Lucy thất rất kỳ quái: “Tại sao em gái của ông chủ lại hướng nội, nhát gan như vậy?” “Nghe nói lúc nhỏ Quách Thanh Châu bị tự kỉ nhẹ, tính rất hướng nội, sợ tiếp xúc với người lạ” “TI ấy không chút che giấu mà bật cười: “Nếu đã á?” Lucy nghe tới đây, giọng nói cô là con cái nhà họ Quách, cho dù là con nuôi thì cũng không nên nuôi thành cái dáng vẻ này chứ”. Lucy quay người rời đi, cô ấy không thích lãng phí thời gian ở nơi không cần thiết này.
Kiều Bích Ngọc nghiêng người nhìn bóng dáng phóng khoáng của Luey, cô nghĩ tới lời cô ấy vừa nói “con cái nhà họ Quách, cho dù là con nuôi thì cũng không nên nuôi thành dáng vẻ yếu đuối nhát gan như này” Lục Khánh Nam đi vào văn phòng tiếp tục bàn chuyện với giám đốc, bởi vì lúc trước anh của Lục Khánh Nam có chuyện phải đi công tác nên đã bàn giao công việc cho.
người đàn ông mới gia nhập xử lí, sau đó anh ấy cứ luôn chơi bời không thấy tung tích, không sao liên lạc được, nên Lục Khánh Nam muốn nghe ngóng vài chuyện từ giám đốc.
để đề phòng nhố đâu xảy ra chuyện gì.
Sau khi sắp xếp xong chuyện Quách Thanh Châu gia nhập vào công ty, người người giúp việc đi theo cô ấy nói với cô ấy: “Vợ của cậu chủ ở bên kia ạ” Họ tỏ ý cô ấy nên qua đó chào hỏi với Kiều Bích Ngọc.
Quách Thanh Châu gần như không chút kháng cự với Kiều Bích Ngọc.
Cô ấy rất tự nhiên đi tới bên cạnh Kiều Bích Ngọc, giọng cô ấy dịu dàng, ngoan ngoãn chào một tiếng “chị dâu”.
Kiều Bích Ngọc nhìn khuôn mặt đơn thuần vô hại trước mắt này, trong đầu cô nghĩ.
tới rất nhiều chuyện nên nhất thời không đáp.
lại cô ấy.
Quách Thanh Châu bị người khác quan sát kỹ càng nên hơi căng thẳng, trong lòng lo lãng không biết có phải bản thân đã làm sai gì rồi không, dáng vẻ cô ấy vô cùng hoài nghỉ Châu Mỹ Duy vẫn chưa tan làm, cô ấy đi đến bên cạnh Kiều Bích Ngọc, kéo cánh tay cô: “Thanh Châu nói chuyện với cậu kìa, đừng nhìn người ta mãi như thế, cô ấy căng thẳng lảm đấy” Ngay cả Mỹ Duy cũng cảm thấy cô gái Quách Thanh Châu này thật sự.
rất yếu đuối.
Lúc này Kiều Bích Ngọc mới gật đầu với Quách Thanh Châu, trên mặt cô không có biểu cảm gì, trong lòng vẫn hơi nghỉ ngờ như chút.
Hai người giúp việc đi theo chăm sóc Quách Thanh Châu nhiều năm rồi, đương.
nhiên họ rất hiểu cô chủ của bọn họ.
Vợ cậu chủ, Kiều Bích Ngọc này là người rất tài năng, tính tình vô cùng tùy ý, cậu chủ Cao Minh và ông chủ lại rất yêu chiều cô ấy, điều này khiến hai người giúp việc cũng cảm thấy ủy khuất thay cho Quách Thanh Châu.
Nữ giúp việc nhìn ra Kiều Bích Ngọc.
không muốn quan tâm lắm tới Quách Thanh Châu, họ gọi cô chủ sang ghế khác ngồi.
Quách Thanh Châu gần như không suy nghĩ gì nhiều về thái độ lạnh nhạt của Kiều Bích Ngọc, cô ấy vẫn yên tĩnh nghe lời như trước.
“Cậu cảm thấy cô ấy thế nào?” Kiều Bích Ngọc kéo Mỹ Duy ra một góc, thấp giọng hỏi.
Mỹ Duy cảm thấy cô gái này hơi thần bí, rất khó giải thích, đây là ấn tượng đầu tiên của cô về Thanh Châu.
“Cô gái này hình như hơi có cảm giác ỷ lại vào cậu, tớ nghe Bùi Hưng Nam nói, trước.
đó Hà Thủy Tiên ấy, cậu biết không, Hà Thủy Tiên đã tốn rất nhiều tâm tư và thời gian mới có thể làm bạn với Quách Thanh Châu, có.
được sự tín nhiệm của cô ấy. Bây giờ cô ấy nhìn cậu với ánh mắt ngưỡng mộ, cung kính như này, hình như cô ấy rất thích cậu” Kiều Bích Ngọc cảm thấy cô gái này rất điềm đạm nho nhã, rất ngoan ngoãn, đúng chuẩn con gái nhà danh giá.
“Cô chủ nhà họ Quách còn dễ tiếp xúc.
hơn trong tưởng tượng nữa, có thể là bởi vì nguyên do của chứng tự kỉ, xem ra phải bảo có phải cô ấy vừa mới bước chân vào xã hội nên có cảm giác vô cùng đơn thuần ấy” Kiều Bích Ngọc thành thật nói với cô ấy: “Cô ấy bằng tuổi với chúng ta” Từ bên ngoài nhìn vào, Quách Thanh Châu luôn có dáng vẻ như một học sinh trung học đơn thuần “Quách Thanh Châu được nuông chiều từ.
bé, bởi vì tự kỉ nên cô ấy đã nghỉ học mấy năm, nhà họ Quách cũng dần dần không ép cô ấy trưởng thành nữa, trí tuệ của cô ấy hơi thấp, tư duy cũng rất đơn giản.” Châu Mỹ Duy vô cùng kinh ngạc.
“Quách Thanh Châu đúng là được bao.
bọc tốt mà, không hổ là cô chủ nhà họ Quách, da dẻ giống như chưa được mặt trời chiếu vào bao giờ ấy, nhất là con ngươi trong veo, đơn thuần của cô ấy, cô ấy nhất định rất hướng nội, cả ngày chìm đầm trong thế giới của riêng mình, không biết chút gì về xã hội phức tạp ngoài kia” Cuối cùng Châu Mỹ Duy vỗ vai cô, vui mừng nói: “Cô bé này xem như rất dễ tiếp xúc, chứ bình thường chị em bên nhà chồng thích dùng quyền lực gây khó dễ lảm ấy Châu Mỹ Duy phất tay, sau đó đi quẹt thẻ tan làm.
Lục Khánh Nam ở bên kia nói chuyện xong với giám đốc, anh gọi một chiếc xe đưa hai người giúp việc nhà họ Quách về trước, còn anh thì đích thân đưa Kiều Bích Ngọc và Quách Thanh Châu về nhà họ Quách.
Kiều Bích Ngọc và Quách Thanh Châu.
đều ngồi ở ghế sau, chiếc xe ổn định khởi hành đi Nếu như là bình thường, Lục Khánh Nam chắc chản sẽ cùng cô buôn chuyện trên trời dưới bể, thế nhưng hôm nay xem ra Kiều Bích Ngọc rất mệt, anh lại không thể nói linh tình với Quách Thanh Châu được, vậy nên trong xe vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng hát từ trong đài vang lên.
Kiều Bích Ngọc dựa lưng vào ghế, nhầm mắt nghỉ ngơi Còn Quách Thanh Châu ở bên cạnh dường như hơi cấn trọng, Kiều Bích Ngọc có thể cảm thấy cô ấy ngồi rất cứng ngắc, chắc.
cô ấy không quen ở chung trong một không gian chật hẹp như này với Kiều Bích Ngọc và Lục Khánh Nam.
Lục Khánh Nam lựa lúc cười ôn hòa: “Thanh Châu, ông nội kêu em ra ngoài đi làm là hy vọng em tiếp xúc nhiều với xã hội, nhân viên trong công ty đó rất đơn thuần, chị dâu em cũng làm việc ở đó, vậy nên em phải dũng cảm một chút” “Vâng” Quách Thanh Châu ngồi nghiêm chỉnh y như học sinh tiểu học, cô ấy ngẩng đầu về phía trước, ngoan ngoãn đáp một tiếng.
Lục Khánh Nam thông qua kính chiếu hậu, nhìn thấy Kiều Bích Ngọc với dáng vẻ như ác bá và học sinh tiểu học ngoan ngoãn Quách Thanh Châu ngồi cùng nhau, thật sự anh rất bưồn cười, đây rõ ràng là hai thái cực khác hẳn nhau.
Kiều Bích Ngọc nghiêng đầu, âm thâm quan sát Quách Thanh Châu ở bên cạnh.
Với dung nhan thanh thuần này, mặc dù không thế coi là chấn động lòng người, nhưng lại vô cùng đơn thuần. Bởi vì Quách Cao Minh biết cô không thích giao lưu với người nhà họ Quách nên Kiều Bích Ngọc cũng chẳng đi tiếp xúc với mấy người đó làm gì.
Cô không hiểu rõ lảm về Quách Thanh Châu.
Ấn tượng trước đó Quách Thanh Châu để lại cho cô cũng không tồi, cô ấy giống như cô em gái vô cùng hướng nội, khiến người ta muốn bảo vệ Kỹ năng lái xe của Lục Khánh Nam khá tốt, thế nhưng đột nhiên ở lối rẽ bên trái có một chiếc xe BMW màu đen xuất hiện, điều này khiến Lục Khánh Nam ngay lập tức phải đánh lái sang hướng khác, đạp phanh chân gấp.
Kiều Bích Ngọc trong xe vốn dĩ đang để tâm tư bay đi đâu, cô liền bị chuyện này làm cho mê mẩn đầu óc, cô kinh ngạc hét lên một tiếng: “A, làm cái gì đấy.” Thân thể cô đập mạnh vào bên phải của xe.
Quách Thanh Châu ôm chặt lấy cô.
“Hai người không sao chứ?” Lục Khánh Nam lập tức dừng xe lại, anh quay đầu nhìn hai người ở đằng sau.
Hai người Kiều Bích Ngọc ngồi ghế sau nên không thất dây an toàn, bị sự chuyển hướng đột ngột này làm cho rung chuyển, khó tránh khỏi bị va đập lung tung “Không sao” Tâm trạng Kiều Bích Ngọc hơi phức tạp.
Phản ứng của Quách Thanh Châu rất nhanh, vượt ngoài dự tính của cô, đây gần như là phản ứng có điều kiện, cú đập đầu vào cửa xe của cô đã được cô ấy kéo lại kịp lúc.
“Thanh Châu, bình thường em có tập.
luyện sao?“ Kiều Bích Ngọc lập tức đẩy cô ấy ra, thấp giọng hỏi.
Lục Khánh Nam không hiểu mấy, anh nhìn sự cảnh giác trong ánh mắt cô.
Quách Thanhh Châu vẫn như mọi khi, do dự nửa ngày trời mới mwor miệng, bị dáng vẻ nhìn thẳng như vậy của Kiều Bích Ngọc, cô ấy cảm thấy rất áp lực, muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại sợ nối sai, dáng vẻ vô cùng thận trọng.
Lục Khánh Nam không nhịn được mà nhìn dáng vẻ như gà bị dạo chết của Quách Thanh Châu, anh mở miệng thay cho cô ấy: “Từ nhỏ Thanh Châu đã được rèn luyện sức khỏe, ông nội Quách biết cơ thể cô ấy không tốt, đương nhiên sẽ bắt cô ấy tập luyện nhiều” Điều này chẳng có gì kinh ngạc cả “Xin lỗi” Kiều Bích Ngọc nhìn đôi mắt sạch sẽ của cô ấy, thở dài một tiếng rồi nói lời xin lỗi.
Dáng vẻ đơn thuần của cô ấy thật sự: khiến người khác không nhẫn tâm to tiếng.
Chương 434: Người vô học vô tội, người tài giỏi lập nên công trạng lại bị khép tội
Quách Cao Minh vẫn đang công tác ở nước ngoài, ông nội Quách sao khi thấy bọn họ về thì kiên quyết giữ Lục Khánh Nam tối nay ở lại ăn cơm, Lục Khánh Nam không dám từ chối Kiều Bích Ngọc nhìn, cảm thấy ánh mắt ông lão nhìn Lục Khánh Nam hôm nay có hơi kỳ quái “Ông nội, có phải ông có suy nghĩ gì đó với Lục Khánh Nam không?” Kiều Bích Ngọc quá quen với ông nội Quách rồi, cô tiến lại gần hỏi nhỏ.
Ông lão dường như bị nhìn thấu tâm tư: nên thẹn quá hóa giận: “Nghĩ gì chứi” Kiều Bích Ngọc nhìn thấy đây rõ ràng là chột dạ, cô thấp giọng hỏi: “Ánh mắt ông nhìn Lục Khánh Nam giống như muốn xé bỏ hết quần áo của anh ấy vậy.” “Láo xược, cháu nói gì đấy!” Ông nội Quách quát cô một tiếng, mặc dù là mắng nhưng cũng chẳng thấy ông tức giận gì, khuôn mặt ông hơi suy tư, ông nói thẳng với cô, “Cháu cảm thấy Lục Khánh Nam và Thanh Châu thế nào?” Kiều Bích Ngọc vừa nghe vậy thì mở to mắt, cứng ngắc quay đầu nhìn Lục Khánh Nam, rồi lại nhìn Quách Thanh Châu.
Cô nhất thời cạn lời.
Ông cụ này suy nghĩ linh tỉnh gì vậy? “Ông nội, Lục Khánh Nam đào hoa thế, chẳng biết anh ấy đã có bao nhiêu người bạn gái rồi nữa, Thanh Châu xứng với anh ấy ở chỗ nào chứ, chắc chắn cô ấy sẽ bị ức hiếp..” Kiều Bích Ngọc kích động bày tỏ cách nghĩ của mình “Khánh Nam cũng đâu có tệ đến vậy” “Thế nhưng Thanh Châu không biết gì hết” “Người chị dâu như cháu phải dạy cô ấy nhiều hơn.
u Bích Ngọc đứng gần ông cụ, giống y như cảnh hai ông cháu đang thì thầm nói chuyện. Quản gia đứng bên cạnh pha trà thấy vậy thì nở nụ cười, vợ cậu chủ của bọn họ và ông chủ thật sự rất gần gũi với nhau.
Cho dù là cô cháu gái Thanh Châu cũng không thân thiết với ông cụ như vậy.
“Ông nội, hai người đang nói gì vậy?” Lục Khánh Nam tìm cơ hội chen chân vào, khuôn.
mặt anh tuấn cười rộ lên.
“Bích Ngọc làm việc ở bên ngoài, nghe.
nói chuyến công tác của cô ấy cũng không tệ, ông tán thưởng nó mấy câu, để sau này.
con bé biểu hiện tốt hơn.” Ông nội Quách nói dối không chớp mắt.
Kiều Bích Ngọc thấp giọng trêu chọc: “Ông lật mặt nhanh thật.” Ông cụ chột dạ ho một tiếng, tức đến trừng mắt cảnh cáo với cháu dâu một cái, sau đó quay đầu nói với quản gia: “Mang thức ăn lên đi” Sau khi ăn cơm tối xong, Quách Thanh Châu vẫn im lặng cung kính gật đầu với bọn họ như cũ, cô ấy rất quy củ quay về phòng.
ngủ của mình.
Ông nội Quách đi tới phòng sơ sinh, xem.
cặp song sinh bảo bối của mình.
Kiều Bích Ngọc và Lục Khánh Nam đi tới ao sen trong vườn hoa nhà họ Quách giết thời gian, thuận tiện tiêu cơm luôn một thể.
“Kiều Bích Ngọc, người làm mẹ như cô.
đúng là sung sướng ghê, người khác mới làm mẹ thì cả ngày bận tối mặt chăm sóc con cái, cặp song sinh của cô sắp một tuổi tôi mà cô cũng chưa bế chúng nó được mấy lần” “Ông nội và Quách Cao Minh không đồng.
ý thì tôi cũng hết cách thôi ng nội chăm sóc trẻ còn chuyên nghiệp hơn cả tôi” Cô muốn đi xem con mình cũng chẳng đễ dàng gì “Nếu anh thích trẻ con như vậy thì tự.
mình đi tìm một cô gái sinh cho, cảm đầu với đủ loại sữa bột, phân rồi nước tiểu, muốn cái nào có cái đó.” “Thôi đừng nói nữa” Lục Khánh Nam nghĩ tới những tháng ngày đi xem mắt đau khổ của mình.
Kiều Bích Ngọc dựa vào hành lang ở bên cạnh. Nước trong hồ chảy chầm chăm, một cơn gió khẽ lướt qua khiến người ta có chút lạnh, cô véo mình một cái, muốn bản thân mình tỉnh táo hơn chút.
“Kiều Bích Ngọc, trước đó không phải cô mệt lắm sao? Cô nên về phòng nghỉ ngơi rồi đấy, không cần đi theo tôi đâu, nhà họ Quách thì tôi còn lạ gì nữa.
Lục Khánh Nam thấy cô cứ mãi đen mặt suy tư, anh cũng không biết cô đang nghĩ gì, nên quan tâm nói một câu.
“Anh cảm thấy Thanh Châu thế nào?” Cô đột nhiên hỏi anh.
Lục Khánh Nam căn bản không nghĩ tới điều gì khác, anh trả lời rất bình thường “Thanh Châu tới công ty cô làm việc cũng tốt lảm, cô ấy nên va chạm nhiều hơn…” Có đôi khi cậu chủ Lục cũng rất thuần.
khiết.
Kiều Bích Ngọc bị gió đêm thối cho lạnh cả mặt, cô ngước mắt nhìn anh: “Vừa nấy ông nội có nói với tôi, ông ấy tận mắt nhìn anh trưởng thành, tính tình cũng ok, đáng để cho người khác gửi gắm” “Hả?” Lục Khánh Nam đang phân tâm nhìn cá bơi trong ao, nghe lời cô nói, trong lòng tự dưng hơi lo lằng “Ông nội nghĩ vậy làm gì, chắc không.
phải muốn tìm vợ cho tôi đâu nhỉ… Trong nhà tôi có một bà thái hậu kia là đủ lầm rồi, đừng ai đi giày vò tôi nữa” Kiều Bích Ngọc thấy dáng vẻ đáng thương này của anh, cô bật cười sảng khoái.
Lục Khánh Nam bị cười nhạo, anh không cam tâm, quyết định phải báo thù.
Anh chỉ vào phía sau cô, giật mình hét lên: “A, Kiều Bích Ngọc, cô mau nhìn kìa, sau lưng cô có một người phụ nữ mặc váy trắng, tóc đen đang nhìn cô chăm chãm kìa!” “Cái gì cơ Kiều Bích Ngọc bị dọa tới mặt mày tím tài, cô hoảng hốt quay người sang phải muốn chạy trốn, đỉnh đầu đột nhiên đập vào cột của chòi nghỉ mát Lục Khánh Nam không ngờ cô lại bị dọa tới mức này, anh vội vàng kéo cô: “Tôi lừa cô đấy, không cần chạy đâu” Ki Bích Ngọc hoảng hốt, có chút hoài nghỉ nhìn anh, sau đó cô đẩy Lục Khánh Nam ra chẳn trước mặt mình, lúc này cô mới âm.
thầm nhìn về phía sau lưng, Cô thở dài nhẹ nhõm, không có ai mà cũng chẳng có quỷ.
“Kiều Bích Ngọc, thì ra cô sợ quỷ” Lục Khánh Nam giống như phát hiện ra châu lục mới, anh vô cùng phấn khởi, lập tức liếm môi: “Có phải bình thường cô làm chuyện chột dạ nhiều quá không?” Kiều Bích Ngọc biết anh cố ý dọa mình, cô tức đến nỗi giơ tay lên đánh vào đầu anh: “Anh dám hù tôi!” “Lúc nhỏ khi đi ngủ, nửa đêm tôi luôn cảm thấy có người đang nói bên tai tôi, tôi sẽ gặp ác mộng. Tôi sợ ma quỷ thì làm sao, lần sau anh còn dám hù tôi thì tôi sẽ ném anh xuống hồ!” Lục Khánh Nam bị gõ đầu thì tức giận nói: “Ai biết bình thường cô hung dữ thế mà lại thích suy nghĩ linh tinh đâu.. ” “Tôi không suy nghĩ linh tỉnh!” Kiều Bích Ngọc nghĩ lại chuyện cũ: “Khi tôi vừa gả vào nhà họ Quách, có một lần tôi đứng bên ao cá cho cá ăn thì đột nhiên có hòn đá ném vào tôi, lúc đó tôi đứng không.
vững nên bị ngã vào ao cá, cả người ướt sũng. Khi đó tôi còn mang thai, Quách Cao Minh và ông cụ cảm thấy tôi ham chơi nên mảng tôi một trận, thế nhưng…” “Tôi bảo rồi, không phải tự tôi ngã xuống ao cá mà bọn họ không tin. Quản gia có tìm xung quanh ao cá nhưng không thấy viên đá nài , ông ấy nói tôi nghĩ nhiều rồi, thế nhưng rõ ràng có thứ gì đó ném vào chân tôi mà” Kiều Bích Ngọc nói một cách căm phẫn, vẻ mặt rất kích động.
Lục Khánh Nam nhìn dáng vẻ này của cô, không giống như đang nói dối chút nào, hơn nữa Kiều Bích Ngọc cũng không thích nói dối.
“Lúc đó cô không để Cao Minh đi điều tra kỹ lại sao?” Vẻ mặt Kiều Bích Ngọc kỳ quái: “Khi đó tôi cũng chẳng thân với anh ấy” Lục Khánh Nam bật cười, khi đó hai người bọn họ ngay cả ngủ cũng ngủ với nhau rồi, giấy đăng ký kết hôn cũng làm rồi, con cũng có rồi, vậy mà còn nói không thân, cặp vợ chồng này đúng là kỳ quái “Cô đừng nghĩ linh tinh nữa, ở bên ngoài có thể sẽ gặp chuyện nguy hiểm, nhưng ở nhà họ Quách thì tuyệt đối an toàn” Lục Khánh Nam an ủi cô một chút, thế nhưng anh cũng nghĩ kỹ lại.
“Nghe nói người mang thai dễ thiếu canxi, vậy nên có thể cô thật sự tự mình nghĩ xuống đấy” “Thế nhưng tôi nhỡ lúc đó có thể đập tới mà” Giọng điệu Kiều Bích Ngọc bắt đầu hơi do dự, dù sao cũng một năm trôi qua rồi, nếu như thiếu canxi gì đó thì cô không còn chắc chắn như trước nữa.
Lục Khánh Nam suy đoán một cách khá khoa học: “Còn có một khả năng nữa, nếu như có người lấy đá viên nào vào cô từ phía sau thì cô sẽ bị ném trúng rồi, sau đó đã viên sẽ rơi xuống ao cá, đá tiếp xúc với nước, đương nhiên không tìm thấy cái gì được” Kiều Bích Ngọc ngây người lại, đá viên? Trước đây cô cũng chưa từng suy xét tới tình huống này.
Có người cầm đá viên, cố ý ném vào cô? “Tôi cảm thấy khi đó cô thiếu canxi hơi nhiều đấy” Lục Khánh Nam nghiêm túc: “Kiều Bích Ngọc, cô ở nhà họ Quách không thể có người cố ý hại cô được, hơn nữa khi đó cô còn chưa mang thai con của nhà họ Quách, mà khi đó cô cũng mới gả vào đây, chắc chưa đắc tội với ai đâu” “Kết luận chính là, cô nghĩ nhiều quá thôi.” Kiều Bích Ngọc trầm mặc nghĩ một hồi, cô lấy một đồng tiền cô màu đen từ trong túi áo ra, vẻ mặt nghiêm túc hỏi anh: cổ này, hình như nó luôn ở cạnh tôi…” Lục Khánh Nam cười ha ha: “Nếu như không phải tiền cố gì thì chẳng có giá trị nào hết, đúng là người theo chủ nghĩa duy tâm, cô cứ mãi nghĩ theo cách này làm gì…” Lục Khánh Nam cầm lấy đồng tiền cô, anh nhìn kỹ hoa văn của nó, anh đánh cược với Kiều Bích Ngọc: “Bây giờ tôi ném nó vào trong ao sen, xem nó có quay trở lại không…” Nói xong, Lục Khánh Nam dứt khoát vung tay một cái.
Đồng tiền bay vào không trung, ban đêm.
yên tâm, họ nghe thấy bộp một tiếng, đồng tiền đã rơi vào trong nước.
Kiều Bích Ngọc ngây người nhìn đồng tiền cứu mạng cô bị ném đi, mấy giây sau cô mới nói: “Anh vứt đồ của tôi làm gì!” Cô tức giận trừng mắt với anh “Mất rồi thì tôi đền cô đồng tiền cổ chính thống được chưa” Lục Khánh Nam chẳng có hứng thú gì với mấy thứ này: “Vứt cũng vứt rồi, đỡ khiến cô.
suy nghĩ linh tỉnh” ‘Vút cũng vứt luôn rồi, thật ra Kiều Bích Ngọc không tức giận đến vậy, hai ngày nay cô bị làm phiền rất nhiều nên vẫn luôn nghỉ ngờ lung tung.
“Có thể tôi thật sự hiểu lâm Thanh Châu rồi” Cô lẩm bẩm.
“Cô lại nói gì đấy?” Lục Khánh Nam không nghe rõ lời cô nói, thấy sắc mặt mệt mỏi của cô, anh khuyên một câu: “Cô quay về phòng nghỉ ngơi đi, nếu không thì Cao Minh lại đau lòng đấy” “Chúng tôi là vợ chồng già rời, đừng nói mấy lời nổi da gà đấy nữa” Kiều Bích Ngọc thật sự là người phụ nữ rất không tình cảm.
Lục Khánh Nam hừ một tiếng.
“Yo, tại sao chồng cô lại không yên tâm mà chuyến ngày đi công tác cùng với cô, cô.
cho rằng anh ấy thật sự vừa hay đi Nhật công tác vào hôm đó, vừa hay ngồi khoang phổ thông… Còn có tối qua, cô đăng status mới, Cao Minh ăn bánh bị dị ứng ha ha, cô đám nói không phải cô hại anh ấy dị ứng không, người ta kêu anh ấy ăn, cô nghĩ anh ấy sẽ ăn sao? Hứt” Quách Cao Minh đối tốt với cô nhường nào mọi người đều biết rõ, chỉ có duy nhất người phụ nữ này sống chết không chịu biết.
Kiều Bích Ngọc nghĩ một hồi, bắt đầu hổ thẹn.
Nởi vì Quách Cao Minh bị nặng mấy, vậy nên khi đó điều đầu tiên cô ¡ ứng không nghĩ là phải up status, phải cho mấy người kia biết cô chăngr kén ăn gì cả Nhưng khi đó cô thật sự không nghĩ tới, thật ra Quách Cao Minh bị dị ứng là do cô, là cô cương quyết kêu anh ăn, còn anh lại không từ chối.
“Điều đầu tiên tôi nghĩ là quả nhiên cô là tại họa” Lục Khánh Nam không chút khách sao, anh thuận tiện bổ sung một câu: “Bùi Hưng Nam còn thẳng thừng nói, Cao Minh từ bé không hay bị ốm lắm, vừa hay lần này có thể đi mấy chuyến tới bệnh viện kiếm tra chút” “Khi đó Quách Cao Minh không để ý chút nào hết” Bản thân cô cũng không yên tâm, dù sao hai người bọn họ đều rất khỏe mạnh, anh chưa từng nhắc đến chuyện mình bị dị ứng “Hai người không để ý, nhưng người bên cạnh Cao Minh thì để ý, cô nghĩ xem người nhà anh ấy, còn có không ít phụ nữ thầm thương trộm nhớ anh ấy nữa, ai cũng đau lòng hết” Lục Khánh Nam giáo huấn cô một trận: “Vậy nên tôi mới nói, cô rất dễ gây ra phiền phức, cô phải biết một đạo lý, người không biết thì vô tội, người lập công lại có tội” “Cô bất cẩn hại Cao Minh bị bệnh, có những lúc có vài người thậm chí còn hận cô.
nữa” Về phương diện tiếp xúc với xã hội bên ngoài, Lục Khánh Nam quả thật cao tay hơn cô mấy bậc.
Cô còn nhớ Quách Cao Minh đã đặc biệt đặn dò dì chuẩn bị mấy tủ thuốc gia đình trong phòng, phòng sách cũng có một cái, bị cảm hay phát chảy máu thì đều có thế xử lí bất cứ khi nào.
“Vết bầm tím này bao giờ mới tan đây…” Cô cầm lấy rượu thuốc, miễn cưỡng xoa lên tay phải, cô còn đang nghĩ nếu như vết băm tím bị phát hiện thì Quách Cao Minh chắc chắn sẽ truy hỏi đến cùng Chuyện ở Nhật bị tấn công bất ngờ Kiều Bích Ngọc con chưa nói cho Quách Cao Minh biết, cô nghi ngờ Quách Thanh Châu nhưng chắc chản không có ai tin, lại cộng thêm khi đó mẹ chồng Giang Mỹ Linh nói với cô khó nghe như vậy, cô chẳng muốn nói thêm nữa.
Hơn nữa Quách Cao Minh vô cùng bao bọc cô, anh sẽ phản ứng lại rất quá khích.
“Dù sao đồng tiền cổ cũng bị Lục Khánh Nam ném vào trong ao sen rồi, nghĩ nhiều như vậy cũng vô ích…” Cô cứ coi như không có chuyện gì xảy ra đi Thu dọn thuốc thang xong, cô quay lại giường, nhằm mắt ép mình đi ngủ Nhưng một khi nghỉ ngờ đã xuất hiện thì rất khó ép nó biến mất được.
Kiều Bích Ngọc rất ghét cái tính đế tâm tới chuyện vụn vặt này của mình. Sáng sớm hôm sau, cô vác đôi mắt gấu trúc tỉnh dậy, nhìn bản thân tiều tụy trong gương, cô phiền não vò đầu: “Phiền chết đi được” Nói xong, cô không nghĩ nhiều nữa, thế nhưng hôm qua cô mơ mình bị người ta tính kế hãm hại, nhưng không sao nhìn rõ được.
mặt đối phương.
Còn khi đến giờ đi làm, Châu Mỹ Duy ở công ty đã biết được một chuyện, Kiều Bích Ngọc xin nghỉ phép rồi
Chương 435: Yêu nhưng không được, vì yêu rồi sẽ hận
Ngày đầu tiên Quách Thanh Ngân đi làm, thì người hầu của nhà họ Quách đã sắp xếp.
thời gian biếu cho cô ta đến công ty sớm hơn năm phút, và mọi chuyện đều thuận lợi.
Nhưng hôm nay, Kiều Bích Ngọc xin nghỉ ốm nên cô không trở lại công ty “Chị ấy bệnh rồi sao?” “Không rõ nữa, khi nấy cô ấy vừa gọi điện đến nói trong người cảm thấy không khỏe, nên hôm nay xin nghỉ ốm rồi. Có lẽ do cô ấy thức khuya trong chuyến công tác, nên cơ ‘thể không chịu nổi mà bị cảm” Sau khi đi công tác cùng đồng nghiệp trở về, thì hai người đồng nghiệp bé Heo và An Ninh của cô ở công ty đã trở thành bạn của cô, nghe tin Kiều Bích Ngọc xin nghỉ ốm, cả hai đều tỏ ra quan tâm lo lắng.
Còn Châu Mỹ Duy vốn là chị em thân thích của Kiều Bích Ngọc thì thở dài.
Châu Mỹ Duy biết rất rõ sức khỏe của Kiều Bích Ngọc rất tốt, làm sao cô lại có thể bị ốm chỉ vì thức đêm trong một chuyến công tác chứ? 80% là cô đang trốn việc.
“Rõ ràng cô ấy đang giả bệnh?” Châu Mỹ Duy tự lầm bẩm một mình: “Kiều Bích Ngọc đang lề mề gì ở nhà..” Mấy đồng nghiệp của Châu Mỹ Duy đang rất nóng lòng, họ đã sớm tụm lại một đám, cơ cấu nhân viên trong công ty đơn giản chỉ khoảng 20 người, mọi người vừa bận rộn với công việc ngập đầu, vừa khui chuyện ra bàn án.
Còn phía bên kia của văn phòng rất yên tĩnh.
Là một nhân viên mới, nên Quách Thanh Ngân đã được đích thân quản lý tiếp đón.
Mặc dù quản lý chỉ giới thiệu ngắn gọn Quách Thanh Ngắn chỉ đến đây đế thực tập, nhưng nhìn vẻ mặt nịnh bợ của người quản lý thì mọi người trong văn phòng đều biết cô gái này chắc phải là ‘hoàng thân quốc thích” gì đây.
Những nhân công viên cũ còn lại đều là mấy tay có kinh nghiệm ở công sở, đối mặt với một nhân viên được chỉ định như Quách Thanh Ngân, thì ban đầu tốt nhất hãy làm như những người qua đường ôn hòa, tìm hiểu tính cách và lai lịch xong rồi mới nằm bắt cơ hội tiếp cận Vi vậy, Quách Thanh Ngân ngồi ở ghế văn phòng cả một buổi sáng mà không một ai bắt chuyện hay làm phiền.
Gân đến giờ ăn trưa, quản lý đột nhiên đi về phía cô ta Anh ta cố gắng hạ giọng: “Thanh Ngân, cô có biết Kiều Bích Ngọc bệnh có nặng không, cô ấy đã đi khám chưa, có ai đến bệnh viện cùng cô ấy không.” Lời nói của người quản lý đầy dụng ý sâu xa Mặc dù không biết rõ lai lịch của Kiều Bích Ngọc, nhưng hôm qua chính mắt anh ta thấy Lục Khánh Nam vừa đến công ty thì đã ngồi lên ghế làm việc của Kiều Bích Ngọc trong văn phòng, chắc hẳn Lục Khánh Nam có một mối quan hệ thân thiết với cô.
Hơn nữa, Kiều Bích Ngọc và nữ đại diện của công ty IP&G Lucy, dường như có quen biết nhau, Lục Khánh Nam còn đích thân đưa Kiều Bích Ngọc và cô Ngân đây rời đi, dựa trên mối quan hệ lợi ích nhiều tầng như vậy, thì tên quản lý chắc chản sẽ nằm bắt cơ hội tốt này để quan tâm cấp dưới.
“Chị dâu đâu có bị bệnh gì.” Cô ta khẽ nói.
Ánh mắt rụt rè của Quách Thanh Ngân vẫn luôn nhìn chảm chấm vào tập tài liệu trên máy tính để bàn, trông cô ta rất căng thẳng khi trò chuyện với người lạ, cô ta cũng không ngẩng đầu nhìn thẳng vào đối phương.
Người quản lý sửng sốt một hồi.
Đầu tiên, anh ta không ngờ rằng Kiều.
Bích Ngọc lại thực sự nói dối để gọi điện xin nghỉ ốm.
Thứ hai, cô Ngân này thực sự gọi Kiều Bích Ngọc là “chị dâu”, họ có quan hệ gì đây! Châu Mỹ Duy tranh thủ giờ nghỉ trưa để gọi mấy cuộc điện và để lại tin nhắn trên Zalo cho Kiều Bích Ngọc nhưng Kiều Bích Ngọc không trả lời, điều này khiến cô hơi lo lắng “Xin chào, tôi là bạn của Kiều Bích Ngọc, tên tôi là Châu Mỹ Duy…” Trong lúc ăn trưa không thấy yên tâm, nên Châu Mỹ Duy đã đản đo suy nghĩ và cuối cùng cô bèn liều một phen.
Cô quyết định gọi điện thẳng đến nhà họ Quách.
Số điện thoại cố định này là số máy riêng của của nhà họ Quách ở khu Yên Hải, dì Phương bắt máy với thái độ thân mật và tôn trọng: “Bà Bùi, xin chào” Kiều Bích Ngọc không có bạn bè, mọi người trên kẻ dưới trong nhà họ Quách đều nhớ tất cả những người thân và bạn bè liên quan đến Kiều Bích Ngọc, hơn nữa hiện tại Châu Mỹ Duy lại là vợ của Bùi Hưng Nam, dựa trên phép tắc lễ nghĩa thì dì Phương mới gọi cô là bà Nhưng Châu Mỹ Duy không quen với điều đó, nhưng khí thế của một e dè nể nang, rồi đi ‘Con muốn hỏi một Cô ấy ngượng ngùng mỉm cườ thẳng vào vấn chút bây giờ Kiều Bích Ngọc có ở nhà không dì” “Mơ nhỏ của chúng tôi đã ra ngoài lúc 7 giờ sáng rồi, mợ ấy còn tự lái xe đi… Dì Phương thành thật nói với cô Vừa nghe xong, thì Châu Mỹ Duy liên nảm chặt lấy điện thoại trên tay, đồng thời càng thấy lo lắng.
Tự nhiên Kiều Bích Ngọc lại đột nhiên trốn việc, lại còn lừa người của nhà họ Quách.
“Hôm nay mợ nhỏ không đến công ty sao?” Dì Phương tỉnh ý hỏi ngược lại cô ấy.
Châu Mỹ Duy thấy chột dạ.
Với tình hình này cô ấy không biết phải trả lời làm sao, cô ấy nói Kiều Bích Ngọc không ở công ty, như thế chẳng khác nào cô.
ấy đang phản bội Kiều Bích Ngọc, nhưng cô.
ấy đang gặp phải một trường hợp khẩn cấp.
Trong lòng Châu Mỹ Duy cảm thấy thấp thỏm do dự, dù sao thì Dì Phương cũng là người đi trước, có vẻ như bà ấy đã đoán đúng.
Dì Phương đã làm việc ở nhà họ Quách cả nửa cuộc đời, EQ của bà ấy cũng khá cao, không ép được Châu Mỹ Duy trả lời, nên trước tiên bà ấy lịch sự nói có việc bận, sau đó thì cúp máy.
Châu Mỹ Duy nhìn chấm chẵm vào chiếc điện thoại đã cúp máy, rồi tự nghĩ, mọi chuyện đang dần khó khăn, chắc chắn dì Phương sẽ báo cáo với nhà họ Quách.
“Kiều Bích Ngọc chỉ có thế tự cầu xin nhiều phúc lành hơn, ai da, vô duyên vô cớ chạy đi đâu không biết” Châu Mỹ Duy rất lo lằng Nhà tù thành phố Hải Châu.
Diệp Vân không ngờ răng Kiều Bích Ngọc sẽ đến nhà tù để thăm cô ta.
Kiều Bích Ngọc đã nghĩ vẽ chuyện này rất lâu ở nhà, cô cảm thấy người có khả năng coi cô như kẻ địch cũng chỉ có Diệp Vân thôi.
Vì trước đây Diệp Vân đã gây rắc rối trong nhà họ Kiều nên mới khiến cho Kiều Văn Vũ bị đột quy phải nhập viện cấp cứu.
Hơn nữa cô ta đã cấu kết với Nhất Trang Trần trong vụ bắt cóc Kiều Bích Ngọc năm xưa, ngoài mặt nói Diệp Vân này từng là một diễn viên công chúng đã hết thời, nhưng thực.
chất cô ta đã bị Quách Cao Minh tống vào tù.
Diệp Vân đã không kháng cáo, kẻ từ sau khi vụ lùm xùm kia xảy ra thì trồng cô ta có vẻ đã bình tĩnh lại, cô ta đã thú nhận tội bắt cóc, và rất hợp tác điều tra, thậm chí người nhà họ Quách còn chưa biết đến chuyện cô ta ở tù “Diệp Vân, tôi có một chuyện muốn hỏi cô…” Kiều Bích Ngọc nói thẳng.
giận mảng vào mặt cô: “Tôi không muốn gặp ai của nhà họ Kiều các cô cải” Rõ ràng là cô †a đang dối lòng, nhưng cô ta lại nghiến răng ác nghiệt như vậy.
Đúng vậy, những người trong tù nói với cô ta rằng có một người họ Kiều đến thăm cô ta Người đầu tiên Diệp Vân nghĩ đến là Kiều Văn Vũ Trong khoảnh khắc như vậy, lại bị Kiều Bích Ngọc thấu rõ tâm tư, nên cô ta cảm thấy rất đau buồn.
Kiều Bích Ngọc nhận thấy người mẹ kế trước mặt mình đã thay đổi “Kiều Bích Ngọc, cô nhìn tôi bãng ánh mắt gì vậy, tôi không cần cô thông cảm cho tôi!” Diệp Vân bị cô nhìn chắm chẵm, cô ta cố nén cảm xúc đang lẫn lộn trong lòng, “Cô đừng tưởng rằng tôi sẽ nói điều gì tốt đẹp với cô, tôi vốn ghét người mẹ ích kỷ tư lợi của cô, và tôi cũng ghét loài con ở dã thú như cô, rõ ràng cô không phải con gái ruột của Kiều Văn Vũ, nhưng lại ung dung được hưởng sự đối đãi như một cô chủ của nhà họ Kiều Nói trằng ra, khi còn trẻ thì Diệp Vân đã trải qua một cuộc đời cay đẳng luôn bị coi thường, khi gặp một người đàn ông đẹp trai, biết quan tâm và hời hợt như Kiều Văn Vũ, thì cô ta đã yêu ông ta, không ai tin cả, nhưng Kiều Văn Vũ lại nghĩ đến người vợ cũ thân cô thế cô kia, tất nhiên cô ta rất hận.
“Cô thật ngốc khi chạy đến đây để hỏi tôi chuyện này, Kiều Bích Ngọc, cho dù cô muốn hỏi cái gì, tôi cũng sẽ không trả lời, cho dù tôi muốn nói, thì tôi cũng sẽ cố ý nói lệch đi để lừa cô thôi!” Diệp Vân tức giận tuyên bố, như thể cô ta muốn khiêu khích, muốn cố ý học tức cô.
Diệp Vân hận cô Nhưng Kiều Bích Ngọc lại không quan †âm cô ta có hận mình hay không, cùng lắm là cũng chỉ ghét cô.
“Kẻ xấu không phải hoàn toàn xấu, tùy vào hoàn cảnh thôi” Kiều Bích Ngọc bình đạm nói: “Diệp Vân, thứ không thuộc về cô, thì cô không nên cưỡng cầu, không thì cô sẽ hoang tưởng đến phát điên…” Diệp Vân vì không yêu được mà sinh hận thù “Hahaha” Diệp Vân cười lớn tiếng, cô ta cười đến mức chảy cả nước mắt, khóe mắt lóe lên một dòng lệ: “Tôi hoang tưởng, tôi hoang tưởng sao?” “Kiều Bích Ngọc, tôi nói cho cô biết, tôi đang hoang tưởng gì chứi” “Quách Cao Minh vì muốn đuổi cố tôi đi, mà đã nói dối cô mất trí nhớ, anh ta còn bí mật sai người đẻ mố cho cô để mang đứa trẻ đi, Ông già nhà họ Quách kia đã che giấu biết bao nhiêu bí mật chỉ vì đứa con trai Quách Tuấn Hùng kia, từ nhỏ thì tên ngốc nhà họ Đường kia chỉ biết bám theo sau lưng cô, chẳng lẽ bọn họ không hoang tưởng sao!”