Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 535-540
Chương 535: Dì Ngọc, giúp con
Đến tận giữa trưa, khi hai đứa trẻ chơi mệt mỏi, bắt đầu mơ màng ngủ trưa thì Kiều Bích Ngọc mới rời khỏi phòng của chúng.
“Cô nói là cậu chủ nhỏ nhà họ Bùi tới tìm tôi?” Kiều Bích Ngọc vừa ra đến của phòng, nữ.
người hầu lại nhắc thêm lần nữa: “Ba giờ trước, cậu chủ nhỏ nhà họ Bùi đã ở phòng khách đợi cô .
Là cậu nhóc Bùi Thanh Tùng kia? Mặc dù lúc trước cô có cùng nhà họ Bùi xảy ra mấy mâu thuẫn, nhưng dù sao Bùi Thanh Tùng chỉ là trẻ con, chẳng liên quan gì đến chuyện của người lớn các cô cả, nên cậu nhóc xem như được đặc cách.
“Cậu nhóc Bùi Thanh Tùng kia lại dấu người nhà chạy đến nhà họ Quách tìm mình à?” Lúc Kiều Bích Ngọc nghe thấy người hầu báo răng Bùi Thanh Tùng tìm mình thì cô cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
Cô vừa giáo bước nhanh hơn vừa trách móc đám người hầu: “Sao vừa rồi mấy cô không nói rõ với tôi?” Để cho một đứa nhỏ chờ đợi như vậy khiến cô thấy thật hổ thẹn.
Mà những người hầu theo sau bị nàng trách mắng như thế cũng chỉ có thế cúi đầu thấp hơn, không dám mở miệng giải thích. Rõ ràng vừa rồi mợ chủ của họ nghe được hai cậu chủ nhỏ gọi một tiếng mẹ khiến cho cô ấy vui đến quên cả trời đất, nên lúc ấy họ có nói gì thì cô ấy cũng đâu có nghe thấy đâu.
Nhà họ Quách rất lớn, nếu như có người tâm trạng tốt muốn đi dạo một vòng có thể thử đi dạo quanh nhà họ Quách một vòng, chắc chắn cũng sẽ cảm thấy ở đây chẳng khác nào đi dạo khắp một cái công viên cả. Những người câu nệ sẽ cảm thấy không an tâm mà đứng ngồi không yên.
Kiến trúc nơi đây được xây dựng, bày trí quá tráng lệ, rộng rãi tới mức khi nói chuyện còn có cá tiếng vọng lại.
Bùi Thanh Tùng chỉ là cậu nhóc 6 tuổi mà lại ngồi một mình đợi ở phòng khách nhà họ Quách tận mấy tiếng đồng hồ.
Lúc này, Bùi Thanh Tùng đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, hai tay cậu ôm lấy cặp sách của mình, sống lưng thẳng tắp, cả dáng ngồi toát ra sự gò bó, mất tự nhiên, thậm chí cậu còn không dám quay đầu nhìn ngó lung tung.
Cậu im lặng ngồi chờ tại phòng khách, những người hầu cũng chỉ mang cậu vào, lấy cho cậu một ly nước cam đặt trước mặt cậu rồi im lặng đứng đó, không nói bất kỳ một lời thừa thãi nào chứ đừng nói đến tán gẫu cùng cậu.
Bởi vì, người làm ở nhà họ Quách luôn phải tuân theo những quy luật khắt khe, thậm chí họ không được nói năng lung tung, nói nhiều một câu cũng không được.
Lúc Kiều Bích Ngọc bước tới phòng khách, hai người hầu đứng trước cửa phòng khách lập tức hô lên: “Mợ chủ.
Nghe thấy vậy, Bùi Thanh Tùng lập tức vui mừng quay đầu lại nhìn về hướng cửa ra vào, “Dì Ngọc” Bùi Thanh Tùng cứ như khó khăn lắm mới tìm thấy người quen biết, vội vội vàng vàng nhảy xuống ghế sofa sau đó ôm cặp sách nhỏ của mình chạy về phía Kiều Bích Ngọc.
Kiều Bích Ngọc biết cậu đã phải ngồi đó chờ mình mấy tiếng đồng hồ rồi nên trong lòng rất áy náy. Cô ngồi xuống, san bằng chiều cao của hai người tồi mở miệng hỏi: “Thanh Tùng, cháu một mình tới đây à?”
Mặc dù Bùi Thanh Tùng năm nay mới là cậu nhóc 6 tuổi nhưng nó lại là một đứa trẻ rất thông minh, cậu bé đã từng có rất nhiều “phi vụ” trốn nhà bỏ đi, tới mức khiến Bùi Hưng Nam nghe tin cậu lại chạy đi lung tung đâu đó đã thành thói quen rồi.
Bùi Thanh Tùng đứng ngay ngắn trước mặt cô, dáng người nhỏ nhắn còn chưa tới nửa mét, đứng thắng tắp ở đó, thành thật trả lời câu hỏi của cô như đang trả lời câu hỏi của giáo viên.
*…Bà nội cháu đưa cháu đi học, sau khi bà nội rời đi cháu liền trốn khỏi trường học, cháu có chút tiền nên thuê taxi tới đây” Kiều Bích Ngọc cũng nhận ra sự thấp thỏm, khẩn trương của cậu bé, lời nói ngữ khí chân thành, dáng người nhỏ bé ngay ngắn đứng khai báo làm cô bỗng cảm thấy dở khóc dở cười.
“Cháu trốn đi như thế, để người trong nhà lo lắng thì làm sao bây giờ?” Đoán chừng thì bây giờ trường học đang nháo nhào đi tìm cậu rồi.
Kiều Bích Ngọc vừa nói chuyện vừa lấy điện thoại di động ra, định rằng sẽ gọi điện báo cho Bùi Hưng Nam.
“Dì Ngọc ơi, dì đừng nói cho người nhà cháu nhất là bà biết rằng cháu đang ở đây” Bùi Thanh Tùng hơi không tự nhiên, thấy Kiều Bích Ngọc lôi điện thoại ra thì lập tức thấp giọng cầu xin, còn nói: “Dì Ngọc, chốc nữa con hứa sẽ ngoan ngoãn trở lại trường học mà”
Bàn tay nhỏ nhắn của Bùi Thanh Tùng rụt rè mà níu lấy vạt áo của cô. khi nhìn cậu bé, cô nghe nói khoảng thời gian trước thắng nhóc này vừa mới tiến hành phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa, bây giờ để ý thấy gương mặt của cậu vẫn chưa hồng hào như trước, có chút tái nhợt, nhìn người cũng gầy đi rất nhiều, khiển cho người ta nhìn vào thấy thương, đau lòng mà không nố từ chối cậu.
“Vậy cháu đến đây tìm dì có việc gì không?” Kiều Bích Ngọc coi như đã đồng ý, cô lại hỏi thăm.
Bùi Thanh Tùng cúi đầu nhìn mũi chân của mình, hẳn còn do dự không biết nói ra thành lời thế nào, đôi tay nhỏ ôm chặt lấy chiếc cặp màu xanh da trời của mình.
*…Dì có thế giúp con gọi dì Mỹ Duy về nhà được không ạ?” Giọng nói của cậu rất nhỏ, rụt rựt rè rè như thể cậu đã làm sai gì đó mà không dám lớn tiếng vậy.
Kiều Bích Ngọc nghe yêu cầu này của cậu bé thì khá bất ngờ.
Kiều Bích Ngọc dùng giọng nói người lớn khuyên bảo trẻ con nói với Bùi Thanh Tùng: “Đó là những chuyện riêng của người lớn, con còn nhỏ không cần can dự vào đâu..”
Bùi Thanh Tùng nghe cô nói vậy lập tức lo lắng, gương mặt nhỏ bé tràn đầy cảm xúc lo lắng, bất an: “Cháu, cháu biết… cháu biết rằng dì Mỹ Duy bởi vì cháu mới bỏ nhà đi… cháu không cần ở.
nhà nữa, cháu sẽ ra ngoài ở chung với mẹ mà” “Dì Ngọc, dì giúp cháu gọi dì ấy về được không?” Đôi mắt của Bùi Thanh Tùng đã ngân ngấn ánh lệ.
Kiều Bích Ngọc thấy cậu như vậy cũng không biết phải làm sao.
“Châu Mỹ Duy, dì ấy cũng có suy nghĩ của riêng mình…” Cô cảm thấy, nói chuyện với một đứa trẻ sáu tuổi về những vấn đề tình cảm, các mối quan hệ của người lớn như vậy thật khó để giải thích, những thứ đó quá phức tạp.
“Cha của cháu sẽ bàn bạc thương lượng xử lý tốt với dì ấy, cháu đừng lo lắng” Kiều Bích Ngọc muốn võ vai an ủi cậu nhóc.
Nhưng Bùi Thanh Tùng lại né sang một bên, cậu bé thế này hẳn không nghe mấy lời khuyên bảo thế này rồi, cậu bé vẫn thẳng tắp đứng, đầu cúi thật thấp mà nghẹn ngào nói nhỏ: “Cháu không phải con trai ruột của cha mình, cha ruột của cháu là Bùi Hưng Nhân” “Quan hệ giữa cha và mẹ ruột cháu không tốt, trước đây bọn họ vẫn luôn cãi nhau cả ngày, cha đã luôn nhường nhịn mẹ nhưng mẹ vẫn luôn không hài lòng, cháu biết cha vấn luôn không vui.
Ông ấy không thích nhà họ Bùi, không thích mẹ cháu, thậm chí khả năng ông ấy còn không thích cả cháu.
Nói đến đây, Bùi Thanh Tùng đã không nhịn được mà òa khóc.
“…Cha rất thích dì Mỹ Duy, cháu cũng rất thích đì ấy” Bùi Thanh Duy ngẩng khuôn mặt đầy nước của mình lên, nước mắt còn vương đầy trên mi, nghẹn ngào cầu xin: “Dì Ngọc, dì giúp cháu gọi dì Mỹ Duy về được không, cha bây giờ mỗi ngày đều rất đau khổ, cháu không muốn thấy ông ấy đau lòng như vậy”
Bùi Thanh Tùng khóc nức nở, nước mắt cứ: theo khóe lệ tuôn ra mà không kiểm soát nổi. Cậu bé như thể không còn cách nào khác, lo lẳng, bối rối, bất lực, cơ thể nhỏ bé run lên, chỉ có thể cúi đầu rơi lệ.
Kiều Bích Ngọc nhìn thôi cũng bối rối theo, một đứa trẻ bất lực khóc trước mặt mình thì phải làm sao? Cô không biết.
“Thật ra cha cháu đã tra ra được chuyến bay dì Mỹ Duy ngồi để sang Pháp rồi..”
Kiều Bích Ngọc cắn chặt răng, có một âm thanh nói cho cô biết rằng hôm nay cô tốt nhất nên nói hết mọi chuyện ra “Mỹ Duy không sao cả, cô ấy đã nói rõ rằng với dì răng chỉ sang Pháp học tập nấu nướng một thời gian, cạnh cô ấy cũng có mười người bạn giống như cô ấy họ cùng, ở chung, cuộc sống cũng tương đối ổn định, an toàn”
“Mặc dù dì Mỹ Duy bình thường trông có vẻ nhát gan, nhưng dì ấy là người cẩn thận, lo liệu mọi việc cũng rất chu toàn, mọi người không cần quá lo lằng cho cô ấy. Lúc cô ấy học đại học cũng đã từng du học bên nước ngoài một lần rồi, Mỹ Duy có thể chăm lo chu toàn cho cuộc sống của mình mà.”
Đúng là Kiều Bích Ngọc không có năng khiếu dỗ dành người khác nên cô đánh bế bống Bùi Thanh Tùng lên rồi đặt cậu ngồi xuống sofa, sau đó lấy khăn tay để trước mặt cậu: “Đừng khóc”
Nói là nói như vậy nhưng Bùi Thanh Tùng không thể ngừng khóc ngay được, cậu cúi đầu, nước mắt vẫn nhỏ xuống từng giọt, bàn tay nhỏ năm lấy khăn tay mà cô đưa tới, cũng không nói lời nào.
“… Bây giờ dì cũng thực sự không liên lạc được với dì Mỹ Duy, nhưng mà cháu cứ yên tâm đi, dì đã cho người đi tìm dì ấy rồi, rất nhanh sẽ có tin tức thôi” Kiều Bích Ngọc đã báo cho Lucy rồi, còn nghiêm túc báo cô ta nhanh chóng hỗ trợ tìm kiếm.
“Thật ra dì cũng biết là cha con rất quan tâm tới dì ấy.
“Chuyện cô ấy mang thai chỉ là ngoài ý muốn, chuyện sảy thai sau đó có thế cũng chỉ là ngoài ý muốn, có rất nhiều chuyện vẫn còn chưa rõ ràng..
Dì Mỹ Duy của con thì cứ như con thỏ vậy, vừa gặp được chút chuyện liền lập tức chạy biến đi tìm một chỗ trốn. Thời gian này nhất định không thể ép cô ấy, đợi một thời gian sau, cô ấy bình tâm lại, cảm thấy vết thương bớt đau, cũng tích đủ lòng dũng cảm rồi thì cô ấy sẽ chủ động lên tiếng, càng ép cô ấy thì chỉ càng khiến cô ấy khó chịu hơn thôi” Cuối cùng sự việc lại xảy ra như vậy, Kiều Bích Ngọc chỉ có thể ngồi đối diện với Bùi Thanh Tùng nói bậy nói bạ gì đó để cậu an tâm thôi.
Tới buổi chiều thì Bùi Hưng Nam cùng với Lục Khánh Nam cùng nhau tìm đến nhà họ Quách, dường như hai người đã sớm biết Bùi Thanh Tùng sẽ tới đây, nhưng hai người cũng không muốn tổn thương danh dự của cậu nhóc nên cũng không gặng hỏi hay ép cậu nhóc phải trả lời vì sao lại tự tiện trốn học mà tới dây.
Sau đó Bùi Hưng Nam dắt Bùi Thanh Tùng ngồi lên xe và rời đi. Còn Lục Khánh Nam thì lại ở lại, anh ta đi tới thư phòng tìm Quách Cao Minh.
“…Bùi Thanh Tùng đột nhiên chạy đến tim Kiều Bích Ngọc, đứa nhỏ đau lòng, khổ sợ khóc lóc hẳn khiến Kiều Bích Ngọc bối rối không biết làm sao. Lúc tôi đến đến thì vừa hay chứng kiến Kiều Bích Ngọc đang dốc sức an ủi thẳng bé”
“Quách Cao Minh nghe Lục Khánh Nam nói đến Kiều Bích Ngọc thì lập tức có hứng thú muốn nghe, thấp giọng hỏi: “Cô ấy nói những gì?”
Lục Khánh Nam hài hước đáp: “Cô ấy làm chính là liều mạng nói, liều mạng kể, nói lung ta lung tung một đống gì đó” Quách Cao Minh nghe vậy thì miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười vui vẻ.
… Nói tới cũng kỳ lạ, Bùi Thanh Tùng từ bé đến lớn tôi thấy số lần thăng bé khóc chỉ đếm trên đầu ngón tay thế mà giờ lại khóc ngon lành trước mặt Kiều Bích Ngọc. Kiều Bích Ngọc quả nhiên thật có duyên với động vật và trẻ nhỏ” Tâm trạng của Quách Cao Minh cũng rất tốt, anh bồng nhớ tới hai đứa con trai của mình mà cười nói: “Bánh bao nhỏ nhà tôi trông thấy cô ấy cũng đâu thích khóc đâu.”
Lục Khánh Nam nghe vậy cũng cười theo: “Thăng bé nhà anh khác nào quỷ sứ đầu thai đâu” Ngay cả mẹ ruột cũng không thể trị nổi thắng bé này nữa.
Chương 536: Phải nằm viện vì chảy máu dạ dày
“Tự ý trốn học khiến thầy cô giáo ở trường vì mình mà lo lắng không thôi.”
“Tới nhà họ Quách tìm Kiều Bích Ngọc, con nói với cô ấy những gì?”
Sau khi Bùi Hưng Nam dẫn Bùi Thanh Tùng rời đi nhà họ Quách và trở về nhà, anh lập tức kéo bàn tay nhỏ nhắn của Bùi Thanh về phòng rồi hỏi Hình như trước giờ cách giáo dục của anh với Bùi Thanh Tùng quá mở ra, để nó tự do quá rồi nên đến giờ đứa nhỏ này mới dám làm những chuyện như vậy.
Bùi Thanh Tùng vẫn ôm lấy chiếc cặp sách màu xanh da trời của mình, sống lưng thẳng tắp đứng đó trước mặt Bùi Hưng Nam, cúi đầu không nói câu nào.
Bùi Hưng Nam thấy thái độ này của Bùi Thanh Tùng thì càng thêm tức giận: “Con còn không cảm thấy mình sai ở đâu sao?” Lúc này bên ngoài phòng lại vang lên một giọng nói lo lắng: “Hưng Nam, Thanh Tùng vẫn là một đứa trẻ, còn phải từ từ dạy nó, chỉ thẳng bé thế nào là đúng, thế nào là sai, đừng tức giận mà dọa thăng bé sợ” Bên cạnh đó còn có tiếng võ của đồn dập.
Cửa phòng đã bị Bùi Hưng Nam khóa trái Hai ông bà nhà họ Bùi lòng tràn đầy lo lắng đứng ngoài cửa can ngăn: “Sao lại khóa trái cửa làm gì, Hưng Nam, thẳng bé còn nhỏ, con không ‘thể trách mắng thẳng bé được.”
“Thanh Tùng chỉ đi tới nhà họ Quách thôi mà cũng có phải chạy linh tỉnh gì đâu, đều tại tâm trạng của con không tốt, đừng có giận cá chém thớt, trút cơn nóng giận của mình lên một đứa trẻ”
“Thằng bé mới chỉ phẫu thuật ruột thừa được ít lâu, vẫn chưa khôi phục hoàn toàn đâu, con nhìn xem người thăng bé xem, gầy rộc đi rồi..”
Thời gian gần đây tâm trạng của Bùi Hưng Nam rất tệ, nên hai ông bà không ngừng gõ cửa khuyên can như thể cảm thấy Bùi Hưng Nam khóa cửa sẽ ngược đãi đứa bé vậy.
“… Lúc trước các người đăng ký khai sinh nó dưới tên của tôi, nếu nó đã là con tôi thì phải do tôi dạy dỗ nó. Bùi Hưng Nam rất ít khi dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với cha mẹ mình Hai ông bà cúng nhận ra Bùi Hưng Nam đang tất phần nộ, còn oán trách mình nên chỉ dám ngậm miệng không nói.
“Ông không phải cha của tôi!” Trong phòng lúc này, Bùi Thanh Tùng bỗng nhiên mắt đỏ ngầu lớn tiếng nói “Nếu như con là con trai của cha thì cha hẳn phải đối với con nghiêm khắc từ bé mới đúng”
Đôi bàn tay nhỏ bé của Bùi Thanh Tùng siết chặt chiếc cặp sách của mình, hốc mắt cậu ứ nghẹn đầy nước mắt, cậu bé như đang dàng hết sức mình mà hô thật lớn.
“Nếu cha đã không coi con là con trai mình thì đừng lo cho con, con không cần, con muốn chuyển ra ngoài ở với mẹ mình, con không muốn làm con trai của cha nữa” Hai ông bà họ Bùi nghe vậy sững sờ, theo bản năng mà muốn xông vào bảo vệ cháu trai mình.
Bùi Hưng Nam nghe mấy lời này như bị chọc gậy điên, quay đầu nghiến răng nghiến lợi nói: mày có biết không, mẹ của mày ngay từ đầu đã không muốn sinh ra mày” Suy cho cùng Bùi Thanh Tùng chỉ là một cậu nhóc 6 tuổi, nhận những lời nói khắc nghiệt như vậy sao có thể nhịn nổi. Cậu òa khóc.
“… Con là đứa trẻ không ai cần sao, cha mẹ ruột không cần, ngay cả cha cũng không quan tâm đến..” Cậu bé nức nở, nghẹn ngào khóc, trong lòng hẳn là bị tốn thương thật sâu sắc.
Mặc dù ở nhà họ Bùi, hai ông bà có yêu thương chiều chuộng cậu như thế nào, nhưng đối với cậu, Bùi Hưng Nam cha cậu luôn là người cậu kính trọng nhất.
“Ôi, đừng khóc, đừng khóc mà” Bà Bùi thấy cháu trai khóc đau lòng như vậy thì luống cuống, dù ngăn cách một cánh cửa nhưng vẫn không ngừng dỗ cậu. Tính cách Bùi Thanh Tùng từ nhỏ đã vô cùng độc lập, không thích làm nũng, không hay khóc lóc, mè nheo, bởi vì cha cậu luôn dạy cậu phải trở thành mọt người đàn ông mạnh mẽ, bản lĩnh, mà cậu lại rất thông minh, cậu học được cách nói chuyện, hành xử như một người trưởng thành.
Khi bị đẩy vào phòng phẫu thuật để cất bỏ ruột thừa dù cậu có sợ hãi, đôi mặt có đỏ lên nhưng không hề khóc nháo chút nào.
Khiến cho bác sĩ và y tá ở đó tán dương không thôi, khen cậu là một đứa trẻ kiên cường, còn nhỏ nhưng rất bản lĩnh.
Nhưng bây giờ người cha cậu kính trọng không cần cậu nữa.
Bùi Thanh Tùng chưa từng khóc đến đau lòng như vậy, từng giọt nước mắt lớn cứ theo khóe lệ của cậu mà tuôn ra không ngừng.
Điều này cũng khiến tâm trạng của Bùi Hưng Nam trở nên phức tạp, nghe tiếng khóc của cậu cũng khiến anh rất đau, rất buồn.
Anh cũng không biết làm một người cha phải như thế nào, ở trong nhận thức của anh, một người cha nuôi cần cung cấp cho cậu đầy đủ điều kiện vật chất để đứa bé lớn lên, anh cũng đã cố gắng đế hoàn thành nghĩa vụ của mình.
Đứa trẻ Bùi Thanh Tùng này là một đứa rất thông minh, tuy còn chưa đầy 10 tuổi nhưng ngôn ngữ hành động cứ như một người trưởng thành.
Anh cũng nhận ra đứa trẻ này sùng bái mình Kính yên, kính trọng như đối với cha ruột của mình Bùi Hưng Nam cũng tự cảm thấy chính mình chưa bao giờ hoàn thành nghĩa vụ của một người cha tốt, cũng càng không phải là một đứa con ngoan.
Anh đối với nhà họ Bùi, tất cả chỉ vì hai chữ “trách nhiệm.” Bây giờ tâm trạng anh rất tệ, bực bội, anh muốn thật mau rời khỏi nơi này, cái nơi mà khiến anh hít thở thôi cũng thấy khó chịu: “Bùi Hưng Nam, anh muốn đi đâu?”
Quan Liên vội vàng chạy đến đã thấy bóng lưng của Bùi Hưng Nam rời đi Sau lưng còn vang lên tiếng quát lớn của bà Bùi: “Hưng Nam, con định mặc kệ Thanh Tùng khóc như vậy mà rời đi à?”
Bùi Hưng Nam chỉ cảm thấy lồng ngực mình khó chịu, trong lòng cũng càng thêm bực bội Năm giờ chiều, đã tời giờ tan tầm, nhân viên trong công ty ai ai cũng muốn tan làm trở về với gia đình, riêng anh lại đi ngược với dòng người mà tiến vào văn phòng của mình, anh khóa trái cửa, không muốn đếm xia tới kẻ nào.
Anh dùng mớ công việc hỗ độn để gây tê chính bản thân mình.
Thâu đếm tới tận bầu trời lại hiện lên những vệt sáng đầu tiên, trên tầng 32 của công ty vẫn có một căn phòng sáng đèn không nghỉ.
Bùi Hưng Nam vẫn ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, mắt vẫn đăm đăm nhìn lên màn hình máy tính đầy những dãy số liệu, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, bỏ mặc thời gian trôi đi Bữa tối quên ăn, nước cũng quên uống, giấc ngủ mãi chẳng tới, dù cho bả vai, cánh tay đau nhức, hai chân cũng tê rần, dáng ngồi của anh từ đầu đến cuối vẫn chẳng hề xê dịch.
Mãi đến tận sáng ngày hôm sau, khi mà công ty lại bắt đầu công việc của ngày mới, mấy cô thư ký trở về công tác mới phát hiện ông chủ chủ của mình vấn ở đây làm việc xuyên đêm.
Có người gõ vang cửa phòng làm việc nhưng chẳng có ai trả Của phòng làm việc bị khóa trái, thư ký nhẹ giọng gọi một tiếng: “Tống giám đốc, ngài vẫn ở trong đó sao?“
Giọng nói đầy quan tâm săn sóc hỏi thêm: “Ngài có cần tôi mua cho ngài một phần bữa sáng không ạ?” Nhưng trong phòng làm việc vẫn luôn im ắng, không có ai đáp lại Bùi Hưng Nam rất ít khi lạnh lùng như vậy đối với nhân viên cấp dưới.
Trong công ty dạo này đang xì xào bàn tán cho rằng tổng giám đốc của bọn họ dường như sắp ly hôn với vợ ai nên tâm trạng mới tệ như vậy.
Nhưng người đàn ông 3 tốt như Bùi Hưng Nam thì dù anh có ly hôn bao nhiêu lần đi chăng nữa thì những người phụ nữ chạy theo anh vẫn dài hơn cả con phố.
Nếu Bùi Hưng Nam đã đóng cửa làm việc không muốn ai tiếp ai thì nhân viên như bọn họ cũng chẳng dám quấy rầy nhiều. Mãi đến tận khoảng hai giờ chiều anh mới ra khỏi phòng làm việc để tham gia một cuộc họp quan trọng của công ty.
Từ trước tới nay, cách Bùi Hưng Nam làm việc vẫn luôn nghiêm túc, hôm nay cũng vậy, chỉ là lúc này người ta có thể nhận ra sự tiều tụy, tái nhợt trên mặt anh.
*…Tống giám đốc, công ty chúng ta mới mở một nhà hàng Hàn Quốc mới rất có tiếng, anh có muốn nếm thử một chút không?” Bùi Hưng Nam trả lời bằng giọng điệu công thức hóa: “Mấy người đi đi, tôi còn rất nhiều chuyện bận rộn”
Tổng giám đốc hành chính là người khá thân thiết với Bùi Hưng Nam nên mở miệng trêu trọc nói: “Tổng giám đốc, ngày mai là thứ bảy, anh liều mạng làm việc như vậy chúng tôi như vậy thật hổ thẹn đó.”
“…À, còn nữa, tổng giám đốc, điện thoại của anh có hỏng hóc gì không mà mấy đối tác đều không liên lạc với anh vậy?” Nhưng Bùi Hưng Nam chẳng có tâm trạng nói chuyện phiếm với họ, anh đang định quay người rời đi thì đột nhiên dạ dày anh quặn lên đau đớn.
Trán bắt đầu tuôn ra đầy mồ hôi lạnh, tay anh đè chặt dạ dày của mình, sắc mặt cũng trở nên trắng bệnh, tiều tụy lại càng tiều tụy.
Anh vội vàng nói một câu: “Bảo Marry pha cho tôi một ly cafe đến đây” Hơi thở của anh không còn đều nữa mà trở nên yếu ớt, hổn hển, ấn dùng ngữ điệu bình tĩnh nhất nói ra.
Tổng giám đốc hành chính cũng nhận ra sức khỏe anh không tốt lắm nên hỏi một câu: “Có phải bị đau bụng không?” Mà đáp lại anh ấy là tiếng đóng sâm cửa của phòng giám đốc.
Cả tuần Bùi Hưng Nam đều ở công ty làm việc suốt.
Khi mệt mỏi, anh chỉ dựa vào bàn làm việc nghỉ ngơi một hồi, nặng nề nhắm mắt nghỉ ngơi đến khi tỉnh lại thì người càng thêm nặng nề mệt mỏi, ngơ ngơ ngác ngác cứ như một đứa trẻ lạc đường, sau đó anh lại máy móc mở máy, lặp đi lặp lại công việc nhàm chán.
Thi thoảng khi ngồi đến chân tê rần thì đứng lên nhấp trên môi một ly cafe đẳng ngắt. Anh thậm chí còn không cảm thấy đói bụng, không ăn nhưng còn cảm thấy chút buồn nôn Đến sáng ngày hôm đó, thư ký phát hiện tổng giám đốc của mình vẫn luôn nhốt mình trong phòng làm việc, gọi mãi cũng không thấy ai đáp lại nên cũng đành thôi.
Nhưng đến 3 giờ chiều, công ty lại có một cuộc họp quan trọng, theo lẽ thường Bùi Hưng Nam sẽ tham dự đúng giờ nhưng quá giờ rồi mọi người vẫn chưa thấy Bùi Hưng Nam xuất hiện.
Tổng giám đốc hành chính cảm thấy có gì đó không đúng nên đánh bạo lấy chìa khóa dự phòng mở phòng làm việc của Bùi Hưng Nam ra.
Lúc này mọi người mới phát hiện Bùi Hưng Nam sắc mặt tiều tụy, tái nhợt, suy. hai mắt nhắm nghiền gối đầu lên đống tài liệu hỗn độn trên bàn làm việc. Mọi người gọi to tên anh nhưng không hề có ai đáp lại.
Chương 537: Không muốn liên lụy cô
Phòng bệnh khu VIP rộng rãi thoải mái nhưng nó mang lại cho người ta cảm giác bầu không khí thật lạnh lão.
Bùi Hưng Nam bởi vì nhiều ngày liên tiếp tăng ca thâu đêm, lại không ăn gì nên dẫn đến dạ dày xuất huyết, thành công làm chính mình nhập viện luôn.
Anh nằm trên giường, hô hấp đều đặn, dường như đã cực kỳ mệt mỏi, lúc bình thường khuôn mặt anh mang vẻ ôn hoà lễ độ, lúc này lại trở nên hốc hác và tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền đang ngủ say như không muốn tỉnh lại .
Cửa phòng nhẹ nhàng bị mở ra “Anh đã ngủ ba ngày liền rồi, bây giờ cũng đã đến lúc tỉnh lại” Quan Liên bước vào với một bó hoa bách hợp lớn, vừa thay hoa tươi ở đầu giường, cô ta vừa quay sang nói một mình, rồi nhìn Bùi Hưng Nam đang nằm nhắm mắt trên giường.
Phòng bệnh VIP rộng rãi không có ai trả lời cô ta.
Quan Liên nhíu mày lại, trong lòng có chút lo lắng. Cô ta tự cho rằng so với Châu Mỹ Duy thì tâm tính mình kiên cường hơn nhiều.
“Bùi Hưng Nam, anh thế này là tự mình không muốn tỉnh lại đúng không?” Bác sĩ nói cơ thế anh ấy không đủ dinh dưỡng, lại làm việc quá sức, còn đột nhiên hôn mê trong phòng làm việc của mình, làm việc thâu đêm liên tục nhiều ngày mà lại không ăn gì cả.
Nếu không được cấp cứu kịp thời, suýt nữa là đột tử, Cô ta biết anh đây chính là tự buông bỏ bản thân.
Đã từng có một khoảng thời gian Bùi Hưng Nam cũng lấy mạng mình ra đế đùa giỡn như vậy.
Đó là lúc anh trai anh vừa qua đời.
Bùi Hưng Nam không sâu sắc như Quách Cao Minh, cũng không cởi mở như Lục Khánh Nam.
Cha Bùi mẹ Bùi luôn nói về đứa con trai lớn đã chết hiếu thảo như thế nào, ở bên chăm sóc họ ra sao. Bùi Hưng Nam ít thời gian rảnh để ở cùng họ, lại thích đi xã giao. Nhưng hai người bọn bọ đâu biết rằng ý thức trách nhiệm của đứa con trai út này rất lớn.
Bùi Hưng Nam luôn đem nguyên nhân cái chết của anh trai đổ lên đầu mình.
Cho nên vì vậy mà anh đã nhắn nhịn để cho cô ta ngang ngược tùy tiện suốt nhiều năm qua, vậy mà lại vì con trai của anh mình mà cưới cô ta, Quan Liên cảm thấy thật buồn cười.
Vi thế cho nên đối với cuộc hôn nhân đã qua kia, trong lòng Quan Liên cũng rất phức tạp, không ngừng muốn gây hấn với anh, chọc tức anh.
Cô ta muốn biết rằng cuối cùng anh cưới cô ta có phải là vì trách nhiệm với nhà họ Bùi hay không, hay là anh đối với cô ta vẫn có chút tình cảm.
“Em thật sự đã thay đổi rất nhiều.” Quan Liên ngồi bên giường bệnh, đưa tay ra nắm lấy bàn tay của anh, bình thường thì mang đáng vẻ hống hách ngang ngược nhưng lúc này lại có vẻ dịu dành, nhỏ giọng nói:’Em yêu anh nhiều như thế, vì anh mà đánh đổi nhiều như thế”
Quan Liên dùng tay vuốt ve khuôn mặt lạnh lùng của anh, bởi vì bất tỉnh nhiều ngày mà trở nên tiều tụy, một ít râu xanh cũng mọc lên dưới căm của anh, đầu ngón tay lướt qua đôi môi khô khốc của anh, khi nhìn anh, ánh mắt cô ta chan chứa tình yêu thương và sự phức tạp.
Cô ta lại tự mình lẩm bẩm:’Em không thích sinh con, nhưng cũng vì anh mà sinh ra Thanh Tùng, em cũng đã từng cố gắng để làm con dâu tốt của nhà họ Bùi, nhưng tất cả những gì anh đối với em đều là vì trách nhiệm, thậm chí buổi tối anh còn muốn chia phòng ngủ với em”
Quan Liên càng nói càng kích động, tay trái dùng lực nắm chặt lấy cổ tay anh, tạo nên một vệt tròn hồng hồng, đôi mắt nhìn chăm chăm vào người đàn ông trước mặt ”
Bùi Hưng Nam, là anh ích kỷ hay là em ích kỷ…anh cưới em, chỉ vì muốn được nhẹ nhõm hơn trước cái chết của anh trai anh. Em yêu anh như vậy, vậy mà trước giờ anh chưa bao giờ nhìn thấy”
Phòng bệnh lạnh lẽo tĩnh mịch, xung quanh chỉ có tiếng của Quan Liên vọng lại Mang theo cay đẳng, yêu và hận.
Cửa phòng lại một lần nữa bị mở ra, kèm theo đó là một giọng nói lo lắng:” Hưng Nhân đã không còn, nếu như Hưng Nam lại xảy ra chuyện gì, chúng ta phải làm sao bây giờ, Thanh Tùng còn nhỏ như vậy…”
Bà Bùi bước vào, đôi mắt đỏ hoe, sưng tấy Ông Bùi đi theo an ủi: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, chỉ là xuất huyết bao tử thôi, bác sĩ nói không sao… Chỉ vì không đủ dinh dưỡng, cho nên mới ngủ lâu như vậy”
*Từ nhỏ Hưng Nam đã không nghe lời, cứ thích chạy ra ngoài chơi, mỗi lần như vậy đều làm chúng ta lo lắng. Nếu như là Hưng Nhân thì chắc chắc sẽ không tùy tính như vậy.Bà Bùi vừa lẩm bẩm vừa lấy tay che mặt, giọng nghẹn ngào.
Ông Bùi cũng nét mặt u sầu, vỗ vỗ vai bà Bùi Quan Liên đã giảm bớt vẻ mặt kích động vừa rồi, đứng dậy gọi bọn họ: “Ba, mẹ”
Ông Bùi hỏi: “Tình hình của Hưng Nam hôm nay thế nào?” Khi ông bước đến cửa sổ, mở tấm rèm nặng trịch ra, roẹt một tiếng, ánh nắng chói chang cũng lập tức tràn vào, cả căn phòng dường như có thêm chút sức sống.
“Quan Liên tùy tiện trả lời:”Vẫn như cũ thôi ạ, còn chưa tỉnh lại” *..,
Cô là ai?” Chính vào lúc này, Bùi Hưng Nam đang năm trên giường bệnh mở mã ra, anh mơ mơ hồ hồ nhìn người phụ nữ trên đỉnh đầu mình.
Anh dường như cảm thấy toàn thân cứng đờ và khó chịu, nhíu mày thật chặt, sau đó quay đầu nhìn những đồ trang trí màu trắng xung quanh, lầm bầm nói: “Tôi, tôi đang ở đâu?”
Quan Liên mở to hai mắt nhìn anh đầy phấn khích “ Bùi Hưng Nam cuối cùng anh cũng tỉnh rồi” Cô cúi xuống ghé sát vào mặt anh, giọng nói háo hức và thiết tha: “Anh không nhận ra em sao ?I”
Những lời này có chút lo lắng “Quan Liên” Anh nhanh chóng nói ra tên của cô, nhưng giọng điệu đầy cảnh giác, ngủ nhiều ngày đến khàn cả giọng, mạnh mẽ cảnh cáo cô: “Quan Liên, tôi cấm cô làm tổn thương anh của tôi!”
Tay trái của anh còn đang truyền dịch, mạnh mẽ nắm chặt lấy tay cô:”Đi nói cho anh ấy biết, không cho anh ấy đi Thụy Sĩ leo núi tuyết, anh ấy không có kinh nghiệm, rất nguy hiểm” “Bùi Hưng Nam anh bình tĩnh một chút đi”
Anh nằm lấy tay của Quan Liên làm cô bị đau, sau đó cô đột ngột kéo nó lại: “Anh trai của anh đã chết rồi” Cô hét lên Toàn bộ khu VỊP im lặng trong giây lát Mơ hồ có thể nghe thấy tiếng bà Bùi đang che mặt khóc nức nở.
Mà Bùi Hưng Nam ngơ ngác như thể đã hiểu ra, cả người thất thần nhìn lên hoa văn trên trần nhà trắng xóa trên đầu.
Thì ra anh lại gặp ác mộng.
Chỉ cần bị căng thẳng và áp lực trong công việc, anh sẽ mơ thấy lại những ký ức xám xịt ngày xưa và không thể dứt ra được.
Ngoài cửa có người đi vào, khẽ ho một tiếng: ” Bùi Hưng Nam, cậu tỉnh rồi” Lục Khánh Nam lại gặp phải cảnh tượng Bùi Hưng Nam nửa tỉnh nửa mê.
Từ lâu, họ đã biết rằng Bùi Hưng Nam luôn ưu tư về chuyện của anh trai mình, đem hết lỗi và trách nhiệm đổ lên đầu mình.
Nhưng không ngờ Bùi Hưng Nam lại tự tạo áp lực tâm lý cho mình đến vậy.
Thấy có người ngoài bước vào, ông Bùi bà Bùi lập tức điều chỉnh cảm xúc, bà Bùi cũng vào phòng tắm rửa mặt lau nước mắt trên mặt “Giúp tôi xuất viện” Bùi Hưng Nam cũng không khách khí với Lục Khánh Nam, nhìn anh ta và khẳng định một câu.
Quan Liên xúc động: ” Sao có thể như vậy được? Bác sĩ nói cơ thể anh còn rất yếu, rất có thể lại xuất huyết dạ dày, phải tiếp tục năm viện” Lục Khánh Nam nhìn Bùi Hưng Nam yếu ớt đến sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt lại kiên định, nhún vai, xoay người đi ra ngoài giúp Bùi Hưng Nam làm thủ tục xuất viện.
Hưng Nam, anh lại phát điên cái gì vậy? Anh có biết lúc đó anh đột nhiên ngất xỉu trong phòng làm việc không, khi nghe tin đó em đã lo lắng như thế nào không? Bây giờ anh không được phép xuất viện!” Quan Liên rất lo lắng.
Anh tự mình ngồi dậy, chậm rãi tháo bỏ cây kim tiêm trên tay trái, sau đó bước ra khỏi giường, tự lẩm bẩm một mình: “Có rất nhiều chuyện tôi không thể khống chế, nhưng ít nhất tôi có thể kiểm soát được tấm thân tàn của mình.
Ông Bùi có vẻ hơi tức giận, ông ấy trầm giọng nói: “Hưng Nam, con không thể ích kỷ như vậy, con không thể khiến mọi người phải lo lắng cho con nhiều như vậy”
*Con ích kỷ sao, nếu như con ích kỷ thì con đã không màng tới vợ con mình rồi” Bùi Hưng Nam mặc đồ bệnh nhân, chân có chút yếu, hai tay chống đỡ thành giường, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Mọi người còn muốn cái gì ở con” Nhà họ Quách, phòng ngủ chính Đông uyển.
Lúc này, Kiều Bích Ngọc đang nói chuyện điện thoại với Châu Mỹ Duy:”… Tôi có một chuyện không biết có nên nói với cô hay không.” “Bùi Hưng Nam mới đây vì xuất huyết dạ dày đã phải nhập viện rồi”
“Thoả thuận ly hôn lúc nấy cô gửi cho anh ấy, anh ấy đã ký rồi và đã gửi đến toà án” Ban đầu Bùi Hưng Nam nói vậy là vì không muốn làm liên lục Châu Mỹ Duy, để cô an tâm đi Pháp bắt đầu cuộc sống mới một lần nữa.
Chương 538: Vợ trước, cuộc sống mới
Sau khi gác máy, tay phải cô vẫn cầm điện thoại, cả người lặng thỉnh.
“Gần đây Bùi Hưng Nam bị xuất huyết dạ dày” “Đơn ly hôn đó anh đã kí tên, đã gửi cho toà án” Đầu óc cô vẫn còn văng vẳng nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi với Kiều Bích Ngọc.
“Tiểu Duy, chúng ta đi ăn cùng nhau, em có.
muốn đi cùng nhau không?” Một thiếu nữ với kiểu tóc sóng lớn màu vàng kim nhiệt tình xông vào phòng cô, thò đầu vào, lớn tiếng hỏi cô.
Châu Mỹ Duy lập tức hoàn hồn, quay đầu lại, cười xấu hổ: “Được.” Cô hiện đang sống trong một khu phố cổ ở Paris, Pháp, đến nơi xa lạ này, cô chưa quen với cuộc sống, giá thuê nhà quá đắt, sau khi nghe bạn bè giới thiệu, cô đang ở chung nhà với một vài cô gái trẻ Khi nói chuyện điện thoại với Kiều Bích Ngọc, cô đã nói dối rằng cô đang học nấu ăn và sống, trong ký túc xá, vì cô không muốn người khác lo lắng cho mình.
Đột ngột đi đến một đất nước xa lạ như cô đây, đời sống và chế độ ăn uống của đã thay đổi rất nhiều, ban đầu cô thực sự không thích ứng được.
Đồ ăn nhanh ở đây rất rẻ, đồ chiên rán, gà thịt và các loại tương tự, nhưng đồ ăn làm từ nguyên liệu tươi thì rất đắt, để tiết kiệm, họ thường chọn đồ ăn nhanh rẻ và tiện lợi như mì gói, mì ống, và những thứ tương tự như gà rán với khoai tây chiên để làm bữa tối.
“Emma nói rằng hôm nay cô ấy đã có lương và định mời chúng ta đi ăn đồ ăn Trung Quốc” Bạn cùng phòng của cô hào hứng kể lại Đây là cô gái có dáng người cao ráo với nước da trắng ngần tự nhiên và các đặc điểm nổi bật trên khuôn mặt với mái tóc vàng gợn sóng, khung xương lớn và tính cách rất hoạt bát. Tên cô ấy là Camille.
Camille là một cô gái lai Pháp, cô nói rằng mình có tính cách giống người mẹ là người da đen của mình nên rất hoạt bát và rất thích cười.
Ở đây, ăn một bữa ăn Trung Quốc cũng là một điều xa xỉ đối với Châu Mỹ Duy.
Cơm và rau tươi ở đây đắt gấp mấy lần đồ ăn nhanh.
Camille không thể chờ đợi kéo cô lên “Chúng ta hãy mau đi tìm họ. Liya nói răng hôm nay cô ấy sẽ giới thiệu bạn trai của mình với chúng ta” Ban đầu khi ở Trung Quốc, dáng người của Châu Mỹ Duy được xem là nhỏ nhần xinh xắn, cô cười khổ, bây giờ so với mấy người bạn cùng phòng mới, cô lại cảm thấy mình giống như một người lùn .
Chỉ đành để Camille kéo cô đi: “Đi chậm thôi, chân tôi ngắn”
*Tiểu Duy, trông cô thật nhỏ nhản, thật đáng yêu Camille kéo cô xuống lầu, Châu Mỹ Duy chỉ cao ngang ngực cô, người Phương Đông lớn lên trông rất nhỏ nhẫn, nhất là phụ nữ Phương Đông, nhìn như chưa từng lớn lên vậy.
“Xin đừng khinh thường tôi” Châu Mỹ Duy thở dài.
Lần đầu tiên đến ký túc xá này, Camille và Emma gần như coi cô như một cô gái mới lớn, cô bị cảm động bởi sự quan tâm của họ, nhưng hai cô nàng này lại quá mức nhiệt tình, đến nỗi đã xem qua hộ chiếu và chứng minh thư của cô mà văn không tin tuổi thật của cô. Khi cô đang cởi đồi để tắm thì các cô ấy lại dám xông vào tự mình kiểm tra’ Châu Mỹ Duy vừa xấu hổ vừa tức giận.
Bạn cùng phòng của cô quá cởi mở, còn nói cô có thể cho véo một cái để kiểm tra bọn họ làm cô ngượng chín cả mặt Tuy nhiên, phụ nữ châu Âu có khung hình hơi lớn và họ tự hào về tầm vóc của mình. Điều này làm cô vô cùng xấu hố, cũng không quá ngạc nhiên khi Camille và những người khác luôn coi cô như trẻ vị thành niên.
“Ha ha ha… Tiểu Duy Duy, tính cách của cô cũng rất đáng yêu” Camille bật cười, xoa xoa mái tóc đen thẳng mượt mà của Châu Mỹ Duy thành tổ chim Cô căn bản đem Châu Mỹ Duy xem thành đứa trẻ mà đùa giỡn.
Bất quá, Châu Mỹ Duy là người có cuộc sống tốt nhất trong số họ, nói một cách chính xác thì cô có thể tiết kiệm tiền tốt nhất.
“Emma làm việc bán thời gian trong quán bar vất vả như vậy, sao có thể phí tiền mời chúng ta đi ăn tối.” Châu Mỹ Duy hiểu được sâu sắc rằng những cô gái nước ngoài này thực sự không biết cách tiết kiệm tiền, họ thường tiêu tiền trước rồi tính sau.
“Kiếm tiền là để tiêu tiền” Camille ngược lại không hiểu được những suy nghĩ lo lắng của Châu Mỹ Duy.
Bởi vì tính tình Châu Mỹ Duy rất dễ gần, tính cách hướng nội, không thích tự đề cao, xử lý công việc bảo thủ, lớn lên lại nhỏ xinh, luôn được lòng mọi người nên dù có bị thua thiệt cũng coi như phúc khí.
Ba người cùng thuê nhà khác rất thích cô.
Cô cùng Camille đi bộ ba con phố, rẽ vào một con hẻm tối, và đi về phía một quán bar lâu đời phía trước.
Emma, bạn cùng phòng của họ làm việc bán thời gian tại quán bar này, không gian quán rất yên tính, đối tượng phục vụ là một số người già đã nghỉ hưu đến vui chơi và tiệc tùng, không giống như những người già ở trong nước chỉ có thể giúp việc chăm cháu ở nhà, lối sống của người già ở đây trẻ trung hơn, hơn nữa những quán bar như thế này lại an toàn hơn nhiều Một đô thị quốc tế như Paris, Pháp, thực ra không sôi động và đông đúc như trong tưởng tượng, đặc biệt là sau 12 giờ đêm, đường phố không có nhiều người, và cũng không có nhiều thành phố không ngủ như ở Trung Quốc.
VI lý do an toàn, cô cũng cố gắng không ra ngoài vào buổi tối để tránh gây ra những rắc rối không đáng có, người đang ở nước ngoài, tốt nhất là mọi thứ đều nên cẩn thận.
Đầu tiên họ đến nơi làm việc của Emma, và sau đó cùng nhau đi ăn một bữa thịnh soạn.
Sáu giờ tối, trong quán không có nhiều khách, Emma là cháu gái của ông chủ quán nên thường đồ uống miễn phí ra để mời bạn bè.
Emma nhìn thấy Châu Mỹ Duy đi tới liền nhiệt tình chạy tới, như một con gấu lớn mà ôm cô.
Toàn bộ khuôn mặt của Châu Mỹ Duy bị ép mập mạp, cô ấy cao lớn mạnh mẽ, mỗi lần dùng cái ôm giữa sóng ngực to lớn của cô ấy, Emma thì gấu lớn để ôm cô đều rất mạnh, làm cô có chút khó thở.
*Các cô ngồi đây trước, lát nữa chú tôi kết toán rồi trả lương xong trả thì chúng ta sẽ đi ăn một bữa thịnh soạn” Vừa nói, Emma một tay bưng khay, năm ly bia lớn đặt ngay ngắn trên bàn: “Nào nào nào, uống chút bia trước đi…” “Tôi không uống bia đá.” Nghĩ về mặt sức khỏe, Châu Mỹ Duy vừa bị sấy thai chưa đầy một tháng, mặc dù cô đã từng nghĩ đến việc buông xuôi bản thân, nhưng nếu cô bị bệnh ở nước ngoài thì thật sự là rất khó khăn.
“Haha, lẽ nào mẹ cô nói rằng cô còn chưa đủ tuổi để uống rượu” Emma luôn thích nói đùa về tuổi tác của cô.
Châu Mỹ Duy cũng nở nụ cười nhẹ nhàng.
Chẳng bao lâu sau, người bạn cùng phòng thứ ba của cô, Liya, trông có vẻ ngoài xinh đẹp nhất đã đến. Cô bước vào với một người đàn ông ốm cao và văn nhã: “Đây là bạn trai của tôi.” Châu Mỹ Duy lịch sự gật đầu với người đàn ông này. Cho đến nay, đây là người bạn trai thứ ba mà Liya giới thiệu với cô.
“Chúng ta cùng thuê chung một nhà chính là duyên phận từ kiếp trước” “Các cô tại sao lại tới nơi này…” Mọi người ngồi lại trò chuyện, Liya đầu tiên trả lời: “Paris mang lại rất nhiều cơ hội” Vì cô sinh ra ở một làng chài xa xôi, mặc dù cô có thể sống một cuộc sống tự túc nhưng cô không muốn trở thành một ngư dân hoặc vợ của của một ngư dân.
“Tôi muốn theo học ngành kiến trúc mỹ thuật ở Paris, nhưng tôi không tìm được trường phù hợp trong thời điểm hiện tại và không có đủ học phí, vì vậy tôi đi làm trước.” Camille nói về ước mơ.
của mình, họ thường không xin tiền từ gia đình.
Emma vừa nhận lương, cô rất vui vẻ đi tới, uống một ly bia đông lạnh lớn, trực tiếp ngồi vào bên cạnh Châu Mỹ Duy” Các cô có biết tại sao tôi đến Paris không, người đàn ông tôi thích sống ở đây ha ha, và tôi muốn cố gảnh để làm anh ấy thích tôi” Mọi người đều nhìn Châu Mỹ Duy, đến lượt cô ấy nói.
Nhưng cô vẫn cúi đầu xuống, như thể vừa rồi cô ấy không tham gia vào cuộc trò chuyện của họ.
Châu Mỹ Duy là người duy nhất nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại ở dưới bàn. Nhìn số điện thoại người gọi hiển thị, vẻ mặt cô có vẻ rất sốc, đây là số điện thoại của Bùi Hưng Nam Làm sao anh ấy lại có được số điện thoại mới của cô ở Pháp chứ.
Châu Mỹ Duy hít một hơi thật sâu, làm sao cô có thể quên rằng anh vẫn còn một vài anh em tài giỏi được chứ.
Những người khác thấy cô đang nhìn điện thoại với vẻ ngập ngừng, không muốn trả lời, họ đều tò mò: “Sao cô không nghe máy?” Câu hỏi của những cô gái ngoại quốc này rất trực tiếp.
Châu Mỹ Duy có vẻ xấu hổ và do dự một lúc:”… Chồng cũ của tôi đã gọi điện, và tôi không biết phải nói chuyện gì với anh ấy” Như mọi khi, cô ấy thành thật với bạn bè, đặc biệt là bạn cùng phòng càng giấu giếm họ, họ càng tò mò.
Emma mở to mắt, đột nhiên đặt cái ly bia to trong tay lại xuống bàn, đưa tay véo mặt cô ấy:’Cô, cô đã kết hôn rồi sao!” Thật sự là rất ngạc nhiên.
“Lần trước cậu đến siêu thị mua rượu, người phục vụ còn không cho phép cậu trả tiền” Trẻ vị thành niên không được phép mua rượu.
“Tôi thật sự đã 27 tuổi” Châu Mỹ Duy cũng rất bất lực.
Vốn là người châu Á tương đối nhỏ nhản, nhưng cô ấy lại chỉ cao đến một mét rưỡi, trang điểm sơ sài, làn da mỏng manh, tính cách hướng nội và rụt rè. Ở đây, người ta thường cho rằng cô chỉ mới 17 tuổi.
“Làm sao có thế như vậy được?” Henry đang tính làm sao để thể hiện tình yêu của mình với Mỹ Duy. Thật tiếc vì anh ấy vừa sinh ra thì đã không đủ điều kiện rồi. Cậu chàng năm nay mới hai mươi tuổi, bộ dáng khoẻ mạnh”
“Tình cảm chị em rất tốt mà. Bạn trai cũ của tôi là học sinh cấp 3″. Liya tìm được bạn trai hiện tại.
Cô nhún vai và nói một cách tự nhiên:”Thật vui khi kết giao được với những người đàn ông trẻ hơn mình. Cô cũng có thể thử” Bạn trai cũ đó là học sinh cấp 3, thu nhập không nhiều, không thoát nổi thực tế nên chia tay trong êm đẹp.
Emma nói đùa: “Henry có nhiều lông trên cơ thể như vậy, không biết Mỹ Duy có ăn được mùi vị nặng như vậy không hahaha…”
Những người bạn cùng phòng xấu tính đã hợp lực để cười nhạo cô. Châu Mỹ Duy luôn cảm thấy rằng cô ấy thực sự chỉ là một cô bé trong mắt họ. Cô tốt tính, chủ cười cười.
Cười đến lăn ra bàn.
Cô nhỏ nhẹ nói ra suy nghĩ của mình: “Hiện tại tôi không nghĩ tới những thứ này, chỉ muốn học một cái nghề” Liya có chút tò mò về chồng cũ của cô: “Tại sao cô lại ly hôn, chồng cũ của cô trông như thế nào, làm nghề gì, lương có cao không?”
Chương 539: Mỗi người đều có cách sống riêng
*Mỹ Duy à, không phải vì ly hôn với chồng cũ mà cô đến Pháp đó chứ?” Emma hỏi cô một cách phỏng đoán, bởi vì bốn người phụ nữ thuê chung một căn nhà, rõ ràng là lịch trình của Châu Mỹ Duy rất gấp gáp, dường như cô đã quyết định tạm thời sống ở nước ngoài, và cô rõ ràng là không quen với đồ ăn Pháp.
Chu Mỹ Duy quay đầu lại, không dám tiếp xúc ánh mắt với Emma, tay phải vô thức vén tóc quanh tai, bất đắc dĩ cười cười: “Không phải vậy đâu, tôi đột nhiên cảm thấy đi nước ngoài trải nghiệm một chút cũng rất tốt, khi còn học đại học, tôi cũng đã từng đi Mỹ du học”
Sau đó, Châu Mỹ Duy chạm cùi chỏ vào Camille bên cạnh, giọng nói nhẹ nhàng và mỉm cười “Camille cũng không ohaii là đột nhiên vì muốn đi học mà tới đây đâu, lúc đó cô ấy đã xem một chương trình về kiến trúc, sau đó đã chạy tới Paris này”
Đối với cuộc sống, những người nước ngoài này thực sự là rất tự nhiên thoải mái, Châu Mỹ Duy rất ngưỡng mộ bọn họ.
“Cô nói dối” Camille khit mũi:”Tiểu Duy à, mỗi khi cô nói dối, cô sẽ vô thức dùng tay phải vén tóc quanh tại Emma kích động đập bàn, như thể kết tội Châu Mỹ Duy, vẻ mặt hết sức khoa trương:”Đúng vậy! Mỗi lân cô dùng ánh mắt né tránh và vén tóc quanh tai, nghĩa là cô đang muốn đánh lừa chúng tôi!
Ngay cả Liya cũng nói: “Hình như đúng là có chuyện như vậy” Bị mấy người bạn cùng phòng vây quanh, Zhu Xiaowei cười khổ và đành phải ngoan ngoãn phục tùng Nhớ lại một chút, cô thật sự là có thói quen này, cũng không để lầm, lại bị Camille phát hiện.
*Tiểu Duy Duy, cô thật không coi chúng tôi là bạn bè, tại sao vậy hả, tại sao cô lại đến Pháp để tránh chồng cũ?” Liya vẫn rất tò mò về chồng cũ của Châu Mỹ Duy:“Người đàn ông đó quá nghèo và xấu xí, còn đeo bám cô không chịu buông tay?”
Emma bắt đầu sử dụng khả năng suy đoán và nói:”Nghe nói ở đó có một số phong tục, khi con cái của người nghèo còn rất nhỏ thì bị bán cho người giàu làm dâu con. Đàn ông có thể có một vợ hai vợ ba vợ, rất nhiều phụ nữ phải tranh giành để người đàn ông đến ngủ với mình…
Chu Mỹ Duy càng nghe càng cảm thấy không đúng, thở dài một hơi, không khỏi cảm khái nói: “Emma, cô có thể là đã hiểu rất sai l về chúng tôi, chúng tôi chủ công nhận một vợ một chồng”
Emma hẳn đã bị ảnh hưởng bởi xem quá nhiều bộ phim truyền hình cung đấu được dịch từ Trung Quốc.
“Vậy cô nói xem, có phải là cô phải chịu tổn thương về mặt tỉnh thần nên mới đến đây không?” Camille trực tiếp hỏi.
Khi Châu Mỹ Duy nghe thấy điều này, vẻ mặt của cô có chút sững sờ.
Bản thân cô không biết phải nói thế nào, chỉ muốn trốn tránh, cô chỉ là một con đà điểu không đám đối mặt với thực tế, vừa nhát gan vừa vô dụng.
Cuộc sống trước đây của tôi là một mớ hỗn độn” Cô cười khổ, sau đó tỏ ra rất bình tính: “Không có gì đáng đế tôi lưu luyến, vì vậy tôi đã ra nước ngoài, hy vọng sống một cuộc sống mới”
“Vậy gia đình cô thì sao!” Emma là người lớn tuổi nhất trong số họ. Cô ấy đã chăm sóc Châu Mỹ Duy như em gái của mình. “Duy Duy à, cô cũng nên quen biết thêm nhiều bạn bè” Dựa vào tính cách của cô thì chắc chắn sẽ rất được hoan nghênh.
Emma luôn cho rằng người Trung Quốc đặc biệt thích các loại thức uống nóng bất kể các mùa xuân, hạ, thu, đông nên cô còn chu đáo phục vụ Châu Mỹ Duy một cốc ca cao nóng.
Châu Mỹ Duy nhìn những người bạn mới quen nhau chưa đầy hai tuần này nhấp một ngụm cacao nóng, hương vị thuần túy, bình tĩnh nói: “Tôi đã từng quen rất nhiều bạn” Nhưng không có mấy ai để mình có thể thổ lộ tâm tình.
Kiều Bích Ngọc được coi là người bạn tốt nhất của cô, nhưng, cô cầm tách cacao nóng bằng hai tay, cúi đầu suy nghĩ sâu xa, trầm giọng nói thêm: “Bạn thân của tôi, cô ấy có hoàn cảnh đặc biệt, và tôi hiếm khi nói quá nhiều về cuộc sống của mình với cô ấy.
“Bạn thân của cô có khiếm khuyết về cơ thể sao?” Khi Liya nghe thấy ‘tình huống đặc biệt ngay.
lập tức liên quan đến vấn đề ‘khiếm khuyết cơ thể, họ không ph tiếng địa phương của họ khá lộn xộn, vì vậy họ người Paris thuần túy và giao tiếp bằng tiếng Anh.
Trên khuôn mặt của Camille hiện lên sự đồng cảm””Nếu bạn thân của cô là một người khuyết tật, vậy thì cô đúng là không thể nói quá nhiều về những điều khó khăn mà bạn gặp phải trong cuộc sống với cô ấy”
Châu Mỹ Duy nhịn không được cười lên Cô thực sự muốn giải thích rằng người bạn thân nhất của cô ấy ở Trung Quốc, Kiều Bích Ngọc có thế chất và sức khỏe tốt hơn người bình thường, nhưng trong cuộc sống cô ấy lại được bảo quá mức, Kiều Bích Ngọc không thể hiểu được nỗi đau khổ của nhiều người bình thường và cô ấy cũng không cẩn thận như Camille, chỉ mới quen biết được hai tuần mà cô ấy đã nhìn ra được thói quen dùng tay vuốt tóc mỗi khi nói dối của cô.
Emma nói với cô ấy bằng tiếng Trung một cách chân thành:”Duy Duy à, tất cả chúng ta sau này đều sẽ là bạn tốt của nhau. Nếu bạn có bất kỳ rắc rối nào thì hãy cho chúng tôi biết.” Châu Mỹ Duy rất cảm động, cô bối rối chạy trốn đến đất nước xa lạ này, và bây giờ đã gặp được những người bạn nhiệt tình như vậy.
“Cảm ơn” Khuôn mặt cô mang một một nụ cười cảm kích, cô cũng không giải thích quá nhiều.
Về phần gia đình cô.
Cô chưa bao giờ gần gũi với gia đình của mình, ngay cả khi cô ấy kết hôn cũng không thông báo với họ, và cũng không nói với họ về việc mình sống ở nước ngoài.
Vào thời điểm đó, ngày cô và Bùi Hưng Nam nhận được giấy chứng nhận, bọn họ thực sự rất ngượng ngùng, vì cô yêu thầm anh, cô bị bệnh, anh chăm sóc cô, sau đó không hiểu tại sao anh lại đột nhiên tỏ tình, rồi khi tỉnh dậy, cả hai đã trần như nhộng trên giường.
Phần lớn nguyên nhân khiến Bùi Hưng Nam đi làm giấy kết hôn với cô là vì anh chịu trách nhiệm với cô.
Cô đã trèo cao, lại càng lo sợ người mẹ tham lam, cha dượng và anh kế của cô sẽ nhờ vả nhà họ Bùi nên cô thậm chí còn không đề cập đến chuyện kết hôn với gia đình cô, tất nhiên mẹ cô sẽ không bao giờ chủ động quan tâm đến cô, trừ chuyện tiền bạc.
Nghĩ đến hai mươi năm cô đã sống, Châu Mỹ Duy có cảm xúc lẫn lộn và trong lòng càng thêm chua xót, việc phá thai đứa trẻ đã phá tan mọi tưởng tượng sai lầm của cô về cuộc sống. Ra đi là lựa chọn tốt nhất.
Nếu cô tiếp tục ở lại trong nước, cô chắc chắn sẽ bị trầm cảm, thậm chí cô sẽ nghĩ quẩn.
Cô không giống như Kiều Bích Ngọc được gia đình nhà họ Kiều hậu thuẫn và sự cưng chiều của Quách Cao Minh, Đường Nghĩa Tuấn và Lục.
Khánh Nam cũng rất quan tâm đến cô ấy. Tuy răng cô và Kiều Bích Ngọc là bạn thân, nhưng khoảng cách giữa hai người thật sự rất xa xôi, từ nhỏ cô đã biết học cách nhìn theo sắc mặt của người khác, ăn nhờ ở đậu, phải tự chăm sóc bản thân, trưởng thành trong cảnh không có ai bảo vệ, vì thế cho nên dần dần trở nên kiên cường hơn.
Buổi tối hôm nay, Emma đã rất tự hào khi mời cả ba người họ đến một nhà hàng Trung Quốc rất cao cấp.
Vì quan tâm đến thói quen ăn uống của Châu Mỹ Duy, họ đã gọi cơm chiên Dương Châu, Phật nhảy tường, canh lửa cổ Quảng Đông… Châu Mỹ Duy đã ăn những món ăn Trung Quốc tốn kém nhất trong đời. Những món này rõ ràng được làm từ những nguyên liệu bình thường và sẵn có, nhưng lại thanh toán bằng đô la đó, trong lòng vẫn có chút sót.
Cuối tuần đi mua nguyên liệu tươi ký túc xá, tôi sẽ làm đồ ăn ngon cho các cô” Châu Mỹ Duy tính toán, tự mình nấu nướng có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền.
“Có thật không vậy!” “Tôi cực kỳ thích món canh này!” Camille hào hứng chỉ vào canh gà đậu xanh trần bì:” Có khó nấu không?” Châu Mỹ Duy nói thật với cô ấy”
Rất đơn giản.” Emma nảy ra một ý tưởng để làm giàu, cô cười to: “Tại sao chúng ta không hợp tác mở một nhà hàng Trung Quốc, tôi sẽ mua nguyên liệu, Camille sẽ làm việc trong nhà bếp, Mỹ Duy sẽ là đầu bếp, và Liya sẽ làm bồi bàn…
“ Chúa ơi, chúng ta sắp phát tài rồi” Camille võ vai Châu Mỹ Duy, cười rạng rõ.
Bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của họ, Châu Mỹ Duy cũng cười.
Cuộc sống mới ở nước ngoài của cô ấy nói chung là khá tốt, giờ có bạn bè và có thế cùng nhau mơ ước, ít nhất cũng thoải mái hơn nhiều so với lúc trước cô làm nội trợ và nghĩ về chuyện nhà họ Bùi.
Ôi, chân của tôi, ngón chân của tôi đập vào góc bàn rồi” Lúc này, người phụ nữ đã có gia đình Kiều Bích Ngọc đang lớn tiếng rên rỉ Kiều Bích Ngọc nhăn má vì đau và hét lên: “Chân cháu bị tàn phế rồi. Ôi, cháu thành người tàn tật rồi. Dì Phương, lúc xoa rượu thuốc dì có thể nào nhẹ tay một chút không?”
Dì Phương ngồi xổm, vừa bôi thuốc cho cô, vừa thở dài: “ Mợ à, mợ phải cẩn thận khi đi lại chứ” Vậy mà cũng có thể làm bản thân mình bị thương cho được, bà thật sự phục cô luôn.
“Tóm lại, đợi lát nữa Quách Cao Minh về đến nhà dì đừng nói cho anh ấy biết, cháu không cho dì nói đâu đấy!” Kiều Bích Ngọc kích động đem cái chân vừa bị thương che đi.
Chương 540: Đàn ông và những cuộc giải trí về đêm
Giờ vui chơi giải trí về đêm của cánh đàn ông đã đến.
Ban ngày áp lực công việc rất lớn, đến tối thì tâm trạng mới được giải tỏa, bọn họ tốp năm tốp.
ba uống rượu liên hoan tán gẫu, hoặc đến những nơi giải trí mua vui, quán bar hay thậm chí là sòng bạc.
Hôm nay Lục Khánh Nam đã hẹn một số anh em của mình đến gặp mặt tại câu lạc bộ. Bọn họ.
đều đã ngoài 30, không biết có phải do tâm thái đã già rồi hay không mà họ không còn hứng thú với những chốn vui chơi hoan lạc kia nữa, so với những thú vui đó thì việc đánh bốc một trận cho ra mồ hôi càng thú vị hơn nhiều.
“Tổng giám đốc Nam đúng là trạch nam nha”
Người bồi bàn của câu lạc bộ đã rất quen mặt với anh ta, liền chọc một câu, Lục Khách Nam đeo găng tay vào, tâm trạng vô cùng tốt, cười lớn: “Tôi vẫn thuộc hội FA mà, cứ là phải ăn chơi thêm vài năm nữa. Còn cái danh hiệu trạch nam lát nữa về nói với ông chủ lớn của cậu ấy”
Người bồi bàn cẩn thận nhìn xung quanh, thấy Quách Cao Minh vẫn chưa đến, liền thì thầm nói nhỏ: “Tuần trước, ông chủ của chúng tôi có mua một con ngựa mới, hình như là để dạy bà chủ cưỡi ngựa thì phải. Còn đặc biệt chọn một con ngựa trắng nhỏ ngoan hiền dễ bảo nhưng bà chủ chỉ mới liếc nhìn nó một cái liền lập tức tỏ vẻ không ưa cho lắm”
Lục Khánh Nam nghe đến đây thì lộ ra một biểu cảm thú vị: “Thảo nào tuần trước mấy tên đó nói không hẹn được Quách Cao Minh đi đánh gôn, hóa ra là đưa Kiều Bích Ngọc đi cưỡi ngựa à” Phải công nhận một điều rắng Quách Cao.
Minh quản cô rất chặt. Bình thường ngoài việc đế cô ở trong nhà họ Quách ra thì bây giờ còn dần đần lấn chiếm sang cả thời gian vui chơi giải trí của cô. Đến việc cô nuôi mèo cũng phải kiểm tra rõ ràng.
“Chậc chậc, cái này gọi là vợ quản chặt hay chồng quản chặt đây nhỉ” Tính ra thì sau khi Quách Cao Minh kết hôn, thời gian vui chơi giải trí với bọn họ cũng ít hơn hẳn.
Các nhân viên của câu lạc bộ vẫn vô cùng tôn trọng anh: “Ông chủ của chúng tôi rất coi trọng hôn nhân” Để biết một người đàn ông có thực sự thành công hay không, đơn giản nhất là nhìn vào cuộc sống hôn nhân của anh ta.
Trước khi kết hôn, Quách Cao Minh vốn đã không có hứng thú với mấy cái nơi giải trí ăn chơi này, thái độ làm việc của anh cực kỳ nghiêm túc.
Sau khi kết hôn, anh tôn trọng vợ như khách, không có mối quan hệ nào mờ ám cả, vì vậy trong lòng bọn họ đều rất tôn trọng anh.
Nghĩ đến cặp vợ chồng vô tâm này, Lục Khánh Nam không khỏi phàn nàn *Cậu không biết là ông chủ của các cậu suốt ngày bắt vợ mình chép Đạo Đức Kinh à, còn giảng cái gì mà vô vị nhỉ, không cần làm gì cũng trị được thiên hạ, ha ha ha rồi bà chủ của các cậu cũng bị ép cho phải ngoan ngoãn nghe lời” Lục Khánh Nam vô tư hồn nhiên nói xấu người khác còn cười một cách đầy bi ổi.
“Đang nói chuyện gì mà vui vẻ vậy” Khuôn mặt của Bùi Hưng Nam vẫn còn nhợt nhạt do bệnh chưa khỏi hẳn, giọng nói yếu ớt miễn cưỡng nặn ra ý cười, chậm rãi bước vào.
Vốn dĩ anh ta không định ra ngoài nhưng tại không thể chịu được cái tên Lục Khánh Nam phiên phức này.
“Bùi Hưng Nam, cậu vẫn sống ở ngoài một mình à?” Lục Khánh Nam lập tức bước tới, nhanh chóng chuyển chủ đề, nhìn thấy vẻ mặt yếu ớt của anh ta, không khỏi thở dài: ‘Dặn cậu mỗi ngày ăn uống đúng giờ khó khăn thật đấy. Đây là lần thứ mấy cậu nhập viện vì xuất huyết dạ dày rồi hả” Đôi khi, cũng phải nghỉ ngờ cái tên Bùi Hưng Nam này hình như có xu hướng thích bị ngược đãi.
Bùi Hưng Nam không muốn nói nhiều, chỉ gật đầu, sau đó tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống. Hiện tại anh ta không sống trong nhà họ Bùi mà ở một mình trong căn biệt thự mới mua.
“Lục Khánh Nam mau lên sàn đấm bốc đi kìa, tôi ở đây làm khán giả cho” Bùi Hưng Nam trước giờ vẫn thích nói những lời khó nghe, có điều bây giờ sức khỏe của anh ta không được tốt cho läm, đến cả giọng nói cũng không có sức lực.
Lục Khánh Nam cười lớn, cố ý vẫy vẫy đôi găng tay màu đỏ của mình, trông y như một con cua lớn vậy.
Anh ta hét lên: “Đừng lúc nào cũng chỉ làm khán giả chứ, cuộc sống mà, nhất định phải thể hiện cho thật tốt, dù cho có thất bại thảm hại đi nữa thì hãy nhớ rằng mình cũng đã có một khoảnh khắc tỏa sáng trên sân khấu. Hôm nay cậu nhất định phải là nhân vật chính, Bùi Hưng Nam lên võ đài đi, tôi cậu tập luyện với nhau, tôi chịu thiệt một chút làm bao cát cho cậu đấm vài phát là được chứ gì”
Người bồi bàn của câu lạc bộ cũng cười thuyết phục cùng: “Giám đốc Hưng Nam, chúng tôi có người ở bên cạnh chuyên hướng dẫn, anh cứ yên tâm lên võ đài đi, coi như là một bài thế dục bình thường, sẽ rất thú vị đấy” Bùi Hưng Nam biết rằng Lục Khánh Nam bọn họ có ý tốt, nhưng lúc này anh ta thực sự không có tâm trạng, vừa định mở miệng muốn từ chối. Thì đôi găng tay màu xanh có vẻ nặng được ném về phía mình, Bùi Hưng Nam có chút mất cảnh giác, theo bản năng đỡ lấy đôi găng tay được ném đến, ngây người ngẩng đầu lên nhìn Quách Cao Minh đi về phía họ.
“Cậu Quách” Các nhân viên của câu lạc bộ đồng thanh chào.
Quách Cao Minh nhìn về phía Bùi Hưng Nam, ngón tay lướt qua, chỉ lên võ đài quyền anh.
“Đưa giám đốc Hưng Nam vào phòng thay đồ” Giọng anh trầm thấp, trực tiếp ra lệnh cho các nhân viên của câu lạc bộ ở gần đó.
Không cần biết Bùi Hưng Nam có muốn hay.
không, hai nhân viên cao lớn vạm vỡ lập tức dựng thân thể gầy yếu của anh ta lên, cung kính nói: “Giám đốc Hưng Nam, chúng tôi đưa anh vào phòng thay đồ.” Sau đó liền lôi người đi.
Bùi Hưng Nam cũng không kháng cự, trong lòng cười khổ.
Quách Cao Minh cơ bản không hề thương lượng với anh ta mà trực tiếp ra lệnh.
Lục Khánh Nam ở cạnh cười vui vẻ trên nỗi đau của người khác: “Bùi Hưng Nam càng ngày.
càng ẻo lả rồi, cần phải thêm chút khí thế mạnh mẽ mới ổn.” Hôm nay Quách Cao Minh sẽ làm khán giả.
Lục Khánh Nam và Bùi Hưng Nam trên võ đài đấm bốc trông như đang diễn kịch vậy, né qua né lại, boxing không chuyên nghiệp gì cả, nhưng mà với cường độ của người trước giờ chưa từng lên sàn đánh đấm như Bùi Hưng Nam mà nói thì như này cũng đủ khiến anh ta mệt đến nỗi toàn thân toát mồ hôi hột, thở hồng hộc, cố dùng hết sức ra cú đấm.
Lục Khánh Nam thường ngày boxing với Quách Cao Minh, cơ bản chỉ là đối tác tập luyện cùng để anh đánh, hôm nay anh ta xem ra được đắc ý rồi.
“Bùi Hưng Nam, sao nắm đấm của cậu yếu ớt không có chút sức lực gì vậy hả, tôi đã giơ mặt ra cho rồi mà cậu cũng không đánh trúng được, cậu còn là đàn ông nữa không vậy?” Đại khái chính là mèo mù đụng phải chuột chết, Bùi Hưng Nam đã thực sự vung tay đấm phải lên, đấm mạnh vào sống mũi cao thẳng của anh ta.
Đột nhiên, cậu chủ họ Lục hét lên đau đớn: này, cậu đấm vào mặt tôi thật đấy à, có thất đức quá không vậy” Dưới võ đài, Quách Cao Minh mím môi bật cười Những người khác ở xung quanh cũng nịnh bợ mà cười theo ha ha.
Sau khi kết thúc trận đấu quyền anh hài hước này, Lục Khánh Nam tuyên bố rằng gương mặt điển trai của mình đã bị thương, phải dừng lại ngay lập tức, còn Bùi Hưng Nam thì cúi xuống, chống hai tay lên đầu gối, thở hổn hển, cả người đã ướt đâm mồ hôi, những giọt mồ hôi trượt theo mái tóc ngắn của anh ta rơi xuống.
Thật sự rất mệt, toàn thân kiệt sức, nhưng lại rất sảng khoái Dường như tảng đá lớn trong lòng đã được đời đi, cơ thế mệt lử, tâm trạng vô cùng dễ chịu.
Sau khí hai người vào phòng tắm tắm rửa thay quần áo đi ra, Lục Khánh Nam ngẩng đầu lên, uống một cốc nước lạnh lớn, còn cốc của Bùi Hưng Nam là nước ấm, vừa giãn gân cốt vừa nhìn nhau cười vui vẻ.
“Sao hả, trước đây cậu toàn ngồi ở dưới xem chúng tôi đánh đấm. Bây giờ cảm thấy thế nào? Không tệ chứ.” “Cũng được.” Bùi Hưng Nam bình thản đáp lại, lúc này anh ta cần một cốc nước đường, chưa bao giờ lên võ đài đấm bốc nên cơ thể không theo kịp được.
Lục Khánh Nam chậc chậc một tiếng, ngầm hiểu rồi nói với các nhân viên câu lạc bộ: “Đem một cốc nước bổ sung năng lượng lại đây” “Cảm ơn” Tuy mối quan hệ của Bùi Hưng Nam với người nhà không được tốt cho lắm, nhưng anh ta rất cảm kích khi quen được những người anh em tốt như này.
“Thực ra, lần này là Cao Minh nhờ tôi hẹn cậu ra đấy” Lục Khánh Nam là người nói nhiều nhất trong số họ, vì vậy mọi người thường nhờ anh ta chuyển lời.
*Có chuyện gì sao?” Bùi Hưng Nam bước nhanh đến chỗ ngồi nghỉ ngơi, trong lòng có chút phỏng đoán và mong.
đợi Quách Cao Minh nghe Lục Khánh Nam kể lại răng anh ta do làm việc quá sức, quên ăn quên ngủ nên phải nhập viện vì xuất huyết dạ dày. Vốn dĩ anh không muốn quản việc nhà người khác nhưng mọi chuyện đã đến mức này, anh cũng sẵn sàng làm những gì mình trong khả năng để giúp.
đỡ “Địa chỉ ở Pháp” Quách Cao Minh trực tiếp đưa mảnh giấy qua Trong lòng Bùi Hưng Nam vô cùng kích động, lập tức cầm lấy cẩn thận nhìn.
Quách Cao Minh cũng không giải thích nhiều, mọi người đều ngầm hiếu rằng địa chỉ ở Pháp này chính là nơi mà Châu Mỹ Duy đang sinh sống, tại một khu phố cổ ở Paris.
Bệnh tình của Bùi Hưng Nam vừa mới khỏi, gương mặt vẫn còn nhợt nhạt, nhưng trong lòng đã định rằng ngày mai sẽ mua vé máy bay bay qua đó.
Lục Khánh Nam cười ẩn ý, võ vai anh ta, giống như là làm phép ảo thuật vậy, cố ý nói to lên một cách thái quá: “Tăng tăng, xem đây có phải là vé hạng thương gia mà cậu đánh rơi không” Bùi Hưng Nam thoáng nhìn ngày xuất vé, là chuyến bay sáng mai Anh ta không nhịn được nữa mà bật cười sung sướng Tình bạn của đàn ông đôi khi thật trẻ con.
Đến tận giữa trưa, khi hai đứa trẻ chơi mệt mỏi, bắt đầu mơ màng ngủ trưa thì Kiều Bích Ngọc mới rời khỏi phòng của chúng.
“Cô nói là cậu chủ nhỏ nhà họ Bùi tới tìm tôi?” Kiều Bích Ngọc vừa ra đến của phòng, nữ.
người hầu lại nhắc thêm lần nữa: “Ba giờ trước, cậu chủ nhỏ nhà họ Bùi đã ở phòng khách đợi cô .
Là cậu nhóc Bùi Thanh Tùng kia? Mặc dù lúc trước cô có cùng nhà họ Bùi xảy ra mấy mâu thuẫn, nhưng dù sao Bùi Thanh Tùng chỉ là trẻ con, chẳng liên quan gì đến chuyện của người lớn các cô cả, nên cậu nhóc xem như được đặc cách.
“Cậu nhóc Bùi Thanh Tùng kia lại dấu người nhà chạy đến nhà họ Quách tìm mình à?” Lúc Kiều Bích Ngọc nghe thấy người hầu báo răng Bùi Thanh Tùng tìm mình thì cô cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
Cô vừa giáo bước nhanh hơn vừa trách móc đám người hầu: “Sao vừa rồi mấy cô không nói rõ với tôi?” Để cho một đứa nhỏ chờ đợi như vậy khiến cô thấy thật hổ thẹn.
Mà những người hầu theo sau bị nàng trách mắng như thế cũng chỉ có thế cúi đầu thấp hơn, không dám mở miệng giải thích. Rõ ràng vừa rồi mợ chủ của họ nghe được hai cậu chủ nhỏ gọi một tiếng mẹ khiến cho cô ấy vui đến quên cả trời đất, nên lúc ấy họ có nói gì thì cô ấy cũng đâu có nghe thấy đâu.
Nhà họ Quách rất lớn, nếu như có người tâm trạng tốt muốn đi dạo một vòng có thể thử đi dạo quanh nhà họ Quách một vòng, chắc chắn cũng sẽ cảm thấy ở đây chẳng khác nào đi dạo khắp một cái công viên cả. Những người câu nệ sẽ cảm thấy không an tâm mà đứng ngồi không yên.
Kiến trúc nơi đây được xây dựng, bày trí quá tráng lệ, rộng rãi tới mức khi nói chuyện còn có cá tiếng vọng lại.
Bùi Thanh Tùng chỉ là cậu nhóc 6 tuổi mà lại ngồi một mình đợi ở phòng khách nhà họ Quách tận mấy tiếng đồng hồ.
Lúc này, Bùi Thanh Tùng đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, hai tay cậu ôm lấy cặp sách của mình, sống lưng thẳng tắp, cả dáng ngồi toát ra sự gò bó, mất tự nhiên, thậm chí cậu còn không dám quay đầu nhìn ngó lung tung.
Cậu im lặng ngồi chờ tại phòng khách, những người hầu cũng chỉ mang cậu vào, lấy cho cậu một ly nước cam đặt trước mặt cậu rồi im lặng đứng đó, không nói bất kỳ một lời thừa thãi nào chứ đừng nói đến tán gẫu cùng cậu.
Bởi vì, người làm ở nhà họ Quách luôn phải tuân theo những quy luật khắt khe, thậm chí họ không được nói năng lung tung, nói nhiều một câu cũng không được.
Lúc Kiều Bích Ngọc bước tới phòng khách, hai người hầu đứng trước cửa phòng khách lập tức hô lên: “Mợ chủ.
Nghe thấy vậy, Bùi Thanh Tùng lập tức vui mừng quay đầu lại nhìn về hướng cửa ra vào, “Dì Ngọc” Bùi Thanh Tùng cứ như khó khăn lắm mới tìm thấy người quen biết, vội vội vàng vàng nhảy xuống ghế sofa sau đó ôm cặp sách nhỏ của mình chạy về phía Kiều Bích Ngọc.
Kiều Bích Ngọc biết cậu đã phải ngồi đó chờ mình mấy tiếng đồng hồ rồi nên trong lòng rất áy náy. Cô ngồi xuống, san bằng chiều cao của hai người tồi mở miệng hỏi: “Thanh Tùng, cháu một mình tới đây à?”
Mặc dù Bùi Thanh Tùng năm nay mới là cậu nhóc 6 tuổi nhưng nó lại là một đứa trẻ rất thông minh, cậu bé đã từng có rất nhiều “phi vụ” trốn nhà bỏ đi, tới mức khiến Bùi Hưng Nam nghe tin cậu lại chạy đi lung tung đâu đó đã thành thói quen rồi.
Bùi Thanh Tùng đứng ngay ngắn trước mặt cô, dáng người nhỏ nhắn còn chưa tới nửa mét, đứng thắng tắp ở đó, thành thật trả lời câu hỏi của cô như đang trả lời câu hỏi của giáo viên.
*…Bà nội cháu đưa cháu đi học, sau khi bà nội rời đi cháu liền trốn khỏi trường học, cháu có chút tiền nên thuê taxi tới đây” Kiều Bích Ngọc cũng nhận ra sự thấp thỏm, khẩn trương của cậu bé, lời nói ngữ khí chân thành, dáng người nhỏ bé ngay ngắn đứng khai báo làm cô bỗng cảm thấy dở khóc dở cười.
“Cháu trốn đi như thế, để người trong nhà lo lắng thì làm sao bây giờ?” Đoán chừng thì bây giờ trường học đang nháo nhào đi tìm cậu rồi.
Kiều Bích Ngọc vừa nói chuyện vừa lấy điện thoại di động ra, định rằng sẽ gọi điện báo cho Bùi Hưng Nam.
“Dì Ngọc ơi, dì đừng nói cho người nhà cháu nhất là bà biết rằng cháu đang ở đây” Bùi Thanh Tùng hơi không tự nhiên, thấy Kiều Bích Ngọc lôi điện thoại ra thì lập tức thấp giọng cầu xin, còn nói: “Dì Ngọc, chốc nữa con hứa sẽ ngoan ngoãn trở lại trường học mà”
Bàn tay nhỏ nhắn của Bùi Thanh Tùng rụt rè mà níu lấy vạt áo của cô. khi nhìn cậu bé, cô nghe nói khoảng thời gian trước thắng nhóc này vừa mới tiến hành phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa, bây giờ để ý thấy gương mặt của cậu vẫn chưa hồng hào như trước, có chút tái nhợt, nhìn người cũng gầy đi rất nhiều, khiển cho người ta nhìn vào thấy thương, đau lòng mà không nố từ chối cậu.
“Vậy cháu đến đây tìm dì có việc gì không?” Kiều Bích Ngọc coi như đã đồng ý, cô lại hỏi thăm.
Bùi Thanh Tùng cúi đầu nhìn mũi chân của mình, hẳn còn do dự không biết nói ra thành lời thế nào, đôi tay nhỏ ôm chặt lấy chiếc cặp màu xanh da trời của mình.
*…Dì có thế giúp con gọi dì Mỹ Duy về nhà được không ạ?” Giọng nói của cậu rất nhỏ, rụt rựt rè rè như thể cậu đã làm sai gì đó mà không dám lớn tiếng vậy.
Kiều Bích Ngọc nghe yêu cầu này của cậu bé thì khá bất ngờ.
Kiều Bích Ngọc dùng giọng nói người lớn khuyên bảo trẻ con nói với Bùi Thanh Tùng: “Đó là những chuyện riêng của người lớn, con còn nhỏ không cần can dự vào đâu..”
Bùi Thanh Tùng nghe cô nói vậy lập tức lo lắng, gương mặt nhỏ bé tràn đầy cảm xúc lo lắng, bất an: “Cháu, cháu biết… cháu biết rằng dì Mỹ Duy bởi vì cháu mới bỏ nhà đi… cháu không cần ở.
nhà nữa, cháu sẽ ra ngoài ở chung với mẹ mà” “Dì Ngọc, dì giúp cháu gọi dì ấy về được không?” Đôi mắt của Bùi Thanh Tùng đã ngân ngấn ánh lệ.
Kiều Bích Ngọc thấy cậu như vậy cũng không biết phải làm sao.
“Châu Mỹ Duy, dì ấy cũng có suy nghĩ của riêng mình…” Cô cảm thấy, nói chuyện với một đứa trẻ sáu tuổi về những vấn đề tình cảm, các mối quan hệ của người lớn như vậy thật khó để giải thích, những thứ đó quá phức tạp.
“Cha của cháu sẽ bàn bạc thương lượng xử lý tốt với dì ấy, cháu đừng lo lắng” Kiều Bích Ngọc muốn võ vai an ủi cậu nhóc.
Nhưng Bùi Thanh Tùng lại né sang một bên, cậu bé thế này hẳn không nghe mấy lời khuyên bảo thế này rồi, cậu bé vẫn thẳng tắp đứng, đầu cúi thật thấp mà nghẹn ngào nói nhỏ: “Cháu không phải con trai ruột của cha mình, cha ruột của cháu là Bùi Hưng Nhân” “Quan hệ giữa cha và mẹ ruột cháu không tốt, trước đây bọn họ vẫn luôn cãi nhau cả ngày, cha đã luôn nhường nhịn mẹ nhưng mẹ vẫn luôn không hài lòng, cháu biết cha vấn luôn không vui.
Ông ấy không thích nhà họ Bùi, không thích mẹ cháu, thậm chí khả năng ông ấy còn không thích cả cháu.
Nói đến đây, Bùi Thanh Tùng đã không nhịn được mà òa khóc.
“…Cha rất thích dì Mỹ Duy, cháu cũng rất thích đì ấy” Bùi Thanh Duy ngẩng khuôn mặt đầy nước của mình lên, nước mắt còn vương đầy trên mi, nghẹn ngào cầu xin: “Dì Ngọc, dì giúp cháu gọi dì Mỹ Duy về được không, cha bây giờ mỗi ngày đều rất đau khổ, cháu không muốn thấy ông ấy đau lòng như vậy”
Bùi Thanh Tùng khóc nức nở, nước mắt cứ: theo khóe lệ tuôn ra mà không kiểm soát nổi. Cậu bé như thể không còn cách nào khác, lo lẳng, bối rối, bất lực, cơ thể nhỏ bé run lên, chỉ có thể cúi đầu rơi lệ.
Kiều Bích Ngọc nhìn thôi cũng bối rối theo, một đứa trẻ bất lực khóc trước mặt mình thì phải làm sao? Cô không biết.
“Thật ra cha cháu đã tra ra được chuyến bay dì Mỹ Duy ngồi để sang Pháp rồi..”
Kiều Bích Ngọc cắn chặt răng, có một âm thanh nói cho cô biết rằng hôm nay cô tốt nhất nên nói hết mọi chuyện ra “Mỹ Duy không sao cả, cô ấy đã nói rõ rằng với dì răng chỉ sang Pháp học tập nấu nướng một thời gian, cạnh cô ấy cũng có mười người bạn giống như cô ấy họ cùng, ở chung, cuộc sống cũng tương đối ổn định, an toàn”
“Mặc dù dì Mỹ Duy bình thường trông có vẻ nhát gan, nhưng dì ấy là người cẩn thận, lo liệu mọi việc cũng rất chu toàn, mọi người không cần quá lo lằng cho cô ấy. Lúc cô ấy học đại học cũng đã từng du học bên nước ngoài một lần rồi, Mỹ Duy có thể chăm lo chu toàn cho cuộc sống của mình mà.”
Đúng là Kiều Bích Ngọc không có năng khiếu dỗ dành người khác nên cô đánh bế bống Bùi Thanh Tùng lên rồi đặt cậu ngồi xuống sofa, sau đó lấy khăn tay để trước mặt cậu: “Đừng khóc”
Nói là nói như vậy nhưng Bùi Thanh Tùng không thể ngừng khóc ngay được, cậu cúi đầu, nước mắt vẫn nhỏ xuống từng giọt, bàn tay nhỏ năm lấy khăn tay mà cô đưa tới, cũng không nói lời nào.
“… Bây giờ dì cũng thực sự không liên lạc được với dì Mỹ Duy, nhưng mà cháu cứ yên tâm đi, dì đã cho người đi tìm dì ấy rồi, rất nhanh sẽ có tin tức thôi” Kiều Bích Ngọc đã báo cho Lucy rồi, còn nghiêm túc báo cô ta nhanh chóng hỗ trợ tìm kiếm.
“Thật ra dì cũng biết là cha con rất quan tâm tới dì ấy.
“Chuyện cô ấy mang thai chỉ là ngoài ý muốn, chuyện sảy thai sau đó có thế cũng chỉ là ngoài ý muốn, có rất nhiều chuyện vẫn còn chưa rõ ràng..
Dì Mỹ Duy của con thì cứ như con thỏ vậy, vừa gặp được chút chuyện liền lập tức chạy biến đi tìm một chỗ trốn. Thời gian này nhất định không thể ép cô ấy, đợi một thời gian sau, cô ấy bình tâm lại, cảm thấy vết thương bớt đau, cũng tích đủ lòng dũng cảm rồi thì cô ấy sẽ chủ động lên tiếng, càng ép cô ấy thì chỉ càng khiến cô ấy khó chịu hơn thôi” Cuối cùng sự việc lại xảy ra như vậy, Kiều Bích Ngọc chỉ có thể ngồi đối diện với Bùi Thanh Tùng nói bậy nói bạ gì đó để cậu an tâm thôi.
Tới buổi chiều thì Bùi Hưng Nam cùng với Lục Khánh Nam cùng nhau tìm đến nhà họ Quách, dường như hai người đã sớm biết Bùi Thanh Tùng sẽ tới đây, nhưng hai người cũng không muốn tổn thương danh dự của cậu nhóc nên cũng không gặng hỏi hay ép cậu nhóc phải trả lời vì sao lại tự tiện trốn học mà tới dây.
Sau đó Bùi Hưng Nam dắt Bùi Thanh Tùng ngồi lên xe và rời đi. Còn Lục Khánh Nam thì lại ở lại, anh ta đi tới thư phòng tìm Quách Cao Minh.
“…Bùi Thanh Tùng đột nhiên chạy đến tim Kiều Bích Ngọc, đứa nhỏ đau lòng, khổ sợ khóc lóc hẳn khiến Kiều Bích Ngọc bối rối không biết làm sao. Lúc tôi đến đến thì vừa hay chứng kiến Kiều Bích Ngọc đang dốc sức an ủi thẳng bé”
“Quách Cao Minh nghe Lục Khánh Nam nói đến Kiều Bích Ngọc thì lập tức có hứng thú muốn nghe, thấp giọng hỏi: “Cô ấy nói những gì?”
Lục Khánh Nam hài hước đáp: “Cô ấy làm chính là liều mạng nói, liều mạng kể, nói lung ta lung tung một đống gì đó” Quách Cao Minh nghe vậy thì miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười vui vẻ.
… Nói tới cũng kỳ lạ, Bùi Thanh Tùng từ bé đến lớn tôi thấy số lần thăng bé khóc chỉ đếm trên đầu ngón tay thế mà giờ lại khóc ngon lành trước mặt Kiều Bích Ngọc. Kiều Bích Ngọc quả nhiên thật có duyên với động vật và trẻ nhỏ” Tâm trạng của Quách Cao Minh cũng rất tốt, anh bồng nhớ tới hai đứa con trai của mình mà cười nói: “Bánh bao nhỏ nhà tôi trông thấy cô ấy cũng đâu thích khóc đâu.”
Lục Khánh Nam nghe vậy cũng cười theo: “Thăng bé nhà anh khác nào quỷ sứ đầu thai đâu” Ngay cả mẹ ruột cũng không thể trị nổi thắng bé này nữa.
Chương 536: Phải nằm viện vì chảy máu dạ dày
“Tự ý trốn học khiến thầy cô giáo ở trường vì mình mà lo lắng không thôi.”
“Tới nhà họ Quách tìm Kiều Bích Ngọc, con nói với cô ấy những gì?”
Sau khi Bùi Hưng Nam dẫn Bùi Thanh Tùng rời đi nhà họ Quách và trở về nhà, anh lập tức kéo bàn tay nhỏ nhắn của Bùi Thanh về phòng rồi hỏi Hình như trước giờ cách giáo dục của anh với Bùi Thanh Tùng quá mở ra, để nó tự do quá rồi nên đến giờ đứa nhỏ này mới dám làm những chuyện như vậy.
Bùi Thanh Tùng vẫn ôm lấy chiếc cặp sách màu xanh da trời của mình, sống lưng thẳng tắp đứng đó trước mặt Bùi Hưng Nam, cúi đầu không nói câu nào.
Bùi Hưng Nam thấy thái độ này của Bùi Thanh Tùng thì càng thêm tức giận: “Con còn không cảm thấy mình sai ở đâu sao?” Lúc này bên ngoài phòng lại vang lên một giọng nói lo lắng: “Hưng Nam, Thanh Tùng vẫn là một đứa trẻ, còn phải từ từ dạy nó, chỉ thẳng bé thế nào là đúng, thế nào là sai, đừng tức giận mà dọa thăng bé sợ” Bên cạnh đó còn có tiếng võ của đồn dập.
Cửa phòng đã bị Bùi Hưng Nam khóa trái Hai ông bà nhà họ Bùi lòng tràn đầy lo lắng đứng ngoài cửa can ngăn: “Sao lại khóa trái cửa làm gì, Hưng Nam, thẳng bé còn nhỏ, con không ‘thể trách mắng thẳng bé được.”
“Thanh Tùng chỉ đi tới nhà họ Quách thôi mà cũng có phải chạy linh tỉnh gì đâu, đều tại tâm trạng của con không tốt, đừng có giận cá chém thớt, trút cơn nóng giận của mình lên một đứa trẻ”
“Thằng bé mới chỉ phẫu thuật ruột thừa được ít lâu, vẫn chưa khôi phục hoàn toàn đâu, con nhìn xem người thăng bé xem, gầy rộc đi rồi..”
Thời gian gần đây tâm trạng của Bùi Hưng Nam rất tệ, nên hai ông bà không ngừng gõ cửa khuyên can như thể cảm thấy Bùi Hưng Nam khóa cửa sẽ ngược đãi đứa bé vậy.
“… Lúc trước các người đăng ký khai sinh nó dưới tên của tôi, nếu nó đã là con tôi thì phải do tôi dạy dỗ nó. Bùi Hưng Nam rất ít khi dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với cha mẹ mình Hai ông bà cúng nhận ra Bùi Hưng Nam đang tất phần nộ, còn oán trách mình nên chỉ dám ngậm miệng không nói.
“Ông không phải cha của tôi!” Trong phòng lúc này, Bùi Thanh Tùng bỗng nhiên mắt đỏ ngầu lớn tiếng nói “Nếu như con là con trai của cha thì cha hẳn phải đối với con nghiêm khắc từ bé mới đúng”
Đôi bàn tay nhỏ bé của Bùi Thanh Tùng siết chặt chiếc cặp sách của mình, hốc mắt cậu ứ nghẹn đầy nước mắt, cậu bé như đang dàng hết sức mình mà hô thật lớn.
“Nếu cha đã không coi con là con trai mình thì đừng lo cho con, con không cần, con muốn chuyển ra ngoài ở với mẹ mình, con không muốn làm con trai của cha nữa” Hai ông bà họ Bùi nghe vậy sững sờ, theo bản năng mà muốn xông vào bảo vệ cháu trai mình.
Bùi Hưng Nam nghe mấy lời này như bị chọc gậy điên, quay đầu nghiến răng nghiến lợi nói: mày có biết không, mẹ của mày ngay từ đầu đã không muốn sinh ra mày” Suy cho cùng Bùi Thanh Tùng chỉ là một cậu nhóc 6 tuổi, nhận những lời nói khắc nghiệt như vậy sao có thể nhịn nổi. Cậu òa khóc.
“… Con là đứa trẻ không ai cần sao, cha mẹ ruột không cần, ngay cả cha cũng không quan tâm đến..” Cậu bé nức nở, nghẹn ngào khóc, trong lòng hẳn là bị tốn thương thật sâu sắc.
Mặc dù ở nhà họ Bùi, hai ông bà có yêu thương chiều chuộng cậu như thế nào, nhưng đối với cậu, Bùi Hưng Nam cha cậu luôn là người cậu kính trọng nhất.
“Ôi, đừng khóc, đừng khóc mà” Bà Bùi thấy cháu trai khóc đau lòng như vậy thì luống cuống, dù ngăn cách một cánh cửa nhưng vẫn không ngừng dỗ cậu. Tính cách Bùi Thanh Tùng từ nhỏ đã vô cùng độc lập, không thích làm nũng, không hay khóc lóc, mè nheo, bởi vì cha cậu luôn dạy cậu phải trở thành mọt người đàn ông mạnh mẽ, bản lĩnh, mà cậu lại rất thông minh, cậu học được cách nói chuyện, hành xử như một người trưởng thành.
Khi bị đẩy vào phòng phẫu thuật để cất bỏ ruột thừa dù cậu có sợ hãi, đôi mặt có đỏ lên nhưng không hề khóc nháo chút nào.
Khiến cho bác sĩ và y tá ở đó tán dương không thôi, khen cậu là một đứa trẻ kiên cường, còn nhỏ nhưng rất bản lĩnh.
Nhưng bây giờ người cha cậu kính trọng không cần cậu nữa.
Bùi Thanh Tùng chưa từng khóc đến đau lòng như vậy, từng giọt nước mắt lớn cứ theo khóe lệ của cậu mà tuôn ra không ngừng.
Điều này cũng khiến tâm trạng của Bùi Hưng Nam trở nên phức tạp, nghe tiếng khóc của cậu cũng khiến anh rất đau, rất buồn.
Anh cũng không biết làm một người cha phải như thế nào, ở trong nhận thức của anh, một người cha nuôi cần cung cấp cho cậu đầy đủ điều kiện vật chất để đứa bé lớn lên, anh cũng đã cố gắng đế hoàn thành nghĩa vụ của mình.
Đứa trẻ Bùi Thanh Tùng này là một đứa rất thông minh, tuy còn chưa đầy 10 tuổi nhưng ngôn ngữ hành động cứ như một người trưởng thành.
Anh cũng nhận ra đứa trẻ này sùng bái mình Kính yên, kính trọng như đối với cha ruột của mình Bùi Hưng Nam cũng tự cảm thấy chính mình chưa bao giờ hoàn thành nghĩa vụ của một người cha tốt, cũng càng không phải là một đứa con ngoan.
Anh đối với nhà họ Bùi, tất cả chỉ vì hai chữ “trách nhiệm.” Bây giờ tâm trạng anh rất tệ, bực bội, anh muốn thật mau rời khỏi nơi này, cái nơi mà khiến anh hít thở thôi cũng thấy khó chịu: “Bùi Hưng Nam, anh muốn đi đâu?”
Quan Liên vội vàng chạy đến đã thấy bóng lưng của Bùi Hưng Nam rời đi Sau lưng còn vang lên tiếng quát lớn của bà Bùi: “Hưng Nam, con định mặc kệ Thanh Tùng khóc như vậy mà rời đi à?”
Bùi Hưng Nam chỉ cảm thấy lồng ngực mình khó chịu, trong lòng cũng càng thêm bực bội Năm giờ chiều, đã tời giờ tan tầm, nhân viên trong công ty ai ai cũng muốn tan làm trở về với gia đình, riêng anh lại đi ngược với dòng người mà tiến vào văn phòng của mình, anh khóa trái cửa, không muốn đếm xia tới kẻ nào.
Anh dùng mớ công việc hỗ độn để gây tê chính bản thân mình.
Thâu đếm tới tận bầu trời lại hiện lên những vệt sáng đầu tiên, trên tầng 32 của công ty vẫn có một căn phòng sáng đèn không nghỉ.
Bùi Hưng Nam vẫn ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, mắt vẫn đăm đăm nhìn lên màn hình máy tính đầy những dãy số liệu, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, bỏ mặc thời gian trôi đi Bữa tối quên ăn, nước cũng quên uống, giấc ngủ mãi chẳng tới, dù cho bả vai, cánh tay đau nhức, hai chân cũng tê rần, dáng ngồi của anh từ đầu đến cuối vẫn chẳng hề xê dịch.
Mãi đến tận sáng ngày hôm sau, khi mà công ty lại bắt đầu công việc của ngày mới, mấy cô thư ký trở về công tác mới phát hiện ông chủ chủ của mình vấn ở đây làm việc xuyên đêm.
Có người gõ vang cửa phòng làm việc nhưng chẳng có ai trả Của phòng làm việc bị khóa trái, thư ký nhẹ giọng gọi một tiếng: “Tống giám đốc, ngài vẫn ở trong đó sao?“
Giọng nói đầy quan tâm săn sóc hỏi thêm: “Ngài có cần tôi mua cho ngài một phần bữa sáng không ạ?” Nhưng trong phòng làm việc vẫn luôn im ắng, không có ai đáp lại Bùi Hưng Nam rất ít khi lạnh lùng như vậy đối với nhân viên cấp dưới.
Trong công ty dạo này đang xì xào bàn tán cho rằng tổng giám đốc của bọn họ dường như sắp ly hôn với vợ ai nên tâm trạng mới tệ như vậy.
Nhưng người đàn ông 3 tốt như Bùi Hưng Nam thì dù anh có ly hôn bao nhiêu lần đi chăng nữa thì những người phụ nữ chạy theo anh vẫn dài hơn cả con phố.
Nếu Bùi Hưng Nam đã đóng cửa làm việc không muốn ai tiếp ai thì nhân viên như bọn họ cũng chẳng dám quấy rầy nhiều. Mãi đến tận khoảng hai giờ chiều anh mới ra khỏi phòng làm việc để tham gia một cuộc họp quan trọng của công ty.
Từ trước tới nay, cách Bùi Hưng Nam làm việc vẫn luôn nghiêm túc, hôm nay cũng vậy, chỉ là lúc này người ta có thể nhận ra sự tiều tụy, tái nhợt trên mặt anh.
*…Tống giám đốc, công ty chúng ta mới mở một nhà hàng Hàn Quốc mới rất có tiếng, anh có muốn nếm thử một chút không?” Bùi Hưng Nam trả lời bằng giọng điệu công thức hóa: “Mấy người đi đi, tôi còn rất nhiều chuyện bận rộn”
Tổng giám đốc hành chính là người khá thân thiết với Bùi Hưng Nam nên mở miệng trêu trọc nói: “Tổng giám đốc, ngày mai là thứ bảy, anh liều mạng làm việc như vậy chúng tôi như vậy thật hổ thẹn đó.”
“…À, còn nữa, tổng giám đốc, điện thoại của anh có hỏng hóc gì không mà mấy đối tác đều không liên lạc với anh vậy?” Nhưng Bùi Hưng Nam chẳng có tâm trạng nói chuyện phiếm với họ, anh đang định quay người rời đi thì đột nhiên dạ dày anh quặn lên đau đớn.
Trán bắt đầu tuôn ra đầy mồ hôi lạnh, tay anh đè chặt dạ dày của mình, sắc mặt cũng trở nên trắng bệnh, tiều tụy lại càng tiều tụy.
Anh vội vàng nói một câu: “Bảo Marry pha cho tôi một ly cafe đến đây” Hơi thở của anh không còn đều nữa mà trở nên yếu ớt, hổn hển, ấn dùng ngữ điệu bình tĩnh nhất nói ra.
Tổng giám đốc hành chính cũng nhận ra sức khỏe anh không tốt lắm nên hỏi một câu: “Có phải bị đau bụng không?” Mà đáp lại anh ấy là tiếng đóng sâm cửa của phòng giám đốc.
Cả tuần Bùi Hưng Nam đều ở công ty làm việc suốt.
Khi mệt mỏi, anh chỉ dựa vào bàn làm việc nghỉ ngơi một hồi, nặng nề nhắm mắt nghỉ ngơi đến khi tỉnh lại thì người càng thêm nặng nề mệt mỏi, ngơ ngơ ngác ngác cứ như một đứa trẻ lạc đường, sau đó anh lại máy móc mở máy, lặp đi lặp lại công việc nhàm chán.
Thi thoảng khi ngồi đến chân tê rần thì đứng lên nhấp trên môi một ly cafe đẳng ngắt. Anh thậm chí còn không cảm thấy đói bụng, không ăn nhưng còn cảm thấy chút buồn nôn Đến sáng ngày hôm đó, thư ký phát hiện tổng giám đốc của mình vẫn luôn nhốt mình trong phòng làm việc, gọi mãi cũng không thấy ai đáp lại nên cũng đành thôi.
Nhưng đến 3 giờ chiều, công ty lại có một cuộc họp quan trọng, theo lẽ thường Bùi Hưng Nam sẽ tham dự đúng giờ nhưng quá giờ rồi mọi người vẫn chưa thấy Bùi Hưng Nam xuất hiện.
Tổng giám đốc hành chính cảm thấy có gì đó không đúng nên đánh bạo lấy chìa khóa dự phòng mở phòng làm việc của Bùi Hưng Nam ra.
Lúc này mọi người mới phát hiện Bùi Hưng Nam sắc mặt tiều tụy, tái nhợt, suy. hai mắt nhắm nghiền gối đầu lên đống tài liệu hỗn độn trên bàn làm việc. Mọi người gọi to tên anh nhưng không hề có ai đáp lại.
Chương 537: Không muốn liên lụy cô
Phòng bệnh khu VIP rộng rãi thoải mái nhưng nó mang lại cho người ta cảm giác bầu không khí thật lạnh lão.
Bùi Hưng Nam bởi vì nhiều ngày liên tiếp tăng ca thâu đêm, lại không ăn gì nên dẫn đến dạ dày xuất huyết, thành công làm chính mình nhập viện luôn.
Anh nằm trên giường, hô hấp đều đặn, dường như đã cực kỳ mệt mỏi, lúc bình thường khuôn mặt anh mang vẻ ôn hoà lễ độ, lúc này lại trở nên hốc hác và tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền đang ngủ say như không muốn tỉnh lại .
Cửa phòng nhẹ nhàng bị mở ra “Anh đã ngủ ba ngày liền rồi, bây giờ cũng đã đến lúc tỉnh lại” Quan Liên bước vào với một bó hoa bách hợp lớn, vừa thay hoa tươi ở đầu giường, cô ta vừa quay sang nói một mình, rồi nhìn Bùi Hưng Nam đang nằm nhắm mắt trên giường.
Phòng bệnh VIP rộng rãi không có ai trả lời cô ta.
Quan Liên nhíu mày lại, trong lòng có chút lo lắng. Cô ta tự cho rằng so với Châu Mỹ Duy thì tâm tính mình kiên cường hơn nhiều.
“Bùi Hưng Nam, anh thế này là tự mình không muốn tỉnh lại đúng không?” Bác sĩ nói cơ thế anh ấy không đủ dinh dưỡng, lại làm việc quá sức, còn đột nhiên hôn mê trong phòng làm việc của mình, làm việc thâu đêm liên tục nhiều ngày mà lại không ăn gì cả.
Nếu không được cấp cứu kịp thời, suýt nữa là đột tử, Cô ta biết anh đây chính là tự buông bỏ bản thân.
Đã từng có một khoảng thời gian Bùi Hưng Nam cũng lấy mạng mình ra đế đùa giỡn như vậy.
Đó là lúc anh trai anh vừa qua đời.
Bùi Hưng Nam không sâu sắc như Quách Cao Minh, cũng không cởi mở như Lục Khánh Nam.
Cha Bùi mẹ Bùi luôn nói về đứa con trai lớn đã chết hiếu thảo như thế nào, ở bên chăm sóc họ ra sao. Bùi Hưng Nam ít thời gian rảnh để ở cùng họ, lại thích đi xã giao. Nhưng hai người bọn bọ đâu biết rằng ý thức trách nhiệm của đứa con trai út này rất lớn.
Bùi Hưng Nam luôn đem nguyên nhân cái chết của anh trai đổ lên đầu mình.
Cho nên vì vậy mà anh đã nhắn nhịn để cho cô ta ngang ngược tùy tiện suốt nhiều năm qua, vậy mà lại vì con trai của anh mình mà cưới cô ta, Quan Liên cảm thấy thật buồn cười.
Vi thế cho nên đối với cuộc hôn nhân đã qua kia, trong lòng Quan Liên cũng rất phức tạp, không ngừng muốn gây hấn với anh, chọc tức anh.
Cô ta muốn biết rằng cuối cùng anh cưới cô ta có phải là vì trách nhiệm với nhà họ Bùi hay không, hay là anh đối với cô ta vẫn có chút tình cảm.
“Em thật sự đã thay đổi rất nhiều.” Quan Liên ngồi bên giường bệnh, đưa tay ra nắm lấy bàn tay của anh, bình thường thì mang đáng vẻ hống hách ngang ngược nhưng lúc này lại có vẻ dịu dành, nhỏ giọng nói:’Em yêu anh nhiều như thế, vì anh mà đánh đổi nhiều như thế”
Quan Liên dùng tay vuốt ve khuôn mặt lạnh lùng của anh, bởi vì bất tỉnh nhiều ngày mà trở nên tiều tụy, một ít râu xanh cũng mọc lên dưới căm của anh, đầu ngón tay lướt qua đôi môi khô khốc của anh, khi nhìn anh, ánh mắt cô ta chan chứa tình yêu thương và sự phức tạp.
Cô ta lại tự mình lẩm bẩm:’Em không thích sinh con, nhưng cũng vì anh mà sinh ra Thanh Tùng, em cũng đã từng cố gắng để làm con dâu tốt của nhà họ Bùi, nhưng tất cả những gì anh đối với em đều là vì trách nhiệm, thậm chí buổi tối anh còn muốn chia phòng ngủ với em”
Quan Liên càng nói càng kích động, tay trái dùng lực nắm chặt lấy cổ tay anh, tạo nên một vệt tròn hồng hồng, đôi mắt nhìn chăm chăm vào người đàn ông trước mặt ”
Bùi Hưng Nam, là anh ích kỷ hay là em ích kỷ…anh cưới em, chỉ vì muốn được nhẹ nhõm hơn trước cái chết của anh trai anh. Em yêu anh như vậy, vậy mà trước giờ anh chưa bao giờ nhìn thấy”
Phòng bệnh lạnh lẽo tĩnh mịch, xung quanh chỉ có tiếng của Quan Liên vọng lại Mang theo cay đẳng, yêu và hận.
Cửa phòng lại một lần nữa bị mở ra, kèm theo đó là một giọng nói lo lắng:” Hưng Nhân đã không còn, nếu như Hưng Nam lại xảy ra chuyện gì, chúng ta phải làm sao bây giờ, Thanh Tùng còn nhỏ như vậy…”
Bà Bùi bước vào, đôi mắt đỏ hoe, sưng tấy Ông Bùi đi theo an ủi: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, chỉ là xuất huyết bao tử thôi, bác sĩ nói không sao… Chỉ vì không đủ dinh dưỡng, cho nên mới ngủ lâu như vậy”
*Từ nhỏ Hưng Nam đã không nghe lời, cứ thích chạy ra ngoài chơi, mỗi lần như vậy đều làm chúng ta lo lắng. Nếu như là Hưng Nhân thì chắc chắc sẽ không tùy tính như vậy.Bà Bùi vừa lẩm bẩm vừa lấy tay che mặt, giọng nghẹn ngào.
Ông Bùi cũng nét mặt u sầu, vỗ vỗ vai bà Bùi Quan Liên đã giảm bớt vẻ mặt kích động vừa rồi, đứng dậy gọi bọn họ: “Ba, mẹ”
Ông Bùi hỏi: “Tình hình của Hưng Nam hôm nay thế nào?” Khi ông bước đến cửa sổ, mở tấm rèm nặng trịch ra, roẹt một tiếng, ánh nắng chói chang cũng lập tức tràn vào, cả căn phòng dường như có thêm chút sức sống.
“Quan Liên tùy tiện trả lời:”Vẫn như cũ thôi ạ, còn chưa tỉnh lại” *..,
Cô là ai?” Chính vào lúc này, Bùi Hưng Nam đang năm trên giường bệnh mở mã ra, anh mơ mơ hồ hồ nhìn người phụ nữ trên đỉnh đầu mình.
Anh dường như cảm thấy toàn thân cứng đờ và khó chịu, nhíu mày thật chặt, sau đó quay đầu nhìn những đồ trang trí màu trắng xung quanh, lầm bầm nói: “Tôi, tôi đang ở đâu?”
Quan Liên mở to hai mắt nhìn anh đầy phấn khích “ Bùi Hưng Nam cuối cùng anh cũng tỉnh rồi” Cô cúi xuống ghé sát vào mặt anh, giọng nói háo hức và thiết tha: “Anh không nhận ra em sao ?I”
Những lời này có chút lo lắng “Quan Liên” Anh nhanh chóng nói ra tên của cô, nhưng giọng điệu đầy cảnh giác, ngủ nhiều ngày đến khàn cả giọng, mạnh mẽ cảnh cáo cô: “Quan Liên, tôi cấm cô làm tổn thương anh của tôi!”
Tay trái của anh còn đang truyền dịch, mạnh mẽ nắm chặt lấy tay cô:”Đi nói cho anh ấy biết, không cho anh ấy đi Thụy Sĩ leo núi tuyết, anh ấy không có kinh nghiệm, rất nguy hiểm” “Bùi Hưng Nam anh bình tĩnh một chút đi”
Anh nằm lấy tay của Quan Liên làm cô bị đau, sau đó cô đột ngột kéo nó lại: “Anh trai của anh đã chết rồi” Cô hét lên Toàn bộ khu VỊP im lặng trong giây lát Mơ hồ có thể nghe thấy tiếng bà Bùi đang che mặt khóc nức nở.
Mà Bùi Hưng Nam ngơ ngác như thể đã hiểu ra, cả người thất thần nhìn lên hoa văn trên trần nhà trắng xóa trên đầu.
Thì ra anh lại gặp ác mộng.
Chỉ cần bị căng thẳng và áp lực trong công việc, anh sẽ mơ thấy lại những ký ức xám xịt ngày xưa và không thể dứt ra được.
Ngoài cửa có người đi vào, khẽ ho một tiếng: ” Bùi Hưng Nam, cậu tỉnh rồi” Lục Khánh Nam lại gặp phải cảnh tượng Bùi Hưng Nam nửa tỉnh nửa mê.
Từ lâu, họ đã biết rằng Bùi Hưng Nam luôn ưu tư về chuyện của anh trai mình, đem hết lỗi và trách nhiệm đổ lên đầu mình.
Nhưng không ngờ Bùi Hưng Nam lại tự tạo áp lực tâm lý cho mình đến vậy.
Thấy có người ngoài bước vào, ông Bùi bà Bùi lập tức điều chỉnh cảm xúc, bà Bùi cũng vào phòng tắm rửa mặt lau nước mắt trên mặt “Giúp tôi xuất viện” Bùi Hưng Nam cũng không khách khí với Lục Khánh Nam, nhìn anh ta và khẳng định một câu.
Quan Liên xúc động: ” Sao có thể như vậy được? Bác sĩ nói cơ thể anh còn rất yếu, rất có thể lại xuất huyết dạ dày, phải tiếp tục năm viện” Lục Khánh Nam nhìn Bùi Hưng Nam yếu ớt đến sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt lại kiên định, nhún vai, xoay người đi ra ngoài giúp Bùi Hưng Nam làm thủ tục xuất viện.
Hưng Nam, anh lại phát điên cái gì vậy? Anh có biết lúc đó anh đột nhiên ngất xỉu trong phòng làm việc không, khi nghe tin đó em đã lo lắng như thế nào không? Bây giờ anh không được phép xuất viện!” Quan Liên rất lo lắng.
Anh tự mình ngồi dậy, chậm rãi tháo bỏ cây kim tiêm trên tay trái, sau đó bước ra khỏi giường, tự lẩm bẩm một mình: “Có rất nhiều chuyện tôi không thể khống chế, nhưng ít nhất tôi có thể kiểm soát được tấm thân tàn của mình.
Ông Bùi có vẻ hơi tức giận, ông ấy trầm giọng nói: “Hưng Nam, con không thể ích kỷ như vậy, con không thể khiến mọi người phải lo lắng cho con nhiều như vậy”
*Con ích kỷ sao, nếu như con ích kỷ thì con đã không màng tới vợ con mình rồi” Bùi Hưng Nam mặc đồ bệnh nhân, chân có chút yếu, hai tay chống đỡ thành giường, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Mọi người còn muốn cái gì ở con” Nhà họ Quách, phòng ngủ chính Đông uyển.
Lúc này, Kiều Bích Ngọc đang nói chuyện điện thoại với Châu Mỹ Duy:”… Tôi có một chuyện không biết có nên nói với cô hay không.” “Bùi Hưng Nam mới đây vì xuất huyết dạ dày đã phải nhập viện rồi”
“Thoả thuận ly hôn lúc nấy cô gửi cho anh ấy, anh ấy đã ký rồi và đã gửi đến toà án” Ban đầu Bùi Hưng Nam nói vậy là vì không muốn làm liên lục Châu Mỹ Duy, để cô an tâm đi Pháp bắt đầu cuộc sống mới một lần nữa.
Chương 538: Vợ trước, cuộc sống mới
Sau khi gác máy, tay phải cô vẫn cầm điện thoại, cả người lặng thỉnh.
“Gần đây Bùi Hưng Nam bị xuất huyết dạ dày” “Đơn ly hôn đó anh đã kí tên, đã gửi cho toà án” Đầu óc cô vẫn còn văng vẳng nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi với Kiều Bích Ngọc.
“Tiểu Duy, chúng ta đi ăn cùng nhau, em có.
muốn đi cùng nhau không?” Một thiếu nữ với kiểu tóc sóng lớn màu vàng kim nhiệt tình xông vào phòng cô, thò đầu vào, lớn tiếng hỏi cô.
Châu Mỹ Duy lập tức hoàn hồn, quay đầu lại, cười xấu hổ: “Được.” Cô hiện đang sống trong một khu phố cổ ở Paris, Pháp, đến nơi xa lạ này, cô chưa quen với cuộc sống, giá thuê nhà quá đắt, sau khi nghe bạn bè giới thiệu, cô đang ở chung nhà với một vài cô gái trẻ Khi nói chuyện điện thoại với Kiều Bích Ngọc, cô đã nói dối rằng cô đang học nấu ăn và sống, trong ký túc xá, vì cô không muốn người khác lo lắng cho mình.
Đột ngột đi đến một đất nước xa lạ như cô đây, đời sống và chế độ ăn uống của đã thay đổi rất nhiều, ban đầu cô thực sự không thích ứng được.
Đồ ăn nhanh ở đây rất rẻ, đồ chiên rán, gà thịt và các loại tương tự, nhưng đồ ăn làm từ nguyên liệu tươi thì rất đắt, để tiết kiệm, họ thường chọn đồ ăn nhanh rẻ và tiện lợi như mì gói, mì ống, và những thứ tương tự như gà rán với khoai tây chiên để làm bữa tối.
“Emma nói rằng hôm nay cô ấy đã có lương và định mời chúng ta đi ăn đồ ăn Trung Quốc” Bạn cùng phòng của cô hào hứng kể lại Đây là cô gái có dáng người cao ráo với nước da trắng ngần tự nhiên và các đặc điểm nổi bật trên khuôn mặt với mái tóc vàng gợn sóng, khung xương lớn và tính cách rất hoạt bát. Tên cô ấy là Camille.
Camille là một cô gái lai Pháp, cô nói rằng mình có tính cách giống người mẹ là người da đen của mình nên rất hoạt bát và rất thích cười.
Ở đây, ăn một bữa ăn Trung Quốc cũng là một điều xa xỉ đối với Châu Mỹ Duy.
Cơm và rau tươi ở đây đắt gấp mấy lần đồ ăn nhanh.
Camille không thể chờ đợi kéo cô lên “Chúng ta hãy mau đi tìm họ. Liya nói răng hôm nay cô ấy sẽ giới thiệu bạn trai của mình với chúng ta” Ban đầu khi ở Trung Quốc, dáng người của Châu Mỹ Duy được xem là nhỏ nhần xinh xắn, cô cười khổ, bây giờ so với mấy người bạn cùng phòng mới, cô lại cảm thấy mình giống như một người lùn .
Chỉ đành để Camille kéo cô đi: “Đi chậm thôi, chân tôi ngắn”
*Tiểu Duy, trông cô thật nhỏ nhản, thật đáng yêu Camille kéo cô xuống lầu, Châu Mỹ Duy chỉ cao ngang ngực cô, người Phương Đông lớn lên trông rất nhỏ nhẫn, nhất là phụ nữ Phương Đông, nhìn như chưa từng lớn lên vậy.
“Xin đừng khinh thường tôi” Châu Mỹ Duy thở dài.
Lần đầu tiên đến ký túc xá này, Camille và Emma gần như coi cô như một cô gái mới lớn, cô bị cảm động bởi sự quan tâm của họ, nhưng hai cô nàng này lại quá mức nhiệt tình, đến nỗi đã xem qua hộ chiếu và chứng minh thư của cô mà văn không tin tuổi thật của cô. Khi cô đang cởi đồi để tắm thì các cô ấy lại dám xông vào tự mình kiểm tra’ Châu Mỹ Duy vừa xấu hổ vừa tức giận.
Bạn cùng phòng của cô quá cởi mở, còn nói cô có thể cho véo một cái để kiểm tra bọn họ làm cô ngượng chín cả mặt Tuy nhiên, phụ nữ châu Âu có khung hình hơi lớn và họ tự hào về tầm vóc của mình. Điều này làm cô vô cùng xấu hố, cũng không quá ngạc nhiên khi Camille và những người khác luôn coi cô như trẻ vị thành niên.
“Ha ha ha… Tiểu Duy Duy, tính cách của cô cũng rất đáng yêu” Camille bật cười, xoa xoa mái tóc đen thẳng mượt mà của Châu Mỹ Duy thành tổ chim Cô căn bản đem Châu Mỹ Duy xem thành đứa trẻ mà đùa giỡn.
Bất quá, Châu Mỹ Duy là người có cuộc sống tốt nhất trong số họ, nói một cách chính xác thì cô có thể tiết kiệm tiền tốt nhất.
“Emma làm việc bán thời gian trong quán bar vất vả như vậy, sao có thể phí tiền mời chúng ta đi ăn tối.” Châu Mỹ Duy hiểu được sâu sắc rằng những cô gái nước ngoài này thực sự không biết cách tiết kiệm tiền, họ thường tiêu tiền trước rồi tính sau.
“Kiếm tiền là để tiêu tiền” Camille ngược lại không hiểu được những suy nghĩ lo lắng của Châu Mỹ Duy.
Bởi vì tính tình Châu Mỹ Duy rất dễ gần, tính cách hướng nội, không thích tự đề cao, xử lý công việc bảo thủ, lớn lên lại nhỏ xinh, luôn được lòng mọi người nên dù có bị thua thiệt cũng coi như phúc khí.
Ba người cùng thuê nhà khác rất thích cô.
Cô cùng Camille đi bộ ba con phố, rẽ vào một con hẻm tối, và đi về phía một quán bar lâu đời phía trước.
Emma, bạn cùng phòng của họ làm việc bán thời gian tại quán bar này, không gian quán rất yên tính, đối tượng phục vụ là một số người già đã nghỉ hưu đến vui chơi và tiệc tùng, không giống như những người già ở trong nước chỉ có thể giúp việc chăm cháu ở nhà, lối sống của người già ở đây trẻ trung hơn, hơn nữa những quán bar như thế này lại an toàn hơn nhiều Một đô thị quốc tế như Paris, Pháp, thực ra không sôi động và đông đúc như trong tưởng tượng, đặc biệt là sau 12 giờ đêm, đường phố không có nhiều người, và cũng không có nhiều thành phố không ngủ như ở Trung Quốc.
VI lý do an toàn, cô cũng cố gắng không ra ngoài vào buổi tối để tránh gây ra những rắc rối không đáng có, người đang ở nước ngoài, tốt nhất là mọi thứ đều nên cẩn thận.
Đầu tiên họ đến nơi làm việc của Emma, và sau đó cùng nhau đi ăn một bữa thịnh soạn.
Sáu giờ tối, trong quán không có nhiều khách, Emma là cháu gái của ông chủ quán nên thường đồ uống miễn phí ra để mời bạn bè.
Emma nhìn thấy Châu Mỹ Duy đi tới liền nhiệt tình chạy tới, như một con gấu lớn mà ôm cô.
Toàn bộ khuôn mặt của Châu Mỹ Duy bị ép mập mạp, cô ấy cao lớn mạnh mẽ, mỗi lần dùng cái ôm giữa sóng ngực to lớn của cô ấy, Emma thì gấu lớn để ôm cô đều rất mạnh, làm cô có chút khó thở.
*Các cô ngồi đây trước, lát nữa chú tôi kết toán rồi trả lương xong trả thì chúng ta sẽ đi ăn một bữa thịnh soạn” Vừa nói, Emma một tay bưng khay, năm ly bia lớn đặt ngay ngắn trên bàn: “Nào nào nào, uống chút bia trước đi…” “Tôi không uống bia đá.” Nghĩ về mặt sức khỏe, Châu Mỹ Duy vừa bị sấy thai chưa đầy một tháng, mặc dù cô đã từng nghĩ đến việc buông xuôi bản thân, nhưng nếu cô bị bệnh ở nước ngoài thì thật sự là rất khó khăn.
“Haha, lẽ nào mẹ cô nói rằng cô còn chưa đủ tuổi để uống rượu” Emma luôn thích nói đùa về tuổi tác của cô.
Châu Mỹ Duy cũng nở nụ cười nhẹ nhàng.
Chẳng bao lâu sau, người bạn cùng phòng thứ ba của cô, Liya, trông có vẻ ngoài xinh đẹp nhất đã đến. Cô bước vào với một người đàn ông ốm cao và văn nhã: “Đây là bạn trai của tôi.” Châu Mỹ Duy lịch sự gật đầu với người đàn ông này. Cho đến nay, đây là người bạn trai thứ ba mà Liya giới thiệu với cô.
“Chúng ta cùng thuê chung một nhà chính là duyên phận từ kiếp trước” “Các cô tại sao lại tới nơi này…” Mọi người ngồi lại trò chuyện, Liya đầu tiên trả lời: “Paris mang lại rất nhiều cơ hội” Vì cô sinh ra ở một làng chài xa xôi, mặc dù cô có thể sống một cuộc sống tự túc nhưng cô không muốn trở thành một ngư dân hoặc vợ của của một ngư dân.
“Tôi muốn theo học ngành kiến trúc mỹ thuật ở Paris, nhưng tôi không tìm được trường phù hợp trong thời điểm hiện tại và không có đủ học phí, vì vậy tôi đi làm trước.” Camille nói về ước mơ.
của mình, họ thường không xin tiền từ gia đình.
Emma vừa nhận lương, cô rất vui vẻ đi tới, uống một ly bia đông lạnh lớn, trực tiếp ngồi vào bên cạnh Châu Mỹ Duy” Các cô có biết tại sao tôi đến Paris không, người đàn ông tôi thích sống ở đây ha ha, và tôi muốn cố gảnh để làm anh ấy thích tôi” Mọi người đều nhìn Châu Mỹ Duy, đến lượt cô ấy nói.
Nhưng cô vẫn cúi đầu xuống, như thể vừa rồi cô ấy không tham gia vào cuộc trò chuyện của họ.
Châu Mỹ Duy là người duy nhất nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại ở dưới bàn. Nhìn số điện thoại người gọi hiển thị, vẻ mặt cô có vẻ rất sốc, đây là số điện thoại của Bùi Hưng Nam Làm sao anh ấy lại có được số điện thoại mới của cô ở Pháp chứ.
Châu Mỹ Duy hít một hơi thật sâu, làm sao cô có thể quên rằng anh vẫn còn một vài anh em tài giỏi được chứ.
Những người khác thấy cô đang nhìn điện thoại với vẻ ngập ngừng, không muốn trả lời, họ đều tò mò: “Sao cô không nghe máy?” Câu hỏi của những cô gái ngoại quốc này rất trực tiếp.
Châu Mỹ Duy có vẻ xấu hổ và do dự một lúc:”… Chồng cũ của tôi đã gọi điện, và tôi không biết phải nói chuyện gì với anh ấy” Như mọi khi, cô ấy thành thật với bạn bè, đặc biệt là bạn cùng phòng càng giấu giếm họ, họ càng tò mò.
Emma mở to mắt, đột nhiên đặt cái ly bia to trong tay lại xuống bàn, đưa tay véo mặt cô ấy:’Cô, cô đã kết hôn rồi sao!” Thật sự là rất ngạc nhiên.
“Lần trước cậu đến siêu thị mua rượu, người phục vụ còn không cho phép cậu trả tiền” Trẻ vị thành niên không được phép mua rượu.
“Tôi thật sự đã 27 tuổi” Châu Mỹ Duy cũng rất bất lực.
Vốn là người châu Á tương đối nhỏ nhản, nhưng cô ấy lại chỉ cao đến một mét rưỡi, trang điểm sơ sài, làn da mỏng manh, tính cách hướng nội và rụt rè. Ở đây, người ta thường cho rằng cô chỉ mới 17 tuổi.
“Làm sao có thế như vậy được?” Henry đang tính làm sao để thể hiện tình yêu của mình với Mỹ Duy. Thật tiếc vì anh ấy vừa sinh ra thì đã không đủ điều kiện rồi. Cậu chàng năm nay mới hai mươi tuổi, bộ dáng khoẻ mạnh”
“Tình cảm chị em rất tốt mà. Bạn trai cũ của tôi là học sinh cấp 3″. Liya tìm được bạn trai hiện tại.
Cô nhún vai và nói một cách tự nhiên:”Thật vui khi kết giao được với những người đàn ông trẻ hơn mình. Cô cũng có thể thử” Bạn trai cũ đó là học sinh cấp 3, thu nhập không nhiều, không thoát nổi thực tế nên chia tay trong êm đẹp.
Emma nói đùa: “Henry có nhiều lông trên cơ thể như vậy, không biết Mỹ Duy có ăn được mùi vị nặng như vậy không hahaha…”
Những người bạn cùng phòng xấu tính đã hợp lực để cười nhạo cô. Châu Mỹ Duy luôn cảm thấy rằng cô ấy thực sự chỉ là một cô bé trong mắt họ. Cô tốt tính, chủ cười cười.
Cười đến lăn ra bàn.
Cô nhỏ nhẹ nói ra suy nghĩ của mình: “Hiện tại tôi không nghĩ tới những thứ này, chỉ muốn học một cái nghề” Liya có chút tò mò về chồng cũ của cô: “Tại sao cô lại ly hôn, chồng cũ của cô trông như thế nào, làm nghề gì, lương có cao không?”
Chương 539: Mỗi người đều có cách sống riêng
*Mỹ Duy à, không phải vì ly hôn với chồng cũ mà cô đến Pháp đó chứ?” Emma hỏi cô một cách phỏng đoán, bởi vì bốn người phụ nữ thuê chung một căn nhà, rõ ràng là lịch trình của Châu Mỹ Duy rất gấp gáp, dường như cô đã quyết định tạm thời sống ở nước ngoài, và cô rõ ràng là không quen với đồ ăn Pháp.
Chu Mỹ Duy quay đầu lại, không dám tiếp xúc ánh mắt với Emma, tay phải vô thức vén tóc quanh tai, bất đắc dĩ cười cười: “Không phải vậy đâu, tôi đột nhiên cảm thấy đi nước ngoài trải nghiệm một chút cũng rất tốt, khi còn học đại học, tôi cũng đã từng đi Mỹ du học”
Sau đó, Châu Mỹ Duy chạm cùi chỏ vào Camille bên cạnh, giọng nói nhẹ nhàng và mỉm cười “Camille cũng không ohaii là đột nhiên vì muốn đi học mà tới đây đâu, lúc đó cô ấy đã xem một chương trình về kiến trúc, sau đó đã chạy tới Paris này”
Đối với cuộc sống, những người nước ngoài này thực sự là rất tự nhiên thoải mái, Châu Mỹ Duy rất ngưỡng mộ bọn họ.
“Cô nói dối” Camille khit mũi:”Tiểu Duy à, mỗi khi cô nói dối, cô sẽ vô thức dùng tay phải vén tóc quanh tại Emma kích động đập bàn, như thể kết tội Châu Mỹ Duy, vẻ mặt hết sức khoa trương:”Đúng vậy! Mỗi lân cô dùng ánh mắt né tránh và vén tóc quanh tai, nghĩa là cô đang muốn đánh lừa chúng tôi!
Ngay cả Liya cũng nói: “Hình như đúng là có chuyện như vậy” Bị mấy người bạn cùng phòng vây quanh, Zhu Xiaowei cười khổ và đành phải ngoan ngoãn phục tùng Nhớ lại một chút, cô thật sự là có thói quen này, cũng không để lầm, lại bị Camille phát hiện.
*Tiểu Duy Duy, cô thật không coi chúng tôi là bạn bè, tại sao vậy hả, tại sao cô lại đến Pháp để tránh chồng cũ?” Liya vẫn rất tò mò về chồng cũ của Châu Mỹ Duy:“Người đàn ông đó quá nghèo và xấu xí, còn đeo bám cô không chịu buông tay?”
Emma bắt đầu sử dụng khả năng suy đoán và nói:”Nghe nói ở đó có một số phong tục, khi con cái của người nghèo còn rất nhỏ thì bị bán cho người giàu làm dâu con. Đàn ông có thể có một vợ hai vợ ba vợ, rất nhiều phụ nữ phải tranh giành để người đàn ông đến ngủ với mình…
Chu Mỹ Duy càng nghe càng cảm thấy không đúng, thở dài một hơi, không khỏi cảm khái nói: “Emma, cô có thể là đã hiểu rất sai l về chúng tôi, chúng tôi chủ công nhận một vợ một chồng”
Emma hẳn đã bị ảnh hưởng bởi xem quá nhiều bộ phim truyền hình cung đấu được dịch từ Trung Quốc.
“Vậy cô nói xem, có phải là cô phải chịu tổn thương về mặt tỉnh thần nên mới đến đây không?” Camille trực tiếp hỏi.
Khi Châu Mỹ Duy nghe thấy điều này, vẻ mặt của cô có chút sững sờ.
Bản thân cô không biết phải nói thế nào, chỉ muốn trốn tránh, cô chỉ là một con đà điểu không đám đối mặt với thực tế, vừa nhát gan vừa vô dụng.
Cuộc sống trước đây của tôi là một mớ hỗn độn” Cô cười khổ, sau đó tỏ ra rất bình tính: “Không có gì đáng đế tôi lưu luyến, vì vậy tôi đã ra nước ngoài, hy vọng sống một cuộc sống mới”
“Vậy gia đình cô thì sao!” Emma là người lớn tuổi nhất trong số họ. Cô ấy đã chăm sóc Châu Mỹ Duy như em gái của mình. “Duy Duy à, cô cũng nên quen biết thêm nhiều bạn bè” Dựa vào tính cách của cô thì chắc chắn sẽ rất được hoan nghênh.
Emma luôn cho rằng người Trung Quốc đặc biệt thích các loại thức uống nóng bất kể các mùa xuân, hạ, thu, đông nên cô còn chu đáo phục vụ Châu Mỹ Duy một cốc ca cao nóng.
Châu Mỹ Duy nhìn những người bạn mới quen nhau chưa đầy hai tuần này nhấp một ngụm cacao nóng, hương vị thuần túy, bình tĩnh nói: “Tôi đã từng quen rất nhiều bạn” Nhưng không có mấy ai để mình có thể thổ lộ tâm tình.
Kiều Bích Ngọc được coi là người bạn tốt nhất của cô, nhưng, cô cầm tách cacao nóng bằng hai tay, cúi đầu suy nghĩ sâu xa, trầm giọng nói thêm: “Bạn thân của tôi, cô ấy có hoàn cảnh đặc biệt, và tôi hiếm khi nói quá nhiều về cuộc sống của mình với cô ấy.
“Bạn thân của cô có khiếm khuyết về cơ thể sao?” Khi Liya nghe thấy ‘tình huống đặc biệt ngay.
lập tức liên quan đến vấn đề ‘khiếm khuyết cơ thể, họ không ph tiếng địa phương của họ khá lộn xộn, vì vậy họ người Paris thuần túy và giao tiếp bằng tiếng Anh.
Trên khuôn mặt của Camille hiện lên sự đồng cảm””Nếu bạn thân của cô là một người khuyết tật, vậy thì cô đúng là không thể nói quá nhiều về những điều khó khăn mà bạn gặp phải trong cuộc sống với cô ấy”
Châu Mỹ Duy nhịn không được cười lên Cô thực sự muốn giải thích rằng người bạn thân nhất của cô ấy ở Trung Quốc, Kiều Bích Ngọc có thế chất và sức khỏe tốt hơn người bình thường, nhưng trong cuộc sống cô ấy lại được bảo quá mức, Kiều Bích Ngọc không thể hiểu được nỗi đau khổ của nhiều người bình thường và cô ấy cũng không cẩn thận như Camille, chỉ mới quen biết được hai tuần mà cô ấy đã nhìn ra được thói quen dùng tay vuốt tóc mỗi khi nói dối của cô.
Emma nói với cô ấy bằng tiếng Trung một cách chân thành:”Duy Duy à, tất cả chúng ta sau này đều sẽ là bạn tốt của nhau. Nếu bạn có bất kỳ rắc rối nào thì hãy cho chúng tôi biết.” Châu Mỹ Duy rất cảm động, cô bối rối chạy trốn đến đất nước xa lạ này, và bây giờ đã gặp được những người bạn nhiệt tình như vậy.
“Cảm ơn” Khuôn mặt cô mang một một nụ cười cảm kích, cô cũng không giải thích quá nhiều.
Về phần gia đình cô.
Cô chưa bao giờ gần gũi với gia đình của mình, ngay cả khi cô ấy kết hôn cũng không thông báo với họ, và cũng không nói với họ về việc mình sống ở nước ngoài.
Vào thời điểm đó, ngày cô và Bùi Hưng Nam nhận được giấy chứng nhận, bọn họ thực sự rất ngượng ngùng, vì cô yêu thầm anh, cô bị bệnh, anh chăm sóc cô, sau đó không hiểu tại sao anh lại đột nhiên tỏ tình, rồi khi tỉnh dậy, cả hai đã trần như nhộng trên giường.
Phần lớn nguyên nhân khiến Bùi Hưng Nam đi làm giấy kết hôn với cô là vì anh chịu trách nhiệm với cô.
Cô đã trèo cao, lại càng lo sợ người mẹ tham lam, cha dượng và anh kế của cô sẽ nhờ vả nhà họ Bùi nên cô thậm chí còn không đề cập đến chuyện kết hôn với gia đình cô, tất nhiên mẹ cô sẽ không bao giờ chủ động quan tâm đến cô, trừ chuyện tiền bạc.
Nghĩ đến hai mươi năm cô đã sống, Châu Mỹ Duy có cảm xúc lẫn lộn và trong lòng càng thêm chua xót, việc phá thai đứa trẻ đã phá tan mọi tưởng tượng sai lầm của cô về cuộc sống. Ra đi là lựa chọn tốt nhất.
Nếu cô tiếp tục ở lại trong nước, cô chắc chắn sẽ bị trầm cảm, thậm chí cô sẽ nghĩ quẩn.
Cô không giống như Kiều Bích Ngọc được gia đình nhà họ Kiều hậu thuẫn và sự cưng chiều của Quách Cao Minh, Đường Nghĩa Tuấn và Lục.
Khánh Nam cũng rất quan tâm đến cô ấy. Tuy răng cô và Kiều Bích Ngọc là bạn thân, nhưng khoảng cách giữa hai người thật sự rất xa xôi, từ nhỏ cô đã biết học cách nhìn theo sắc mặt của người khác, ăn nhờ ở đậu, phải tự chăm sóc bản thân, trưởng thành trong cảnh không có ai bảo vệ, vì thế cho nên dần dần trở nên kiên cường hơn.
Buổi tối hôm nay, Emma đã rất tự hào khi mời cả ba người họ đến một nhà hàng Trung Quốc rất cao cấp.
Vì quan tâm đến thói quen ăn uống của Châu Mỹ Duy, họ đã gọi cơm chiên Dương Châu, Phật nhảy tường, canh lửa cổ Quảng Đông… Châu Mỹ Duy đã ăn những món ăn Trung Quốc tốn kém nhất trong đời. Những món này rõ ràng được làm từ những nguyên liệu bình thường và sẵn có, nhưng lại thanh toán bằng đô la đó, trong lòng vẫn có chút sót.
Cuối tuần đi mua nguyên liệu tươi ký túc xá, tôi sẽ làm đồ ăn ngon cho các cô” Châu Mỹ Duy tính toán, tự mình nấu nướng có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền.
“Có thật không vậy!” “Tôi cực kỳ thích món canh này!” Camille hào hứng chỉ vào canh gà đậu xanh trần bì:” Có khó nấu không?” Châu Mỹ Duy nói thật với cô ấy”
Rất đơn giản.” Emma nảy ra một ý tưởng để làm giàu, cô cười to: “Tại sao chúng ta không hợp tác mở một nhà hàng Trung Quốc, tôi sẽ mua nguyên liệu, Camille sẽ làm việc trong nhà bếp, Mỹ Duy sẽ là đầu bếp, và Liya sẽ làm bồi bàn…
“ Chúa ơi, chúng ta sắp phát tài rồi” Camille võ vai Châu Mỹ Duy, cười rạng rõ.
Bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của họ, Châu Mỹ Duy cũng cười.
Cuộc sống mới ở nước ngoài của cô ấy nói chung là khá tốt, giờ có bạn bè và có thế cùng nhau mơ ước, ít nhất cũng thoải mái hơn nhiều so với lúc trước cô làm nội trợ và nghĩ về chuyện nhà họ Bùi.
Ôi, chân của tôi, ngón chân của tôi đập vào góc bàn rồi” Lúc này, người phụ nữ đã có gia đình Kiều Bích Ngọc đang lớn tiếng rên rỉ Kiều Bích Ngọc nhăn má vì đau và hét lên: “Chân cháu bị tàn phế rồi. Ôi, cháu thành người tàn tật rồi. Dì Phương, lúc xoa rượu thuốc dì có thể nào nhẹ tay một chút không?”
Dì Phương ngồi xổm, vừa bôi thuốc cho cô, vừa thở dài: “ Mợ à, mợ phải cẩn thận khi đi lại chứ” Vậy mà cũng có thể làm bản thân mình bị thương cho được, bà thật sự phục cô luôn.
“Tóm lại, đợi lát nữa Quách Cao Minh về đến nhà dì đừng nói cho anh ấy biết, cháu không cho dì nói đâu đấy!” Kiều Bích Ngọc kích động đem cái chân vừa bị thương che đi.
Chương 540: Đàn ông và những cuộc giải trí về đêm
Giờ vui chơi giải trí về đêm của cánh đàn ông đã đến.
Ban ngày áp lực công việc rất lớn, đến tối thì tâm trạng mới được giải tỏa, bọn họ tốp năm tốp.
ba uống rượu liên hoan tán gẫu, hoặc đến những nơi giải trí mua vui, quán bar hay thậm chí là sòng bạc.
Hôm nay Lục Khánh Nam đã hẹn một số anh em của mình đến gặp mặt tại câu lạc bộ. Bọn họ.
đều đã ngoài 30, không biết có phải do tâm thái đã già rồi hay không mà họ không còn hứng thú với những chốn vui chơi hoan lạc kia nữa, so với những thú vui đó thì việc đánh bốc một trận cho ra mồ hôi càng thú vị hơn nhiều.
“Tổng giám đốc Nam đúng là trạch nam nha”
Người bồi bàn của câu lạc bộ đã rất quen mặt với anh ta, liền chọc một câu, Lục Khách Nam đeo găng tay vào, tâm trạng vô cùng tốt, cười lớn: “Tôi vẫn thuộc hội FA mà, cứ là phải ăn chơi thêm vài năm nữa. Còn cái danh hiệu trạch nam lát nữa về nói với ông chủ lớn của cậu ấy”
Người bồi bàn cẩn thận nhìn xung quanh, thấy Quách Cao Minh vẫn chưa đến, liền thì thầm nói nhỏ: “Tuần trước, ông chủ của chúng tôi có mua một con ngựa mới, hình như là để dạy bà chủ cưỡi ngựa thì phải. Còn đặc biệt chọn một con ngựa trắng nhỏ ngoan hiền dễ bảo nhưng bà chủ chỉ mới liếc nhìn nó một cái liền lập tức tỏ vẻ không ưa cho lắm”
Lục Khánh Nam nghe đến đây thì lộ ra một biểu cảm thú vị: “Thảo nào tuần trước mấy tên đó nói không hẹn được Quách Cao Minh đi đánh gôn, hóa ra là đưa Kiều Bích Ngọc đi cưỡi ngựa à” Phải công nhận một điều rắng Quách Cao.
Minh quản cô rất chặt. Bình thường ngoài việc đế cô ở trong nhà họ Quách ra thì bây giờ còn dần đần lấn chiếm sang cả thời gian vui chơi giải trí của cô. Đến việc cô nuôi mèo cũng phải kiểm tra rõ ràng.
“Chậc chậc, cái này gọi là vợ quản chặt hay chồng quản chặt đây nhỉ” Tính ra thì sau khi Quách Cao Minh kết hôn, thời gian vui chơi giải trí với bọn họ cũng ít hơn hẳn.
Các nhân viên của câu lạc bộ vẫn vô cùng tôn trọng anh: “Ông chủ của chúng tôi rất coi trọng hôn nhân” Để biết một người đàn ông có thực sự thành công hay không, đơn giản nhất là nhìn vào cuộc sống hôn nhân của anh ta.
Trước khi kết hôn, Quách Cao Minh vốn đã không có hứng thú với mấy cái nơi giải trí ăn chơi này, thái độ làm việc của anh cực kỳ nghiêm túc.
Sau khi kết hôn, anh tôn trọng vợ như khách, không có mối quan hệ nào mờ ám cả, vì vậy trong lòng bọn họ đều rất tôn trọng anh.
Nghĩ đến cặp vợ chồng vô tâm này, Lục Khánh Nam không khỏi phàn nàn *Cậu không biết là ông chủ của các cậu suốt ngày bắt vợ mình chép Đạo Đức Kinh à, còn giảng cái gì mà vô vị nhỉ, không cần làm gì cũng trị được thiên hạ, ha ha ha rồi bà chủ của các cậu cũng bị ép cho phải ngoan ngoãn nghe lời” Lục Khánh Nam vô tư hồn nhiên nói xấu người khác còn cười một cách đầy bi ổi.
“Đang nói chuyện gì mà vui vẻ vậy” Khuôn mặt của Bùi Hưng Nam vẫn còn nhợt nhạt do bệnh chưa khỏi hẳn, giọng nói yếu ớt miễn cưỡng nặn ra ý cười, chậm rãi bước vào.
Vốn dĩ anh ta không định ra ngoài nhưng tại không thể chịu được cái tên Lục Khánh Nam phiên phức này.
“Bùi Hưng Nam, cậu vẫn sống ở ngoài một mình à?” Lục Khánh Nam lập tức bước tới, nhanh chóng chuyển chủ đề, nhìn thấy vẻ mặt yếu ớt của anh ta, không khỏi thở dài: ‘Dặn cậu mỗi ngày ăn uống đúng giờ khó khăn thật đấy. Đây là lần thứ mấy cậu nhập viện vì xuất huyết dạ dày rồi hả” Đôi khi, cũng phải nghỉ ngờ cái tên Bùi Hưng Nam này hình như có xu hướng thích bị ngược đãi.
Bùi Hưng Nam không muốn nói nhiều, chỉ gật đầu, sau đó tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống. Hiện tại anh ta không sống trong nhà họ Bùi mà ở một mình trong căn biệt thự mới mua.
“Lục Khánh Nam mau lên sàn đấm bốc đi kìa, tôi ở đây làm khán giả cho” Bùi Hưng Nam trước giờ vẫn thích nói những lời khó nghe, có điều bây giờ sức khỏe của anh ta không được tốt cho läm, đến cả giọng nói cũng không có sức lực.
Lục Khánh Nam cười lớn, cố ý vẫy vẫy đôi găng tay màu đỏ của mình, trông y như một con cua lớn vậy.
Anh ta hét lên: “Đừng lúc nào cũng chỉ làm khán giả chứ, cuộc sống mà, nhất định phải thể hiện cho thật tốt, dù cho có thất bại thảm hại đi nữa thì hãy nhớ rằng mình cũng đã có một khoảnh khắc tỏa sáng trên sân khấu. Hôm nay cậu nhất định phải là nhân vật chính, Bùi Hưng Nam lên võ đài đi, tôi cậu tập luyện với nhau, tôi chịu thiệt một chút làm bao cát cho cậu đấm vài phát là được chứ gì”
Người bồi bàn của câu lạc bộ cũng cười thuyết phục cùng: “Giám đốc Hưng Nam, chúng tôi có người ở bên cạnh chuyên hướng dẫn, anh cứ yên tâm lên võ đài đi, coi như là một bài thế dục bình thường, sẽ rất thú vị đấy” Bùi Hưng Nam biết rằng Lục Khánh Nam bọn họ có ý tốt, nhưng lúc này anh ta thực sự không có tâm trạng, vừa định mở miệng muốn từ chối. Thì đôi găng tay màu xanh có vẻ nặng được ném về phía mình, Bùi Hưng Nam có chút mất cảnh giác, theo bản năng đỡ lấy đôi găng tay được ném đến, ngây người ngẩng đầu lên nhìn Quách Cao Minh đi về phía họ.
“Cậu Quách” Các nhân viên của câu lạc bộ đồng thanh chào.
Quách Cao Minh nhìn về phía Bùi Hưng Nam, ngón tay lướt qua, chỉ lên võ đài quyền anh.
“Đưa giám đốc Hưng Nam vào phòng thay đồ” Giọng anh trầm thấp, trực tiếp ra lệnh cho các nhân viên của câu lạc bộ ở gần đó.
Không cần biết Bùi Hưng Nam có muốn hay.
không, hai nhân viên cao lớn vạm vỡ lập tức dựng thân thể gầy yếu của anh ta lên, cung kính nói: “Giám đốc Hưng Nam, chúng tôi đưa anh vào phòng thay đồ.” Sau đó liền lôi người đi.
Bùi Hưng Nam cũng không kháng cự, trong lòng cười khổ.
Quách Cao Minh cơ bản không hề thương lượng với anh ta mà trực tiếp ra lệnh.
Lục Khánh Nam ở cạnh cười vui vẻ trên nỗi đau của người khác: “Bùi Hưng Nam càng ngày.
càng ẻo lả rồi, cần phải thêm chút khí thế mạnh mẽ mới ổn.” Hôm nay Quách Cao Minh sẽ làm khán giả.
Lục Khánh Nam và Bùi Hưng Nam trên võ đài đấm bốc trông như đang diễn kịch vậy, né qua né lại, boxing không chuyên nghiệp gì cả, nhưng mà với cường độ của người trước giờ chưa từng lên sàn đánh đấm như Bùi Hưng Nam mà nói thì như này cũng đủ khiến anh ta mệt đến nỗi toàn thân toát mồ hôi hột, thở hồng hộc, cố dùng hết sức ra cú đấm.
Lục Khánh Nam thường ngày boxing với Quách Cao Minh, cơ bản chỉ là đối tác tập luyện cùng để anh đánh, hôm nay anh ta xem ra được đắc ý rồi.
“Bùi Hưng Nam, sao nắm đấm của cậu yếu ớt không có chút sức lực gì vậy hả, tôi đã giơ mặt ra cho rồi mà cậu cũng không đánh trúng được, cậu còn là đàn ông nữa không vậy?” Đại khái chính là mèo mù đụng phải chuột chết, Bùi Hưng Nam đã thực sự vung tay đấm phải lên, đấm mạnh vào sống mũi cao thẳng của anh ta.
Đột nhiên, cậu chủ họ Lục hét lên đau đớn: này, cậu đấm vào mặt tôi thật đấy à, có thất đức quá không vậy” Dưới võ đài, Quách Cao Minh mím môi bật cười Những người khác ở xung quanh cũng nịnh bợ mà cười theo ha ha.
Sau khi kết thúc trận đấu quyền anh hài hước này, Lục Khánh Nam tuyên bố rằng gương mặt điển trai của mình đã bị thương, phải dừng lại ngay lập tức, còn Bùi Hưng Nam thì cúi xuống, chống hai tay lên đầu gối, thở hổn hển, cả người đã ướt đâm mồ hôi, những giọt mồ hôi trượt theo mái tóc ngắn của anh ta rơi xuống.
Thật sự rất mệt, toàn thân kiệt sức, nhưng lại rất sảng khoái Dường như tảng đá lớn trong lòng đã được đời đi, cơ thế mệt lử, tâm trạng vô cùng dễ chịu.
Sau khí hai người vào phòng tắm tắm rửa thay quần áo đi ra, Lục Khánh Nam ngẩng đầu lên, uống một cốc nước lạnh lớn, còn cốc của Bùi Hưng Nam là nước ấm, vừa giãn gân cốt vừa nhìn nhau cười vui vẻ.
“Sao hả, trước đây cậu toàn ngồi ở dưới xem chúng tôi đánh đấm. Bây giờ cảm thấy thế nào? Không tệ chứ.” “Cũng được.” Bùi Hưng Nam bình thản đáp lại, lúc này anh ta cần một cốc nước đường, chưa bao giờ lên võ đài đấm bốc nên cơ thể không theo kịp được.
Lục Khánh Nam chậc chậc một tiếng, ngầm hiểu rồi nói với các nhân viên câu lạc bộ: “Đem một cốc nước bổ sung năng lượng lại đây” “Cảm ơn” Tuy mối quan hệ của Bùi Hưng Nam với người nhà không được tốt cho lắm, nhưng anh ta rất cảm kích khi quen được những người anh em tốt như này.
“Thực ra, lần này là Cao Minh nhờ tôi hẹn cậu ra đấy” Lục Khánh Nam là người nói nhiều nhất trong số họ, vì vậy mọi người thường nhờ anh ta chuyển lời.
*Có chuyện gì sao?” Bùi Hưng Nam bước nhanh đến chỗ ngồi nghỉ ngơi, trong lòng có chút phỏng đoán và mong.
đợi Quách Cao Minh nghe Lục Khánh Nam kể lại răng anh ta do làm việc quá sức, quên ăn quên ngủ nên phải nhập viện vì xuất huyết dạ dày. Vốn dĩ anh không muốn quản việc nhà người khác nhưng mọi chuyện đã đến mức này, anh cũng sẵn sàng làm những gì mình trong khả năng để giúp.
đỡ “Địa chỉ ở Pháp” Quách Cao Minh trực tiếp đưa mảnh giấy qua Trong lòng Bùi Hưng Nam vô cùng kích động, lập tức cầm lấy cẩn thận nhìn.
Quách Cao Minh cũng không giải thích nhiều, mọi người đều ngầm hiếu rằng địa chỉ ở Pháp này chính là nơi mà Châu Mỹ Duy đang sinh sống, tại một khu phố cổ ở Paris.
Bệnh tình của Bùi Hưng Nam vừa mới khỏi, gương mặt vẫn còn nhợt nhạt, nhưng trong lòng đã định rằng ngày mai sẽ mua vé máy bay bay qua đó.
Lục Khánh Nam cười ẩn ý, võ vai anh ta, giống như là làm phép ảo thuật vậy, cố ý nói to lên một cách thái quá: “Tăng tăng, xem đây có phải là vé hạng thương gia mà cậu đánh rơi không” Bùi Hưng Nam thoáng nhìn ngày xuất vé, là chuyến bay sáng mai Anh ta không nhịn được nữa mà bật cười sung sướng Tình bạn của đàn ông đôi khi thật trẻ con.