Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 141
Lăng Nhược Nhược đột nhiên không dám nhìn thẳng ánh mắt hắn. Nàng bỗng cảm thấy sợ hãi, tựa hồ cảm thấy chính mình rốt cuộc không giãy khỏi nơi này, nàng trốn không thoát, tránh không ra.
“Nhược Nhi, ngươi tha thứ những việc trước kia của ta được không, đừng rời xa ta, được không?” Tát Hoàn thấp giọng cầu xin, mắt nhìn về phía nàng, thanh âm tràn ngập khẩn cầu cùng bất an.
Tất cả mọi người đều nhìn nàng, bao gồm bé, bọn họ đều thực khẩn trương chờ câu trả lời của nàng, trái tim như bị nhấc lên cổ họng.
Lăng Nhược Nhược làm lơ vẻ khát vọng trên mặt bọn họ, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Ta không muốn tiếp tục ở đây, ta chỉ muốn tìm một nơi im lặng để sống, chỉ có ta và cục cưng.”
Tát Hoàn thấy thái độ nàng kiên quyết, không còn đường thương lượng, trong lòng lạnh đến triệt để. Hắn không biết nên nói như thế nào, bởi vì mặc kệ hắn cầu xin thế nào, nàng cũng sẽ không tha thứ cho hắn.
Thái Hậu đã không muốn quản chuyện của bọn hắn nữa, bà mệt mỏi, nhiều năm như vậy làm chuyện này chuyện kia cho bọn họ, ép buộc lâu như vậy, bà hữu tâm vô lực, không muốn lại để ý tới nữa.
“Ai gia phải về cung, cục cưng có muốn cùng hoàng thái thái hồi cung không?” Trước khi đi, bà thập phần mong muốn mang bé cùng tiến cung làm bạn.
Bé nhìn nhìn bà, lại nhìn nhìn Lăng Nhược Nhược, sau đó lắc đầu, non nớt nói: “Thái thái, cục cưng muốn ở lại với mẹ, không muốn đến hoàng cung.”
Thái Hậu nghe vậy, trong lòng mất mát, nhưng bà không biểu lộ quá nhiều, chỉ sờ sờ đầu bé, rồi dẫn người rời Ninh Vương phủ.
Tát Nhãn cũng đi theo, hắn hiện tại phi thường mất mát, hai tay trống trơn, một người cũng không được, có thể đoán được tâm tình của hắn kém đến mức nào.
Còn lại chỉ có Tát Hoàn, Thái Phó, Lăng Nhược Nhược và bé. Lăng Nhược Nhược ôm bé, không chịu nhìn sang Tát Hoàn.
“Không bằng như vậy đi, Nhược Nhi hãy đến chỗ của lão phu đi, lão phu cũng có thể chiếu cố hai mẹ con, cục cưng dù sao cũng là cháu ngoại của lão phu, còn chưa đến nhà ông ngoại lần nào a.” Thái Phó nhìn đứa nhỏ trong lòng Lăng Nhược Nhược, nói xong hai mắt liền ươn ướt.
Từ ngày Lăng Nhược Nhược đến gặp ông bày tỏ mọi chuyện, cả ngày lẫn đêm ông đều nghĩ về chuyện cũ, càng nghĩ càng hối hận. Lúc trước, ông không nên đối đãi nữ nhi của mình như vậy, nay nữ nhi đã chết, ông có muốn bồi thường cũng làm không được. Người đầu bạc tiễn người tóc đen, nỗi đau khổ này khiến ông cảm thấy thật khó chịu.
Tát Hoàn nhìn về phía Lăng Nhược Nhược, không biết nàng sẽ quyết định ra sao. Nếu nàng đến phủ Thái Phó, như vậy hắn còn có cơ hội, còn có cơ hội tiếp cận hai mẹ con nàng.
Lăng Nhược Nhược nghĩ nghĩ, Thái Phó nói cũng đúng, cục cưng dù sao cũng là cháu ngoại ruột của ông, mấy năm nay lại chưa đến lần nào, chưa có dịp để Thái Phó hưởng thụ niềm vui làm ông ngoại.
“Được, chúng ta sẽ đến ở phủ Thái Phó.” Nàng quyết định.
Tát Hoàn thầm chua xót khổ sở, hắn không thể lại ngăn đón nàng, như vậy chỉ khiến nàng càng chạy càng xa, vĩnh viễn sẽ không quay lại bên cạnh mình.
Đến lúc phải rời khỏi, trong lòng Lăng Nhược Nhược cảm khái ngàn vạn. Nàng đã sống trong kinh thành suốt bốn năm, cũng là bốn năm nàng đến thế giới này. Trong bốn năm, đã xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện, có vui vẻ, cũng có thống khổ. Thu hoạch duy nhất sợ là chỉ có thêm một đứa con, một người thân, những người sẽ sống nương tựa lẫn nhau cùng với nàng.
Không mang khỏi vương phủ những thứ không thuộc về mình, nàng đơn giản thu thập một túi hành lý nhỏ, bên trong chỉ chứa quần áo của nàng và cục cưng. Sau đó, nàng nắm tay cục cưng, cùng lên xe ngựa của Thái Phó, rời khỏi Ninh Vương phủ, rời khỏi kinh thành, hướng thẳng về phủ Thái Phó ở ngoại ô.
Bọn họ đi rất xa rất xa, đi thật lâu thật lâu, Tát Hoàn vẫn còn đứng tại chỗ, lặng lẽ nhìn theo.
“Nhược Nhi, ngươi tha thứ những việc trước kia của ta được không, đừng rời xa ta, được không?” Tát Hoàn thấp giọng cầu xin, mắt nhìn về phía nàng, thanh âm tràn ngập khẩn cầu cùng bất an.
Tất cả mọi người đều nhìn nàng, bao gồm bé, bọn họ đều thực khẩn trương chờ câu trả lời của nàng, trái tim như bị nhấc lên cổ họng.
Lăng Nhược Nhược làm lơ vẻ khát vọng trên mặt bọn họ, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Ta không muốn tiếp tục ở đây, ta chỉ muốn tìm một nơi im lặng để sống, chỉ có ta và cục cưng.”
Tát Hoàn thấy thái độ nàng kiên quyết, không còn đường thương lượng, trong lòng lạnh đến triệt để. Hắn không biết nên nói như thế nào, bởi vì mặc kệ hắn cầu xin thế nào, nàng cũng sẽ không tha thứ cho hắn.
Thái Hậu đã không muốn quản chuyện của bọn hắn nữa, bà mệt mỏi, nhiều năm như vậy làm chuyện này chuyện kia cho bọn họ, ép buộc lâu như vậy, bà hữu tâm vô lực, không muốn lại để ý tới nữa.
“Ai gia phải về cung, cục cưng có muốn cùng hoàng thái thái hồi cung không?” Trước khi đi, bà thập phần mong muốn mang bé cùng tiến cung làm bạn.
Bé nhìn nhìn bà, lại nhìn nhìn Lăng Nhược Nhược, sau đó lắc đầu, non nớt nói: “Thái thái, cục cưng muốn ở lại với mẹ, không muốn đến hoàng cung.”
Thái Hậu nghe vậy, trong lòng mất mát, nhưng bà không biểu lộ quá nhiều, chỉ sờ sờ đầu bé, rồi dẫn người rời Ninh Vương phủ.
Tát Nhãn cũng đi theo, hắn hiện tại phi thường mất mát, hai tay trống trơn, một người cũng không được, có thể đoán được tâm tình của hắn kém đến mức nào.
Còn lại chỉ có Tát Hoàn, Thái Phó, Lăng Nhược Nhược và bé. Lăng Nhược Nhược ôm bé, không chịu nhìn sang Tát Hoàn.
“Không bằng như vậy đi, Nhược Nhi hãy đến chỗ của lão phu đi, lão phu cũng có thể chiếu cố hai mẹ con, cục cưng dù sao cũng là cháu ngoại của lão phu, còn chưa đến nhà ông ngoại lần nào a.” Thái Phó nhìn đứa nhỏ trong lòng Lăng Nhược Nhược, nói xong hai mắt liền ươn ướt.
Từ ngày Lăng Nhược Nhược đến gặp ông bày tỏ mọi chuyện, cả ngày lẫn đêm ông đều nghĩ về chuyện cũ, càng nghĩ càng hối hận. Lúc trước, ông không nên đối đãi nữ nhi của mình như vậy, nay nữ nhi đã chết, ông có muốn bồi thường cũng làm không được. Người đầu bạc tiễn người tóc đen, nỗi đau khổ này khiến ông cảm thấy thật khó chịu.
Tát Hoàn nhìn về phía Lăng Nhược Nhược, không biết nàng sẽ quyết định ra sao. Nếu nàng đến phủ Thái Phó, như vậy hắn còn có cơ hội, còn có cơ hội tiếp cận hai mẹ con nàng.
Lăng Nhược Nhược nghĩ nghĩ, Thái Phó nói cũng đúng, cục cưng dù sao cũng là cháu ngoại ruột của ông, mấy năm nay lại chưa đến lần nào, chưa có dịp để Thái Phó hưởng thụ niềm vui làm ông ngoại.
“Được, chúng ta sẽ đến ở phủ Thái Phó.” Nàng quyết định.
Tát Hoàn thầm chua xót khổ sở, hắn không thể lại ngăn đón nàng, như vậy chỉ khiến nàng càng chạy càng xa, vĩnh viễn sẽ không quay lại bên cạnh mình.
Đến lúc phải rời khỏi, trong lòng Lăng Nhược Nhược cảm khái ngàn vạn. Nàng đã sống trong kinh thành suốt bốn năm, cũng là bốn năm nàng đến thế giới này. Trong bốn năm, đã xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện, có vui vẻ, cũng có thống khổ. Thu hoạch duy nhất sợ là chỉ có thêm một đứa con, một người thân, những người sẽ sống nương tựa lẫn nhau cùng với nàng.
Không mang khỏi vương phủ những thứ không thuộc về mình, nàng đơn giản thu thập một túi hành lý nhỏ, bên trong chỉ chứa quần áo của nàng và cục cưng. Sau đó, nàng nắm tay cục cưng, cùng lên xe ngựa của Thái Phó, rời khỏi Ninh Vương phủ, rời khỏi kinh thành, hướng thẳng về phủ Thái Phó ở ngoại ô.
Bọn họ đi rất xa rất xa, đi thật lâu thật lâu, Tát Hoàn vẫn còn đứng tại chỗ, lặng lẽ nhìn theo.
Bình luận facebook