Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 113
Buổi lễ náo nhiệt được tổ chức trên du thuyền, ánh đèn chiếu sáng một vùng biển. Đằng Minh và cô vừa lên thuyền đã không ít ánh mắt chú ý, cô hôm nay đơn giản chỉ diện một chiếc váy xanh dương nhạt che phủ đôi chân, phần cổ được may vải lưới như ẩn như hiện làn da trắng nõn, điểm tô cho trang phục là đôi bông tai kim cương lấp lánh. Mái tóc búi cao, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng cũng đủ khiến đấng mày râu mê đắm. Bên cạnh, Đằng Minh khoác trên người bộ vest trắng.
"Kia không phải chủ tịch MR sao?" Cô gái ánh mắt đáng ghét nhìn chằm chằm vào cô.
"Đúng rồi, buổi lễ hôm qua của cô ta bị kẻ điên nổ súng đấy, chiều báo chí mới đưa tin." Một cô gái khác khinh bỉ lên tiếng.
"Không biết có phải là kẻ điên không đây? Hay là cô ta ra ngoài gây thù chuốc oán với ai!? Ví dụ dựt bạn trai người khác chẳng hạn!" Một cô gái nữa lại hóng chuyện.
Cô lạnh lùng lướt qua đám người kia, đến một cái liếc mắt cũng không thèm.
Đúng là một lũ nhiều chuyện! Không làm gì có ích hơn à!?
Thần thái tự tin sang choảnh của cô khiến đám nữ nhân kia như bị lu mờ, bọn họ bực tức chửi bới như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy. Cô nào thèm quan tâm, cứ để bọn họ ganh tỵ cô càng khoái chí.
Cô và Đằng Minh đi tới bàn trưng bày đồ uống.
"Em tửu lượng không tốt, đừng uống rượu. Anh rót ly nước ép cho em rồi." Cô định đưa tay lấy ly rượu vang nhưng Đằng Minh ngăn lại, anh rót cho cô một ly nước ép táo.
"Cảm ơn."
Một cô gái nhìn chằm chằm vào bọn họ, miệng khoé nở nụ cười, cô ấy trên tay cầm ly rượu vang đi lại gần bọn họ.
"Đây chắc là Đằng Tổng?"
Cô và Đằng Minh quay lại nhìn người phụ nữ.
"Chị Lý Lệ Nhã! Chị đẹp quá!" Cô hai mắt sáng rỡ nhìn Lý Lệ Nhã từ trên xuống dưới.
Lý Lệ Nhã hôm nay mặc chiếc váy trắng ngang đầu gối bằng ren chỉ che những vùng nhạy cảm, tóc nâu đỏ xõa ngang lưng, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng nhưng điểm nhấn là son môi tông đỏ nổi bật làn da trắng mịn không tỳ vết. Bộ trang sức pha lê mẫu mới nhất làm trang phục thêm phần lộng lẫy.
"Cảm ơn! Hôm nay em cũng đẹp lắm!" Lý Lệ Nhã được khen nên vui mừng rạng rỡ.
"Cô là Lý Lệ Nhã - Tổng giám đốc mới của Lý Thị." Đằng Minh lên tiếng.
"Lý Lệ Nhã tôi rất vui được làm quen với anh."
Lý Lệ Nhã đưa tay phải ra trước mặt Đằng Minh chào hỏi, anh ta vui cười đưa tay đáp lại. Lý Lệ Nhã mời Đằng Minh vào một căn phòng trống bàn hợp đồng, còn cô chỉ biết đứng một mình thưởng thức ly táo ép ngon lành.
Thật chán!
Tiếng ồn ào ngột ngạt khiến cô khó chịu, cô đi đến mũi thuyền, lợi dụng gió mát giúp không khí thông thoáng hơn. Cô tham lam hít thở mùi hương gió biển, ngắm vẻ đẹp kì diệu của bầu trời đêm.
"Chủ tịch MR sao? Còn trẻ nhỉ?"
Một giọng nữ chua ngoa vang lên khiến cô chán ghét. Cô thở dài quay lại nhìn cô ả. Một cô gái ăn mặc hở hang, hai trái bóng bị ép chặt như muốn lọt ra ngoài, làn da cô ta đặc biệt rám nắng.
"Các cô là ai?"
"Cô không biết chúng tôi là ai?" Một cô gái khác với mái tóc đỏ nổi bật.
"Dư thừa! Không biết mới hỏi!" Cô ngán ngẩm, tay đưa ngón út ngoáy lỗ tai ngứa ngứa.
"Cô miệng lưỡi cũng lợi hại lắm!"
"Chúng tôi là người của Lăn Dâm - Chủ tịch tập đoàn Lăn Thị đấy! Từ khi cô xuất hiện tôi đã thấy chướng mắt rồi, cô dám giành hết hào quang của chúng tôi!" Cô gái có hai trái bóng khủng lên tiếng.
"Sao lại nói là tôi giành hết hào quang được? Phải nói là tôi nổi bật hơn các cô chứ!" Ngón trỏ cô nghịch lọn tóc, vẻ mặt đắc ý nhìn hai con thú xù lông.
"Cô! Tức chết mà!"
"Á!"
Cô chưa kịp phản ứng, cô gái có làn da rám nắng tức muốn xì khói, tay ả nắm lấy búi tóc cô kéo mạnh. Cô nhăn mặt, theo phản ứng hai tay nắm lấy tay cô ả.
"Bỏ ra!"
"Tôi không thích! Cô không có quyền ra lệnh cho tôi!" Cô gái có làn da rám nắng hả hê.
Ôi! Cô đã không muốn gây chuyện rồi, sao bọn người này thích gây phiền phức thế!?
Cô dồn lực hai tay bẻ quật ngược tay ả khiến ả đau đớn thả tóc cô ra. Ả vùng vẫy co tay lại, cô gái tóc đỏ đi lại đỡ ả.
"Tôi đã không muốn gây chuyện với hai cô thì mấy cô cũng đừng đụng tới tôi!"
...
Lý Lệ Nhã và Đằng Minh sau khi bàn xong hợp đồng.
"Rất vui được hợp tác với cô."
"Tôi cũng vậy."
Bọn họ vừa ra khỏi phòng đã nghe tiếng lùm xùm ở mũi thuyền, cô ấy và anh đi lại tò mò xem thử thì...
"Marie! Có chuyện gì vậy?" Lý Lệ Nhã và Đằng Minh nhìn thấy cô và hai người phụ nữ khác, nghi ngờ có chuyện gì xảy ra bèn đi lại đứng bên cạnh cô.
"Không có gì, em giải quyết xong rồi!"
Lúc này, Lăn Tổng cũng xuất hiện, một ông già to béo bụng phệ. Ông ta nãy giờ đi tìm kiếm hai em yêu dấu, cũng tò mò hóng chuyện lại xem.
"Tiểu Ý! Tiểu Tứ! Hai em đi đâu? Anh tìm muốn chết!"
"Kia không phải chủ tịch MR sao?" Cô gái ánh mắt đáng ghét nhìn chằm chằm vào cô.
"Đúng rồi, buổi lễ hôm qua của cô ta bị kẻ điên nổ súng đấy, chiều báo chí mới đưa tin." Một cô gái khác khinh bỉ lên tiếng.
"Không biết có phải là kẻ điên không đây? Hay là cô ta ra ngoài gây thù chuốc oán với ai!? Ví dụ dựt bạn trai người khác chẳng hạn!" Một cô gái nữa lại hóng chuyện.
Cô lạnh lùng lướt qua đám người kia, đến một cái liếc mắt cũng không thèm.
Đúng là một lũ nhiều chuyện! Không làm gì có ích hơn à!?
Thần thái tự tin sang choảnh của cô khiến đám nữ nhân kia như bị lu mờ, bọn họ bực tức chửi bới như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy. Cô nào thèm quan tâm, cứ để bọn họ ganh tỵ cô càng khoái chí.
Cô và Đằng Minh đi tới bàn trưng bày đồ uống.
"Em tửu lượng không tốt, đừng uống rượu. Anh rót ly nước ép cho em rồi." Cô định đưa tay lấy ly rượu vang nhưng Đằng Minh ngăn lại, anh rót cho cô một ly nước ép táo.
"Cảm ơn."
Một cô gái nhìn chằm chằm vào bọn họ, miệng khoé nở nụ cười, cô ấy trên tay cầm ly rượu vang đi lại gần bọn họ.
"Đây chắc là Đằng Tổng?"
Cô và Đằng Minh quay lại nhìn người phụ nữ.
"Chị Lý Lệ Nhã! Chị đẹp quá!" Cô hai mắt sáng rỡ nhìn Lý Lệ Nhã từ trên xuống dưới.
Lý Lệ Nhã hôm nay mặc chiếc váy trắng ngang đầu gối bằng ren chỉ che những vùng nhạy cảm, tóc nâu đỏ xõa ngang lưng, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng nhưng điểm nhấn là son môi tông đỏ nổi bật làn da trắng mịn không tỳ vết. Bộ trang sức pha lê mẫu mới nhất làm trang phục thêm phần lộng lẫy.
"Cảm ơn! Hôm nay em cũng đẹp lắm!" Lý Lệ Nhã được khen nên vui mừng rạng rỡ.
"Cô là Lý Lệ Nhã - Tổng giám đốc mới của Lý Thị." Đằng Minh lên tiếng.
"Lý Lệ Nhã tôi rất vui được làm quen với anh."
Lý Lệ Nhã đưa tay phải ra trước mặt Đằng Minh chào hỏi, anh ta vui cười đưa tay đáp lại. Lý Lệ Nhã mời Đằng Minh vào một căn phòng trống bàn hợp đồng, còn cô chỉ biết đứng một mình thưởng thức ly táo ép ngon lành.
Thật chán!
Tiếng ồn ào ngột ngạt khiến cô khó chịu, cô đi đến mũi thuyền, lợi dụng gió mát giúp không khí thông thoáng hơn. Cô tham lam hít thở mùi hương gió biển, ngắm vẻ đẹp kì diệu của bầu trời đêm.
"Chủ tịch MR sao? Còn trẻ nhỉ?"
Một giọng nữ chua ngoa vang lên khiến cô chán ghét. Cô thở dài quay lại nhìn cô ả. Một cô gái ăn mặc hở hang, hai trái bóng bị ép chặt như muốn lọt ra ngoài, làn da cô ta đặc biệt rám nắng.
"Các cô là ai?"
"Cô không biết chúng tôi là ai?" Một cô gái khác với mái tóc đỏ nổi bật.
"Dư thừa! Không biết mới hỏi!" Cô ngán ngẩm, tay đưa ngón út ngoáy lỗ tai ngứa ngứa.
"Cô miệng lưỡi cũng lợi hại lắm!"
"Chúng tôi là người của Lăn Dâm - Chủ tịch tập đoàn Lăn Thị đấy! Từ khi cô xuất hiện tôi đã thấy chướng mắt rồi, cô dám giành hết hào quang của chúng tôi!" Cô gái có hai trái bóng khủng lên tiếng.
"Sao lại nói là tôi giành hết hào quang được? Phải nói là tôi nổi bật hơn các cô chứ!" Ngón trỏ cô nghịch lọn tóc, vẻ mặt đắc ý nhìn hai con thú xù lông.
"Cô! Tức chết mà!"
"Á!"
Cô chưa kịp phản ứng, cô gái có làn da rám nắng tức muốn xì khói, tay ả nắm lấy búi tóc cô kéo mạnh. Cô nhăn mặt, theo phản ứng hai tay nắm lấy tay cô ả.
"Bỏ ra!"
"Tôi không thích! Cô không có quyền ra lệnh cho tôi!" Cô gái có làn da rám nắng hả hê.
Ôi! Cô đã không muốn gây chuyện rồi, sao bọn người này thích gây phiền phức thế!?
Cô dồn lực hai tay bẻ quật ngược tay ả khiến ả đau đớn thả tóc cô ra. Ả vùng vẫy co tay lại, cô gái tóc đỏ đi lại đỡ ả.
"Tôi đã không muốn gây chuyện với hai cô thì mấy cô cũng đừng đụng tới tôi!"
...
Lý Lệ Nhã và Đằng Minh sau khi bàn xong hợp đồng.
"Rất vui được hợp tác với cô."
"Tôi cũng vậy."
Bọn họ vừa ra khỏi phòng đã nghe tiếng lùm xùm ở mũi thuyền, cô ấy và anh đi lại tò mò xem thử thì...
"Marie! Có chuyện gì vậy?" Lý Lệ Nhã và Đằng Minh nhìn thấy cô và hai người phụ nữ khác, nghi ngờ có chuyện gì xảy ra bèn đi lại đứng bên cạnh cô.
"Không có gì, em giải quyết xong rồi!"
Lúc này, Lăn Tổng cũng xuất hiện, một ông già to béo bụng phệ. Ông ta nãy giờ đi tìm kiếm hai em yêu dấu, cũng tò mò hóng chuyện lại xem.
"Tiểu Ý! Tiểu Tứ! Hai em đi đâu? Anh tìm muốn chết!"
Bình luận facebook