Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 138
Tiếng nhạc xập xình, trong căn phòng lớn sang trọng ngập tràn mùi rượu. Một người đàn ông trạc ba mươi tuổi ngồi trên ghế, anh ta mặc chiếc áo sơ mi đen, cởi hở vài cúc, hai tay anh ta mỗi bên ôm một cô gái ăn mặc rất táo bạo.
"Anh Định, ăn trái cây đi." Tam Dĩ ngồi bên phải dựa vào người anh ta, đút cho Ngã Định một trái nho xanh.
Tam Mỹ bên trái đưa ánh mắt ganh ghét liếc Tam Dĩ, cô ta rót rượu cho Ngã Định uống:
"Anh Định đừng ăn nho nữa, chua miệng lắm, sao không ăn cái khác ngon hơn?" Tam Mỹ lời nói ám muội, giọng ngọt như rót mật vào tai.
Ngã Định cười tà mị:
"Em định cho anh ăn gì đây?" Ánh mắt anh ta hư hỏng nhìn xuống bộ ngực phập phồng căng tròn, rồi liếc nhìn cả một rừng bí mật được che dấu sau lớp váy mỏng. Tam Mỹ cười khẩy đắc ý, cô ta chà xát hai đùi, lúc ẩn lúc hiện quần trong.
Tam Dĩ khinh bỉ bĩu môi, tay lay lay Ngã Định, giọng nói yểu điệu:
"Anh Định à, bên em cũng ngon lắm."
Ngã Định lại liếc mắt đưa tình với Tam Dĩ.
Cạch!
Cánh cửa mở ra, Lưu Nhược Lam đi vào, theo sau cô ta là một cô gái trùm kín màu đen từ trên xuống dưới còn đeo kính râm. Lưu Nhược Lam liếc nhìn hai cô gái bên cạnh Ngã Định tỏ thái độ khinh bỉ, cô ta không hơi đâu quan tâm hai cô gái kia, nhìn Ngã Định:
"Anh Định, em đến rồi."
Ngã Định ngước nhìn Lưu Nhược Lam, anh ta rút tay về, nhìn sang hai cô gái bên cạnh nói:
"Hai cô ra ngoài đi."
"Dạ anh Định." Tam Dĩ, Tam Mỹ đồng thanh trả lời, hai cô ả đi ngang qua còn liếc nhìn Lưu Nhược Lam một cái cay nghiệt.
Ngã Định đứng dậy, anh ta khoác eo Lưu Nhược Lam lại ghế ngồi, bàn tay không yên phận sờ soạng khắp người cô ta.
"Em thật đúng giờ."
"Anh Định chuyện em nhờ, anh làm chưa?"
"Xong rồi, chuyện vào tay anh mà sao không xong nhưng anh thấy em đủ đẹp rồi, không cần phải..."
Lưu Nhược Lam đưa tay chặn miệng Ngã Định, cô ta nói chen vào:
"Không phải cho em... Là bạn em." Cô ta chỉ tay về phía người đi cùng.
Yến Nhi tháo kính râm xuống, ả nhìn Ngã Định từ trên xuống dưới đánh giá trong đầu. Lần trước gặp ả chỉ nhìn thoáng qua, giờ nhìn kĩ hắn ta cũng khá đẹp trai, mái tóc nhuộm vàng, thân hình tuy không thuộc dạng sáu múi cường tráng nhưng cũng không đến nổi quá tệ.
Ngã Định cũng đưa mắt đánh giá Yến Nhi, anh ta hỏi nhỏ Lưu Nhược Lam:
"Cô ta là ai?"
"Người hôm trước bị bệnh, em đưa về. Anh đã gặp rồi."
"Có phải tối hôm đó?"
Lưu Nhược Lam đưa bàn tay dâm đãng luồn vào chiếc áo sơ mi, sờ khuôn ngực của anh ta, nói giọng nũng nịu:
"Chuyện đó em nhờ anh là giúp cô ấy."
Yến Nhi lựa chỗ ngồi gần Ngã Định nhưng vẫn giữ khoảng cách, ả lúc này mới lên tiếng:
"Nếu anh giúp tôi, bao nhiêu tiền anh muốn cũng được."
Ngã Định cười nửa miệng, anh ta vênh mặt, chân bắt chéo hai tay dang rộng dựa ra sau ghế:
"Tôi không thiếu tiền, cô nghĩ tôi cần tiền của cô sao?"
Yến Nhi trong lòng ganh ghét tên kia ra vẻ, ả lạnh lùng hỏi tiếp:
"Chứ anh muốn gì? Nói đi!"
"Khỏi cần, tôi đây cái gì cũng không thiếu! Mà tôi thắc mắc, cô nhìn cũng khá đẹp, cần gì phải sửa?" Ngã Định tiến sát gần Yến Nhi, tay anh ta mạnh bạo sờ cằm ả.
"Tôi muốn trở thành một con người khác!" Yến Nhi nở nụ cười, ả hất mạnh tay anh ta.
"Vì sao?"
"Anh có cần hỏi nhiều thế không? Đó là chuyện của tôi, anh biết nhiêu đó đủ rồi." Yến Nhi mất kiên nhẫn, giọng nói có hơi lớn tiếng.
Ngã Định nhún vai hai cái, anh ta trề môi:
"Tôi tò mò thôi."
Yến Nhi hừ lạnh, ả liếc sang Lưu Nhược Lam nhướn mày một cái.
"Anh Định, ăn trái cây đi." Tam Dĩ ngồi bên phải dựa vào người anh ta, đút cho Ngã Định một trái nho xanh.
Tam Mỹ bên trái đưa ánh mắt ganh ghét liếc Tam Dĩ, cô ta rót rượu cho Ngã Định uống:
"Anh Định đừng ăn nho nữa, chua miệng lắm, sao không ăn cái khác ngon hơn?" Tam Mỹ lời nói ám muội, giọng ngọt như rót mật vào tai.
Ngã Định cười tà mị:
"Em định cho anh ăn gì đây?" Ánh mắt anh ta hư hỏng nhìn xuống bộ ngực phập phồng căng tròn, rồi liếc nhìn cả một rừng bí mật được che dấu sau lớp váy mỏng. Tam Mỹ cười khẩy đắc ý, cô ta chà xát hai đùi, lúc ẩn lúc hiện quần trong.
Tam Dĩ khinh bỉ bĩu môi, tay lay lay Ngã Định, giọng nói yểu điệu:
"Anh Định à, bên em cũng ngon lắm."
Ngã Định lại liếc mắt đưa tình với Tam Dĩ.
Cạch!
Cánh cửa mở ra, Lưu Nhược Lam đi vào, theo sau cô ta là một cô gái trùm kín màu đen từ trên xuống dưới còn đeo kính râm. Lưu Nhược Lam liếc nhìn hai cô gái bên cạnh Ngã Định tỏ thái độ khinh bỉ, cô ta không hơi đâu quan tâm hai cô gái kia, nhìn Ngã Định:
"Anh Định, em đến rồi."
Ngã Định ngước nhìn Lưu Nhược Lam, anh ta rút tay về, nhìn sang hai cô gái bên cạnh nói:
"Hai cô ra ngoài đi."
"Dạ anh Định." Tam Dĩ, Tam Mỹ đồng thanh trả lời, hai cô ả đi ngang qua còn liếc nhìn Lưu Nhược Lam một cái cay nghiệt.
Ngã Định đứng dậy, anh ta khoác eo Lưu Nhược Lam lại ghế ngồi, bàn tay không yên phận sờ soạng khắp người cô ta.
"Em thật đúng giờ."
"Anh Định chuyện em nhờ, anh làm chưa?"
"Xong rồi, chuyện vào tay anh mà sao không xong nhưng anh thấy em đủ đẹp rồi, không cần phải..."
Lưu Nhược Lam đưa tay chặn miệng Ngã Định, cô ta nói chen vào:
"Không phải cho em... Là bạn em." Cô ta chỉ tay về phía người đi cùng.
Yến Nhi tháo kính râm xuống, ả nhìn Ngã Định từ trên xuống dưới đánh giá trong đầu. Lần trước gặp ả chỉ nhìn thoáng qua, giờ nhìn kĩ hắn ta cũng khá đẹp trai, mái tóc nhuộm vàng, thân hình tuy không thuộc dạng sáu múi cường tráng nhưng cũng không đến nổi quá tệ.
Ngã Định cũng đưa mắt đánh giá Yến Nhi, anh ta hỏi nhỏ Lưu Nhược Lam:
"Cô ta là ai?"
"Người hôm trước bị bệnh, em đưa về. Anh đã gặp rồi."
"Có phải tối hôm đó?"
Lưu Nhược Lam đưa bàn tay dâm đãng luồn vào chiếc áo sơ mi, sờ khuôn ngực của anh ta, nói giọng nũng nịu:
"Chuyện đó em nhờ anh là giúp cô ấy."
Yến Nhi lựa chỗ ngồi gần Ngã Định nhưng vẫn giữ khoảng cách, ả lúc này mới lên tiếng:
"Nếu anh giúp tôi, bao nhiêu tiền anh muốn cũng được."
Ngã Định cười nửa miệng, anh ta vênh mặt, chân bắt chéo hai tay dang rộng dựa ra sau ghế:
"Tôi không thiếu tiền, cô nghĩ tôi cần tiền của cô sao?"
Yến Nhi trong lòng ganh ghét tên kia ra vẻ, ả lạnh lùng hỏi tiếp:
"Chứ anh muốn gì? Nói đi!"
"Khỏi cần, tôi đây cái gì cũng không thiếu! Mà tôi thắc mắc, cô nhìn cũng khá đẹp, cần gì phải sửa?" Ngã Định tiến sát gần Yến Nhi, tay anh ta mạnh bạo sờ cằm ả.
"Tôi muốn trở thành một con người khác!" Yến Nhi nở nụ cười, ả hất mạnh tay anh ta.
"Vì sao?"
"Anh có cần hỏi nhiều thế không? Đó là chuyện của tôi, anh biết nhiêu đó đủ rồi." Yến Nhi mất kiên nhẫn, giọng nói có hơi lớn tiếng.
Ngã Định nhún vai hai cái, anh ta trề môi:
"Tôi tò mò thôi."
Yến Nhi hừ lạnh, ả liếc sang Lưu Nhược Lam nhướn mày một cái.
Bình luận facebook