Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 164
Một tuần sau đó Yến Nhi được tháo băng, ả ngồi im trong phòng, vị bác sĩ cầm một cây kéo nhỏ cắt băng, từ vết cắt mỗi cử chỉ bác sĩ đều rất tỉ mỉ, mỗi lớp băng gỡ ra là một điều kì diệu đang dần dần xuất hiện. Cả người Yến Nhi cứng nhắc, hai tay toát mồ hôi lạnh không ngừng run rẩy, nắm chặt nhau, trong lòng hồi hộp sợ hãi không biết bản thân bộ dạng mới như thế nào? Khi lớp cuối cùng được tháo bỏ, bác sĩ mỉm cười gật đầu hai cái, ông ta rất hài lòng nói:
"Rất hoàn hảo."
Yến Nhi từ từ mở mắt, ả áp hai tay lên mặt, sờ nhẹ để cảm nhận từng đường nét:
"Bác sĩ! Tôi giờ thế nào? Có xinh đẹp không?"
"Tôi nghĩ cô tự xem đi." Bác sĩ quay qua gọi y tá, cô ta lấy trong túi áo cái gương cầm tay đưa cho ả.
Yến Nhi hít thở sâu, hai tay nhận lấy, ả từ từ đưa lên soi, một gương mặt rất đẹp hiện ra trong gương, rất quen thuộc! Yến Nhi cánh môi run run, hai mắt đỏ hoe, một giọt nước mắt chảy dọc xuống gò má, ả sờ gương mặt phản chiếu trong gương:
"Cuối cùng... Cuối cùng tôi cũng sở hữu gương mặt này!"
Lưu Nhược Lam đứng bên cạnh giường, một tay đặt lên vai ả:
"Cô có thể làm mọi thứ mà cô muốn."
"Tôi không còn phải trốn chạy nữa, chấp nhận hi sinh để mang gương mặt của kẻ thù vì muốn chờ đợi đến ngày này."
Lưu Nhược Lam hơi bấu vào bả vai ả, suỵt một tiếng. Cô ta nháy mắt với vị bác sĩ, ông ta gật nhẹ đầu cùng y tá đi ra ngoài, còn lại hai người trong phòng.
"Cô phải cẩn thận chứ! Lúc nãy nếu không có tôi thì mọi chuyện bị bại lộ rồi." Cô ta buông ả ra, tay nắm sau gáy xoay cổ qua lại, ngồi phịch xuống giường.
"..." Yến Nhi chỉ thoáng liếc nhìn Lưu Nhược Lam, ả hừ lạnh tiếp tục nhìn ngắm diện mạo mới.
"Không uổng công cô hi sinh... Cô tính làm gì?"
"Tôi sẽ gặp lại người quen. Dù sao cũng lâu rồi không gặp." Yến Nhi quăng gương lên bàn, hai tay chống ra sau, ánh mắt hung ác cùng nụ cười nham hiểm khiến ả càng trở nên tàn nhẫn hơn.
Yến Nhi có một kế hoạch trong đầu, ả không nói rõ cho Lưu Nhược Lam bởi vì ả sắp làm một chuyện rất nguy hiểm.
Có thể phải đánh đổi cả tính mạng!
Lưu Nhược Lam quan sát biểu hiện của ả, cô ta dự cảm không lành:
"Lỡ như bọn họ phát hiện ra cô là giả mạo..."
"Vậy thì đã sao? Tôi thật muốn xem với gương mặt này Lâm Tạ Phong có dám ra tay không?" Yến Nhi nói xong rồi bật cười một cách điên dại.
"Rất hoàn hảo."
Yến Nhi từ từ mở mắt, ả áp hai tay lên mặt, sờ nhẹ để cảm nhận từng đường nét:
"Bác sĩ! Tôi giờ thế nào? Có xinh đẹp không?"
"Tôi nghĩ cô tự xem đi." Bác sĩ quay qua gọi y tá, cô ta lấy trong túi áo cái gương cầm tay đưa cho ả.
Yến Nhi hít thở sâu, hai tay nhận lấy, ả từ từ đưa lên soi, một gương mặt rất đẹp hiện ra trong gương, rất quen thuộc! Yến Nhi cánh môi run run, hai mắt đỏ hoe, một giọt nước mắt chảy dọc xuống gò má, ả sờ gương mặt phản chiếu trong gương:
"Cuối cùng... Cuối cùng tôi cũng sở hữu gương mặt này!"
Lưu Nhược Lam đứng bên cạnh giường, một tay đặt lên vai ả:
"Cô có thể làm mọi thứ mà cô muốn."
"Tôi không còn phải trốn chạy nữa, chấp nhận hi sinh để mang gương mặt của kẻ thù vì muốn chờ đợi đến ngày này."
Lưu Nhược Lam hơi bấu vào bả vai ả, suỵt một tiếng. Cô ta nháy mắt với vị bác sĩ, ông ta gật nhẹ đầu cùng y tá đi ra ngoài, còn lại hai người trong phòng.
"Cô phải cẩn thận chứ! Lúc nãy nếu không có tôi thì mọi chuyện bị bại lộ rồi." Cô ta buông ả ra, tay nắm sau gáy xoay cổ qua lại, ngồi phịch xuống giường.
"..." Yến Nhi chỉ thoáng liếc nhìn Lưu Nhược Lam, ả hừ lạnh tiếp tục nhìn ngắm diện mạo mới.
"Không uổng công cô hi sinh... Cô tính làm gì?"
"Tôi sẽ gặp lại người quen. Dù sao cũng lâu rồi không gặp." Yến Nhi quăng gương lên bàn, hai tay chống ra sau, ánh mắt hung ác cùng nụ cười nham hiểm khiến ả càng trở nên tàn nhẫn hơn.
Yến Nhi có một kế hoạch trong đầu, ả không nói rõ cho Lưu Nhược Lam bởi vì ả sắp làm một chuyện rất nguy hiểm.
Có thể phải đánh đổi cả tính mạng!
Lưu Nhược Lam quan sát biểu hiện của ả, cô ta dự cảm không lành:
"Lỡ như bọn họ phát hiện ra cô là giả mạo..."
"Vậy thì đã sao? Tôi thật muốn xem với gương mặt này Lâm Tạ Phong có dám ra tay không?" Yến Nhi nói xong rồi bật cười một cách điên dại.
Bình luận facebook