Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 178
"Cảm ơn em trước."
Tần Hạo tháo tạp dề để lên kệ, anh ta chạy ra ngoài phòng khách, trước khi lên lầu còn dặn đám người Lâm Tạ Phong:
"Các cậu ngồi sofa đợi một chút. Tớ lên lầu dẫn Phi Yến xuống."
"Không sao. Cậu lên chăm sóc em ấy đi." Lâm Tạ Phong lắc đầu, anh ngồi xuống đối diện Hắc Tiệp và Tào Khê.
Thẩm Tư Linh tập trung nấu trong bếp, cô giúp Tần Hạo sửa lại nồi cháo. Còn Lâm Tạ Phong ở bên ngoài cứ ngó nhìn vào trong bếp, hai con người phía trước anh lại đang âu yếm nhau.
Đáng ghét!
Anh không chịu nổi nữa, đứng dậy đi vào bên trong, để lại không gian phòng khách yên tĩnh riêng tư cho Hắc Tiệp và Tào Khê.
"Sao không đợi ở ngoài? Anh vào đây làm gì?" Thẩm Tư Linh quay lại đã thấy anh khoanh tay, đứng nghiêng người dựa vào cửa, cô vội hỏi.
Lâm Tạ Phong thở dài, anh lại gần, dựa cằm lên vai cô, hai tay chống lên kệ bếp, mũi tham lam hít lấy mùi hương trên tóc.
"Ở ngoài anh cô đơn quá thôi thà vào đây với em còn hơn."
"Em đang bận nấu cháo mà." Thẩm Tư Linh bật cười, cô vỗ nhẹ vào má Lâm Tạ Phong.
Loading...
"Em cứ nấu đi, anh ở đây xem em nấu."
"Thôi đi. Em nghe tiếng ở ngoài giống của Phi Yến, chắc họ xuống rồi đó, anh mau ra ngoài đi, em nấu sắp xong rồi."
Lâm Tạ Phong giở thói nhõng nhẽo, anh thật lòng không muốn đi nhưng vẫn nghe lời cô, đành lủi thủi đi ra phòng khách để Thẩm Tư Linh trong bếp. Cô lấy một muỗng nhỏ thử lại cháo lần cuối, khi đã vừa ý thì tắt bếp, đóng nắp nồi sau đó cũng ra ngoài.
Ở phòng khách.
Tần Hạo đỡ Phi Yến từ từ ngồi xuống, anh ta lấy gối nhét sau lưng để Phi Yến dựa vào. Thẩm Tư Linh vừa đến, cô ngồi bên cạnh Tào Khê, tiện tay rót một ly nước cho Phi Yến.
"Uống nước đi Phi Yến."
"Cảm ơn nha."
Phi Yến vui vẻ cầm lấy ly nước, chậm rãi uống đến hết. Tần Hạo để ly nước lên bàn giúp Phi Yến, rồi lấy giấy khô lau miệng cho cô ấy.
"Các cậu qua thăm. Mình vui lắm đó."
"Bạn bè với nhau mà. Nghe cậu xuất viện là bọn tớ qua thăm liền." Tào Khê tươi cười.
Thẩm Tư Linh tiếp lời:
"Cậu thấy trong người sao rồi?"
"Tớ thấy ổn rồi. Lúc còn trong bệnh viện cả người tớ mệt rã rời." Phi Yến vừa nói, tay trái vừa đưa lên bóp vai.
"Ai vừa mới sinh cũng đều vậy mà. Anh Hạo có nấu cháo cho cậu đó, để ở dưới bếp." Cô chỉ tay vào trong bếp.
Phi Yến quay mặt vào bếp, cô ấy hít hít mũi, hào hứng nói:
"Thật hả? Tớ thấy đói rồi, hay là mấy cậu ở lại ăn chung luôn đi."
Hắc Tiệp và Lâm Tạ Phong im lặng nãy giờ, không đợi Thẩm Tư Linh và Tào Khê lên tiếng, hai người đã đồng thanh trả lời:
"Hân hạnh quá! Chúng tôi không khách sáo!"
Tào Khê và Thẩm Tư Linh nhìn nhau rồi nhìn hai người đàn ông phong thái ung dung, thản nhiên như ở nhà, không hiểu sao hai người này sung sức dữ, trả lời mà còn đồng thanh nữa, đúng là bạn thân có khác.
"Vậy để tớ vào trong dọn thức ăn." Phi Yến nói xong, định đứng dậy thì bị Thẩm Tư Linh ngăn lại.
Cô kéo Tào Khê lại rồi nói:
"Cậu ngồi đây đi. Để bọn tớ dọn giúp cho."
"Cần bọn anh giúp không?" Hắc Tiệp lên tiếng.
Thẩm Tư Linh lắc đầu, vội từ chối:
"Không cần! Hai anh chỉ cần ngồi im trên ghế sofa là được."
Tào Khê chưa kịp phản ứng đã bị Thẩm Tư Linh đẩy vào trong bếp, cô đi ngang qua còn nháy mắt với Tần Hạo. Tần Hạo hài lòng, anh ta lén đưa ngón cái lên tán thưởng cô.
Đợi Thẩm Tư Linh và Tào Khê dọn xong thức ăn, bên ngoài phòng khách lại yên ắng trở lại. Tần Hạo thì chăm lo cho Phi Yến, còn Lâm Tạ Phong và Hắc Tiệp thì không biết làm gì ngoài dán mắt vào điện thoại làm việc.
Mười phút sau.
Tiếng leng keng trong bếp, mùi thơm của đồ ăn lan ra phòng khách, bao nhiêu cái bụng bắt đầu kêu lên.
"Xong rồi. Mọi người xuống dùng bữa đi." Tào Khê từ trong bếp nói vọng ra ngoài.
Bọn họ ở phòng khách đã rất đói bụng, nhất là Lâm Tạ Phong, anh vừa mới ngủ dậy đã đi liền, miệng còn chưa kịp ăn gì. Thẩm Tư Linh trong lúc đó tranh thủ rửa xoang nồi, đợi mọi người ngồi hết vào chỗ.
"Ưm ngon quá! Anh nấu hết hả?" Phi Yến vừa ăn miếng đầu tiên, ngon đến mức cô ấy không kìm được âm giọng mà la lớn.
Tần Hạo lưỡng lự, không biết có nên nói dối Phi Yến, anh ta lén nhìn Thẩm Tư Linh. Cô mỉm cười, gật đầu, tay ra hiệu cho anh ta.
"Anh... Anh nấu đó. Vừa miệng em không?" Tần Hạo ấp úng nói.
"Ngon lắm đó. Trước giờ sao em không biết anh nấu cháo ngon như vậy?" Phi Yến ăn một cách ngon lành, còn nói thêm:
"Bữa sau anh nấu nữa đi."
"Được rồi... Nếu em thích." Tần Hạo đành nở nụ cười.
Giờ Tần Hạo chỉ còn biết cầu cứu Thẩm Tư Linh thôi, nếu Phi Yến mà biết anh ta nói dối chắc là rất giận anh.
Đợi khi nào đó anh ta sẽ nhờ Thẩm Tư Linh chỉ cho cách nấu cháo.
Tần Hạo tháo tạp dề để lên kệ, anh ta chạy ra ngoài phòng khách, trước khi lên lầu còn dặn đám người Lâm Tạ Phong:
"Các cậu ngồi sofa đợi một chút. Tớ lên lầu dẫn Phi Yến xuống."
"Không sao. Cậu lên chăm sóc em ấy đi." Lâm Tạ Phong lắc đầu, anh ngồi xuống đối diện Hắc Tiệp và Tào Khê.
Thẩm Tư Linh tập trung nấu trong bếp, cô giúp Tần Hạo sửa lại nồi cháo. Còn Lâm Tạ Phong ở bên ngoài cứ ngó nhìn vào trong bếp, hai con người phía trước anh lại đang âu yếm nhau.
Đáng ghét!
Anh không chịu nổi nữa, đứng dậy đi vào bên trong, để lại không gian phòng khách yên tĩnh riêng tư cho Hắc Tiệp và Tào Khê.
"Sao không đợi ở ngoài? Anh vào đây làm gì?" Thẩm Tư Linh quay lại đã thấy anh khoanh tay, đứng nghiêng người dựa vào cửa, cô vội hỏi.
Lâm Tạ Phong thở dài, anh lại gần, dựa cằm lên vai cô, hai tay chống lên kệ bếp, mũi tham lam hít lấy mùi hương trên tóc.
"Ở ngoài anh cô đơn quá thôi thà vào đây với em còn hơn."
"Em đang bận nấu cháo mà." Thẩm Tư Linh bật cười, cô vỗ nhẹ vào má Lâm Tạ Phong.
Loading...
"Em cứ nấu đi, anh ở đây xem em nấu."
"Thôi đi. Em nghe tiếng ở ngoài giống của Phi Yến, chắc họ xuống rồi đó, anh mau ra ngoài đi, em nấu sắp xong rồi."
Lâm Tạ Phong giở thói nhõng nhẽo, anh thật lòng không muốn đi nhưng vẫn nghe lời cô, đành lủi thủi đi ra phòng khách để Thẩm Tư Linh trong bếp. Cô lấy một muỗng nhỏ thử lại cháo lần cuối, khi đã vừa ý thì tắt bếp, đóng nắp nồi sau đó cũng ra ngoài.
Ở phòng khách.
Tần Hạo đỡ Phi Yến từ từ ngồi xuống, anh ta lấy gối nhét sau lưng để Phi Yến dựa vào. Thẩm Tư Linh vừa đến, cô ngồi bên cạnh Tào Khê, tiện tay rót một ly nước cho Phi Yến.
"Uống nước đi Phi Yến."
"Cảm ơn nha."
Phi Yến vui vẻ cầm lấy ly nước, chậm rãi uống đến hết. Tần Hạo để ly nước lên bàn giúp Phi Yến, rồi lấy giấy khô lau miệng cho cô ấy.
"Các cậu qua thăm. Mình vui lắm đó."
"Bạn bè với nhau mà. Nghe cậu xuất viện là bọn tớ qua thăm liền." Tào Khê tươi cười.
Thẩm Tư Linh tiếp lời:
"Cậu thấy trong người sao rồi?"
"Tớ thấy ổn rồi. Lúc còn trong bệnh viện cả người tớ mệt rã rời." Phi Yến vừa nói, tay trái vừa đưa lên bóp vai.
"Ai vừa mới sinh cũng đều vậy mà. Anh Hạo có nấu cháo cho cậu đó, để ở dưới bếp." Cô chỉ tay vào trong bếp.
Phi Yến quay mặt vào bếp, cô ấy hít hít mũi, hào hứng nói:
"Thật hả? Tớ thấy đói rồi, hay là mấy cậu ở lại ăn chung luôn đi."
Hắc Tiệp và Lâm Tạ Phong im lặng nãy giờ, không đợi Thẩm Tư Linh và Tào Khê lên tiếng, hai người đã đồng thanh trả lời:
"Hân hạnh quá! Chúng tôi không khách sáo!"
Tào Khê và Thẩm Tư Linh nhìn nhau rồi nhìn hai người đàn ông phong thái ung dung, thản nhiên như ở nhà, không hiểu sao hai người này sung sức dữ, trả lời mà còn đồng thanh nữa, đúng là bạn thân có khác.
"Vậy để tớ vào trong dọn thức ăn." Phi Yến nói xong, định đứng dậy thì bị Thẩm Tư Linh ngăn lại.
Cô kéo Tào Khê lại rồi nói:
"Cậu ngồi đây đi. Để bọn tớ dọn giúp cho."
"Cần bọn anh giúp không?" Hắc Tiệp lên tiếng.
Thẩm Tư Linh lắc đầu, vội từ chối:
"Không cần! Hai anh chỉ cần ngồi im trên ghế sofa là được."
Tào Khê chưa kịp phản ứng đã bị Thẩm Tư Linh đẩy vào trong bếp, cô đi ngang qua còn nháy mắt với Tần Hạo. Tần Hạo hài lòng, anh ta lén đưa ngón cái lên tán thưởng cô.
Đợi Thẩm Tư Linh và Tào Khê dọn xong thức ăn, bên ngoài phòng khách lại yên ắng trở lại. Tần Hạo thì chăm lo cho Phi Yến, còn Lâm Tạ Phong và Hắc Tiệp thì không biết làm gì ngoài dán mắt vào điện thoại làm việc.
Mười phút sau.
Tiếng leng keng trong bếp, mùi thơm của đồ ăn lan ra phòng khách, bao nhiêu cái bụng bắt đầu kêu lên.
"Xong rồi. Mọi người xuống dùng bữa đi." Tào Khê từ trong bếp nói vọng ra ngoài.
Bọn họ ở phòng khách đã rất đói bụng, nhất là Lâm Tạ Phong, anh vừa mới ngủ dậy đã đi liền, miệng còn chưa kịp ăn gì. Thẩm Tư Linh trong lúc đó tranh thủ rửa xoang nồi, đợi mọi người ngồi hết vào chỗ.
"Ưm ngon quá! Anh nấu hết hả?" Phi Yến vừa ăn miếng đầu tiên, ngon đến mức cô ấy không kìm được âm giọng mà la lớn.
Tần Hạo lưỡng lự, không biết có nên nói dối Phi Yến, anh ta lén nhìn Thẩm Tư Linh. Cô mỉm cười, gật đầu, tay ra hiệu cho anh ta.
"Anh... Anh nấu đó. Vừa miệng em không?" Tần Hạo ấp úng nói.
"Ngon lắm đó. Trước giờ sao em không biết anh nấu cháo ngon như vậy?" Phi Yến ăn một cách ngon lành, còn nói thêm:
"Bữa sau anh nấu nữa đi."
"Được rồi... Nếu em thích." Tần Hạo đành nở nụ cười.
Giờ Tần Hạo chỉ còn biết cầu cứu Thẩm Tư Linh thôi, nếu Phi Yến mà biết anh ta nói dối chắc là rất giận anh.
Đợi khi nào đó anh ta sẽ nhờ Thẩm Tư Linh chỉ cho cách nấu cháo.
Bình luận facebook