Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
"Không nói? Được, tao bắt cả hai!"
Rồi chúng chạy tới bắt lấy tôi và Thùy Vân. Cả hai đứa ra sức giãy giụa nhưng cuối cùng vẫn bị bịt miệng trói lên xe. Chưa lúc nào tôi sợ hãi như lúc này, tôi chợt nghĩ tới cha nuôi. Nếu cha nuôi mà có ở đây chắc chắn tôi sẽ không phải bị thế này....
Họ lấy hai cái bao tải trùm kín đầu tôi và Thùy Vân rồi giải đến một căn phòng. Mặc dù bị bịt mắt nhưng tôi có thể cảm nhận được ở đây có rất nhiều người, hơi lạnh từ một vị trí nào đó lan tỏa khắp nơi làm người ta không rét mà run, sự u ám bao trùm khắp mọi nơi.
Có một người hỏi:
"Sao lại đến hai đứa?"
Một tên đáp:
"Hỏi không đứa nào nhận, đành lôi cả hai đứa đi luôn"
Có lẽ bọn chúng cũng không để ý lắm đến việc một đứa hay hai đứa, trước sau gì cũng đều có kết cục như nhau cả thôi
Bỗng nhiên tiếng hét thất kinh của một người đàn ông vang lên:
"Thùy Vân....Thùy Vân!"
Tôi nghe tiếng của ba Thùy Vân run rẩy cầu xin:
"Lão đại, lão đại, anh tha cho con tôi. Tôi xin anh, con tôi nó còn rất nhỏ, nó không quan hệ tới việc này. Tôi xin anh...."
Người được gọi là "Lão đại" không nói gì, tôi không nghe hắn nói. Nhưng có một tên trả lời thay hắn:
"Nếu mày chịu nói ra chỗ hàng đó được bán cho ai, lão đại sẽ tha cho cha con mày. Còn không...." hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối, không khó để nghe ra ý tứ uy hiếp rõ mồn một.
Mồ hôi lạnh túa ra toàn thân, tôi lại nghe tiếng Thùy Vân khiếp đảm kêu lên:
"Ba, ba đã làm gì vậy ba? Không phải ba... đang đi công tác sao?"
Ba Thùy Vân không trả lời, ông ấy tiếp tục cầu xin Lão đại, giọng run run khẩn thiết đáng thương:
"Lão đại, tôi thật không biết gì hết. Là tiểu Ngũ nhờ tôi chuyển hộ một xe hàng đến địa điểm ở tỉnh Tây rồi sau đó nó lại đem đi tiếp. Tôi không biết, tôi thật sự không biết. Anh muốn giết tôi cũng được, nhưng con tôi nó không có tội, xin anh tha cho nó..."
Rồi tiếng gậy sắt vang lên, va vào nhau. Như là đang đập một cái gì đó, tôi nghe được tiếng la thảm thiết:
"A... chân tôi..."
Đến lúc này, tôi mới nghe một giọng nói âm lãnh trầm thấp phát ra, có vẻ đây mới là lão đại:
"Chú không biết? Chú chuyển hàng mà dám nói không biết? Vậy từ trước đến nay, tổ chức giao nhiệm vụ cho chú đều như vậy?"
Dừng một lát, tôi cảm thây có một ánh mắt đảo qua chỗ tôi và Thùy Vân, nhưng chỉ là thoáng qua. Người đó lại nói tiếp:
"Đứa con gái của chú.... chắc là trinh nữ?"
Giọng nói này, khí thế này, hình như quen lắm.... Tôi giật nảy mình, không thể nào. Không thể nào là ông ấy! Cha nuôi tôi, không thể xuất hiện ở đây.
Nhưng hắn nói như vậy, lẽ nào họ muốn....? Tôi cắn nát đôi môi để giảm bớt sợ hãi, ba Thùy Vân vừa nghe tới đây vội vã hét lên:
"Lão đại, xin anh... con tôi nó không có tội, tôi xin anh"
Một tên khác lại xen vào:
"Mày có biết trong cái giới này, phản bội tổ chức của lão đại là đồng nghĩa với việc gì không?"
Ba của Thùy Vân gần như gục ngã:
"Tôi không có, tôi không có...."
Bây giờ tôi cố gắng lắng tai thật kỹ, nhưng vẫn là giọng nói ấy, thản nhiên nói:
"Đứa con gái của chú, để xem có bao nhiêu phóng đãng...."
Đến lúc này, tôi toàn thân run rẩy, hoàn toàn rơi vào hầm băng. Tôi không thể tin được, người cha nuôi luôn luôn dịu dàng ôn nhu với tôi và người này, hoàn toàn không giống nhau, không giống chút gì hết ngoại trừ giọng nói. Cha nuôi tôi vẫn luôn ôn hòa, còn người này tàn nhẫn, cực kì tàn nhẫn. Nhưng tôi nhớ lại, hình như ngày đầu tiên gặp ông ấy, sự tàn nhẫn trong mắt ông ấy tôi đã từng thấy qua.
Tôi lấy hết can đảm, mở miệng thăm dò:
"Cha nuôi?"
Không khí đang căng thẳng đột nhiên yên tĩnh lạ thường, hơi thở của lão đại từ bình tĩnh lạnh lùng dần dần chuyển sang khẩn trương. Tôi có cảm giác, mọi thứ đều sụp đổ. Cha nuôi tôi... lẽ nào thật là cha nuôi tôi?
Một lúc sau, bao tải trên đầu tôi được một người mở ra, tôi ngước mắt lên nhìn, dáng người cao ráo, mái tóc ấy, gương mặt ấy....! Qủa nhiên là ông ấy, quả nhiên là Diệp Sở_cha nuôi của tôi. Người cha nuôi tôi hết mực yêu thương lại là ông trùm hắc đạo! Cho dù năm đó bị cha mẹ tàn nhẫn vứt đi tôi cũng không cảm thây thống khổ như lúc này, trái tim... như bị ai bóp nghẹt!
Rồi chúng chạy tới bắt lấy tôi và Thùy Vân. Cả hai đứa ra sức giãy giụa nhưng cuối cùng vẫn bị bịt miệng trói lên xe. Chưa lúc nào tôi sợ hãi như lúc này, tôi chợt nghĩ tới cha nuôi. Nếu cha nuôi mà có ở đây chắc chắn tôi sẽ không phải bị thế này....
Họ lấy hai cái bao tải trùm kín đầu tôi và Thùy Vân rồi giải đến một căn phòng. Mặc dù bị bịt mắt nhưng tôi có thể cảm nhận được ở đây có rất nhiều người, hơi lạnh từ một vị trí nào đó lan tỏa khắp nơi làm người ta không rét mà run, sự u ám bao trùm khắp mọi nơi.
Có một người hỏi:
"Sao lại đến hai đứa?"
Một tên đáp:
"Hỏi không đứa nào nhận, đành lôi cả hai đứa đi luôn"
Có lẽ bọn chúng cũng không để ý lắm đến việc một đứa hay hai đứa, trước sau gì cũng đều có kết cục như nhau cả thôi
Bỗng nhiên tiếng hét thất kinh của một người đàn ông vang lên:
"Thùy Vân....Thùy Vân!"
Tôi nghe tiếng của ba Thùy Vân run rẩy cầu xin:
"Lão đại, lão đại, anh tha cho con tôi. Tôi xin anh, con tôi nó còn rất nhỏ, nó không quan hệ tới việc này. Tôi xin anh...."
Người được gọi là "Lão đại" không nói gì, tôi không nghe hắn nói. Nhưng có một tên trả lời thay hắn:
"Nếu mày chịu nói ra chỗ hàng đó được bán cho ai, lão đại sẽ tha cho cha con mày. Còn không...." hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối, không khó để nghe ra ý tứ uy hiếp rõ mồn một.
Mồ hôi lạnh túa ra toàn thân, tôi lại nghe tiếng Thùy Vân khiếp đảm kêu lên:
"Ba, ba đã làm gì vậy ba? Không phải ba... đang đi công tác sao?"
Ba Thùy Vân không trả lời, ông ấy tiếp tục cầu xin Lão đại, giọng run run khẩn thiết đáng thương:
"Lão đại, tôi thật không biết gì hết. Là tiểu Ngũ nhờ tôi chuyển hộ một xe hàng đến địa điểm ở tỉnh Tây rồi sau đó nó lại đem đi tiếp. Tôi không biết, tôi thật sự không biết. Anh muốn giết tôi cũng được, nhưng con tôi nó không có tội, xin anh tha cho nó..."
Rồi tiếng gậy sắt vang lên, va vào nhau. Như là đang đập một cái gì đó, tôi nghe được tiếng la thảm thiết:
"A... chân tôi..."
Đến lúc này, tôi mới nghe một giọng nói âm lãnh trầm thấp phát ra, có vẻ đây mới là lão đại:
"Chú không biết? Chú chuyển hàng mà dám nói không biết? Vậy từ trước đến nay, tổ chức giao nhiệm vụ cho chú đều như vậy?"
Dừng một lát, tôi cảm thây có một ánh mắt đảo qua chỗ tôi và Thùy Vân, nhưng chỉ là thoáng qua. Người đó lại nói tiếp:
"Đứa con gái của chú.... chắc là trinh nữ?"
Giọng nói này, khí thế này, hình như quen lắm.... Tôi giật nảy mình, không thể nào. Không thể nào là ông ấy! Cha nuôi tôi, không thể xuất hiện ở đây.
Nhưng hắn nói như vậy, lẽ nào họ muốn....? Tôi cắn nát đôi môi để giảm bớt sợ hãi, ba Thùy Vân vừa nghe tới đây vội vã hét lên:
"Lão đại, xin anh... con tôi nó không có tội, tôi xin anh"
Một tên khác lại xen vào:
"Mày có biết trong cái giới này, phản bội tổ chức của lão đại là đồng nghĩa với việc gì không?"
Ba của Thùy Vân gần như gục ngã:
"Tôi không có, tôi không có...."
Bây giờ tôi cố gắng lắng tai thật kỹ, nhưng vẫn là giọng nói ấy, thản nhiên nói:
"Đứa con gái của chú, để xem có bao nhiêu phóng đãng...."
Đến lúc này, tôi toàn thân run rẩy, hoàn toàn rơi vào hầm băng. Tôi không thể tin được, người cha nuôi luôn luôn dịu dàng ôn nhu với tôi và người này, hoàn toàn không giống nhau, không giống chút gì hết ngoại trừ giọng nói. Cha nuôi tôi vẫn luôn ôn hòa, còn người này tàn nhẫn, cực kì tàn nhẫn. Nhưng tôi nhớ lại, hình như ngày đầu tiên gặp ông ấy, sự tàn nhẫn trong mắt ông ấy tôi đã từng thấy qua.
Tôi lấy hết can đảm, mở miệng thăm dò:
"Cha nuôi?"
Không khí đang căng thẳng đột nhiên yên tĩnh lạ thường, hơi thở của lão đại từ bình tĩnh lạnh lùng dần dần chuyển sang khẩn trương. Tôi có cảm giác, mọi thứ đều sụp đổ. Cha nuôi tôi... lẽ nào thật là cha nuôi tôi?
Một lúc sau, bao tải trên đầu tôi được một người mở ra, tôi ngước mắt lên nhìn, dáng người cao ráo, mái tóc ấy, gương mặt ấy....! Qủa nhiên là ông ấy, quả nhiên là Diệp Sở_cha nuôi của tôi. Người cha nuôi tôi hết mực yêu thương lại là ông trùm hắc đạo! Cho dù năm đó bị cha mẹ tàn nhẫn vứt đi tôi cũng không cảm thây thống khổ như lúc này, trái tim... như bị ai bóp nghẹt!
Bình luận facebook