Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
Nhà chính của Diệp gia nằm ở thành phố B, cách thành phố A của Diệp Sở đến cả nghìn kilomet. Đi xe cũng mất hết ba tiếng đồng hồ căn bản là tách biệt hoàn toàn. Thành phố B người xe đông đúc, sầm uất náo nhiệt hơn thành phố A, vì vậy mà không khí cũng khẩn trương và bận rộn hơn.
Sở dĩ Diệp Sở chọn nơi ở cách xa thành phố B như vậy là vì năm đó không muốn có quan hệ gì với Diệp gia nữa, muốn cách bọn họ càng xa càng tốt. Thế nhưng không ngờ được bây giờ lại phải quay về đây, hơn nữa là quay về sau mười một năm.
Dừng xe trước cổng biệt thự màu đen của Diệp Quân Ninh, Diệp Sở cảm thấy vừa mỉa mai vừa buồn cười. Vệ sĩ đứng thành hai hàng dài, họ đã được dặn dò trước nên nhanh chóng mở cổng, còn cung kính đưa Diệp Sở đi gặp Diệp Quân Ninh. Kiến trúc nơi đây rất rộng và sang trọng vô ngần, hoàn toàn hiển lộ gia thế của chủ nhân nơi này. Diệp Sở hít một hơi, lắc đầu cười:
"Không ngờ, vẫn có thể về đây!"
Diệp Quân Ninh không còn mang vẻ mặt đạo mạo khó gần như lần trước, bây giờ thân thể gầy yếu đôi mắt còn hơi mờ phải đeo kính. Ông mặc bộ âu phục thẳng tắp, nét mặt so với Diệp Sở đều giống đến tám chín phần. Mặc dù thân hình gầy yếu, nhưng khí chất mạnh mẽ và tôn nghiêm là không cách nào thay đổi được.
Diệp Quân Ninh nhìn Diệp Sở bước vào đại sảnh mà lòng nhẹ nhõm hẳn, giọng nói run run của tuổi già vang lên:
"Con cuối cùng cũng chịu quay về!"
Diệp Sở thì không hề thân mật như những người khác khi gặp lại cha mẹ già, hắn nhàn nhạt mở miệng:
"Ba, hôm nay con về đây không phải là để ôn lại chuyện cũ!"
Diệp Quân Ninh nhất thời bị thái độ lạnh nhạt của Diệp Sở làm cho bối rối, ông biết Diệp Sở hận mình như vậy căn bản là sẽ không rảnh rỗi ngồi hàn huyên như người khác. Nhưng trong tâm khảm lại muốn Diệp Sở có thể quan tâm ông một chút. Diệp Quân Ninh khó khăn mở miệng:
"Ta biết, con vẫn còn khoảng cách với ta. Nhưng Sở Nhi, con có thể..." nói tới đây Diệp Sở lạnh lùng cắt lời:
"Ở đây không có ai tên Sở Nhi!"
Diệp Quân Ninh lòng chùn xuống, ông biết vấn đề này có lẽ không thể tiếp tục được nữa bèn chuyển sang một chủ đề khác:
"Con mới về, đường lại xa như vậy. Hôm nay ở lại đây nghỉ ngơi đi, ngày mai rồi bàn bạc"
Diệp Sở thản nhiên nói:
"Được" sau đó người làm lên dẫn hắn vào phòng. Nhìn Diệp Sở xa cách như vậy, Diệp Quân Ninh lại hối hận với quyết định năm đó của mình, nếu sớm biết Diệp Sở nặng tình với Tần Yên như thế ông đã không ép buộc bọn họ. Nhưng mọi thứ đã lỡ làng rồi, có nói gì đi nữa cũng đều vô ích...
Cả đêm hôm đó tại Diệp gia, Diệp Sở không hề chợp mắt. Hắn nhớ lại cảnh trước lúc rời đi Lưu Ly ôm hắn khóc lại bắt hắn phải hứa bình an trở về. Nghỉ đến đây, tâm trí Diệp Sở như được một dòng nước ấm áp chảy qua, ngọt tới tận tâm can. Hắn ra ban công hóng gió, cầm điện thoại lên, chần chừ một lúc mới quyết định nhấn gọi. Diệp Sở chỉ sợ Lưu Ly đang ngủ nên không dám làm phiền giấc ngủ của cô, nhưng mà nỗi nhớ nhung lại khiến hắn ấn phím gọi, Diệp Sở chỉ muốn nghe thấy tiếng của cô một chút, cho dù chỉ là tiếng thở cũng được, hắn thật sự rất muốn nghe. ( Si tình quá rồi anh ey ><)
Đợi khoảng ba mươi giây tưởng cô không bắt máy, Diệp Sở định dập trước nhưng đột nhiên lại nghe tiếng của cô:
"Cha nuôi?"
Tim Diệp Sở chợt nhảy lên một chút, hắn cố dùng giọng bình tĩnh nhất để nói:
"Ừm, con chưa ngủ sao?"
Dừng một lát, bên kia Lưu Ly trả lời:
"Chưa, con đang ngắm sao!"
Diệp Sở có chút ngoài ý muốn, hắn cũng đang đứng ở ban công nhìn lên bầu trời vậy có được coi là ngắm sao như Lưu Ly hay không? Hắn cười cười, tự cho là mình có hơi đa tình rồi chăng.
Diệp Sở rất muốn hỏi "Có nhớ ta không?" nhưng lời ra đến miệng cũng không cách nào nói được, cứ cảm giác có gì đó kỳ quặc nên liền sửa lại:
"Con ăn cơm chưa?"
"Chưa, con không muốn ăn!" nghe vậy Diệp Sở cơ hồ có chút lo lắng, hắn gấp gáp hỏi:
"Sao lại vậy? Đầu bếp nấu không ngon sao? Mai ta sẽ đổi đầu bếp cho con, con thích ăn món gì nói đi ta sẽ cho người gọi đầu bếp nấu ngon nhất đến làm"
Lưu Ly lại đột nhiên nói một câu làm Diệp Sở hạnh phúc đến tay chân bủn rủn:
"Không, bọn họ nấu rất ngon. Nhưng không có cha nuôi ăn cùng, món nào cũng đều nhạt nhẽo!"
"Vậy... sau này ta lại về ăn với con"
Cúp điện thoại rồi mà câu nói đó của Lưu y vẫn cứ bám theo Diệp Sở suốt, cơ hồ là hắn đã quên mất bản thân là ai rồi, tâm phế như bị đem đi ngâm nước nóng, ấm áp ngọt ngào làm Diệp Sở phải cười đến sáng lạn.
Sở dĩ Diệp Sở chọn nơi ở cách xa thành phố B như vậy là vì năm đó không muốn có quan hệ gì với Diệp gia nữa, muốn cách bọn họ càng xa càng tốt. Thế nhưng không ngờ được bây giờ lại phải quay về đây, hơn nữa là quay về sau mười một năm.
Dừng xe trước cổng biệt thự màu đen của Diệp Quân Ninh, Diệp Sở cảm thấy vừa mỉa mai vừa buồn cười. Vệ sĩ đứng thành hai hàng dài, họ đã được dặn dò trước nên nhanh chóng mở cổng, còn cung kính đưa Diệp Sở đi gặp Diệp Quân Ninh. Kiến trúc nơi đây rất rộng và sang trọng vô ngần, hoàn toàn hiển lộ gia thế của chủ nhân nơi này. Diệp Sở hít một hơi, lắc đầu cười:
"Không ngờ, vẫn có thể về đây!"
Diệp Quân Ninh không còn mang vẻ mặt đạo mạo khó gần như lần trước, bây giờ thân thể gầy yếu đôi mắt còn hơi mờ phải đeo kính. Ông mặc bộ âu phục thẳng tắp, nét mặt so với Diệp Sở đều giống đến tám chín phần. Mặc dù thân hình gầy yếu, nhưng khí chất mạnh mẽ và tôn nghiêm là không cách nào thay đổi được.
Diệp Quân Ninh nhìn Diệp Sở bước vào đại sảnh mà lòng nhẹ nhõm hẳn, giọng nói run run của tuổi già vang lên:
"Con cuối cùng cũng chịu quay về!"
Diệp Sở thì không hề thân mật như những người khác khi gặp lại cha mẹ già, hắn nhàn nhạt mở miệng:
"Ba, hôm nay con về đây không phải là để ôn lại chuyện cũ!"
Diệp Quân Ninh nhất thời bị thái độ lạnh nhạt của Diệp Sở làm cho bối rối, ông biết Diệp Sở hận mình như vậy căn bản là sẽ không rảnh rỗi ngồi hàn huyên như người khác. Nhưng trong tâm khảm lại muốn Diệp Sở có thể quan tâm ông một chút. Diệp Quân Ninh khó khăn mở miệng:
"Ta biết, con vẫn còn khoảng cách với ta. Nhưng Sở Nhi, con có thể..." nói tới đây Diệp Sở lạnh lùng cắt lời:
"Ở đây không có ai tên Sở Nhi!"
Diệp Quân Ninh lòng chùn xuống, ông biết vấn đề này có lẽ không thể tiếp tục được nữa bèn chuyển sang một chủ đề khác:
"Con mới về, đường lại xa như vậy. Hôm nay ở lại đây nghỉ ngơi đi, ngày mai rồi bàn bạc"
Diệp Sở thản nhiên nói:
"Được" sau đó người làm lên dẫn hắn vào phòng. Nhìn Diệp Sở xa cách như vậy, Diệp Quân Ninh lại hối hận với quyết định năm đó của mình, nếu sớm biết Diệp Sở nặng tình với Tần Yên như thế ông đã không ép buộc bọn họ. Nhưng mọi thứ đã lỡ làng rồi, có nói gì đi nữa cũng đều vô ích...
Cả đêm hôm đó tại Diệp gia, Diệp Sở không hề chợp mắt. Hắn nhớ lại cảnh trước lúc rời đi Lưu Ly ôm hắn khóc lại bắt hắn phải hứa bình an trở về. Nghỉ đến đây, tâm trí Diệp Sở như được một dòng nước ấm áp chảy qua, ngọt tới tận tâm can. Hắn ra ban công hóng gió, cầm điện thoại lên, chần chừ một lúc mới quyết định nhấn gọi. Diệp Sở chỉ sợ Lưu Ly đang ngủ nên không dám làm phiền giấc ngủ của cô, nhưng mà nỗi nhớ nhung lại khiến hắn ấn phím gọi, Diệp Sở chỉ muốn nghe thấy tiếng của cô một chút, cho dù chỉ là tiếng thở cũng được, hắn thật sự rất muốn nghe. ( Si tình quá rồi anh ey ><)
Đợi khoảng ba mươi giây tưởng cô không bắt máy, Diệp Sở định dập trước nhưng đột nhiên lại nghe tiếng của cô:
"Cha nuôi?"
Tim Diệp Sở chợt nhảy lên một chút, hắn cố dùng giọng bình tĩnh nhất để nói:
"Ừm, con chưa ngủ sao?"
Dừng một lát, bên kia Lưu Ly trả lời:
"Chưa, con đang ngắm sao!"
Diệp Sở có chút ngoài ý muốn, hắn cũng đang đứng ở ban công nhìn lên bầu trời vậy có được coi là ngắm sao như Lưu Ly hay không? Hắn cười cười, tự cho là mình có hơi đa tình rồi chăng.
Diệp Sở rất muốn hỏi "Có nhớ ta không?" nhưng lời ra đến miệng cũng không cách nào nói được, cứ cảm giác có gì đó kỳ quặc nên liền sửa lại:
"Con ăn cơm chưa?"
"Chưa, con không muốn ăn!" nghe vậy Diệp Sở cơ hồ có chút lo lắng, hắn gấp gáp hỏi:
"Sao lại vậy? Đầu bếp nấu không ngon sao? Mai ta sẽ đổi đầu bếp cho con, con thích ăn món gì nói đi ta sẽ cho người gọi đầu bếp nấu ngon nhất đến làm"
Lưu Ly lại đột nhiên nói một câu làm Diệp Sở hạnh phúc đến tay chân bủn rủn:
"Không, bọn họ nấu rất ngon. Nhưng không có cha nuôi ăn cùng, món nào cũng đều nhạt nhẽo!"
"Vậy... sau này ta lại về ăn với con"
Cúp điện thoại rồi mà câu nói đó của Lưu y vẫn cứ bám theo Diệp Sở suốt, cơ hồ là hắn đã quên mất bản thân là ai rồi, tâm phế như bị đem đi ngâm nước nóng, ấm áp ngọt ngào làm Diệp Sở phải cười đến sáng lạn.
Bình luận facebook