• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi (1 Viewer)

  • Chương 143

Một bữa cơm mọi người đều trầm mặc, Đào Du Du còn đang nơm nớp lo sợ, cô cứ nghĩ rằng Vũ Văn Vĩ Thần sẽ vì chuyện Đào Dục Huyên đưa Tiêu Nhã Hinh đi chơi sẽ la mắng cô một trận, nhưng mà ko nghĩ đến, Vũ Văn Vĩ Thần ngoại trừ nói với Tiêu Nhã Hinh vài câu ra, đối với Đào Dục Huyên tội đồng lõa lại không nói một chữ nào.



Ăn xong bữa tối, bởi vì Tiêu Nhã Hinh chơi đùa cả ngày nên mệt mỏi, cô bé đã trở lại phòng mình tắm rửa rồi đi ngủ.



Đào Du Du hơi rối rắm, bởi vì trong lòng cô luôn nhớ đến chuyện Vũ Văn Vĩ Thần muốn mời cô đi xem phim.



Thật ra trong lòng cô có một giọng nói nhỏ đang không ngừng nói bên tai cô, cô có thể từ chối không? Cô có thể đi hay không? Cùng xem phim với Vũ Văn Vĩ Thần, là có ý gì?



Nhưng mà rõ ràng nhận thấy, khi Vũ Văn Vĩ Thần quyết định chuyện gì, sẽ không thể thay đổi.



Ngay lúc cô còn đang ngơ ngác trong phòng thay quần áo, hy vọng Vũ Văn Vĩ Thần sẽ quên mất lúc anh hẹn cô đi xem phim, Hồ Ứng lại gọi điện thoại đến: “Quản gia Đào, cô chuẩn bị xong chưa? Ngài Tổng Thống đã ra ngoài, xin đừng để ngài ấy đợi lâu.”



Đào Du Du run run, cô rất muốn nói, đàn ông đợi phụ nữ đây là đạo lý hiển nhiên sao? Không phải anh ta cảm thấy rất vinh hạnh sao? Vì sao Tổng Thống lại không thể đợi chứ?



Nhưng mà cô không dám nói ra, bởi vì trong phong tục truyền thống, đàn ông chờ đợi phụ nữ, chính là người đàn ông chờ đợi người phụ nữ mà mình yêu.



Mà cô và Tổng Thống là cái gì?



cô không hiểu Vũ Văn Vĩ Thần bị trúng gió gì mà muốn mời cô đi xem phim, cũng có thể là, anh đang có âm mưu quỷ quái gì muốn đùa giỡn với cô.



Ngẫm lại hai chữ “người trong lòng” dùng trên người cô và Vũ Văn Vĩ Thần, chính cô cũng không nhịn được mà phát run.



Vũ Văn Vĩ Thần hiểu ý cô sao?



Lúc Hồ Ứng thúc giục, Đào Du Du lấy tốc độ nhanh nhất thay quần áo.



Lúc trước tuy rằng tuyệt đối không thích hù theo sở thích của Vũ Văn Vĩ Thần thích cô mặc váy màu vàng nhạt, nhưng mà nghĩ đến tính cách phiền phức của Vũ Văn Vĩ Thần, cô vẫn không tự giác thay chiếc váy này.



cô vừa thay đồ vừa lầm bầm: “Tôi tuyệt đối không giống như đầu bếp trưởng đã nói, phụ nữ làm đẹp vì người mình yêu, tôi đang lo lắng anh ta nhìn tôi một cách khó chịu, sau đó còn khinh bỉ tôi, nên tôi mới làm như vậy.”



Liên tục nói với bản thân vài lần, sau khi thay quần áo xong, cô mở cửa phòng đi ra ngoài.



Đến lúc đến đại sảnh, nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần đang ngồi trên ghế sô pha đợi cô, cũng không biết đã đợi bao lâu, dù anh tay áo anh ta cũng thay đổi tới lui đã nhăn nhúm lại.



Lúc Đào Du Du xuất hiện trước mắt anh, anh vừa muốn mở miệng nói cô làm việc quá chậm, khiến anh đợi quá lâu, kết quả vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Đào Du Du khác với phong cách làm việc ngày thường, cuối cùng một chữ cũng không nói nên lời.



Hôm nay nhìn Đào Du Du thật thuần khiết, thật thoải mái.



Mái tóc dài buộc tùy ý sau gáy, bên tai còn có vài lọn tóc nhỏ uốn cong.



Chiếc váy màu vàng nhạt dài đến đầu gối, cổ áo hở để lộ bờ vai ra ngoài, làn da trắng mịn dưới ánh đèn làm động lòng người.



Tuy rằng Đào Du Du luôn trang điểm nhạt, nhưng lúc này không biết vì khẩn trương hay thế nào, nhưng nhìn mặt rất hồng hào, một quả mật đào thành thục, nhìn vào làm cho người ta muốn cắn một ngụm.



“Tổng Thống……..chúng ta có thể xuất phát chưa?” Nhìn thấy ánh mắt Vũ Văn Vĩ Thần vẫn còn lưu luyến dừng trên người cô, Đào Du Du cảm giác có chút không được tự nhiên, vì vậy nhỏ giọng hỏi.



“Ừ, đi thôi.” Vũ Văn Vĩ Thần hồi phục tinh thần thu hồi ánh mắt lại, giống như không nhìn thấy cô, ngẩng đầu đi ra ngoài cửa lớn. Trong lòng đang suy nghĩ, kiếp này anh gặp qua vô số mỹ nhân đều nhìn không hết, vì sao bản thân lại nhìn chằm chằm vào người phụ nữ có diện mạo chỉ trên bậc trung bình đến thất thần như vậy.



Đào Du Du thấy anh đi ra cửa, cô cũng không dám chậm trễ, lập tức cất bước trên đôi giày cao gót nhỏ đi theo.



Xe đã sớm chờ ở cửa, bởi vì đây là Vũ Văn Vĩ Thần ra ngoài, hơn nữa còn giữ bí mật rất cao, vì vậy xe bảo vệ không tính là nhiều, chỉ có hai chiếc xe đi theo sau xe anh ta, hơn nữa vẫn duy trì một khoảng cách nhất định.



Hai người ngồi trên xe đều không nói gì.



Vũ Văn Vĩ Thần không nói chuyện, Đào Du Du cũng không dám mở miệng.



Đến giờ cô vẫn còn cân nhắc, vì sao hôm nay Vũ Văn Vĩ Thần muốn mời cô đi xem phim.



Xe chạy được một đoạn chợt dừng lại.



“Thế nào? Đến rồi sao?” Vũ Văn Vĩ Thần ngồi phía sau không nhìn ra ngoài cửa sổ, mà nhìn lái xe hỏi.



“không phải, Tổng Thống, ở đây kẹt xe rồi.” Lái xe quay đầu lại báo cáo.



“Kẹt xe? Thành phố Định Khôn có thể kẹt xe?” Vũ Văn Vĩ Thần nghe vậy, quay đầu về phía ngoài xe, thấy phía trước có rất nhiều xe dừng lại.



Đào Du Du ngồi một bên lầm bầm: “Còn không phải ngài lãnh đạo sáng suốt, kinh tế quốc gia chúng ta ngày càng tốt, người mua xe ngày càng nhiều, tự nhiên phải kẹt……..”



“cô nói cái gì?” Vũ Văn Vĩ Thần nghe Đào Du Du nói, nhưng không nghe rõ rốt cuộc cô đang nói cái gì, vì vậy quay đầu lại hỏi cô.



“không……….. không có gì………” Đào Du Du liên tục xua tay, cô cũng không muốn nói chuyện với anh, đỡ phải nói không hiểu, càng chọc giận anh ta?”



“Có thể đi đường khác không? Dừng ở chỗ này lãng phí rất nhiều thời gian.” Vũ Văn Vĩ Thần nhìn một hàng xe đậu dài phía trước, cảm thấy không thể chờ đợi, vì vậy hỏi lái xe.



“không có, hơn nữa phía sau xe còn nhiều, muốn quay đầu xe cũng không được, chỗ này cách rạp chiếu phim hai nghìn mét, nói không chừng một chút liền thông xe, Tổng Thống, chúng ta nhẫn nại một chút đi.” Từ trước đến nay lái xe đều biết tính cách của Vũ Văn Vĩ Thần vì vậy chỉ cẩn thận khuyên nhủ.



“Hai nghìn mét? Cậu chờ ở đây, chúng tôi đi đây.” Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, mở cửa xe ra, lập tức xuống xe.



Đào Du Du còn ngồi trên xe trong lúc nhất thời không kịp phản ứng Vũ Văn Vĩ Thần muốn làm gì, kết quả nhìn thấy anh quay đầu nói với mình: “cô còn ngồi ở đây làm gì? Nhanh chóng xuống xe.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom