Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 166
"Anh cảm thấy ước nguyện trong sinh nhật là chuyện không có logic, vậy anh còn muốn hỏi tôi ước nguyện là gì để làm cái gì? Tôi mới không nói cho anh biết." Đào Du Du ghét nhất vẻ mặt khinh thường kia, dường như trong mắt anh, cả thế giới đều rất buồn cười, chỉ có một mình anh là thông minh nhất, tài giỏi nhất.
"Xem ra hẳn là một ước nguyện rất ngu ngốc, nếu không làm sao có thể không dám nói ra." Vũ Văn Vĩ Thần không nhanh không chậm nói lời kích thích cô.
Anh hiểu rất rõ, người phụ nữ này không chịu nổi nhất là phép khích tướng.
Quả nhiên, Đào Du Du vừa nghe Vũ Văn Vĩ Thần nói ước nguyện sinh nhật của cô rất ngu xuẩn, lập tức mặc kệ, cô ngẩng đầu, rất kiêu ngạo nói: "Ước nguyện trong sinh nhật của tôi vĩ đại lắm, anh cho rằng chỉ một mình anh lo lắng sao?"
"Hả? Vĩ đại?" Vũ Văn Vĩ Thần suýt chút nữa bị lời nói kích thích của cô làm phun ngụm trà trong miệng ra ngoài.
Anh nhịn không được liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, trong ánh mắt tràn đầy khinh bỉ, một lúc lâu sau lại nói: "không phải ước nguyện của cô là chạy trốn khỏi tôi chứ?" q
uạc quạc quạc.... .........
Đào Du Du nghe câu trả lời của anh, lập tức trợn tròn mắt.
Anh đoán được, rõ ràng anh đoán được,
Xem ra anh đã biết rõ anh ở trong lòng cô rất nhiều chán ghét.
Thật là tự mình hiểu lấy.
"Thế nào. Ước nguyện này của tôi thật vĩ đại nha.” Vì muốn tiếp tục làm cho anh xấu hổ, Đào Du Du tiếp tục kiêu ngạo nói. Vẻ mặt này, là một bộ dạng “Anh cũng biết anh làm cho người ta không chịu nổi.”
“Thật không phải là ngu ngốc bình thường đâu.” Nhưng mà, Vũ Văn Vĩ Thần không có chút cảm giác mình làm người có bao nhiêu thất bại, ngược lại anh lại càng thêm khinh bỉ nhìn về phía Đào Du Du.
“Cái gì? Ngu ngốc? Rốt cuộc ngu ngốc chỗ nào hả? Rời khỏi anh rồi tôi có thể sống chung hạnh phúc với bọn nhỏ, tôi có thể tự do, anh còn nói tôi ngu ngốc.” Dù sao Đào Du Du cũng cảm thấy bị anh vạch mặt rồi, cũng không có gì lo lắng nữa, cô chính là muốn rời xa anh, rời khỏi Phủ Tổng Thống, dù sao tiền cô kiếm được còn có của cha cô để lại đã đủ cho cô sống rồi. Hơn nữa, cô còn có một mình, nhà cô của cô giàu như vậy thì cô còn sợ gì nữa.
“Nếu là ước nguyện sinh nhật, không phải ước nguyện nên thực hiện một chút càng tốt sao? Một năm chỉ có một lần sinh nhật, cô muốn ước nguyện không thực tế này, không phải rất ngu ngốc, rất lãng phí sao?” Vũ Văn Vĩ Thần nhàn nhã uống trà, nhàn nhã khinh bỉ cô, hoàn toàn không cảm giác mình nói những lời này rất bá đạo, rất tàn nhẫn………
Vì vậy, anh lại thành công làm trong lòng Đào Du Du dâng lên ngọn lửa giận.
Lúc này Đào Du Du gắt gao trừng anh, giống như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Hai mươi giây sau, cô đột nhiên cười âm hiểm, sau đó hung dữ nhìn chằm chằm vào Vũ Văn Vĩ Thần hỏi: “Chẳng lẽ anh muốn giữ tôi lại bên cạnh anh cả đời.”
“Ừ, trước mắt là có quyết định này.” Gật đầu, anh trả lời vô cùng tự nhiên.
“Chẳng lẽ anh đã quên, anh từng nói trước mặt mọi người, chúng ta là quan hệ người yêu, anh giữ tôi lại bên cạnh cả đời, chẳng lẽ không sợ không tìm được vợ sao?” Cô cũng không tin, chờ cho anh không còn làm Tổng Thống nữa, còn bởi vì cô biết đến bí mật kia nên tiếp tục giữ cô lại bên cạnh. Trên đời có một người phụ nữ nào có thể chấp nhận được chồng mình và quản gia của mình đã từng là quan hệ người yêu chứ.
“Cho nên, vì đền bù tôi không tìm được vợ, cô phải tiếp tục thực hiện trách nhiệm của người yêu biết không?” Anh nói xong, đột nhiên đứng lên, làm khoảng cách giữa hai người rút ngắn.
“Cái gì là trách nhiệm của người yêu?” Đào Du Du bị anh làm hôn mê rồi, hoàn toàn không hiểu lời anh nói có ý gì.
“Trách nhiệm của người yêu chính là, ví dụ, giống như bây giờ khi ở trước hoa dưới trăng, chuyện chúng ta muốn làm chính làm…..” anh nói xong, khóe miệng nhếch lên nụ cười xấu xa, vươn tay ra, bỗng chốt tìm được thắt lưng Đào Du Du, sau đó dùng lực kéo, kéo cả người cô đến, dán chặt vào người anh.
Ngay sau đó, lúc cô còn chưa kịp phản ứng, môi của anh nhanh chóng chiếm lấy môi cô.
Trong chớp mắt môi hai người chạm vào nhau, Đào Du Du cảm thấy cả người như có dòng điện chạy qua, làm tê dại cả người, làm cho đầu óc cô không biết nên phản ứng ra sao.
Lúc này đây anh không phải đang trêu đùa cô.
Ngay lúc cô không kịp đề phòng, đầu lưỡi của anh nhẹ nhàng đưa ra, linh hoạt tiến vào trong miệng cô, đi tìm cái lưỡi thơm tho của cô, Đào Du Du hoảng sợ ngửa người ra, hai mắt cũng mở thật to.
Nhưng mà anh không cho cô cơ hội chạy trốn, đôi môi chăm chú hút lấy hương thơm trên môi cô, đầu lưỡi trong miệng cô nhẹ nhàng di chuyển, đùa giỡn với mỗi dây thân kinh trong đầu óc cô.
“Ưm……..” Đào Du Du chưa từng bị người khác hôn, chính xác mà nói, nụ hôn của cô, trừ bỏ hai đứa con ra, dường như tất cả đều bị Vũ Văn Vĩ Thần cướp lấy.
Nụ hôn của anh không tính là rất có kỹ xảo, như đối phó với Đào Du Du như vậy là đủ rồi, vì vậy, khi anh mạnh mẽ tấn công, Đào Du Du lập tức muốn trốn cũng không thể trốn.
Cuối cùng, một tiếng thét chói tai vang lên, rốt cuộc cô cũng được thả ra.
Đúng vậy, không có sai, tiếng thét này đến từ ngài Tổng Thống thân ái của chúng ta.
Mà nguyên nhân là, môi dưới của anh bị một người phụ nữ nào không biết sống chết hung hăng cắn một cái.
“Người phụ nữ ngu ngốc này, cô là chó sao?” Sau khi đẩy Đào Du Du ra, Vũ Văn Vĩ Thần vừa che môi mình, vừa gào thét lên.
“Đúng vậy, tôi chính là chó, ai như anh, sắc lang, còn là đại sắc lang. Hừ ……” Đào Du Du tuyệt không sợ hãi đối với sự giận dữ của Vũ Văn Vĩ Thần, cô rất đắc ý đối với sự khôn khéo của mình trong lúc phòng vệ.
Trong lòng nói thầm, cho anh chiếm tiện nghi của tôi, cho cường hôn tôi, tôi sẽ cho anh biết tay…….
Vũ Văn Vĩ Thần đối với người phụ nữ vẻ mặt chánh nghĩa lẫm liệt trước mặt mình cảm thấy rất khó chịu.
Cái gì gọi là biến thái, hèn hạ vô sỉ, hiện tại rất tốt, đã thăng cấp đến sắc lang rồi.
Thật không biết lần sau, trong miệng cô có thể phun ra từ ngữ gì nữa.
"Xem ra hẳn là một ước nguyện rất ngu ngốc, nếu không làm sao có thể không dám nói ra." Vũ Văn Vĩ Thần không nhanh không chậm nói lời kích thích cô.
Anh hiểu rất rõ, người phụ nữ này không chịu nổi nhất là phép khích tướng.
Quả nhiên, Đào Du Du vừa nghe Vũ Văn Vĩ Thần nói ước nguyện sinh nhật của cô rất ngu xuẩn, lập tức mặc kệ, cô ngẩng đầu, rất kiêu ngạo nói: "Ước nguyện trong sinh nhật của tôi vĩ đại lắm, anh cho rằng chỉ một mình anh lo lắng sao?"
"Hả? Vĩ đại?" Vũ Văn Vĩ Thần suýt chút nữa bị lời nói kích thích của cô làm phun ngụm trà trong miệng ra ngoài.
Anh nhịn không được liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, trong ánh mắt tràn đầy khinh bỉ, một lúc lâu sau lại nói: "không phải ước nguyện của cô là chạy trốn khỏi tôi chứ?" q
uạc quạc quạc.... .........
Đào Du Du nghe câu trả lời của anh, lập tức trợn tròn mắt.
Anh đoán được, rõ ràng anh đoán được,
Xem ra anh đã biết rõ anh ở trong lòng cô rất nhiều chán ghét.
Thật là tự mình hiểu lấy.
"Thế nào. Ước nguyện này của tôi thật vĩ đại nha.” Vì muốn tiếp tục làm cho anh xấu hổ, Đào Du Du tiếp tục kiêu ngạo nói. Vẻ mặt này, là một bộ dạng “Anh cũng biết anh làm cho người ta không chịu nổi.”
“Thật không phải là ngu ngốc bình thường đâu.” Nhưng mà, Vũ Văn Vĩ Thần không có chút cảm giác mình làm người có bao nhiêu thất bại, ngược lại anh lại càng thêm khinh bỉ nhìn về phía Đào Du Du.
“Cái gì? Ngu ngốc? Rốt cuộc ngu ngốc chỗ nào hả? Rời khỏi anh rồi tôi có thể sống chung hạnh phúc với bọn nhỏ, tôi có thể tự do, anh còn nói tôi ngu ngốc.” Dù sao Đào Du Du cũng cảm thấy bị anh vạch mặt rồi, cũng không có gì lo lắng nữa, cô chính là muốn rời xa anh, rời khỏi Phủ Tổng Thống, dù sao tiền cô kiếm được còn có của cha cô để lại đã đủ cho cô sống rồi. Hơn nữa, cô còn có một mình, nhà cô của cô giàu như vậy thì cô còn sợ gì nữa.
“Nếu là ước nguyện sinh nhật, không phải ước nguyện nên thực hiện một chút càng tốt sao? Một năm chỉ có một lần sinh nhật, cô muốn ước nguyện không thực tế này, không phải rất ngu ngốc, rất lãng phí sao?” Vũ Văn Vĩ Thần nhàn nhã uống trà, nhàn nhã khinh bỉ cô, hoàn toàn không cảm giác mình nói những lời này rất bá đạo, rất tàn nhẫn………
Vì vậy, anh lại thành công làm trong lòng Đào Du Du dâng lên ngọn lửa giận.
Lúc này Đào Du Du gắt gao trừng anh, giống như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Hai mươi giây sau, cô đột nhiên cười âm hiểm, sau đó hung dữ nhìn chằm chằm vào Vũ Văn Vĩ Thần hỏi: “Chẳng lẽ anh muốn giữ tôi lại bên cạnh anh cả đời.”
“Ừ, trước mắt là có quyết định này.” Gật đầu, anh trả lời vô cùng tự nhiên.
“Chẳng lẽ anh đã quên, anh từng nói trước mặt mọi người, chúng ta là quan hệ người yêu, anh giữ tôi lại bên cạnh cả đời, chẳng lẽ không sợ không tìm được vợ sao?” Cô cũng không tin, chờ cho anh không còn làm Tổng Thống nữa, còn bởi vì cô biết đến bí mật kia nên tiếp tục giữ cô lại bên cạnh. Trên đời có một người phụ nữ nào có thể chấp nhận được chồng mình và quản gia của mình đã từng là quan hệ người yêu chứ.
“Cho nên, vì đền bù tôi không tìm được vợ, cô phải tiếp tục thực hiện trách nhiệm của người yêu biết không?” Anh nói xong, đột nhiên đứng lên, làm khoảng cách giữa hai người rút ngắn.
“Cái gì là trách nhiệm của người yêu?” Đào Du Du bị anh làm hôn mê rồi, hoàn toàn không hiểu lời anh nói có ý gì.
“Trách nhiệm của người yêu chính là, ví dụ, giống như bây giờ khi ở trước hoa dưới trăng, chuyện chúng ta muốn làm chính làm…..” anh nói xong, khóe miệng nhếch lên nụ cười xấu xa, vươn tay ra, bỗng chốt tìm được thắt lưng Đào Du Du, sau đó dùng lực kéo, kéo cả người cô đến, dán chặt vào người anh.
Ngay sau đó, lúc cô còn chưa kịp phản ứng, môi của anh nhanh chóng chiếm lấy môi cô.
Trong chớp mắt môi hai người chạm vào nhau, Đào Du Du cảm thấy cả người như có dòng điện chạy qua, làm tê dại cả người, làm cho đầu óc cô không biết nên phản ứng ra sao.
Lúc này đây anh không phải đang trêu đùa cô.
Ngay lúc cô không kịp đề phòng, đầu lưỡi của anh nhẹ nhàng đưa ra, linh hoạt tiến vào trong miệng cô, đi tìm cái lưỡi thơm tho của cô, Đào Du Du hoảng sợ ngửa người ra, hai mắt cũng mở thật to.
Nhưng mà anh không cho cô cơ hội chạy trốn, đôi môi chăm chú hút lấy hương thơm trên môi cô, đầu lưỡi trong miệng cô nhẹ nhàng di chuyển, đùa giỡn với mỗi dây thân kinh trong đầu óc cô.
“Ưm……..” Đào Du Du chưa từng bị người khác hôn, chính xác mà nói, nụ hôn của cô, trừ bỏ hai đứa con ra, dường như tất cả đều bị Vũ Văn Vĩ Thần cướp lấy.
Nụ hôn của anh không tính là rất có kỹ xảo, như đối phó với Đào Du Du như vậy là đủ rồi, vì vậy, khi anh mạnh mẽ tấn công, Đào Du Du lập tức muốn trốn cũng không thể trốn.
Cuối cùng, một tiếng thét chói tai vang lên, rốt cuộc cô cũng được thả ra.
Đúng vậy, không có sai, tiếng thét này đến từ ngài Tổng Thống thân ái của chúng ta.
Mà nguyên nhân là, môi dưới của anh bị một người phụ nữ nào không biết sống chết hung hăng cắn một cái.
“Người phụ nữ ngu ngốc này, cô là chó sao?” Sau khi đẩy Đào Du Du ra, Vũ Văn Vĩ Thần vừa che môi mình, vừa gào thét lên.
“Đúng vậy, tôi chính là chó, ai như anh, sắc lang, còn là đại sắc lang. Hừ ……” Đào Du Du tuyệt không sợ hãi đối với sự giận dữ của Vũ Văn Vĩ Thần, cô rất đắc ý đối với sự khôn khéo của mình trong lúc phòng vệ.
Trong lòng nói thầm, cho anh chiếm tiện nghi của tôi, cho cường hôn tôi, tôi sẽ cho anh biết tay…….
Vũ Văn Vĩ Thần đối với người phụ nữ vẻ mặt chánh nghĩa lẫm liệt trước mặt mình cảm thấy rất khó chịu.
Cái gì gọi là biến thái, hèn hạ vô sỉ, hiện tại rất tốt, đã thăng cấp đến sắc lang rồi.
Thật không biết lần sau, trong miệng cô có thể phun ra từ ngữ gì nữa.
Bình luận facebook