Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 185
Mạc Lâm từ trong đám người đi ra, theo sự chỉ dẫn của người bồi bàn tìm kiếm nhà vệ sinh, cô ta tin rằng, Đào Dục Huyên đang ở gần đây, cô ta biết rõ cậu nhất định sẽ xuất hiện.
Thật sự, sau khi cô ta vào biệt thự không lâu, vừa đến cửa nhà vệ sinh, chợt nghe một giọng nói non nớt vang lên sau lưng: "Chị Mạc Lâm.... ..."
Nghe giọng nói này, trong chớp mắt trên mặt cô ta lộ ra tia vui vẻ, lập tức xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy Đào Dục Huyên mặc bộ âu phục nhỏ, vẻ mặt bình tĩnh đứng trước mặt cô.
"Dục Huyên." Mạc Lâm nhìn thấy cậu rất vui, một bước ngồi xổm trước mặt cậu, ôm cậu vào lòng.
"Đi, trước tiên đi tìm một chỗ không người rồi nói chuyện." Đào Dục Huyên chưa nói chuyện với Mạc Lâm, sau khi rời khỏi ngực Mạc Lâm, cậu liền nắm tay cô đi lên lầu về phía phòng mình .
Vào phòng, trước tiên cậu mở đèn nhỏ trên bàn sách lên, sau đó để Mạc Lâm ngồi trên giường mình, còn cậu thì đứng trước mặt cô.
"Chị muốn kết hôn sao?" Lúc này tầm mắt vô tình rơi vào ngón áp út trên bàn tay trái của cô, viên kim cương chói mắt khiến người khác không thể bỏ qua.
"Không.......Cái này......Chỉ là làm ông ta nới lỏng cảnh giác với chị thôi, chị giả vờ đáp ứng lời cầu hôn của ông ta, hôm nay mới có thể cùng ông ta đến đây.... ...." Mạc Lâm lắc đầu, trên mặt thoáng hiện lên tia ưu thương.
"Thì ra là thế, chị làm rất đúng, chị yên tâm, kể từ bây giờ, chị không cần phải ở bên cạnh ông ta nữa." Đào Dục Huyên nhìn vẻ mặt của Mạc Lâm, trong lòng mơ hồ lướt qua một tia đau lòng, cậu nhón chân lên vuốt ve gương mặt cô. sau đó an ủi.
Mạc Lâm nghe lời cậu nói, trong lòng hiện lên tia kinh ngạc, một lúc lâu sau, cô lập tức nắm tay cậu bé nói: "Em biết Doãn Trạch đang ở đâu phải không? Hôm đó là anh ấy để em xuất hiện bên ngoài căn phòng phải không? Nói cho chị biết anh ấy đang ở đâu, chị muốn đi tìm anh ấy."
Đào Dục Huyên nghe vậy, gương mặt nhỏ nhắn vốn đang ngẩng lên lại lập tức rũ xuống, im lặng vài giây, cậu bé mới mở miệng nói: "Em biết anh ấy, nhưng bây giờ ko thể nói cho chị biết anh ấy đang ở đâu......."
"Vì sao?" Mạc Lâm hơi khó hiểu nhìn Đào Dục Huyên, chân mày nhíu chặt lại.
"Không thể nói nguyên nhân được, bây giờ bọn em còn có một việc quan trọng phải làm, việc này rất quan trọng, chỉ có chị mới có thể làm được." Đào Dục Huyên nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, cậu bé ngẩng đầu lên nhìn Mạc Lâm, ánh mắt
sáng quắc.
"Là việc gì?" Mạc Lâm bị hấp dẫn bởi lời nói của cậu bé, sau đó mở miệng hỏi.
" Là thế này.... ........" Đào Dục Huyên nói xong, nhón chân lên, kề miệng vào sát lỗ tai của Mạc Lâm, bắt đầu nói ra kế hoạch của mình.
Sau khi nói xong, chỉ nghe Mạc Lâm sợ hãi hét lên một tiếng, đưa tay che kín miệng của mình, hai mắt mở thật to, một bộ dáng không thể tưởng tượng được.
"Việc này có thật không?" Cô nhìn Đào Dục Huyên, không thể tin hỏi.
"Không tin chị cứ chờ xem, hiện tại vận mệnh của Thương quốc đang nằm trong tay chị, em tin rằng chuyện này chỉ có chị làm mới có hiệu quả." Đào Dục Huyên nhìn cô rồi gật đầu một cái thật mạnh, cậu bé hiểu được tâm tình của cô vào giờ phút này, nhưng lại không có cách nào giải thích hết được.
"Được, chị sẽ làm thật tốt." Gật đầu với Đào Dục Huyên, Mạc Lâm nhanh chóng đứng lên, xoay người đi ra cửa.
Đào Dục Huyên đến bên cửa sổ nhìn xuống toàn cảnh của bữa tiệc, trong lòng lại thầm tính toán.
Sau khi Mạc Lâm xuống lầu, đi vào trong đám người, vừa đúng lúc kết thúc một bản nhạc. Lại một bản nhạc khác vang lên, cô đi xuyên qua đám người, rốt cuộc tìm được mục tiêu của mình.
Đào Du Du vừa nhảy liên tục bốn điệu nhảy nên cảm thấy hơi mệt, cô đi về phía bên kia tìm chỗ ngồi, khi Dương Vi Tiếu chạy đến nơi thì đã trễ, cô ta ngồi tán gẫu với Lý Trường Dũng và Lý Mỹ Ngôn.
Mục tiêu mà Mạc Lâm muốn tìm không phải là người khác, chính là Thác Ngọc Mộ Dã đẹp trai được nhiều người mong muốn đến gần.
Giống như tất cả cô gái khác muốn quyến rũ để trở thành người phụ nữ của anh ta, Mạc Lâm nở nụ cười tươi đến trước mặt anh ta, trên tay cô không cầm ly rượu, vì vậy anh ta nhìn thấy, cô đến không phải để uống rượu với mình.
"Thác Ngọc tiên sinh, ngài có thể mời tôi nhảy một bản không?" cúi người mỉm cười nói với anh ta, Mạc Lâm đã thành một thục nữ.
Thác Ngọc Mộ Dã đã điều tra về Lý Trường Dũng lâu rồi, hiển nhiên rất rõ thân phận của cô gái trước mắt này, nhưng, anh ta có chút không hiểu vì sao cô ấy lại muốn khiêu vũ với mình.
Đây thuộc loại cá lớn đưa tới cửa, cho dù thế nào, nhảy cùng cô ấy một điệu thì anh ta cũng không bị tổn thất nào, cũng có thể từ miệng cô biết được một ít, vì vậy, làm ăn không lỗ vốn như vậy, là người lãnh đạo tập đoàn tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Vui vẻ gật đầu nhận lời cô, hai người bước chân vào sàn nhảy.
Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, Mạc Lâm không hàn huyên cùng anh, mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề chính: "Nghe nói đêm nay Tổng Thống sẽ đến tham dự yến tiệc, xin anh lập tức thông báo với ngài ấy, để ngài ấy đừng đến đây, lúc này rất nguy hiểm, Lý Trường Dũng đã sắp xếp người ở đây để ám sát ngài ấy."
"Tạo sao Mạc tiểu thư lại nói việc quan trọng này với tôi? Nghe nói cô và tổng giám đốc Lý sớm cử hành hôn lễ." Tuy biết Mạc Lâm nói chuyện này rất quan trọng, nhưng Thác Ngọc Mộ Dã cũng không muốn làm rõ mục đích của cô, vì vậy thử dò xét một chút.
"Tôi sẽ không gả cho ông ta, là ông ta giam lỏng tôi, tôi vì muốn được tự do mới đồng ý lời cầu hôn của ông ta, tôi hận ông ta hơn bất kỳ thứ gì trên thế giới này. Vì vậy, Thác Ngọc tiên sinh, nếu ngài tin tôi, xin hãy lập tức thông báo với Tổng Thống, nếu không tin, vậy xin cứ tự nhiên." Mạc Lâm nói xong, buông tay đang khoát trên vai anh ta, xoay người rời đi.
Hai người khiêu vũ cùng một chỗ bị Lý Mỹ Ngôn ngồi một bên nhìn thấy, cô ta nhịn không được mở miệng châm chọc: "Ả đàn bà này thật là, dù là ai cũng muốn dụ dỗ."
"Mỹ Ngôn, vị tiểu thư kia, dường như lần trước là bạn gái của ba cậu, trông rất xinh đẹp đó." Hoàn toàn không hiểu thái độ của Lý Mỹ Ngôn đối với Mạc Lâm, Đào Du Du tùy tiện nói.
Thật sự, sau khi cô ta vào biệt thự không lâu, vừa đến cửa nhà vệ sinh, chợt nghe một giọng nói non nớt vang lên sau lưng: "Chị Mạc Lâm.... ..."
Nghe giọng nói này, trong chớp mắt trên mặt cô ta lộ ra tia vui vẻ, lập tức xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy Đào Dục Huyên mặc bộ âu phục nhỏ, vẻ mặt bình tĩnh đứng trước mặt cô.
"Dục Huyên." Mạc Lâm nhìn thấy cậu rất vui, một bước ngồi xổm trước mặt cậu, ôm cậu vào lòng.
"Đi, trước tiên đi tìm một chỗ không người rồi nói chuyện." Đào Dục Huyên chưa nói chuyện với Mạc Lâm, sau khi rời khỏi ngực Mạc Lâm, cậu liền nắm tay cô đi lên lầu về phía phòng mình .
Vào phòng, trước tiên cậu mở đèn nhỏ trên bàn sách lên, sau đó để Mạc Lâm ngồi trên giường mình, còn cậu thì đứng trước mặt cô.
"Chị muốn kết hôn sao?" Lúc này tầm mắt vô tình rơi vào ngón áp út trên bàn tay trái của cô, viên kim cương chói mắt khiến người khác không thể bỏ qua.
"Không.......Cái này......Chỉ là làm ông ta nới lỏng cảnh giác với chị thôi, chị giả vờ đáp ứng lời cầu hôn của ông ta, hôm nay mới có thể cùng ông ta đến đây.... ...." Mạc Lâm lắc đầu, trên mặt thoáng hiện lên tia ưu thương.
"Thì ra là thế, chị làm rất đúng, chị yên tâm, kể từ bây giờ, chị không cần phải ở bên cạnh ông ta nữa." Đào Dục Huyên nhìn vẻ mặt của Mạc Lâm, trong lòng mơ hồ lướt qua một tia đau lòng, cậu nhón chân lên vuốt ve gương mặt cô. sau đó an ủi.
Mạc Lâm nghe lời cậu nói, trong lòng hiện lên tia kinh ngạc, một lúc lâu sau, cô lập tức nắm tay cậu bé nói: "Em biết Doãn Trạch đang ở đâu phải không? Hôm đó là anh ấy để em xuất hiện bên ngoài căn phòng phải không? Nói cho chị biết anh ấy đang ở đâu, chị muốn đi tìm anh ấy."
Đào Dục Huyên nghe vậy, gương mặt nhỏ nhắn vốn đang ngẩng lên lại lập tức rũ xuống, im lặng vài giây, cậu bé mới mở miệng nói: "Em biết anh ấy, nhưng bây giờ ko thể nói cho chị biết anh ấy đang ở đâu......."
"Vì sao?" Mạc Lâm hơi khó hiểu nhìn Đào Dục Huyên, chân mày nhíu chặt lại.
"Không thể nói nguyên nhân được, bây giờ bọn em còn có một việc quan trọng phải làm, việc này rất quan trọng, chỉ có chị mới có thể làm được." Đào Dục Huyên nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, cậu bé ngẩng đầu lên nhìn Mạc Lâm, ánh mắt
sáng quắc.
"Là việc gì?" Mạc Lâm bị hấp dẫn bởi lời nói của cậu bé, sau đó mở miệng hỏi.
" Là thế này.... ........" Đào Dục Huyên nói xong, nhón chân lên, kề miệng vào sát lỗ tai của Mạc Lâm, bắt đầu nói ra kế hoạch của mình.
Sau khi nói xong, chỉ nghe Mạc Lâm sợ hãi hét lên một tiếng, đưa tay che kín miệng của mình, hai mắt mở thật to, một bộ dáng không thể tưởng tượng được.
"Việc này có thật không?" Cô nhìn Đào Dục Huyên, không thể tin hỏi.
"Không tin chị cứ chờ xem, hiện tại vận mệnh của Thương quốc đang nằm trong tay chị, em tin rằng chuyện này chỉ có chị làm mới có hiệu quả." Đào Dục Huyên nhìn cô rồi gật đầu một cái thật mạnh, cậu bé hiểu được tâm tình của cô vào giờ phút này, nhưng lại không có cách nào giải thích hết được.
"Được, chị sẽ làm thật tốt." Gật đầu với Đào Dục Huyên, Mạc Lâm nhanh chóng đứng lên, xoay người đi ra cửa.
Đào Dục Huyên đến bên cửa sổ nhìn xuống toàn cảnh của bữa tiệc, trong lòng lại thầm tính toán.
Sau khi Mạc Lâm xuống lầu, đi vào trong đám người, vừa đúng lúc kết thúc một bản nhạc. Lại một bản nhạc khác vang lên, cô đi xuyên qua đám người, rốt cuộc tìm được mục tiêu của mình.
Đào Du Du vừa nhảy liên tục bốn điệu nhảy nên cảm thấy hơi mệt, cô đi về phía bên kia tìm chỗ ngồi, khi Dương Vi Tiếu chạy đến nơi thì đã trễ, cô ta ngồi tán gẫu với Lý Trường Dũng và Lý Mỹ Ngôn.
Mục tiêu mà Mạc Lâm muốn tìm không phải là người khác, chính là Thác Ngọc Mộ Dã đẹp trai được nhiều người mong muốn đến gần.
Giống như tất cả cô gái khác muốn quyến rũ để trở thành người phụ nữ của anh ta, Mạc Lâm nở nụ cười tươi đến trước mặt anh ta, trên tay cô không cầm ly rượu, vì vậy anh ta nhìn thấy, cô đến không phải để uống rượu với mình.
"Thác Ngọc tiên sinh, ngài có thể mời tôi nhảy một bản không?" cúi người mỉm cười nói với anh ta, Mạc Lâm đã thành một thục nữ.
Thác Ngọc Mộ Dã đã điều tra về Lý Trường Dũng lâu rồi, hiển nhiên rất rõ thân phận của cô gái trước mắt này, nhưng, anh ta có chút không hiểu vì sao cô ấy lại muốn khiêu vũ với mình.
Đây thuộc loại cá lớn đưa tới cửa, cho dù thế nào, nhảy cùng cô ấy một điệu thì anh ta cũng không bị tổn thất nào, cũng có thể từ miệng cô biết được một ít, vì vậy, làm ăn không lỗ vốn như vậy, là người lãnh đạo tập đoàn tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Vui vẻ gật đầu nhận lời cô, hai người bước chân vào sàn nhảy.
Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, Mạc Lâm không hàn huyên cùng anh, mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề chính: "Nghe nói đêm nay Tổng Thống sẽ đến tham dự yến tiệc, xin anh lập tức thông báo với ngài ấy, để ngài ấy đừng đến đây, lúc này rất nguy hiểm, Lý Trường Dũng đã sắp xếp người ở đây để ám sát ngài ấy."
"Tạo sao Mạc tiểu thư lại nói việc quan trọng này với tôi? Nghe nói cô và tổng giám đốc Lý sớm cử hành hôn lễ." Tuy biết Mạc Lâm nói chuyện này rất quan trọng, nhưng Thác Ngọc Mộ Dã cũng không muốn làm rõ mục đích của cô, vì vậy thử dò xét một chút.
"Tôi sẽ không gả cho ông ta, là ông ta giam lỏng tôi, tôi vì muốn được tự do mới đồng ý lời cầu hôn của ông ta, tôi hận ông ta hơn bất kỳ thứ gì trên thế giới này. Vì vậy, Thác Ngọc tiên sinh, nếu ngài tin tôi, xin hãy lập tức thông báo với Tổng Thống, nếu không tin, vậy xin cứ tự nhiên." Mạc Lâm nói xong, buông tay đang khoát trên vai anh ta, xoay người rời đi.
Hai người khiêu vũ cùng một chỗ bị Lý Mỹ Ngôn ngồi một bên nhìn thấy, cô ta nhịn không được mở miệng châm chọc: "Ả đàn bà này thật là, dù là ai cũng muốn dụ dỗ."
"Mỹ Ngôn, vị tiểu thư kia, dường như lần trước là bạn gái của ba cậu, trông rất xinh đẹp đó." Hoàn toàn không hiểu thái độ của Lý Mỹ Ngôn đối với Mạc Lâm, Đào Du Du tùy tiện nói.
Bình luận facebook