Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15: Giúp anh gạt người
"Đừng. . . . . . đừng kêu lên. . . . . . Mau. . . . . . mau đưa tôi ra ngoài. . . . . ." Vũ Văn Vĩ Thần đưa tay lên che miệng Đào Du Du, ngăn cản cô lên tiếng.
Đào Du Du nghe anh nói vậy thì lập tức im lặng. Sau đó bắt lấy tay anh khoác qua vai của cô, dùng hết sức lực của bản thân giúp anh đứng lên, cắn răng đỡ anh từng bước một ra khỏi phòng vệ sinh.
"Để. . . . . . để tôi tìm người tới giúp đỡ đi. . . . . ." Sau khi ra bên ngoài, Đào Du Du thở không ra hơi nói, tay đưa sang hông muốn lấy bộ đàm để yêu cầu trợ giúp.
Nhưng cô mới đem bộ đàm rút ra, đã bị bàn tay to của anh đoạt lấy ngay lập tức. Hơi thở của anh hỗn loạn nói với cô: "Đưa tôi tới chỗ không người nghỉ ngơi một chút. . . . . . Mau lên. . . . . ."
"Ách. . . . . . Được rồi. . . . . ." Tuy rằng không biết tại sao anh không để cho mình tìm người đến giúp đỡ, nhưng đối với mệnh lệnh của anh, cô biết mình chỉ có thể chấp hành mà thôi.
Vì vậy, cô lại lấy hết sức bình sinh một lần nữa dìu lấy người nặng không dưới 80 cân này gian nan di chuyển từng bước một, đi về hướng căn phòng bình thường cô dùng để nghỉ ngơi cách đây khoảng 20m.
Cho tới lúc đưa được anh đến phòng nghỉ, đặt anh nằm trên ghế sofa, cô cảm thấy mình cũng hết hơi luôn. Nặng nề ngã xuống bên cạnh, cô há to miệng thở hổn hển.
Mới ngồi xuống nghỉ ngơi chưa được nửa phút, bỗng nhiên bộ đàm chuyên dụng giắt trên tai có tiếng nói truyền đến: "Đào quản gia nghe rõ trả lời? Đào quản gia nghe rõ trả lời?"
"Tôi nghe đây." Cô bình ổn lại hô hấp một chút, sau đó mới lên tiếng.
"Xin hỏi chị có nhìn thấy Tổng thống Vũ Văn không? Tổng thống rời khỏi vườn hoa đi phòng vệ sinh đã 40 phút mà vẫn chưa về. Nhân viên trong phủ bắt đầu tỏa ra đi tìm rồi, nhưng trước mắt vẫn chưa tìm thấy người."
Âm thanh của bộ đàm không nhỏ, cho nên Vũ Văn Vĩ Thần nằm bên cạnh cô cũng mơ hồ nghe được nội dung bên trong.
diendanlequydon Edit: tiểu an nhi
Đào Du Du vừa định trả lời là Tổng thống đang đi cùng cô, nhưng đột nhiên cô lại bị Vũ Văn Vĩ Thần vươn người qua cắn nhẹ vào vành tai không có đeo tai nghe bộ đàm.
Cô giật mình muốn đẩy anh ra thì lại nghe thấy anh nhỏ giọng nói ở bên tai: "Nói với cậu ta, cô không nhìn thấy tôi."
Đào Du Du nghe vậy, lập tức phản xạ có điều kiện, lên tiếng nói qua bộ đàm: "Tôi cũng không nhìn thấy ngài ấy. Có thể trong lúc tìm phòng vệ sinh thì bị lạc đường, mọi người tìm thử trong các gian phòng trước đi."
"Dạ, đã biết, Đào quản gia."
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Sau khi cuộc đối thoại kết thúc, ánh mắt Đào Du Du tò mò nhìn chằm chằm người đang nằm ở bên cạnh mình. Hô hấp của Vũ Văn Vĩ Thần vẫn còn hơi dồn dập, nhưng sắc mặt đã dần dần tốt hơn. Cuối cùng, cô không nhịn được yếu ớt mở miệng hỏi: "Ngài. . . . . . thực sự không có việc gì sao? Vậy tại sao khi nãy lại ngã ở trong phòng vệ sinh?"
Đào Du Du nghe anh nói vậy thì lập tức im lặng. Sau đó bắt lấy tay anh khoác qua vai của cô, dùng hết sức lực của bản thân giúp anh đứng lên, cắn răng đỡ anh từng bước một ra khỏi phòng vệ sinh.
"Để. . . . . . để tôi tìm người tới giúp đỡ đi. . . . . ." Sau khi ra bên ngoài, Đào Du Du thở không ra hơi nói, tay đưa sang hông muốn lấy bộ đàm để yêu cầu trợ giúp.
Nhưng cô mới đem bộ đàm rút ra, đã bị bàn tay to của anh đoạt lấy ngay lập tức. Hơi thở của anh hỗn loạn nói với cô: "Đưa tôi tới chỗ không người nghỉ ngơi một chút. . . . . . Mau lên. . . . . ."
"Ách. . . . . . Được rồi. . . . . ." Tuy rằng không biết tại sao anh không để cho mình tìm người đến giúp đỡ, nhưng đối với mệnh lệnh của anh, cô biết mình chỉ có thể chấp hành mà thôi.
Vì vậy, cô lại lấy hết sức bình sinh một lần nữa dìu lấy người nặng không dưới 80 cân này gian nan di chuyển từng bước một, đi về hướng căn phòng bình thường cô dùng để nghỉ ngơi cách đây khoảng 20m.
Cho tới lúc đưa được anh đến phòng nghỉ, đặt anh nằm trên ghế sofa, cô cảm thấy mình cũng hết hơi luôn. Nặng nề ngã xuống bên cạnh, cô há to miệng thở hổn hển.
Mới ngồi xuống nghỉ ngơi chưa được nửa phút, bỗng nhiên bộ đàm chuyên dụng giắt trên tai có tiếng nói truyền đến: "Đào quản gia nghe rõ trả lời? Đào quản gia nghe rõ trả lời?"
"Tôi nghe đây." Cô bình ổn lại hô hấp một chút, sau đó mới lên tiếng.
"Xin hỏi chị có nhìn thấy Tổng thống Vũ Văn không? Tổng thống rời khỏi vườn hoa đi phòng vệ sinh đã 40 phút mà vẫn chưa về. Nhân viên trong phủ bắt đầu tỏa ra đi tìm rồi, nhưng trước mắt vẫn chưa tìm thấy người."
Âm thanh của bộ đàm không nhỏ, cho nên Vũ Văn Vĩ Thần nằm bên cạnh cô cũng mơ hồ nghe được nội dung bên trong.
diendanlequydon Edit: tiểu an nhi
Đào Du Du vừa định trả lời là Tổng thống đang đi cùng cô, nhưng đột nhiên cô lại bị Vũ Văn Vĩ Thần vươn người qua cắn nhẹ vào vành tai không có đeo tai nghe bộ đàm.
Cô giật mình muốn đẩy anh ra thì lại nghe thấy anh nhỏ giọng nói ở bên tai: "Nói với cậu ta, cô không nhìn thấy tôi."
Đào Du Du nghe vậy, lập tức phản xạ có điều kiện, lên tiếng nói qua bộ đàm: "Tôi cũng không nhìn thấy ngài ấy. Có thể trong lúc tìm phòng vệ sinh thì bị lạc đường, mọi người tìm thử trong các gian phòng trước đi."
"Dạ, đã biết, Đào quản gia."
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Sau khi cuộc đối thoại kết thúc, ánh mắt Đào Du Du tò mò nhìn chằm chằm người đang nằm ở bên cạnh mình. Hô hấp của Vũ Văn Vĩ Thần vẫn còn hơi dồn dập, nhưng sắc mặt đã dần dần tốt hơn. Cuối cùng, cô không nhịn được yếu ớt mở miệng hỏi: "Ngài. . . . . . thực sự không có việc gì sao? Vậy tại sao khi nãy lại ngã ở trong phòng vệ sinh?"
Bình luận facebook