Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57: Trốn Đi
Ngay khi lúc Đào Du Du đang nổi lên ý nghĩ tà ác đối với Vũ Văn Vĩ Thần, một giọng nói truyền vào tai nghe trên lỗ cô: “Đào quản gia, bọn nhỏ của cô hiện tại đang ở trước cổng Phủ Tổng Thống, bọn chúng yêu cầu muốn gặp cô.”
“Cái…..Cái gì?” Đào Du Du nghe xong, hóa đá ngay tại chỗ, cô lập tức quay lưng lại ôm tai nghe nhỏ giọng nói: “Ngăn bọn chúng lại, không để cho bọn chúng đi vào.”
“Nhưng……Nhưng mà…….” Đầu bên kia tai nghe vừa nghe lời của cô, dường như hơi chần chờ, vài giây sau, trong tai nghe lại truyền đến giọng nói: “Vừa lúc bọn chúng thừa dịp tôi không chú ý đã đi vào rồi.”
“Đáng giận…….” Đào Du Du nghe xong lập tức cả kinh cũng bất chấp có rất nhiều người đang ở đây, cô xoay người chạy ra khỏi phòng ăn.
Cô không muốn nhìn hai đứa nhỏ này chạy vào phòng quấy rối cô, phải biết rằng hiện tại cái mạng nhỏ của cô đang nằm trong tay Vũ Văn Vĩ Thần.
Đào Du Du đột nhiên rời khỏi làm Vũ Văn Vĩ Thần cũng chú ý đến, ánh mắt của anh vừa nhìn theo bóng lưng lúc cô rời khỏi phòng ăn.
Ánh mắt của anh không tránh khỏi người đàn ông đeo mắt kính ngồi bên cạnh đang chú ý, khóe môi anh ta hàm chứa ý cười nhàn nhạt, trên mặt vẫn không có biến đổi nhiều, ẩn núp phía sau mắt kính là đôi mắt đào hoa đẹp lại có ý nghĩ sâu xa đặc biệt.
Bên trong hoa viên Phủ Tống Thống, hai bóng dáng nhỏ đang khom lưng đi về phía lầu chính.
“Anh trai, vì sao chúng ta phải lén lút đi vào?” Đi theo phía sau Đào Dục Huyên là Tiểu Nho với vẻ mặt khẩn trương và hơi nghi ngờ hỏi.
“Không phải em muốn đi tìm chú kia chơi đùa sao? Nếu như bị mẹ biết, chắc chắn sẽ không đồng ý.” Đào Dục Huyên mang vẻ mặt dày dặn kinh nghiệm nói, nhưng trong ánh mắt cậu lại xẹt qua một tia hoang mang, rất nhanh liền biến mất.
“Dạ…..Em biết rồi…….” Tiểu Nho nghe vậy, lập tức đưa hai tay bịt chặt miệng nhỏ của cô bé lại, tiếp tục đi về phía trước, hai mắt của cô bé lập tức trợn to, chỉ vào Đào Du Du đang chạy từ trong lầu chính ra rồi nói: “Anh trai, mẹ ra rồi….”
Đào Dục Huyên đã thấy Đào Du Du chạy đến, cậu nhanh chóng túm Tiểu Nho trốn vào trong bụi cây gần đó, đưa bàn tay béo ụt ịt che cái miệng nhỏ của Tiểu Nho lại, không cho cô bé phát ra tiếng.
Đào Du Du chạy thẳng đến cửa, vẫn không tìm thấy hai bóng dáng nhỏ bé kia.
Hỏi qua bảo vệ nói rằng hai đứa nhỏ này đã đi vào trong phủ.
Trong lúc này Đào Du Du hoảng hốt, cô chỉ sợ hai tên gia hỏa này sẽ gặp chuyện gì xấu.
Lúc này, Đào Dục Huyên và Tiểu Nho trốn thoát khỏi Đào Du Du liền nghênh ngang đi về phía phòng tiệc.
Ở cửa lầu chính bọn chúng liền bị một người hầu chặn lại.
Người hầu này chưa từng thấy qua bọn chúng, liền hỏi: “Người bạn nhỏ, các em là ai vậy? Sao lại chạy đến chỗ này vậy hả?”
“Cái…..Cái gì?” Đào Du Du nghe xong, hóa đá ngay tại chỗ, cô lập tức quay lưng lại ôm tai nghe nhỏ giọng nói: “Ngăn bọn chúng lại, không để cho bọn chúng đi vào.”
“Nhưng……Nhưng mà…….” Đầu bên kia tai nghe vừa nghe lời của cô, dường như hơi chần chờ, vài giây sau, trong tai nghe lại truyền đến giọng nói: “Vừa lúc bọn chúng thừa dịp tôi không chú ý đã đi vào rồi.”
“Đáng giận…….” Đào Du Du nghe xong lập tức cả kinh cũng bất chấp có rất nhiều người đang ở đây, cô xoay người chạy ra khỏi phòng ăn.
Cô không muốn nhìn hai đứa nhỏ này chạy vào phòng quấy rối cô, phải biết rằng hiện tại cái mạng nhỏ của cô đang nằm trong tay Vũ Văn Vĩ Thần.
Đào Du Du đột nhiên rời khỏi làm Vũ Văn Vĩ Thần cũng chú ý đến, ánh mắt của anh vừa nhìn theo bóng lưng lúc cô rời khỏi phòng ăn.
Ánh mắt của anh không tránh khỏi người đàn ông đeo mắt kính ngồi bên cạnh đang chú ý, khóe môi anh ta hàm chứa ý cười nhàn nhạt, trên mặt vẫn không có biến đổi nhiều, ẩn núp phía sau mắt kính là đôi mắt đào hoa đẹp lại có ý nghĩ sâu xa đặc biệt.
Bên trong hoa viên Phủ Tống Thống, hai bóng dáng nhỏ đang khom lưng đi về phía lầu chính.
“Anh trai, vì sao chúng ta phải lén lút đi vào?” Đi theo phía sau Đào Dục Huyên là Tiểu Nho với vẻ mặt khẩn trương và hơi nghi ngờ hỏi.
“Không phải em muốn đi tìm chú kia chơi đùa sao? Nếu như bị mẹ biết, chắc chắn sẽ không đồng ý.” Đào Dục Huyên mang vẻ mặt dày dặn kinh nghiệm nói, nhưng trong ánh mắt cậu lại xẹt qua một tia hoang mang, rất nhanh liền biến mất.
“Dạ…..Em biết rồi…….” Tiểu Nho nghe vậy, lập tức đưa hai tay bịt chặt miệng nhỏ của cô bé lại, tiếp tục đi về phía trước, hai mắt của cô bé lập tức trợn to, chỉ vào Đào Du Du đang chạy từ trong lầu chính ra rồi nói: “Anh trai, mẹ ra rồi….”
Đào Dục Huyên đã thấy Đào Du Du chạy đến, cậu nhanh chóng túm Tiểu Nho trốn vào trong bụi cây gần đó, đưa bàn tay béo ụt ịt che cái miệng nhỏ của Tiểu Nho lại, không cho cô bé phát ra tiếng.
Đào Du Du chạy thẳng đến cửa, vẫn không tìm thấy hai bóng dáng nhỏ bé kia.
Hỏi qua bảo vệ nói rằng hai đứa nhỏ này đã đi vào trong phủ.
Trong lúc này Đào Du Du hoảng hốt, cô chỉ sợ hai tên gia hỏa này sẽ gặp chuyện gì xấu.
Lúc này, Đào Dục Huyên và Tiểu Nho trốn thoát khỏi Đào Du Du liền nghênh ngang đi về phía phòng tiệc.
Ở cửa lầu chính bọn chúng liền bị một người hầu chặn lại.
Người hầu này chưa từng thấy qua bọn chúng, liền hỏi: “Người bạn nhỏ, các em là ai vậy? Sao lại chạy đến chỗ này vậy hả?”
Bình luận facebook