Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66: Đào Du Du Có Đối Tượng Thầm Mến
“Không biết mẹ biết chuyện này thì sẽ biểu hiện thế nào?” Hai mắt Đào Dục Huyên sáng ngời nhìn chằm chằm vào Vũ Văn Vĩ Thần, bày ra bộ dáng ông cụ non.
Uy hiếp anh?
Thằng ranh con này đang uy hiếp anh sao?
Trong lòng Vũ Văn Vĩ Thần tràn đầy nghi ngờ đối với đứa bé trước mắt này.
Nó chính xác là bốn tuổi sao? Có thật là bốn tuổi không?
Nét mặt này cùng với sự uy hiếp nó hiện tại là của một đứa bé bốn tuổi sao?
“Con cảm thấy mẹ sẽ tin những gì con nói sao?” Ổn định lại tinh thần, Vũ Văn Vĩ Thần sẽ không dễ dàng gì bị tên nhóc này hù dọa, vẻ mặt và giọng nói của anh lúc này hoàn toàn thả lỏng, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn Đào Dục Huyên đứng trước mắt này.
“Bà sẽ không tin tưởng, nhưng mà…. Con sẽ có biện pháp làm cho bà ấy tin tưởng.” Đào Dục Huyên nói xong, cười quỷ dị với anh, sau đó nhanh chóng chạy ra cửa.
“Xú tiểu tử, con đứng lại đó, con muốn làm gì?” Vũ Văn Vĩ Thần thấy thế lập tức đứng dậy, bước một bước chạy đến xách Đào Dục Huyên lên, không để cho cậu bé chạy thoát.
“Buông ra………” Đào Dục Huyên bị ôm lại bắt đầu giãy giụa, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại thành một đống.
“Nói, con tuyệt đối sẽ không nói chuyện này ra ngoài.” Hai tay Vũ Văn Vĩ Thần ôm chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn của cậu bé, anh chỉ có biện pháp duy nhất là ép buộc tên tiểu tử này giữ bí mật.
“Con đảm bảo sẽ không nói ra, con còn có thể giúp đỡ cha.” Trong mắt Đào Dục Huyên hiện lên một tia gian xảo, giống như vừa rồi cậu giãy giụa chỉ là ngụy trang thôi, mà mục đích thật sự cậu muốn hợp tác với Vũ Văn Vĩ Thần.
“Giúp đỡ ta? Con hãy nói một chút xem.” Nghe những lời cậu nói, Vũ Văn Vĩ Thần cảm thấy hơi có ý tứ, tiểu gia hỏa này thật giống như một đứa nhỏ bất đồng, trước tiên nó bày ra bộ dáng dày dạn kinh nghiệm, mà hiện tại nhìn lại thì có vẻ như trong cơ thể của nó đúng là một người lớn.
“Vừa rồi cha ngồi ở đây nói chuyện với chú kia, là người mà mẹ thích, cho nên mặc dù mẹ biết rõ cha là cha của chúng con, nhưng mẹ sẽ không chịu gả cho cha.”
“Cái gì? Con nói Thác Ngọc Mộ là người mà Đào Du Du thích?” Tin tức này là Vũ Văn Vĩ Thần hơi sợ hãi.
“Nói chính xác là đối tượng thầm mến, bởi vì nếu công khai người mình thích, chú kia sẽ không có lý do không biết mẹ. Trước kia con luôn ở trong phòng mẹ nhìn hình chú và những chuyện liên quan đến chú ấy trên máy tính, cứ nghĩ rằng chỉ là bạn của mẹ mà thôi, hôm nay nhìn thấy chú ấy như không biết mẹ, vì thế con nghĩ, chú ấy chính là đối tượng thầm mến lúc mẹ con là thiếu nữ rồi.” Đào Dục Huyên phân tích rõ ràng đâu ra đấy.
Uy hiếp anh?
Thằng ranh con này đang uy hiếp anh sao?
Trong lòng Vũ Văn Vĩ Thần tràn đầy nghi ngờ đối với đứa bé trước mắt này.
Nó chính xác là bốn tuổi sao? Có thật là bốn tuổi không?
Nét mặt này cùng với sự uy hiếp nó hiện tại là của một đứa bé bốn tuổi sao?
“Con cảm thấy mẹ sẽ tin những gì con nói sao?” Ổn định lại tinh thần, Vũ Văn Vĩ Thần sẽ không dễ dàng gì bị tên nhóc này hù dọa, vẻ mặt và giọng nói của anh lúc này hoàn toàn thả lỏng, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn Đào Dục Huyên đứng trước mắt này.
“Bà sẽ không tin tưởng, nhưng mà…. Con sẽ có biện pháp làm cho bà ấy tin tưởng.” Đào Dục Huyên nói xong, cười quỷ dị với anh, sau đó nhanh chóng chạy ra cửa.
“Xú tiểu tử, con đứng lại đó, con muốn làm gì?” Vũ Văn Vĩ Thần thấy thế lập tức đứng dậy, bước một bước chạy đến xách Đào Dục Huyên lên, không để cho cậu bé chạy thoát.
“Buông ra………” Đào Dục Huyên bị ôm lại bắt đầu giãy giụa, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại thành một đống.
“Nói, con tuyệt đối sẽ không nói chuyện này ra ngoài.” Hai tay Vũ Văn Vĩ Thần ôm chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn của cậu bé, anh chỉ có biện pháp duy nhất là ép buộc tên tiểu tử này giữ bí mật.
“Con đảm bảo sẽ không nói ra, con còn có thể giúp đỡ cha.” Trong mắt Đào Dục Huyên hiện lên một tia gian xảo, giống như vừa rồi cậu giãy giụa chỉ là ngụy trang thôi, mà mục đích thật sự cậu muốn hợp tác với Vũ Văn Vĩ Thần.
“Giúp đỡ ta? Con hãy nói một chút xem.” Nghe những lời cậu nói, Vũ Văn Vĩ Thần cảm thấy hơi có ý tứ, tiểu gia hỏa này thật giống như một đứa nhỏ bất đồng, trước tiên nó bày ra bộ dáng dày dạn kinh nghiệm, mà hiện tại nhìn lại thì có vẻ như trong cơ thể của nó đúng là một người lớn.
“Vừa rồi cha ngồi ở đây nói chuyện với chú kia, là người mà mẹ thích, cho nên mặc dù mẹ biết rõ cha là cha của chúng con, nhưng mẹ sẽ không chịu gả cho cha.”
“Cái gì? Con nói Thác Ngọc Mộ là người mà Đào Du Du thích?” Tin tức này là Vũ Văn Vĩ Thần hơi sợ hãi.
“Nói chính xác là đối tượng thầm mến, bởi vì nếu công khai người mình thích, chú kia sẽ không có lý do không biết mẹ. Trước kia con luôn ở trong phòng mẹ nhìn hình chú và những chuyện liên quan đến chú ấy trên máy tính, cứ nghĩ rằng chỉ là bạn của mẹ mà thôi, hôm nay nhìn thấy chú ấy như không biết mẹ, vì thế con nghĩ, chú ấy chính là đối tượng thầm mến lúc mẹ con là thiếu nữ rồi.” Đào Dục Huyên phân tích rõ ràng đâu ra đấy.
Bình luận facebook