Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6: Bị Gì Vậy
“Nhìn anh rất không tốt, có phải đã phát bệnh gì rồi không?” Tuy rằng Đào Du Du bị quát to cảm thấy rất khó chịu, nhưng căn cứ vào tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, cô nhịn không được liền quan sát một lúc, dù sao hai người đều có hoàn cảnh giống nhau, không chừng đến lúc đó anh còn giúp cô chạy trốn nha.
Nhưng, nhưng mà, sự việc không phải như cô muốn, hoàn toàn không phải.
Ngay lúc cô dùng bàn tay mềm mại của mình đỡ lấy vai anh, Vũ Văn Vĩ Thần rốt cuộc không khống chế được tác dụng của thuốc, dùng bàn tay mạnh mẽ của mình kéo cô vào ngực, nghiêng người qua, trực tiếp đặt cô dưới thân.
Cái tình huống gì vậy?
Lúc này Đào Du Du còn muốn làm rõ tình hình một chút, ánh sáng mông lung khiến cô không thể nhìn rõ mặt anh,. nhưng ở khoảng cách gần như vậy lại có thể làm cô cảm nhận được hô hấp của anh ngày càng dồn dập và đối diện với hơi thở nóng bỏng đánh tới.
“Thực xin lỗi………..” .Anh nói ở trong lòng, bàn tay to cùng với những ngón tay dài dùng sức tìm tòi eo cô, kéo chiếc váy của cô xuống.
“A………….Anh muốn làm gì?. Đào Du Du chợt cảm thấy không ổn, kêu to lên.
Nhưng mà tiếng kêu của cô chưa tán đi, sau đó chiếc quần lót nhỏ bé bị anh kéo xuống.
“Buông ra……..Đồ khốn…………Anh muốn làm gì?”die»ndٿanl«equ»yd«on Nhưng lần này Đào Du Du rất sợ hãi, cô vừa kêu vừa khóc, hai tay dùng lực đẩy anh ra, nhưng lại bị bàn tay phải của anh nắm hai tay của chặt chẽ, khiến cô không thể công kích anh được.
Tâm Đào Du Du trong phút chốc chìm đến đáy cốc, cô liều mạng gào thét, nước mắt như vỡ đê, mãnh liệt chảy ra ngoài.
Nhưng mà, tiếng kêu thê lương sợ hãi của cô đã không cách nào ngăn cản được lý trí đã sớm đánh mất của Vũ Văn Vĩ Thần,. anh rất nhanh dùng hai chân thon dài đang kẹp chặt cùng một chỗ của cô tách ra, sau đó cởi quần áo của mình, mạnh mẽ đâm vào chỗ sâu nhất trong người cô.
“A…….” Cô hét lên một tiếng chói tai, Đào Du Du nhất thời không có cách nào chịu đựng được đau đớn đâm vào và hơi thở bị kiềm hãm.
Sau đó kích thích càng thêm mãnh liệt làm cho đầu óc cô trống rỗng, không bao lâu liền ngất đi.
……………………….
Hai tiếng sau.
Tác dụng của thuốc trên người Vũ Văn Vĩ Thần hầu như biến mất không còn, anh mệt mỏi xoay người, mặc quần áo mình vào, lại mặc váy và nội y giúp cô, tại vì lúc mặc quần lót vào giúp cô, anh mượn ánh sáng rõ ràng nhìn đến hai bên đùi cô có một vết máu màu đỏ tươi.
Không bao lâu sau, cửa nhà kho mở bị người ngoài ra, một đám người mặc âu phục màu đen đi vào trong nhà kho, đèn xe chiếu vào trong đó, khiến bên trong nhà kho lập tức sáng lên.
“Đại thiếu gia, cậu không có việc gì chứ?”. Người đàn ông trung niên đi đầu nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần ngồi dưới đất, lập tức tiến lên một bước cúi đầu cung kính hỏi.
“Ông cảm thấy được sao?” Hừ lạnh một tiếng, Vũ Văn Vĩ Thần từ trên mặt đất đứng lên, ánh mắt thản nhiên liếc nhìn Đào Du Du vẫn đang mê man, sau đó phân phó nói: “Đưa cô ấy đi bệnh viện.”
Sau đó dẫn đầu đoàn người đi ra ngoài.
Nhưng, nhưng mà, sự việc không phải như cô muốn, hoàn toàn không phải.
Ngay lúc cô dùng bàn tay mềm mại của mình đỡ lấy vai anh, Vũ Văn Vĩ Thần rốt cuộc không khống chế được tác dụng của thuốc, dùng bàn tay mạnh mẽ của mình kéo cô vào ngực, nghiêng người qua, trực tiếp đặt cô dưới thân.
Cái tình huống gì vậy?
Lúc này Đào Du Du còn muốn làm rõ tình hình một chút, ánh sáng mông lung khiến cô không thể nhìn rõ mặt anh,. nhưng ở khoảng cách gần như vậy lại có thể làm cô cảm nhận được hô hấp của anh ngày càng dồn dập và đối diện với hơi thở nóng bỏng đánh tới.
“Thực xin lỗi………..” .Anh nói ở trong lòng, bàn tay to cùng với những ngón tay dài dùng sức tìm tòi eo cô, kéo chiếc váy của cô xuống.
“A………….Anh muốn làm gì?. Đào Du Du chợt cảm thấy không ổn, kêu to lên.
Nhưng mà tiếng kêu của cô chưa tán đi, sau đó chiếc quần lót nhỏ bé bị anh kéo xuống.
“Buông ra……..Đồ khốn…………Anh muốn làm gì?”die»ndٿanl«equ»yd«on Nhưng lần này Đào Du Du rất sợ hãi, cô vừa kêu vừa khóc, hai tay dùng lực đẩy anh ra, nhưng lại bị bàn tay phải của anh nắm hai tay của chặt chẽ, khiến cô không thể công kích anh được.
Tâm Đào Du Du trong phút chốc chìm đến đáy cốc, cô liều mạng gào thét, nước mắt như vỡ đê, mãnh liệt chảy ra ngoài.
Nhưng mà, tiếng kêu thê lương sợ hãi của cô đã không cách nào ngăn cản được lý trí đã sớm đánh mất của Vũ Văn Vĩ Thần,. anh rất nhanh dùng hai chân thon dài đang kẹp chặt cùng một chỗ của cô tách ra, sau đó cởi quần áo của mình, mạnh mẽ đâm vào chỗ sâu nhất trong người cô.
“A…….” Cô hét lên một tiếng chói tai, Đào Du Du nhất thời không có cách nào chịu đựng được đau đớn đâm vào và hơi thở bị kiềm hãm.
Sau đó kích thích càng thêm mãnh liệt làm cho đầu óc cô trống rỗng, không bao lâu liền ngất đi.
……………………….
Hai tiếng sau.
Tác dụng của thuốc trên người Vũ Văn Vĩ Thần hầu như biến mất không còn, anh mệt mỏi xoay người, mặc quần áo mình vào, lại mặc váy và nội y giúp cô, tại vì lúc mặc quần lót vào giúp cô, anh mượn ánh sáng rõ ràng nhìn đến hai bên đùi cô có một vết máu màu đỏ tươi.
Không bao lâu sau, cửa nhà kho mở bị người ngoài ra, một đám người mặc âu phục màu đen đi vào trong nhà kho, đèn xe chiếu vào trong đó, khiến bên trong nhà kho lập tức sáng lên.
“Đại thiếu gia, cậu không có việc gì chứ?”. Người đàn ông trung niên đi đầu nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần ngồi dưới đất, lập tức tiến lên một bước cúi đầu cung kính hỏi.
“Ông cảm thấy được sao?” Hừ lạnh một tiếng, Vũ Văn Vĩ Thần từ trên mặt đất đứng lên, ánh mắt thản nhiên liếc nhìn Đào Du Du vẫn đang mê man, sau đó phân phó nói: “Đưa cô ấy đi bệnh viện.”
Sau đó dẫn đầu đoàn người đi ra ngoài.
Bình luận facebook