Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97: Chết chìm
"Á. . . . . . Anh. . . . . . Anh làm cái gì thế? Thả tôi xuống. . . . . ." Đào Du Du kinh hãi hét ầm lên, vừa giãy giụa vừa hô lớn.
"Tôi chỉ muốn dạy cô hiểu chuyện hơn một chút mà thôi." Vũ Văn Vĩ Thần khẽ cười, rồi ôm cô xoay người rời khỏi phòng, đi dọc theo hành lang.
Trong lòng Đào Du Du hết sức bất an, gắng sức vùng vẫy, nhưng chẳng được bao lâu thì cô nhận ra mình càng giãy giụa, lực ôm của Vũ Văn Vĩ Thần sẽ càng lớn, bộ dạng giống như hận không thể vò cô thành một cục rồi vứt vào trong túi.
Đi được một đoạn, bước chân của Vũ Văn Vĩ Thần dừng lại, đi về phía cửa phòng đang khép hờ.
"Nghe nói nước vào buổi sáng khá lạnh, mùa hè nóng bức như thế này, nếu được chìm ngập trong nước sẽ rất sảng khoái phải không?" Sau khi vào hẳn trong phòng, Đào Du Du mới biết, thì ra đây là một căn phòng có hồ bơi lộ thiên. Nóc nhà bằng pha lê có thể mở ra đóng vào, mà lúc này nó đang được mở rộng. Vũ Văn Vĩ Thần ôm cô đứng sát mép bể bơi, khóe miệng lộ ra một nụ cười gian xảo.
"Này. . . . . . Anh. . . . . . Anh định làm gì? Anh. . . . . . Anh đừng có làm loạn nha. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi không. . . . . ." Cô vô cùng căng thẳng liều mạng ôm chặt lấy bả vai Vũ Văn Vĩ Thần. Nhìn thấy nét mặt hiện giờ của anh cô cũng đoán ra được anh định làm gì tiếp rồi, nhưng cô đâu có biết bơi. Vậy mà lời còn chưa nói ra khỏi miệng, Đào Du Du đã cảm thấy thân thể chợt nhẹ bẫng, tiếng gió vù vù lướt qua tai, và chờ đón cô chính là một khoảng rộng lớn lạnh lẽo bao trùm khắp cơ thể.
"Ưm. . . . . . Cứu. . . . . . Cứu mạng. . . . . ." Đào Du Du bị ném ra giữa hồ bơi, sau khi rơi xuống nước thì không ngừng nổi lên rồi chìm xuống, vừa sặc nước vừa gào to.
Nhưng ở trong phòng lúc này, trừ Vũ Văn Vĩ Thần ra thì không có bất kỳ người nào khác.
Mà Vũ Văn Vĩ Thần lại chỉ muốn trừng phạt cô, làm sao có thể cứu cô đây?
Cái chính là, Vũ Văn Vĩ Thần đâu có biết người phụ nữ ngốc này không biết bơi đâu.
Đào Du Du uống liên tục mấy ngụm nước, nội tâm bắt đầu dâng lên một cảm giác tuyệt vọng.
Đúng, sẽ không có ai tới cứu cô, Vũ Văn Vĩ Thần, cái tên khốn khiếp này muốn nhìn thấy cô chết mà…
Đào Du Du nhắm mắt lại, não thiếu dưỡng khí, từ từ mất đi ý thức, thân thể cũng không còn hơi sức nữa. Trong khoảnh khắc cô nhắm mắt lại kia, chỉ kịp thấy khuôn mặt đang cười gian ác của Vũ Văn Vĩ Thần, giống như đang ám chỉ: “Đây chính là hậu quả khi đắc tội tôi, hiểu chưa?”
Đứng ở bên bể bơi, Vũ Văn Vĩ Thần vốn chỉ muốn ném cô vào trong nước để cô “tỉnh táo” một chút, suy nghĩ lại hành vi ngu xuẩn của mình tối hôm qua, nhưng không được bao lâu thì anh nhận ra tình huống hiện giờ có chút bất thường.
Thân thể Đào Du Du chậm rãi chìm xuống, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ nổi lên.
Chẳng lẽ… cô ấy không biết bơi?
Nghĩ đến điều này, vẻ mặt Vũ Văn Vĩ Thần chợt biến, không hề do dự lập tức nhảy xuống bể bơi, ôm lấy Đào Du Du đang mất đi ý thức bơi vào bờ. Sau đó bế cô lên đặt nằm ngang ở bên cạnh bể.
“Đào Du Du…” Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ hơi tái nhợt của cô, khẽ gọi.
Nhưng hai mắt cô vẫn nhắm nghiền, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Đặt tay vào cổ Đào Du Du xem xét, thấy mạch đập rất yếu, Vũ Văn Vĩ Thần biết cô bị sặc nước, thiếu dưỡng khí mà ngất đi.
Sau đó, anh không kịp nghĩ ngợi gì, trực tiếp mở miệng cô ra, dùng một tay bịt mũi rồi tiến hành hô hấp nhân tạo, phối hợp với động tác ấn tim ngoài lồng ngực. Liên tục làm mấy lần, rốt cuộc Đào Du Du cũng phun hết nước ra ngoài, ho sặc sụa một hồi.
Sau khi tỉnh lại, Đào Du Du thấy khuôn mặt phóng đại của Vũ Văn Vĩ Thần ở ngay trước mắt, nhất thời cảm thấy vô cùng uất ức, giơ tay lên đấm một cái vào ngực anh: “Cái tên khốn kiếp nhà anh, anh định mưu sát tôi hả…”
“Cái người phụ nữ ngốc nghếch này…” Vũ Văn Vĩ Thần không ngờ mình cứu cô mà còn bị cô đánh, tâm tình vốn đang lo lắng lập tức trở nên tức giận, đứng lên chuẩn bị dạy dỗ cô thêm một trận thì lại nghe thấy cô vừa khóc vừa nói: “Khốn kiếp, anh giết chết tôi thì hai cục cưng nhà tôi phải làm sao đây? Bọn chúng còn nhỏ như vậy, không có cha cũng đã đáng thương lắm rồi, bây giờ anh còn định để chúng nó mất luôn cả mẹ nữa hả? Rốt cuộc anh có còn là con người nữa hay không? Là Tổng thống thì hay lắm sao? Tổng thống thì có quyền giết người bừa bãi à? Nhân dân cả nước nhất định là đã mù hết rồi mới bầu anh lên làm Tổng thống…”
Đào Du Du khóc lóc, mắng mỏ ầm ĩ, dáng vẻ hết sức thê thảm. Trong nhất thời, Vũ Văn Vĩ Thần chỉ biết ngây ngẩn cả người.
Vốn dĩ anh chỉ muốn có một sự trừng phạt nhỏ vì hành động vô lễ tối hôm qua của cô, nhưng không ngờ mọi việc lại thành ra như thế này.
Nhìn cô khóc đến thương tâm, trái tim của anh cũng mơ hồ dâng lên một cảm giác khó nói lên lời.
Nhất là khi nghe thấy cô nói, bọn nhỏ vốn không có cha cũng đã đáng thương lắm rồi, bây giờ anh còn định để chúng nó mất luôn cả mẹ nữa hả?
……………
Đào Du Du ngồi khóc một hồi lâu, cuối cùng cũng bình ổn lại cảm xúc, quay đầu nhìn Vũ Văn Vĩ Thần đang yên lặng ngồi bên cạnh mình. Lúc này, cô mới ý thức được dáng vẻ chật vật của mình khi nãy, trong lòng lại bắt đầu thấp thỏm không yên.
cô vừa mới làm cái gì?
Ngay trước mặt Tổng thống mà cũng dám bày ra bộ dạng hung ác mà mắng anh như vậy.
không phải những lời đó thường chỉ được cô kêu gào trong lòng thôi hay sao?
“Khóc đủ rồi hả?” Rốt cuộc, sau khi thấy Đào Du Du đã hoàn toàn tỉnh táo lại, Vũ Văn Vĩ Thần mới mở miệng hỏi.
“Hả… vâng…” Đào Du Du hơi sững sờ, sau đó mới ý thức được Vũ Văn Vĩ Thần đang hỏi cô, chỉ ậm ừ đáp lại.
“đi xuống lầu thay quần áo, nói với Hồ Ứng một lát nữa tôi sẽ xuống.” Vũ Văn Vĩ Thần xác định Đào Du Du đã khôi phục lại như bình thường thì chậm rãi đứng dậy, bỏ lại một câu rồi xoay người rời khỏi phòng.
Cả người anh đều ướt, giày giẫm ở trên mặt thảm còn để lại một chuỗi dấu chân ướt nhẹp.
Đào Du Du nhìn bóng lưng của anh mới biết, thì ra vừa rồi là anh nhảy xuống bể bơi cứu cô.
Trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi khó hiểu.
không phải anh muốn thấy cô chết sao? Vì sao còn nhảy xuống nước cứu cô chứ?
"Tôi chỉ muốn dạy cô hiểu chuyện hơn một chút mà thôi." Vũ Văn Vĩ Thần khẽ cười, rồi ôm cô xoay người rời khỏi phòng, đi dọc theo hành lang.
Trong lòng Đào Du Du hết sức bất an, gắng sức vùng vẫy, nhưng chẳng được bao lâu thì cô nhận ra mình càng giãy giụa, lực ôm của Vũ Văn Vĩ Thần sẽ càng lớn, bộ dạng giống như hận không thể vò cô thành một cục rồi vứt vào trong túi.
Đi được một đoạn, bước chân của Vũ Văn Vĩ Thần dừng lại, đi về phía cửa phòng đang khép hờ.
"Nghe nói nước vào buổi sáng khá lạnh, mùa hè nóng bức như thế này, nếu được chìm ngập trong nước sẽ rất sảng khoái phải không?" Sau khi vào hẳn trong phòng, Đào Du Du mới biết, thì ra đây là một căn phòng có hồ bơi lộ thiên. Nóc nhà bằng pha lê có thể mở ra đóng vào, mà lúc này nó đang được mở rộng. Vũ Văn Vĩ Thần ôm cô đứng sát mép bể bơi, khóe miệng lộ ra một nụ cười gian xảo.
"Này. . . . . . Anh. . . . . . Anh định làm gì? Anh. . . . . . Anh đừng có làm loạn nha. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi không. . . . . ." Cô vô cùng căng thẳng liều mạng ôm chặt lấy bả vai Vũ Văn Vĩ Thần. Nhìn thấy nét mặt hiện giờ của anh cô cũng đoán ra được anh định làm gì tiếp rồi, nhưng cô đâu có biết bơi. Vậy mà lời còn chưa nói ra khỏi miệng, Đào Du Du đã cảm thấy thân thể chợt nhẹ bẫng, tiếng gió vù vù lướt qua tai, và chờ đón cô chính là một khoảng rộng lớn lạnh lẽo bao trùm khắp cơ thể.
"Ưm. . . . . . Cứu. . . . . . Cứu mạng. . . . . ." Đào Du Du bị ném ra giữa hồ bơi, sau khi rơi xuống nước thì không ngừng nổi lên rồi chìm xuống, vừa sặc nước vừa gào to.
Nhưng ở trong phòng lúc này, trừ Vũ Văn Vĩ Thần ra thì không có bất kỳ người nào khác.
Mà Vũ Văn Vĩ Thần lại chỉ muốn trừng phạt cô, làm sao có thể cứu cô đây?
Cái chính là, Vũ Văn Vĩ Thần đâu có biết người phụ nữ ngốc này không biết bơi đâu.
Đào Du Du uống liên tục mấy ngụm nước, nội tâm bắt đầu dâng lên một cảm giác tuyệt vọng.
Đúng, sẽ không có ai tới cứu cô, Vũ Văn Vĩ Thần, cái tên khốn khiếp này muốn nhìn thấy cô chết mà…
Đào Du Du nhắm mắt lại, não thiếu dưỡng khí, từ từ mất đi ý thức, thân thể cũng không còn hơi sức nữa. Trong khoảnh khắc cô nhắm mắt lại kia, chỉ kịp thấy khuôn mặt đang cười gian ác của Vũ Văn Vĩ Thần, giống như đang ám chỉ: “Đây chính là hậu quả khi đắc tội tôi, hiểu chưa?”
Đứng ở bên bể bơi, Vũ Văn Vĩ Thần vốn chỉ muốn ném cô vào trong nước để cô “tỉnh táo” một chút, suy nghĩ lại hành vi ngu xuẩn của mình tối hôm qua, nhưng không được bao lâu thì anh nhận ra tình huống hiện giờ có chút bất thường.
Thân thể Đào Du Du chậm rãi chìm xuống, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ nổi lên.
Chẳng lẽ… cô ấy không biết bơi?
Nghĩ đến điều này, vẻ mặt Vũ Văn Vĩ Thần chợt biến, không hề do dự lập tức nhảy xuống bể bơi, ôm lấy Đào Du Du đang mất đi ý thức bơi vào bờ. Sau đó bế cô lên đặt nằm ngang ở bên cạnh bể.
“Đào Du Du…” Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ hơi tái nhợt của cô, khẽ gọi.
Nhưng hai mắt cô vẫn nhắm nghiền, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Đặt tay vào cổ Đào Du Du xem xét, thấy mạch đập rất yếu, Vũ Văn Vĩ Thần biết cô bị sặc nước, thiếu dưỡng khí mà ngất đi.
Sau đó, anh không kịp nghĩ ngợi gì, trực tiếp mở miệng cô ra, dùng một tay bịt mũi rồi tiến hành hô hấp nhân tạo, phối hợp với động tác ấn tim ngoài lồng ngực. Liên tục làm mấy lần, rốt cuộc Đào Du Du cũng phun hết nước ra ngoài, ho sặc sụa một hồi.
Sau khi tỉnh lại, Đào Du Du thấy khuôn mặt phóng đại của Vũ Văn Vĩ Thần ở ngay trước mắt, nhất thời cảm thấy vô cùng uất ức, giơ tay lên đấm một cái vào ngực anh: “Cái tên khốn kiếp nhà anh, anh định mưu sát tôi hả…”
“Cái người phụ nữ ngốc nghếch này…” Vũ Văn Vĩ Thần không ngờ mình cứu cô mà còn bị cô đánh, tâm tình vốn đang lo lắng lập tức trở nên tức giận, đứng lên chuẩn bị dạy dỗ cô thêm một trận thì lại nghe thấy cô vừa khóc vừa nói: “Khốn kiếp, anh giết chết tôi thì hai cục cưng nhà tôi phải làm sao đây? Bọn chúng còn nhỏ như vậy, không có cha cũng đã đáng thương lắm rồi, bây giờ anh còn định để chúng nó mất luôn cả mẹ nữa hả? Rốt cuộc anh có còn là con người nữa hay không? Là Tổng thống thì hay lắm sao? Tổng thống thì có quyền giết người bừa bãi à? Nhân dân cả nước nhất định là đã mù hết rồi mới bầu anh lên làm Tổng thống…”
Đào Du Du khóc lóc, mắng mỏ ầm ĩ, dáng vẻ hết sức thê thảm. Trong nhất thời, Vũ Văn Vĩ Thần chỉ biết ngây ngẩn cả người.
Vốn dĩ anh chỉ muốn có một sự trừng phạt nhỏ vì hành động vô lễ tối hôm qua của cô, nhưng không ngờ mọi việc lại thành ra như thế này.
Nhìn cô khóc đến thương tâm, trái tim của anh cũng mơ hồ dâng lên một cảm giác khó nói lên lời.
Nhất là khi nghe thấy cô nói, bọn nhỏ vốn không có cha cũng đã đáng thương lắm rồi, bây giờ anh còn định để chúng nó mất luôn cả mẹ nữa hả?
……………
Đào Du Du ngồi khóc một hồi lâu, cuối cùng cũng bình ổn lại cảm xúc, quay đầu nhìn Vũ Văn Vĩ Thần đang yên lặng ngồi bên cạnh mình. Lúc này, cô mới ý thức được dáng vẻ chật vật của mình khi nãy, trong lòng lại bắt đầu thấp thỏm không yên.
cô vừa mới làm cái gì?
Ngay trước mặt Tổng thống mà cũng dám bày ra bộ dạng hung ác mà mắng anh như vậy.
không phải những lời đó thường chỉ được cô kêu gào trong lòng thôi hay sao?
“Khóc đủ rồi hả?” Rốt cuộc, sau khi thấy Đào Du Du đã hoàn toàn tỉnh táo lại, Vũ Văn Vĩ Thần mới mở miệng hỏi.
“Hả… vâng…” Đào Du Du hơi sững sờ, sau đó mới ý thức được Vũ Văn Vĩ Thần đang hỏi cô, chỉ ậm ừ đáp lại.
“đi xuống lầu thay quần áo, nói với Hồ Ứng một lát nữa tôi sẽ xuống.” Vũ Văn Vĩ Thần xác định Đào Du Du đã khôi phục lại như bình thường thì chậm rãi đứng dậy, bỏ lại một câu rồi xoay người rời khỏi phòng.
Cả người anh đều ướt, giày giẫm ở trên mặt thảm còn để lại một chuỗi dấu chân ướt nhẹp.
Đào Du Du nhìn bóng lưng của anh mới biết, thì ra vừa rồi là anh nhảy xuống bể bơi cứu cô.
Trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi khó hiểu.
không phải anh muốn thấy cô chết sao? Vì sao còn nhảy xuống nước cứu cô chứ?
Bình luận facebook