Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Ba ba tử thần đến trường học hơi trễ, thường là lúc những phụ huynh khác đều đã rời đi. Vì anh không thích xếp hàng đón con, cũng không thích cảm giác đứng chung một chỗ với loài người.
Cho nên, mỗi lần anh đều đến đón Chúc Chúc muộn mười lăm phút.
Cửa nhà trẻ là cửa sắt, trước kia thì là cửa thủy tinh để trẻ và phụ huynh có thể nhìn thấy nhau. Nhưng về sau, có một nhà trẻ trong khu xảy ra chuyện. Vào giờ tan học, có đứa bé vì chạy quá nhanh mà không chú ý tới cửa kính nên đụng trúng.
Tuy rằng cửa thủy tinh của nhà trẻ bọn họ có dán vài thứ bên trên, nhưng vẫn sợ ngộ nhỡ. Thế nên, họ đã thay cửa thủy tinh thành cửa sắt. Giờ tan học, bọn nhỏ ồn ào đứng trong cửa sắt, vươn cổ nhìn ra cánh cửa duy nhất. Nhưng trên thực tế, chúng chỉ có thể nhìn thấy cô giáo chứ không nhìn được tình hình ngoài. Mà bên ngoài, họ cũng không nhìn được bên trong.
Các bạn nhỏ đứng hàng đầu đang vây quanh Chúc Chúc ——
Một cô bé trong nhóm có chút lo lắng nói: “Em gái công chúa, hôm nay ba ba cậu có đến sớm không?”
Tiểu Chúc Chúc nghĩ nghĩ, nói: “Chắc là không đến sớm đâu. Vì ba ba tớ bận lắm.”
“Vậy vì sao ông ấy không cho chú lái xe hay dì nấu cơm đến đón cậu về?”
“Không có chú lái xe, cũng không có dì nấu cơm mà.” Chúc Chúc nói.
Trong nhà các bạn nhỏ học ở nhà trẻ này đều có lái xe hoặc bà vú. Thỉnh thoảng, khi cha mẹ không có thời gian thì chú hoặc bà vú sẽ đến đón.
Đám trẻ không dính khói lửa trần gian cảm thấy thật kỳ quái: “Vậy ai nấu cơm ở nhà chứ?” Cha mẹ bọn chúng đều chưa từng nấu cơm. Cho nên ở nhà bọn chúng đều có một dì chuyên nấu cơm đến nấu.
Chúc Chúc nghĩ nghĩ, bây giờ năng lực biểu đạt của bé đã rất lợi hại rồi. Thế là bé nhỏ giọng nói: “Vậy tớ sẽ nói cho các cậu biết một bí mật, các cậu không được nói cho người khác biết nhé.”
Bao gồm cả Thừa Khiếu, tất cả bạn nhỏ đều tập trung lại, làm thành một vòng tròn.
Tất cả chúng nó vừa hiếu kỳ vừa phấn khích. Trẻ con luôn có hứng thú với bí mật nhất.
Chúc Chúc nhỏ giọng nói: “Nhà tớ có rất nhiều chú Quỷ.”
Bọn trẻ đều mở to hai mắt, chúng kinh ngạc nhìn Chúc Chúc.
“Chú Quỷ biết làm cơm, biết lái xe, còn biết bện tóc cho tớ nữa. Nhưng không thể cho những người khác biết, bởi vì những người đó sẽ sợ chú Quỷ đấy.”
Bọn trẻ ngoài choáng váng ra thì chúng còn thấy thật lợi hại. Em gái công chúa ở lâu đài màu hồng, còn có chú Quỷ nấu cơm, bện tóc cho bé nữa.
Đám trẻ con đều nhìn lên tóc Chúc Chúc, tóc bé được bện rất đẹp.
“Vậy… Vậy bọn tớ có thể đến nhà cậu nhìn thử được không?” Một cô bé trong đó hết sức hâm mộ nói.
Mấy đứa trẻ khác cũng vội vàng gật đầu.
Thừa Khiếu tỏ vẻ rất nghiêm túc, cậu kéo tay Chúc Chúc nói: “Anh cũng muốn đi!” Cậu phải nhanh đến đó xem những con quỷ kia có làm hại con người hay không.
“Được rồi, được rồi!”
Lúc này, cô giáo bắt đầu kêu tên từng bạn. Những bạn nhỏ được gọi tên vẫn không nỡ tạm biệt mọi người.
Ba ba Thừa Khiếu đến đùng giờ, lễ độ gật đầu với cô giáo. Nhìn qua anh ta cũng đẹp trai lại có vẻ nghiêm túc, khiến cô giáo đỏ bừng mặt. Cô ta quay đầu, dịu dàng gọi: “Hồ Thừa Khiếu, ba ba con tới đón con kìa.”
Thừa Khiếu nhìn em gái Chúc Chúc, rồi nói với cô giáo: “Con muốn đi nhà vệ sinh, cô nói ba ba con chờ con một lát ạ.”
Tử thần số hai đặc biệt không vui. Anh ta bị Kim Sân xách xe lắc màu hồng chọc giận, hiện tại đã đầy một bụng tức rồi. Thế là ba phút sau, anh ta nói với cô giáo: “Cô gọi Hồ Thừa Khiếu ra đây đi, nói là ba ba nó sắp bị nhân vật phản diện đánh chết rồi, mau ra cứu người.”
Thế là Hồ Thừa Khiếu đành đi ra. Cậu phát biểu mục tiêu của mình là phải bảo vệ tất cả các bạn nhỏ một cách rất khí phách.
Tử thần số hai nổi giận rồi, lòng nghĩ sẽ luyện tài khoản phụ* này, nhưng trên mặt lại mang theo ý cười. Anh ta nói với con trai ngốc nhà mình: “Vậy Thừa Khiếu chúng ta phải học cho thật giỏi mới được, còn nhớ xí nữa về phải nói thế nào với mẹ không?”
(*Tiểu hào小号: Thuật ngữ mạng, trong game online, ngoài tài khoản chính người chơi sẽ tạo thêm một tài khoản phụ, tài khoản này thường là cấp thấp chỉ dùng để phụ trợ.)
Hồ Thừa Khiếu gật đầu thật mạnh: “Nhớ ạ, nhớ ạ. Không được nói với mẹ đã đổi trường ạ. Ba ba, con tan học, con đi với ba, mẹ nhiều chuyện lắm, nếu mẹ biết chuyện của chúng ta, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Cho nên chúng ta phải cùng nhau bảo vệ mẹ ạ!”
Tử thần số hai: “…” Lần này nói không sai.
Hồ Thừa Khiếu đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, cậu ôm chân ba ba anh hùng: “Ba ba, ba ba, con nói cho ba biết một chuyện, con yêu ba lắm!”
Tử thần số hai hơi mất tự nhiên, nhưng thực tế lại không giấu được vẻ mỹ mãn trong mắt: “Là con trai, đừng cả ngày nói những thứ này.”
Hồ Thừa Khiếu ồ một tiếng, không coi là chuyện đáng kể. Cậu thấy bài tập về nhà đã làm xong, thế là rất đứng đắn nói: “Ba ba, tuần này con đến nhà em gái công chúa chơi được không ạ?”
“Tuần này không được đâu, mẹ con còn muốn dẫn con đi học vẽ. Học cho tốt biết chưa? Mẹ con kiếm tiền cũng không dễ dàng.”
Hồ Thừa Khiếu buồn lắm, cậu muốn đến nhà em gái công chúa. Nhưng mẹ là người bình thường, không thể để mẹ biết chuyện nguy hiểm như mỗi ngày cậu đều phải tiếp xúc với quỷ được.
Trên thực tế, hiện tại em gái công chúa của cậu cũng không dễ chịu gì. Chúc Chúc chờ lại chờ, rốt cuộc cũng chờ đến khi cô giáo gọi tên của bé. Đôi mắt Chúc Chúc lập tức sáng lên. Bé giống y nghé con, hăng hái xông ra ngoài. Bé mở rộng cánh tay nhỏ, ôm lấy ba ba trẻ tuổi chuẩn xác không sai tí nào——
Nhóc con bi bô nói: “Ba ba, ba ba, hôm nay con rất nhớ ba đó!”
“Ba ba! Ba ba! Hôm nay con được cô giáo khen nữa!”
Kim Sân cúi đầu xuống, liền thấy ánh mắt quấn quýt của nhóc con. Đôi mắt long lanh của bé nhìn anh, như thể anh chính là người mà bé tin cậy nhất vậy.
Ba ba tử thần sửng sốt, anh lại nhớ tới cảnh tượng hôm qua mình đã thấy. Rồi anh làm theo cảnh đó, bế bé nâng lên cao: “… Ừ.”
Khóe miệng của ba ba tử thần giật giật. Chắc anh không cần nói lời thoại đó ra đâu.
Anh không thả bé xuống, mà tiếp tục ôm bé bước đi.
Chúc Chúc vuốt vuốt tóc mình, nói: “Hôm nay Tiểu Minh muốn trả vương niệm công chúa cho con, nhưng con không nhận.”
“Bạn ấy nói cha mẹ không thích bạn ấy. Tuy mẹ con đã đi xa, nhưng con có ba ba mà… Ba ba, con rất yêu rất yêu ba đó…”
“Ba ba, chờ con lớn, con sẽ đi kiếm tiền, ba không phải khổ cực như thế này nữa.”
Hôm nay cô giáo dạy rất nhiều thứ, trong đó quan trọng nhất chính là cha mẹ là người yêu cục cưng nhất trên đời. Cho nên, bài tập về nhà hôm nay, cô giáo nói mọi người về nhà phải nói với cha mẹ là con yêu cha mẹ.
Mặc dù các cô giáo ở nhà trẻ cảm thấy đám phụ huynh thổ hào* này kiếm tiền không vất vả như giáo viên bọn cô, nhưng vẫn kính nghiệp nói với các bạn nhỏ. Cha mẹ mấy em kiếm tiền nuôi mấy em vô cùng vất vả.
(*Thổ hào: địa chủ, phú hào có quyền thế ở một địa phương.)
Kim Sân ngây người. Khuôn mặt vốn nghiêm túc của anh đã nhu hòa hơn, loại cảm giác này thật sự quá đặc biệt. Anh lấy lại tinh thần, nhíu mày. Lúc này anh mới ý thức được rằng, anh không phải ba ba bé. Anh nuôi bé chỉ để bù vào bug của hệ thống Tử thần. Mà trẻ con loài người này, bé đã định trước sẽ sống không quá tám tuổi.
Rõ ràng là việc đã xác định, rõ ràng là ngay từ đầu đã tiếp nhận thiết lập. Nhưng vào lúc này, vị tử thần đã nhìn quen sinh li tử biệt lại thấy lòng mình chua xót.
Đời người, từ khoảnh khắc được sinh ra là đã quyết định phải tiếp nhận một đời về sau. Bởi vì khoảnh khắc ra đời ấy, tất cả lưới quan hệ đã bắt đầu thành lập. Các lưới quan hệ hỗ trợ lẫn nhau, ảnh hưởng đến cả cuộc đời.
Anh khai thác app Tử thần, là dựa vào lưới quan hệ để tính toán tử vong.
Kim Sân để nhóc con xuống. Anh đi đằng sau, nhìn nhóc con đang đi đằng phía trước. Bên cạnh cũng có những đứa trẻ khác, lớn hơn Chúc Chúc vài tuổi, chúng vừa chạy nhao nhao vừa cười vui vẻ.
Kim Sân nhìn một đứa bé, chín tuổi lẻ ba tháng.
Con của anh sống không đến tuổi ấy.
Nhóc con chạy bình bịch phía trước. Thỉnh thoảng, bé sẽ quay đầu lại nhìn ba ba. Bé đứng chống nạnh, phấn khởi gọi anh ——
“Ba ba, ba ba, ba đi nhanh lên!”
“Ba ba, ba ba, chúng ta nhanh về nhà ăn cơm thôi!”
Kim Sân nhìn nhóc con hoạt bát như thế, thì bỗng nhiên anh nghĩ đến một cảnh tượng. Nhóc con an tĩnh ngủ thiếp đi, giống tất cả những đứa trẻ khác. Bé sẽ không còn mở mắt, sẽ không còn gọi ba ba, sẽ không còn ôm đuôi của áo ngủ khủng long nói với anh, ba ba, ba ba, ba dẫn con đi trượt thang nhé!
Anh cảm nhận được một trận co rút đau đớn ẩn sâu trong nội tâm.
Kim Sân bước chậm lại. Anh cắn răng nói với mình, anh sẽ không can thiệp vào chuyện tuổi thọ của loài người.
Đứa bé này, cho dù lần này không có lỗi của hệ thống, thì bé cũng đã định trước sẽ sống không quá tám tuổi.
Chúc Chúc thấy ba ba đã rớt lại phía sau thật xa, thế là bé quay lại dắt tay ba ba: “Ba ba, hôm nay ba đi chậm quá. Con dắt ba đi nhé.”
Kim Sân cúi đầu xuống. Anh nhìn vào đôi mắt trong veo sạch sẽ của nhóc con, rồi dễ dàng tránh bàn tay nhỏ ấy của bé. Sau đó, anh bước nhanh về phía trước một cách vô tình.
Từ lúc bắt đầu anh đã làm sai một chuyện.
~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Tử thần số hai: Bây giờ mới ý thức được thì cũng quá muộn rồi.
Cho nên, mỗi lần anh đều đến đón Chúc Chúc muộn mười lăm phút.
Cửa nhà trẻ là cửa sắt, trước kia thì là cửa thủy tinh để trẻ và phụ huynh có thể nhìn thấy nhau. Nhưng về sau, có một nhà trẻ trong khu xảy ra chuyện. Vào giờ tan học, có đứa bé vì chạy quá nhanh mà không chú ý tới cửa kính nên đụng trúng.
Tuy rằng cửa thủy tinh của nhà trẻ bọn họ có dán vài thứ bên trên, nhưng vẫn sợ ngộ nhỡ. Thế nên, họ đã thay cửa thủy tinh thành cửa sắt. Giờ tan học, bọn nhỏ ồn ào đứng trong cửa sắt, vươn cổ nhìn ra cánh cửa duy nhất. Nhưng trên thực tế, chúng chỉ có thể nhìn thấy cô giáo chứ không nhìn được tình hình ngoài. Mà bên ngoài, họ cũng không nhìn được bên trong.
Các bạn nhỏ đứng hàng đầu đang vây quanh Chúc Chúc ——
Một cô bé trong nhóm có chút lo lắng nói: “Em gái công chúa, hôm nay ba ba cậu có đến sớm không?”
Tiểu Chúc Chúc nghĩ nghĩ, nói: “Chắc là không đến sớm đâu. Vì ba ba tớ bận lắm.”
“Vậy vì sao ông ấy không cho chú lái xe hay dì nấu cơm đến đón cậu về?”
“Không có chú lái xe, cũng không có dì nấu cơm mà.” Chúc Chúc nói.
Trong nhà các bạn nhỏ học ở nhà trẻ này đều có lái xe hoặc bà vú. Thỉnh thoảng, khi cha mẹ không có thời gian thì chú hoặc bà vú sẽ đến đón.
Đám trẻ không dính khói lửa trần gian cảm thấy thật kỳ quái: “Vậy ai nấu cơm ở nhà chứ?” Cha mẹ bọn chúng đều chưa từng nấu cơm. Cho nên ở nhà bọn chúng đều có một dì chuyên nấu cơm đến nấu.
Chúc Chúc nghĩ nghĩ, bây giờ năng lực biểu đạt của bé đã rất lợi hại rồi. Thế là bé nhỏ giọng nói: “Vậy tớ sẽ nói cho các cậu biết một bí mật, các cậu không được nói cho người khác biết nhé.”
Bao gồm cả Thừa Khiếu, tất cả bạn nhỏ đều tập trung lại, làm thành một vòng tròn.
Tất cả chúng nó vừa hiếu kỳ vừa phấn khích. Trẻ con luôn có hứng thú với bí mật nhất.
Chúc Chúc nhỏ giọng nói: “Nhà tớ có rất nhiều chú Quỷ.”
Bọn trẻ đều mở to hai mắt, chúng kinh ngạc nhìn Chúc Chúc.
“Chú Quỷ biết làm cơm, biết lái xe, còn biết bện tóc cho tớ nữa. Nhưng không thể cho những người khác biết, bởi vì những người đó sẽ sợ chú Quỷ đấy.”
Bọn trẻ ngoài choáng váng ra thì chúng còn thấy thật lợi hại. Em gái công chúa ở lâu đài màu hồng, còn có chú Quỷ nấu cơm, bện tóc cho bé nữa.
Đám trẻ con đều nhìn lên tóc Chúc Chúc, tóc bé được bện rất đẹp.
“Vậy… Vậy bọn tớ có thể đến nhà cậu nhìn thử được không?” Một cô bé trong đó hết sức hâm mộ nói.
Mấy đứa trẻ khác cũng vội vàng gật đầu.
Thừa Khiếu tỏ vẻ rất nghiêm túc, cậu kéo tay Chúc Chúc nói: “Anh cũng muốn đi!” Cậu phải nhanh đến đó xem những con quỷ kia có làm hại con người hay không.
“Được rồi, được rồi!”
Lúc này, cô giáo bắt đầu kêu tên từng bạn. Những bạn nhỏ được gọi tên vẫn không nỡ tạm biệt mọi người.
Ba ba Thừa Khiếu đến đùng giờ, lễ độ gật đầu với cô giáo. Nhìn qua anh ta cũng đẹp trai lại có vẻ nghiêm túc, khiến cô giáo đỏ bừng mặt. Cô ta quay đầu, dịu dàng gọi: “Hồ Thừa Khiếu, ba ba con tới đón con kìa.”
Thừa Khiếu nhìn em gái Chúc Chúc, rồi nói với cô giáo: “Con muốn đi nhà vệ sinh, cô nói ba ba con chờ con một lát ạ.”
Tử thần số hai đặc biệt không vui. Anh ta bị Kim Sân xách xe lắc màu hồng chọc giận, hiện tại đã đầy một bụng tức rồi. Thế là ba phút sau, anh ta nói với cô giáo: “Cô gọi Hồ Thừa Khiếu ra đây đi, nói là ba ba nó sắp bị nhân vật phản diện đánh chết rồi, mau ra cứu người.”
Thế là Hồ Thừa Khiếu đành đi ra. Cậu phát biểu mục tiêu của mình là phải bảo vệ tất cả các bạn nhỏ một cách rất khí phách.
Tử thần số hai nổi giận rồi, lòng nghĩ sẽ luyện tài khoản phụ* này, nhưng trên mặt lại mang theo ý cười. Anh ta nói với con trai ngốc nhà mình: “Vậy Thừa Khiếu chúng ta phải học cho thật giỏi mới được, còn nhớ xí nữa về phải nói thế nào với mẹ không?”
(*Tiểu hào小号: Thuật ngữ mạng, trong game online, ngoài tài khoản chính người chơi sẽ tạo thêm một tài khoản phụ, tài khoản này thường là cấp thấp chỉ dùng để phụ trợ.)
Hồ Thừa Khiếu gật đầu thật mạnh: “Nhớ ạ, nhớ ạ. Không được nói với mẹ đã đổi trường ạ. Ba ba, con tan học, con đi với ba, mẹ nhiều chuyện lắm, nếu mẹ biết chuyện của chúng ta, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Cho nên chúng ta phải cùng nhau bảo vệ mẹ ạ!”
Tử thần số hai: “…” Lần này nói không sai.
Hồ Thừa Khiếu đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, cậu ôm chân ba ba anh hùng: “Ba ba, ba ba, con nói cho ba biết một chuyện, con yêu ba lắm!”
Tử thần số hai hơi mất tự nhiên, nhưng thực tế lại không giấu được vẻ mỹ mãn trong mắt: “Là con trai, đừng cả ngày nói những thứ này.”
Hồ Thừa Khiếu ồ một tiếng, không coi là chuyện đáng kể. Cậu thấy bài tập về nhà đã làm xong, thế là rất đứng đắn nói: “Ba ba, tuần này con đến nhà em gái công chúa chơi được không ạ?”
“Tuần này không được đâu, mẹ con còn muốn dẫn con đi học vẽ. Học cho tốt biết chưa? Mẹ con kiếm tiền cũng không dễ dàng.”
Hồ Thừa Khiếu buồn lắm, cậu muốn đến nhà em gái công chúa. Nhưng mẹ là người bình thường, không thể để mẹ biết chuyện nguy hiểm như mỗi ngày cậu đều phải tiếp xúc với quỷ được.
Trên thực tế, hiện tại em gái công chúa của cậu cũng không dễ chịu gì. Chúc Chúc chờ lại chờ, rốt cuộc cũng chờ đến khi cô giáo gọi tên của bé. Đôi mắt Chúc Chúc lập tức sáng lên. Bé giống y nghé con, hăng hái xông ra ngoài. Bé mở rộng cánh tay nhỏ, ôm lấy ba ba trẻ tuổi chuẩn xác không sai tí nào——
Nhóc con bi bô nói: “Ba ba, ba ba, hôm nay con rất nhớ ba đó!”
“Ba ba! Ba ba! Hôm nay con được cô giáo khen nữa!”
Kim Sân cúi đầu xuống, liền thấy ánh mắt quấn quýt của nhóc con. Đôi mắt long lanh của bé nhìn anh, như thể anh chính là người mà bé tin cậy nhất vậy.
Ba ba tử thần sửng sốt, anh lại nhớ tới cảnh tượng hôm qua mình đã thấy. Rồi anh làm theo cảnh đó, bế bé nâng lên cao: “… Ừ.”
Khóe miệng của ba ba tử thần giật giật. Chắc anh không cần nói lời thoại đó ra đâu.
Anh không thả bé xuống, mà tiếp tục ôm bé bước đi.
Chúc Chúc vuốt vuốt tóc mình, nói: “Hôm nay Tiểu Minh muốn trả vương niệm công chúa cho con, nhưng con không nhận.”
“Bạn ấy nói cha mẹ không thích bạn ấy. Tuy mẹ con đã đi xa, nhưng con có ba ba mà… Ba ba, con rất yêu rất yêu ba đó…”
“Ba ba, chờ con lớn, con sẽ đi kiếm tiền, ba không phải khổ cực như thế này nữa.”
Hôm nay cô giáo dạy rất nhiều thứ, trong đó quan trọng nhất chính là cha mẹ là người yêu cục cưng nhất trên đời. Cho nên, bài tập về nhà hôm nay, cô giáo nói mọi người về nhà phải nói với cha mẹ là con yêu cha mẹ.
Mặc dù các cô giáo ở nhà trẻ cảm thấy đám phụ huynh thổ hào* này kiếm tiền không vất vả như giáo viên bọn cô, nhưng vẫn kính nghiệp nói với các bạn nhỏ. Cha mẹ mấy em kiếm tiền nuôi mấy em vô cùng vất vả.
(*Thổ hào: địa chủ, phú hào có quyền thế ở một địa phương.)
Kim Sân ngây người. Khuôn mặt vốn nghiêm túc của anh đã nhu hòa hơn, loại cảm giác này thật sự quá đặc biệt. Anh lấy lại tinh thần, nhíu mày. Lúc này anh mới ý thức được rằng, anh không phải ba ba bé. Anh nuôi bé chỉ để bù vào bug của hệ thống Tử thần. Mà trẻ con loài người này, bé đã định trước sẽ sống không quá tám tuổi.
Rõ ràng là việc đã xác định, rõ ràng là ngay từ đầu đã tiếp nhận thiết lập. Nhưng vào lúc này, vị tử thần đã nhìn quen sinh li tử biệt lại thấy lòng mình chua xót.
Đời người, từ khoảnh khắc được sinh ra là đã quyết định phải tiếp nhận một đời về sau. Bởi vì khoảnh khắc ra đời ấy, tất cả lưới quan hệ đã bắt đầu thành lập. Các lưới quan hệ hỗ trợ lẫn nhau, ảnh hưởng đến cả cuộc đời.
Anh khai thác app Tử thần, là dựa vào lưới quan hệ để tính toán tử vong.
Kim Sân để nhóc con xuống. Anh đi đằng sau, nhìn nhóc con đang đi đằng phía trước. Bên cạnh cũng có những đứa trẻ khác, lớn hơn Chúc Chúc vài tuổi, chúng vừa chạy nhao nhao vừa cười vui vẻ.
Kim Sân nhìn một đứa bé, chín tuổi lẻ ba tháng.
Con của anh sống không đến tuổi ấy.
Nhóc con chạy bình bịch phía trước. Thỉnh thoảng, bé sẽ quay đầu lại nhìn ba ba. Bé đứng chống nạnh, phấn khởi gọi anh ——
“Ba ba, ba ba, ba đi nhanh lên!”
“Ba ba, ba ba, chúng ta nhanh về nhà ăn cơm thôi!”
Kim Sân nhìn nhóc con hoạt bát như thế, thì bỗng nhiên anh nghĩ đến một cảnh tượng. Nhóc con an tĩnh ngủ thiếp đi, giống tất cả những đứa trẻ khác. Bé sẽ không còn mở mắt, sẽ không còn gọi ba ba, sẽ không còn ôm đuôi của áo ngủ khủng long nói với anh, ba ba, ba ba, ba dẫn con đi trượt thang nhé!
Anh cảm nhận được một trận co rút đau đớn ẩn sâu trong nội tâm.
Kim Sân bước chậm lại. Anh cắn răng nói với mình, anh sẽ không can thiệp vào chuyện tuổi thọ của loài người.
Đứa bé này, cho dù lần này không có lỗi của hệ thống, thì bé cũng đã định trước sẽ sống không quá tám tuổi.
Chúc Chúc thấy ba ba đã rớt lại phía sau thật xa, thế là bé quay lại dắt tay ba ba: “Ba ba, hôm nay ba đi chậm quá. Con dắt ba đi nhé.”
Kim Sân cúi đầu xuống. Anh nhìn vào đôi mắt trong veo sạch sẽ của nhóc con, rồi dễ dàng tránh bàn tay nhỏ ấy của bé. Sau đó, anh bước nhanh về phía trước một cách vô tình.
Từ lúc bắt đầu anh đã làm sai một chuyện.
~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Tử thần số hai: Bây giờ mới ý thức được thì cũng quá muộn rồi.
Bình luận facebook