Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
Kim Sân rời khỏi bệnh viện, nhưng không dẫn con gái về căn nhà thuê kia, vì nơi đó đã bị lộ. Lúc tử thần số hai tìm anh, tất nhiên là tìm kiếm dựa vào thông đạo không gian. Đầu tiên tìm được điểm cuối là bệnh viện này, chẳng mấy chốc sẽ trở lại điểm đầu của thông đạo không gian.
Đến lúc đó, tử thần số hai điều tra một loạt. Cho dù không thể xác nhận thân phận mới của anh, cũng sẽ ngồi chờ ở đó.
Kim Sân ôm con gái ngồi trên taxi, rời khỏi thành phố này trong đêm.
Lúc lên xe, Chúc Chúc đã ngủ, vì lúc ở bệnh viện bé đã uống một liều thuốc. Bởi vì uống thuốc lại thêm tối nay bị giày vò đủ lâu, nên hiện tại bé mới buồn ngủ.
Kim Sân dùng áo khoác bao bọc con gái cẩn thận, không lọt xí gió nào. Bọn anh ngồi ghế sau của taxi, lái xe ngồi trước nhìn anh rồi hỏi: “Đã trễ thế này rồi, đến thành phố Phù Dung xem bệnh à?”
Kim Sân ừ một tiếng, không muốn nói nhiều. Anh chàng lái xe cũng không hỏi nữa. Lúc đó cậu ta đã sắp tan làm, nhưng vị khách này đưa rất nhiều tiền, nên cậu ta làm trái quy định mà chở họ đi.
Ghế sau của xe taxi này không tính là sạch sẽ, có thể thấy bụi bẩn trong mấy góc. Ngửi kỹ, còn ngửi ra cái mùi rất khó chịu, trong đêm khuya lại đặc biệt rõ ràng. Tử thần đại nhân sống an nhàn sung sướng đã nhiều năm, ôm con gái ngồi ghế sau, cố chịu đựng hoàn cảnh tồi tệ này.
Chúc Chúc ở trong ngực dường như mơ phải ác mộng, thân thể run lên một cái. Kim Sân lập tức vỗ nhẹ, nhóc con liền an ổn ngủ thiếp đi. Dường như bé biết ba ba ở đang bên cạnh, nên chẳng còn sợ gì cả.
Tim Kim Sân mềm nhũn, hoàn cảnh khó chịu đến mấy anh cũng có thể chịu đựng được.
Xe chạy trên đường. Kim Sân nhanh chóng mở máy tính lên, lại khởi động một thân phận mới.
Lái xe ngồi trước cũng nhìn ra ghế sau ——
Lúc nãy người đàn ông này lên có mang theo máy tính hả?
Chắc là có mang, mà mình không thấy thôi.
Khi trời tờ mờ sáng, xe dừng lại, lái xe nói: “Đến rồi.”
Kim Sân ôm con gái đang ngủ say xuống xe, đón chào tia nắng sớm đầu tiên.
Lái xe ló đầu ra. Khi cậu ta xác định người đàn ông này xuống xe chỉ ôm theo một đứa bé, không mang theo gì nữa, thì nhắc nhở: “Đừng quên lấy máy tính.”
Kim Sân quay đầu lại: “Đã mang theo rồi. Cám ơn cậu đã nhắc.”
Sau khi nói cảm ơn xong Kim Sân mới nhận ra, con gái đã ảnh hưởng đến mình như thế nào. Từ trước đến giờ anh chưa từng vì loại chuyện này mà nói cảm ơn với nhân loại.
Lái xe nhìn ghế sau, hoàn toàn không thấy máy tính. Chẳng lẽ anh ta ôm cả máy tính và đứa bé vào ngực?
Lái xe nghĩ, chắc là như vậy rồi, cũng không thể có chiều không gian gì đó chứ?
Kim Sân bên này trực tiếp cầm chứng minh thân phận hoàn toàn mới đi vào khách sạn. Lần này Kim Sân đã có kinh nghiệm, anh muốn mua một căn nhà gần trường học, gần bệnh viện ở thành phố này, để tiện cho con gái đi học cũng như khám bệnh.
Kim Sân ngồi trong khách sạn, mở máy tính. Anh lại nhập kho số liệu nhân loại lúc trước vào app dự phòng, sau đó tìm kiếm nhà ở thỏa mãn điều kiện của mình.
“Xung quanh phải có bệnh viện khoa Nhi, các cơ sở được trang bị đầy đủ, trường tiểu học có lực lượng giáo viên hùng hậu.”
Rất nhanh đã có kết quả, tất cả 1003 kết quả.
Kim Sân lại sàng lọc “Giá cả dưới bảy mươi vạn.” Anh còn 80 vạn, nhưng phải để lại 10 vạn phòng hờ.
Rất nhanh đã lọc ra kết quả ——
Tất cả 0 kết quả.
Tử thần đại nhân: “…”
Không được, nhất định phải mua nhà. Lúc trước anh xác định không mua nhà, để có vốn lưu động, là vì anh không biết để được vào trường tiểu học tốt nhất thì nhất định phải có nhà thuộc khu quy định của trường.
Kim Sân lại nhập “Dưới 150 vạn”.
Lần này kết quả còn lại 53.
Kim Sân lại tăng điều kiện “Có thể giao dịch trong hai ngày”.
Kết quả lập tức còn 15.
Kim Sân nhìn từ trên xuống dưới, đang nhìn thì đột nhiên nghe thấy tiếng gọi anh đầy sợ hãi của Chúc Chúc nằm bên cạnh ——
“Ba ba ơi!”
Kim Sân quay đầu, thì thấy con gái vô cùng hoảng sợ ngồi bật dậy.
Chúc Chúc cũng nhìn thấy ba ba. Bé thở ra một hơi rồi nói: “Làm con sợ muốn chết, con tưởng con lại bị chú và dì xa lạ bế đi rồi cơ.”
Bé tỉnh lại thì nhận ra mình không nằm trên giường ở nhà, mà ở một nơi xa lạ.
Kim Sân không ngờ Chúc Chúc vẫn còn nhớ chuyện kia vào hai năm trước. Anh đi tới: “Người xấu tìm tới nhà chúng ta, nên chúng ta chuyển sang nơi khác ở, có được không?”
Chúc Chúc gật đầu: “Dạ.”
Bé suy nghĩ rồi lại hỏi: “Ba ba ơi, tại sao những người xấu kia lại muốn đuổi theo chúng ta ạ?”
“Bởi vì chúng ta là người tốt, còn bọn họ là người rất xấu.”
Chúc Chúc gật đầu, ồ một tiếng, tựa như đã hiểu.
Kim Sân bế bé lên rồi nói: “Ba ba đang tìm nhà mới, cục cưng đánh răng rửa mặt trước nhé.”
Chúc Chúc ngoan ngoãn xuống khỏi giường, đi đánh răng rửa mặt. Lúc đi ra, bé cầm theo một cây lược và dây buộc tóc: “Ba ba ơi, con buộc mà tóc cứ rớt hoài.”
Kim Sân gửi tin nhắn cho chủ nhà, sau đó đi tới, cầm lược lên rồi nói: “Để ba ba thử xem.”
Một ba ba đủ tư cách hẳn là cũng có thể buộc tóc được.
Cũng may, trẻ con tự mình buộc tóc thì không được, nhưng người lớn buộc lại được. Mặc dù nhìn thì không quá suôn sẻ, nhưng không cản được giá trị nhan sắc tương đối cao của Chúc Chúc. Cho dù hơi rối, cũng sẽ cảm thấy đuôi ngựa nhỏ rất đáng yêu.
Chúc Chúc ngắm mình trong gương, gật đầu rồi nói: “Thật là xinh.”
Kim Sân đã quen với cảnh con gái tự khen mình đẹp, nhưng mỗi lần nhìn bé tự phụ như vậy, anh đều cảm thấy rất buồn cười.
“Cục cưng này, con có muốn hỏi tấm gương kia, ai là người xinh nhất trên thế gian không?”
Chúc Chúc hùng hồn nói: “Không cần hỏi con cũng biết nha, đương nhiên là công chúa Bạch Tuyết rồi!”
Kim Sân rất kinh ngạc về đáp án này. Anh nói: “Con không thấy con xinh hơn công chúa Bạch Tuyết à?”
Anh còn tưởng rằng, dựa vào trình độ tự luyến, tự biết mình đẹp của con gái anh, bé sẽ thấy bé mới xinh nhất.
Chúc Chúc nói rất có lý lẽ: “Công chúa Bạch Tuyết mới xinh nhất ạ, con chỉ xinh thôi. Xinh nhất chỉ có thể có một người, nhưng người xinh thì rất nhiều ạ.”
Kiểu câu này rất quen thuộc, trước đây Kim Sân đã từng nói. Trước đây anh có tiền nhất, hiện tại chỉ có tiền.
Kim Sân bỗng cảm thấy rất tự hào. Con gái của anh vừa tự tin lại vừa hào phóng!
“Cục cưng uống thuốc trước đã, uống thuốc xong chúng ta sẽ xuống dưới ăn cơm.” Kim Sân nhìn đồng hồ rồi nói.
Khuôn mặt nhỏ của Chúc Chúc nhăn lại: “Thuốc đắng lắm…”
Kim Sân cầm viên thuốc tới, đưa cho cô con gái thỉnh thoảng lại nói vài câu ngốc nghếch rồi dặn dò: “Đừng nhai nát viên thuốc, cứ trực tiếp nuốt vào.”
~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Ba ba nghèo vừa dùng kho số liệu của nhân loại, vừa bày tỏ tự mình làm nhân loại rất chật vật: “Bật hack? Kim Sân tôi không thèm bật hack!”
Đến lúc đó, tử thần số hai điều tra một loạt. Cho dù không thể xác nhận thân phận mới của anh, cũng sẽ ngồi chờ ở đó.
Kim Sân ôm con gái ngồi trên taxi, rời khỏi thành phố này trong đêm.
Lúc lên xe, Chúc Chúc đã ngủ, vì lúc ở bệnh viện bé đã uống một liều thuốc. Bởi vì uống thuốc lại thêm tối nay bị giày vò đủ lâu, nên hiện tại bé mới buồn ngủ.
Kim Sân dùng áo khoác bao bọc con gái cẩn thận, không lọt xí gió nào. Bọn anh ngồi ghế sau của taxi, lái xe ngồi trước nhìn anh rồi hỏi: “Đã trễ thế này rồi, đến thành phố Phù Dung xem bệnh à?”
Kim Sân ừ một tiếng, không muốn nói nhiều. Anh chàng lái xe cũng không hỏi nữa. Lúc đó cậu ta đã sắp tan làm, nhưng vị khách này đưa rất nhiều tiền, nên cậu ta làm trái quy định mà chở họ đi.
Ghế sau của xe taxi này không tính là sạch sẽ, có thể thấy bụi bẩn trong mấy góc. Ngửi kỹ, còn ngửi ra cái mùi rất khó chịu, trong đêm khuya lại đặc biệt rõ ràng. Tử thần đại nhân sống an nhàn sung sướng đã nhiều năm, ôm con gái ngồi ghế sau, cố chịu đựng hoàn cảnh tồi tệ này.
Chúc Chúc ở trong ngực dường như mơ phải ác mộng, thân thể run lên một cái. Kim Sân lập tức vỗ nhẹ, nhóc con liền an ổn ngủ thiếp đi. Dường như bé biết ba ba ở đang bên cạnh, nên chẳng còn sợ gì cả.
Tim Kim Sân mềm nhũn, hoàn cảnh khó chịu đến mấy anh cũng có thể chịu đựng được.
Xe chạy trên đường. Kim Sân nhanh chóng mở máy tính lên, lại khởi động một thân phận mới.
Lái xe ngồi trước cũng nhìn ra ghế sau ——
Lúc nãy người đàn ông này lên có mang theo máy tính hả?
Chắc là có mang, mà mình không thấy thôi.
Khi trời tờ mờ sáng, xe dừng lại, lái xe nói: “Đến rồi.”
Kim Sân ôm con gái đang ngủ say xuống xe, đón chào tia nắng sớm đầu tiên.
Lái xe ló đầu ra. Khi cậu ta xác định người đàn ông này xuống xe chỉ ôm theo một đứa bé, không mang theo gì nữa, thì nhắc nhở: “Đừng quên lấy máy tính.”
Kim Sân quay đầu lại: “Đã mang theo rồi. Cám ơn cậu đã nhắc.”
Sau khi nói cảm ơn xong Kim Sân mới nhận ra, con gái đã ảnh hưởng đến mình như thế nào. Từ trước đến giờ anh chưa từng vì loại chuyện này mà nói cảm ơn với nhân loại.
Lái xe nhìn ghế sau, hoàn toàn không thấy máy tính. Chẳng lẽ anh ta ôm cả máy tính và đứa bé vào ngực?
Lái xe nghĩ, chắc là như vậy rồi, cũng không thể có chiều không gian gì đó chứ?
Kim Sân bên này trực tiếp cầm chứng minh thân phận hoàn toàn mới đi vào khách sạn. Lần này Kim Sân đã có kinh nghiệm, anh muốn mua một căn nhà gần trường học, gần bệnh viện ở thành phố này, để tiện cho con gái đi học cũng như khám bệnh.
Kim Sân ngồi trong khách sạn, mở máy tính. Anh lại nhập kho số liệu nhân loại lúc trước vào app dự phòng, sau đó tìm kiếm nhà ở thỏa mãn điều kiện của mình.
“Xung quanh phải có bệnh viện khoa Nhi, các cơ sở được trang bị đầy đủ, trường tiểu học có lực lượng giáo viên hùng hậu.”
Rất nhanh đã có kết quả, tất cả 1003 kết quả.
Kim Sân lại sàng lọc “Giá cả dưới bảy mươi vạn.” Anh còn 80 vạn, nhưng phải để lại 10 vạn phòng hờ.
Rất nhanh đã lọc ra kết quả ——
Tất cả 0 kết quả.
Tử thần đại nhân: “…”
Không được, nhất định phải mua nhà. Lúc trước anh xác định không mua nhà, để có vốn lưu động, là vì anh không biết để được vào trường tiểu học tốt nhất thì nhất định phải có nhà thuộc khu quy định của trường.
Kim Sân lại nhập “Dưới 150 vạn”.
Lần này kết quả còn lại 53.
Kim Sân lại tăng điều kiện “Có thể giao dịch trong hai ngày”.
Kết quả lập tức còn 15.
Kim Sân nhìn từ trên xuống dưới, đang nhìn thì đột nhiên nghe thấy tiếng gọi anh đầy sợ hãi của Chúc Chúc nằm bên cạnh ——
“Ba ba ơi!”
Kim Sân quay đầu, thì thấy con gái vô cùng hoảng sợ ngồi bật dậy.
Chúc Chúc cũng nhìn thấy ba ba. Bé thở ra một hơi rồi nói: “Làm con sợ muốn chết, con tưởng con lại bị chú và dì xa lạ bế đi rồi cơ.”
Bé tỉnh lại thì nhận ra mình không nằm trên giường ở nhà, mà ở một nơi xa lạ.
Kim Sân không ngờ Chúc Chúc vẫn còn nhớ chuyện kia vào hai năm trước. Anh đi tới: “Người xấu tìm tới nhà chúng ta, nên chúng ta chuyển sang nơi khác ở, có được không?”
Chúc Chúc gật đầu: “Dạ.”
Bé suy nghĩ rồi lại hỏi: “Ba ba ơi, tại sao những người xấu kia lại muốn đuổi theo chúng ta ạ?”
“Bởi vì chúng ta là người tốt, còn bọn họ là người rất xấu.”
Chúc Chúc gật đầu, ồ một tiếng, tựa như đã hiểu.
Kim Sân bế bé lên rồi nói: “Ba ba đang tìm nhà mới, cục cưng đánh răng rửa mặt trước nhé.”
Chúc Chúc ngoan ngoãn xuống khỏi giường, đi đánh răng rửa mặt. Lúc đi ra, bé cầm theo một cây lược và dây buộc tóc: “Ba ba ơi, con buộc mà tóc cứ rớt hoài.”
Kim Sân gửi tin nhắn cho chủ nhà, sau đó đi tới, cầm lược lên rồi nói: “Để ba ba thử xem.”
Một ba ba đủ tư cách hẳn là cũng có thể buộc tóc được.
Cũng may, trẻ con tự mình buộc tóc thì không được, nhưng người lớn buộc lại được. Mặc dù nhìn thì không quá suôn sẻ, nhưng không cản được giá trị nhan sắc tương đối cao của Chúc Chúc. Cho dù hơi rối, cũng sẽ cảm thấy đuôi ngựa nhỏ rất đáng yêu.
Chúc Chúc ngắm mình trong gương, gật đầu rồi nói: “Thật là xinh.”
Kim Sân đã quen với cảnh con gái tự khen mình đẹp, nhưng mỗi lần nhìn bé tự phụ như vậy, anh đều cảm thấy rất buồn cười.
“Cục cưng này, con có muốn hỏi tấm gương kia, ai là người xinh nhất trên thế gian không?”
Chúc Chúc hùng hồn nói: “Không cần hỏi con cũng biết nha, đương nhiên là công chúa Bạch Tuyết rồi!”
Kim Sân rất kinh ngạc về đáp án này. Anh nói: “Con không thấy con xinh hơn công chúa Bạch Tuyết à?”
Anh còn tưởng rằng, dựa vào trình độ tự luyến, tự biết mình đẹp của con gái anh, bé sẽ thấy bé mới xinh nhất.
Chúc Chúc nói rất có lý lẽ: “Công chúa Bạch Tuyết mới xinh nhất ạ, con chỉ xinh thôi. Xinh nhất chỉ có thể có một người, nhưng người xinh thì rất nhiều ạ.”
Kiểu câu này rất quen thuộc, trước đây Kim Sân đã từng nói. Trước đây anh có tiền nhất, hiện tại chỉ có tiền.
Kim Sân bỗng cảm thấy rất tự hào. Con gái của anh vừa tự tin lại vừa hào phóng!
“Cục cưng uống thuốc trước đã, uống thuốc xong chúng ta sẽ xuống dưới ăn cơm.” Kim Sân nhìn đồng hồ rồi nói.
Khuôn mặt nhỏ của Chúc Chúc nhăn lại: “Thuốc đắng lắm…”
Kim Sân cầm viên thuốc tới, đưa cho cô con gái thỉnh thoảng lại nói vài câu ngốc nghếch rồi dặn dò: “Đừng nhai nát viên thuốc, cứ trực tiếp nuốt vào.”
~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Ba ba nghèo vừa dùng kho số liệu của nhân loại, vừa bày tỏ tự mình làm nhân loại rất chật vật: “Bật hack? Kim Sân tôi không thèm bật hack!”
Bình luận facebook