Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75
Kim Sân đi bên cạnh cha mình, nhất thời cũng chẳng biết nên nói gì. Quan hệ của bọn anh trước giờ khá bế tắc, gặp nhau không phải tranh chấp thì là im lặng.
Mà trong khoảng thời gian không gặp nhau này, Kim Sân đã viết cho cha mình không ít thư, nhưng anh không để lại cách truyền tin, cho nên Thần cũng không có cách nào hồi âm.
Quan hệ của hai người cũng được xem là đã phát sinh thay đổi rất lớn. Giống như trước đây Kim Sân chẳng bao giờ gọi ông ta là cha cả. Có điều đều là những vị thần đã trưởng thành, cho nên quan hệ như vậy lại khiến họ rất xấu hổ không biết phải làm sao.
Thần đột nhiên dừng lại, trên khuôn mặt trẻ trung cũng có vẻ lúng túng giống Kim Sân. Ông ta nhìn con mình rồi mở miệng: “Ta không nói chuyện này với những Thần khác.”
Kim Sân à một tiếng, lại cảm thấy không đủ nên nói thêm: “Cảm ơn.”
Lúng túng, tiếp tục lúng túng.
Trông bọn anh có vài phần giống nhau, chỉ khác nhiều về khí chất. Nhất là Kim Sân, anh làm nhân loại gần hai năm, lại nuôi một cô con gái ngoãn ngoãn nên ngày nào cũng đều vui vẻ. Hơi thở lạnh lẽo vốn thuộc về tử thần đã biến mất hầu như không còn, lại nhiều thêm hơi thở con người và vẻ ôn hòa.
Thần thì khác, lúc ông ta cười sẽ mang theo sự lạnh lùng và tàn nhẫn để người sống chớ lại gần.
Lúc vào khu Nội trú, y tá còn bị sợ hết hồn.
Kim Sân không biết nên nói gì suốt cả quá trình, chỉ dẫn Thần đi tới phòng bệnh của Chúc Chúc ——
Giọng con gái truyền ra từ bên trong khiến khuôn mặt anh càng dịu dàng hơn.
Khi Chúc Chúc thấy ba ba đẩy cửa đi vào, lập tức vui vẻ gọi ——
“Ba ba, ba ba ơi!”
Lúc này Thần cũng vào đến, nhìn cô bé trong phòng bệnh.
Thần nhíu mày.
Động tác quen thuộc này, khiến Chúc Chúc lập tức nghĩ ra người hơi xa lạ này là ai.
Đây chính là người ông đã nói bé ăn cơm không có phép tắc ở bàn ăn, còn không cho ba ba đút bé ăn cơm nữa.
Chúc Chúc nhìn thấy ông lại nhíu mày, thì rụt đầu, nhỏ giọng gọi: “Ông nội.”
Kim Sân đi vào, tới trước mặt Chúc Chúc để kiểm tra tình trạng hôm nay của bé. Khi anh xác định không có vấn đề gì thì lúc này mới nhìn về phía cha của mình.
Thần cũng đi tới. Trong một năm qua, ngày nào ông ta cũng nhận được video của cô nhóc này.
Có thể là ông ta không quá thích đứa bé này, nhưng về sau cũng xem như đã thấy bé lớn hơn từng chút từng chút một. Bây giờ đột nhiên bé lại biến thành dáng vẻ này, nói không đau lòng, là điều không thể.
Thần không biết phải nói chuyện với trẻ con thế nào. Lúc ông ta bắt đầu nuôi con trai mình thì nó đã hai mươi mấy tuổi rồi. Đối với ông ta mà nói, anh là một đứa nhỏ đang trong kỳ nổi loạn, nên có nói nhẹ nhàng với anh thì đều phải thẳng lưng cùng với thái độ quyết không thỏa hiệp. Ông ta vẫn chưa có kinh nghiệm sống chung với cô cháu gái yếu đuối của mình.
Thần cứng nhắc nói: “Kim Chúc Chúc, cháu nói tình trạng hiện tại của mình cho ta xem.”
Chúc Chúc suy nghĩ rồi nhỏ giọng nói: “Hơi đói bụng ạ...”
Thần: “Cháu muốn ăn gì, ta sẽ cho người đưa tới.”
Lần này Chúc Chúc rất thẳng thắng, không hề nói dối: “Cháu không kén ăn ạ.”
Thần cũng nhớ ra vị giác của đứa bé này đã mất. Có lẽ chính bé cũng biết, cho nên mới cho ra một kết luận là không kén ăn.
Thần nghĩ, cô cháu gái này và con trai của ông ta là hai đứa nhỏ có tính cách khác nhau. Lần đầu tiên Thần được làm ông nên không hề thuần thục nghiệp vụ của mình. Giống như đem theo mọi sự lúng túng vừa nãy vào đây vậy, phòng bệnh rơi vào im lặng.
Thật ra Chúc Chúc rất muốn nói chuyện với ba ba, nhưng ông không nói gì mà chỉ nghiêm mặt ngồi ở chỗ này, khiến Chúc Chúc không dám nói tiếp nữa.
Kim Sân đã không ngủ và nghỉ ngơi hơn hai ngày nay. Bản thân anh là thần, nghỉ hay không nghỉ cũng chẳng đáng kể. Nhưng vì anh đang đeo đồng hồ nên năng lực của thần sẽ bị áp chế ở mức độ nhất định. Vốn tinh thần phải chịu căng thẳng cao độ, anh không có cách nào chìm vào giấc ngủ.
Mà bây giờ, ba thế hệ đang ở hết trong phòng bệnh, như thể họ là người xa lạ quen thuộc nhất. Ai cũng không biết phải nói gì, nhưng thần kinh căng thẳng của Kim Sân đã được thả lỏng. Anh tựa vào giường bệnh của Chúc Chúc, chỉ một lát sau đã ngủ thiếp đi.
Thần có hơi sửng sốt. Con trai đã ngủ, đây là cơ hội tốt nhất để ông ta sửa đứa trẻ này, ngăn chặn mọi thống khổ về sau.
Nhưng Thần không hề làm gì cả. Con trai ông ta để ý đến đứa bé này bao nhiêu, ông ta đều biết rõ rành rành. Thậm chí ông ta còn biết, dù sau này có bị đau thấu tim, anh vẫn chọn che chở cho con bé.
Ông ta hiểu Kim Sân ghét nhân loại đến mức nào, nhưng anh có thể vì con gái mình là nhân loại mà chung sống với nhân loại. Anh vì bảo vệ con gái, mà có thể nhẫn nhịn khi bị nhân loại khiêu khích đến như thế.
Từ trước tới nay, ông ta chưa từng bắt gặp dáng vẻ nén giận này của con trai mình. Anh làm mọi thứ, chỉ để bảo vệ con của anh.
Thần nhìn con mình. Anh đang ngủ thiếp đi, không hề có chút phòng bị nào, đặt bộ phận yếu nhất của mình trước mặt ông ta.
Thần chỉ có thể từ ái sờ lên đầu anh, giúp anh nghỉ ngơi tốt hơn.
Chúc Chúc thấy rất vui mừng, bé biết ông chắc chắn cũng rất yêu ba ba mà.
Chúc Chúc vươn cánh tay, muốn ôm, đồng thời nhỏ giọng nói: “Ông ơi, để ba ba ngủ trên giường đi ạ.”
Chúc Chúc muốn nhường giường của mình cho ba ba ngủ, để ba ba ngủ thoải mái hơn. Nhưng đầu gối của bé bị thương, nên bé chẳng có cách nào để nhường giường cả, nên mới cần ông bế bé ra.
Thần sửng sốt nhưng vẫn bế Chúc Chúc lên, sau đó động ngón tay, để Kim Sân nằm lên giường ngủ.
Để không quấy rầy con trai mình nghỉ ngơi, Thần bế Chúc Chúc, dắt Hồ Thừa Khiếu luôn im lặng từ nãy đến giờ ra ngoài ngồi xuống ghế.
Lúc này Thần mới nhìn thấy hai đầu gối của Chúc Chúc cũng bị thương, thật sự là bị thương khắp người.
Thần nhớ lại thời điểm lần đầu tiên mình gặp con trai, lúc đó anh cao ngạo lại máu lạnh, được chọn làm ứng cử viên cho vị trí Tử thần. Lúc vị thần khác đưa anh đến trước ông ta, ông ta chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra đó là con của mình.
Nhưng ngay sau đó, vui sướng đã biến mất, bởi vì ông ta thấy được quá khứ của anh. Ông ta nhìn thấy anh nằm trên bàn phẫu thuật trong phòng thí nghiệm, bị phẫu thuật hết lần này đến lần khác, bị rút cạn cả máu...
Thần vốn định đặt cháu gái ngồi trên ghế bên cạnh, nhưng ông ta lại không làm vậy. Con trai ông ta vì không bảo vệ được con mình mà phải nhấm nháp thống khổ, ông ta đã thấy rõ mồn một.
Lúc y tá tới, thì thấy được cảnh ấy. Bởi vì cô ta không quen người đàn ông trẻ tuổi này, cho nên đương nhiên phải hỏi: “Chúc Chúc, đây là ai vậy? Ba ba cháu đâu?”
“Ba ba ngủ rồi ạ, đây là ông của cháu nha.” Chúc Chúc nói.
Y tá nhìn người trẻ tuổi đẹp trai này một lúc, đây là ông? Đâu có chệnh lệch nhiều so với tuổi của ba ba Chúc Chúc nhỉ?
Các y tá vốn đã cảm thấy ba ba của Chúc Chúc còn quá trẻ, chẳng giống người có con gái tám tuổi gì cả. Kết quả Chúc Chúc lại còn gọi một người trẻ tuổi khác là ông nữa.
Y tá đoán chắc là người ông tự nhận, chứ không phải người ông theo vai vế.
Chúc Chúc quay đầu lại, nhìn ông nội một lúc, sau đó nghiêm túc nói: “Ông ơi, mặt của ông rất giống ba ba nha, nhưng ba ba thích cười hơn ạ.”
Thần suy nghĩ, thấy hơi chua xót liền hỏi thăm: “Ba cháu rất hay cười à?” Ông ta hầu như chưa từng thấy Kim Sân cười.
Chúc Chúc gật đầu: “Ba ba hay cười ha ha lắm ạ.”
Thần: “...” Càng thêm khó tưởng tượng.
“Vậy bình thường ba ba cháu có hay nói đến ta không?”
Chúc Chúc: “Có ạ, ba ba nói chờ cháu qua tám tuổi, sẽ chuyển về sống với ông mà.”
Chúc Chúc vốn đã nói nhiều, hiện tại lại như máy hát được bật, nên nhất định phải nói hết ——
“Ông ơi, ngày nào ba ba cũng viết thư cho ông nha, sao ông không viết lại cho ba ba ạ? Ngày nào ba ba cũng nhớ ông lắm.”
Thần không biết phải trả lời ở đâu, kỹ năng máy tính không tốt cũng chỉ có thể nói nuôi con thôi!
“Ông ơi, ông phải tốt với ba ba một chút nha. Ba ba nói lúc ba còn nhỏ từng là vịt con xấu xí bị bắt nạt. Ngày nào vịt con xấu xí cũng muốn có cha mẹ ạ.”
Thần: “Vịt con xấu xí là cái gì?”
“Ông ơi, ông chưa nghe qua chuyện vịt con xấu xí ạ?”
Thần lắc đầu.
Chúc Chúc bắt đầu nghiêm túc nói ——
“Có một quả trứng thiên nga bị rơi vào ổ vịt trời...”
“Vịt con xấu xí thấy một con vịt gỗ rất to, nó tưởng đây là cha của nó, nó vội vàng nhào tới. Con vịt gỗ không đuổi nó đi, nên vịt con xấu xí rất mừng...”
“Thiên nga trắng trở về, nó tìm được vịt con xấu xí. Vịt con xấu xí rất vui, thì ra nó cũng có ba ba yêu nó nha.”
Sau khi kể chuyện xong, Chúc Chúc nói: “Ba ba nói lúc ba còn nhỏ cũng là vịt con xấu xí, thế chắc là ngày nào ba ba cũng đi tìm cha mẹ giống vịt con xấu xí nha. Nhưng ba không tìm thấy cha mẹ, còn bị những con vịt khác bắt nạt nữa...”
Trái tim của Thần lập tức bị siết chặt.
Chúc Chúc vẫn thì thầm: “Lúc cháu còn nhỏ cũng có thời gian không tìm thấy cha mẹ, cũng giống như vịt con xấu xí tìm cha mẹ khắp nơi vậy ạ. Sau đó ba cháu đã tìm được cháu nha. Ông ơi, lúc đó có phải ông không tìm được ba cháu không ạ, vì ba ba cháu nói, ba đánh cho những con vịt kia chạy mất dép, mà chưa từng nói ông thiên nga trắng trở về...”
Lòng Thần như bị dao cắt. Đối mặt với lời của cháu gái, ông ta nói: “Ta... Lúc ấy ta không hề nghĩ rằng nó vẫn còn ở đó.”
Chúc Chúc ồ một tiếng, dường như đã đồng ý với lời giải thích này: “Vậy bây giờ ông đã có thể thăm ba ba mỗi ngày rồi nha. Rất lâu rồi ông không đến thăm ba ba, ba ba sẽ rất đau lòng ạ.”
Mà trong khoảng thời gian không gặp nhau này, Kim Sân đã viết cho cha mình không ít thư, nhưng anh không để lại cách truyền tin, cho nên Thần cũng không có cách nào hồi âm.
Quan hệ của hai người cũng được xem là đã phát sinh thay đổi rất lớn. Giống như trước đây Kim Sân chẳng bao giờ gọi ông ta là cha cả. Có điều đều là những vị thần đã trưởng thành, cho nên quan hệ như vậy lại khiến họ rất xấu hổ không biết phải làm sao.
Thần đột nhiên dừng lại, trên khuôn mặt trẻ trung cũng có vẻ lúng túng giống Kim Sân. Ông ta nhìn con mình rồi mở miệng: “Ta không nói chuyện này với những Thần khác.”
Kim Sân à một tiếng, lại cảm thấy không đủ nên nói thêm: “Cảm ơn.”
Lúng túng, tiếp tục lúng túng.
Trông bọn anh có vài phần giống nhau, chỉ khác nhiều về khí chất. Nhất là Kim Sân, anh làm nhân loại gần hai năm, lại nuôi một cô con gái ngoãn ngoãn nên ngày nào cũng đều vui vẻ. Hơi thở lạnh lẽo vốn thuộc về tử thần đã biến mất hầu như không còn, lại nhiều thêm hơi thở con người và vẻ ôn hòa.
Thần thì khác, lúc ông ta cười sẽ mang theo sự lạnh lùng và tàn nhẫn để người sống chớ lại gần.
Lúc vào khu Nội trú, y tá còn bị sợ hết hồn.
Kim Sân không biết nên nói gì suốt cả quá trình, chỉ dẫn Thần đi tới phòng bệnh của Chúc Chúc ——
Giọng con gái truyền ra từ bên trong khiến khuôn mặt anh càng dịu dàng hơn.
Khi Chúc Chúc thấy ba ba đẩy cửa đi vào, lập tức vui vẻ gọi ——
“Ba ba, ba ba ơi!”
Lúc này Thần cũng vào đến, nhìn cô bé trong phòng bệnh.
Thần nhíu mày.
Động tác quen thuộc này, khiến Chúc Chúc lập tức nghĩ ra người hơi xa lạ này là ai.
Đây chính là người ông đã nói bé ăn cơm không có phép tắc ở bàn ăn, còn không cho ba ba đút bé ăn cơm nữa.
Chúc Chúc nhìn thấy ông lại nhíu mày, thì rụt đầu, nhỏ giọng gọi: “Ông nội.”
Kim Sân đi vào, tới trước mặt Chúc Chúc để kiểm tra tình trạng hôm nay của bé. Khi anh xác định không có vấn đề gì thì lúc này mới nhìn về phía cha của mình.
Thần cũng đi tới. Trong một năm qua, ngày nào ông ta cũng nhận được video của cô nhóc này.
Có thể là ông ta không quá thích đứa bé này, nhưng về sau cũng xem như đã thấy bé lớn hơn từng chút từng chút một. Bây giờ đột nhiên bé lại biến thành dáng vẻ này, nói không đau lòng, là điều không thể.
Thần không biết phải nói chuyện với trẻ con thế nào. Lúc ông ta bắt đầu nuôi con trai mình thì nó đã hai mươi mấy tuổi rồi. Đối với ông ta mà nói, anh là một đứa nhỏ đang trong kỳ nổi loạn, nên có nói nhẹ nhàng với anh thì đều phải thẳng lưng cùng với thái độ quyết không thỏa hiệp. Ông ta vẫn chưa có kinh nghiệm sống chung với cô cháu gái yếu đuối của mình.
Thần cứng nhắc nói: “Kim Chúc Chúc, cháu nói tình trạng hiện tại của mình cho ta xem.”
Chúc Chúc suy nghĩ rồi nhỏ giọng nói: “Hơi đói bụng ạ...”
Thần: “Cháu muốn ăn gì, ta sẽ cho người đưa tới.”
Lần này Chúc Chúc rất thẳng thắng, không hề nói dối: “Cháu không kén ăn ạ.”
Thần cũng nhớ ra vị giác của đứa bé này đã mất. Có lẽ chính bé cũng biết, cho nên mới cho ra một kết luận là không kén ăn.
Thần nghĩ, cô cháu gái này và con trai của ông ta là hai đứa nhỏ có tính cách khác nhau. Lần đầu tiên Thần được làm ông nên không hề thuần thục nghiệp vụ của mình. Giống như đem theo mọi sự lúng túng vừa nãy vào đây vậy, phòng bệnh rơi vào im lặng.
Thật ra Chúc Chúc rất muốn nói chuyện với ba ba, nhưng ông không nói gì mà chỉ nghiêm mặt ngồi ở chỗ này, khiến Chúc Chúc không dám nói tiếp nữa.
Kim Sân đã không ngủ và nghỉ ngơi hơn hai ngày nay. Bản thân anh là thần, nghỉ hay không nghỉ cũng chẳng đáng kể. Nhưng vì anh đang đeo đồng hồ nên năng lực của thần sẽ bị áp chế ở mức độ nhất định. Vốn tinh thần phải chịu căng thẳng cao độ, anh không có cách nào chìm vào giấc ngủ.
Mà bây giờ, ba thế hệ đang ở hết trong phòng bệnh, như thể họ là người xa lạ quen thuộc nhất. Ai cũng không biết phải nói gì, nhưng thần kinh căng thẳng của Kim Sân đã được thả lỏng. Anh tựa vào giường bệnh của Chúc Chúc, chỉ một lát sau đã ngủ thiếp đi.
Thần có hơi sửng sốt. Con trai đã ngủ, đây là cơ hội tốt nhất để ông ta sửa đứa trẻ này, ngăn chặn mọi thống khổ về sau.
Nhưng Thần không hề làm gì cả. Con trai ông ta để ý đến đứa bé này bao nhiêu, ông ta đều biết rõ rành rành. Thậm chí ông ta còn biết, dù sau này có bị đau thấu tim, anh vẫn chọn che chở cho con bé.
Ông ta hiểu Kim Sân ghét nhân loại đến mức nào, nhưng anh có thể vì con gái mình là nhân loại mà chung sống với nhân loại. Anh vì bảo vệ con gái, mà có thể nhẫn nhịn khi bị nhân loại khiêu khích đến như thế.
Từ trước tới nay, ông ta chưa từng bắt gặp dáng vẻ nén giận này của con trai mình. Anh làm mọi thứ, chỉ để bảo vệ con của anh.
Thần nhìn con mình. Anh đang ngủ thiếp đi, không hề có chút phòng bị nào, đặt bộ phận yếu nhất của mình trước mặt ông ta.
Thần chỉ có thể từ ái sờ lên đầu anh, giúp anh nghỉ ngơi tốt hơn.
Chúc Chúc thấy rất vui mừng, bé biết ông chắc chắn cũng rất yêu ba ba mà.
Chúc Chúc vươn cánh tay, muốn ôm, đồng thời nhỏ giọng nói: “Ông ơi, để ba ba ngủ trên giường đi ạ.”
Chúc Chúc muốn nhường giường của mình cho ba ba ngủ, để ba ba ngủ thoải mái hơn. Nhưng đầu gối của bé bị thương, nên bé chẳng có cách nào để nhường giường cả, nên mới cần ông bế bé ra.
Thần sửng sốt nhưng vẫn bế Chúc Chúc lên, sau đó động ngón tay, để Kim Sân nằm lên giường ngủ.
Để không quấy rầy con trai mình nghỉ ngơi, Thần bế Chúc Chúc, dắt Hồ Thừa Khiếu luôn im lặng từ nãy đến giờ ra ngoài ngồi xuống ghế.
Lúc này Thần mới nhìn thấy hai đầu gối của Chúc Chúc cũng bị thương, thật sự là bị thương khắp người.
Thần nhớ lại thời điểm lần đầu tiên mình gặp con trai, lúc đó anh cao ngạo lại máu lạnh, được chọn làm ứng cử viên cho vị trí Tử thần. Lúc vị thần khác đưa anh đến trước ông ta, ông ta chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra đó là con của mình.
Nhưng ngay sau đó, vui sướng đã biến mất, bởi vì ông ta thấy được quá khứ của anh. Ông ta nhìn thấy anh nằm trên bàn phẫu thuật trong phòng thí nghiệm, bị phẫu thuật hết lần này đến lần khác, bị rút cạn cả máu...
Thần vốn định đặt cháu gái ngồi trên ghế bên cạnh, nhưng ông ta lại không làm vậy. Con trai ông ta vì không bảo vệ được con mình mà phải nhấm nháp thống khổ, ông ta đã thấy rõ mồn một.
Lúc y tá tới, thì thấy được cảnh ấy. Bởi vì cô ta không quen người đàn ông trẻ tuổi này, cho nên đương nhiên phải hỏi: “Chúc Chúc, đây là ai vậy? Ba ba cháu đâu?”
“Ba ba ngủ rồi ạ, đây là ông của cháu nha.” Chúc Chúc nói.
Y tá nhìn người trẻ tuổi đẹp trai này một lúc, đây là ông? Đâu có chệnh lệch nhiều so với tuổi của ba ba Chúc Chúc nhỉ?
Các y tá vốn đã cảm thấy ba ba của Chúc Chúc còn quá trẻ, chẳng giống người có con gái tám tuổi gì cả. Kết quả Chúc Chúc lại còn gọi một người trẻ tuổi khác là ông nữa.
Y tá đoán chắc là người ông tự nhận, chứ không phải người ông theo vai vế.
Chúc Chúc quay đầu lại, nhìn ông nội một lúc, sau đó nghiêm túc nói: “Ông ơi, mặt của ông rất giống ba ba nha, nhưng ba ba thích cười hơn ạ.”
Thần suy nghĩ, thấy hơi chua xót liền hỏi thăm: “Ba cháu rất hay cười à?” Ông ta hầu như chưa từng thấy Kim Sân cười.
Chúc Chúc gật đầu: “Ba ba hay cười ha ha lắm ạ.”
Thần: “...” Càng thêm khó tưởng tượng.
“Vậy bình thường ba ba cháu có hay nói đến ta không?”
Chúc Chúc: “Có ạ, ba ba nói chờ cháu qua tám tuổi, sẽ chuyển về sống với ông mà.”
Chúc Chúc vốn đã nói nhiều, hiện tại lại như máy hát được bật, nên nhất định phải nói hết ——
“Ông ơi, ngày nào ba ba cũng viết thư cho ông nha, sao ông không viết lại cho ba ba ạ? Ngày nào ba ba cũng nhớ ông lắm.”
Thần không biết phải trả lời ở đâu, kỹ năng máy tính không tốt cũng chỉ có thể nói nuôi con thôi!
“Ông ơi, ông phải tốt với ba ba một chút nha. Ba ba nói lúc ba còn nhỏ từng là vịt con xấu xí bị bắt nạt. Ngày nào vịt con xấu xí cũng muốn có cha mẹ ạ.”
Thần: “Vịt con xấu xí là cái gì?”
“Ông ơi, ông chưa nghe qua chuyện vịt con xấu xí ạ?”
Thần lắc đầu.
Chúc Chúc bắt đầu nghiêm túc nói ——
“Có một quả trứng thiên nga bị rơi vào ổ vịt trời...”
“Vịt con xấu xí thấy một con vịt gỗ rất to, nó tưởng đây là cha của nó, nó vội vàng nhào tới. Con vịt gỗ không đuổi nó đi, nên vịt con xấu xí rất mừng...”
“Thiên nga trắng trở về, nó tìm được vịt con xấu xí. Vịt con xấu xí rất vui, thì ra nó cũng có ba ba yêu nó nha.”
Sau khi kể chuyện xong, Chúc Chúc nói: “Ba ba nói lúc ba còn nhỏ cũng là vịt con xấu xí, thế chắc là ngày nào ba ba cũng đi tìm cha mẹ giống vịt con xấu xí nha. Nhưng ba không tìm thấy cha mẹ, còn bị những con vịt khác bắt nạt nữa...”
Trái tim của Thần lập tức bị siết chặt.
Chúc Chúc vẫn thì thầm: “Lúc cháu còn nhỏ cũng có thời gian không tìm thấy cha mẹ, cũng giống như vịt con xấu xí tìm cha mẹ khắp nơi vậy ạ. Sau đó ba cháu đã tìm được cháu nha. Ông ơi, lúc đó có phải ông không tìm được ba cháu không ạ, vì ba ba cháu nói, ba đánh cho những con vịt kia chạy mất dép, mà chưa từng nói ông thiên nga trắng trở về...”
Lòng Thần như bị dao cắt. Đối mặt với lời của cháu gái, ông ta nói: “Ta... Lúc ấy ta không hề nghĩ rằng nó vẫn còn ở đó.”
Chúc Chúc ồ một tiếng, dường như đã đồng ý với lời giải thích này: “Vậy bây giờ ông đã có thể thăm ba ba mỗi ngày rồi nha. Rất lâu rồi ông không đến thăm ba ba, ba ba sẽ rất đau lòng ạ.”
Bình luận facebook