Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
“Ba ba, ba ba…” Chúc Chúc hơi sốt ruột. Bé tiếp tục khoa tay múa chân nói một tràng cục cục cục cục
Tử thần tiên sinh có chút đau đầu: “Trong nhà trẻ có tiểu nữ quỷ chảy máu? Cho nên con không dám đi nhà trẻ?”
Kim Sân nghĩ, vì sao đồ ngốc này không nghĩ xem, nữ quỷ mặc váy đỏ còn ăn vụng táo mà người ta đang nói… không phải là chính bé ư?
Nếu những người kia biết nữ quỷ bị chuyện ma của mình dọa sợ không dám đi nhà trẻ, không biết sẽ có vẻ mặt gì.
Tiểu Chúc Chúc gật đầu thật mạnh. Bé ôm lấy cánh tay tử thần đại nhân, thận trọng nói: “Ba ba! Không đi nhà trẻ nhé!”
Đừng đi nhà trẻ mà, bé muốn mãi ở bên cạnh ba ba thôi.
Kim Sân vốn còn đang do dự có nên thông qua cách đưa bé đi nhà trẻ để xây dựng lưới quan hệ cho Chúc Chúc không. Dù sao ở nhà trẻ không chỉ xây dựng được lưới quan hệ hữu nghị, mà còn có tình thầy trò.
Hiện tại Chúc Chúc kháng cự như thế, trái lại còn khiến Kim Sân không do dự nữa. Đưa bé đi nhà trẻ, thì trẻ con loài người này sẽ không ở nhà mỗi ngày nữa. Ngày nào cũng phải trông bé, đầu anh muốn đau luôn.
Từ trước đến nay, Kim Sân quyết định việc gì đều hành động thật nhanh. Sáng hôm sau, Kim Sân đã dắt Chúc Chúc ra khỏi lâu đài.
Bóng đen vốn đã mua cặp sách nhỏ rồi, nhưng Chúc Chúc không phải đứa bé dễ gạt gẫm. Trước đây, bé đã từng thấy cặp sách trên lưng mấy bạn nhỏ trong nhà trẻ, cho nên bé rất bài xích cặp sách nhỏ.
Đêm qua, bóng đen đặt cặp sách trên tủ đầu giường của nhóc con, thì sáng hôm nay lại phát hiện cặp sách đã bị bé giấu dưới gầm giường rồi.
Kim Sân cũng không ép buộc bé phải đeo cặp sách trên lưng, anh chỉ nắm tay bé rồi đi ra ngoài.
Nhóc con tưởng mình được ra ngoài chơi, bé nhún nhảy đi bên cạnh ba ba. Dọc đường đi, bé thấy cái cây nào cũng nói một tràng cục cục cục cục. Bé còn thấy công viên trò chơi cho trẻ con trong tiểu khu nữa, bên trong có trượt thang, có đu dây. Mấy đứa trẻ đều có ba mẹ đi theo, chúng trượt từ trên trượt thang trượt xuống. Nhóc con đứng đó, không di chuyển nữa. Hai mắt bé dán chặt vào trượt thang.
Kim tiên sinh: “…” Tầng ba nhà bọn họ là công viên trò chơi trẻ em cỡ nhỏ, cái gì cũng có. Nhưng anh không hề thấy nhóc con này lên chơi, ngoại trừ mang búp bê công chúa xuống thì thời gian còn lại căn bản không thấy bé lên tầng ba.
Sao ra đây lại bị một cái trượt thang đơn giản mê hoặc nhỉ?
Kim tiên sinh không biết. Trước đây, lúc Chúc Chúc đi lang thang đã hù mấy đứa bé trong công viên trò chơi chạy tán loạn. Không còn những đứa trẻ khác thì toàn bộ công viên trò chơi sẽ chỉ có một mình bé, nên bé đều không muốn chơi.
Bé thích nhìn những đứa trẻ khác chơi trượt thang. Bởi vì mỗi lần những bạn nhỏ khác trượt từ trên trượt xuống sẽ có ba mẹ ở dưới đỡ được.
Nhóc con chỉ biết hâm mộ đứng nhìn.
Nhưng bây giờ, nhóc con kéo tay ba ba: “Cạc! Đi!”
Tuy rằng Kim Sân không thích đến nơi có nhiều lòai người, nhưng nhóc con đang rất vui nên anh để bé kéo tay anh đi qua đó.
Trên trượt thang, một bé trai vỗ vỗ ngực: “Mẹ, mẹ, mẹ phải đỡ con đó, con trượt xuống đây!”
Sau đó cậu bé cười ha ha ha tuột xuống, mẹ cậu lập tức đỡ được cậu. Hai mẹ con vui vẻ cười ha ha.
Chúc Chúc bịch bịch bịch leo lên trượt thang, nhưng sau đó bé lại không thấy ba ba đứng dưới cầu trượt. Chúc Chúc có chút sốt ruột: “Ba ba, ba ba!”
Kim tiên sinh: “Trượt xuống sẽ không bị ngã đâu, tự trượt xuống đi.” Anh sẽ không ngu ngốc giống những người này đâu.
Sao ba ba lại không đỡ mình nhỉ?
Chúc Chúc sốt ruột dậm chân: “Ba ba! Ba ba! Con, đỡ con!”
Vị phụ huynh đứng bên cạnh cũng thấy cảnh này. Quả thực, bé trượt từ trên thang trượt xuống sẽ không có nguy hiểm gì. Nhưng đứa bé lần đầu chơi chắc chắn sẽ thấy sợ.
Nhưng đây là chuyện của người khác nên cô ta không tiện nói gì.
Vào lúc này, cậu bé vừa rồi đã leo lại lên trượt thang.
Chúc Chúc rất không vui: “Tớ… Tớ… Cạc cạc cạc!” Bé muốn nói, tớ tới trước. Kết quả, vì bé sốt ruột nên kêu cạc cạc.
Chúc Chúc rất muốn chơi nhưng ba ba bé lại không chịu đỡ bé. Chúc Chúc nghĩ nghĩ rồi đi xuống, bé ứ chơi trượt thang nữa!
Tử thần đại nhân hoàn toàn không rõ nội tâm phức tạp của nhóc con. Anh thấy nhóc con giận dỗi đi phía trước, bé không cần dắt tay, cũng không cục cục cục nói chuyện với anh nữa.
Lúc bọn họ đến nhà trẻ, Chúc Chúc lập tức quay đầu lại ôm lấy ba ba. Bé không còn giận dỗi nữa: “Con… Con… Không muốn đi nhà trẻ đâu!”
Kim Sân bế bé lên. Anh định trực tiếp ném người vào trong, nhưng nhóc con đang phát run nên anh vẫn mềm giọng: “Ba ba muốn xem nhà trẻ, con phải làm sao?”
Tử thần tiên sinh dỗ con nít nói: “Ba ba cần phải đi nhà trẻ, con không theo ba ba hả?”
Chúc Chúc ngẩng đầu lên từ trong ngực ba ba: “Ba ba…”
“Ba ba không đọc sách sẽ không có văn hóa, vậy thì không tìm được việc.”
Dường như Chúc Chúc đã nghe lọt tai, bé dùng tay sờ mặt ba ba, giống kiểu người lớn dỗ dành con nít vậy. Rôi bé bắt đầu nói cục cục cục cục.
Thế là Kim Sân ôm Chúc Chúc vào trong nhà trẻ, Chúc Chúc cũng không phản kháng nữa. Dù sao, bé cũng không thể để một mình ba ba đi nhà trẻ mà.
Kim Sân đặt nhóc con trong phòng học, anh thừa lúc nhóc con nói chuyện với đứa bé bên cạnh liền len lén rời đi.
Tuy anh không hiểu rõ loài người nhưng cũng đã thấy nhiều. Chẳng mấy chốc, trẻ con loài người sẽ hòa nhập vào hoàn cảnh mới thôi.
Với tư cách là tử thần, Kim Sân tiếp tục làm nhiệm vụ của mình. Chỉ là, lúc anh đang làm nhiệm vụ, anh thỉnh thoảng sẽ lấy app ra xem có tên Chu Chúc không.
Ở nhà trẻ, cô giáo đã gấp đến độ muốn khóc rồi.
Thiếu một đứa!
Hơn nữa còn là đứa bé mà viện trưởng đã dặn đi dặn lại nhất định phải chiếu cố thật nhiều.
Nhưng ai mà ngờ, chỉ mới tan học thì cô ta đã không thấy tăm hơi của cô bé im lặng kia đâu! Trong camera giám sát chỉ thấy đứa bé này xuất hiện ở cổng trường, còn từng xuất hiện ở những khu vui chơi trong trường, nhưng sau đó thì không thấy tăm hơi đâu nữa.
Cũng không ai biết là bé lén lút chạy khỏi trường học, hay đang ở một nơi nào đó trong trường.
Các thầy cô giáo muốn liên lạc với phụ huynh của bé. Kết quả, họ lại phát hiện anh căn bản không có phương thức liên lạc.
Trách nhiệm này không ai có thể đảm đương nổi, nên họ vội vàng báo cảnh sát.
Một bên khác, Chúc Chúc ngồi xổm trong cái hốc dưới trượt thang. Bé nhỏ giọng nói chuyện với cậu bé bên cạnh. Bé co cơ thể lại, đáng thương nói: “Sợ lắm.”
Cậu bé hết sức dũng cảm, cậu chắn trước mặt Chúc Chúc: “Anh sẽ bảo vệ em, sẽ không cho nữ quỷ đó làm hại em đâu.”
Hôm nay, Chúc Chúc ngồi chưa nóng mông thì có một bé gái mặc váy đỏ đi đến trước mặt Chúc Chúc, bên miệng cô bé còn có máu…
Chúc Chúc bị dọa sợ, cũng may cậu bé bên cạnh đã kéo bé chạy đi.
Thế là hai đứa nhóc núp ở bộ phận rỗng ruột dưới trượt thang như bây giờ.
Cậu bé nói rất nhiều, vô cùng bi tráng: “Chờ lát nữa, anh dẫn nữ quỷ kia ra chỗ khác, thì em chạy đi nhé.”
Tử thần tiên sinh có chút đau đầu: “Trong nhà trẻ có tiểu nữ quỷ chảy máu? Cho nên con không dám đi nhà trẻ?”
Kim Sân nghĩ, vì sao đồ ngốc này không nghĩ xem, nữ quỷ mặc váy đỏ còn ăn vụng táo mà người ta đang nói… không phải là chính bé ư?
Nếu những người kia biết nữ quỷ bị chuyện ma của mình dọa sợ không dám đi nhà trẻ, không biết sẽ có vẻ mặt gì.
Tiểu Chúc Chúc gật đầu thật mạnh. Bé ôm lấy cánh tay tử thần đại nhân, thận trọng nói: “Ba ba! Không đi nhà trẻ nhé!”
Đừng đi nhà trẻ mà, bé muốn mãi ở bên cạnh ba ba thôi.
Kim Sân vốn còn đang do dự có nên thông qua cách đưa bé đi nhà trẻ để xây dựng lưới quan hệ cho Chúc Chúc không. Dù sao ở nhà trẻ không chỉ xây dựng được lưới quan hệ hữu nghị, mà còn có tình thầy trò.
Hiện tại Chúc Chúc kháng cự như thế, trái lại còn khiến Kim Sân không do dự nữa. Đưa bé đi nhà trẻ, thì trẻ con loài người này sẽ không ở nhà mỗi ngày nữa. Ngày nào cũng phải trông bé, đầu anh muốn đau luôn.
Từ trước đến nay, Kim Sân quyết định việc gì đều hành động thật nhanh. Sáng hôm sau, Kim Sân đã dắt Chúc Chúc ra khỏi lâu đài.
Bóng đen vốn đã mua cặp sách nhỏ rồi, nhưng Chúc Chúc không phải đứa bé dễ gạt gẫm. Trước đây, bé đã từng thấy cặp sách trên lưng mấy bạn nhỏ trong nhà trẻ, cho nên bé rất bài xích cặp sách nhỏ.
Đêm qua, bóng đen đặt cặp sách trên tủ đầu giường của nhóc con, thì sáng hôm nay lại phát hiện cặp sách đã bị bé giấu dưới gầm giường rồi.
Kim Sân cũng không ép buộc bé phải đeo cặp sách trên lưng, anh chỉ nắm tay bé rồi đi ra ngoài.
Nhóc con tưởng mình được ra ngoài chơi, bé nhún nhảy đi bên cạnh ba ba. Dọc đường đi, bé thấy cái cây nào cũng nói một tràng cục cục cục cục. Bé còn thấy công viên trò chơi cho trẻ con trong tiểu khu nữa, bên trong có trượt thang, có đu dây. Mấy đứa trẻ đều có ba mẹ đi theo, chúng trượt từ trên trượt thang trượt xuống. Nhóc con đứng đó, không di chuyển nữa. Hai mắt bé dán chặt vào trượt thang.
Kim tiên sinh: “…” Tầng ba nhà bọn họ là công viên trò chơi trẻ em cỡ nhỏ, cái gì cũng có. Nhưng anh không hề thấy nhóc con này lên chơi, ngoại trừ mang búp bê công chúa xuống thì thời gian còn lại căn bản không thấy bé lên tầng ba.
Sao ra đây lại bị một cái trượt thang đơn giản mê hoặc nhỉ?
Kim tiên sinh không biết. Trước đây, lúc Chúc Chúc đi lang thang đã hù mấy đứa bé trong công viên trò chơi chạy tán loạn. Không còn những đứa trẻ khác thì toàn bộ công viên trò chơi sẽ chỉ có một mình bé, nên bé đều không muốn chơi.
Bé thích nhìn những đứa trẻ khác chơi trượt thang. Bởi vì mỗi lần những bạn nhỏ khác trượt từ trên trượt xuống sẽ có ba mẹ ở dưới đỡ được.
Nhóc con chỉ biết hâm mộ đứng nhìn.
Nhưng bây giờ, nhóc con kéo tay ba ba: “Cạc! Đi!”
Tuy rằng Kim Sân không thích đến nơi có nhiều lòai người, nhưng nhóc con đang rất vui nên anh để bé kéo tay anh đi qua đó.
Trên trượt thang, một bé trai vỗ vỗ ngực: “Mẹ, mẹ, mẹ phải đỡ con đó, con trượt xuống đây!”
Sau đó cậu bé cười ha ha ha tuột xuống, mẹ cậu lập tức đỡ được cậu. Hai mẹ con vui vẻ cười ha ha.
Chúc Chúc bịch bịch bịch leo lên trượt thang, nhưng sau đó bé lại không thấy ba ba đứng dưới cầu trượt. Chúc Chúc có chút sốt ruột: “Ba ba, ba ba!”
Kim tiên sinh: “Trượt xuống sẽ không bị ngã đâu, tự trượt xuống đi.” Anh sẽ không ngu ngốc giống những người này đâu.
Sao ba ba lại không đỡ mình nhỉ?
Chúc Chúc sốt ruột dậm chân: “Ba ba! Ba ba! Con, đỡ con!”
Vị phụ huynh đứng bên cạnh cũng thấy cảnh này. Quả thực, bé trượt từ trên thang trượt xuống sẽ không có nguy hiểm gì. Nhưng đứa bé lần đầu chơi chắc chắn sẽ thấy sợ.
Nhưng đây là chuyện của người khác nên cô ta không tiện nói gì.
Vào lúc này, cậu bé vừa rồi đã leo lại lên trượt thang.
Chúc Chúc rất không vui: “Tớ… Tớ… Cạc cạc cạc!” Bé muốn nói, tớ tới trước. Kết quả, vì bé sốt ruột nên kêu cạc cạc.
Chúc Chúc rất muốn chơi nhưng ba ba bé lại không chịu đỡ bé. Chúc Chúc nghĩ nghĩ rồi đi xuống, bé ứ chơi trượt thang nữa!
Tử thần đại nhân hoàn toàn không rõ nội tâm phức tạp của nhóc con. Anh thấy nhóc con giận dỗi đi phía trước, bé không cần dắt tay, cũng không cục cục cục nói chuyện với anh nữa.
Lúc bọn họ đến nhà trẻ, Chúc Chúc lập tức quay đầu lại ôm lấy ba ba. Bé không còn giận dỗi nữa: “Con… Con… Không muốn đi nhà trẻ đâu!”
Kim Sân bế bé lên. Anh định trực tiếp ném người vào trong, nhưng nhóc con đang phát run nên anh vẫn mềm giọng: “Ba ba muốn xem nhà trẻ, con phải làm sao?”
Tử thần tiên sinh dỗ con nít nói: “Ba ba cần phải đi nhà trẻ, con không theo ba ba hả?”
Chúc Chúc ngẩng đầu lên từ trong ngực ba ba: “Ba ba…”
“Ba ba không đọc sách sẽ không có văn hóa, vậy thì không tìm được việc.”
Dường như Chúc Chúc đã nghe lọt tai, bé dùng tay sờ mặt ba ba, giống kiểu người lớn dỗ dành con nít vậy. Rôi bé bắt đầu nói cục cục cục cục.
Thế là Kim Sân ôm Chúc Chúc vào trong nhà trẻ, Chúc Chúc cũng không phản kháng nữa. Dù sao, bé cũng không thể để một mình ba ba đi nhà trẻ mà.
Kim Sân đặt nhóc con trong phòng học, anh thừa lúc nhóc con nói chuyện với đứa bé bên cạnh liền len lén rời đi.
Tuy anh không hiểu rõ loài người nhưng cũng đã thấy nhiều. Chẳng mấy chốc, trẻ con loài người sẽ hòa nhập vào hoàn cảnh mới thôi.
Với tư cách là tử thần, Kim Sân tiếp tục làm nhiệm vụ của mình. Chỉ là, lúc anh đang làm nhiệm vụ, anh thỉnh thoảng sẽ lấy app ra xem có tên Chu Chúc không.
Ở nhà trẻ, cô giáo đã gấp đến độ muốn khóc rồi.
Thiếu một đứa!
Hơn nữa còn là đứa bé mà viện trưởng đã dặn đi dặn lại nhất định phải chiếu cố thật nhiều.
Nhưng ai mà ngờ, chỉ mới tan học thì cô ta đã không thấy tăm hơi của cô bé im lặng kia đâu! Trong camera giám sát chỉ thấy đứa bé này xuất hiện ở cổng trường, còn từng xuất hiện ở những khu vui chơi trong trường, nhưng sau đó thì không thấy tăm hơi đâu nữa.
Cũng không ai biết là bé lén lút chạy khỏi trường học, hay đang ở một nơi nào đó trong trường.
Các thầy cô giáo muốn liên lạc với phụ huynh của bé. Kết quả, họ lại phát hiện anh căn bản không có phương thức liên lạc.
Trách nhiệm này không ai có thể đảm đương nổi, nên họ vội vàng báo cảnh sát.
Một bên khác, Chúc Chúc ngồi xổm trong cái hốc dưới trượt thang. Bé nhỏ giọng nói chuyện với cậu bé bên cạnh. Bé co cơ thể lại, đáng thương nói: “Sợ lắm.”
Cậu bé hết sức dũng cảm, cậu chắn trước mặt Chúc Chúc: “Anh sẽ bảo vệ em, sẽ không cho nữ quỷ đó làm hại em đâu.”
Hôm nay, Chúc Chúc ngồi chưa nóng mông thì có một bé gái mặc váy đỏ đi đến trước mặt Chúc Chúc, bên miệng cô bé còn có máu…
Chúc Chúc bị dọa sợ, cũng may cậu bé bên cạnh đã kéo bé chạy đi.
Thế là hai đứa nhóc núp ở bộ phận rỗng ruột dưới trượt thang như bây giờ.
Cậu bé nói rất nhiều, vô cùng bi tráng: “Chờ lát nữa, anh dẫn nữ quỷ kia ra chỗ khác, thì em chạy đi nhé.”
Bình luận facebook