Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54
Chương 48: Trải lòng
Sam Y thiếp đi trong vòng tay của Băng Băng. Có lẽ cô đã quá ích kỷ khi không nghĩ đến bố cô và Băng Băng, cô cứ nghĩ trên đời này không có ai nhớ đến cô. Giờ đây cô đã có người thân, bạn bè và cả Phong Thần. Cô đã chờ được đến giây phút anh nói rằng anh cần cô. Sam Y vui vẻ trong lòng, có rất nhiều người quan tâm đến mình, cô không hề cô đơn.
"Phong Thần, chúng ta đi xem phim nhé." Sáng thức giấc Sam Y thấy trong lòng phơi phới, phấn khởi đề nghị.
Phong Thần kéo rèm cửa sổ sang hai bên, ánh nắng tràn ngập khắp căn phòng.
"Bệnh nhân có ai như em ngày nào cũng đòi đi chơi thế đâu, ngoan ngoãn chữa bệnh đi rồi sau đó em muốn gì anh cũng đồng ý."
Bản năng nhõng nhẽo trỗi dậy, Sam Y một mực đu bám đòi đi chơi.
Điều ước số 4 của em là được một lần cùng anh ngồi ghế tình nhân trong rạp phim. Sam Y thật không hiểu lúc đó bản thân mình nghĩ gì mà có thể viết ra mấy điều ước nhàm chán đến vậy. Giờ cô nghĩ lại còn thấy xấu hổ, không biết Phong Thần có nghĩ cô trẻ con quá không?
"Em muốn xem phim gì?" Phong Thần nhìn tên một loạt phim đang chiếu đến hoa cả mắt.
"Em chưa bao giờ dám xem phim ma ngoài rạp. Nhưng giờ có anh đi cùng nên em muốn xem thử." Sam Y cười khúc khích, bộ dạng đáng yêu tinh nghịch khiến mấy chàng trai đang xếp hàng mua vé phía sau không ngừng thả thính.
Sam Y vui vẻ quay sang cười lại, ngược lại Phong Thần mặt mũi nhăn nhó, mua vé xong lập tức nắm tay cô rời đi.
"Đúng là mấy thằng nhóc được nuông chiều. Ban ngày không đi làm đi học lảng vảng ở đây xem phim." Phong Thần ra vẻ không hài lòng lắc đầu.
"Anh ghen à? Có phải thấy em rất có sức hút không?" Sam Y chưa nói hết câu đã bị Phong Thần đặt lên môi một nụ hôn nồng nàn.
Hai người cứ mải miết hôn giữa đám đông, đôi môi quyện lại hương vị cháy bỏng của tình yêu khiến nhiều người xung quanh cảm thấy hạnh phúc thay cho họ.
Sam Y mặc kệ tất cả, chỉ chìm đắm trong nụ hôn thật sâu, cả người cô như đang phiêu du trong mộng cảnh.
"Không phải em muốn anh hôn em giữa chốn đông người sao?" Phong Thần nhìn vào mắt Sam Y, trong ánh mắt ngập tràn ý cười.
"Em đâu có ước điều gì kì lạ thế đâu. Anh không ngại mà em ngại đấy. Người ta cứ chỉ trỏ suốt kìa." Sam Y đưa hai tay lên má giờ đã nóng bừng, trong lòng không ngừng oán trách Phong Thần già rồi còn không biết ngại.
"Anh nhớ là cái số 5..."
Sam Y không để Phong Thần nói tiếp, kéo anh đến quầy mua bỏng nước. Má cô đã nóng lắm rồi, cô mà còn nghĩ nữa chắc sẽ bốc cháy mất.
"Em muốn ăn bắp rang bơ." Sam Y muốn phân tán sự chú ý của mình, nhưng nụ hôn vừa rồi cứ ám ảnh trong tâm trí của cô mãi.
Hai người vào rạp chỉ toàn thấy những đôi tình nhân tay trong tay dựa đầu vào vai nhau. Sam Y theo bản năng cau mày khó chịu, Phong Thần ôm lấy vai cô:
"Em ghen tị cái gì chứ? Không phải người ta mới là người ghen tị em sao?"
"Ghen tị gì chứ? Em chỉ thấy mấy người trẻ bây giờ toàn diễn sâu quá."
"Em không phải người trẻ thì là bà già à? Chúng ta cũng làm giống bọn họ được không?"
"Nam Phong Thần, có phải anh thấy em dễ dàng quá với anh đúng không?" Sam Y bực bội ăn một miếng bắp rang bơ.
"Em đút cho anh đi." Nam Phong Thần quay sang Sam Y há miệng.
"Còn lâu."
"Phim bắt đầu chiếu rồi kìa. Anh đừng dựa vào người em nữa. Em không tập trung được." Sam Y đẩy đầu Phong Thần ra.
"Anh sợ phim ma lắm, phải ôm em cho chặt trước." Phong Thần tận dụng cơ hội hôn má cô một cái.
"Anh không thấy sai sao? Anh dựa cái gì mà dựa, ngồi dậy ngay cho em."
Phong Thần càng dính sát lấy Sam Y, vẻ mặt thỏa mãn như chú mèo con được vuốt ve.
Sam Y sợ điếng người ngồi im bất động quên cả phản ứng, Phong Thần ngồi cạnh sung sướng tận hưởng hạnh phúc. Chưa được bao lâu thì Phong Thần sợ hãi hét lên một tiếng rồi chui vào lòng Sam Y. Cả rạp quay sang nhìn hai người khiến cô vô cùng xấu hổ.
Rốt cuộc đi về mà chẳng xem được gì, Sam Y tức trong bụng anh ách.
"Anh chẳng sợ gì mà giả vờ đúng không? Em không sợ anh sợ cái gì chứ?"
"Anh sợ thật mà. Nhìn mấy con ma đấy khiến anh nổi hết cả da gà đây này." Phong Thần vô cùng khoa trương giơ tay múa chân.
"Em muốn đi nhà ma."
"Hết giờ chơi rồi cô gái. Chúng ta trở về nào." Phong Thần véo má Sam Y một cái, cảm giác vui vẻ khi trêu chọc được cô.
"Không thích. Anh không đi em đi một mình."
"Ngoan ngoãn nghe lời nào. Giờ em đang là bệnh nhân đấy. Em không đi là anh bế em về."
"Kệ anh. Em không về bệnh viện đâu."
Sam Y chưa kịp bước đi đã bị Phong Thần bế bổng lên. Cô còn cho là anh không dám, Phong Thần luôn là một người vô cùng sĩ diện, không bao giờ làm gì mất mặt khi ở trước đám đông.
"Anh thả em xuống." Sam Y hét lên.
Phong Thần chẳng hề quan tâm đến cô, một mực bước đi. Cho đến tận khi nhét được cô vào trong xe anh mới yên tâm.
"Em nhất định phải chữa khỏi bệnh. Dù có phải bằng cách nào đi nữa anh cũng sẽ không từ bỏ em."
Sam Y biết phản kháng vô hiệu đành thở dài buồn bã. Đúng là ông trời không chiều lòng người, lúc cô cần anh đến thì anh không đến, muốn anh đi thì anh lại không đi. Cô không biết bây giờ trong lòng mình thứ cảm xúc gì đang tồn tại. Cô hết yêu anh rồi, hết yêu thật rồi. Nhưng lại vẫn quyến luyến những giây phút quý giá này. Cô chỉ đang tự lừa dối bản thân mình mà thôi. Phong Thần là tình yêu duy nhất, cũng là tình yêu cuối cùng của Sam Y. Nếu có chết lúc này, cô cũng thấy mãn nguyện. Cô đã có những khoảnh khắc đẹp để lưu giữ vào những giờ phút cuối cùng. Với Sam Y thế là đã quá đủ.
Sam Y thấy mình đang quay trở về những ngày tháng thanh xuân với ánh nắng rực rỡ và tiếng chim hót líu lo từ xa truyền tới. Cô nhìn thấy hình ảnh Phong Thần đang ngồi chống cắm suy tư trong lớp học, nhiều bạn gái xung quanh đang hướng ánh mắt về anh. Rồi cô nhìn thấy chính mình trong đám bạn học ấy, rình rập ngoài phòng học anh để được ngắm nhìn anh thật nhiều. Sam Y hùng hổ bước vào lớp đến trước mặt anh, trên tay cầm quyển sách để hỏi bài.
Sam Y nào muốn hỏi bài, trong mắt cô chỉ có dáng vẻ thư sinh thanh lịch của anh. Cô biết có rất nhiều bạn gái ghen tị với cô, vì không ai được anh để mắt tới. Chỉ Sam Y mới có thể đường hoàng bước tới cạnh anh với lý do hỏi bài. Phong Thần quay sang nhìn cô, hết sức chậm rãi giải thích câu hỏi của cô rồi lại quay mặt đi. Sam Y hỏi anh thêm nhưng anh đã chẳng quan tâm gì đến cô nữa. Sam Y vẫn thấy vui vẻ, nhảy chân sáo rời đi.
Cứ như thói quen, mỗi ngày cô đều sang làm phiền anh, Phong Thần luôn luôn chỉ trả lời 1 câu hỏi của cô rồi lập tức đuổi cô đi. Có nhiều tin đồn giữa anh và cô có quan hệ gì đó, Sam Y thần thần bí bí úp mở câu chuyện, Phong Thần luôn là mỹ nam lạnh lùng cao ngạo tất nhiên không lên tiếng giải thích. Sam Y tận hưởng niềm hạnh phúc nho nhỏ chẳng được bao lâu thì xuất hiện Dương Chi.
Có một điều Sam Y đến tận bây giờ vẫn không thể hiểu được, tại sao Dương Chi có thể lọt vào mắt Phong Thần? Đối với Sam Y, không ai có thể xứng đáng với Phong Thần. Đến chính bản thân cô cũng vô cùng tự ti khi đứng bên cạnh anh. Dương Chi ngày ấy tuy là hoa khôi nhưng cũng không phải mỹ nhân hoa gặp hoa nở, Phong Thần không thể nào thích một cô gái tầm thường như vậy. Hay anh chỉ tìm một người để trốn tránh cô?
Sam Y từ từ mở mắt, trong bụng chất đầy nghi vấn.
"Cậu ngủ suốt từ lúc về đến giờ mới tỉnh. Dương Chi mới đến thăm cậu mà tớ đuổi cô ta đi rồi. Cô ta nghĩ mình là ai mà dám bước vào đây ra vẻ."
"Hay thật tớ vừa thấy cô ta xuất hiện trong giấc mơ của mình."
"Đừng có nghĩ về những con người xấu xa đấy. Cậu lo cho bản thân trước đi. Nhất định phải làm phẫu thuật."
"Tớ sẽ cố gắng một lần nữa. Cố gắng sống thật tốt."
"Phải vậy chứ. Cậu phải sống lâu hơn tất cả những kẻ đáng ghét kia, tận hưởng mọi lạc thú trên đời. Mạnh mẽ lên nào." Băng Băng nắm tay động viên Sam Y.
Sam Y hơi thiếp đi một chút thì y tá tiến vào kiểm tra tình trạng cô. Cô suy nghĩ một lúc rồi chần chừ hỏi:
"Tôi muốn hỏi một chút, đã có tủy thích hợp chưa?"
"Hiện tại vẫn chưa có kết quả nào phù hợp với cô. Chúng tôi đang tiếp tục tìm."
Sam Y cảm giác trong lòng nặng trĩu, cô cảm thấy mình đáng nhẽ không được phép hy vọng, vậy mà cô vẫn hy vọng trong tuyệt vọng.
Thật ra đứng giữa ranh giới sống và chết, con người ta chẳng còn thấy sợ hãi điều gì. Chỉ có nuối tiếc và lưu luyến mà thôi. Nuối tiếc những gì chưa làm được và lưu luyến những gì mình đã có. Có thể bước tiếp hay dừng chân, đối với Sam Y chẳng còn có quan trọng. Cô đã có những gì mình mong muốn chẳng cần biết thật hay giả, hoàn thành những ước mơ nhỏ bé mà cô nghĩ sẽ không bao giờ thành hiện thực.
"Nghe nói chị không chịu chữa bệnh?"
Sam Y nghe thấy giọng nói này bất giác ngẩng đầu nhìn, đã lâu không thấy Quân Hàn. Cậu ấy bây giờ ra dáng một người đàn ông trưởng thành hơn nhiều rồi. Cô có thể yên tâm vì đã có Quân Hàn bên cạnh bố.
"Cậu cũng đến sao?" Lần trước Quân Hàn rời đi trong tức giận, Sam Y cũng không chủ động liên lạc. Hai người bây giờ gặp lại chẳng còn thân thiết được như trước.
"Bố gọi báo chị sắp chết nên tôi đến xem."
Giọng điệu Quân Hàn hoàn toàn ngược lại với lời nói, dù cậu có vô tâm đến mức nào cũng không thể lờ đi Sam Y. Biết bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn trong cậu khi nghe tin Sam Y mắc bệnh. Cảm giác đau khổ, buồn bã, tức giận thúc giục cậu phải nhanh chóng đến gặp cô. Bố đã nói đến giờ vẫn chưa tìm được tủy phù hợp để phẫu thuật, điều đó khiến Quân Hàn gấp gáp thu xếp công việc để sang đây. Cậu cần phải đi xét nghiệm tủy, có thể cậu chính là niềm hy vọng cuối cùng, Quân Hàn vô cùng lo lắng. Chỉ sợ cậu sẽ không còn được gặp lại Sam Y nữa.
"Có cậu tôi cũng yên tâm phần nào. Sau này giao bố cho cậu chăm sóc vậy." Sam Y vẫn tỏ ra bình thản nhưng giọng nói thì run run. Sam Y biết cô đang sợ hãi, từng giây từng phút trôi qua cô lại càng đến gần hơn với cái chết, rời xa những người cô yêu thương. Sinh mệnh con người mỏng manh như vậy, chết là kết thúc.
"Chị tưởng chết dễ như vậy sao? Một Sam Y mạnh mẽ mà tôi biết có lẽ đã không còn rồi, chị làm tôi thất vọng quá. Nhìn chị bây giờ xem, chị buồn bã yếu đuối đến thảm hại. Đây là hình ảnh chị muốn để lại cho mọi người sao? Hay chị muốn được người khác thương hại? Chị muốn sau khi chết đi mọi người sẽ nhớ về chị mãi trong bộ dạng này đúng không? Tôi nói cho chị biết, sau khi chết chẳng còn ai nhớ về chị đâu. Chị dần sẽ nhạt nhòa trong kí ức mọi người, rồi họ sẽ tìm được những niềm vui mới. Ai biết được Nam Phong Thần với Dương Chi lại tái hợp. Chị muốn cô ta vui vẻ như vậy phải không?"
"Cậu càng nói càng quá đáng đấy Dạ Quân Hàn." Băng Băng từ ngoài vào đã nghe thấy hết những lời nói của Quân Hàn, cô nghe còn muốn tức chết nữa là Sam Y. Nhỡ cô ấy kích động mà bệnh tình chuyển biến xấu thì sao?
"Cậu nói đúng thật đấy. Trong lòng tôi vẫn luôn trốn tránh sự thật không dám nói ra. Cậu đã giúp tôi nhận ra mình đáng thương đến mức nào. Nhưng Quân Hàn, tôi không muốn mạnh mẽ nữa. Tôi luôn tự làm tổn thương chính bản thân mình vì điều đó. Vì vậy hãy cho tôi yếu đuối một chút, dù chỉ ngày hôm nay. Tôi đã quá mệt mỏi rồi."
"Chị chỉ cần sống như một người bình thường nhưng chị luôn gồng mình lên chống chọi mọi thứ, giờ là lúc cần mạnh mẽ chị lại buông xuôi ư?" Quân Hàn không thể kiềm mình nói ra những lời tổn thương Sam Y, dù cậu có hối hận thì cũng đã lỡ lời.
"Làm sao mà sống như người bình thường được, cậu thì biết cái quái gì mà dám lên mặt nói những lời này. Cậu ra ngoài ngay cho tôi." Băng Băng nổi giận đẩy Quân Hàn ra khỏi phòng bệnh, trong khi Sam Y cúi gằm mặt xuống như đứa trẻ bị mắng. Cô chỉ sợ Sam Y còn nghe những lời này của Quân Hàn nữa mà thật sự phát bệnh.
"Sam Y là bệnh nhân sao cậu có thể nói ra những lời như vậy? Nếu mục đích của cậu đến đây chỉ để nói mấy lời này thì cậu về đi, nơi đây không chứa nổi cậu."
"Tôi đến vốn để xét nghiệm tủy cho chị ấy mà không hiểu sao lại nói ra những câu như vậy. Tôi muốn động viên mà rốt cuộc lại biến thành những lời khích bác đầy châm chọc. Giờ tôi sẽ đi làm xét nghiệm, chị hãy an ủi Sam Y giúp tôi." Gương mặt Quân Hàn tràn ngập sự lo lắng, trong lòng cậu quan tâm Sam Y rất nhiều nhưng không thể thể hiện ra.
Băng Băng trở lại phòng bệnh thấy Sam Y đã ngủ. Cô ấy đã sống mệt mỏi trong cả quãng đời của mình. Giờ là thời gian duy nhất mà Sam Y được nghỉ ngơi nhưng Quân Hàn lại nói cô phải tiếp tục chiến đấu. Băng Băng biết Sam Y vẫn luôn âm thầm chống chọi lại số phận vô cùng nghiệt ngã của mình, nhưng có mấy ai hiểu được tâm sự của cô ấy?
Sam Y nhắm mắt nhưng không ngủ được. Trong lòng chỉ mãi nghĩ về những lời nói của Quân Hàn. Lời nào của cậu ấy cũng đúng, như muốn vạch trần hết những điều giấu kín trong lòng cô. Cô đang cố tỏ ra yếu đuối, cô muốn một lần nhận được sự chăm sóc quan tâm từ mọi người. Cô sợ không có ai bên cạnh mình, một mình trải qua ngày tháng đơn độc như trước. Chỉ lúc này Phong Thần mới nhìn về cô, mới giúp cô hoàn thành những ước nguyện cuối cùng. Có lẽ anh cũng chỉ thương hại cô thôi, giống như Quân Hàn đã nói. Sam Y tự chế nhạo bản thân, từ bao giờ mà Sam Y cao ngạo đã trở thành một con người cần sự thương hại từ người khác như vậy?
Là khi cô thật sự tuyệt vọng.
Next:
Chương 49: Bình minh
Sam Y thiếp đi trong vòng tay của Băng Băng. Có lẽ cô đã quá ích kỷ khi không nghĩ đến bố cô và Băng Băng, cô cứ nghĩ trên đời này không có ai nhớ đến cô. Giờ đây cô đã có người thân, bạn bè và cả Phong Thần. Cô đã chờ được đến giây phút anh nói rằng anh cần cô. Sam Y vui vẻ trong lòng, có rất nhiều người quan tâm đến mình, cô không hề cô đơn.
"Phong Thần, chúng ta đi xem phim nhé." Sáng thức giấc Sam Y thấy trong lòng phơi phới, phấn khởi đề nghị.
Phong Thần kéo rèm cửa sổ sang hai bên, ánh nắng tràn ngập khắp căn phòng.
"Bệnh nhân có ai như em ngày nào cũng đòi đi chơi thế đâu, ngoan ngoãn chữa bệnh đi rồi sau đó em muốn gì anh cũng đồng ý."
Bản năng nhõng nhẽo trỗi dậy, Sam Y một mực đu bám đòi đi chơi.
Điều ước số 4 của em là được một lần cùng anh ngồi ghế tình nhân trong rạp phim. Sam Y thật không hiểu lúc đó bản thân mình nghĩ gì mà có thể viết ra mấy điều ước nhàm chán đến vậy. Giờ cô nghĩ lại còn thấy xấu hổ, không biết Phong Thần có nghĩ cô trẻ con quá không?
"Em muốn xem phim gì?" Phong Thần nhìn tên một loạt phim đang chiếu đến hoa cả mắt.
"Em chưa bao giờ dám xem phim ma ngoài rạp. Nhưng giờ có anh đi cùng nên em muốn xem thử." Sam Y cười khúc khích, bộ dạng đáng yêu tinh nghịch khiến mấy chàng trai đang xếp hàng mua vé phía sau không ngừng thả thính.
Sam Y vui vẻ quay sang cười lại, ngược lại Phong Thần mặt mũi nhăn nhó, mua vé xong lập tức nắm tay cô rời đi.
"Đúng là mấy thằng nhóc được nuông chiều. Ban ngày không đi làm đi học lảng vảng ở đây xem phim." Phong Thần ra vẻ không hài lòng lắc đầu.
"Anh ghen à? Có phải thấy em rất có sức hút không?" Sam Y chưa nói hết câu đã bị Phong Thần đặt lên môi một nụ hôn nồng nàn.
Hai người cứ mải miết hôn giữa đám đông, đôi môi quyện lại hương vị cháy bỏng của tình yêu khiến nhiều người xung quanh cảm thấy hạnh phúc thay cho họ.
Sam Y mặc kệ tất cả, chỉ chìm đắm trong nụ hôn thật sâu, cả người cô như đang phiêu du trong mộng cảnh.
"Không phải em muốn anh hôn em giữa chốn đông người sao?" Phong Thần nhìn vào mắt Sam Y, trong ánh mắt ngập tràn ý cười.
"Em đâu có ước điều gì kì lạ thế đâu. Anh không ngại mà em ngại đấy. Người ta cứ chỉ trỏ suốt kìa." Sam Y đưa hai tay lên má giờ đã nóng bừng, trong lòng không ngừng oán trách Phong Thần già rồi còn không biết ngại.
"Anh nhớ là cái số 5..."
Sam Y không để Phong Thần nói tiếp, kéo anh đến quầy mua bỏng nước. Má cô đã nóng lắm rồi, cô mà còn nghĩ nữa chắc sẽ bốc cháy mất.
"Em muốn ăn bắp rang bơ." Sam Y muốn phân tán sự chú ý của mình, nhưng nụ hôn vừa rồi cứ ám ảnh trong tâm trí của cô mãi.
Hai người vào rạp chỉ toàn thấy những đôi tình nhân tay trong tay dựa đầu vào vai nhau. Sam Y theo bản năng cau mày khó chịu, Phong Thần ôm lấy vai cô:
"Em ghen tị cái gì chứ? Không phải người ta mới là người ghen tị em sao?"
"Ghen tị gì chứ? Em chỉ thấy mấy người trẻ bây giờ toàn diễn sâu quá."
"Em không phải người trẻ thì là bà già à? Chúng ta cũng làm giống bọn họ được không?"
"Nam Phong Thần, có phải anh thấy em dễ dàng quá với anh đúng không?" Sam Y bực bội ăn một miếng bắp rang bơ.
"Em đút cho anh đi." Nam Phong Thần quay sang Sam Y há miệng.
"Còn lâu."
"Phim bắt đầu chiếu rồi kìa. Anh đừng dựa vào người em nữa. Em không tập trung được." Sam Y đẩy đầu Phong Thần ra.
"Anh sợ phim ma lắm, phải ôm em cho chặt trước." Phong Thần tận dụng cơ hội hôn má cô một cái.
"Anh không thấy sai sao? Anh dựa cái gì mà dựa, ngồi dậy ngay cho em."
Phong Thần càng dính sát lấy Sam Y, vẻ mặt thỏa mãn như chú mèo con được vuốt ve.
Sam Y sợ điếng người ngồi im bất động quên cả phản ứng, Phong Thần ngồi cạnh sung sướng tận hưởng hạnh phúc. Chưa được bao lâu thì Phong Thần sợ hãi hét lên một tiếng rồi chui vào lòng Sam Y. Cả rạp quay sang nhìn hai người khiến cô vô cùng xấu hổ.
Rốt cuộc đi về mà chẳng xem được gì, Sam Y tức trong bụng anh ách.
"Anh chẳng sợ gì mà giả vờ đúng không? Em không sợ anh sợ cái gì chứ?"
"Anh sợ thật mà. Nhìn mấy con ma đấy khiến anh nổi hết cả da gà đây này." Phong Thần vô cùng khoa trương giơ tay múa chân.
"Em muốn đi nhà ma."
"Hết giờ chơi rồi cô gái. Chúng ta trở về nào." Phong Thần véo má Sam Y một cái, cảm giác vui vẻ khi trêu chọc được cô.
"Không thích. Anh không đi em đi một mình."
"Ngoan ngoãn nghe lời nào. Giờ em đang là bệnh nhân đấy. Em không đi là anh bế em về."
"Kệ anh. Em không về bệnh viện đâu."
Sam Y chưa kịp bước đi đã bị Phong Thần bế bổng lên. Cô còn cho là anh không dám, Phong Thần luôn là một người vô cùng sĩ diện, không bao giờ làm gì mất mặt khi ở trước đám đông.
"Anh thả em xuống." Sam Y hét lên.
Phong Thần chẳng hề quan tâm đến cô, một mực bước đi. Cho đến tận khi nhét được cô vào trong xe anh mới yên tâm.
"Em nhất định phải chữa khỏi bệnh. Dù có phải bằng cách nào đi nữa anh cũng sẽ không từ bỏ em."
Sam Y biết phản kháng vô hiệu đành thở dài buồn bã. Đúng là ông trời không chiều lòng người, lúc cô cần anh đến thì anh không đến, muốn anh đi thì anh lại không đi. Cô không biết bây giờ trong lòng mình thứ cảm xúc gì đang tồn tại. Cô hết yêu anh rồi, hết yêu thật rồi. Nhưng lại vẫn quyến luyến những giây phút quý giá này. Cô chỉ đang tự lừa dối bản thân mình mà thôi. Phong Thần là tình yêu duy nhất, cũng là tình yêu cuối cùng của Sam Y. Nếu có chết lúc này, cô cũng thấy mãn nguyện. Cô đã có những khoảnh khắc đẹp để lưu giữ vào những giờ phút cuối cùng. Với Sam Y thế là đã quá đủ.
Sam Y thấy mình đang quay trở về những ngày tháng thanh xuân với ánh nắng rực rỡ và tiếng chim hót líu lo từ xa truyền tới. Cô nhìn thấy hình ảnh Phong Thần đang ngồi chống cắm suy tư trong lớp học, nhiều bạn gái xung quanh đang hướng ánh mắt về anh. Rồi cô nhìn thấy chính mình trong đám bạn học ấy, rình rập ngoài phòng học anh để được ngắm nhìn anh thật nhiều. Sam Y hùng hổ bước vào lớp đến trước mặt anh, trên tay cầm quyển sách để hỏi bài.
Sam Y nào muốn hỏi bài, trong mắt cô chỉ có dáng vẻ thư sinh thanh lịch của anh. Cô biết có rất nhiều bạn gái ghen tị với cô, vì không ai được anh để mắt tới. Chỉ Sam Y mới có thể đường hoàng bước tới cạnh anh với lý do hỏi bài. Phong Thần quay sang nhìn cô, hết sức chậm rãi giải thích câu hỏi của cô rồi lại quay mặt đi. Sam Y hỏi anh thêm nhưng anh đã chẳng quan tâm gì đến cô nữa. Sam Y vẫn thấy vui vẻ, nhảy chân sáo rời đi.
Cứ như thói quen, mỗi ngày cô đều sang làm phiền anh, Phong Thần luôn luôn chỉ trả lời 1 câu hỏi của cô rồi lập tức đuổi cô đi. Có nhiều tin đồn giữa anh và cô có quan hệ gì đó, Sam Y thần thần bí bí úp mở câu chuyện, Phong Thần luôn là mỹ nam lạnh lùng cao ngạo tất nhiên không lên tiếng giải thích. Sam Y tận hưởng niềm hạnh phúc nho nhỏ chẳng được bao lâu thì xuất hiện Dương Chi.
Có một điều Sam Y đến tận bây giờ vẫn không thể hiểu được, tại sao Dương Chi có thể lọt vào mắt Phong Thần? Đối với Sam Y, không ai có thể xứng đáng với Phong Thần. Đến chính bản thân cô cũng vô cùng tự ti khi đứng bên cạnh anh. Dương Chi ngày ấy tuy là hoa khôi nhưng cũng không phải mỹ nhân hoa gặp hoa nở, Phong Thần không thể nào thích một cô gái tầm thường như vậy. Hay anh chỉ tìm một người để trốn tránh cô?
Sam Y từ từ mở mắt, trong bụng chất đầy nghi vấn.
"Cậu ngủ suốt từ lúc về đến giờ mới tỉnh. Dương Chi mới đến thăm cậu mà tớ đuổi cô ta đi rồi. Cô ta nghĩ mình là ai mà dám bước vào đây ra vẻ."
"Hay thật tớ vừa thấy cô ta xuất hiện trong giấc mơ của mình."
"Đừng có nghĩ về những con người xấu xa đấy. Cậu lo cho bản thân trước đi. Nhất định phải làm phẫu thuật."
"Tớ sẽ cố gắng một lần nữa. Cố gắng sống thật tốt."
"Phải vậy chứ. Cậu phải sống lâu hơn tất cả những kẻ đáng ghét kia, tận hưởng mọi lạc thú trên đời. Mạnh mẽ lên nào." Băng Băng nắm tay động viên Sam Y.
Sam Y hơi thiếp đi một chút thì y tá tiến vào kiểm tra tình trạng cô. Cô suy nghĩ một lúc rồi chần chừ hỏi:
"Tôi muốn hỏi một chút, đã có tủy thích hợp chưa?"
"Hiện tại vẫn chưa có kết quả nào phù hợp với cô. Chúng tôi đang tiếp tục tìm."
Sam Y cảm giác trong lòng nặng trĩu, cô cảm thấy mình đáng nhẽ không được phép hy vọng, vậy mà cô vẫn hy vọng trong tuyệt vọng.
Thật ra đứng giữa ranh giới sống và chết, con người ta chẳng còn thấy sợ hãi điều gì. Chỉ có nuối tiếc và lưu luyến mà thôi. Nuối tiếc những gì chưa làm được và lưu luyến những gì mình đã có. Có thể bước tiếp hay dừng chân, đối với Sam Y chẳng còn có quan trọng. Cô đã có những gì mình mong muốn chẳng cần biết thật hay giả, hoàn thành những ước mơ nhỏ bé mà cô nghĩ sẽ không bao giờ thành hiện thực.
"Nghe nói chị không chịu chữa bệnh?"
Sam Y nghe thấy giọng nói này bất giác ngẩng đầu nhìn, đã lâu không thấy Quân Hàn. Cậu ấy bây giờ ra dáng một người đàn ông trưởng thành hơn nhiều rồi. Cô có thể yên tâm vì đã có Quân Hàn bên cạnh bố.
"Cậu cũng đến sao?" Lần trước Quân Hàn rời đi trong tức giận, Sam Y cũng không chủ động liên lạc. Hai người bây giờ gặp lại chẳng còn thân thiết được như trước.
"Bố gọi báo chị sắp chết nên tôi đến xem."
Giọng điệu Quân Hàn hoàn toàn ngược lại với lời nói, dù cậu có vô tâm đến mức nào cũng không thể lờ đi Sam Y. Biết bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn trong cậu khi nghe tin Sam Y mắc bệnh. Cảm giác đau khổ, buồn bã, tức giận thúc giục cậu phải nhanh chóng đến gặp cô. Bố đã nói đến giờ vẫn chưa tìm được tủy phù hợp để phẫu thuật, điều đó khiến Quân Hàn gấp gáp thu xếp công việc để sang đây. Cậu cần phải đi xét nghiệm tủy, có thể cậu chính là niềm hy vọng cuối cùng, Quân Hàn vô cùng lo lắng. Chỉ sợ cậu sẽ không còn được gặp lại Sam Y nữa.
"Có cậu tôi cũng yên tâm phần nào. Sau này giao bố cho cậu chăm sóc vậy." Sam Y vẫn tỏ ra bình thản nhưng giọng nói thì run run. Sam Y biết cô đang sợ hãi, từng giây từng phút trôi qua cô lại càng đến gần hơn với cái chết, rời xa những người cô yêu thương. Sinh mệnh con người mỏng manh như vậy, chết là kết thúc.
"Chị tưởng chết dễ như vậy sao? Một Sam Y mạnh mẽ mà tôi biết có lẽ đã không còn rồi, chị làm tôi thất vọng quá. Nhìn chị bây giờ xem, chị buồn bã yếu đuối đến thảm hại. Đây là hình ảnh chị muốn để lại cho mọi người sao? Hay chị muốn được người khác thương hại? Chị muốn sau khi chết đi mọi người sẽ nhớ về chị mãi trong bộ dạng này đúng không? Tôi nói cho chị biết, sau khi chết chẳng còn ai nhớ về chị đâu. Chị dần sẽ nhạt nhòa trong kí ức mọi người, rồi họ sẽ tìm được những niềm vui mới. Ai biết được Nam Phong Thần với Dương Chi lại tái hợp. Chị muốn cô ta vui vẻ như vậy phải không?"
"Cậu càng nói càng quá đáng đấy Dạ Quân Hàn." Băng Băng từ ngoài vào đã nghe thấy hết những lời nói của Quân Hàn, cô nghe còn muốn tức chết nữa là Sam Y. Nhỡ cô ấy kích động mà bệnh tình chuyển biến xấu thì sao?
"Cậu nói đúng thật đấy. Trong lòng tôi vẫn luôn trốn tránh sự thật không dám nói ra. Cậu đã giúp tôi nhận ra mình đáng thương đến mức nào. Nhưng Quân Hàn, tôi không muốn mạnh mẽ nữa. Tôi luôn tự làm tổn thương chính bản thân mình vì điều đó. Vì vậy hãy cho tôi yếu đuối một chút, dù chỉ ngày hôm nay. Tôi đã quá mệt mỏi rồi."
"Chị chỉ cần sống như một người bình thường nhưng chị luôn gồng mình lên chống chọi mọi thứ, giờ là lúc cần mạnh mẽ chị lại buông xuôi ư?" Quân Hàn không thể kiềm mình nói ra những lời tổn thương Sam Y, dù cậu có hối hận thì cũng đã lỡ lời.
"Làm sao mà sống như người bình thường được, cậu thì biết cái quái gì mà dám lên mặt nói những lời này. Cậu ra ngoài ngay cho tôi." Băng Băng nổi giận đẩy Quân Hàn ra khỏi phòng bệnh, trong khi Sam Y cúi gằm mặt xuống như đứa trẻ bị mắng. Cô chỉ sợ Sam Y còn nghe những lời này của Quân Hàn nữa mà thật sự phát bệnh.
"Sam Y là bệnh nhân sao cậu có thể nói ra những lời như vậy? Nếu mục đích của cậu đến đây chỉ để nói mấy lời này thì cậu về đi, nơi đây không chứa nổi cậu."
"Tôi đến vốn để xét nghiệm tủy cho chị ấy mà không hiểu sao lại nói ra những câu như vậy. Tôi muốn động viên mà rốt cuộc lại biến thành những lời khích bác đầy châm chọc. Giờ tôi sẽ đi làm xét nghiệm, chị hãy an ủi Sam Y giúp tôi." Gương mặt Quân Hàn tràn ngập sự lo lắng, trong lòng cậu quan tâm Sam Y rất nhiều nhưng không thể thể hiện ra.
Băng Băng trở lại phòng bệnh thấy Sam Y đã ngủ. Cô ấy đã sống mệt mỏi trong cả quãng đời của mình. Giờ là thời gian duy nhất mà Sam Y được nghỉ ngơi nhưng Quân Hàn lại nói cô phải tiếp tục chiến đấu. Băng Băng biết Sam Y vẫn luôn âm thầm chống chọi lại số phận vô cùng nghiệt ngã của mình, nhưng có mấy ai hiểu được tâm sự của cô ấy?
Sam Y nhắm mắt nhưng không ngủ được. Trong lòng chỉ mãi nghĩ về những lời nói của Quân Hàn. Lời nào của cậu ấy cũng đúng, như muốn vạch trần hết những điều giấu kín trong lòng cô. Cô đang cố tỏ ra yếu đuối, cô muốn một lần nhận được sự chăm sóc quan tâm từ mọi người. Cô sợ không có ai bên cạnh mình, một mình trải qua ngày tháng đơn độc như trước. Chỉ lúc này Phong Thần mới nhìn về cô, mới giúp cô hoàn thành những ước nguyện cuối cùng. Có lẽ anh cũng chỉ thương hại cô thôi, giống như Quân Hàn đã nói. Sam Y tự chế nhạo bản thân, từ bao giờ mà Sam Y cao ngạo đã trở thành một con người cần sự thương hại từ người khác như vậy?
Là khi cô thật sự tuyệt vọng.
Next:
Chương 49: Bình minh