Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chân Long Chí Tôn Đô Thị - Chương 25
20 phút trước, một nhân vật lớn thủ đoạn thông thiên ra giá cao mua tòa nhà Quốc Tế của ông ta, kết quả người đó nói, anh ta không phải là người mua thật sự, người mua thật sự là một người tên Vương Nhất, lát nữa sẽ đích thân đến tòa nhà Quốc Tế một chuyến.
Cho nên, Tăng Quốc Vinh nghe xong điện thoại thì đợi ở dưới tầng, vì để lưu lại ấn tượng tốt cho người mua đứng sau, nếu có thể móc nối quan hệ, thậm chí hợp tác một phen, đối với tiền đồ của ông ta sau này sẽ có sự trợ giúp không nhỏ.
Không ngờ, nhân vật lớn chưa đợi được, lại đợi được một trò hề như này.
Vương Nhất dửng dưng gật đầu: “Là tôi.”
Vì vậy, thái độ của Tăng Quốc Vinh càng thêm tôn kính, lấy ra một tấm danh thiếp.
“Cậu Vương đại giá quang lâm, thật là rồng đến nhà tôm, tôi là chủ của tòa cao ốc, Tăng Quốc Vinh, cậu gọi tôi là Tiểu Tăng, Tiểu Vinh, hoặc gọi tên mụ của tôi, Nhục Cầu cũng được.”
Lời này vừa dứt, Lăng Hải Dương và một đám bảo vệ sững người tại chỗ.
Nhục Cầu thật ra không phải là tên mụ của Tăng Quốc Vinh, mà là nhân viên trong tòa nhà Quốc Tế đặt biệt danh cho ông ta, chỉ có điều, cũng không ai dám ở trước mặt gọi ông ta là Nhục Cầu, nếu không chính là không muốn làm việc ở đây nữa…
Giơ tay không đánh người đang cười, Tăng Quốc Vinh cũng làm đến nước này rồi, Vương Nhất cũng không tiện nói gì, bèn nhận lấy danh thiếp, gật đầu, nói một câu: “Hân hạnh.”
Tăng Quốc Vinh lập tức giống như uống được mật, lại nhìn Lăng Hải Dương còn hóa đá ở đó, lông mày nhíu lại: “Cậu Vương, thằng nhóc này có mắt không tròng, không có kiến thức, cậu là nhân vật lớn, thật không đáng phải bận lòng về loại tiểu nhân không có kiến thức này…”
“Có mắt không tròng, không có kiến thức?”
Vương Nhất cười lạnh một tiếng mà không ẩn chứa ý cười, mặt mày không cảm xúc: “Nếu tôi không phải là đại nhân vật, có phải không có màn này không?”
“Ông có phải cảm thấy, làm con chó của người có quyền, là một chuyện rất vinh quang không?”
Xoạt!
Lời này vừa dứt, Tăng Quốc Vinh và Lăng Hải Dương đều biến sắc.
Người trước liếc nhìn Lăng Hải Dương, lắc đầu, ông ta đã gắng sức bảo vệ, đáng tiếc, thái độ của Vương Nhất quá kiên quyết.
“Quay về viết đơn thôi việc đi, cậu không phù hợp với công việc này.” Tăng Quốc Vinh khoát tay với Lăng Hải Dương, nói.
“Tăng tổng…”
Lăng Hải Dương còn muốn nói gì đó, Tăng Quốc Vinh đã cùng với Vương Nhất đi vào tòa cao ốc.
“Vương tổng, cậu hôm nay đến, cũng là đến quan sát đại hội đấu thầu nhỉ?”
Tăng Quốc Vinh cả đoạn đường lon ton chạy đuổi theo Vương Nhất, nịnh nọt nói.
“Không hứng thú.”
Sắc mặt của Vương Nhất dửng dưng, ánh mắt nhìn về phía trước: “Tôi chỉ là đến xem thử tòa cao ốc này, làm quen một chút.”
“Nói cũng phải…”
Tăng Quốc Vinh xấu hổ lau mồ hôi trên trán, lại nói: “Cậu Vương, cái này cậu mua cũng mua rồi, hay là tôi tổ chức cho cậu một buổi lễ bàn giao, chúc mừng cậu?”
“Không cần.”
Cho nên, Tăng Quốc Vinh nghe xong điện thoại thì đợi ở dưới tầng, vì để lưu lại ấn tượng tốt cho người mua đứng sau, nếu có thể móc nối quan hệ, thậm chí hợp tác một phen, đối với tiền đồ của ông ta sau này sẽ có sự trợ giúp không nhỏ.
Không ngờ, nhân vật lớn chưa đợi được, lại đợi được một trò hề như này.
Vương Nhất dửng dưng gật đầu: “Là tôi.”
Vì vậy, thái độ của Tăng Quốc Vinh càng thêm tôn kính, lấy ra một tấm danh thiếp.
“Cậu Vương đại giá quang lâm, thật là rồng đến nhà tôm, tôi là chủ của tòa cao ốc, Tăng Quốc Vinh, cậu gọi tôi là Tiểu Tăng, Tiểu Vinh, hoặc gọi tên mụ của tôi, Nhục Cầu cũng được.”
Lời này vừa dứt, Lăng Hải Dương và một đám bảo vệ sững người tại chỗ.
Nhục Cầu thật ra không phải là tên mụ của Tăng Quốc Vinh, mà là nhân viên trong tòa nhà Quốc Tế đặt biệt danh cho ông ta, chỉ có điều, cũng không ai dám ở trước mặt gọi ông ta là Nhục Cầu, nếu không chính là không muốn làm việc ở đây nữa…
Giơ tay không đánh người đang cười, Tăng Quốc Vinh cũng làm đến nước này rồi, Vương Nhất cũng không tiện nói gì, bèn nhận lấy danh thiếp, gật đầu, nói một câu: “Hân hạnh.”
Tăng Quốc Vinh lập tức giống như uống được mật, lại nhìn Lăng Hải Dương còn hóa đá ở đó, lông mày nhíu lại: “Cậu Vương, thằng nhóc này có mắt không tròng, không có kiến thức, cậu là nhân vật lớn, thật không đáng phải bận lòng về loại tiểu nhân không có kiến thức này…”
“Có mắt không tròng, không có kiến thức?”
Vương Nhất cười lạnh một tiếng mà không ẩn chứa ý cười, mặt mày không cảm xúc: “Nếu tôi không phải là đại nhân vật, có phải không có màn này không?”
“Ông có phải cảm thấy, làm con chó của người có quyền, là một chuyện rất vinh quang không?”
Xoạt!
Lời này vừa dứt, Tăng Quốc Vinh và Lăng Hải Dương đều biến sắc.
Người trước liếc nhìn Lăng Hải Dương, lắc đầu, ông ta đã gắng sức bảo vệ, đáng tiếc, thái độ của Vương Nhất quá kiên quyết.
“Quay về viết đơn thôi việc đi, cậu không phù hợp với công việc này.” Tăng Quốc Vinh khoát tay với Lăng Hải Dương, nói.
“Tăng tổng…”
Lăng Hải Dương còn muốn nói gì đó, Tăng Quốc Vinh đã cùng với Vương Nhất đi vào tòa cao ốc.
“Vương tổng, cậu hôm nay đến, cũng là đến quan sát đại hội đấu thầu nhỉ?”
Tăng Quốc Vinh cả đoạn đường lon ton chạy đuổi theo Vương Nhất, nịnh nọt nói.
“Không hứng thú.”
Sắc mặt của Vương Nhất dửng dưng, ánh mắt nhìn về phía trước: “Tôi chỉ là đến xem thử tòa cao ốc này, làm quen một chút.”
“Nói cũng phải…”
Tăng Quốc Vinh xấu hổ lau mồ hôi trên trán, lại nói: “Cậu Vương, cái này cậu mua cũng mua rồi, hay là tôi tổ chức cho cậu một buổi lễ bàn giao, chúc mừng cậu?”
“Không cần.”
Bình luận facebook