Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chân Long Chí Tôn Đô Thị - Chương 8
Trần Cảnh cũng không nói là hành vi phạm tội gì, chỉ khiêu khích nói: “Anh có dám không?”
“.…”
Vương Nhất trầm mặc.
Đương nhiên anh biết mục đích của Trần Cảnh, nếu như ba khỏe lại thì cả nhà đều vui, nhưng nếu như ba chết, anh sẽ phải cõng cái nồi này.
Nhưng, anh nhất định phải điều tra rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
“Được.” Vương Nhất đồng ý.
Thấy Vương Nhất đã đồng ý, trong mắt Trần Cảnh lóe lên một tia kinh ngạc, rất nhanh, anh ta vỗ tay nói: “Được, đại trượng phu dám làm dám chịu, vào đi.”
Vì vậy, Vương Nhất sải bước đi vào trong.
Lần này, không có ai ngăn cản nữa.
Châu Mỹ Ngọc mặt đầy sự lo lắng: “Tiểu Cảnh, con làm như này là?”
Trần Cảnh cho Châu Mỹ Ngọc một ánh mắt an ủi, nói: “Bác gái, cháu làm việc bác còn không yên tâm sao? Cứ giao cho cháu đi.”
An ủi xong Châu Mỹ Ngọc, Trần Cảnh đi đến một nơi không có người, gọi đến một số điện thoại.
“Ai đó?”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói tức giận, thở hổn hển của một người đàn ông, còn xen lẫn với tiếng kêu đau của phụ nữ.
“Cậu Kim, chuyện cậu giao cho tôi, tôi đã hoàn thành rồi, ngoài ra, còn có một chuyện vui ngoài ý muốn, cậu nhất định có hứng thú muốn nghe.” Vẻ mặt Trần Cảnh tràn đầy sự nịnh hót, lấy lòng nói.
Tiếng hét của người phụ nữ ở đầu bên kia điện thoại càng lớn hơn, giọng nói của người đàn ông rõ ràng cũng ngày càng không kiên nhẫn: “Có rắm thì mau thả đi, tôi đang bận.”
“Vương Nhất trở về rồi, có cần gọi người qua không…”
Trong mắt Trần Cảnh lóe lên một tia lạnh lùng, làm động tác cắt cổ.
Vương Nhất đi đến phòng ngủ chính ở tầng hai, người đàn ông trung niên hai bên tóc mai đã có chút hoa râm, hơi thở yếu ớt nằm trên giường chính là Lý Thiên Dương.
Ông nhắm mắt, chỉ có thở vào, không có thở ra.
Lập tức, trong mắt Vương Nhất hiện lên tia sát khí.
Năm năm trước, cơ thể của ba vẫn còn khỏe mạnh, bây giờ, sao lại biến thành như thế này…
Anh ngồi xuống bên cạnh giường Lý Thiên Dương, định bắt mạch cho Lý Thiên Dương.
Nhưng lại bị Lý Mộng Đình đi vào sau ngăn lại: “Anh làm gì vậy, anh biết chữa bệnh?”
“Trong năm năm qua có học được, cũng biết một chút.” Vương Nhất cười, nói.
“Anh muốn hại chết ba tôi đúng không?”
Không ngờ nghe thấy lời nói của Vương Nhất, ngược lại giọng nói của Lý Mộng Đình còn cao hơn: “Mới học qua loa, đã dám chữa bệnh cho người khác, anh có chứng chỉ hành nghề y không?”
“Mộng Đình, anh ta cũng chỉ đang giả vờ thôi.” Sau đó Trần Cảnh cũng đi vào kéo Lý Mộng Đình qua, an ủi.
“Nhưng….” Lý Mộng Đình vẫn không yên tâm.
Lợi dụng thời gian trống này, Vương Nhất lập tức bắt mạch cho Lý Thiên Dương.
“.…”
Vương Nhất trầm mặc.
Đương nhiên anh biết mục đích của Trần Cảnh, nếu như ba khỏe lại thì cả nhà đều vui, nhưng nếu như ba chết, anh sẽ phải cõng cái nồi này.
Nhưng, anh nhất định phải điều tra rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
“Được.” Vương Nhất đồng ý.
Thấy Vương Nhất đã đồng ý, trong mắt Trần Cảnh lóe lên một tia kinh ngạc, rất nhanh, anh ta vỗ tay nói: “Được, đại trượng phu dám làm dám chịu, vào đi.”
Vì vậy, Vương Nhất sải bước đi vào trong.
Lần này, không có ai ngăn cản nữa.
Châu Mỹ Ngọc mặt đầy sự lo lắng: “Tiểu Cảnh, con làm như này là?”
Trần Cảnh cho Châu Mỹ Ngọc một ánh mắt an ủi, nói: “Bác gái, cháu làm việc bác còn không yên tâm sao? Cứ giao cho cháu đi.”
An ủi xong Châu Mỹ Ngọc, Trần Cảnh đi đến một nơi không có người, gọi đến một số điện thoại.
“Ai đó?”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói tức giận, thở hổn hển của một người đàn ông, còn xen lẫn với tiếng kêu đau của phụ nữ.
“Cậu Kim, chuyện cậu giao cho tôi, tôi đã hoàn thành rồi, ngoài ra, còn có một chuyện vui ngoài ý muốn, cậu nhất định có hứng thú muốn nghe.” Vẻ mặt Trần Cảnh tràn đầy sự nịnh hót, lấy lòng nói.
Tiếng hét của người phụ nữ ở đầu bên kia điện thoại càng lớn hơn, giọng nói của người đàn ông rõ ràng cũng ngày càng không kiên nhẫn: “Có rắm thì mau thả đi, tôi đang bận.”
“Vương Nhất trở về rồi, có cần gọi người qua không…”
Trong mắt Trần Cảnh lóe lên một tia lạnh lùng, làm động tác cắt cổ.
Vương Nhất đi đến phòng ngủ chính ở tầng hai, người đàn ông trung niên hai bên tóc mai đã có chút hoa râm, hơi thở yếu ớt nằm trên giường chính là Lý Thiên Dương.
Ông nhắm mắt, chỉ có thở vào, không có thở ra.
Lập tức, trong mắt Vương Nhất hiện lên tia sát khí.
Năm năm trước, cơ thể của ba vẫn còn khỏe mạnh, bây giờ, sao lại biến thành như thế này…
Anh ngồi xuống bên cạnh giường Lý Thiên Dương, định bắt mạch cho Lý Thiên Dương.
Nhưng lại bị Lý Mộng Đình đi vào sau ngăn lại: “Anh làm gì vậy, anh biết chữa bệnh?”
“Trong năm năm qua có học được, cũng biết một chút.” Vương Nhất cười, nói.
“Anh muốn hại chết ba tôi đúng không?”
Không ngờ nghe thấy lời nói của Vương Nhất, ngược lại giọng nói của Lý Mộng Đình còn cao hơn: “Mới học qua loa, đã dám chữa bệnh cho người khác, anh có chứng chỉ hành nghề y không?”
“Mộng Đình, anh ta cũng chỉ đang giả vờ thôi.” Sau đó Trần Cảnh cũng đi vào kéo Lý Mộng Đình qua, an ủi.
“Nhưng….” Lý Mộng Đình vẫn không yên tâm.
Lợi dụng thời gian trống này, Vương Nhất lập tức bắt mạch cho Lý Thiên Dương.
Bình luận facebook