Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-87
Chương 87
Editor: huyetsacthiensu
một mình ở trên giường tự vui vẻ hơn nửa buổi tối mới đi vào giấc ngủ được, nhưng cũng không có được một giấc ngủ tốt, thậm chí ngay cả Bán Đông còn chưa dậy A Đoàn đã tỉnh. Mắt còn chưa mở ra hai hàng lông mày đã nhăn lại, hai mắt dưới mí mắt không cam lòng đảo qua đảo lại mấy vòng, rất lâu sau mới mở mắt ra.
Đôi mắt hơi ửng hồng hơi híp lại xuyên qua bức màn màu xanh đậm nhìn về phía cửa sổ.
Hạt mưa mùa thu tí tách rơi, lá rụng xào xạc, hơn nữa gió thu nhẹ thổi qua cửa sổ, là đầu sỏ ảnh hưởng đến giấc ngủ ngon của A Đoàn. Tầng tầng lớp lớp hoa văn của màn giống như những làn sóng lăn tăn, chỉ nghe thấy bên trong truyền ra một tiếng than nhẹ của nử tử, giống như thở dài cũng giống như đầu hàng, càng hiện ra hình ảnh một tiểu cô nương xinh đẹp yêu kiều.
một ngày thật là phiền não mà!
Từ trong màn lộ ra một đầu ngón tay trắng noãn tình tế, bàn tay xinh đẹp của A Đoàn vén màn lên, móc màn lên hai chiếc móc bạc ở hai bên, cũng không gọi người vào, tự xỏ giày, cầm lên bộ quần áo tối hôm qua Bán Đông đã xếp ngay ngắn bên cạnh lên mặc vào, mặc quần áo cẩn thận bao bọc bản thân kín kẽ mới đi về hướng cửa sổ.
Cửa sổ vừa mở ra được một cánh, một cơn gió đem theo hơi lạnh cùng mùi mưa đến làm đầu óc đangmơ hồ của A Đoàn tỉnh ra không ít. Đầu ngón tay xanh nhạt khép chặt lại áo lông Hồ ly trắng ngắn tay trên người, đôi mắt mông lung mơ hồ nhìn ra bên ngoài. Bây giờ đã là cuối mùa thu, trời sáng muộn hơn, lúc này bên ngoài bầu trời vẫn còn đen kịt.
A Đoàn nhìn chăm chú một lúc lâu mới nhìn rõ mọi thứ bên ngoài.
Đau lòng nhín lá ngô đồng trong viện bị mưa làm ướt đẫm, đôi môi hơi trắng nhợt mím lại, tâm trạng tốt đẹp tối hôm qua đã bị cảnh tượng này phá hỏng gần hết. Mùa thu là mùa ngô đồng, cũng là mùa mưa triền miên. Lá ngô đồng vàng rực rỡ bị một cơn mưa mùa thu dội qua đã rụng hết xuống đất.
Thích mùa thu nhất cũng ghét mùa thu nhất.
Lúc trời vừa tờ mờ sáng, Bán Đông nhẹ nhàng đẩy cửa phòng A Đoàn ra, không nhìn về phía giường mà trực tiếp nhìn về phía cửa sổ, sau đó hai mày nhíu lại, bất đắc dĩ gọi “Tiểu thư!” A Đoàn đang ngồi bên cửa sổ, trên bàn nhỏ trước mặt bày một bầu rượu chói lọi.
Chén rượu trong tay đang chuẩn bị đưa lên miệng A Đoàn.
“Nô tỳ nghe thấy tiếng mưa rơi lập tức chạy đến, không ngờ tiểu thư đã tỉnh trước rồi.”
Vừa nói vừa đi đến bên cạnh A Đoàn, cầm bầu rượu trên bàn khẽ lắc, đã nhẹ đi một nửa, không lên tiếng nữa, sắc mặt đã trầm xuống một nửa, giành lấy chén rượu trong tay A Đoàn.
A Đoàn bị cướp chén rượu cũng không tức giận, tay chống cằm, ngẩng đầu nhìn Bán Đông đang khôngvui, hai má đỏ bừng, một phần cầu xin tha thứ, hai phần say, ba phần mơ hồ nhìn Bán Đông, bên môi cũng hiện lên nụ cười cầu xin tha thứ, bộ dáng mười phần vô tội.
Bán Đông…
Thở dài một hơi, Bán Đông đưa tay lên xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ mở miệng “Tiểu thư sao phải như vậy chứ? Lá rụng là do ý của ông trời, nô tỳ cũng không ngăn cản được. Huống chi là ngô đồng tuy bị mưa làm ướt nhưng năm sau là chẳng lẽ có thể không mọc nữa sao?” dừng một chút lại càng bất đắc dĩ nói “Nô tỳ đã từng nghe nói uống rượu dưới ánh trắng, nhưng cũng chưa bao giờ nghe nói tiểu thư nhà ai uống rượu vì lá rụng cả, còn luôn luôn uống lúc sáng sớm.”
Người say luôn vì có chuyện đau lòng, còn tiểu thư nhà mình đau lòng vì chuyện gì? Chỉ vì mưa mùa thu làm ướt lá rụng?
Lúc ngủ tiểu thư thích yên tĩnh nhưng lại dễ tỉnh giấc, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, mỗi lần thu đến, chỉ cần tiểu thư bị mưa thu làm tỉnh giấc nhất định sẽ uống rượu. Cũng may mặc dù mưa mùa này triền miên, nhưng không phải lần nào mưa cũng là lúc tiểu thư đang ngủ. Mỗi mùa thu có khoảng năm sáu lần gì đó.
Chờ lá ngô đồng rụng hết tật xấu này cũng sẽ biễn mất.
Trần thị cũng không biết hũ rượu nhà mình còn có thói quen này, Bán Đông cũng mở một mắt nhắm một mắt.
A Đoàn không thèm nghe Bán Đông đang lẩm bẩm, khép hờ mắt lại ngiêng đầu nhìn về phía cây ngô đồng, con ngươi nhìn như rất bình tĩnh lại ẩn giấu sự ỷ lại cùng quyến luyến sâu sắc. Khóe miệng lại không khống chế được nhếch lên, người khác không cần biết cũng không cần hiểu, chỉ cần bản thân hiểu là được rồi.
Bộ dáng không biết hối cải này làm Bán Đông càng mệt tim.
Lúc A Đoàn vừa dùng điểm tâm xong đang rửa tay, Hứa Tiêu Nhiên đã từ ngoài đi vào. một thân quần áo màu xanh làm hắn nhìn càng thêm ấm áp lương thiện lại khiêm tốn, nhưng mà A Đoàn cũng sẽkhông bị vẻ ngoài của hắn mê hoặc, nhìn hắn đưa ô cho người đứng bên ngoài, lạnh lùng mở miệng “Đại ca đến để tính sổ sao?”
Đánh đòn phủ đầu!
Động tác bước lên trước của Hứa Tiêu Nhiên bị làm cho dừng lại, hồi phục lại buồn cười mở miệng “Hôm nay ta đã hiểu được thế nào là có lòng tốt cho chó con ăn còn bị nó cắn rồi.” nói xong người cũng đã đến bên cạnh A Đoàn ngồi xuống, ngón tay cong lại búng lên đầu A Đoàn một cái “Nếu ta muốn tính sổ, tối hôm qua còn để muội đi sao?”
Làm sao có thể không tim không phổi như vậy chứ.
Chỉ cần không phải đến để tính sổ thì chuyện gì cũng dễ nói chuyện rồi. A Đoàn vung tay lên ra lệnh cho tất cả mọi người lui xuống, tay kia lắc lắc tay Hứa Tiêu Nhiên làm nũng, giọng nói ngọt ngào như phết mật nói “Đại ca là tốt nhất ~” không đợi Hứa Tiêu Nhiên trả lời đã kiêu ngạo tự khen mình một câu “Thấy muội thông minh chưa, biết Đại ca có việc muốn nói, không chờ huynh nói đã hạ lệnh cho tất cả mọi người lui xuống rồi!”
Bộ dáng kiêu ngạo, nhìn kiểu gì cũng là bộ dáng làm người ta yêu thích.
Vừa sáng sớm Hứa Tiêu Nhiên đã đến, tất nhiên là có việc. Nhưng cũng không yên tâm sợ chuyện hôm qua ảnh hưởng đến A Đoàn. Nhưng nhìn bộ dáng bây giờ của nàng cũng không giống đang giả vờ, chưa phát hiện ra chuyện gì, tưởng là Trần thị đã khuyên nhủ nàng thật tốt. Nếu tâm trạng của nàng khôngbị ảnh hưởng tất nhiên cũng dừng lại tâm tư muốn trêu ghẹo nàng.
“Ta đến đây chỉ là muốn nói cho muội chuyện này, ta đã nói với mẫu thân là chuyện này muội đã biết từ trước rồi báo lại cho ta, ta lại nói lại với Vệ Trường Hận. Muội phải nhớ kỹ, đừng để lộ ra bên ngoài. Nếu để mẫu thân biết muội liên hệ với hắn thì ta cũng không bảo vệ muội được đâu.
“Đương nhiên, lần này là ngoại lệ, đợi chuyện này được giải quyết xong, ta sẽ xử lý muội sau.”
không phải nhắc nhở, là trần thuật.
Cái này mới thật sự là tính sổ. Nhưng mà A Đoàn cũng không sợ, không thèm để ở trong lòng, chỉ gật gật đầu không hứa cái gì. Bộ dạng này của nàng cũng làm tâm tư Hứa Tiêu Nhiên trầm xuống một chút, việc này khó giải quyết hơn việc của nhị phòng nhiều. Mọi việc đều có nặng nhẹ, việc này bản thân cũng chưa điều tra, đương nhiên cũng sẽ không tiếp tục chất vấn.
Chờ giải quyết xong chuyện của nhị phòng đã.
“Còn nữa, mặc dù ngày hôm qua phụ thân chưa nói gì, nhưng mà ông ấy cũng không sử dụng các mối quan hệ.”
Đây là ông ấy muốn mặc cho số phận sao?
A Đoàn cười cười, không vui cũng không tức giận, gật đầu “Muội biết rồi, ông ấy làm như thế nào là chuyện của ông ấy.” Sắc mặt trầm xuống, không còn ự vui thích như vừa rồi.
Việc này vừa mới xảy ra, trên mặt hai người cũng không hiện lên sự tức giận, lúc này Hứa Tiêu Nhiên cũng sẽ không khuyên nhủ. Lúc này mà mở miệng ra khuyên sẽ bị phản tác dụng, chỉ nói một câu này rồi cũng không nhắc lại chuyện này nữa. Lại nói chuyện phiếm cùng A Đoàn vài câu, xong dặn dò như mọi lần rồi đứng dậy rời đi.
Nếu đã quyết địn hôm nay đến trường, mặc dù đầu óc phiền muộn, A Đoàn vẫn lên xe ngựa nhà mình đến trường; nhưng mà xe ngựa mới chuyển động được vài vòng đã dừng lại, còn chưa ra khỏi cổng mà? Còn chưa hỏi ngoài xe đã vang lên giọng nói của Hứa Tâm Dao “Hôm nay ta có thể ngồi cùng xe ngựa với tam muội đến trường được chứ?”
Ngồi chung xe ngựa cũng không sao, nói cho cùng nhị phòng cũng đã bị xét nhà. Nhưng mà, Hứa Tâm Dao còn có tâm trạng đi học sao? Bộ dáng của nàng ta ngày hôm qua cũng không giống giả vờ, qua một đêm đã tốt hơn rồi sao?
“Đương nhiên.”
Nếu không phải sắc mặt Hứa Tâm Dao hơi tái nhợt cùng với đôi mắt hiện ra tơ máu, chỉ nhìn quần áo của nàng ta trước sau cùng với nữ trang, nhìn giống như người không liên quan. A Đoàn nâng khóe miệng vẫn an đơn giản, sau đó nhìn về phía ngoài cửa sổ. Tuy là tỷ muội, nhưng cũng chưa bao giờ thân thiết, bây giờ lại xảy ra việc này, quan hệ đã lúng túng đến đỉnh điểm, ngay cả mở miệng cũng là mạo muội.
âm thanh xe ngựa lăn bánh lại vang lên, chậm rãi đi ra khỏi cổng, đi được một lát đã ra đến phố xá sầm uất. Nhưng hôm nay trời đổ mưa, tiếng người nhộ nhịp bình thường đi qua có thể nghe thấy hôm nay đã nhỏ đi nhiều, gần như bị tiếng mưa rơi lấp mất. A Đoàn lười biếng tựa vào bên cửa sổ, cũng khôngđưa tay ra, dựa vào rung động của xe ngựa mà rèm che bị vén lên nhìn ra bên ngoài.
“Tam muội, muội không có gì muốn nói với ta sao?”
Giọng nói của Hứa Tâm Dao vang lên, phá vỡ sự trầm mặc trong xe.
Mí mắt A Đoàn rũ xuống che giấu sự kinh ngạc chợt lóe lên, rồi sau đó cười nhạt ngẩng đầu “Nhị tỷ thấy ta nên nói cái gì đây?” Nhìn thẳng vào ánh mắt của Hứa Tâm Dao, kinh ngạc trong lòng càng sâu.
Hứa Tâm Dao bây giờ, không bình tĩnh một chút nào.
đã nhiều năm như vậy, việc nhị cô nương tính tình lạnh nhạt mọi người đều biết, luôn cười nhạt khách khí xa cách với mọi người, lạnh lùng trong mắt làm cho người ta cảm thấy không dễ dàng thân thiết, cho dù nàng lớn lên ngày càng xinh đẹp. Nhưng Hứa Tâm Dao của hiện tại, trong mắt tràn đầy cảm xúc, gần như sắp tràn ra ngoài.
không nói rõ được tâm tình gì, vô cùng phức tạp.
không giống A Đoàn miễn cưỡng dựa vào thành xe, lưng Hứa Tâm Dao vẫn thẳng tắp “Ta vẫn luôn suy nghĩ, vì sao chúng ta lại trở thành tỷ muội, vì sao chúng ta lại ở cùng một nhà.” Vì sao cho dù ta khôngmuốn trành giành, nhưng luôn có người so sánh ta với ngươi.
Trực giác nhận thấy Hứa Tâm Dao chưa nói hết lời, nhưng đây không phải là điều A Đoàn muốn biết, hời hợt gật đầu “Điều này cũng không phải do ta và tỷ quyết định, đầu thai vào trong bụng ai, đều là ý trời.”
Cảm giác đấm vao vải bông làm cho cảm xúc của Hứa Tâm Dao càng kịch liệt hơn, A Đoàn nhìn nàng ta hít thở sâu mấy lần, rõ ràng là đang cực lực áp chế. A Đoàn cũng không thúc giục, bình tĩnh chờ Hứa Tâm Dao nói hết. không ngờ bộ dáng này càng giống như chọc giận Hứa Tâm Dao? Hai tay đặt trên đùi nắm thành nắm đấm.
“Ta rất ghét ngươi.”
“Mọi thứ của ngươi làm ta nhìn thấy nhưng không với tới được, ta tự biết lượng sức mình, ta cũng chưa từng nghĩ sẽ lấy thứ gì từ trong tay ngươi. Ta biết như vậy là không đúng, nhưng ta không khống chế được!”
Ánh mắt nhìn thẳng về phía A Đoàn, cảm xúc kịch liệt đến mức trong mắt bị bịt kín một tầng sương mù.
“Ta chỉ muốn sinh hoạt như người bình thường, nhưng yêu cầu như vậy của ta cũng phải dùng trăm phương nghìn kế. Cho dù ta cố gắng như thế nào ta cũng không trốn thoát được! Mẫu thân làm sai muốn ta gánh vác, phụ thân làm sai cũng muốn ta gánh vác, nhưng ta chưa nhận được thứ gì từ trênngười họ. Đó là bởi vì ta là con gái của bọn họ sao? Đó là bởi vì bọn họ cho ta cơm ăn sao?”
“Tỷ muội chúng ta buồn cười biết bao, thứ ta muốn có thì ngươi khinh thường; thứ ngươi có được là thứ ta cả đời không thể có được.”
“Làm sao ta có thể không ghen tị, không hận!”
So với Hứa Tâm Dao đang kích động, từ đầu đến cuối sắc mặt A Đoàn đều không đổi, hoặc là nói khônghề bị xúc động “Cho nên? Ngươi nói những điều nay là do ta tạo thành sao? Việc nói chuyện của nhị thúc ra, ta có hơi áy náy với ngươi nhưng không hề hối hận.”
“Những cái khác, không hề liên quan với ta, tỷ muốn nghĩ như nào là chuyện của tỷ.”
Hứa Tâm Dao kinh ngạc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của A Đoàn, đây là tam muội của mình, nàng còn nhỏhơn mình, trên mặt còn có chút ngây thơ trẻ con. Nhưng mà trừ đêm qua, thời gian lâu như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy nàng kích động. Ngay cả bây giờ, nàng nghe được những lời mình chưa bao giờ nóira khỏi miệng cũng không có phản ứng gì.
Đột nhiên sức lực bị rút hết, kích động vừa rồi giống như lập tức biến mất, cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, bên trên có một hàng dấu móng tay, là vừa rồi bị kích động quá mà tạo thành.
Bên môi hiện lên nụ cười tự giễu, run rẩy mở miệng “Ta, ta chỉ là… không cam lòng mà thôi.”
Trong khoang xe lại yên tĩnh xuống, không ai lên tiếng nữa. Hứa Tâm Dao cúi đầu kinh ngạc nhìn lòng bàn tay mình, A Đoàn nhắm mắt nghiêng đầu dựa vào thành xe, không biết đã ngủ hay đang tỉnh. mộtlúc lâu sau Hứa Tâm Dao hồi thần trước, cũng không hẳn là hồi thần, chỉ là nghiêng đầu kinh ngạc nhìn A Đoàn.
A Đoàn hơi nhíu mi, than nhẹ một tiếng, mở mắt nhìn về phía Hứa Tâm Dao.
“không cam lòng cũng được, ghen tị cũng được, ta không quan tâm. Tỷ cũng không cần phí sức để hãm hại ta, tuy rằng điều này không có ác ý gì, nhưng ta thật lòng không thích. Ta trực tiếp nói với tỷ, cho dù lần này nhị thúc có kết quả như thế nào, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tỷ.” Nhìn bộ dáng khiếp sợ của Hứa Tâm Dao, khóe miệng nhếch lên.
“Có lẽ, như những gì tỷ đã nói, tỷ có thể cảm thấy may mắn, cảm thấy bản thân được giải thoát, mẫu thân ta sẽ thu nhận tỷ.”
nói xong tất cả A Đoàn mím môi khép mắt lại một lần nữa, bộ dáng không muốn bàn tiếp chuyện này nữa. Hứa Tâm Dao gần như là kinh hãi nhìn dáng vẻ bình tĩnh của A Đoàn, thậm chí hai tay cũng nhẹrun.
Tam muội sao lại biết mình muốn xin điều này…
Editor: huyetsacthiensu
một mình ở trên giường tự vui vẻ hơn nửa buổi tối mới đi vào giấc ngủ được, nhưng cũng không có được một giấc ngủ tốt, thậm chí ngay cả Bán Đông còn chưa dậy A Đoàn đã tỉnh. Mắt còn chưa mở ra hai hàng lông mày đã nhăn lại, hai mắt dưới mí mắt không cam lòng đảo qua đảo lại mấy vòng, rất lâu sau mới mở mắt ra.
Đôi mắt hơi ửng hồng hơi híp lại xuyên qua bức màn màu xanh đậm nhìn về phía cửa sổ.
Hạt mưa mùa thu tí tách rơi, lá rụng xào xạc, hơn nữa gió thu nhẹ thổi qua cửa sổ, là đầu sỏ ảnh hưởng đến giấc ngủ ngon của A Đoàn. Tầng tầng lớp lớp hoa văn của màn giống như những làn sóng lăn tăn, chỉ nghe thấy bên trong truyền ra một tiếng than nhẹ của nử tử, giống như thở dài cũng giống như đầu hàng, càng hiện ra hình ảnh một tiểu cô nương xinh đẹp yêu kiều.
một ngày thật là phiền não mà!
Từ trong màn lộ ra một đầu ngón tay trắng noãn tình tế, bàn tay xinh đẹp của A Đoàn vén màn lên, móc màn lên hai chiếc móc bạc ở hai bên, cũng không gọi người vào, tự xỏ giày, cầm lên bộ quần áo tối hôm qua Bán Đông đã xếp ngay ngắn bên cạnh lên mặc vào, mặc quần áo cẩn thận bao bọc bản thân kín kẽ mới đi về hướng cửa sổ.
Cửa sổ vừa mở ra được một cánh, một cơn gió đem theo hơi lạnh cùng mùi mưa đến làm đầu óc đangmơ hồ của A Đoàn tỉnh ra không ít. Đầu ngón tay xanh nhạt khép chặt lại áo lông Hồ ly trắng ngắn tay trên người, đôi mắt mông lung mơ hồ nhìn ra bên ngoài. Bây giờ đã là cuối mùa thu, trời sáng muộn hơn, lúc này bên ngoài bầu trời vẫn còn đen kịt.
A Đoàn nhìn chăm chú một lúc lâu mới nhìn rõ mọi thứ bên ngoài.
Đau lòng nhín lá ngô đồng trong viện bị mưa làm ướt đẫm, đôi môi hơi trắng nhợt mím lại, tâm trạng tốt đẹp tối hôm qua đã bị cảnh tượng này phá hỏng gần hết. Mùa thu là mùa ngô đồng, cũng là mùa mưa triền miên. Lá ngô đồng vàng rực rỡ bị một cơn mưa mùa thu dội qua đã rụng hết xuống đất.
Thích mùa thu nhất cũng ghét mùa thu nhất.
Lúc trời vừa tờ mờ sáng, Bán Đông nhẹ nhàng đẩy cửa phòng A Đoàn ra, không nhìn về phía giường mà trực tiếp nhìn về phía cửa sổ, sau đó hai mày nhíu lại, bất đắc dĩ gọi “Tiểu thư!” A Đoàn đang ngồi bên cửa sổ, trên bàn nhỏ trước mặt bày một bầu rượu chói lọi.
Chén rượu trong tay đang chuẩn bị đưa lên miệng A Đoàn.
“Nô tỳ nghe thấy tiếng mưa rơi lập tức chạy đến, không ngờ tiểu thư đã tỉnh trước rồi.”
Vừa nói vừa đi đến bên cạnh A Đoàn, cầm bầu rượu trên bàn khẽ lắc, đã nhẹ đi một nửa, không lên tiếng nữa, sắc mặt đã trầm xuống một nửa, giành lấy chén rượu trong tay A Đoàn.
A Đoàn bị cướp chén rượu cũng không tức giận, tay chống cằm, ngẩng đầu nhìn Bán Đông đang khôngvui, hai má đỏ bừng, một phần cầu xin tha thứ, hai phần say, ba phần mơ hồ nhìn Bán Đông, bên môi cũng hiện lên nụ cười cầu xin tha thứ, bộ dáng mười phần vô tội.
Bán Đông…
Thở dài một hơi, Bán Đông đưa tay lên xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ mở miệng “Tiểu thư sao phải như vậy chứ? Lá rụng là do ý của ông trời, nô tỳ cũng không ngăn cản được. Huống chi là ngô đồng tuy bị mưa làm ướt nhưng năm sau là chẳng lẽ có thể không mọc nữa sao?” dừng một chút lại càng bất đắc dĩ nói “Nô tỳ đã từng nghe nói uống rượu dưới ánh trắng, nhưng cũng chưa bao giờ nghe nói tiểu thư nhà ai uống rượu vì lá rụng cả, còn luôn luôn uống lúc sáng sớm.”
Người say luôn vì có chuyện đau lòng, còn tiểu thư nhà mình đau lòng vì chuyện gì? Chỉ vì mưa mùa thu làm ướt lá rụng?
Lúc ngủ tiểu thư thích yên tĩnh nhưng lại dễ tỉnh giấc, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, mỗi lần thu đến, chỉ cần tiểu thư bị mưa thu làm tỉnh giấc nhất định sẽ uống rượu. Cũng may mặc dù mưa mùa này triền miên, nhưng không phải lần nào mưa cũng là lúc tiểu thư đang ngủ. Mỗi mùa thu có khoảng năm sáu lần gì đó.
Chờ lá ngô đồng rụng hết tật xấu này cũng sẽ biễn mất.
Trần thị cũng không biết hũ rượu nhà mình còn có thói quen này, Bán Đông cũng mở một mắt nhắm một mắt.
A Đoàn không thèm nghe Bán Đông đang lẩm bẩm, khép hờ mắt lại ngiêng đầu nhìn về phía cây ngô đồng, con ngươi nhìn như rất bình tĩnh lại ẩn giấu sự ỷ lại cùng quyến luyến sâu sắc. Khóe miệng lại không khống chế được nhếch lên, người khác không cần biết cũng không cần hiểu, chỉ cần bản thân hiểu là được rồi.
Bộ dáng không biết hối cải này làm Bán Đông càng mệt tim.
Lúc A Đoàn vừa dùng điểm tâm xong đang rửa tay, Hứa Tiêu Nhiên đã từ ngoài đi vào. một thân quần áo màu xanh làm hắn nhìn càng thêm ấm áp lương thiện lại khiêm tốn, nhưng mà A Đoàn cũng sẽkhông bị vẻ ngoài của hắn mê hoặc, nhìn hắn đưa ô cho người đứng bên ngoài, lạnh lùng mở miệng “Đại ca đến để tính sổ sao?”
Đánh đòn phủ đầu!
Động tác bước lên trước của Hứa Tiêu Nhiên bị làm cho dừng lại, hồi phục lại buồn cười mở miệng “Hôm nay ta đã hiểu được thế nào là có lòng tốt cho chó con ăn còn bị nó cắn rồi.” nói xong người cũng đã đến bên cạnh A Đoàn ngồi xuống, ngón tay cong lại búng lên đầu A Đoàn một cái “Nếu ta muốn tính sổ, tối hôm qua còn để muội đi sao?”
Làm sao có thể không tim không phổi như vậy chứ.
Chỉ cần không phải đến để tính sổ thì chuyện gì cũng dễ nói chuyện rồi. A Đoàn vung tay lên ra lệnh cho tất cả mọi người lui xuống, tay kia lắc lắc tay Hứa Tiêu Nhiên làm nũng, giọng nói ngọt ngào như phết mật nói “Đại ca là tốt nhất ~” không đợi Hứa Tiêu Nhiên trả lời đã kiêu ngạo tự khen mình một câu “Thấy muội thông minh chưa, biết Đại ca có việc muốn nói, không chờ huynh nói đã hạ lệnh cho tất cả mọi người lui xuống rồi!”
Bộ dáng kiêu ngạo, nhìn kiểu gì cũng là bộ dáng làm người ta yêu thích.
Vừa sáng sớm Hứa Tiêu Nhiên đã đến, tất nhiên là có việc. Nhưng cũng không yên tâm sợ chuyện hôm qua ảnh hưởng đến A Đoàn. Nhưng nhìn bộ dáng bây giờ của nàng cũng không giống đang giả vờ, chưa phát hiện ra chuyện gì, tưởng là Trần thị đã khuyên nhủ nàng thật tốt. Nếu tâm trạng của nàng khôngbị ảnh hưởng tất nhiên cũng dừng lại tâm tư muốn trêu ghẹo nàng.
“Ta đến đây chỉ là muốn nói cho muội chuyện này, ta đã nói với mẫu thân là chuyện này muội đã biết từ trước rồi báo lại cho ta, ta lại nói lại với Vệ Trường Hận. Muội phải nhớ kỹ, đừng để lộ ra bên ngoài. Nếu để mẫu thân biết muội liên hệ với hắn thì ta cũng không bảo vệ muội được đâu.
“Đương nhiên, lần này là ngoại lệ, đợi chuyện này được giải quyết xong, ta sẽ xử lý muội sau.”
không phải nhắc nhở, là trần thuật.
Cái này mới thật sự là tính sổ. Nhưng mà A Đoàn cũng không sợ, không thèm để ở trong lòng, chỉ gật gật đầu không hứa cái gì. Bộ dạng này của nàng cũng làm tâm tư Hứa Tiêu Nhiên trầm xuống một chút, việc này khó giải quyết hơn việc của nhị phòng nhiều. Mọi việc đều có nặng nhẹ, việc này bản thân cũng chưa điều tra, đương nhiên cũng sẽ không tiếp tục chất vấn.
Chờ giải quyết xong chuyện của nhị phòng đã.
“Còn nữa, mặc dù ngày hôm qua phụ thân chưa nói gì, nhưng mà ông ấy cũng không sử dụng các mối quan hệ.”
Đây là ông ấy muốn mặc cho số phận sao?
A Đoàn cười cười, không vui cũng không tức giận, gật đầu “Muội biết rồi, ông ấy làm như thế nào là chuyện của ông ấy.” Sắc mặt trầm xuống, không còn ự vui thích như vừa rồi.
Việc này vừa mới xảy ra, trên mặt hai người cũng không hiện lên sự tức giận, lúc này Hứa Tiêu Nhiên cũng sẽ không khuyên nhủ. Lúc này mà mở miệng ra khuyên sẽ bị phản tác dụng, chỉ nói một câu này rồi cũng không nhắc lại chuyện này nữa. Lại nói chuyện phiếm cùng A Đoàn vài câu, xong dặn dò như mọi lần rồi đứng dậy rời đi.
Nếu đã quyết địn hôm nay đến trường, mặc dù đầu óc phiền muộn, A Đoàn vẫn lên xe ngựa nhà mình đến trường; nhưng mà xe ngựa mới chuyển động được vài vòng đã dừng lại, còn chưa ra khỏi cổng mà? Còn chưa hỏi ngoài xe đã vang lên giọng nói của Hứa Tâm Dao “Hôm nay ta có thể ngồi cùng xe ngựa với tam muội đến trường được chứ?”
Ngồi chung xe ngựa cũng không sao, nói cho cùng nhị phòng cũng đã bị xét nhà. Nhưng mà, Hứa Tâm Dao còn có tâm trạng đi học sao? Bộ dáng của nàng ta ngày hôm qua cũng không giống giả vờ, qua một đêm đã tốt hơn rồi sao?
“Đương nhiên.”
Nếu không phải sắc mặt Hứa Tâm Dao hơi tái nhợt cùng với đôi mắt hiện ra tơ máu, chỉ nhìn quần áo của nàng ta trước sau cùng với nữ trang, nhìn giống như người không liên quan. A Đoàn nâng khóe miệng vẫn an đơn giản, sau đó nhìn về phía ngoài cửa sổ. Tuy là tỷ muội, nhưng cũng chưa bao giờ thân thiết, bây giờ lại xảy ra việc này, quan hệ đã lúng túng đến đỉnh điểm, ngay cả mở miệng cũng là mạo muội.
âm thanh xe ngựa lăn bánh lại vang lên, chậm rãi đi ra khỏi cổng, đi được một lát đã ra đến phố xá sầm uất. Nhưng hôm nay trời đổ mưa, tiếng người nhộ nhịp bình thường đi qua có thể nghe thấy hôm nay đã nhỏ đi nhiều, gần như bị tiếng mưa rơi lấp mất. A Đoàn lười biếng tựa vào bên cửa sổ, cũng khôngđưa tay ra, dựa vào rung động của xe ngựa mà rèm che bị vén lên nhìn ra bên ngoài.
“Tam muội, muội không có gì muốn nói với ta sao?”
Giọng nói của Hứa Tâm Dao vang lên, phá vỡ sự trầm mặc trong xe.
Mí mắt A Đoàn rũ xuống che giấu sự kinh ngạc chợt lóe lên, rồi sau đó cười nhạt ngẩng đầu “Nhị tỷ thấy ta nên nói cái gì đây?” Nhìn thẳng vào ánh mắt của Hứa Tâm Dao, kinh ngạc trong lòng càng sâu.
Hứa Tâm Dao bây giờ, không bình tĩnh một chút nào.
đã nhiều năm như vậy, việc nhị cô nương tính tình lạnh nhạt mọi người đều biết, luôn cười nhạt khách khí xa cách với mọi người, lạnh lùng trong mắt làm cho người ta cảm thấy không dễ dàng thân thiết, cho dù nàng lớn lên ngày càng xinh đẹp. Nhưng Hứa Tâm Dao của hiện tại, trong mắt tràn đầy cảm xúc, gần như sắp tràn ra ngoài.
không nói rõ được tâm tình gì, vô cùng phức tạp.
không giống A Đoàn miễn cưỡng dựa vào thành xe, lưng Hứa Tâm Dao vẫn thẳng tắp “Ta vẫn luôn suy nghĩ, vì sao chúng ta lại trở thành tỷ muội, vì sao chúng ta lại ở cùng một nhà.” Vì sao cho dù ta khôngmuốn trành giành, nhưng luôn có người so sánh ta với ngươi.
Trực giác nhận thấy Hứa Tâm Dao chưa nói hết lời, nhưng đây không phải là điều A Đoàn muốn biết, hời hợt gật đầu “Điều này cũng không phải do ta và tỷ quyết định, đầu thai vào trong bụng ai, đều là ý trời.”
Cảm giác đấm vao vải bông làm cho cảm xúc của Hứa Tâm Dao càng kịch liệt hơn, A Đoàn nhìn nàng ta hít thở sâu mấy lần, rõ ràng là đang cực lực áp chế. A Đoàn cũng không thúc giục, bình tĩnh chờ Hứa Tâm Dao nói hết. không ngờ bộ dáng này càng giống như chọc giận Hứa Tâm Dao? Hai tay đặt trên đùi nắm thành nắm đấm.
“Ta rất ghét ngươi.”
“Mọi thứ của ngươi làm ta nhìn thấy nhưng không với tới được, ta tự biết lượng sức mình, ta cũng chưa từng nghĩ sẽ lấy thứ gì từ trong tay ngươi. Ta biết như vậy là không đúng, nhưng ta không khống chế được!”
Ánh mắt nhìn thẳng về phía A Đoàn, cảm xúc kịch liệt đến mức trong mắt bị bịt kín một tầng sương mù.
“Ta chỉ muốn sinh hoạt như người bình thường, nhưng yêu cầu như vậy của ta cũng phải dùng trăm phương nghìn kế. Cho dù ta cố gắng như thế nào ta cũng không trốn thoát được! Mẫu thân làm sai muốn ta gánh vác, phụ thân làm sai cũng muốn ta gánh vác, nhưng ta chưa nhận được thứ gì từ trênngười họ. Đó là bởi vì ta là con gái của bọn họ sao? Đó là bởi vì bọn họ cho ta cơm ăn sao?”
“Tỷ muội chúng ta buồn cười biết bao, thứ ta muốn có thì ngươi khinh thường; thứ ngươi có được là thứ ta cả đời không thể có được.”
“Làm sao ta có thể không ghen tị, không hận!”
So với Hứa Tâm Dao đang kích động, từ đầu đến cuối sắc mặt A Đoàn đều không đổi, hoặc là nói khônghề bị xúc động “Cho nên? Ngươi nói những điều nay là do ta tạo thành sao? Việc nói chuyện của nhị thúc ra, ta có hơi áy náy với ngươi nhưng không hề hối hận.”
“Những cái khác, không hề liên quan với ta, tỷ muốn nghĩ như nào là chuyện của tỷ.”
Hứa Tâm Dao kinh ngạc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của A Đoàn, đây là tam muội của mình, nàng còn nhỏhơn mình, trên mặt còn có chút ngây thơ trẻ con. Nhưng mà trừ đêm qua, thời gian lâu như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy nàng kích động. Ngay cả bây giờ, nàng nghe được những lời mình chưa bao giờ nóira khỏi miệng cũng không có phản ứng gì.
Đột nhiên sức lực bị rút hết, kích động vừa rồi giống như lập tức biến mất, cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, bên trên có một hàng dấu móng tay, là vừa rồi bị kích động quá mà tạo thành.
Bên môi hiện lên nụ cười tự giễu, run rẩy mở miệng “Ta, ta chỉ là… không cam lòng mà thôi.”
Trong khoang xe lại yên tĩnh xuống, không ai lên tiếng nữa. Hứa Tâm Dao cúi đầu kinh ngạc nhìn lòng bàn tay mình, A Đoàn nhắm mắt nghiêng đầu dựa vào thành xe, không biết đã ngủ hay đang tỉnh. mộtlúc lâu sau Hứa Tâm Dao hồi thần trước, cũng không hẳn là hồi thần, chỉ là nghiêng đầu kinh ngạc nhìn A Đoàn.
A Đoàn hơi nhíu mi, than nhẹ một tiếng, mở mắt nhìn về phía Hứa Tâm Dao.
“không cam lòng cũng được, ghen tị cũng được, ta không quan tâm. Tỷ cũng không cần phí sức để hãm hại ta, tuy rằng điều này không có ác ý gì, nhưng ta thật lòng không thích. Ta trực tiếp nói với tỷ, cho dù lần này nhị thúc có kết quả như thế nào, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tỷ.” Nhìn bộ dáng khiếp sợ của Hứa Tâm Dao, khóe miệng nhếch lên.
“Có lẽ, như những gì tỷ đã nói, tỷ có thể cảm thấy may mắn, cảm thấy bản thân được giải thoát, mẫu thân ta sẽ thu nhận tỷ.”
nói xong tất cả A Đoàn mím môi khép mắt lại một lần nữa, bộ dáng không muốn bàn tiếp chuyện này nữa. Hứa Tâm Dao gần như là kinh hãi nhìn dáng vẻ bình tĩnh của A Đoàn, thậm chí hai tay cũng nhẹrun.
Tam muội sao lại biết mình muốn xin điều này…
Bình luận facebook