Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-9
Chương 09: Cô Đành Đánh Cược
CHƯƠNG 09: CÔ ĐÀNH ĐÁNH CƯỢC
Thang máy từ từ đi lên, Triệu Văn Thành tham lam nghiêng người áp sát: “Cô Đường, cô thật thơm, có phải cô dùng nước hoa không?”
Đúng lúc thang máy vừa tới nơi, Đường Nhật Khanh thuận thế lùi một bước giống như không có chuyện gì xảy ra, cười nói: “Tổng giám đốc Triệu đã tới nơi rồi.”
Triệu Văn Thành thấy người đẹp trước mặt kéo dài khoảng cách với mình như phòng trộm thì không hề tức giận, ngược lại cô đã là con mồi nhốt trong lồng, chẳng lẽ cô vẫn có thể chạy được sao?
Khi bước vào phòng bao, tâm tư Triệu Văn Thành không hề đặt trên tài liệu, anh ta liên tục mời rượu, vẫn không quên ở bên cạnh ‘chấm mút’.
Đường Nhật Khanh thấy mình sắp không trụ được thì lấy cớ đi vào phòng vệ sinh.
Đứng trước bồn rửa tay, trong lòng cô đã có chủ ý, bỏ gói thuốc nhỏ trong túi xách, cô chỉ có thể đánh cược thôi!
Cô xoay người muốn ra khỏi phòng vệ sinh, nhưng chưa đi được hai bước đã va vào người khác.
“Ai vậy, không có mắt nhìn đường sao?”
Giọng nói quen thuộc này…
Đường Nhật Khanh ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy một khuôn mặt xinh đẹp như hoa.
“Hóa ra là cô Đường, chúng ta trò chuyện một lát được không?”
Đường Nhật Khanh không để ý đến cô ta, cúi người nhặt đồ đã rơi khỏi túi xách rồi rời đi.
“Tiện nữ, giả vờ thanh cao gì chứ?”
Chương Tú Tú tức giận đến mức dậm chân, cúi đầu nhìn thấy bên tường có một gói thuốc nhỏ, cô ta tiện tay nhặt lên.
Sau đó mắt cô ta sáng lên, nham hiểm nhìn về phía Đường Nhật Khanh rời đi…
Đến khi Đường Nhật Khanh trở về phòng bao, cô sờ túi xách theo bản năng, gói thuốc nhỏ đâu mất rồi?
Cửa phòng bao đột nhiên vang lên, là nhân viên khách sạn, trong tay cầm một chai rượu Tây: “Tổng giám đốc Triệu, chai rượu này là khách sạn chúng tôi đặc biệt chuẩn bị cho ngài.”
“Được rồi được rồi, cậu cứ để đó rồi ra ngoài đi.” Vẻ mặt Triệu Văn Thành gấp gáp mất kiên nhẫn.
Nhưng anh ta lại nở nụ cười giả dối: “Cô Đường, thật ra lúc cô vừa đi, tôi đã xem tỉ mỉ tài liệu này rồi, điều kiện của cô rất hấp dẫn. Tôi cũng không phải người ngang ngược không biết lý lẽ, chỉ cần cô uống hết chai rượu Tây này, tôi sẽ suy nghĩ việc ký tên, thế nào?”
Sau khi đắn đo suy nghĩ, cô chỉ còn cách vươn tay nhận chai rượu đầy đó, giờ nhà họ Đường không thể đắc tội với Triệu Văn Thành được.
Đường Nhật Khanh uống một hớp, cảm thấy cổ họng mình nóng như thiêu đốt kéo thẳng xuống dạ dày.
“Hay, hay! Cô Đường rất phóng khoáng!”
Đường Nhật Khanh khẽ lắc đầu, mọi thứ ở trước mắt ngày càng mơ hồ, ngay cả mặt Triệu Văn Thành, cô cũng không nhìn thấy rõ.
Do cô uống rượu quá nhanh sao?
“Tổng giám đốc Triệu, tôi có chút…”
Đột nhiên tai cô vang lên tiếng ong ong, cô chưa nói xong, tầm mắt đã bắt đầu mơ hồ, sau đó cơ thể mềm nhũn.
Ý thức ngày càng mơ hồ nhưng cô vẫn cảm nhận được một bàn tay thô ráp nóng bỏng đang càn rỡ sờ tới lui trên người cô.
Chắc chắn cô đã bị bỏ thuốc rồi…
Trong đầu Đường Nhật Khanh lóe lên một suy nghĩ rồi mất ý thức.
Ở một góc hành lang bên ngoài phòng bao, Chương Tú Tú đắc ý lấy một xấp tiền mặt trong túi xách đưa cho nhân viên mang rượu cho Triệu Văn Thành.
Khi người nhân viên đó rời đi, Chương Tú Tú vò tờ giấy đựng thuốc mê thành một cục rồi ném vào thùng rác: “Để xem tiện nhân Đường Nhật Khanh kia còn giả vờ thanh cao nữa không, muốn đấu với tao à!”
Nói xong, cô ta giẫm lên giày cao gót, không hề quay đầu bước vào thang máy.
Không lâu sau, trên hành lang lại có thêm hai người nữa.
Trong đó có một người bước nhanh đến thùng rác, mở tờ giấy đã vò thành cục kia ra xem, lại để lên mũi ngửi ngửi, vẻ mặt lập tức trở nên ngưng trọng: “Thưa ngài, là thuốc mê!”
CHƯƠNG 09: CÔ ĐÀNH ĐÁNH CƯỢC
Thang máy từ từ đi lên, Triệu Văn Thành tham lam nghiêng người áp sát: “Cô Đường, cô thật thơm, có phải cô dùng nước hoa không?”
Đúng lúc thang máy vừa tới nơi, Đường Nhật Khanh thuận thế lùi một bước giống như không có chuyện gì xảy ra, cười nói: “Tổng giám đốc Triệu đã tới nơi rồi.”
Triệu Văn Thành thấy người đẹp trước mặt kéo dài khoảng cách với mình như phòng trộm thì không hề tức giận, ngược lại cô đã là con mồi nhốt trong lồng, chẳng lẽ cô vẫn có thể chạy được sao?
Khi bước vào phòng bao, tâm tư Triệu Văn Thành không hề đặt trên tài liệu, anh ta liên tục mời rượu, vẫn không quên ở bên cạnh ‘chấm mút’.
Đường Nhật Khanh thấy mình sắp không trụ được thì lấy cớ đi vào phòng vệ sinh.
Đứng trước bồn rửa tay, trong lòng cô đã có chủ ý, bỏ gói thuốc nhỏ trong túi xách, cô chỉ có thể đánh cược thôi!
Cô xoay người muốn ra khỏi phòng vệ sinh, nhưng chưa đi được hai bước đã va vào người khác.
“Ai vậy, không có mắt nhìn đường sao?”
Giọng nói quen thuộc này…
Đường Nhật Khanh ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy một khuôn mặt xinh đẹp như hoa.
“Hóa ra là cô Đường, chúng ta trò chuyện một lát được không?”
Đường Nhật Khanh không để ý đến cô ta, cúi người nhặt đồ đã rơi khỏi túi xách rồi rời đi.
“Tiện nữ, giả vờ thanh cao gì chứ?”
Chương Tú Tú tức giận đến mức dậm chân, cúi đầu nhìn thấy bên tường có một gói thuốc nhỏ, cô ta tiện tay nhặt lên.
Sau đó mắt cô ta sáng lên, nham hiểm nhìn về phía Đường Nhật Khanh rời đi…
Đến khi Đường Nhật Khanh trở về phòng bao, cô sờ túi xách theo bản năng, gói thuốc nhỏ đâu mất rồi?
Cửa phòng bao đột nhiên vang lên, là nhân viên khách sạn, trong tay cầm một chai rượu Tây: “Tổng giám đốc Triệu, chai rượu này là khách sạn chúng tôi đặc biệt chuẩn bị cho ngài.”
“Được rồi được rồi, cậu cứ để đó rồi ra ngoài đi.” Vẻ mặt Triệu Văn Thành gấp gáp mất kiên nhẫn.
Nhưng anh ta lại nở nụ cười giả dối: “Cô Đường, thật ra lúc cô vừa đi, tôi đã xem tỉ mỉ tài liệu này rồi, điều kiện của cô rất hấp dẫn. Tôi cũng không phải người ngang ngược không biết lý lẽ, chỉ cần cô uống hết chai rượu Tây này, tôi sẽ suy nghĩ việc ký tên, thế nào?”
Sau khi đắn đo suy nghĩ, cô chỉ còn cách vươn tay nhận chai rượu đầy đó, giờ nhà họ Đường không thể đắc tội với Triệu Văn Thành được.
Đường Nhật Khanh uống một hớp, cảm thấy cổ họng mình nóng như thiêu đốt kéo thẳng xuống dạ dày.
“Hay, hay! Cô Đường rất phóng khoáng!”
Đường Nhật Khanh khẽ lắc đầu, mọi thứ ở trước mắt ngày càng mơ hồ, ngay cả mặt Triệu Văn Thành, cô cũng không nhìn thấy rõ.
Do cô uống rượu quá nhanh sao?
“Tổng giám đốc Triệu, tôi có chút…”
Đột nhiên tai cô vang lên tiếng ong ong, cô chưa nói xong, tầm mắt đã bắt đầu mơ hồ, sau đó cơ thể mềm nhũn.
Ý thức ngày càng mơ hồ nhưng cô vẫn cảm nhận được một bàn tay thô ráp nóng bỏng đang càn rỡ sờ tới lui trên người cô.
Chắc chắn cô đã bị bỏ thuốc rồi…
Trong đầu Đường Nhật Khanh lóe lên một suy nghĩ rồi mất ý thức.
Ở một góc hành lang bên ngoài phòng bao, Chương Tú Tú đắc ý lấy một xấp tiền mặt trong túi xách đưa cho nhân viên mang rượu cho Triệu Văn Thành.
Khi người nhân viên đó rời đi, Chương Tú Tú vò tờ giấy đựng thuốc mê thành một cục rồi ném vào thùng rác: “Để xem tiện nhân Đường Nhật Khanh kia còn giả vờ thanh cao nữa không, muốn đấu với tao à!”
Nói xong, cô ta giẫm lên giày cao gót, không hề quay đầu bước vào thang máy.
Không lâu sau, trên hành lang lại có thêm hai người nữa.
Trong đó có một người bước nhanh đến thùng rác, mở tờ giấy đã vò thành cục kia ra xem, lại để lên mũi ngửi ngửi, vẻ mặt lập tức trở nên ngưng trọng: “Thưa ngài, là thuốc mê!”
Bình luận facebook