Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-201
Chương 201: Yến Tiệc Sinh Nhật
CHƯƠNG 201: YẾN TIỆC SINH NHẬT
Đường Nhật Khanh nghe vậy, tâm tình cuối cùng cũng từ từ bình tĩnh lại một chút, cô giơ tay lau nước mắt ở khóe mắt, đang muốn mở miệng, thì nghe thấy thím Trương ở cửa nhắc nhở: "Ông chủ, cô Đường, xe đã chuẩn bị xong rồi."
Bùi Danh Chính gật đầu, lại cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: "Chúng ta đi?"
Đường Nhật Khanh gật đầu, chủ động vươn tay nắm chặt tay Bùi Danh Chính, cảm nhận được sự ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay anh, trong lòng bình yên vài phần.
Nửa tiếng sau, xe từ từ dừng lại ở cửa khách sạn Đế Hào, hai bên trước cửa khách sạn đều bày những khóm hoa, trên màn hình LED lớn trình chiếu lời chúc mừng với Đỗ Lăng Phong, cửa lớn mọi người tới lui, rõ ràng không ít người đã tới.
Đường Nhật Khanh theo Bùi Danh Chính xuống xe, vừa đi ra thì đã cảm thấy một luồng khí lạnh, cô kéo kéo áo khoác tây trang trên vai, không nhìn được rùng mình một cái.
Bên cạnh đột viên có một cánh tay thon dài vươn ra, bàn tay lớn cong lại trực tiếp kéo cô vào lòng: "Vào trong khách sạn sẽ không lạnh nữa."
Bùi Danh Chính nói rồi, che chở Đường Nhật Khanh đi nhanh lên bậc thềm.
Thường Hiện ở phía sau họ, tay cầm một cái hộp, bên trong là ấm trà Tử Sa cao cấp, để có được bộ ấm trà này, Bùi Danh Chính phí không ít công sức.
Đi vào đại sảnh, cửa thang máy ở hội trường lên lầu hai có đứng ba bốn người phục vụ trẻ tuổi mặc đồng phục áo đuôi tôm, để tránh người không phận sự vào yến tiệc, họ còn phải đứng đây kiểm tra thiệp mời mới cho vào.
Một người phục vụ thanh tú nhìn thiệp mời Bùi Danh Chính đưa, xác nhận không sai, gật đầu cười với anh và Đường Nhật Khanh: "Mời hai vị vào, vệ sĩ không được vào."
Lần này là chúc thọ năm mươi tuổi của Đỗ Lăng Phong, đương nhiên là phô trương, nhưng càng là trường hợp thế này thì càng dễ ngư long trà trộn, vì vậy kiểm tra cũng nghiêm hơn một chút.
Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh có thể vào, chỉ là Thường Hiện chỉ có thể đợi ở bên ngoài, Đường Nhật Khanh nhẹ nhàng nghiêng người, cười với Thường Hiện: "Chú Hiện, đưa quà tặng cho con đi."
Nhận hộp quà tặng từ trong tay Thường Hiện, Đường Nhật Khanh theo Bùi Danh Chính cùng vào hội trường tầng hai.
Lên lầu hai, họ vừa đi đến cửa thang máy thì đã nghe thấy tiếng biểu diễn của nhóm nhạc truyền tới từ bên trong, cả hội trường bố trí xinh đẹp hoa lệ hơn không ít so với lần trước họ tới, xem ra Đỗ Nhã Thanh rất để ý đến yến tiệc lần này.
Trong hội trường người tới người đi, đa số đều dẫn theo người đi cùng, một cặp một cặp, từng nhóm từng nhóm, Đường Nhật Khanh còn nhìn thấy không ít khuôn mặt quen thuộc trong đó, người trong giới kinh doanh thật nhiều.
Còn không đi bao xa thì đã có không ít ánh mắt tập trung trên người của Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính, đây hình như là lần xuất hiện cùng nhau đầu tiên trước công chúng từ khi họ công khai quan hệ.
Đường Nhật Khanh mặc lễ phục đính pha lê, mỗi một bước cùng Bùi Danh Chính, trang sức trên lễ phục sẽ lóe sáng lấp lánh, nhất thời ánh mắt đàn ông phụ nữ trong hội trường đều tập trung trên người cô, rất khó dời đi.
Cách đó không xa, Đỗ Nhã Thanh ở bên người Đỗ Lăng Phong cảm thấy động tĩnh phía này, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy hai bóng dáng chói mắt đang đi về phía này.
Ánh mắt cô ta đột nhiên trừng to hơn, con ngươi trầm xuống, sắc mặt đột nhiên khó coi vài phần.
Bùi Danh Chính mặc tây trang thủ công màu lam sẫm, dáng người thẳng tắp, cao quý lại khí thế, mà Đường Nhật Khanh mặc lễ phục màu lam sẫm, trên váy như tỏa ra ngàn vạn ánh sao, lấp lánh thu hút.
Nhất thời, cô ta bất giác nhắm chặt tay, lại cúi đầu nhìn bộ lễ phục màu nude giành từ chỗ Đường Nhật Khanh, cảm thấy lu mờ, không chỉ kém cô nửa điểm!
Sao lại như vậy! Cô ta rõ ràng đã xem tất cả lễ phục ở chỗ Sara, vốn không nhìn thấy bộ này!
Cô ta tức giận, gò má giận đến đỏ lên, Đỗ Lăng Phong bên cạnh cô ta phát hiện bất thường, quay đầu hỏi: "Thanh Thanh, làm sao vậy?"
Đỗ Nhã Thanh hồi thần, vội lắc lắc đầu: "Không có chuyện gì..."
Biểu cảm trên mặt khôi phục như thường, nhưng bàn tay nắm chặt bên người lại vẫn không thả lỏng.
"Ba, Danh Chính đến rồi, con đi nghênh đón anh ấy." Đỗ Nhã Thanh đè nén cơn giận trong lòng, nhìn thấy Đỗ Lăng Phong gật gật đầu, lúc này nhanh chóng rời đi, trực tiếp đi về phía Bùi Danh Chính.
Từ sau khi cô ta bị Bùi Danh Chính trước mặt cự tuyệt lần trước, cô ta càng chán ghét Đường Nhật Khanh, từ trước đến nay cô ta vốn xem không để một thiên kim nghèo túng như Đường Nhật Khanh vào mắt, nhưng bây giờ lại cảm thấy cô như cái đinh trong mắt, nhổ cũng nhổ không ra!
Đỗ Nhã Thanh cắn răng, đổi thành khuôn mặt tươi cười, nghênh đón: "Danh Chính!"
Bùi Danh Chính nhìn thấy Đỗ Nhã Thanh, bất giác nhớ tới tình cảnh gặp mặt của hai người lần trước, thấy cô sắc mặt bình thường, anh mới hơi yên tâm một chút.
Đỗ Nhã Thanh lại gần, ánh mắt lướt qua người Đường Nhật Khanh, lại dừng lại trên hộp quà tặng tinh tế trong tay cô.
Cô ta hơi gật đầu với Đường Nhật Khanh: "Cô Đường."
Thế này xem như chào hỏi, do dù có bất mãn với Đường Nhật Khanh, thì trường hợp như bây giờ, trên mặt vẫn phải ra vẻ mới được.
Đỗ Nhã Thanh nhẹ cười với Bùi Danh Chính: "Danh Chính, ba đợi anh nửa ngày rồi, em dẫn anh đến gặp ông trước, có được không?"
Bùi Danh Chính nhàn nhạt mở miệng: "Cũng được."
Nghe thấy anh nói vậy, Đỗ Nhã Thanh gật gật đầu, xoay người nhìn Đường Nhật Khanh, vươn tay về phía cô: "Cô Đường, lễ vật đưa tôi đi."
Đường Nhật Khanh do dự một chút, gật đầu mỉm cười lễ độ với cô ta, hai tây đưa hộp quà ra.
Theo Đỗ Nhã Thanh cùng đi đến bên ngoài đám người ở trong cùng, những người vốn vây quanh Đỗ Lăng Phong chúc mừng đều tự động nhường đường, để Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh đi vào.
Đỗ Lăng Phong đứng ở giữa đám người, lưng thẳng tắp, sắc mặt uy nghiêm, vừa nhìn thấy Bùi Danh Chính đi về phía ông, ánh mắt vốn nghiêm túc lập tức hiện lên ý cười nhàn nhạt.
"Danh Chính đến rồi?"
Bùi Danh Chính lập tức đi tới, gật đầu chào hỏi với chú Đỗ: "Chú Đỗ, sinh nhật vui vẻ, chúc chú muốn gì được đó, phúc thọ vô cương."
Đỗ Lăng Phong nghe vậy, vui mừng cười ra tiếng: "Tên nhóc này, thật sự biết nói chuyện, không giống ba con lão già cứng đầu, kêu ông ta đến yến tiệc còn không tới, ghét nhiều người! Muốn ngày khác gặp mặt riêng chú, đánh cờ uống rượu!"
Đỗ Lăng Phong và ba của Bùi Danh Chính -Bùi Thanh Vân là lão chiến hữu, quan hệ luôn rất tốt, đây cũng là vì sao trưởng bối hai nhà luôn muốn tác hợp Bùi Danh Chính và Đỗ Nhã Thanh.
Bùi Danh Chính cười cười: "Chú hà không cần gấp gáp tức giận, ba con chuẩn bị quà to cho chú."
Đỗ Lăng Phong vừa nghe càng vui vẻ, đột nhiên, ánh mắt ông dừng lại, lúc này mới nhìn thấy Đường Nhật Khanh đứng ở phía sau Bùi Danh Chính, ông thu lại nụ cười, trên dưới đánh giá Đường Nhật Khanh, sau đó nhìn Bùi Danh Chính, hỏi: "Đây là?"
Bùi Danh Chính nhẹ nắm tay Đường Nhật Khanh, giới thiệu với Đỗ Lăng Phong: "Đây là bạn gái con, Đường Nhật Khanh."
Lúc nghe thấy hai chữ "bạn gái", sắc mặt Đỗ Lăng Phong rõ ràng trầm xuống, biểu cảm trên mặt cũng không giống lúc nãy.
Đường Nhật Khanh cười với Đỗ Lăng Phong, thuận thế chúc mừng: "Chú Đỗ, chúc chú sinh nhật vui vẻ, phúc thọ an khang."
Đỗ Lăng Phong nhẹ gật đầu, nhưng đáy mắt rõ ràng nhạt đi rất nhiều, ánh mắt lướt qua người Đường Nhật Khanh, sau đó lại nhìn Bùi Danh Chính, mở miệng hỏi: "Đợi lát tới cùng chú kính rượu."
Bùi Danh Chính gật đầu đáp: "Dạ."
Đường Nhật Khanh rõ ràng cảm thấy được sự thay đổi thái độ của Đỗ Lăng Phong đối với cô, ngay cả người bên cạnh cũng nhìn ra được dấu vết, nhất thời, ánh mắt của không ít người tập hợp trên người cô, đều mang theo vài phần tìm tòi bát quái.
CHƯƠNG 201: YẾN TIỆC SINH NHẬT
Đường Nhật Khanh nghe vậy, tâm tình cuối cùng cũng từ từ bình tĩnh lại một chút, cô giơ tay lau nước mắt ở khóe mắt, đang muốn mở miệng, thì nghe thấy thím Trương ở cửa nhắc nhở: "Ông chủ, cô Đường, xe đã chuẩn bị xong rồi."
Bùi Danh Chính gật đầu, lại cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: "Chúng ta đi?"
Đường Nhật Khanh gật đầu, chủ động vươn tay nắm chặt tay Bùi Danh Chính, cảm nhận được sự ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay anh, trong lòng bình yên vài phần.
Nửa tiếng sau, xe từ từ dừng lại ở cửa khách sạn Đế Hào, hai bên trước cửa khách sạn đều bày những khóm hoa, trên màn hình LED lớn trình chiếu lời chúc mừng với Đỗ Lăng Phong, cửa lớn mọi người tới lui, rõ ràng không ít người đã tới.
Đường Nhật Khanh theo Bùi Danh Chính xuống xe, vừa đi ra thì đã cảm thấy một luồng khí lạnh, cô kéo kéo áo khoác tây trang trên vai, không nhìn được rùng mình một cái.
Bên cạnh đột viên có một cánh tay thon dài vươn ra, bàn tay lớn cong lại trực tiếp kéo cô vào lòng: "Vào trong khách sạn sẽ không lạnh nữa."
Bùi Danh Chính nói rồi, che chở Đường Nhật Khanh đi nhanh lên bậc thềm.
Thường Hiện ở phía sau họ, tay cầm một cái hộp, bên trong là ấm trà Tử Sa cao cấp, để có được bộ ấm trà này, Bùi Danh Chính phí không ít công sức.
Đi vào đại sảnh, cửa thang máy ở hội trường lên lầu hai có đứng ba bốn người phục vụ trẻ tuổi mặc đồng phục áo đuôi tôm, để tránh người không phận sự vào yến tiệc, họ còn phải đứng đây kiểm tra thiệp mời mới cho vào.
Một người phục vụ thanh tú nhìn thiệp mời Bùi Danh Chính đưa, xác nhận không sai, gật đầu cười với anh và Đường Nhật Khanh: "Mời hai vị vào, vệ sĩ không được vào."
Lần này là chúc thọ năm mươi tuổi của Đỗ Lăng Phong, đương nhiên là phô trương, nhưng càng là trường hợp thế này thì càng dễ ngư long trà trộn, vì vậy kiểm tra cũng nghiêm hơn một chút.
Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh có thể vào, chỉ là Thường Hiện chỉ có thể đợi ở bên ngoài, Đường Nhật Khanh nhẹ nhàng nghiêng người, cười với Thường Hiện: "Chú Hiện, đưa quà tặng cho con đi."
Nhận hộp quà tặng từ trong tay Thường Hiện, Đường Nhật Khanh theo Bùi Danh Chính cùng vào hội trường tầng hai.
Lên lầu hai, họ vừa đi đến cửa thang máy thì đã nghe thấy tiếng biểu diễn của nhóm nhạc truyền tới từ bên trong, cả hội trường bố trí xinh đẹp hoa lệ hơn không ít so với lần trước họ tới, xem ra Đỗ Nhã Thanh rất để ý đến yến tiệc lần này.
Trong hội trường người tới người đi, đa số đều dẫn theo người đi cùng, một cặp một cặp, từng nhóm từng nhóm, Đường Nhật Khanh còn nhìn thấy không ít khuôn mặt quen thuộc trong đó, người trong giới kinh doanh thật nhiều.
Còn không đi bao xa thì đã có không ít ánh mắt tập trung trên người của Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính, đây hình như là lần xuất hiện cùng nhau đầu tiên trước công chúng từ khi họ công khai quan hệ.
Đường Nhật Khanh mặc lễ phục đính pha lê, mỗi một bước cùng Bùi Danh Chính, trang sức trên lễ phục sẽ lóe sáng lấp lánh, nhất thời ánh mắt đàn ông phụ nữ trong hội trường đều tập trung trên người cô, rất khó dời đi.
Cách đó không xa, Đỗ Nhã Thanh ở bên người Đỗ Lăng Phong cảm thấy động tĩnh phía này, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy hai bóng dáng chói mắt đang đi về phía này.
Ánh mắt cô ta đột nhiên trừng to hơn, con ngươi trầm xuống, sắc mặt đột nhiên khó coi vài phần.
Bùi Danh Chính mặc tây trang thủ công màu lam sẫm, dáng người thẳng tắp, cao quý lại khí thế, mà Đường Nhật Khanh mặc lễ phục màu lam sẫm, trên váy như tỏa ra ngàn vạn ánh sao, lấp lánh thu hút.
Nhất thời, cô ta bất giác nhắm chặt tay, lại cúi đầu nhìn bộ lễ phục màu nude giành từ chỗ Đường Nhật Khanh, cảm thấy lu mờ, không chỉ kém cô nửa điểm!
Sao lại như vậy! Cô ta rõ ràng đã xem tất cả lễ phục ở chỗ Sara, vốn không nhìn thấy bộ này!
Cô ta tức giận, gò má giận đến đỏ lên, Đỗ Lăng Phong bên cạnh cô ta phát hiện bất thường, quay đầu hỏi: "Thanh Thanh, làm sao vậy?"
Đỗ Nhã Thanh hồi thần, vội lắc lắc đầu: "Không có chuyện gì..."
Biểu cảm trên mặt khôi phục như thường, nhưng bàn tay nắm chặt bên người lại vẫn không thả lỏng.
"Ba, Danh Chính đến rồi, con đi nghênh đón anh ấy." Đỗ Nhã Thanh đè nén cơn giận trong lòng, nhìn thấy Đỗ Lăng Phong gật gật đầu, lúc này nhanh chóng rời đi, trực tiếp đi về phía Bùi Danh Chính.
Từ sau khi cô ta bị Bùi Danh Chính trước mặt cự tuyệt lần trước, cô ta càng chán ghét Đường Nhật Khanh, từ trước đến nay cô ta vốn xem không để một thiên kim nghèo túng như Đường Nhật Khanh vào mắt, nhưng bây giờ lại cảm thấy cô như cái đinh trong mắt, nhổ cũng nhổ không ra!
Đỗ Nhã Thanh cắn răng, đổi thành khuôn mặt tươi cười, nghênh đón: "Danh Chính!"
Bùi Danh Chính nhìn thấy Đỗ Nhã Thanh, bất giác nhớ tới tình cảnh gặp mặt của hai người lần trước, thấy cô sắc mặt bình thường, anh mới hơi yên tâm một chút.
Đỗ Nhã Thanh lại gần, ánh mắt lướt qua người Đường Nhật Khanh, lại dừng lại trên hộp quà tặng tinh tế trong tay cô.
Cô ta hơi gật đầu với Đường Nhật Khanh: "Cô Đường."
Thế này xem như chào hỏi, do dù có bất mãn với Đường Nhật Khanh, thì trường hợp như bây giờ, trên mặt vẫn phải ra vẻ mới được.
Đỗ Nhã Thanh nhẹ cười với Bùi Danh Chính: "Danh Chính, ba đợi anh nửa ngày rồi, em dẫn anh đến gặp ông trước, có được không?"
Bùi Danh Chính nhàn nhạt mở miệng: "Cũng được."
Nghe thấy anh nói vậy, Đỗ Nhã Thanh gật gật đầu, xoay người nhìn Đường Nhật Khanh, vươn tay về phía cô: "Cô Đường, lễ vật đưa tôi đi."
Đường Nhật Khanh do dự một chút, gật đầu mỉm cười lễ độ với cô ta, hai tây đưa hộp quà ra.
Theo Đỗ Nhã Thanh cùng đi đến bên ngoài đám người ở trong cùng, những người vốn vây quanh Đỗ Lăng Phong chúc mừng đều tự động nhường đường, để Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh đi vào.
Đỗ Lăng Phong đứng ở giữa đám người, lưng thẳng tắp, sắc mặt uy nghiêm, vừa nhìn thấy Bùi Danh Chính đi về phía ông, ánh mắt vốn nghiêm túc lập tức hiện lên ý cười nhàn nhạt.
"Danh Chính đến rồi?"
Bùi Danh Chính lập tức đi tới, gật đầu chào hỏi với chú Đỗ: "Chú Đỗ, sinh nhật vui vẻ, chúc chú muốn gì được đó, phúc thọ vô cương."
Đỗ Lăng Phong nghe vậy, vui mừng cười ra tiếng: "Tên nhóc này, thật sự biết nói chuyện, không giống ba con lão già cứng đầu, kêu ông ta đến yến tiệc còn không tới, ghét nhiều người! Muốn ngày khác gặp mặt riêng chú, đánh cờ uống rượu!"
Đỗ Lăng Phong và ba của Bùi Danh Chính -Bùi Thanh Vân là lão chiến hữu, quan hệ luôn rất tốt, đây cũng là vì sao trưởng bối hai nhà luôn muốn tác hợp Bùi Danh Chính và Đỗ Nhã Thanh.
Bùi Danh Chính cười cười: "Chú hà không cần gấp gáp tức giận, ba con chuẩn bị quà to cho chú."
Đỗ Lăng Phong vừa nghe càng vui vẻ, đột nhiên, ánh mắt ông dừng lại, lúc này mới nhìn thấy Đường Nhật Khanh đứng ở phía sau Bùi Danh Chính, ông thu lại nụ cười, trên dưới đánh giá Đường Nhật Khanh, sau đó nhìn Bùi Danh Chính, hỏi: "Đây là?"
Bùi Danh Chính nhẹ nắm tay Đường Nhật Khanh, giới thiệu với Đỗ Lăng Phong: "Đây là bạn gái con, Đường Nhật Khanh."
Lúc nghe thấy hai chữ "bạn gái", sắc mặt Đỗ Lăng Phong rõ ràng trầm xuống, biểu cảm trên mặt cũng không giống lúc nãy.
Đường Nhật Khanh cười với Đỗ Lăng Phong, thuận thế chúc mừng: "Chú Đỗ, chúc chú sinh nhật vui vẻ, phúc thọ an khang."
Đỗ Lăng Phong nhẹ gật đầu, nhưng đáy mắt rõ ràng nhạt đi rất nhiều, ánh mắt lướt qua người Đường Nhật Khanh, sau đó lại nhìn Bùi Danh Chính, mở miệng hỏi: "Đợi lát tới cùng chú kính rượu."
Bùi Danh Chính gật đầu đáp: "Dạ."
Đường Nhật Khanh rõ ràng cảm thấy được sự thay đổi thái độ của Đỗ Lăng Phong đối với cô, ngay cả người bên cạnh cũng nhìn ra được dấu vết, nhất thời, ánh mắt của không ít người tập hợp trên người cô, đều mang theo vài phần tìm tòi bát quái.
Bình luận facebook