Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-204
Chương 204: Bị Che Giấu Đến Cuối Cùng
CHƯƠNG 204: BỊ CHE GIẤU ĐẾN CUỐI CÙNG
Khoảng thời gian này cô không liên lạc với mẹ, không nghĩ tới hôm nay lại gặp ở đây.
Đường Nhật Khanh muốn đi về phía mẹ Đường, nhưng mẹ Đường ra khỏi phòng rửa tay, trực tiếp đi đến cửa thang máy, Đường Nhật Khanh vội đi tới, đang định mở miệng gọi, đột nhiên nhìn thấy mẹ vào thang máy trực tiếp ôm cánh tay người đàn ông trung niên.
Đường Nhật Khanh sững sờ, ánh mắt dừng lại trên mặt người đàn ông đó, cảm thấy có chút quen mắt.
Lại nhìn cẩn thận, người vừa kêu anh em với Đỗ Lăng Phong không phải là ông sao?
Sao có thể? Mẹ sao lại ở cùng ông ta?
Trăm ngàn câu hỏi bùng lên trong lòng, tiếng "mẹ" nghẹn ở cổ cũng không gọi ra được, Đường Nhật Khanh thấy hai người sắp biến mất chỗ thang máy, nhíu chặt mày, vội chạy vào thang máy.
Vừa chạy tới thang máy, Đường Nhật Khanh ở xa đã nhìn thấy người đàn ông đó vươn tay ra, động tác tự nhiên ôm mẹ Đường vào lòng, mà mẹ Đường lại không chút bài xích, ngược lại sát vào lòng ông ta hơn, hai người nhìn nhau cười, đang ghé lại nói gì đó.
Đường Nhật Khanh đột nhiên sững sờ, sau đó thoáng chốc hiểu ra, lửa giận trực tiếp dâng lên trong lòng, cô nắm chặt tay, đang muốn đuổi theo chất vấn, đột nhiên cảm thấy cánh tay căng thẳng, bị người ta giữ chặt lại.
"Buông ra!" Đường Nhật Khanh giống như điều kiện phản xạ muốn đẩy ra, động thời tức giận quay đầu, nhìn thấy Bùi Danh Chính, biểu cảm khựng lại.
Bùi Danh Chính vươn hai tay, trực tiếp kéo cô vào lòng, nhíu mày trầm giọng nói: "Em bình tĩnh một chút!"
Đường Nhật Khanh cố sức giãy giụa, lại không thể tránh khỏi cái ôm của Bùi Danh Chính, cô dường như mất đi lý trí, chỉ muốn đuổi theo hỏi rõ ràng, lại không suy nghĩ đến hậu quả.
"Anh buông tay!" Đường Nhật Khanh đỏ mắt, hai tay trong lúc giãy giụa bất giác cào mấy vết lên cánh tay của Bùi Danh Chính.
Bùi Danh Chính ôm cô thật chặt, che lại ánh mắt cô, hơi nhíu mày khuyên: "Đường Nhật Khanh, cho dù em đuổi theo thì thế nào? Ở đại sảnh khách sạn chất vấn họ có quan hệ gì sao? Em có biết hôm nay có bao nhiêu ký giả đứng chờ ở cửa không!"
Đường Nhật Khanh hốc mắt đỏ lên, muốn cố sức đẩy Bùi Danh Chính ra: "Em không quan tâm...em phải hỏi rõ ràng! Ba còn đang ở trong ngục...Bà ấy không thể như vậy!"
Thời gian trước, cô chỉ vì mẹ Đường thường khuyên cô và Bùi Dục làm hòa mà đau đầu, lại không nghĩ tới bà âm thầm lại ở cùng thân thiết với người đàn ông khác, chẳng trách lần trước cô nhìn thấy chiếc nhẫn rơi trên sofa trong nhà.... chẳng trách mẹ Đường gần đây không liên lạc với cô...
Thì ra bà có cuộc sống mới của mình...
Đường Nhật Khanh lòng như đao cắt, hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận sự thật này, nước mắt cô chảy ra, làm mơ hồ ánh mắt, lại cảm thấy Bùi Danh Chính nắm tay cô từ từ buông lỏng.
Cô biết, lúc này cho dù có đuổi theo, cũng đã muộn rồi, mẹ và người đàn ông đó, sớm đã không còn bóng dáng.
Đường Nhật Khanh vẫn không bỏ cuộc, cô lấy điện thoại khỏi túi xách, trực tiếp mở danh bạ liền muốn nhấn số, Bùi Danh Chính đột nhiên giơ tay, giữ lại điện thoại của cô, lạnh giọng hỏi: "Đường Nhật Khanh, em thật sự cảm thấy như vậy có thể giải quyết vấn đề sao?"
Cho dù hỏi rõ ràng thì sao? Chuyện đã đến bước này, đây là sự thật dùng bao nhiêu chất vấn và oán hận cũng không cách nào quay lại.
Giọng nói Đường Nhật Khanh hơi run rẩy: "Em muốn hỏi người đàn ông đó là ai? Muốn hỏi sao bà muốn phản bội ba, phản bội gia đình này!"
Bùi Danh Chính cổ họng giật giật, do dự một lát, trầm giọng nói: "Người đàn ông đó tên Phùng Chấn Bang, là người Lâm thành, khởi nghiệp làm than, mới đây không lâu đến Hải thành phát triển, mẹ em ở cùng ông ta, đã khoảng một tháng rồi."
Sắc mặt Đường Nhật Khanh hơi trầm xuống, không tự chủ lảo đảo vài bước, xem chút đứng không vững.
Cô ngây ngốc ngẩng đầu, phản ứng lại, nhìn Bùi Danh Chính, môi bất giác run rẩy.
Cô im lặng, Bùi Danh Chính lại tiếp tục mở miệng: "Đường Nhật Khanh, chuyện đã xảy ra rồi, chất vấn và tranh cãi cũng không giải quyết được, bây giờ em hẳn nên điều chỉnh lại tâm tình của mình, làm mình bình tĩnh lại trước!"
Anh nói, đang định vươn tay nhẹ nhàng nắm tay Đường Nhật Khanh, lại đột nhiên bị cô cứng rắn đẩy ra.
Đường Nhật Khanh khó tin nhìn anh, cổ họng căng thẳng, nửa ngày mới hỏi: "Thì ra, anh sớm đã biết..."
Đường Nhật Khanh có thể nói rõ ràng tên, bối cảnh của người đàn ông đó, thậm chí còn có thể nói mẹ ở cùng ông ta bao lâu, xem ra anh sớm đã biết chuyện này.
Chỉ có cô, bị giấu diếm đến cuối cùng.
Bùi Danh Chính nghe vậy mới phản ứng lại, đáy mắt lướt qua sự do dự không dễ phát hiện, anh hít sâu, vươn tay muốn giữ vai Đường Nhật Khanh, lại bị cô trực tiếp kéo tay đẩy ra.
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, cất giọng chất vấn: "Anh sớm đã biết chuyện của mẹ em và người đàn ông đó, có phải không?"
Đầu mày Bùi Danh Chính nhẹ run rẩy, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng đáp: "Đúng."
"Vậy tại sao anh muốn giấu diếm em!" Đường Nhật Khanh chất vấn, lúc này chỉ cảm thấy trong lòng có gì đó trực tiếp sụp đổ, mẹ cô phản bộ ba cô và cô, mà người đàn ông của cô lại giấu cô!
Đầu màu Bùi Danh Chính nhíu chặt: "Anh không muốn làm em quá khó chịu."
Anh thực sự sớm đã biết, thực sự là có ý giấu diếm, là vì anh biết cảm giác đó, lúc đầu mẹ anh mất, ba không lâu sau đã tái hôn, dẫn người phụ nữ đó và Bùi Duy vào cửa, anh hiểu cảm giác bị phản bội này!
Cho nên anh không bằng lòng cô bị chuyện này tổn thương, cho nên tình nguyện giấu diếm cũng không muốn nói cho cô biết, nếu tương lai có một ngày đến thời gian thích hợp, anh sẽ suy nghĩ lại nói tất cả chuyện này cho cô nghe.
Nhưng Đường Nhật Khanh lúc này đã không còn lý trí, cô đỏ mắt, đáy mắt hiện lên đều là thần sắc khó tin, cô cười lạnh ra tiếng, giọng run rẩy hỏi lại: "Cho nên, bây giờ chuyện này không phải tổn thương em rồi sao?"
So với tình cờ thấy mẹ và người đàn ông khác ở cùng nhau còn không bằng nghe từ miệng của Bùi Danh Chính!
Cô xem anh là người có thể tin tưởng, nhưng anh lại giấu diếm quá sâu!
Đường Nhật Khanh cắn môi dưới, dùng sức, mùi máu tanh tràn ra trong miệng, cô lập tức xoay người, chạy nhanh ra ngoài.
Cô mặc lễ phục rất dài, chân mang đôi giày cao gót, vốn chạy không nhanh, nhưng động tác của cô quá gấp, vừa chạy đến cửa, đã không cẩn thận đá trúng thảm đỏ chưa trải, té trên mặt đất.
Người trong đại sảnh nghe thấy tiếng động vội tới, nhân viên làm việc nhìn thấy Đường Nhật Khanh té trên mặt đất, vội chạy qua, thân thiết hỏi: "Thưa cô, cô không sao chứ?"
Nhân viên phục vụ mặc áo đuôi tôm giơ tay ra, đang muốn đỡ Đường Nhật Khanh, đột nhiên phía sau anh ta vang lên giọng nói u ám: "Tránh ra!"
Người phục vụ động tác khựng lại, vừa quay đầu đã nhìn thấy Đường Nhật Khanh sắc mặt lạnh lùng phía sau, thân thể đột nhiên chấn động, thu tay về.
Bùi Danh Chính trực tiếp cởi tây trang ngoài, anh khuỵu gối, bao áo khoác lên người Đường Nhật Khanh, vừa đúng có thể che khuôn mặt cô.
Làm xong tất cả, anh ôm Đường Nhật Khanh lên, người phụ nữ đầy mặt đều là nước mắt, ánh mắt mơ hồ không tiêu cự.
Bùi Danh Chính bước đi, không nói gì bước nhanh ra ngoài, ký giả chờ ngoài cửa sớm đã không còn kiên nhẫn, nhìn thấy Bùi Danh Chính ôm một người đi ra, lập tức chen lên.
"Anh Bùi, xin hỏi người trong lòng anh là..."
Câu hỏi của ký giả còn chưa nói xong, Bùi Danh Chính đã ngước mắt, ánh mắt lạnh lùng, tỏa ra lửa giận: "Cút đi!"
CHƯƠNG 204: BỊ CHE GIẤU ĐẾN CUỐI CÙNG
Khoảng thời gian này cô không liên lạc với mẹ, không nghĩ tới hôm nay lại gặp ở đây.
Đường Nhật Khanh muốn đi về phía mẹ Đường, nhưng mẹ Đường ra khỏi phòng rửa tay, trực tiếp đi đến cửa thang máy, Đường Nhật Khanh vội đi tới, đang định mở miệng gọi, đột nhiên nhìn thấy mẹ vào thang máy trực tiếp ôm cánh tay người đàn ông trung niên.
Đường Nhật Khanh sững sờ, ánh mắt dừng lại trên mặt người đàn ông đó, cảm thấy có chút quen mắt.
Lại nhìn cẩn thận, người vừa kêu anh em với Đỗ Lăng Phong không phải là ông sao?
Sao có thể? Mẹ sao lại ở cùng ông ta?
Trăm ngàn câu hỏi bùng lên trong lòng, tiếng "mẹ" nghẹn ở cổ cũng không gọi ra được, Đường Nhật Khanh thấy hai người sắp biến mất chỗ thang máy, nhíu chặt mày, vội chạy vào thang máy.
Vừa chạy tới thang máy, Đường Nhật Khanh ở xa đã nhìn thấy người đàn ông đó vươn tay ra, động tác tự nhiên ôm mẹ Đường vào lòng, mà mẹ Đường lại không chút bài xích, ngược lại sát vào lòng ông ta hơn, hai người nhìn nhau cười, đang ghé lại nói gì đó.
Đường Nhật Khanh đột nhiên sững sờ, sau đó thoáng chốc hiểu ra, lửa giận trực tiếp dâng lên trong lòng, cô nắm chặt tay, đang muốn đuổi theo chất vấn, đột nhiên cảm thấy cánh tay căng thẳng, bị người ta giữ chặt lại.
"Buông ra!" Đường Nhật Khanh giống như điều kiện phản xạ muốn đẩy ra, động thời tức giận quay đầu, nhìn thấy Bùi Danh Chính, biểu cảm khựng lại.
Bùi Danh Chính vươn hai tay, trực tiếp kéo cô vào lòng, nhíu mày trầm giọng nói: "Em bình tĩnh một chút!"
Đường Nhật Khanh cố sức giãy giụa, lại không thể tránh khỏi cái ôm của Bùi Danh Chính, cô dường như mất đi lý trí, chỉ muốn đuổi theo hỏi rõ ràng, lại không suy nghĩ đến hậu quả.
"Anh buông tay!" Đường Nhật Khanh đỏ mắt, hai tay trong lúc giãy giụa bất giác cào mấy vết lên cánh tay của Bùi Danh Chính.
Bùi Danh Chính ôm cô thật chặt, che lại ánh mắt cô, hơi nhíu mày khuyên: "Đường Nhật Khanh, cho dù em đuổi theo thì thế nào? Ở đại sảnh khách sạn chất vấn họ có quan hệ gì sao? Em có biết hôm nay có bao nhiêu ký giả đứng chờ ở cửa không!"
Đường Nhật Khanh hốc mắt đỏ lên, muốn cố sức đẩy Bùi Danh Chính ra: "Em không quan tâm...em phải hỏi rõ ràng! Ba còn đang ở trong ngục...Bà ấy không thể như vậy!"
Thời gian trước, cô chỉ vì mẹ Đường thường khuyên cô và Bùi Dục làm hòa mà đau đầu, lại không nghĩ tới bà âm thầm lại ở cùng thân thiết với người đàn ông khác, chẳng trách lần trước cô nhìn thấy chiếc nhẫn rơi trên sofa trong nhà.... chẳng trách mẹ Đường gần đây không liên lạc với cô...
Thì ra bà có cuộc sống mới của mình...
Đường Nhật Khanh lòng như đao cắt, hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận sự thật này, nước mắt cô chảy ra, làm mơ hồ ánh mắt, lại cảm thấy Bùi Danh Chính nắm tay cô từ từ buông lỏng.
Cô biết, lúc này cho dù có đuổi theo, cũng đã muộn rồi, mẹ và người đàn ông đó, sớm đã không còn bóng dáng.
Đường Nhật Khanh vẫn không bỏ cuộc, cô lấy điện thoại khỏi túi xách, trực tiếp mở danh bạ liền muốn nhấn số, Bùi Danh Chính đột nhiên giơ tay, giữ lại điện thoại của cô, lạnh giọng hỏi: "Đường Nhật Khanh, em thật sự cảm thấy như vậy có thể giải quyết vấn đề sao?"
Cho dù hỏi rõ ràng thì sao? Chuyện đã đến bước này, đây là sự thật dùng bao nhiêu chất vấn và oán hận cũng không cách nào quay lại.
Giọng nói Đường Nhật Khanh hơi run rẩy: "Em muốn hỏi người đàn ông đó là ai? Muốn hỏi sao bà muốn phản bội ba, phản bội gia đình này!"
Bùi Danh Chính cổ họng giật giật, do dự một lát, trầm giọng nói: "Người đàn ông đó tên Phùng Chấn Bang, là người Lâm thành, khởi nghiệp làm than, mới đây không lâu đến Hải thành phát triển, mẹ em ở cùng ông ta, đã khoảng một tháng rồi."
Sắc mặt Đường Nhật Khanh hơi trầm xuống, không tự chủ lảo đảo vài bước, xem chút đứng không vững.
Cô ngây ngốc ngẩng đầu, phản ứng lại, nhìn Bùi Danh Chính, môi bất giác run rẩy.
Cô im lặng, Bùi Danh Chính lại tiếp tục mở miệng: "Đường Nhật Khanh, chuyện đã xảy ra rồi, chất vấn và tranh cãi cũng không giải quyết được, bây giờ em hẳn nên điều chỉnh lại tâm tình của mình, làm mình bình tĩnh lại trước!"
Anh nói, đang định vươn tay nhẹ nhàng nắm tay Đường Nhật Khanh, lại đột nhiên bị cô cứng rắn đẩy ra.
Đường Nhật Khanh khó tin nhìn anh, cổ họng căng thẳng, nửa ngày mới hỏi: "Thì ra, anh sớm đã biết..."
Đường Nhật Khanh có thể nói rõ ràng tên, bối cảnh của người đàn ông đó, thậm chí còn có thể nói mẹ ở cùng ông ta bao lâu, xem ra anh sớm đã biết chuyện này.
Chỉ có cô, bị giấu diếm đến cuối cùng.
Bùi Danh Chính nghe vậy mới phản ứng lại, đáy mắt lướt qua sự do dự không dễ phát hiện, anh hít sâu, vươn tay muốn giữ vai Đường Nhật Khanh, lại bị cô trực tiếp kéo tay đẩy ra.
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, cất giọng chất vấn: "Anh sớm đã biết chuyện của mẹ em và người đàn ông đó, có phải không?"
Đầu mày Bùi Danh Chính nhẹ run rẩy, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng đáp: "Đúng."
"Vậy tại sao anh muốn giấu diếm em!" Đường Nhật Khanh chất vấn, lúc này chỉ cảm thấy trong lòng có gì đó trực tiếp sụp đổ, mẹ cô phản bộ ba cô và cô, mà người đàn ông của cô lại giấu cô!
Đầu màu Bùi Danh Chính nhíu chặt: "Anh không muốn làm em quá khó chịu."
Anh thực sự sớm đã biết, thực sự là có ý giấu diếm, là vì anh biết cảm giác đó, lúc đầu mẹ anh mất, ba không lâu sau đã tái hôn, dẫn người phụ nữ đó và Bùi Duy vào cửa, anh hiểu cảm giác bị phản bội này!
Cho nên anh không bằng lòng cô bị chuyện này tổn thương, cho nên tình nguyện giấu diếm cũng không muốn nói cho cô biết, nếu tương lai có một ngày đến thời gian thích hợp, anh sẽ suy nghĩ lại nói tất cả chuyện này cho cô nghe.
Nhưng Đường Nhật Khanh lúc này đã không còn lý trí, cô đỏ mắt, đáy mắt hiện lên đều là thần sắc khó tin, cô cười lạnh ra tiếng, giọng run rẩy hỏi lại: "Cho nên, bây giờ chuyện này không phải tổn thương em rồi sao?"
So với tình cờ thấy mẹ và người đàn ông khác ở cùng nhau còn không bằng nghe từ miệng của Bùi Danh Chính!
Cô xem anh là người có thể tin tưởng, nhưng anh lại giấu diếm quá sâu!
Đường Nhật Khanh cắn môi dưới, dùng sức, mùi máu tanh tràn ra trong miệng, cô lập tức xoay người, chạy nhanh ra ngoài.
Cô mặc lễ phục rất dài, chân mang đôi giày cao gót, vốn chạy không nhanh, nhưng động tác của cô quá gấp, vừa chạy đến cửa, đã không cẩn thận đá trúng thảm đỏ chưa trải, té trên mặt đất.
Người trong đại sảnh nghe thấy tiếng động vội tới, nhân viên làm việc nhìn thấy Đường Nhật Khanh té trên mặt đất, vội chạy qua, thân thiết hỏi: "Thưa cô, cô không sao chứ?"
Nhân viên phục vụ mặc áo đuôi tôm giơ tay ra, đang muốn đỡ Đường Nhật Khanh, đột nhiên phía sau anh ta vang lên giọng nói u ám: "Tránh ra!"
Người phục vụ động tác khựng lại, vừa quay đầu đã nhìn thấy Đường Nhật Khanh sắc mặt lạnh lùng phía sau, thân thể đột nhiên chấn động, thu tay về.
Bùi Danh Chính trực tiếp cởi tây trang ngoài, anh khuỵu gối, bao áo khoác lên người Đường Nhật Khanh, vừa đúng có thể che khuôn mặt cô.
Làm xong tất cả, anh ôm Đường Nhật Khanh lên, người phụ nữ đầy mặt đều là nước mắt, ánh mắt mơ hồ không tiêu cự.
Bùi Danh Chính bước đi, không nói gì bước nhanh ra ngoài, ký giả chờ ngoài cửa sớm đã không còn kiên nhẫn, nhìn thấy Bùi Danh Chính ôm một người đi ra, lập tức chen lên.
"Anh Bùi, xin hỏi người trong lòng anh là..."
Câu hỏi của ký giả còn chưa nói xong, Bùi Danh Chính đã ngước mắt, ánh mắt lạnh lùng, tỏa ra lửa giận: "Cút đi!"
Bình luận facebook