Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-209
Chương 209: Lần Sau Đổi Thành Hành Động Thực Tế
CHƯƠNG 209: LẦN SAU ĐỔI THÀNH HÀNH ĐỘNG THỰC TẾ
Mắt Đường Nhật Khanh mờ mịt: “Vậy sao lúc nãy anh lại...”
Bùi Danh Chính nháy mắt với cô mấy cái, tiện tay lấy chăn mền trong cái tủ bên cạnh ném lên giường, đi đến bên giường bệnh của Đường Nhật Khanh, nhẹ nhàng để cho cô nằm đàng hoàng: “Trên đầu em còn có vết thương, anh chắc chắn sẽ không ngủ chung một cái giường với em, em nghỉ ngơi cho thật tốt, anh ở lại đây cùng với em.”
Trong phút chốc, Đường Nhật Khanh không có lời nào để nói, hóa ra từ lúc bắt đầu là Bùi Danh Chính đều đang trêu chọc cô.
Đường Nhật Khanh vừa tức vừa cảm thấy buồn cười, cuối cùng vẫn không nói gì, đành phải an tĩnh mà nằm xuống giường.
Sau khi tắt đèn, trong phòng liền lập tức chìm vào bóng tối, Đường Nhật Khanh nằm trên giường nhưng lại không hề buồn ngủ chút nào.
Cô do dự chớp chớp mắt, đột nhiên lên tiếng: “Bùi Danh Chính...”
“Hửm?”
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật dài: “Về chuyện ngày hôm qua, xin lỗi anh.”
Chuyện của mẹ không phải là chuyện mà Bùi Danh Chính có thể khống chế được, sở dĩ anh giấu diếm như vậy, nói cho cùng vẫn là vì để cô dễ chịu.
“Đường Nhật Khanh, em biết anh ghét nhất chính là nghe em nói câu này với anh.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy, khóe miệng nở một nụ cười, vừa muốn thu hồi lại lời nói, đột nhiên lại nghe được âm thanh của người đàn ông vang lên.
“Lần sau nếu như muốn nói những lời này, cứ trực tiếp đổi thành hành động thực tế là được rồi.”
Một câu này khiến Đường Nhật Khanh nghẹn lời không nói được nửa chữ.
Cô hít sâu một hơi, ngượng ngùng nói: “Ngủ thôi.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Nhật Khanh vừa tỉnh dậy liền thấy trên bàn đặt thức ăn sáng, cô ngồi dậy, nhưng lại không nhìn thấy hình bóng của Bùi Danh Chính trong phòng bệnh.
Cô đứng dậy đi ra ngoài cửa, cô liền thấy Bùi Danh Chính đang đứng cách đó không xa, đang dặn dò Triệu Phiên đứng bên cạnh.
Bùi Danh Chính quay đầu nhìn thấy Đường Nhật Khanh đứng ở cửa, lông mày cau lại: “Quay về phòng đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Không được chen vào câu nào, Đường Nhật Khanh đành phải ồ một tiếng, lập tức rụt đầu về.
Đường Nhật Khanh trở về bên giường, vừa cầm bánh bao cắn một cái, ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân.
Bùi Danh Chính đẩy cửa vào, nhìn thấy Đường Nhật Khanh ngồi trên giường ngẩn người cầm bánh bao cắn một cái, anh cố nén cười.
Lần đầu tiên nhìn thấy một người phụ nữ không chú ý hình tượng trước mặt anh như vậy.
Đường Nhật Khanh hơi sượng: “Anh cười cái gì?”
“Không có gì.” Bùi Danh Chính nhẹ nhàng ho hai tiếng, sau đó đổi chủ đề: “Có lẽ hôm nay anh có công việc cần phải xử lý, anh gọi Triệu Phiên đến với em, bảo vệ an toàn cho em.”
Đường Nhật Khanh gật đầu, vừa muốn mở miệng hỏi chuyện liên quan đến quảng trường Hàn Đạt, điện thoại của Bùi Danh Chính lại vang lên đúng lúc này.
Anh thuận tay nhận điện thoại, giữa lông mày liền xuất hiện sự nghiêm túc, một lát sau, anh nghe đối phương nói mấy câu, sắc mặt lại chìm xuống mấy phần.
“Không có sự cho phép của tôi, sao cậu có thể để hắn ta mang người đi.”
Giọng nói của Bùi Danh Chính khiến Đường Nhật Khanh giật nảy mình, cô lập tức dừng lại động tác, sắc mặt cũng theo đó mà căng thẳng.
Tay cầm di động của Bùi Danh Chính bỗng nhiên nắm chặt, gân xanh ở mu bàn tay lộ ra.
“Tôi biết rồi.”
Anh cúp điện thoại, vẻ mặt âm u.
Đường Nhật Khanh vội vàng mở miệng hỏi: “Sao vậy?”
Bùi Danh Chính thấp giọng nói: “Hôm qua anh để cho bọn họ bắt mấy người gây chuyện kia, hôm nay lại bị người của cục cảnh sát mang đi, nói là làm theo chỉ thị của cấp trên.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy cũng im lặng một lúc lâu.
Vậy chuyện này lại càng thêm phức tạp rồi.
Bọn họ vẫn chưa làm rõ được kẻ đứng phía sau cuối cùng là ai, cuối cùng những người bị bắt kia lại bị người của cục cảnh sát mang đi, cuối cùng phía sau chuyện này sao lại liên quan đến nhiều thế lực như vậy?
Bùi Danh Chính tỉnh táo đôi chút, anh dặn dò: “Em nghỉ ngơi cho thật tốt, không được chạy lung tung, anh về công ty một chuyến đã.”
Đường Nhật Khanh gật nhẹ đầu.
Bây giờ trên người cô vẫn còn bị thương, chắc chắn đi theo cũng không tiện, còn không bằng ngoan ngoãn ngồi đợi ở chỗ này.
Sau khi đi khỏi phòng bệnh, Bùi Danh Chính gấp gáp, trực tiếp chạy đến công ty.
Trương Phó nhìn thấy anh đến, lập tức đi lên đón, nói rõ ràng tình huống: “Chủ tịch Bùi, sáng hôm nay đại đội trưởng của cục cảnh sát trung tâm vừa đến đây đã muốn mang người đi, nói là nhận được tố cáo chúng ta giam giữ người phi pháp, lúc đó tôi không có ở công ty, bọn họ nhìn mấy người bảo vệ không quyết định được, nghe bọn họ thề thốt sẽ cho chúng ta công bằng, bọn họ liền để đám người kia đem người đi.”
Bùi Danh Chính nắm chặt nắm đấm, tức giận nói: “Phế vật!”
Đại đội trưởng của cục cảnh sát được phái đến có thể là người cùng một bọn với kẻ đứng sau lưng, nếu như không phải cùng một bọn, kẻ đứng sau cũng có thế lực lớn để tận dụng mối quan hệ bảo vệ cho đám người náo loạn kia.
Trương Phó hỏi: “Chủ tịch Bùi, tin tức về chuyện ngày hôm qua cũng đã bị truyền thông vạch trần, bây giờ một số phương tiện truyền thông trực tiếp đưa ra yêu cầu Bùi thị phải có lời giải đáp.”
Bị hai phía cục cảnh sát và truyền thông tạo áp lực, không chừa cho chỗ thở, đúng là một chiêu rất độc.
Lông mày Bùi Danh Chính nhíu chặt lại, thấp giọng nói: “Đến cục cảnh sát trước, hỏi thăm đại đội trưởng.”
Bây giờ còn chưa biết đối phương là định hai bạn, Bùi Danh Chính chắc chắn không để hắn ta mang người đi mà không quan tâm.
Bùi Danh Chính đi cùng Trương Phó Đến đồn công an trung tâm, sau khi đến nơi và nói rõ mục đích đến đây, lập tức có người đưa bọn họ vào phòng đàm phán.
Trong phòng đàm phán không huyên náo ồn ào như ngoài đại sảnh, ở đây yên tĩnh hơn rất nhiều, rất nhanh liền có người mang trà nước đến cho bọn họ.
Không quá năm phút sau, cửa phòng lại bị đẩy ra một lần nữa, một người đàn ông có vóc người cường tráng với làn da ngăm đen đi đến, vừa nhìn thấy Bùi Danh Chính lập tức mỉm cười bước lên: “Cậu Bùi, ngưỡng mộ đã lâu.”
Bùi Danh Chính đương nhiên không sẵn lòng nói nhảm nhiều câu với hắn ta, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Đội trưởng Tần, không có sự đồng ý của tôi mà lại dẫn người đi, có phải hơi quá đáng rồi không?”
Đội trưởng Tần giơ tay, cười nói: “Đây cũng không phải là ý của tôi, là do cấp trên ra lệnh, tôi cũng chỉ là làm theo mệnh lệnh mà thôi, cậu nói như vậy, tôi thật sự rất oan uổng.”
Bùi Danh Chính từng bước ép sát: “Cấp trên? Không biết vị cấp trên trong miệng đội trưởng Tần chính là vị kia?”
Đội trưởng Tần khoát tay áo: “Chỉ sợ chuyện này không thể nói cho cậu Bùi được, có điều cậu Bùi cứ yên tâm, những người kia gây loạn trật tự xã hội, chúng tôi sẽ tận lực điều tra.”
Bùi Danh Chính nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Vậy đội trưởng Tần có thể nói chút không, hiện tại có tiến triển gì chưa?”
Đội trưởng Tần cười cười, khách khí nói: “Trước mắt vẫn còn đang thẩm vấn ở bên trong, nếu có tiến triển gì thì chúng tôi sẽ kịp thời thông báo với cậu Bùi.”
Một giọt nước cũng không lọt, thật sự rất cao minh.
Bùi Danh Chính nhìn chằm chằm vào đội trưởng Tần một chút, trong lòng chắc cũng đã biết rõ, hắn ta cũng chỉ là một người truyền lời, về phần ai là người ra chỉ thị, hiện tại vẫn chưa rõ ràng lắm.
Có điều, những tên gây rối kia ngoài mặt thì tiến vào phòng giam, thật ra đối với bọn hắn mà nói, đây là một loại che chở.
Bùi Danh Chính hiểu rõ cho dù có bàn tiếp cũng không có kết quả gì, dứt khoát dẫn Trương Phó đi khỏi.
Vừa bước ra khỏi cục cảnh sát, Trương Phó nhịn không được mà mở miệng hỏi: “Chủ tịch Bùi, cứ bỏ qua như vậy sao?”
“Bỏ qua?” Ánh mắt Bùi Danh Chính chìm xuống mấy phần: “Sao có thể chứ.”
Không nói đến những người kia là nhận được chỉ thị của ai mà đến gây rối, về phần chuyện Đường Nhật Khanh bị đả thương, anh nhất định phải truy cứu tới cùng.
Suy nghĩ một lát, Bùi Danh Chính nhìn về phía Trương Phó, mở miệng nói: “Trước cứ điều tra thân phận và bối cảnh của đám người kia cho rõ ràng, nhất là người ra tay với Đường Nhật Khanh.”
Những chuyện khác anh có thể từ từ xử lý, nhưng chuyện này thì không được!
CHƯƠNG 209: LẦN SAU ĐỔI THÀNH HÀNH ĐỘNG THỰC TẾ
Mắt Đường Nhật Khanh mờ mịt: “Vậy sao lúc nãy anh lại...”
Bùi Danh Chính nháy mắt với cô mấy cái, tiện tay lấy chăn mền trong cái tủ bên cạnh ném lên giường, đi đến bên giường bệnh của Đường Nhật Khanh, nhẹ nhàng để cho cô nằm đàng hoàng: “Trên đầu em còn có vết thương, anh chắc chắn sẽ không ngủ chung một cái giường với em, em nghỉ ngơi cho thật tốt, anh ở lại đây cùng với em.”
Trong phút chốc, Đường Nhật Khanh không có lời nào để nói, hóa ra từ lúc bắt đầu là Bùi Danh Chính đều đang trêu chọc cô.
Đường Nhật Khanh vừa tức vừa cảm thấy buồn cười, cuối cùng vẫn không nói gì, đành phải an tĩnh mà nằm xuống giường.
Sau khi tắt đèn, trong phòng liền lập tức chìm vào bóng tối, Đường Nhật Khanh nằm trên giường nhưng lại không hề buồn ngủ chút nào.
Cô do dự chớp chớp mắt, đột nhiên lên tiếng: “Bùi Danh Chính...”
“Hửm?”
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật dài: “Về chuyện ngày hôm qua, xin lỗi anh.”
Chuyện của mẹ không phải là chuyện mà Bùi Danh Chính có thể khống chế được, sở dĩ anh giấu diếm như vậy, nói cho cùng vẫn là vì để cô dễ chịu.
“Đường Nhật Khanh, em biết anh ghét nhất chính là nghe em nói câu này với anh.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy, khóe miệng nở một nụ cười, vừa muốn thu hồi lại lời nói, đột nhiên lại nghe được âm thanh của người đàn ông vang lên.
“Lần sau nếu như muốn nói những lời này, cứ trực tiếp đổi thành hành động thực tế là được rồi.”
Một câu này khiến Đường Nhật Khanh nghẹn lời không nói được nửa chữ.
Cô hít sâu một hơi, ngượng ngùng nói: “Ngủ thôi.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Nhật Khanh vừa tỉnh dậy liền thấy trên bàn đặt thức ăn sáng, cô ngồi dậy, nhưng lại không nhìn thấy hình bóng của Bùi Danh Chính trong phòng bệnh.
Cô đứng dậy đi ra ngoài cửa, cô liền thấy Bùi Danh Chính đang đứng cách đó không xa, đang dặn dò Triệu Phiên đứng bên cạnh.
Bùi Danh Chính quay đầu nhìn thấy Đường Nhật Khanh đứng ở cửa, lông mày cau lại: “Quay về phòng đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Không được chen vào câu nào, Đường Nhật Khanh đành phải ồ một tiếng, lập tức rụt đầu về.
Đường Nhật Khanh trở về bên giường, vừa cầm bánh bao cắn một cái, ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân.
Bùi Danh Chính đẩy cửa vào, nhìn thấy Đường Nhật Khanh ngồi trên giường ngẩn người cầm bánh bao cắn một cái, anh cố nén cười.
Lần đầu tiên nhìn thấy một người phụ nữ không chú ý hình tượng trước mặt anh như vậy.
Đường Nhật Khanh hơi sượng: “Anh cười cái gì?”
“Không có gì.” Bùi Danh Chính nhẹ nhàng ho hai tiếng, sau đó đổi chủ đề: “Có lẽ hôm nay anh có công việc cần phải xử lý, anh gọi Triệu Phiên đến với em, bảo vệ an toàn cho em.”
Đường Nhật Khanh gật đầu, vừa muốn mở miệng hỏi chuyện liên quan đến quảng trường Hàn Đạt, điện thoại của Bùi Danh Chính lại vang lên đúng lúc này.
Anh thuận tay nhận điện thoại, giữa lông mày liền xuất hiện sự nghiêm túc, một lát sau, anh nghe đối phương nói mấy câu, sắc mặt lại chìm xuống mấy phần.
“Không có sự cho phép của tôi, sao cậu có thể để hắn ta mang người đi.”
Giọng nói của Bùi Danh Chính khiến Đường Nhật Khanh giật nảy mình, cô lập tức dừng lại động tác, sắc mặt cũng theo đó mà căng thẳng.
Tay cầm di động của Bùi Danh Chính bỗng nhiên nắm chặt, gân xanh ở mu bàn tay lộ ra.
“Tôi biết rồi.”
Anh cúp điện thoại, vẻ mặt âm u.
Đường Nhật Khanh vội vàng mở miệng hỏi: “Sao vậy?”
Bùi Danh Chính thấp giọng nói: “Hôm qua anh để cho bọn họ bắt mấy người gây chuyện kia, hôm nay lại bị người của cục cảnh sát mang đi, nói là làm theo chỉ thị của cấp trên.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy cũng im lặng một lúc lâu.
Vậy chuyện này lại càng thêm phức tạp rồi.
Bọn họ vẫn chưa làm rõ được kẻ đứng phía sau cuối cùng là ai, cuối cùng những người bị bắt kia lại bị người của cục cảnh sát mang đi, cuối cùng phía sau chuyện này sao lại liên quan đến nhiều thế lực như vậy?
Bùi Danh Chính tỉnh táo đôi chút, anh dặn dò: “Em nghỉ ngơi cho thật tốt, không được chạy lung tung, anh về công ty một chuyến đã.”
Đường Nhật Khanh gật nhẹ đầu.
Bây giờ trên người cô vẫn còn bị thương, chắc chắn đi theo cũng không tiện, còn không bằng ngoan ngoãn ngồi đợi ở chỗ này.
Sau khi đi khỏi phòng bệnh, Bùi Danh Chính gấp gáp, trực tiếp chạy đến công ty.
Trương Phó nhìn thấy anh đến, lập tức đi lên đón, nói rõ ràng tình huống: “Chủ tịch Bùi, sáng hôm nay đại đội trưởng của cục cảnh sát trung tâm vừa đến đây đã muốn mang người đi, nói là nhận được tố cáo chúng ta giam giữ người phi pháp, lúc đó tôi không có ở công ty, bọn họ nhìn mấy người bảo vệ không quyết định được, nghe bọn họ thề thốt sẽ cho chúng ta công bằng, bọn họ liền để đám người kia đem người đi.”
Bùi Danh Chính nắm chặt nắm đấm, tức giận nói: “Phế vật!”
Đại đội trưởng của cục cảnh sát được phái đến có thể là người cùng một bọn với kẻ đứng sau lưng, nếu như không phải cùng một bọn, kẻ đứng sau cũng có thế lực lớn để tận dụng mối quan hệ bảo vệ cho đám người náo loạn kia.
Trương Phó hỏi: “Chủ tịch Bùi, tin tức về chuyện ngày hôm qua cũng đã bị truyền thông vạch trần, bây giờ một số phương tiện truyền thông trực tiếp đưa ra yêu cầu Bùi thị phải có lời giải đáp.”
Bị hai phía cục cảnh sát và truyền thông tạo áp lực, không chừa cho chỗ thở, đúng là một chiêu rất độc.
Lông mày Bùi Danh Chính nhíu chặt lại, thấp giọng nói: “Đến cục cảnh sát trước, hỏi thăm đại đội trưởng.”
Bây giờ còn chưa biết đối phương là định hai bạn, Bùi Danh Chính chắc chắn không để hắn ta mang người đi mà không quan tâm.
Bùi Danh Chính đi cùng Trương Phó Đến đồn công an trung tâm, sau khi đến nơi và nói rõ mục đích đến đây, lập tức có người đưa bọn họ vào phòng đàm phán.
Trong phòng đàm phán không huyên náo ồn ào như ngoài đại sảnh, ở đây yên tĩnh hơn rất nhiều, rất nhanh liền có người mang trà nước đến cho bọn họ.
Không quá năm phút sau, cửa phòng lại bị đẩy ra một lần nữa, một người đàn ông có vóc người cường tráng với làn da ngăm đen đi đến, vừa nhìn thấy Bùi Danh Chính lập tức mỉm cười bước lên: “Cậu Bùi, ngưỡng mộ đã lâu.”
Bùi Danh Chính đương nhiên không sẵn lòng nói nhảm nhiều câu với hắn ta, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Đội trưởng Tần, không có sự đồng ý của tôi mà lại dẫn người đi, có phải hơi quá đáng rồi không?”
Đội trưởng Tần giơ tay, cười nói: “Đây cũng không phải là ý của tôi, là do cấp trên ra lệnh, tôi cũng chỉ là làm theo mệnh lệnh mà thôi, cậu nói như vậy, tôi thật sự rất oan uổng.”
Bùi Danh Chính từng bước ép sát: “Cấp trên? Không biết vị cấp trên trong miệng đội trưởng Tần chính là vị kia?”
Đội trưởng Tần khoát tay áo: “Chỉ sợ chuyện này không thể nói cho cậu Bùi được, có điều cậu Bùi cứ yên tâm, những người kia gây loạn trật tự xã hội, chúng tôi sẽ tận lực điều tra.”
Bùi Danh Chính nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Vậy đội trưởng Tần có thể nói chút không, hiện tại có tiến triển gì chưa?”
Đội trưởng Tần cười cười, khách khí nói: “Trước mắt vẫn còn đang thẩm vấn ở bên trong, nếu có tiến triển gì thì chúng tôi sẽ kịp thời thông báo với cậu Bùi.”
Một giọt nước cũng không lọt, thật sự rất cao minh.
Bùi Danh Chính nhìn chằm chằm vào đội trưởng Tần một chút, trong lòng chắc cũng đã biết rõ, hắn ta cũng chỉ là một người truyền lời, về phần ai là người ra chỉ thị, hiện tại vẫn chưa rõ ràng lắm.
Có điều, những tên gây rối kia ngoài mặt thì tiến vào phòng giam, thật ra đối với bọn hắn mà nói, đây là một loại che chở.
Bùi Danh Chính hiểu rõ cho dù có bàn tiếp cũng không có kết quả gì, dứt khoát dẫn Trương Phó đi khỏi.
Vừa bước ra khỏi cục cảnh sát, Trương Phó nhịn không được mà mở miệng hỏi: “Chủ tịch Bùi, cứ bỏ qua như vậy sao?”
“Bỏ qua?” Ánh mắt Bùi Danh Chính chìm xuống mấy phần: “Sao có thể chứ.”
Không nói đến những người kia là nhận được chỉ thị của ai mà đến gây rối, về phần chuyện Đường Nhật Khanh bị đả thương, anh nhất định phải truy cứu tới cùng.
Suy nghĩ một lát, Bùi Danh Chính nhìn về phía Trương Phó, mở miệng nói: “Trước cứ điều tra thân phận và bối cảnh của đám người kia cho rõ ràng, nhất là người ra tay với Đường Nhật Khanh.”
Những chuyện khác anh có thể từ từ xử lý, nhưng chuyện này thì không được!
Bình luận facebook