Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-229
Chương 229: Tiền Tôi Thấy Cô Ấy Trả
CHƯƠNG 229: TIỀN TÔI THẤY CÔ ẤY TRẢ
Rời khỏi nhà cũ, Bùi Danh Chính lên xe, lập tức gọi một cuộc điện thoại: “Chuyện Email điều tra như thế nào rồi?”
“Đối phương ra tay rất sạch sẽ, cũng không có camera giám sát, không cách nào điều tra thân phận được, nhưng có thể giải trừ hiềm nghi với Đường Nhật Khanh.”
Bùi Danh Chính nghe thế, vội vàng hỏi: “Sao lại nói như thế?”
“Thời gian gửi Email, Đường Nhật Khanh không hề có ở trong văn phòng, căn cứ theo camera giám sát ở cửa lớn, cô ấy lúc đó đang gặp mặt với Tiểu Nhạc Phi, mà Email lại không lúc cô ấy không có ở đó được gửi từ máy tính của cô ấy đi.”
Ánh mắt của Bùi Danh Chính tối đi vài phần, lạnh lùng hỏi: “Cũng chính là nói, có lẽ là Tiêu Nhạc Phi và nội gián làm, cố ý dẫn Đường Nhật Khanh ra ngoài rồi cho giám điệp tranh thủ thời gian hành động.”
“Đúng.”
Bùi Danh Chính đã sáng tỏ, một lúc sau, anh trầm thấp ra lệnh: “Tiếp tục điều tra, bất cứ manh mối nào cũng không được bỏ qua.”
“Vâng.”
Bùi Danh Chính hít thở sâu, do dự giây lát rồi lại hỏi: “Triệu Phiên đến chưa?”
“Một tiếng trước đã đến Singapore.”
“Tốt, nhắc cậu ta âm thầm bảo vệ Đường Nhật Khanh, có thể không lộ thân phận thì đừng để lộ.”
“Rõ.”
Cúp máy, Bùi Danh Chính trong lòng rất rối, xem ra lần này thật sự là anh hiểu lầm cô rồi, đợi xong việc ở đây, anh nhất định sẽ bay sang Singapore gặp cô.
Sáng sớm ngày hôm sau, trong quán cà phê ở cao ốc Tinh Quang, Bùi Danh Chính ngồi đối diện với Tiêu Nhạc Phi.
“Thật sự hiếm thấy, tổng giám đốc Bùi vậy mà chủ động mời tôi uống cà phê!” Tiêu Nhạc Phi cười ha ha hai tiếng, nghe thì giống như đang nịnh nọt, nhưng đáy mắt lại mang ý mỉa mai.
“Chơi vui không?” Bùi Danh Chính ngước lên nhìn anh ta, ngữ khí lạnh lẽo.
“Chơi vui cái gì?’ Tiêu Nhạc Phi cố ý giả ngốc, cười càng rạng rỡ: “Tổng giám đốc Bùi không phải đã phát hiện ra trò gì vui chứ? Không bằng dẫn tôi đi cùng?”
Bùi Danh Chính không muốn nghe anh ta phí lời, trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Gián điệp cài vào để ăn cắp bản kế hoạch đấu thầu, còn giá họa lên người Đường Nhật Khanh, Tiêu Nhạc Phi, anh tưởng rằng tôi không tra ra được sao?”
Nghe thế, nụ cười trên mặt của Tiêu Nhạc Phi cuối cùng cũng tắt, không gấp không chậm cầm ly cà phê lên uống một ngụm: “Cà phê ở đây không tồi.”
Bùi Danh Chính để ly cà phê trong tay xuống, “cạch” một tiếng chói tai: “Không nên được đằng chân lân đằng đầu.”
“Tổng giám đốc Bùi, không thể nói như vậy được, anh còn nhứ không, lúc đầu anh đã nói, căn bản không coi tôi làm đối thủ, thế nhưng bây giờ, tập đoàn nhà họ Tiêu và tập đoàn nhà họ Bùi đứng chúng sân khấu, không phải chúng tôi đã trúng thầu đó sao?” Tiêu Nhạc Phi để cái ly xuống, mặc dù là cười nhưng ánh mắt cũng rất lạnh lùng: “Phong thủy luân chuyển, có một vài lời, không thể quá tự mãn.”
Bùi Danh Chính cười lạnh: “Dùng loại thủ đoạn này, anh cảm thấy anh có thể thắng được mấy lần?”
Anh đột nhiên đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Tiêu Nhạc Phi: “Tôi nhắc nhở anh, người bên cạnh tôi, anh tốt nhất đừng nên đụng vào.”
Dứt lời, anh trực tiếp rời đi.
Tiêu Nhạc Phi không chút để tâm, nhìn bóng dáng của Bùi Danh Chính dần biến mất, anh mím chặt môi.
Anh ta ngược lại muốn xem thử, anh ta và Bùi Danh Chính rốt cuộc ai có thể đi xa hơn.
Mười mấy phút sau, Hồ Nguyệt Như từ một bên khác đi đến, trực tiếp ngồi đối diện với Tiểu Nhạc Phi.
Cô có chút lo lắng hỏi: “Các anh đã nói cái gì? Đàn anh của tôi không phải đã hoài nghi tôi rồi chứ?”
Tiêu Nhạc Phi nhướn mày cười nói: “Không có, anh ta chưa tra ra cho nên mới đến đây phô trương thanh thế với tôi thôi.”
Hồ Nguyệt Như nghe thế lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm, biểu tình của cô ta đều thu hết vào trong mắt anh ta: “Sao thế? Căng thẳng như vậy sao? Sợ hãi bị anh ta phát hiện rồi đuổi cô đi?”
Hồ Nguyệt Như cắn cắn mội, không có nói gì.
Sau khi cô ta tốt nghiệp thì luôn làm việc ở tập đoàn nhà họ Tiêu, đi theo bên cạnh Bùi Danh Chính, nhiều năm như vậy chưa từng nghĩ sẽ đổi việc khác, một trong những nguyên nhân khiến cô ta ở lại tập đoàn nhà họ Bùi là muốn giành lấy trái tim của Bùi Danh Chính...
Cô ta có ý với Bùi Danh Chính cho nên nguyện ý dùng phương thức này ở bên cạnh anh, hy vọng có một ngày anh có thể nhìn thấy trái tim của cô, thế nhưng không ngờ, Đường Nhật Khanh lại xuất hiện cho nên sự tình mới rắc rối như ngày hôm nay!
Lần này hợp tác với Tiêu Nhạc Phi, mặc dù thật sự khiến Đường Nhật Khanh chịu trừng phạt nhưng cô ta không có vui mừng gì nhiều, cô ta lo sợ Bùi Danh Chính điều tra ra gián điệp là ai khiến tâm tình của cô ta cứ thấp thỏm không yên.
Tiêu Nhạc Phi nhìn Hồ Nguyệt Như, cười nói: “Đừng sợ, cùng lắm đến lúc đó đến làm cho tập đoàn nhà họ Tiêu chúng tôi!”
Dứt lời, anh ta trực tiếp đứng dậy, hất cằm với Hồ Nguyệt Như: “Đi thôi.”
Hồ Nguyệt Nhu lưỡng lự hỏi: “Đi đâu?”
Tiêu Nhạc Phi nhướn mày nhìn cô ta nói: “Đi thực hiện lời hứa.”
Nửa tiếng sau, bọn họ đến đường Trùng Dương khu Bắc An.
Hồ Nguyệt Như có chút không hiểu, không ngờ anh ta lại dẫn cô ta đến đây, cô ta vừa định lên tiếng thì Tiêu Nhạc Phi đã nói trước: “Gọi điện thoại đi, gọi mấy chủ nợ đó đến đây.”
“Hả?”
Tiêu Nhạc Phi nháy mắt: “Tôi đã đồng ý với cô, sẽ giúp tôi trả tiền, chắc chắn sẽ không lừa cô!”
Hồ Nguyệt Như chưa kịp lên tiếng, điện thoại bị Tiêu Nhạc Phi cầm lấy.
“Con nhóc thối tha! Tiền chuẩn bị đủ chưa?”
Điện thoại còn chưa để ở bên tau thì có một giọng nói ở đầu bên kia truyền đến, mặc dù không bật loa, thế nhưng giọng nói hung thần của đối phương vẫn truyền đến.
“Gọi ai là con nhóc thối tha?” Tiêu Nhạc Phi lạnh giọng hỏi ngược lại.
Đối phương hơi sững lại, một lát sau lại nói: “Yo! Anh hùng cứu mỹ nhân sao! Mẹ mày, mày là ai!”
Tiêu Nhạc Phi khi thế không giảm đi: “Mồm miệng sạch sẽ chút cho tôi, muốn lấy được tiền, trong vòng nửa tiếng nữa đến trước cửa nhà Hồ Nguyệt Như.”
Đối phương lại ngây ra, cũng không ngờ người này nói chuyện lại cứng rắn như vậy, nghĩ đến tiền, ngay lập tức thay đổi ngữ khí: “Được... được, chúng tôi bây giờ đến.”
Tiêu Nhạc Phi trực tiếp tắt máy.
Hồ Nguyệt Như ở bên cạnh bị dọa cho phát ngốc, cô ta trước nay chưa từng nghĩ sẽ có một ngày này...
Dù sao trong ấn tượng của cô ta, trước nay chưa từng được ai giúp đỡ như vậy.
Không đến nửa tiếng thì có một chiếc ô tô màu đen phi tới, trực tiếp dừng trước xe của Tiêu Nhạc Phi.
Mấy người đàn ông vóc dáng cao lớn, mặt mày hung dữ xuống xe, khi nhìn thấy xe của Tiêu Nhạc Phi thì liền huýt sáo.
“Siêu xe nha! Xem ra cô ta kiếm được một khoản lớn rồi!”
Một người đàn ông có chút kích động quay người lại nói với người đằng sau, thế nhưng lúc này, cửa xe bị đẩy ra, Tiêu Nhạc Phi xuống xe, nhìn chằm chằm bọn họ, trầm giọng nói: “Nói đi, bao nhiêu tiền.”
Ba người đàn ông nhìn Tiêu Nhạc Phi, lại nhìn Hồ Nguyệt Như trong xe, cười nham nhở, mở miệng hỏi: “Bạn trai sao?”
“Không muốn tiền thì thôi đi.” Tiêu Nhạc Phi thâm trầm nói, xoay người định lên xe.
Một người đàn ông đưa tay ra ngăn cản, cười nói: “Đừng đừng đừng, đùa chút thôi mà người anh em, mấy anh đây chỉ là tò mò chút thôi! Lão Hồ mất đi hai mẹ con họ đều chạy mất, nợ của nhà họ Hồ đã được mấy năm rồi, hiện nay đột nhiên muốn trả hết nên chúng tôi thấy lạ thôi!”
Người đàn ông đó giọng nói không nhỏ, Hồ Nguyệt Như ngồi trong xe cũng có thể nghe rõ ràng, cô ta cau mày, hai tay siết chặt lại.
Tiêu Nhạc Phi ánh mắt tối đi vài phần, nửa giây sau, anh ta nhìn người đàn ông đó, lạnh giọng nói: “Hỏi lại một lần cuối cùng, nợ anh bao nhiêu tiền?”
“Cả gốc lẫn lãi, tổng cộng 700 triệu.”
Tiêu Nhạc Phi rút ra tờ chi tiếu, viết lên một con số rồi trực tiếp đưa cho bọn họ, lạnh lùng nói: “Tiền tôi thay cô ấy trả, từ nay về sau không được phải tìm cô ấy gây phiền phức nữa!”
CHƯƠNG 229: TIỀN TÔI THẤY CÔ ẤY TRẢ
Rời khỏi nhà cũ, Bùi Danh Chính lên xe, lập tức gọi một cuộc điện thoại: “Chuyện Email điều tra như thế nào rồi?”
“Đối phương ra tay rất sạch sẽ, cũng không có camera giám sát, không cách nào điều tra thân phận được, nhưng có thể giải trừ hiềm nghi với Đường Nhật Khanh.”
Bùi Danh Chính nghe thế, vội vàng hỏi: “Sao lại nói như thế?”
“Thời gian gửi Email, Đường Nhật Khanh không hề có ở trong văn phòng, căn cứ theo camera giám sát ở cửa lớn, cô ấy lúc đó đang gặp mặt với Tiểu Nhạc Phi, mà Email lại không lúc cô ấy không có ở đó được gửi từ máy tính của cô ấy đi.”
Ánh mắt của Bùi Danh Chính tối đi vài phần, lạnh lùng hỏi: “Cũng chính là nói, có lẽ là Tiêu Nhạc Phi và nội gián làm, cố ý dẫn Đường Nhật Khanh ra ngoài rồi cho giám điệp tranh thủ thời gian hành động.”
“Đúng.”
Bùi Danh Chính đã sáng tỏ, một lúc sau, anh trầm thấp ra lệnh: “Tiếp tục điều tra, bất cứ manh mối nào cũng không được bỏ qua.”
“Vâng.”
Bùi Danh Chính hít thở sâu, do dự giây lát rồi lại hỏi: “Triệu Phiên đến chưa?”
“Một tiếng trước đã đến Singapore.”
“Tốt, nhắc cậu ta âm thầm bảo vệ Đường Nhật Khanh, có thể không lộ thân phận thì đừng để lộ.”
“Rõ.”
Cúp máy, Bùi Danh Chính trong lòng rất rối, xem ra lần này thật sự là anh hiểu lầm cô rồi, đợi xong việc ở đây, anh nhất định sẽ bay sang Singapore gặp cô.
Sáng sớm ngày hôm sau, trong quán cà phê ở cao ốc Tinh Quang, Bùi Danh Chính ngồi đối diện với Tiêu Nhạc Phi.
“Thật sự hiếm thấy, tổng giám đốc Bùi vậy mà chủ động mời tôi uống cà phê!” Tiêu Nhạc Phi cười ha ha hai tiếng, nghe thì giống như đang nịnh nọt, nhưng đáy mắt lại mang ý mỉa mai.
“Chơi vui không?” Bùi Danh Chính ngước lên nhìn anh ta, ngữ khí lạnh lẽo.
“Chơi vui cái gì?’ Tiêu Nhạc Phi cố ý giả ngốc, cười càng rạng rỡ: “Tổng giám đốc Bùi không phải đã phát hiện ra trò gì vui chứ? Không bằng dẫn tôi đi cùng?”
Bùi Danh Chính không muốn nghe anh ta phí lời, trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Gián điệp cài vào để ăn cắp bản kế hoạch đấu thầu, còn giá họa lên người Đường Nhật Khanh, Tiêu Nhạc Phi, anh tưởng rằng tôi không tra ra được sao?”
Nghe thế, nụ cười trên mặt của Tiêu Nhạc Phi cuối cùng cũng tắt, không gấp không chậm cầm ly cà phê lên uống một ngụm: “Cà phê ở đây không tồi.”
Bùi Danh Chính để ly cà phê trong tay xuống, “cạch” một tiếng chói tai: “Không nên được đằng chân lân đằng đầu.”
“Tổng giám đốc Bùi, không thể nói như vậy được, anh còn nhứ không, lúc đầu anh đã nói, căn bản không coi tôi làm đối thủ, thế nhưng bây giờ, tập đoàn nhà họ Tiêu và tập đoàn nhà họ Bùi đứng chúng sân khấu, không phải chúng tôi đã trúng thầu đó sao?” Tiêu Nhạc Phi để cái ly xuống, mặc dù là cười nhưng ánh mắt cũng rất lạnh lùng: “Phong thủy luân chuyển, có một vài lời, không thể quá tự mãn.”
Bùi Danh Chính cười lạnh: “Dùng loại thủ đoạn này, anh cảm thấy anh có thể thắng được mấy lần?”
Anh đột nhiên đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Tiêu Nhạc Phi: “Tôi nhắc nhở anh, người bên cạnh tôi, anh tốt nhất đừng nên đụng vào.”
Dứt lời, anh trực tiếp rời đi.
Tiêu Nhạc Phi không chút để tâm, nhìn bóng dáng của Bùi Danh Chính dần biến mất, anh mím chặt môi.
Anh ta ngược lại muốn xem thử, anh ta và Bùi Danh Chính rốt cuộc ai có thể đi xa hơn.
Mười mấy phút sau, Hồ Nguyệt Như từ một bên khác đi đến, trực tiếp ngồi đối diện với Tiểu Nhạc Phi.
Cô có chút lo lắng hỏi: “Các anh đã nói cái gì? Đàn anh của tôi không phải đã hoài nghi tôi rồi chứ?”
Tiêu Nhạc Phi nhướn mày cười nói: “Không có, anh ta chưa tra ra cho nên mới đến đây phô trương thanh thế với tôi thôi.”
Hồ Nguyệt Như nghe thế lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm, biểu tình của cô ta đều thu hết vào trong mắt anh ta: “Sao thế? Căng thẳng như vậy sao? Sợ hãi bị anh ta phát hiện rồi đuổi cô đi?”
Hồ Nguyệt Như cắn cắn mội, không có nói gì.
Sau khi cô ta tốt nghiệp thì luôn làm việc ở tập đoàn nhà họ Tiêu, đi theo bên cạnh Bùi Danh Chính, nhiều năm như vậy chưa từng nghĩ sẽ đổi việc khác, một trong những nguyên nhân khiến cô ta ở lại tập đoàn nhà họ Bùi là muốn giành lấy trái tim của Bùi Danh Chính...
Cô ta có ý với Bùi Danh Chính cho nên nguyện ý dùng phương thức này ở bên cạnh anh, hy vọng có một ngày anh có thể nhìn thấy trái tim của cô, thế nhưng không ngờ, Đường Nhật Khanh lại xuất hiện cho nên sự tình mới rắc rối như ngày hôm nay!
Lần này hợp tác với Tiêu Nhạc Phi, mặc dù thật sự khiến Đường Nhật Khanh chịu trừng phạt nhưng cô ta không có vui mừng gì nhiều, cô ta lo sợ Bùi Danh Chính điều tra ra gián điệp là ai khiến tâm tình của cô ta cứ thấp thỏm không yên.
Tiêu Nhạc Phi nhìn Hồ Nguyệt Như, cười nói: “Đừng sợ, cùng lắm đến lúc đó đến làm cho tập đoàn nhà họ Tiêu chúng tôi!”
Dứt lời, anh ta trực tiếp đứng dậy, hất cằm với Hồ Nguyệt Như: “Đi thôi.”
Hồ Nguyệt Nhu lưỡng lự hỏi: “Đi đâu?”
Tiêu Nhạc Phi nhướn mày nhìn cô ta nói: “Đi thực hiện lời hứa.”
Nửa tiếng sau, bọn họ đến đường Trùng Dương khu Bắc An.
Hồ Nguyệt Như có chút không hiểu, không ngờ anh ta lại dẫn cô ta đến đây, cô ta vừa định lên tiếng thì Tiêu Nhạc Phi đã nói trước: “Gọi điện thoại đi, gọi mấy chủ nợ đó đến đây.”
“Hả?”
Tiêu Nhạc Phi nháy mắt: “Tôi đã đồng ý với cô, sẽ giúp tôi trả tiền, chắc chắn sẽ không lừa cô!”
Hồ Nguyệt Như chưa kịp lên tiếng, điện thoại bị Tiêu Nhạc Phi cầm lấy.
“Con nhóc thối tha! Tiền chuẩn bị đủ chưa?”
Điện thoại còn chưa để ở bên tau thì có một giọng nói ở đầu bên kia truyền đến, mặc dù không bật loa, thế nhưng giọng nói hung thần của đối phương vẫn truyền đến.
“Gọi ai là con nhóc thối tha?” Tiêu Nhạc Phi lạnh giọng hỏi ngược lại.
Đối phương hơi sững lại, một lát sau lại nói: “Yo! Anh hùng cứu mỹ nhân sao! Mẹ mày, mày là ai!”
Tiêu Nhạc Phi khi thế không giảm đi: “Mồm miệng sạch sẽ chút cho tôi, muốn lấy được tiền, trong vòng nửa tiếng nữa đến trước cửa nhà Hồ Nguyệt Như.”
Đối phương lại ngây ra, cũng không ngờ người này nói chuyện lại cứng rắn như vậy, nghĩ đến tiền, ngay lập tức thay đổi ngữ khí: “Được... được, chúng tôi bây giờ đến.”
Tiêu Nhạc Phi trực tiếp tắt máy.
Hồ Nguyệt Như ở bên cạnh bị dọa cho phát ngốc, cô ta trước nay chưa từng nghĩ sẽ có một ngày này...
Dù sao trong ấn tượng của cô ta, trước nay chưa từng được ai giúp đỡ như vậy.
Không đến nửa tiếng thì có một chiếc ô tô màu đen phi tới, trực tiếp dừng trước xe của Tiêu Nhạc Phi.
Mấy người đàn ông vóc dáng cao lớn, mặt mày hung dữ xuống xe, khi nhìn thấy xe của Tiêu Nhạc Phi thì liền huýt sáo.
“Siêu xe nha! Xem ra cô ta kiếm được một khoản lớn rồi!”
Một người đàn ông có chút kích động quay người lại nói với người đằng sau, thế nhưng lúc này, cửa xe bị đẩy ra, Tiêu Nhạc Phi xuống xe, nhìn chằm chằm bọn họ, trầm giọng nói: “Nói đi, bao nhiêu tiền.”
Ba người đàn ông nhìn Tiêu Nhạc Phi, lại nhìn Hồ Nguyệt Như trong xe, cười nham nhở, mở miệng hỏi: “Bạn trai sao?”
“Không muốn tiền thì thôi đi.” Tiêu Nhạc Phi thâm trầm nói, xoay người định lên xe.
Một người đàn ông đưa tay ra ngăn cản, cười nói: “Đừng đừng đừng, đùa chút thôi mà người anh em, mấy anh đây chỉ là tò mò chút thôi! Lão Hồ mất đi hai mẹ con họ đều chạy mất, nợ của nhà họ Hồ đã được mấy năm rồi, hiện nay đột nhiên muốn trả hết nên chúng tôi thấy lạ thôi!”
Người đàn ông đó giọng nói không nhỏ, Hồ Nguyệt Như ngồi trong xe cũng có thể nghe rõ ràng, cô ta cau mày, hai tay siết chặt lại.
Tiêu Nhạc Phi ánh mắt tối đi vài phần, nửa giây sau, anh ta nhìn người đàn ông đó, lạnh giọng nói: “Hỏi lại một lần cuối cùng, nợ anh bao nhiêu tiền?”
“Cả gốc lẫn lãi, tổng cộng 700 triệu.”
Tiêu Nhạc Phi rút ra tờ chi tiếu, viết lên một con số rồi trực tiếp đưa cho bọn họ, lạnh lùng nói: “Tiền tôi thay cô ấy trả, từ nay về sau không được phải tìm cô ấy gây phiền phức nữa!”
Bình luận facebook