Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-239
Chương 239: Bị Tình Nghi Cố Ý Gây Tổn Thương
CHƯƠNG 239: BỊ TÌNH NGHI CỐ Ý GÂY TỔN THƯƠNG
Thời gian giống như dừng lại trong chớp mắt, Đường Nhật Khanh bị một cái tát này khiến gương mặt nghiêng qua một bên, dừng lại mấy giây sau, cảm giác nóng bỏng thiêu đốt trong nháy mắt ập đến, liên đới sang cả một bên tai đều phát ra tiếng ong ong.
"Tiện nhân!" Đàm Bân giận không kiềm chế được: "Sao cô có thể độc ác như vậy!"
"Cô cho rằng cô bò được lên trên giường của Bùi Danh Chính thì sao! Cho thể diện mà không cần! Hết lần này tới lần khác trêu chọc đến Thiến Thiến nhà tôi! Tôi cho cô biết, chuyện hôm nay nhà họ Đàm và nhà họ Phùng chúng tôi tuyệt đối sẽ không để yên cho cô!"
Các loại lời nói khó nghe uy hiếp thống mạ một mạch chui vào tai Đường Nhật Khanh, cô cố nén cảm giác nóng bỏng ở một nửa bên mặt, đem nước mắt sắp chảy ra một lần nữa nén trở về.
"Tiện nhân!" Đàm Bân hùng hùng hổ hổ, lấy điện thoại di động ra gọi một loạt dãy số.
Hồ Nguyệt Như đứng ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt nhìn Đường Nhật Khanh bị đánh một bàn tay như thế, khóe môi âm thầm ngoắc ngoắc, đè xuống khoái cảm trong lòng.
Đường Nhật Khanh lấy điện thoại di động ra tìm số điện thoại của Bùi Danh Chính, do dự một giây cuối cùng ấn xuống phím gọi.
Đúng lúc này bên cạnh đột nhiên vươn ra một bàn tay đem điện thoại trong tay Đường Nhật Khanh giật đi: "Còn muốn gọi người tới sao! Tôi cho Đường Nhật Khanh cô biết! Hôm nay không đợi kết quả phẫu thuật ra sao thì cô đừng hòng muốn đi đâu!" Sắc mặt Đàm Bân hung ác nói.
"Tôi không có ý định đi, nhưng ông không có quyền lấy điện thoại di động của tôi!" Đường Nhật Khanh hít một hơi thật dài, vươn tay muốn lấy di động trở về.
Đàm Bân nghe vậy hung hăng cầm điện thoại trong tay ném xuống đất.
"Bộp" một tiếng, màn hình bị ném đến vỡ nát.
Đường Nhật Khanh nhíu chặt lông mày xoay người nhặt lên thế nhưng sau khi khởi động máy màn hình lại hoàn toàn đen thui, nát đến mức không còn nhìn ra hình dạng. . .
Cô nắm chặt nắm đấm đè ép lại sự tức giận trong lòng, quả thực là không chỗ phát tiết.
Xem ra, bây giờ cô chỉ có thể chờ đợi kết quả cấp cứu mà thôi.
Nhưng ai biết, còn chưa đến hai mươi phút, đột nhiên có hai người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát xuất hiện, trực tiếp đi tới chỗ Đàm Bân.
Bọn họ nói chuyện với nhau vài câu sau đó Đàm Bân liền xoay người chỉ về phía Đường Nhật Khanh.
Đường Nhật Khanh trong lòng cả kinh, nhìn hai nhân viên cảnh sát cất bước đi về phía cô lập tức nói không ra lời.
"Cô là Đường Nhật Khanh?"
Đường Nhật Khanh thật thà gật đầu.
Một nhân viên cảnh sát trong đó móc thẻ cảnh sát nhân dân từ trong túi áo ra giơ lên trước mặt Đường Nhật Khanh nói: "Cô có dính líu tới vụ việc cố ý tổn thương người khác, mời đi theo chúng tôi một chuyến."
Đường Nhật Khanh vô thức phủ nhận: "Tôi không có. . ."
Từ lúc bắt đầu cô đều không có bất kỳ suy nghĩ gì muốn thương tổn Phùng Thiến, không hiểu gì đã bị Đàm Bân đánh một bàn tay, bây giờ ông ta lại còn gọi tới cảnh sát đến bắt cô!
"Mời đi theo chúng tôi một chuyến, có chuyện gì đến cục cảnh sát chúng tôi có thể chậm rãi điều tra."
Nhân viên cảnh sát nói xong không nói gì thêm liền muốn mang Đường Nhật Khanh đi.
Đàm Bân lập tức ra hiệu cho nhân viên cảnh sát chỉ chỉ Hồ Nguyệt Như và tiểu Lưu: "Hai người bọn họ đều là nhân chứng!"
Dường như Hồ Nguyệt Như đã sớm chuẩn bị kỹ càng nên cũng không hề kinh ngạc, cô ta cất bước đi ra phía trước biểu thị nguyện ý đi cùng bọn họ một chuyến.
Đường Nhật Khanh vội vàng mở miệng cãi lại: "Tôi thật sự không có thương tổn Phùng Thiến! Cô ta không có nhịp tim tôi là đang ép tim cho cô ấy!"
Nếu như hôm nay cô thật sự bị đưa đến cục cảnh sát cho dù sau đó có điều tra rõ ràng mọi chuyện rồi thả cô ra thì sau này chắc chắn cũng sẽ có người bắt lấy chuyện này mà chén ép cô! Cô quá rõ ràng làm như vậy sẽ có ảnh hưởng lớn như thế nào!
Nhân viên cảnh sát kiên định lạnh lùng nói: "Xin lỗi cô, hôm nay cô nhất định phải đi theo chúng tôi một chuyến!"
Một nhân viên cảnh sát vươn tay ra giữ chặt một tay Đường Nhật Khanh định chế trụ đầu vai đẩy cô đi lên phía trước.
"Các anh thả tôi ra!" Đường Nhật Khanh giãy dụa nhưng lại hoàn toàn không được, ngược lại bị bọn họ giữ càng chặt.
"Buông tay! Tôi xem các người ai dám động đến cô ấy!"
Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến một tiếng quát lớn hữu lực, người bên này đều dừng động tác lại.
Đường Nhật Khanh giương mắt nhìn lại theo tiếng quát liền nhìn thấy cách đó không xa một người vừa quen thuộc vừa xa lạ đi về phía cô.
Lại là. . . Ông cụ Bùi!
Phía sau ông ta đi theo mấy người đàn ông tuổi trẻ cao lớn, khí thế rào rạt hướng bên này đi tới.
Đàm Bân cũng cả kinh, vội vàng nói: "Đại ca! Sao anh lại tới đây!"
Ông cụ Bùi dường như không thèm chịu nể mặt mũi, hừ lạnh nói: "Cậu nói xem sao tôi lại tới đây!"
Ông ta lạnh lùng quét mắt nhìn Đàm Bân một cái, bước nhanh đi về phía Đường Nhật Khanh bên này, lạnh giọng ra lệnh cho nhân viên cảnh sát bên cạnh: "Đều buông tay ra cho tôi!"
Hai nhân viên cảnh sát kia nhìn thấy tình hình như thế này dường như cũng có chỗ kiêng kị, do dự một lát lúc này mới chậm rãi buông lỏng tay.
"Tới đây." Ông cụ Bùi nhìn về phía Đường Nhật Khanh, giọng nói ôn hòa mấy phần.
Đường Nhật Khanh do dự một giây liền vội vàng đi đến phía sau ông ta.
Ông cụ Bùi thấy thế, quay đầu nhìn Đàm Bân bên cạnh một chút, lạnh giọng hỏi: "Cậu nói xem cậu có lý do gì mà bắt người? Cô ấy giết người hay là phóng hỏa rồi?"
Đàm Bân nén lại sự tức giận trong lòng, mở miệng giải thích: "Cô ta tổn thương cháu gái của tôi! Hai người đồng nghiệp này ở cùng công ty của cô ta đều chứng kiến! Bây giờ cháu gái tôi còn đang ở trong phòng cấp cứu làm phẫu thuật, anh nói tôi không bắt cô ta thì bắt ai!"
"Mọi chuyện đều coi trọng chứng cứ, ai biết người đồng nghiệp này nhìn thấy là thật hay giả, có phải nói bậy hay không? Tối thiểu cũng phải đợi đến khi cháu gái cậu thật sự có chuyện ngoài ý muốn thì hãy bắt người! Chờ cháu gái cậu cấp cứu xong có chuyện gì trực tiếp hỏi, người ngoài sao có thể biết rõ bằng người trong cuộc được hiểu chưa!"
Ông cụ Bùi nói mấy câu lập tức khiến cho Đàm Bân không thể nói được câu gì, ông ta nhíu chặt lông mày nghĩ nghĩ, nhìn thái độ kiên quyết, dáng vẻ muốn bao che cho con kia của ông cụ Bùi, lúc này ông ta mới hướng về phía hai nhân viên cảnh sát kia khoát tay: "Xin lỗi hai đồng chí cảnh sát, để các anh phải phí công một chuyến rồi."
Sắc mặt hai nhân viên cảnh sát cũng không tốt lắm, dường như cũng không nguyện ý tham dự vào tranh chấp này, nghe Đàm Bân nói như vậy liền lập tức cất bước rời đi.
Nhân viên cảnh sát rời đi rồi, bên ngoài phòng cấp cứu lập tức an tĩnh hơn rất nhiều, ông cụ Bùi quay người nhìn Đường Nhật Khanh một chút, mở miệng hỏi: "Tiểu Đường, cháu có sao không?"
"Không sao ạ." Đường Nhật Khanh lắc đầu, không hiểu sao mũi lại có chút chua.
Cô cũng không nghĩ tới khi xảy ra chuyện người chạy tới cứu cô lại là ông cụ Bùi.
Dường như là nhìn ra Đường Nhật Khanh muốn hỏi cái gì, ông cụ Bùi nhẹ giọng nhắc nhở: "Danh Chính đang trên đường tới đây chắc cũng sắp đến nơi rồi, chiều nay nó đi Lâm Thành, sau khi nhận được tin tức từ công ty sợ không kịp tới đây nên gọi điện thoại bảo tôi tới trước."
Nghe vậy, lúc này Đường Nhật Khanh mới chợt hiểu ra.
Cô cắn cắn môi dưới gật đầu, cuối cùng là trầm mặc không nói gì.
Cũng không lâu lắm, rốt cục phía hành lang truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập, Đường Nhật Khanh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Bùi Danh Chính đang đi tới, bỗng nhiên mũi chua chua, ủy khuất cùng khổ sở vốn đang bị đè nén trong khoảnh khắc đó bộc phát hết ra.
Bùi Danh Chính bước nhanh về phía trước, đáy mắt mang theo lãnh ý lạnh lùng đảo qua Đàm Bân cùng bọn Hồ Nguyệt Như sau đó lập tức bước nhanh đi tới chỗ Đường Nhật Khanh.
Lúc nhìn thấy trên mặt cô có một vết tích sưng đỏ rõ ràng, ánh mắt của anh đột nhiên hung ác nham hiểm hơn mấy phần, vươn tay nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên, nhíu mày hỏi: "Ai đánh?"
Nước mắt Đường Nhật Khanh không bị khống chế liền tuôn ra bên ngoài, cô cắn cắn môi dưới, không nói gì.
Bùi Danh Chính ngước mắt, quét một vòng mấy người đang ở đây, lên tiếng hỏi thăm: "Ai đánh?"
Tất cả mọi người đều bị giật mình, lúc cảm nhận được quanh người Bùi Danh Chính đang tỏa ra khí lạnh lại càng không ai dám nói tiếp.
Dừng một chút, Đàm Bân trầm giọng mở miệng: "Tôi đánh."
Nghe thấy thế, lông mày Bùi Danh Chính nhíu chặt lại, ánh mắt lại lạnh thêm mấy phần, anh bỗng nhiên quay người cất bước đi đến trước mặt Đàm Bân.
Mắt thấy chuyện phát triển không đúng, ông cụ Bùi rốt cục mở miệng: "Danh Chính!"
Nhưng ai ngờ được Bùi Danh Chính lại ngoảnh mặt làm ngơ, ngược lại tăng nhanh bước chân, anh vươn tay nắm chặt cổ áo Đàm Bân, trầm giọng hỏi: "Ai cho phép ông động đến cô ấy!"
CHƯƠNG 239: BỊ TÌNH NGHI CỐ Ý GÂY TỔN THƯƠNG
Thời gian giống như dừng lại trong chớp mắt, Đường Nhật Khanh bị một cái tát này khiến gương mặt nghiêng qua một bên, dừng lại mấy giây sau, cảm giác nóng bỏng thiêu đốt trong nháy mắt ập đến, liên đới sang cả một bên tai đều phát ra tiếng ong ong.
"Tiện nhân!" Đàm Bân giận không kiềm chế được: "Sao cô có thể độc ác như vậy!"
"Cô cho rằng cô bò được lên trên giường của Bùi Danh Chính thì sao! Cho thể diện mà không cần! Hết lần này tới lần khác trêu chọc đến Thiến Thiến nhà tôi! Tôi cho cô biết, chuyện hôm nay nhà họ Đàm và nhà họ Phùng chúng tôi tuyệt đối sẽ không để yên cho cô!"
Các loại lời nói khó nghe uy hiếp thống mạ một mạch chui vào tai Đường Nhật Khanh, cô cố nén cảm giác nóng bỏng ở một nửa bên mặt, đem nước mắt sắp chảy ra một lần nữa nén trở về.
"Tiện nhân!" Đàm Bân hùng hùng hổ hổ, lấy điện thoại di động ra gọi một loạt dãy số.
Hồ Nguyệt Như đứng ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt nhìn Đường Nhật Khanh bị đánh một bàn tay như thế, khóe môi âm thầm ngoắc ngoắc, đè xuống khoái cảm trong lòng.
Đường Nhật Khanh lấy điện thoại di động ra tìm số điện thoại của Bùi Danh Chính, do dự một giây cuối cùng ấn xuống phím gọi.
Đúng lúc này bên cạnh đột nhiên vươn ra một bàn tay đem điện thoại trong tay Đường Nhật Khanh giật đi: "Còn muốn gọi người tới sao! Tôi cho Đường Nhật Khanh cô biết! Hôm nay không đợi kết quả phẫu thuật ra sao thì cô đừng hòng muốn đi đâu!" Sắc mặt Đàm Bân hung ác nói.
"Tôi không có ý định đi, nhưng ông không có quyền lấy điện thoại di động của tôi!" Đường Nhật Khanh hít một hơi thật dài, vươn tay muốn lấy di động trở về.
Đàm Bân nghe vậy hung hăng cầm điện thoại trong tay ném xuống đất.
"Bộp" một tiếng, màn hình bị ném đến vỡ nát.
Đường Nhật Khanh nhíu chặt lông mày xoay người nhặt lên thế nhưng sau khi khởi động máy màn hình lại hoàn toàn đen thui, nát đến mức không còn nhìn ra hình dạng. . .
Cô nắm chặt nắm đấm đè ép lại sự tức giận trong lòng, quả thực là không chỗ phát tiết.
Xem ra, bây giờ cô chỉ có thể chờ đợi kết quả cấp cứu mà thôi.
Nhưng ai biết, còn chưa đến hai mươi phút, đột nhiên có hai người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát xuất hiện, trực tiếp đi tới chỗ Đàm Bân.
Bọn họ nói chuyện với nhau vài câu sau đó Đàm Bân liền xoay người chỉ về phía Đường Nhật Khanh.
Đường Nhật Khanh trong lòng cả kinh, nhìn hai nhân viên cảnh sát cất bước đi về phía cô lập tức nói không ra lời.
"Cô là Đường Nhật Khanh?"
Đường Nhật Khanh thật thà gật đầu.
Một nhân viên cảnh sát trong đó móc thẻ cảnh sát nhân dân từ trong túi áo ra giơ lên trước mặt Đường Nhật Khanh nói: "Cô có dính líu tới vụ việc cố ý tổn thương người khác, mời đi theo chúng tôi một chuyến."
Đường Nhật Khanh vô thức phủ nhận: "Tôi không có. . ."
Từ lúc bắt đầu cô đều không có bất kỳ suy nghĩ gì muốn thương tổn Phùng Thiến, không hiểu gì đã bị Đàm Bân đánh một bàn tay, bây giờ ông ta lại còn gọi tới cảnh sát đến bắt cô!
"Mời đi theo chúng tôi một chuyến, có chuyện gì đến cục cảnh sát chúng tôi có thể chậm rãi điều tra."
Nhân viên cảnh sát nói xong không nói gì thêm liền muốn mang Đường Nhật Khanh đi.
Đàm Bân lập tức ra hiệu cho nhân viên cảnh sát chỉ chỉ Hồ Nguyệt Như và tiểu Lưu: "Hai người bọn họ đều là nhân chứng!"
Dường như Hồ Nguyệt Như đã sớm chuẩn bị kỹ càng nên cũng không hề kinh ngạc, cô ta cất bước đi ra phía trước biểu thị nguyện ý đi cùng bọn họ một chuyến.
Đường Nhật Khanh vội vàng mở miệng cãi lại: "Tôi thật sự không có thương tổn Phùng Thiến! Cô ta không có nhịp tim tôi là đang ép tim cho cô ấy!"
Nếu như hôm nay cô thật sự bị đưa đến cục cảnh sát cho dù sau đó có điều tra rõ ràng mọi chuyện rồi thả cô ra thì sau này chắc chắn cũng sẽ có người bắt lấy chuyện này mà chén ép cô! Cô quá rõ ràng làm như vậy sẽ có ảnh hưởng lớn như thế nào!
Nhân viên cảnh sát kiên định lạnh lùng nói: "Xin lỗi cô, hôm nay cô nhất định phải đi theo chúng tôi một chuyến!"
Một nhân viên cảnh sát vươn tay ra giữ chặt một tay Đường Nhật Khanh định chế trụ đầu vai đẩy cô đi lên phía trước.
"Các anh thả tôi ra!" Đường Nhật Khanh giãy dụa nhưng lại hoàn toàn không được, ngược lại bị bọn họ giữ càng chặt.
"Buông tay! Tôi xem các người ai dám động đến cô ấy!"
Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến một tiếng quát lớn hữu lực, người bên này đều dừng động tác lại.
Đường Nhật Khanh giương mắt nhìn lại theo tiếng quát liền nhìn thấy cách đó không xa một người vừa quen thuộc vừa xa lạ đi về phía cô.
Lại là. . . Ông cụ Bùi!
Phía sau ông ta đi theo mấy người đàn ông tuổi trẻ cao lớn, khí thế rào rạt hướng bên này đi tới.
Đàm Bân cũng cả kinh, vội vàng nói: "Đại ca! Sao anh lại tới đây!"
Ông cụ Bùi dường như không thèm chịu nể mặt mũi, hừ lạnh nói: "Cậu nói xem sao tôi lại tới đây!"
Ông ta lạnh lùng quét mắt nhìn Đàm Bân một cái, bước nhanh đi về phía Đường Nhật Khanh bên này, lạnh giọng ra lệnh cho nhân viên cảnh sát bên cạnh: "Đều buông tay ra cho tôi!"
Hai nhân viên cảnh sát kia nhìn thấy tình hình như thế này dường như cũng có chỗ kiêng kị, do dự một lát lúc này mới chậm rãi buông lỏng tay.
"Tới đây." Ông cụ Bùi nhìn về phía Đường Nhật Khanh, giọng nói ôn hòa mấy phần.
Đường Nhật Khanh do dự một giây liền vội vàng đi đến phía sau ông ta.
Ông cụ Bùi thấy thế, quay đầu nhìn Đàm Bân bên cạnh một chút, lạnh giọng hỏi: "Cậu nói xem cậu có lý do gì mà bắt người? Cô ấy giết người hay là phóng hỏa rồi?"
Đàm Bân nén lại sự tức giận trong lòng, mở miệng giải thích: "Cô ta tổn thương cháu gái của tôi! Hai người đồng nghiệp này ở cùng công ty của cô ta đều chứng kiến! Bây giờ cháu gái tôi còn đang ở trong phòng cấp cứu làm phẫu thuật, anh nói tôi không bắt cô ta thì bắt ai!"
"Mọi chuyện đều coi trọng chứng cứ, ai biết người đồng nghiệp này nhìn thấy là thật hay giả, có phải nói bậy hay không? Tối thiểu cũng phải đợi đến khi cháu gái cậu thật sự có chuyện ngoài ý muốn thì hãy bắt người! Chờ cháu gái cậu cấp cứu xong có chuyện gì trực tiếp hỏi, người ngoài sao có thể biết rõ bằng người trong cuộc được hiểu chưa!"
Ông cụ Bùi nói mấy câu lập tức khiến cho Đàm Bân không thể nói được câu gì, ông ta nhíu chặt lông mày nghĩ nghĩ, nhìn thái độ kiên quyết, dáng vẻ muốn bao che cho con kia của ông cụ Bùi, lúc này ông ta mới hướng về phía hai nhân viên cảnh sát kia khoát tay: "Xin lỗi hai đồng chí cảnh sát, để các anh phải phí công một chuyến rồi."
Sắc mặt hai nhân viên cảnh sát cũng không tốt lắm, dường như cũng không nguyện ý tham dự vào tranh chấp này, nghe Đàm Bân nói như vậy liền lập tức cất bước rời đi.
Nhân viên cảnh sát rời đi rồi, bên ngoài phòng cấp cứu lập tức an tĩnh hơn rất nhiều, ông cụ Bùi quay người nhìn Đường Nhật Khanh một chút, mở miệng hỏi: "Tiểu Đường, cháu có sao không?"
"Không sao ạ." Đường Nhật Khanh lắc đầu, không hiểu sao mũi lại có chút chua.
Cô cũng không nghĩ tới khi xảy ra chuyện người chạy tới cứu cô lại là ông cụ Bùi.
Dường như là nhìn ra Đường Nhật Khanh muốn hỏi cái gì, ông cụ Bùi nhẹ giọng nhắc nhở: "Danh Chính đang trên đường tới đây chắc cũng sắp đến nơi rồi, chiều nay nó đi Lâm Thành, sau khi nhận được tin tức từ công ty sợ không kịp tới đây nên gọi điện thoại bảo tôi tới trước."
Nghe vậy, lúc này Đường Nhật Khanh mới chợt hiểu ra.
Cô cắn cắn môi dưới gật đầu, cuối cùng là trầm mặc không nói gì.
Cũng không lâu lắm, rốt cục phía hành lang truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập, Đường Nhật Khanh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Bùi Danh Chính đang đi tới, bỗng nhiên mũi chua chua, ủy khuất cùng khổ sở vốn đang bị đè nén trong khoảnh khắc đó bộc phát hết ra.
Bùi Danh Chính bước nhanh về phía trước, đáy mắt mang theo lãnh ý lạnh lùng đảo qua Đàm Bân cùng bọn Hồ Nguyệt Như sau đó lập tức bước nhanh đi tới chỗ Đường Nhật Khanh.
Lúc nhìn thấy trên mặt cô có một vết tích sưng đỏ rõ ràng, ánh mắt của anh đột nhiên hung ác nham hiểm hơn mấy phần, vươn tay nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên, nhíu mày hỏi: "Ai đánh?"
Nước mắt Đường Nhật Khanh không bị khống chế liền tuôn ra bên ngoài, cô cắn cắn môi dưới, không nói gì.
Bùi Danh Chính ngước mắt, quét một vòng mấy người đang ở đây, lên tiếng hỏi thăm: "Ai đánh?"
Tất cả mọi người đều bị giật mình, lúc cảm nhận được quanh người Bùi Danh Chính đang tỏa ra khí lạnh lại càng không ai dám nói tiếp.
Dừng một chút, Đàm Bân trầm giọng mở miệng: "Tôi đánh."
Nghe thấy thế, lông mày Bùi Danh Chính nhíu chặt lại, ánh mắt lại lạnh thêm mấy phần, anh bỗng nhiên quay người cất bước đi đến trước mặt Đàm Bân.
Mắt thấy chuyện phát triển không đúng, ông cụ Bùi rốt cục mở miệng: "Danh Chính!"
Nhưng ai ngờ được Bùi Danh Chính lại ngoảnh mặt làm ngơ, ngược lại tăng nhanh bước chân, anh vươn tay nắm chặt cổ áo Đàm Bân, trầm giọng hỏi: "Ai cho phép ông động đến cô ấy!"
Bình luận facebook