Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2
Chương 02: Tôi Giao Bản Thân Cho Anh
CHƯƠNG 02: TÔI GIAO BẢN THÂN CHO ANH
Mắt Đường Nhật Khanh ửng đỏ, cả người giống như mất hồn, ma xui quỷ khiến cô lại đưa tay túm lấy quần Tây được là thẳng thớm của người đàn ông: "Hãy giúp tôi..."
Bùi Danh Chính chăm chú nhìn cô, giọng nói lạnh lẽo: "Không ngờ người từng phóng khoáng khí thế như cô Đường cũng có ngày quỳ xuống cầu xin người khác."
Đúng lúc sau lưng có tiếng người mở cửa xe, tài xế vội vàng đi tới: "Thưa ngài, chỗ này không được dừng xe."
Bùi Danh Chính không để ý đến.
Trên đường cái vang lên một loạt tiếng còi xe và tiếng mắng chửi của tài xế.
Bàn tay đang nắm của Đường Nhật Khanh run rẩy, cô thấp giọng khàn khàn: "Anh không cần sỉ nhục, giễu cợt tôi, nếu anh chịu giúp nhà họ Đường, anh bảo tôi làm gì tôi cũng bằng lòng, nếu như anh không muốn giúp nhà họ Đường, vậy thì..."
Nhưng mấy chữ tiếp theo, cô không thể nào thốt ra được.
Cô đúng là đã đến đường cùng rồi, ngay cả sự tự tôn còn sót lại cũng hầu như đã biến mất.
Bùi Danh Chính nhếch môi cười mà như không cười, sau đó cởi âu phục xuống ném trên người cô.
Đường Nhật Khanh còn chưa kịp phản ứng, người trước mặt đã ngồi nửa người xuống, ánh mắt sâu thẳm gợn sóng: "Vậy cô hãy cho tôi xem cô có thể làm gì?"
Anh ta, ý của anh là đồng ý sao?
Đường Nhật Khanh khó tin ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, không nhìn ra anh có chút ý đùa cợt nào.
"Tôi... tôi trao bản thân cho anh."
Bùi Danh Chính chợt nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy cô ở tiệc rượu, cô kiêu ngạo, tùy hứng, khi đó anh đã cảm thấy cô gái này không phải như thế, nhưng không ngờ cuối cùng cô lại ở bên Bùi Duy, anh nhìn cô sâu hơn, rồi thản nhiên nói: "Cô lên xe đi."
Đường Nhật Khanh nghe lời.
Trên ghế sau xe, cô lo sợ bất an nhìn người đàn ông lạnh lùng bên cạnh, khẽ nói: "Hôm nay, cám ơn anh."
Người Bùi Danh Chính nhích lại thành ghế bên trong: "Theo nhu cầu hai bên mà thôi."
Theo nhu cầu sao? Đường Nhật Khanh lại không cảm thấy như vậy...
Bùi Duy chẳng qua chỉ là con riêng ở bên ngoài của ông Bùi, mà người đàn ông trước mặt này mới là cháu đích tôn danh chính ngôn thuận nhà họ Bùi, người thừa kế duy nhất, trùm kinh doanh số một số hai ở thành phố Hải Thành.
Phụ nữ muốn có quan hệ với anh xếp hàng có khi từ phía Đông tới phía Tây thành phố chưa hết, nhưng chưa từng nghe nói anh có quan hệ gì với bất kỳ ai trong số đó.
Nhưng mà với cô...
Trong xe bỗng chốc rơi vào trầm mặc, không bao lâu, xe dừng trước một biệt thự xây dựng theo phong cách Châu Âu.
Đường Nhật Khanh thấy xe ngừng lại, không khỏi nhíu mày, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Hình như người đàn ông cũng nhận ra sự do dự của cô: "Cô hối hận rồi à?"
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, ánh mắt tỏ vẻ kiên quyết: "Không, tôi không hối hận."
Bên ngoài mưa vẫn rơi không ngừng, Đường Nhật Khanh cúi đầu, hai tay nắm chặt góc áo đi theo người đàn ông lên tầng hai.
Người đàn ông đang đi phía trước đột ngột dừng lại, khiến Đường Nhật Khanh đập thẳng vào lưng anh.
Bùi Danh Chính nhìn Đường Nhật Khanh thấp hơn mình một cái đầu trước mắt, vẻ hứng thú, nhưng lại nói bằng giọng lạnh nhạt: "Cô đi tắm đi, tôi không thích phụ nữ bẩn."
Đường Nhật Khanh hoảng hốt, gật đầu đi vào, tắm qua một chút, rồi nhanh chóng mặc áo choàng tắm đi ra.
Lúc này anh đang nâng ly rượu đứng ở cửa sổ sát đất nhìn ra màn đêm vô tận bên ngoài, Đường Nhật Khanh đi về phía anh, đón lấy ly rượu trong tay anh uống một hơi cạn sạch.
Bùi Danh Chính nhìn động tác của cô, khá hứng thú giơ tay vén sợi tóc vương trên xương quai xanh của cô, dọc theo làn da mịn màng nhìn xuống.
"Cô Đường, cô thật sự xinh đẹp đến mức khiến người ta điên đảo thần hồn." Bùi Danh Chính nghiêng nửa người dưới, bờ môi ấm áp gần như dán trên tai cô, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.
Nghĩ đến cha mẹ, lại thêm bị ảnh hưởng bởi men rượu, Đường Nhật Khanh không còn quan tâm gì nữa, nhón chân hôn người đàn ông trước mặt.
Trầm luân trong đêm mưa, xuân sắc đầy phòng.
CHƯƠNG 02: TÔI GIAO BẢN THÂN CHO ANH
Mắt Đường Nhật Khanh ửng đỏ, cả người giống như mất hồn, ma xui quỷ khiến cô lại đưa tay túm lấy quần Tây được là thẳng thớm của người đàn ông: "Hãy giúp tôi..."
Bùi Danh Chính chăm chú nhìn cô, giọng nói lạnh lẽo: "Không ngờ người từng phóng khoáng khí thế như cô Đường cũng có ngày quỳ xuống cầu xin người khác."
Đúng lúc sau lưng có tiếng người mở cửa xe, tài xế vội vàng đi tới: "Thưa ngài, chỗ này không được dừng xe."
Bùi Danh Chính không để ý đến.
Trên đường cái vang lên một loạt tiếng còi xe và tiếng mắng chửi của tài xế.
Bàn tay đang nắm của Đường Nhật Khanh run rẩy, cô thấp giọng khàn khàn: "Anh không cần sỉ nhục, giễu cợt tôi, nếu anh chịu giúp nhà họ Đường, anh bảo tôi làm gì tôi cũng bằng lòng, nếu như anh không muốn giúp nhà họ Đường, vậy thì..."
Nhưng mấy chữ tiếp theo, cô không thể nào thốt ra được.
Cô đúng là đã đến đường cùng rồi, ngay cả sự tự tôn còn sót lại cũng hầu như đã biến mất.
Bùi Danh Chính nhếch môi cười mà như không cười, sau đó cởi âu phục xuống ném trên người cô.
Đường Nhật Khanh còn chưa kịp phản ứng, người trước mặt đã ngồi nửa người xuống, ánh mắt sâu thẳm gợn sóng: "Vậy cô hãy cho tôi xem cô có thể làm gì?"
Anh ta, ý của anh là đồng ý sao?
Đường Nhật Khanh khó tin ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, không nhìn ra anh có chút ý đùa cợt nào.
"Tôi... tôi trao bản thân cho anh."
Bùi Danh Chính chợt nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy cô ở tiệc rượu, cô kiêu ngạo, tùy hứng, khi đó anh đã cảm thấy cô gái này không phải như thế, nhưng không ngờ cuối cùng cô lại ở bên Bùi Duy, anh nhìn cô sâu hơn, rồi thản nhiên nói: "Cô lên xe đi."
Đường Nhật Khanh nghe lời.
Trên ghế sau xe, cô lo sợ bất an nhìn người đàn ông lạnh lùng bên cạnh, khẽ nói: "Hôm nay, cám ơn anh."
Người Bùi Danh Chính nhích lại thành ghế bên trong: "Theo nhu cầu hai bên mà thôi."
Theo nhu cầu sao? Đường Nhật Khanh lại không cảm thấy như vậy...
Bùi Duy chẳng qua chỉ là con riêng ở bên ngoài của ông Bùi, mà người đàn ông trước mặt này mới là cháu đích tôn danh chính ngôn thuận nhà họ Bùi, người thừa kế duy nhất, trùm kinh doanh số một số hai ở thành phố Hải Thành.
Phụ nữ muốn có quan hệ với anh xếp hàng có khi từ phía Đông tới phía Tây thành phố chưa hết, nhưng chưa từng nghe nói anh có quan hệ gì với bất kỳ ai trong số đó.
Nhưng mà với cô...
Trong xe bỗng chốc rơi vào trầm mặc, không bao lâu, xe dừng trước một biệt thự xây dựng theo phong cách Châu Âu.
Đường Nhật Khanh thấy xe ngừng lại, không khỏi nhíu mày, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Hình như người đàn ông cũng nhận ra sự do dự của cô: "Cô hối hận rồi à?"
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, ánh mắt tỏ vẻ kiên quyết: "Không, tôi không hối hận."
Bên ngoài mưa vẫn rơi không ngừng, Đường Nhật Khanh cúi đầu, hai tay nắm chặt góc áo đi theo người đàn ông lên tầng hai.
Người đàn ông đang đi phía trước đột ngột dừng lại, khiến Đường Nhật Khanh đập thẳng vào lưng anh.
Bùi Danh Chính nhìn Đường Nhật Khanh thấp hơn mình một cái đầu trước mắt, vẻ hứng thú, nhưng lại nói bằng giọng lạnh nhạt: "Cô đi tắm đi, tôi không thích phụ nữ bẩn."
Đường Nhật Khanh hoảng hốt, gật đầu đi vào, tắm qua một chút, rồi nhanh chóng mặc áo choàng tắm đi ra.
Lúc này anh đang nâng ly rượu đứng ở cửa sổ sát đất nhìn ra màn đêm vô tận bên ngoài, Đường Nhật Khanh đi về phía anh, đón lấy ly rượu trong tay anh uống một hơi cạn sạch.
Bùi Danh Chính nhìn động tác của cô, khá hứng thú giơ tay vén sợi tóc vương trên xương quai xanh của cô, dọc theo làn da mịn màng nhìn xuống.
"Cô Đường, cô thật sự xinh đẹp đến mức khiến người ta điên đảo thần hồn." Bùi Danh Chính nghiêng nửa người dưới, bờ môi ấm áp gần như dán trên tai cô, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.
Nghĩ đến cha mẹ, lại thêm bị ảnh hưởng bởi men rượu, Đường Nhật Khanh không còn quan tâm gì nữa, nhón chân hôn người đàn ông trước mặt.
Trầm luân trong đêm mưa, xuân sắc đầy phòng.
Bình luận facebook