Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-45
Chương 45: Là Tôi Hiểu Nhầm Cô Rồi
CHƯƠNG 45: LÀ TÔI HIỂU NHẦM CÔ RỒI
Có thể thấy rõ tâm trạng của Nguyễn Hùng Mạnh đang rất tốt, ông ta cười vẫy vẫy tay, nhìn Đường Nhật Khanh: “Chỉ là nói một vài chủ đề mà chúng tôi có cùng hứng thú mà thôi.”
Bùi Danh Chính nghe vậy, ánh mắt hơi lạnh đi, đang định nhìn sang Đường Nhật Khanh, Nguyễn Hùng Mạnh đột nhiên nâng ly rượu lên với anh: “Tổng giám đốc Bùi, nào, chúng ta uống một ly.”
Bùi Danh Chính đưa tay cầm lên ly rượu, cụng ly với ông ta.
Nguyễn Hùng Mạnh uống một hơi, lại tiếp tục nói về chủ đề hai người vừa nói ban nãy, cũng không ai nhắc đến miếng đất kia nữa, bất giác, hai mươi phút trôi qua, có người chủ động đến chào hỏi Nguyễn Hùng Mạnh, mời ông ta đi sang một bên nói chuyện, Bùi Danh Chính đứng dậy tiễn ông ta đi.
Nguyễn Hùng Mạnh nói có việc quan trọng, phải rời đi trước, ông ta khẽ thở dài, thấp giọng nói: “Tổng giám đốc Bùi à, về mảnh đất mà cậu đang hướng đến kia, thực ra lời tôi nói cũng không thể quyết định, nếu như cậu thật sự muốn có được, thì cậu nên đi gặp phó thị trưởng, không giấu gì cậu, cháu trai của ông ta là đối thủ cạnh tranh của cậu, tôi chỉ có thể nhắc nhở cậu như vậy thôi, còn lại cậu tự suy tính đi.”
Ông ta nói xong, vẫy tay với Bùi Danh Chính, rồi rời đi với người vừa nãy.
Bùi Danh Chính nhìn bóng lưng ông ta, trong lòng bỗng chốc hiểu ra, còn Đường Nhật Khanh đang ở bên cạnh không hề nghe được những lời Nguyễn Hùng Mạnh nói, nghi hoặc nhìn sang Bùi Danh Chính.
Bùi Danh Chính ngồi xuống sofa, đôi chân dài vắt chéo, không nói gì, chỉ cầm ly rượu đỏ trong tay một cách ưu nhã, sau đó không nhanh không chậm quay sang nhìn Đường Nhật Khanh.
Đường Nhật Khanh đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của anh, hít sâu một hơi: “Cục trưởng Nguyễn nói thế nào?”
“Ông ta nói như thế nào cô còn không rõ à?” Bùi Danh Chính nói xong liền đứng dậy, rời đi: “Đây không phải nơi có thể nói chuyện, đi theo tôi.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy, cũng vội vàng bước theo anh.
Đi qua đại sảnh, Bùi Danh Chính đi ra ban công, ánh đèn ở ban công có chút lờ mờ, nhưng tầm nhìn rất tốt, hai người bọn họ đang ở tầng hai, vừa vặn nhìn thấy được bể bơi ở phía sau.
Ban công rất dài, có vài đôi nam nữ khác đang đi dạo bên cạnh, còn có vài người đàn ông đang hút thuốc, đều đứng cách bọn họ một khoảng.
Bùi Danh Chính đan hai tay lại, đặt trên lan can, nhìn về phương xa, lạnh giọng nói: “Hết lần này đến lần khác, mảnh đất mà cục trưởng Nguyễn giữ chặt không buông, là do chúng ta có một đối thủ mạnh.”
Giọng nói của anh rất thấp, nhưng Đường Nhật Khanh có thể nghe rất rõ ràng.
“Vậy đối thủ cạnh tranh của chúng ta là ai?”
Bùi Danh Chính quay người lại, nhìn cô: “Cục trưởng Nguyễn nói là cháu trai của phó thị trưởng, cũng khá khó khăn.”
Đường Nhật Khanh ngơ ra một hồi, cả một lúc lâu vẫn không nói gì, cô tưởng rằng chỉ cần nắm chắc được cục trưởng Nguyễn, mọi chuyện đều xong xuôi, không nghĩ là vẫn còn một bức tường nữa.
Khó trách hạng mục Nam Hải này dừng lại lâu như vậy, đã xử lí xong vài người, cuối cùng vẫn chưa thể lấy được, chỉ cần mọi chuyện bị mắc kẹt ở đây, thì mọi công sức của bọn họ cũng đi tong.
Đường Nhật Khanh đang thất thần, đột nhiên thấy phía trước sáng lên, bả vai cũng bị đè nặng xuống, cô ngước mắt lên, mới phát hiện Bùi Danh Chính đè cô trên lan can.
Đối diện với ánh mắt khó thăm dò của người đàn ông này, cô cảm thấy căng thẳng, đang định mở miệng, đột nhiên nghe thấy anh thấp giọng nói: “Đường Nhật Khanh, cô nói xem ban nãy cô và cục trưởng Nguyễn đã nói chuyện gì với nhau vậy? Chuyện gì mà khiến hai người đều có hứng thú?”
Nguyễn Hùng Mạnh là một người thông minh, lúc anh chủ động đàm phán về hạng mục, ông ta cố tình lảng tránh, cuối cùng dứt khoát từ chối anh, nhưng sau khi anh nghe điện thoại trở về, thái độ của Nguyễn Hùng Mạnh thay đổi không ít, cuối cùng còn tiết lộ cho anh một chuyện, quả thật khiến người khác nghi ngờ…
Hơn nữa lúc anh quay lại, còn nhìn thấy Nguyễn Hùng Mạnh đưa danh thiếp cho Đường Nhật Khanh, hai người nói chuyện khá vui vẻ, lại còn thần thần bí bí, anh không khỏi có chút suy nghĩ.
Đường Nhật Khanh do dự một chốc, nhìn ra sự lạnh lẽo trong đáy mắt anh, nhất thời hiểu ra được lời nói của anh, cô còn chưa kịp mở miệng giải thích, anh lại tiến gần đến cô hơn, ghé sát tai cô nói: “Hửm? Nói ra nghe xem, có khi nào tôi cũng có hứng thú không?”
“Thêu thùa Tô Châu, anh có hứng thú không?” Đường Nhất Khanh bị đè sát lại, cô đưa tay ra, trực tiếp đặt lên lồng ngực của Bùi Danh Chính.
Bùi Danh Chính trầm mặc, đứng thẳng dậy, cúi đầu nhìn Đường Nhất Khanh.
Đường Nhất Khanh biết là anh không tin, cô không biết vì sao cũng trở nên tức giận, cô nhíu mày giải thích: “Trước khi tôi đến đã xem hết tất cả những thông tin về hạng mục Nam Hải, cũng biết được hạng mục này cần phải thông qua cục trưởng Nguyễn, vì vậy tôi mới tìm hiểu một số thông tin về ông ta, vô tình thấy được thông tin ông ta chuẩn bị tuyên truyền văn hóa thêu thùa Tô Châu, biết được ông ta yêu thích điều này, rất thích sưu tầm những tác phẩm thêu thủ công của Tô Châu, ban nãy khi anh đi nghe điện thoại, vì muốn kéo dài thời gian nên tôi mới nói đến cổ tay áo của ông ta…”
Đường Nhất Khanh đem mọi việc giải thích rõ với anh, đưa tay đẩy Bùi Danh Chính ra, giọng nói cũng lạnh đi: “Không phải chuyện gì cũng bẩn thỉu như anh nghĩ đâu!”
Cô tốn bao công sức như vậy để giữ chân Nguyễn Hùng Mạnh lại, không ngờ Bùi Danh Chính còn nghi ngờ cô và ông ta dây dưa với nhau…
Cô cắn môi, cảm thấy oan ức, liền bước vào đại sảnh.
Bùi Danh Chính trầm mặc, vội vàng bước lên phía trước, đưa tay ra ôm lấy eo cô.
Anh không nghĩ mọi chuyện lại là như vậy, cũng không phải cố ý hiểu nhầm cô, chỉ là nhìn thấy cô cười cười nói nói nhận lấy danh thiếp của Nguyễn Hùng Mạnh, lại nghĩ đến những lời nói của ông ta sau đó, khiến anh cảm thấy khó chịu.
“Anh buông tôi ra!” Đường Nhật Khanh đỏ mặt, tức giận giãy dụa trong lòng anh.
Bùi Danh Chính nhìn cô, cảm thấy bối rối, anh đưa tay ra, bắt lấy tôi tay nhỏ bé đang lộn xộn của cô, âm thanh giống như đang cuồn cuộn trong cổ họng, nhưng lại bị anh áp chế lại: “Đường Nhật Khanh…”
Anh còn muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nói gì, yết hầu trượt lên trượt xuống, cuối cùng mới thốt ra một câu: “Là tôi hiểu nhầm cô…”
Đường Nhật Khanh nhìn sắc mặt khác ngày thường của anh, không khỏi có chút ngơ ra, ngay sau đó, cô cảm thấy mặt mình nóng lên, đôi môi của Bùi Danh Chính nhẹ nhàng lướt qua, giống như là vô ý, lại giống như một nụ hôn an ủi: “Hôm nay may mà có cô, nếu không Nguyễn Hùng Mạnh cũng không đem chuyện của phó thị trưởng nói với tôi.”
Từ sau khi cô vào Bùi Thị, Bùi Danh Chính chưa từng khen cô như vậy, lời này của anh, nghe giống như là đang khen cô vậy.
Cô trầm mặc vài phút, sự tức giận ban nãy cũng tiêu tan đi hơn nửa, bên má bị chạm vào ban nãy vẫn còn cảm thấy nóng rát, cô thoát ra khỏi vòng tay của người đàn ông, lùi ra phía sau nửa bước, lập tức kéo dài khoảng cách của hai người.
Cô ngước lên, đúng lúc đụng phải đôi mắt đen nhánh của người đàn ông, không đợi cô mở miệng, Bùi Danh Chính bước lên phía trước nửa bước, giống như sợ cô chạy mất, lại chặn cô lại.
Anh cười như không cười, hiếm khi đáy mắt lộ ra ý cười: “Đường Nhật Khanh, biểu hiện ngày hôm nay của cô vượt ngoài dự liệu của tôi.”
Đối mặt với lời khen thưởng trực tiếp của người đàn ông, Đường Nhật Khanh cảm thấy hoảng loạn, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra bình tình: “Chỉ là tìm hiểu qua đối phương, biết được những việc ông ta muốn làm mà thôi.”
Bùi Danh Chính nghe vậy, khẽ cười: “Vậy cô có hiểu rõ tôi không, biết tôi thích gì không?”
Câu nói này của anh không nghiêm túc như thường ngày, vào trong tai Đường Nhật Khanh, lại bị bao lại bởi những cảm xúc không rõ ràng, cô lập tức trốn tránh ánh mắt của anh, hít sâu một hời: “Tôi mới gặp tổng giám đốc Bùi chưa được một tháng, sao có thể đoán được suy nghĩ của anh.”
Bùi Danh Chính khẽ cười: “Yên tâm, chuyện sớm muộn thôi.”
CHƯƠNG 45: LÀ TÔI HIỂU NHẦM CÔ RỒI
Có thể thấy rõ tâm trạng của Nguyễn Hùng Mạnh đang rất tốt, ông ta cười vẫy vẫy tay, nhìn Đường Nhật Khanh: “Chỉ là nói một vài chủ đề mà chúng tôi có cùng hứng thú mà thôi.”
Bùi Danh Chính nghe vậy, ánh mắt hơi lạnh đi, đang định nhìn sang Đường Nhật Khanh, Nguyễn Hùng Mạnh đột nhiên nâng ly rượu lên với anh: “Tổng giám đốc Bùi, nào, chúng ta uống một ly.”
Bùi Danh Chính đưa tay cầm lên ly rượu, cụng ly với ông ta.
Nguyễn Hùng Mạnh uống một hơi, lại tiếp tục nói về chủ đề hai người vừa nói ban nãy, cũng không ai nhắc đến miếng đất kia nữa, bất giác, hai mươi phút trôi qua, có người chủ động đến chào hỏi Nguyễn Hùng Mạnh, mời ông ta đi sang một bên nói chuyện, Bùi Danh Chính đứng dậy tiễn ông ta đi.
Nguyễn Hùng Mạnh nói có việc quan trọng, phải rời đi trước, ông ta khẽ thở dài, thấp giọng nói: “Tổng giám đốc Bùi à, về mảnh đất mà cậu đang hướng đến kia, thực ra lời tôi nói cũng không thể quyết định, nếu như cậu thật sự muốn có được, thì cậu nên đi gặp phó thị trưởng, không giấu gì cậu, cháu trai của ông ta là đối thủ cạnh tranh của cậu, tôi chỉ có thể nhắc nhở cậu như vậy thôi, còn lại cậu tự suy tính đi.”
Ông ta nói xong, vẫy tay với Bùi Danh Chính, rồi rời đi với người vừa nãy.
Bùi Danh Chính nhìn bóng lưng ông ta, trong lòng bỗng chốc hiểu ra, còn Đường Nhật Khanh đang ở bên cạnh không hề nghe được những lời Nguyễn Hùng Mạnh nói, nghi hoặc nhìn sang Bùi Danh Chính.
Bùi Danh Chính ngồi xuống sofa, đôi chân dài vắt chéo, không nói gì, chỉ cầm ly rượu đỏ trong tay một cách ưu nhã, sau đó không nhanh không chậm quay sang nhìn Đường Nhật Khanh.
Đường Nhật Khanh đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của anh, hít sâu một hơi: “Cục trưởng Nguyễn nói thế nào?”
“Ông ta nói như thế nào cô còn không rõ à?” Bùi Danh Chính nói xong liền đứng dậy, rời đi: “Đây không phải nơi có thể nói chuyện, đi theo tôi.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy, cũng vội vàng bước theo anh.
Đi qua đại sảnh, Bùi Danh Chính đi ra ban công, ánh đèn ở ban công có chút lờ mờ, nhưng tầm nhìn rất tốt, hai người bọn họ đang ở tầng hai, vừa vặn nhìn thấy được bể bơi ở phía sau.
Ban công rất dài, có vài đôi nam nữ khác đang đi dạo bên cạnh, còn có vài người đàn ông đang hút thuốc, đều đứng cách bọn họ một khoảng.
Bùi Danh Chính đan hai tay lại, đặt trên lan can, nhìn về phương xa, lạnh giọng nói: “Hết lần này đến lần khác, mảnh đất mà cục trưởng Nguyễn giữ chặt không buông, là do chúng ta có một đối thủ mạnh.”
Giọng nói của anh rất thấp, nhưng Đường Nhật Khanh có thể nghe rất rõ ràng.
“Vậy đối thủ cạnh tranh của chúng ta là ai?”
Bùi Danh Chính quay người lại, nhìn cô: “Cục trưởng Nguyễn nói là cháu trai của phó thị trưởng, cũng khá khó khăn.”
Đường Nhật Khanh ngơ ra một hồi, cả một lúc lâu vẫn không nói gì, cô tưởng rằng chỉ cần nắm chắc được cục trưởng Nguyễn, mọi chuyện đều xong xuôi, không nghĩ là vẫn còn một bức tường nữa.
Khó trách hạng mục Nam Hải này dừng lại lâu như vậy, đã xử lí xong vài người, cuối cùng vẫn chưa thể lấy được, chỉ cần mọi chuyện bị mắc kẹt ở đây, thì mọi công sức của bọn họ cũng đi tong.
Đường Nhật Khanh đang thất thần, đột nhiên thấy phía trước sáng lên, bả vai cũng bị đè nặng xuống, cô ngước mắt lên, mới phát hiện Bùi Danh Chính đè cô trên lan can.
Đối diện với ánh mắt khó thăm dò của người đàn ông này, cô cảm thấy căng thẳng, đang định mở miệng, đột nhiên nghe thấy anh thấp giọng nói: “Đường Nhật Khanh, cô nói xem ban nãy cô và cục trưởng Nguyễn đã nói chuyện gì với nhau vậy? Chuyện gì mà khiến hai người đều có hứng thú?”
Nguyễn Hùng Mạnh là một người thông minh, lúc anh chủ động đàm phán về hạng mục, ông ta cố tình lảng tránh, cuối cùng dứt khoát từ chối anh, nhưng sau khi anh nghe điện thoại trở về, thái độ của Nguyễn Hùng Mạnh thay đổi không ít, cuối cùng còn tiết lộ cho anh một chuyện, quả thật khiến người khác nghi ngờ…
Hơn nữa lúc anh quay lại, còn nhìn thấy Nguyễn Hùng Mạnh đưa danh thiếp cho Đường Nhật Khanh, hai người nói chuyện khá vui vẻ, lại còn thần thần bí bí, anh không khỏi có chút suy nghĩ.
Đường Nhật Khanh do dự một chốc, nhìn ra sự lạnh lẽo trong đáy mắt anh, nhất thời hiểu ra được lời nói của anh, cô còn chưa kịp mở miệng giải thích, anh lại tiến gần đến cô hơn, ghé sát tai cô nói: “Hửm? Nói ra nghe xem, có khi nào tôi cũng có hứng thú không?”
“Thêu thùa Tô Châu, anh có hứng thú không?” Đường Nhất Khanh bị đè sát lại, cô đưa tay ra, trực tiếp đặt lên lồng ngực của Bùi Danh Chính.
Bùi Danh Chính trầm mặc, đứng thẳng dậy, cúi đầu nhìn Đường Nhất Khanh.
Đường Nhất Khanh biết là anh không tin, cô không biết vì sao cũng trở nên tức giận, cô nhíu mày giải thích: “Trước khi tôi đến đã xem hết tất cả những thông tin về hạng mục Nam Hải, cũng biết được hạng mục này cần phải thông qua cục trưởng Nguyễn, vì vậy tôi mới tìm hiểu một số thông tin về ông ta, vô tình thấy được thông tin ông ta chuẩn bị tuyên truyền văn hóa thêu thùa Tô Châu, biết được ông ta yêu thích điều này, rất thích sưu tầm những tác phẩm thêu thủ công của Tô Châu, ban nãy khi anh đi nghe điện thoại, vì muốn kéo dài thời gian nên tôi mới nói đến cổ tay áo của ông ta…”
Đường Nhất Khanh đem mọi việc giải thích rõ với anh, đưa tay đẩy Bùi Danh Chính ra, giọng nói cũng lạnh đi: “Không phải chuyện gì cũng bẩn thỉu như anh nghĩ đâu!”
Cô tốn bao công sức như vậy để giữ chân Nguyễn Hùng Mạnh lại, không ngờ Bùi Danh Chính còn nghi ngờ cô và ông ta dây dưa với nhau…
Cô cắn môi, cảm thấy oan ức, liền bước vào đại sảnh.
Bùi Danh Chính trầm mặc, vội vàng bước lên phía trước, đưa tay ra ôm lấy eo cô.
Anh không nghĩ mọi chuyện lại là như vậy, cũng không phải cố ý hiểu nhầm cô, chỉ là nhìn thấy cô cười cười nói nói nhận lấy danh thiếp của Nguyễn Hùng Mạnh, lại nghĩ đến những lời nói của ông ta sau đó, khiến anh cảm thấy khó chịu.
“Anh buông tôi ra!” Đường Nhật Khanh đỏ mặt, tức giận giãy dụa trong lòng anh.
Bùi Danh Chính nhìn cô, cảm thấy bối rối, anh đưa tay ra, bắt lấy tôi tay nhỏ bé đang lộn xộn của cô, âm thanh giống như đang cuồn cuộn trong cổ họng, nhưng lại bị anh áp chế lại: “Đường Nhật Khanh…”
Anh còn muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nói gì, yết hầu trượt lên trượt xuống, cuối cùng mới thốt ra một câu: “Là tôi hiểu nhầm cô…”
Đường Nhật Khanh nhìn sắc mặt khác ngày thường của anh, không khỏi có chút ngơ ra, ngay sau đó, cô cảm thấy mặt mình nóng lên, đôi môi của Bùi Danh Chính nhẹ nhàng lướt qua, giống như là vô ý, lại giống như một nụ hôn an ủi: “Hôm nay may mà có cô, nếu không Nguyễn Hùng Mạnh cũng không đem chuyện của phó thị trưởng nói với tôi.”
Từ sau khi cô vào Bùi Thị, Bùi Danh Chính chưa từng khen cô như vậy, lời này của anh, nghe giống như là đang khen cô vậy.
Cô trầm mặc vài phút, sự tức giận ban nãy cũng tiêu tan đi hơn nửa, bên má bị chạm vào ban nãy vẫn còn cảm thấy nóng rát, cô thoát ra khỏi vòng tay của người đàn ông, lùi ra phía sau nửa bước, lập tức kéo dài khoảng cách của hai người.
Cô ngước lên, đúng lúc đụng phải đôi mắt đen nhánh của người đàn ông, không đợi cô mở miệng, Bùi Danh Chính bước lên phía trước nửa bước, giống như sợ cô chạy mất, lại chặn cô lại.
Anh cười như không cười, hiếm khi đáy mắt lộ ra ý cười: “Đường Nhật Khanh, biểu hiện ngày hôm nay của cô vượt ngoài dự liệu của tôi.”
Đối mặt với lời khen thưởng trực tiếp của người đàn ông, Đường Nhật Khanh cảm thấy hoảng loạn, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra bình tình: “Chỉ là tìm hiểu qua đối phương, biết được những việc ông ta muốn làm mà thôi.”
Bùi Danh Chính nghe vậy, khẽ cười: “Vậy cô có hiểu rõ tôi không, biết tôi thích gì không?”
Câu nói này của anh không nghiêm túc như thường ngày, vào trong tai Đường Nhật Khanh, lại bị bao lại bởi những cảm xúc không rõ ràng, cô lập tức trốn tránh ánh mắt của anh, hít sâu một hời: “Tôi mới gặp tổng giám đốc Bùi chưa được một tháng, sao có thể đoán được suy nghĩ của anh.”
Bùi Danh Chính khẽ cười: “Yên tâm, chuyện sớm muộn thôi.”
Bình luận facebook