Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-50
Chương 50: Một Gã Thô Lỗ, Không Có Đầu Óc
CHƯƠNG 50 MỘT GÃ THÔ LỖ, KHÔNG CÓ ĐẦU ÓC
Bùi Danh Chính khẽ nhíu mày nhưng vẫn ngồi dậy móc điện thoại di động ra, anh nghiêm túc nhìn lướt qua màn hình.
"Chúng tôi ra rồi, không có chuyện gì cả."
"Chỉ là một gã thô lỗ, không có đầu óc mà thôi, cậu thu người lại đi."
Anh chỉ nói hai câu ngắn gọn rồi trực tiếp cúp máy.
Đường Nhật Khanh ngồi bên cạnh nghe anh nói những lời này thì cũng đại khái đoán được chuyện gì, xem ra Bùi Danh Chính không phải là không có chuẩn bị, anh cũng đã nghĩ đến chuyện tồi tệ nhất có thể xảy ra trước khi đến hộp đêm và còn chuẩn bị cả người nữa.
Quả nhiên cô mới là người đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
Bùi Danh Chính cất điện thoại, vô tình nhìn sang thì thấy người phụ nữ cạnh mình đang trầm ngâm, anh liền thủng thẳng: “Chúng ta sắp lấy được khu đất này rồi."
Đường Nhật Khanh ngẩng đầu lấy làm khó hiểu, cô nhìn anh mông lung: “Là sao?"
Trận cá cược vừa rồi Lục Thanh Trì đã thua nhưng rõ ràng gã là một kẻ vô lại, chắc chắn không phải là kẻ nói được làm được, hơn nữa hôm nay bị bọn họ làm cho mất mặt thì với tính cách ấy, gã ta dĩ nhiên sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ.
Bùi Danh Chính tựa vào lưng ghế, hờ hững nói: “Khu đất này sở dĩ luôn bị áp chế chẳng qua là vì chú của gã là phó thị trưởng thành phố, hôm nay gã lén lúc chơi xấu, không chịu thua cũng không nói lý lẽ, gã chơi xấu không có nghĩa chú của gã là phó thị trưởng cũng là một kẻ không ra gì.
Đường Nhật Khanh chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, vừa nhìn ra thì thấy đã về đến khách sạn nên thôi không hỏi câu cuối cùng cô đang định hỏi.
Khi xe dừng hẳn, Đường Nhật Khanh lập tức xuống xe, mệt không chịu nổi, vì mang đôi giày cao gót bảy tám tấc suốt ba bốn tiếng đồng hồ nên hai chân của cô sắp gãy đến nơi rồi.
Cô vừa bước xuống xe, hai chân đã mềm nhũn suýt chút nữa thì ngã xuống đất, cũng may là cô lanh tay lẹ mắt vịn thành xe đứng dậy nên mới không ngã sấp xuống đất.
Cô vừa đứng vững, quay người lại liền thấy Bùi Danh Chính đang đứng bên cạnh nhìn cô chăm chú, cô hít sâu một hơi, vội thay đổi nét mặt làm ra vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Bùi Danh Chính cũng không nhìn cô lâu, anh bước lên bậc thang còn Đường Nhật Khanh theo ở phía sau, nhịn đau cố gắng đi cùng anh.
Anh liên tục sải những bước dài, mỗi một bước chân của anh dài gấp hai bước chân của cô, cho dù cô âm thầm tăng tốc cũng không thể đuổi kịp bước chân của đàn ông.
Cô cắn răng, đang do dự xem có nên bám theo không thì đột nhiên phát hiện anh đã dừng lại trước cửa kính của sảnh lớn, Đường Nhật Khanh hơi xúc động, lòng chùng xuống..
Anh đang đợi cô sao?
Đường Nhật Khanh bước nhanh về phía trước, khi lại gần mới thấy người đàn ông ấy đang cuối đầu kiểm tra điện thoại nên bất chợt sững người, thì ra không phải đang đợi cô…
Sự xúc động lúc nãy biến mất, trong lòng cô có một sự hụt hẫng khó nói thành lời, cô cùng Bùi Danh Chính băng qua sảnh lớn, vào thang máy.
Bọn họ ở tầng trên, trong thang máy chỉ có hai người bọn họ nên cực kỳ yên tĩnh, Đường Nhật Khanh nhìn chằm chằm vào những con số luân phiên sáng đèn trong thang máy, trong lòng hơi buồn bã.
Hình ảnh anh che chở cho cô khi ở trong phòng bao như vẫn còn đó vậy mà vừa ra ngoài anh liền trở lại là Bùi Danh Chính xa cách, lạnh lùng, khiến cô nhất thời khó mà chấp nhận.
Ra khỏi thang máy, đi tới cửa phòng của mình, Đường Nhật Khanh tiện tay cởi áo vest khoác trên người mình xuống đưa cho Bùi Danh Chính: “Tổng giám đốc Bùi, cảm ơn ngài.”
Cô buông mắt, kềm nén tâm trạng, giọng điệu ra chiều khách sáo, vô hình trung kéo dài khoảng cách của hai người.
Bùi Danh Chính nhíu chặt mày nhìn Đường Nhật Khanh đang lặng lẽ cúi đầu cầm áo trên tay, anh không đưa tay ra nhận lấy.
Vừa rồi chẳng phải cô vẫn ổn sao? Tại sao lại đột nhiên thay đổi cách xưng hô.
Bùi Danh Chính tiến lại gần nhìn vầng trán mịn màng và đầy đặn của cô, suy nghĩ chốc lát rồi mới lạnh lùng hỏi: “Làm sao vậy?"
Đường Nhật Khanh ngước mắt, bắt gặp ánh mắt của anh, cô giả vờ trấn định lảng đi: “Không có việc gì, tôi về nghỉ trước đây tổng giám đốc Bùi."
Cô nói xong liền dúi áo vest vào tay anh rồi quay đi, nhưng vừa mới quay đi thì đã bị người ta kéo lại.
"Đi với tôi, uống với tôi một ly đã, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Không phải là hỏi ý kiến cô mà là đang ra lệnh cho cô.
Đường Nhật Khanh cau mày nhưng cuối cùng vẫn không từ chối, cô do dự một lát rồi đồn ý.
Theo Bùi Danh Chính đi vào phòng của anh, Đường Nhật Khanh ngồi xuống ghế sofa, nhìn Bùi Danh Chính móc chiếc áo vest lên, sau đó trực tiếp cởi đồ trước mặt cô.
Tuy rằng hai người đã qua lại với nhau từ lâu nhưng hiện tại cô vẫn hơi có chút không được tự nhiên khi thấy anh cởi đồ trước mặt mình.
Bùi Danh Chính nhận thấy ánh mắt tránh né của cô liền lặng lẽ mỉm cười, rồi đi tới trước tủ quần áo, chọn đại một bộ đồ mặc ở nhà, sau đó đi tới tủ rượu chọn một bình rượu.
Anh cầm chai rượu và ly quay lại, rót cho Đường Nhật Khanh nửa ly: “Rượu này nhẹ nên sẽ không say."
Đường Nhật Khanh nhận lấy, nghe anh nói vậy cô liền nhớ lại cảnh say rượu của mình đêm hôm đó, nên có hơi đỏ mặt.
Bùi Danh Chính ngồi đối diện cô trên ghế sofa, uống một ngụm rượu, rồi thong thả nói: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai phó thị trưởng của Nam Hải là Lục Bình Xuyên sẽ hẹn chúng ta, tôi nói trước với cô để cô chuẩn bị tâm lý.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy, liền buộc miệng hỏi: “Vì sao?"
Hôm nay bọn họ đã xích mích với Lục Thanh Trì, Lục Bình Xuyên lại là chú của gã, tại sao còn hẹn họ?
Bùi Danh Chính nhẹ nhàng đung đưa chén rượu trong tay: “Chuyện hôm nay ầm ĩ như vậy nên Lục Bình Xuyên nhất định sẽ biết, Lục Thanh Trì nhất định sẽ nói ra chuyện cá cược, gã đã thua sạch nên buộc phải nhờ cậy, hôm nay gã đã đuối lý, nếu Lục Bình Xuyên còn muốn tiếp tục giữ miếng đất lại để bảo vệ gã thì chỉ tổ phá hủy danh tiếng của ông ta tại Nam Hải, cho dù Lục Bình Xuyên có thương thằng cháu trai đi nữa thì cũng sẽ không đem chức tước của mình ra làm trò cười cho thiên hạ đâu, chỉ cần có một phong thư nặc danh nói có chứng cớ xác thực thì gã nhất định sẽ xong đời, cho nên ông ta buộc phải làm đúng theo nguyên tắc.”
Đường Nhật Khanh bất chợt hiểu ra, thảo nào Bùi Danh Chính đã nói trong điện thoại rằng Lục Thanh Trì chỉ là một gã hữu dũng vô mưu, nếu gã vẫn để chú của mình âm thầm áp chế khu đất như lúc trước thì cứ như vậy công ty nhà họ Bùi sẽ không thể làm gì nhưng tự gã đã không chịu nổi mà đi trước một bước, làm lộ mọi chuyện nên triệt để mất đi ưu thế.
Chẳng khác nào Lục Thanh Trì tự dồn chú mình vào bước đường cùng, mảnh đất này, mặc kệ ông ta có muốn nhả ra hay không thì bây giờ cũng phải nhả ra mà thôi.
Bùi Danh Chính đi bước này là lấy lùi làm tiến, quả nhiên là cao ta, nếu anh không giải thích thì cô có vắt óc nghĩ suốt hai ngày cũng không ra.
Đường Nhật Khanh kích động nhìn Bùi Danh Chính, cô hưng phấn hỏi: “Cho nên có thể nói khu đất này kiểu gì cũng về tay chúng ta?"
Ánh mắt Bùi Danh Chính lộ ra nét cười: “Sắp kết thúc rồi."
"Thật tốt quá!" Đường Nhật Khanh thốt lên, hai mắt sáng rỡ nhìn anh, gương mặt nhỏ nhắn vừa rồi còn ủ rũ vì mệt mỏi giờ đây đã giãn ra.
Thấy vẻ mặt hưng phấn cả cô, Bùi Danh Chính hơi xốn xang trong lòng, cảnh tượng vừa rồi trên xe xẹt ngang qua trí óc anh.
"Có anh bên cạnh, tôi không sợ…”
Những lời cô nói trên xe như câu thần chú quét ngang qua đầu anh, trong khoản thời gian ngắn cứ quanh quẩn không đi.
Bùi Danh Chính đột nhiên đặt ly rượu lên bàn: “Cộp!" một tiếng, không nhẹ không nặng dọa Đường Nhật Khanh sợ đơ người, cô ngỡ ngàng nhìn anh.
Bùi Danh Chính đứng dậy, vẻ mặt không chút biểu cảm, anh khom người qua mặt bàn, đưa tay nâng cằm cô, không nói một lời, cúi xuống hôn…
CHƯƠNG 50 MỘT GÃ THÔ LỖ, KHÔNG CÓ ĐẦU ÓC
Bùi Danh Chính khẽ nhíu mày nhưng vẫn ngồi dậy móc điện thoại di động ra, anh nghiêm túc nhìn lướt qua màn hình.
"Chúng tôi ra rồi, không có chuyện gì cả."
"Chỉ là một gã thô lỗ, không có đầu óc mà thôi, cậu thu người lại đi."
Anh chỉ nói hai câu ngắn gọn rồi trực tiếp cúp máy.
Đường Nhật Khanh ngồi bên cạnh nghe anh nói những lời này thì cũng đại khái đoán được chuyện gì, xem ra Bùi Danh Chính không phải là không có chuẩn bị, anh cũng đã nghĩ đến chuyện tồi tệ nhất có thể xảy ra trước khi đến hộp đêm và còn chuẩn bị cả người nữa.
Quả nhiên cô mới là người đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
Bùi Danh Chính cất điện thoại, vô tình nhìn sang thì thấy người phụ nữ cạnh mình đang trầm ngâm, anh liền thủng thẳng: “Chúng ta sắp lấy được khu đất này rồi."
Đường Nhật Khanh ngẩng đầu lấy làm khó hiểu, cô nhìn anh mông lung: “Là sao?"
Trận cá cược vừa rồi Lục Thanh Trì đã thua nhưng rõ ràng gã là một kẻ vô lại, chắc chắn không phải là kẻ nói được làm được, hơn nữa hôm nay bị bọn họ làm cho mất mặt thì với tính cách ấy, gã ta dĩ nhiên sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ.
Bùi Danh Chính tựa vào lưng ghế, hờ hững nói: “Khu đất này sở dĩ luôn bị áp chế chẳng qua là vì chú của gã là phó thị trưởng thành phố, hôm nay gã lén lúc chơi xấu, không chịu thua cũng không nói lý lẽ, gã chơi xấu không có nghĩa chú của gã là phó thị trưởng cũng là một kẻ không ra gì.
Đường Nhật Khanh chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, vừa nhìn ra thì thấy đã về đến khách sạn nên thôi không hỏi câu cuối cùng cô đang định hỏi.
Khi xe dừng hẳn, Đường Nhật Khanh lập tức xuống xe, mệt không chịu nổi, vì mang đôi giày cao gót bảy tám tấc suốt ba bốn tiếng đồng hồ nên hai chân của cô sắp gãy đến nơi rồi.
Cô vừa bước xuống xe, hai chân đã mềm nhũn suýt chút nữa thì ngã xuống đất, cũng may là cô lanh tay lẹ mắt vịn thành xe đứng dậy nên mới không ngã sấp xuống đất.
Cô vừa đứng vững, quay người lại liền thấy Bùi Danh Chính đang đứng bên cạnh nhìn cô chăm chú, cô hít sâu một hơi, vội thay đổi nét mặt làm ra vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Bùi Danh Chính cũng không nhìn cô lâu, anh bước lên bậc thang còn Đường Nhật Khanh theo ở phía sau, nhịn đau cố gắng đi cùng anh.
Anh liên tục sải những bước dài, mỗi một bước chân của anh dài gấp hai bước chân của cô, cho dù cô âm thầm tăng tốc cũng không thể đuổi kịp bước chân của đàn ông.
Cô cắn răng, đang do dự xem có nên bám theo không thì đột nhiên phát hiện anh đã dừng lại trước cửa kính của sảnh lớn, Đường Nhật Khanh hơi xúc động, lòng chùng xuống..
Anh đang đợi cô sao?
Đường Nhật Khanh bước nhanh về phía trước, khi lại gần mới thấy người đàn ông ấy đang cuối đầu kiểm tra điện thoại nên bất chợt sững người, thì ra không phải đang đợi cô…
Sự xúc động lúc nãy biến mất, trong lòng cô có một sự hụt hẫng khó nói thành lời, cô cùng Bùi Danh Chính băng qua sảnh lớn, vào thang máy.
Bọn họ ở tầng trên, trong thang máy chỉ có hai người bọn họ nên cực kỳ yên tĩnh, Đường Nhật Khanh nhìn chằm chằm vào những con số luân phiên sáng đèn trong thang máy, trong lòng hơi buồn bã.
Hình ảnh anh che chở cho cô khi ở trong phòng bao như vẫn còn đó vậy mà vừa ra ngoài anh liền trở lại là Bùi Danh Chính xa cách, lạnh lùng, khiến cô nhất thời khó mà chấp nhận.
Ra khỏi thang máy, đi tới cửa phòng của mình, Đường Nhật Khanh tiện tay cởi áo vest khoác trên người mình xuống đưa cho Bùi Danh Chính: “Tổng giám đốc Bùi, cảm ơn ngài.”
Cô buông mắt, kềm nén tâm trạng, giọng điệu ra chiều khách sáo, vô hình trung kéo dài khoảng cách của hai người.
Bùi Danh Chính nhíu chặt mày nhìn Đường Nhật Khanh đang lặng lẽ cúi đầu cầm áo trên tay, anh không đưa tay ra nhận lấy.
Vừa rồi chẳng phải cô vẫn ổn sao? Tại sao lại đột nhiên thay đổi cách xưng hô.
Bùi Danh Chính tiến lại gần nhìn vầng trán mịn màng và đầy đặn của cô, suy nghĩ chốc lát rồi mới lạnh lùng hỏi: “Làm sao vậy?"
Đường Nhật Khanh ngước mắt, bắt gặp ánh mắt của anh, cô giả vờ trấn định lảng đi: “Không có việc gì, tôi về nghỉ trước đây tổng giám đốc Bùi."
Cô nói xong liền dúi áo vest vào tay anh rồi quay đi, nhưng vừa mới quay đi thì đã bị người ta kéo lại.
"Đi với tôi, uống với tôi một ly đã, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Không phải là hỏi ý kiến cô mà là đang ra lệnh cho cô.
Đường Nhật Khanh cau mày nhưng cuối cùng vẫn không từ chối, cô do dự một lát rồi đồn ý.
Theo Bùi Danh Chính đi vào phòng của anh, Đường Nhật Khanh ngồi xuống ghế sofa, nhìn Bùi Danh Chính móc chiếc áo vest lên, sau đó trực tiếp cởi đồ trước mặt cô.
Tuy rằng hai người đã qua lại với nhau từ lâu nhưng hiện tại cô vẫn hơi có chút không được tự nhiên khi thấy anh cởi đồ trước mặt mình.
Bùi Danh Chính nhận thấy ánh mắt tránh né của cô liền lặng lẽ mỉm cười, rồi đi tới trước tủ quần áo, chọn đại một bộ đồ mặc ở nhà, sau đó đi tới tủ rượu chọn một bình rượu.
Anh cầm chai rượu và ly quay lại, rót cho Đường Nhật Khanh nửa ly: “Rượu này nhẹ nên sẽ không say."
Đường Nhật Khanh nhận lấy, nghe anh nói vậy cô liền nhớ lại cảnh say rượu của mình đêm hôm đó, nên có hơi đỏ mặt.
Bùi Danh Chính ngồi đối diện cô trên ghế sofa, uống một ngụm rượu, rồi thong thả nói: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai phó thị trưởng của Nam Hải là Lục Bình Xuyên sẽ hẹn chúng ta, tôi nói trước với cô để cô chuẩn bị tâm lý.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy, liền buộc miệng hỏi: “Vì sao?"
Hôm nay bọn họ đã xích mích với Lục Thanh Trì, Lục Bình Xuyên lại là chú của gã, tại sao còn hẹn họ?
Bùi Danh Chính nhẹ nhàng đung đưa chén rượu trong tay: “Chuyện hôm nay ầm ĩ như vậy nên Lục Bình Xuyên nhất định sẽ biết, Lục Thanh Trì nhất định sẽ nói ra chuyện cá cược, gã đã thua sạch nên buộc phải nhờ cậy, hôm nay gã đã đuối lý, nếu Lục Bình Xuyên còn muốn tiếp tục giữ miếng đất lại để bảo vệ gã thì chỉ tổ phá hủy danh tiếng của ông ta tại Nam Hải, cho dù Lục Bình Xuyên có thương thằng cháu trai đi nữa thì cũng sẽ không đem chức tước của mình ra làm trò cười cho thiên hạ đâu, chỉ cần có một phong thư nặc danh nói có chứng cớ xác thực thì gã nhất định sẽ xong đời, cho nên ông ta buộc phải làm đúng theo nguyên tắc.”
Đường Nhật Khanh bất chợt hiểu ra, thảo nào Bùi Danh Chính đã nói trong điện thoại rằng Lục Thanh Trì chỉ là một gã hữu dũng vô mưu, nếu gã vẫn để chú của mình âm thầm áp chế khu đất như lúc trước thì cứ như vậy công ty nhà họ Bùi sẽ không thể làm gì nhưng tự gã đã không chịu nổi mà đi trước một bước, làm lộ mọi chuyện nên triệt để mất đi ưu thế.
Chẳng khác nào Lục Thanh Trì tự dồn chú mình vào bước đường cùng, mảnh đất này, mặc kệ ông ta có muốn nhả ra hay không thì bây giờ cũng phải nhả ra mà thôi.
Bùi Danh Chính đi bước này là lấy lùi làm tiến, quả nhiên là cao ta, nếu anh không giải thích thì cô có vắt óc nghĩ suốt hai ngày cũng không ra.
Đường Nhật Khanh kích động nhìn Bùi Danh Chính, cô hưng phấn hỏi: “Cho nên có thể nói khu đất này kiểu gì cũng về tay chúng ta?"
Ánh mắt Bùi Danh Chính lộ ra nét cười: “Sắp kết thúc rồi."
"Thật tốt quá!" Đường Nhật Khanh thốt lên, hai mắt sáng rỡ nhìn anh, gương mặt nhỏ nhắn vừa rồi còn ủ rũ vì mệt mỏi giờ đây đã giãn ra.
Thấy vẻ mặt hưng phấn cả cô, Bùi Danh Chính hơi xốn xang trong lòng, cảnh tượng vừa rồi trên xe xẹt ngang qua trí óc anh.
"Có anh bên cạnh, tôi không sợ…”
Những lời cô nói trên xe như câu thần chú quét ngang qua đầu anh, trong khoản thời gian ngắn cứ quanh quẩn không đi.
Bùi Danh Chính đột nhiên đặt ly rượu lên bàn: “Cộp!" một tiếng, không nhẹ không nặng dọa Đường Nhật Khanh sợ đơ người, cô ngỡ ngàng nhìn anh.
Bùi Danh Chính đứng dậy, vẻ mặt không chút biểu cảm, anh khom người qua mặt bàn, đưa tay nâng cằm cô, không nói một lời, cúi xuống hôn…
Bình luận facebook