Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-57
Chương 57: Không Có Thời Gian Hồ Đồ Với Cô Đâu
CHƯƠNG 57: KHÔNG CÓ THỜI GIAN HỒ ĐỒ VỚI CÔ ĐÂU
Cũng không lâu lắm Đường Nhật Khanh đã nhận được tin nhắn của Bùi Danh Chính gởi tới.
"Ăn sáng xong, chín giờ xuất phát."
Tin nhắn ngắn gọn rõ ràng, không dài dòng lê thê, thậm chí ngay cả xuất phát đi đâu anh cũng không nói rõ.
Đường Nhật Khanh liếc mắt nhìn thời gian, còn nửa tiếng nữa, đủ thời gian rồi.
Cô cố gắng tỏ ra không hoang mang ăn hết bữa sáng. Ăn sáng xong lại cố ý rề rà cho đến phút cuối mới ra khỏi nhà. Vừa đẩy cửa ra ngoài, quả nhiên đúng như dự đoán cô thấy Bùi Danh Chính đang đứng ở cửa.
Sắc mặt anh hơi sa sầm nhìn lướt qua Đường Nhật Khanh nhưng lại không nói gì.
Đường Nhật Khanh trong lòng rõ ràng, Bùi Danh Chính là người đặc biệt đúng giờ. Anh sẽ không bao giờ đến muộn, hơn nữa đều đến sớm hơn năm mười phút so với giờ hẹn, vì thế mỗi lần xuất phát cô đều dựa theo thời gian anh đến, cũng sẽ cố ý đến sớm đợi anh, lần này cô cố ý đến trễ một chút.
Bởi vì câu nói ngày hôm qua kia của Bùi Danh Chính giống như một cái dằm đâm vào tim cô, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào rút ra được.
Hai người đối diện nhau, tầm nhìn vừa tiếp xúc với nhau đã rời đi nhanh chóng, không nhiều lời thừa, bọn họ một người trước một người sau đều im lặng không lên tiếng.
Bầu không khí hơi căng thẳng, mãi cho đến lúc lên xe hai người cũng chẳng ai nói với ai câu câu nào.
Xe chạy tới tiệm cà phê Thủy Mạn ở trung tâm thành phố Nam Hải trước lúc xuống xe, rốt cuộc Bùi Danh Chính cũng chủ động mở miệng: "Một lát nữa lúc gặp mặt Lục Thi Linh, cô không cần nói nhiều, cứ ở bên cạnh phụ họa cho tôi là được."
"Được rồi." Đường Nhật Khanh trả lời rất quy củ.
Hai người xuống xe, người trước người sau đi vào quán cà phê. Đường Nhật Khanh nhìn lướt một vòng trong quán cà phê, ánh mắt nhìn về phía một người phụ nữ mặc áo khoác jeans, tóc buộc đuôi ngựa.
Một cô gái tuổi khoảng hơn hai mươi, sống mũi cao, đôi mắt long lanh, ngũ quan đẹp rực rỡ, cách ăn mặc trang điểm lại thiên về phong cách nhẹ nhàng của Âu Mỹ, chắc hẳn là con gái của Lục Bình Xuyên, Lục Thi Linh.
Quả nhiên, người phụ nữ kia ngẩng đầu thấy Bùi Danh Chính, ánh mắt hơi dừng lại, sau đó cong khóe môi giơ tay vẫy vẫy bọn họ.
Bùi Danh Chính cũng nhìn thấy cô ta, anh cất bước đi lên trước, chào cô ta: "Xin chào cô Lục, tôi là Bùi Danh Chính."
Lục Thi Linh lướt mắt nhìn cánh tay giơ ra của Bùi Danh Chính, cong môi cười, giơ tay nhẹ nhàng bắt tay với anh, sau đó buông ra.
"Không cần khách sáo như thế, dù sao chúng ta đều là do ba của chúng ta ép đến đây gặp mặt không phải sao?"
Vẻ mặt Bùi Danh Chính hơi hờ hững, ngồi xuống đối diện với cô, hoàn toàn không phủ nhận nói: "Ừm, chính xác là như thế."
"Có điều tôi nghe nói anh quả thật cũng có năng lực, có thể lấy được miếng đất kia từ trong tay của Lục Thanh Trì, chắc hẳn tốn không ít tâm tư nhỉ?"
"Cũng không tính là năng lực gì, chỉ là may mắn mà thôi. Cô Lục học thương mại ở nước Anh, chắc hẳn thành tích không tệ nhỉ?"
Bùi Danh Chính không muốn nói nhiều về miếng đất kia, thuận thế dời đề tài nói về cô.
Lục Thi Linh mỉm cười, dựa người về sau ghế, hoàn toàn không lo lắng nói: "Nếu thành tích của tôi tốt, sao ba tôi lại nhờ vả anh chăm sóc tôi chứ?"
Đường Nhật Khanh ngồi bên cạnh nghe vậy ánh mắt lóe lên, không ngờ rằng Lục Thi Linh này lại thẳng thắn như thế.
Lục Thi Linh nghịch điện thoại di động trong tay, tùy ý mở miệng nói: "Ba tôi nói anh là nhân tài hiếm thấy, muốn tôi theo anh học hỏi, có điều tôi lại không có hứng thú với những thứ này, nói thẳng ra tôi đến gặp anh cũng chỉ là muốn đối phó với ba tôi mà thôi, mấy ngày này tôi sẽ đi chơi với các người, hơn nữa tôi cũng sẽ không đi thành Hải Thành với các người đâu."
Bùi Danh Chính nghe vậy, khóe môi không kìm được cong lên.
Như vậy là tốt nhất, bọn họ đều bớt lo, anh cũng không có ý định dẫn cô ta đi Bùi Thị, anh vốn dự định trước khi rời đi sẽ tìm cớ lấp liếm cho qua, không ngờ Lục Thi Linh cũng nghĩ như thế, vậy thì dễ giải quyết hơn rồi.
"Cô Lục quyết định là được."
"Có điều mấy ngày này tôi vẫn sẽ ở bên cạnh các người, dù sao diễn kịch cũng phải diễn hết vở chứ." Lục Thi Linh ngước mắt lên như cười mà không cười nhìn Bùi Danh Chính.
"Mấy ngày này cô Lục có sắp xếp gì không?"
"Ba tôi bảo tôi dẫn các anh đi chơi ở thành phố Nam Hải. Cụ thể là đi đâu, các anh nghe theo sự sắp xếp của tôi là được rồi."
Lục Thi Linh nói xong, chớp mắt với Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh, sau đó cười nói: "Tôi còn có việc đi trước, các anh chờ điện thoại của tôi."
Cô ta nói xong, lắc lắc điện thoại trong tay với Bùi Danh Chính xong thì đứng dậy rời khỏi. Bùi Danh Chính nhìn bóng lưng của Lục Thi Linh ánh mắt hơi sa sầm giống như có điều suy nghĩ.
Đường Nhật Khanh ở bên cạnh hoàn toàn không hiểu rốt cuộc là chuyện gì. Cô hít sâu một hơi nhìn Lục Thi Linh đã đi xa, nhịn không được mở miệng nói: "Tổng giám đốc Bùi, chuyện gì thế này?"
Bọn họ đến đây để gặp mặt Lục Thi Linh, tán gẫu chưa tới hai mươi phút cô ta đã xoay người bỏ đi...
Bùi Danh Chính thu hồi ánh mắt, chậm rãi mở miệng: "Lục Thi Linh này chắc chắn không đơn giản."
Anh nói xong đứng dậy nhìn Đường Nhật Khanh như đang suy nghĩ điều gì ở bên cạnh, khẽ nói: "Chúng ta đi về trước thôi, chờ cô ta liên hệ."
Bọn họ ai cũng không nghĩ tới, đêm đó Lục Thi Linh hơn mười giờ đêm liên hệ với bọn họ, nơi gặp mặt lại là một quán bar nổi tiếng ở thành phố Nam Hải.
Bất kể nói thế nào, Lục Thi Linh cũng là con gái của Lục Bình Xuyên. Nếu anh đã đáp ứng Lục Bình Xuyên thì chắc chắn không thể từ chối thẳng thừng yêu cầu của con gái ông ta, vì vậy cho dù anh không muốn đi, cũng phải đi.
Lúc Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh đến quán bar đã gần mười một giờ đêm, nhưng bên trong quán bar vẫn là một đám lũ quỷ múa loạn, tiếng nhạc đinh tai nhức óc.
Đường Nhật Khanh đi vào trong quán bar, màng nhĩ trong nháy mắt đã bị tiếng nhạc điện lấp đầy. Cô chau mày theo sau Bùi Danh Chính, đi xuyên qua đám người vào bên trong.
Xuyên qua sàn nhảy, Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh đi đến trước quầy bar, nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Lục Thi Linh.
Bên cạnh hai người các cặp nam nữ trẻ tuổi đang kề vai sát cánh bước qua, Đường Nhật Khanh đứng ở đó cảm thấy mình và Bùi Danh Chính hoàn toàn không hợp với nơi này.
Mấy người đàn ông đang ngồi uống rượu trước quầy bar bên cạnh thấy Đường Nhật Khanh lập tức trao đổi ánh mắt, tiếp theo đó là huýt sáo về phía cô.
Đường Nhật Khanh quay đầu lại, thấy mấy gã đàn ông cử chỉ lỗ mãng đang híp mắt nhìn cô chằm chằm, nhất thời cô tê dại cả da đầu.
Cô còn chưa kịp cất bước né tránh thì bỗng cảm thấy cánh tay bị người ta nắm chặt kéo qua một bên.
Cô quay đầu lại, vừa vặn đụng phải cặp mắt đen bóng nghiêm túc kia của Bùi Danh Chính: "Đứng bên cạnh tôi, đừng chạy lung tung."
Trong giọng nói của anh mang theo vẻ không vui, Đường Nhật Khanh nhíu mày, đổi chủ đề: "Anh hãy liên lạc với cô Lục đi, hỏi thử xem cô ta đang ở đâu?"
Lục Bình Xuyên bảo cô ta dẫn bọn họ đi chơi thỏa thích ở thành phố Nam Hải nhưng ai biết được Lục Thi Linh lại hẹn bọn họ đến đây, hoặc là cô ta cố ý, hoặc cô ta là người suốt ngày chỉ biết lăn lộn trong quán bar.
Bùi Danh Chính lấy điện thoại di động ra vừa muốn gọi điện thoại cho Lục Thi Linh thì bỗng nhiên bên cạnh một bàn tay duỗi ra, nắm chặt cánh tay của anh: "Rốt cuộc hai người cũng tới rồi!"
Lục Thi Linh mặc áo hai dây, trang điểm rất đậm, kéo Bùi Danh Chính đi vào chính giữa sàn nhảy: "Tổng giám đốc Bùi, nhảy với tôi một bài đi...!"
Sắc mặt Bùi Danh Chính khẽ sa sầm, đang muốn giơ tay đẩy cánh tay của cô ta ra nhưng đột nhiên chân của Lục Thi Linh mềm nhũn suýt chút nữa đã ngã sấp mặt xuống đất.
Dường như cô ta đã uống không ít, ngay cả bước đi cũng liêu xiêu.
Bùi Danh Chính nhăn mày, một tay đỡ cánh tay của cô ta, một tay khác lấy điện thoại muốn gọi cho Lục Bình Xuyên.
Nếu Lục Thi Linh xảy ra chuyện gì anh gánh không nổi trách nhiệm này. Cách tốt nhất chính là phải báo cho Lục Bình Xuyên ngay từ đầu.
Lục Thi Linh hình như nhìn ra được ý đồ của Bùi Danh Chính, cơ thể của cô ta dựa sát vào cơ thể của anh, giơ tay cướp ngay điện thoại trong tay anh.
"Không cho gọi điện thoại! Anh phải nhảy với tôi!"
Bùi Danh Chính cố nén giận, đĩnh đạc nói: "Cô Lục tôi không có thời gian hồ đồ với cô đâu."
Anh vừa nói vừa kéo Lục Thi Linh ra khỏi sàn nhảy, trở lại trước quầy bar lúc nãy.
Anh quay đầu lại, lướt mắt nhìn xung quanh bỗng nhiên phát hiện không thấy Đường Nhật Khanh đâu.
CHƯƠNG 57: KHÔNG CÓ THỜI GIAN HỒ ĐỒ VỚI CÔ ĐÂU
Cũng không lâu lắm Đường Nhật Khanh đã nhận được tin nhắn của Bùi Danh Chính gởi tới.
"Ăn sáng xong, chín giờ xuất phát."
Tin nhắn ngắn gọn rõ ràng, không dài dòng lê thê, thậm chí ngay cả xuất phát đi đâu anh cũng không nói rõ.
Đường Nhật Khanh liếc mắt nhìn thời gian, còn nửa tiếng nữa, đủ thời gian rồi.
Cô cố gắng tỏ ra không hoang mang ăn hết bữa sáng. Ăn sáng xong lại cố ý rề rà cho đến phút cuối mới ra khỏi nhà. Vừa đẩy cửa ra ngoài, quả nhiên đúng như dự đoán cô thấy Bùi Danh Chính đang đứng ở cửa.
Sắc mặt anh hơi sa sầm nhìn lướt qua Đường Nhật Khanh nhưng lại không nói gì.
Đường Nhật Khanh trong lòng rõ ràng, Bùi Danh Chính là người đặc biệt đúng giờ. Anh sẽ không bao giờ đến muộn, hơn nữa đều đến sớm hơn năm mười phút so với giờ hẹn, vì thế mỗi lần xuất phát cô đều dựa theo thời gian anh đến, cũng sẽ cố ý đến sớm đợi anh, lần này cô cố ý đến trễ một chút.
Bởi vì câu nói ngày hôm qua kia của Bùi Danh Chính giống như một cái dằm đâm vào tim cô, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào rút ra được.
Hai người đối diện nhau, tầm nhìn vừa tiếp xúc với nhau đã rời đi nhanh chóng, không nhiều lời thừa, bọn họ một người trước một người sau đều im lặng không lên tiếng.
Bầu không khí hơi căng thẳng, mãi cho đến lúc lên xe hai người cũng chẳng ai nói với ai câu câu nào.
Xe chạy tới tiệm cà phê Thủy Mạn ở trung tâm thành phố Nam Hải trước lúc xuống xe, rốt cuộc Bùi Danh Chính cũng chủ động mở miệng: "Một lát nữa lúc gặp mặt Lục Thi Linh, cô không cần nói nhiều, cứ ở bên cạnh phụ họa cho tôi là được."
"Được rồi." Đường Nhật Khanh trả lời rất quy củ.
Hai người xuống xe, người trước người sau đi vào quán cà phê. Đường Nhật Khanh nhìn lướt một vòng trong quán cà phê, ánh mắt nhìn về phía một người phụ nữ mặc áo khoác jeans, tóc buộc đuôi ngựa.
Một cô gái tuổi khoảng hơn hai mươi, sống mũi cao, đôi mắt long lanh, ngũ quan đẹp rực rỡ, cách ăn mặc trang điểm lại thiên về phong cách nhẹ nhàng của Âu Mỹ, chắc hẳn là con gái của Lục Bình Xuyên, Lục Thi Linh.
Quả nhiên, người phụ nữ kia ngẩng đầu thấy Bùi Danh Chính, ánh mắt hơi dừng lại, sau đó cong khóe môi giơ tay vẫy vẫy bọn họ.
Bùi Danh Chính cũng nhìn thấy cô ta, anh cất bước đi lên trước, chào cô ta: "Xin chào cô Lục, tôi là Bùi Danh Chính."
Lục Thi Linh lướt mắt nhìn cánh tay giơ ra của Bùi Danh Chính, cong môi cười, giơ tay nhẹ nhàng bắt tay với anh, sau đó buông ra.
"Không cần khách sáo như thế, dù sao chúng ta đều là do ba của chúng ta ép đến đây gặp mặt không phải sao?"
Vẻ mặt Bùi Danh Chính hơi hờ hững, ngồi xuống đối diện với cô, hoàn toàn không phủ nhận nói: "Ừm, chính xác là như thế."
"Có điều tôi nghe nói anh quả thật cũng có năng lực, có thể lấy được miếng đất kia từ trong tay của Lục Thanh Trì, chắc hẳn tốn không ít tâm tư nhỉ?"
"Cũng không tính là năng lực gì, chỉ là may mắn mà thôi. Cô Lục học thương mại ở nước Anh, chắc hẳn thành tích không tệ nhỉ?"
Bùi Danh Chính không muốn nói nhiều về miếng đất kia, thuận thế dời đề tài nói về cô.
Lục Thi Linh mỉm cười, dựa người về sau ghế, hoàn toàn không lo lắng nói: "Nếu thành tích của tôi tốt, sao ba tôi lại nhờ vả anh chăm sóc tôi chứ?"
Đường Nhật Khanh ngồi bên cạnh nghe vậy ánh mắt lóe lên, không ngờ rằng Lục Thi Linh này lại thẳng thắn như thế.
Lục Thi Linh nghịch điện thoại di động trong tay, tùy ý mở miệng nói: "Ba tôi nói anh là nhân tài hiếm thấy, muốn tôi theo anh học hỏi, có điều tôi lại không có hứng thú với những thứ này, nói thẳng ra tôi đến gặp anh cũng chỉ là muốn đối phó với ba tôi mà thôi, mấy ngày này tôi sẽ đi chơi với các người, hơn nữa tôi cũng sẽ không đi thành Hải Thành với các người đâu."
Bùi Danh Chính nghe vậy, khóe môi không kìm được cong lên.
Như vậy là tốt nhất, bọn họ đều bớt lo, anh cũng không có ý định dẫn cô ta đi Bùi Thị, anh vốn dự định trước khi rời đi sẽ tìm cớ lấp liếm cho qua, không ngờ Lục Thi Linh cũng nghĩ như thế, vậy thì dễ giải quyết hơn rồi.
"Cô Lục quyết định là được."
"Có điều mấy ngày này tôi vẫn sẽ ở bên cạnh các người, dù sao diễn kịch cũng phải diễn hết vở chứ." Lục Thi Linh ngước mắt lên như cười mà không cười nhìn Bùi Danh Chính.
"Mấy ngày này cô Lục có sắp xếp gì không?"
"Ba tôi bảo tôi dẫn các anh đi chơi ở thành phố Nam Hải. Cụ thể là đi đâu, các anh nghe theo sự sắp xếp của tôi là được rồi."
Lục Thi Linh nói xong, chớp mắt với Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh, sau đó cười nói: "Tôi còn có việc đi trước, các anh chờ điện thoại của tôi."
Cô ta nói xong, lắc lắc điện thoại trong tay với Bùi Danh Chính xong thì đứng dậy rời khỏi. Bùi Danh Chính nhìn bóng lưng của Lục Thi Linh ánh mắt hơi sa sầm giống như có điều suy nghĩ.
Đường Nhật Khanh ở bên cạnh hoàn toàn không hiểu rốt cuộc là chuyện gì. Cô hít sâu một hơi nhìn Lục Thi Linh đã đi xa, nhịn không được mở miệng nói: "Tổng giám đốc Bùi, chuyện gì thế này?"
Bọn họ đến đây để gặp mặt Lục Thi Linh, tán gẫu chưa tới hai mươi phút cô ta đã xoay người bỏ đi...
Bùi Danh Chính thu hồi ánh mắt, chậm rãi mở miệng: "Lục Thi Linh này chắc chắn không đơn giản."
Anh nói xong đứng dậy nhìn Đường Nhật Khanh như đang suy nghĩ điều gì ở bên cạnh, khẽ nói: "Chúng ta đi về trước thôi, chờ cô ta liên hệ."
Bọn họ ai cũng không nghĩ tới, đêm đó Lục Thi Linh hơn mười giờ đêm liên hệ với bọn họ, nơi gặp mặt lại là một quán bar nổi tiếng ở thành phố Nam Hải.
Bất kể nói thế nào, Lục Thi Linh cũng là con gái của Lục Bình Xuyên. Nếu anh đã đáp ứng Lục Bình Xuyên thì chắc chắn không thể từ chối thẳng thừng yêu cầu của con gái ông ta, vì vậy cho dù anh không muốn đi, cũng phải đi.
Lúc Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh đến quán bar đã gần mười một giờ đêm, nhưng bên trong quán bar vẫn là một đám lũ quỷ múa loạn, tiếng nhạc đinh tai nhức óc.
Đường Nhật Khanh đi vào trong quán bar, màng nhĩ trong nháy mắt đã bị tiếng nhạc điện lấp đầy. Cô chau mày theo sau Bùi Danh Chính, đi xuyên qua đám người vào bên trong.
Xuyên qua sàn nhảy, Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh đi đến trước quầy bar, nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Lục Thi Linh.
Bên cạnh hai người các cặp nam nữ trẻ tuổi đang kề vai sát cánh bước qua, Đường Nhật Khanh đứng ở đó cảm thấy mình và Bùi Danh Chính hoàn toàn không hợp với nơi này.
Mấy người đàn ông đang ngồi uống rượu trước quầy bar bên cạnh thấy Đường Nhật Khanh lập tức trao đổi ánh mắt, tiếp theo đó là huýt sáo về phía cô.
Đường Nhật Khanh quay đầu lại, thấy mấy gã đàn ông cử chỉ lỗ mãng đang híp mắt nhìn cô chằm chằm, nhất thời cô tê dại cả da đầu.
Cô còn chưa kịp cất bước né tránh thì bỗng cảm thấy cánh tay bị người ta nắm chặt kéo qua một bên.
Cô quay đầu lại, vừa vặn đụng phải cặp mắt đen bóng nghiêm túc kia của Bùi Danh Chính: "Đứng bên cạnh tôi, đừng chạy lung tung."
Trong giọng nói của anh mang theo vẻ không vui, Đường Nhật Khanh nhíu mày, đổi chủ đề: "Anh hãy liên lạc với cô Lục đi, hỏi thử xem cô ta đang ở đâu?"
Lục Bình Xuyên bảo cô ta dẫn bọn họ đi chơi thỏa thích ở thành phố Nam Hải nhưng ai biết được Lục Thi Linh lại hẹn bọn họ đến đây, hoặc là cô ta cố ý, hoặc cô ta là người suốt ngày chỉ biết lăn lộn trong quán bar.
Bùi Danh Chính lấy điện thoại di động ra vừa muốn gọi điện thoại cho Lục Thi Linh thì bỗng nhiên bên cạnh một bàn tay duỗi ra, nắm chặt cánh tay của anh: "Rốt cuộc hai người cũng tới rồi!"
Lục Thi Linh mặc áo hai dây, trang điểm rất đậm, kéo Bùi Danh Chính đi vào chính giữa sàn nhảy: "Tổng giám đốc Bùi, nhảy với tôi một bài đi...!"
Sắc mặt Bùi Danh Chính khẽ sa sầm, đang muốn giơ tay đẩy cánh tay của cô ta ra nhưng đột nhiên chân của Lục Thi Linh mềm nhũn suýt chút nữa đã ngã sấp mặt xuống đất.
Dường như cô ta đã uống không ít, ngay cả bước đi cũng liêu xiêu.
Bùi Danh Chính nhăn mày, một tay đỡ cánh tay của cô ta, một tay khác lấy điện thoại muốn gọi cho Lục Bình Xuyên.
Nếu Lục Thi Linh xảy ra chuyện gì anh gánh không nổi trách nhiệm này. Cách tốt nhất chính là phải báo cho Lục Bình Xuyên ngay từ đầu.
Lục Thi Linh hình như nhìn ra được ý đồ của Bùi Danh Chính, cơ thể của cô ta dựa sát vào cơ thể của anh, giơ tay cướp ngay điện thoại trong tay anh.
"Không cho gọi điện thoại! Anh phải nhảy với tôi!"
Bùi Danh Chính cố nén giận, đĩnh đạc nói: "Cô Lục tôi không có thời gian hồ đồ với cô đâu."
Anh vừa nói vừa kéo Lục Thi Linh ra khỏi sàn nhảy, trở lại trước quầy bar lúc nãy.
Anh quay đầu lại, lướt mắt nhìn xung quanh bỗng nhiên phát hiện không thấy Đường Nhật Khanh đâu.
Bình luận facebook