Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-86
Chương 86: Không Bằng Cầu Xin Tôi
CHƯƠNG 86: KHÔNG BẰNG CẦU XIN TÔI
Đi ra từ cao ốc làm việc của tài chính Phú Tài, Đường Nhật Khanh thở phào một hơi.
Cho dù nói thế nào, một chuyến này cô cũng không chạy uổng công, không chỉ thuyết phục được Tổng Giám đốc Ngô, còn bất ngờ lấy được một cách liên lạc có thể thăm dò tin tức nữa.
Tấm danh thiếp kia bị cô nắm chặt trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Lúc đầu cô muốn nhờ Bùi Danh Chính đến hỏi thăm chuyện của ba, nhưng mà sau khi trở về từ thành phố Nam Hải, anh không có nói đến chuyện này, cô cũng không thể nói hoài nói mãi.
Bây giờ có cách có thể thăm dò tin tức, đương nhiên cô phải nắm lấy cơ hội.
Tấm danh thiếp kia rất ngắn gọn, không làm sặc sỡ giống như danh thiếp cửa người buôn bán, chữ lớn màu đen nền trắng đơn giản, “Thành Xuyên”, phía dưới kèm theo một dãy số điện thoại di động.
Đường Nhật Khanh lấy điện thoại ra trực tiếp gọi đi, reo vài tiếng, bên kia cũng không có ai nghe máy, cô chưa từ bỏ ý định lại gọi thêm lần nữa, vẫn không có người nghe máy.
Cô nhìn nhìn giờ, thời gian cách giờ tan làm còn gần hơn một tiếng, lúc này vẫn về công ty trước thì tốt hơn.
Đi thang máy lên lầu, vừa mới đến tầng mười tám thì cửa thang máy mở ra, có người đi ra ngoài, Đường Nhật Khanh đang muốn tiện tay ấn phím đóng cửa, điện thoại lại đột nhiên rung lên.
Cô cầm lên nhìn một cái, đúng là số điện thoại cô gọi khi nãy, cô có chút kích động, tay run rẩy nghe điện thoại, khi cô cầm lấy điện thoại muốn đặt ở bên tai, mới nhận ra trong thang máy còn có những người khác, vì thế cô vội vội vàng vàng đi ra khỏi thang máy.
Đi ra từ thang máy, bên cạnh cách đó không xa chính là một cái ban công nhỏ, đúng lúc không có ai, cô đi qua, lúc này mới dám đặt điện thoại ở bên tai.
“A lô? Xin chào?”
“Nhiệm vụ gì?”
Đầu bên kia truyền đến một giọng nam khàn khàn mang theo cảm giác từng trải.
Bàn tay cầm điện thoại của Đường Nhật Khanh siết chặt lại, cảm giác trái tim đã nhảy đến cổ họng rồi.
“Có thể điều tra tình huống hiện tại của một người giúp tôi không?”
Đối phương tích chữ như vàng, mỗi câu đều cực kỳ đơn giản: “Tên.”
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, phun ra vài chữ: “Đường Chính Đông.”
Đầu bên kia im lặng một lát: “Ba trăm triệu.”
Ba trăm triệu? !
Đường Nhật Khanh cảm thấy căng thẳng, có chút ngạc nhiên, chỉ là tìm hiểu một chút tin tức mà cần tới ba trăm triệu?
Bây giờ trong tay cô cũng chỉ có ba mươi triệu, chỉ có thể chăm lo cuộc sống trong nhà và chi tiêu hằng ngày của mình thôi, đi đâu lấy ba trăm triệu tới đây?
Cô nửa ngày không nói ra lời, nhưng lại không muốn bỏ lỡ cơ hội này, nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng cắn chặt răng mở miệng hỏi: “Giá cả có thể thấp một chút không?”
“Tình hình của Đường Chính Đông bây giờ có bao nhiêu nhạy cảm không cần tôi nói nhiều, một giá đó, không thấp hơn được.”
Đường Nhật Khanh còn muốn nói gì đó, lại chợt cảm thấy mu bàn tay nóng lên, trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng, điện thoại bị người ta cướp đi mất.
Cô vội vàng xoay người, nhìn thấy Bùi Duy sắc mặt khó coi, người đàn ông nâng tay, không cho nói nhiều trực tiếp cúp điện thoại.
Vẻ mặt Đường Nhật Khanh thay đổi, lửa giận bốc lên trong lòng, cô đưa tay muốn giật lại điện thoại, nhưng ai ngờ Bùi Duy nâng tay lên, trực tiếp tránh thoát tay của cô.
Cô giận đến sắc mặt đỏ lên, nhìn chằm chằm người trước mặt, cố đè nén tức giận: “Bùi Duy, trả điện thoại cho tôi!”
Bùi Duy khinh thường quét mắt nhìn cô một cái, cười lạnh ra tiếng: “Đường Nhật Khanh, cô đã cùng đường đến mức tìm thám tử tư nhân thăm dò tin tức rồi sao?”
Không ngờ thế nhưng anh ta lại nghe thấy!
“Không có liên quan đến anh! Trả điện thoại lại cho tôi.”
Đường Nhật Khanh nhảy lên giành lấy điện thoại trong tay Bùi Duy, Bùi Duy cao hơn cô nửa cái đầu, ỷ vào mình cao nên trao đổi điện thoại qua lại giữa hai tay.
“Đường Nhật Khanh, nếu cô thật sự muốn biết tin tức của Đường Chính Đông, không bằng cầu xin tôi đi.”
Bùi Duy vừa nói vừa lùi bước về phía sau, thuận thế né tránh cánh tay đang đưa tới của Đường Nhật Khanh.
“Anh nằm mơ đi!”
Cô chỉ lo giành lại điện thoại, hoàn toàn không chút ý tới dưới chân, cô không cẩn thận đá phải bậc thềm bên cạnh, trọng tâm cả người nghiêng về phía trước, ngã thẳng lên người Bùi Duy.
Bùi Duy theo bản năng mở hai tay ra, vừa vặn ôm cô vào lòng.
Anh ta hơi nhíu mày, rũ mắt nhìn người phụ nữ trong lòng, giọng điệu châm biếm mở miệng: “Đường Nhật Khanh, cô muốn tôi như vậy à?”
Giọng nói của anh ta không cao không thấp, ngôn ngữ trắng trợn rõ ràng, Đường Nhật Khanh tức giận đến run run, giương mắt gắt gao trừng anh ta, đang muốn đứng thẳng dậy, lại đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền tới một âm thanh.
“Tổng Giám đốc Bùi, đó không phải thư ký anh vẫn mang theo bên người sao? Sao lại ôm ấp với Phó Tổng Giám đốc Bùi vậy?
Đại não của Đường Nhật Khanh vang lên một tiếng ong, cô vội vàng đứng vững, đẩy Bùi Duy ra, vừa quay đầu lại đã đối diện với một đôi mắt nặng nề phức tạp.
Đường Nhật Khanh hoảng sợ, gần như theo bản năng lùi về sau nửa bước, nhưng phía sau cô chính là lan can, cô không có chỗ trốn tránh, trốn cũng trốn không thoát.
Ban công nhỏ thuộc kiểu nửa mở, cô và Bùi Duy đang đứng đối diện cửa, bên trong cửa là một cái hành lang, Bùi Danh Chính và Phương Vĩnh Thành đứng ở đó, phía sau còn dẫn theo thư ký, An Nhu và Hồ Nguyệt Như đều ở đây, đoàn người đều dừng chân lại nhìn chằm chằm cô và Bùi Duy.
Lần này, hiểu lầm cũng thật là lớn rồi!
Cô do dự tiến lên nửa bước, đang muốn mở miệng giải thích, nhưng không ngờ ánh mắt của người đàn ông trực tiếp lướt qua người cô, không hề dừng lại chút nào, mở rộng bước chân tiếp tục đi về phía trước.
Phương Vĩnh Thành thấy thế cũng không nói gì, cất bước đi theo, đoàn người đều thu lại tầm mắt rời đi theo.
Đường Nhật Khanh đứng tại chỗ, cơ thể giống như một bức tượng điêu khắc cứng nhắc, một lúc lâu vẫn không động đậy một chút.
Bùi Duy đi tới từ phía sau, cười như không cười nhìn Đường Nhật Khanh, giống như cố ý trêu ghẹo nói: “Làm sao vậy? Sợ anh cả của tôi hiểu lầm? Muốn tôi đi giải thích thay cô một chút không?”
Đường Nhật Khanh cắn cắn môi dưới, đột nhiên phục hồi lại tinh thần, đưa tay trực tiếp lấy lại điện thoại ở trong tay anh ta, cất bước nhanh chóng rời đi.
Vốn mấy ngày nay cô đã nhiều lần mắc sai lầm, gây ra một đống chuyện, bây giờ lại bị Bùi Danh Chính nhìn thấy cô và Bùi Duy ở cùng nhau ôm ôm ấp ấp, cái này chỉ sợ cô cả người đều là miệng cũng không nói rõ được.
Đường Nhật Khanh hết sức lo sợ chạy về phòng làm việc của Tổng Giám đốc, quả nhiên, còn chưa đi tới cửa, Hồ Nguyệt Như đã đứng ở cửa phòng làm việc xa xa, giống như đặc biệt đợi cô trở về.
Hồ Nguyệt Như nhìn thấy cô, chủ động nghênh đón, đáy mắt mang theo ý cười xem kịch vui: “Thư ký Đường, Tổng Giám đốc Bùi nói nếu cô quay lại rồi thì đến phòng làm việc tìm ngài ấy.”
Đường Nhật Khanh căng thẳng trong lòng, thuận miệng đáp: “Tôi biết rồi.”
Hồ Nguyệt Như nhìn cô, vẫn không có ý muốn tránh ra như trước, cô ta cười cười nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt nhiều chuyện sáp đến gần: “Thư ký Đường, có phải làm thư ký quá vất vả, muốn nối lại tình cũ với Phó Tổng Giám đốc Bùi không?”
Đường Nhật Khanh lạnh lùng quét mắt nhìn cô ta một cái, không nói gì, cất bước đi về phía phòng làm việc.
Lúc đi tới cửa, cô lại có chút chần chừ, tạm dừng một lát, cô cố lấy can đảm mới nâng tay gõ gõ cửa.
“Vào.”
Nghe thấy giọng nói của người đàn ông, nhịp tim của Đường Nhật Khanh cũng bất thình lình tăng nhanh, cô hít khí lạnh, đẩy cửa đi vào.
Đợi khi cô tiện tay đóng cửa lại, người đàn ông đúng lúc ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Nhìn thấy cô, đáy mắt Bùi Danh Chính hiện lên mấy phần ý lạnh, cơ thể hơi dựa về phía sau, nhìn chằm chằm cô.
Anh đang đợi lời giải thích của cô.
Buổi chiều anh về đến công ty đã không tìm thấy bóng dáng của cô, mấy tiếng sau đột nhiên nhận được điện thoại của Tổng Giám đốc Ngô, lúc này anh mới biết cô tự ý quyết định đi tìm Tổng Giám đốc Ngô.
Không ngờ rằng cái này vẫn chưa xong, anh đi tìm Phương Vĩnh Thành nói chuyện, trong lúc vô tình gặp phải cô và Bùi Duy liếc mắt đưa tình, ôm ôm ấp ấp. . .
Thật đúng là liên tục kinh hỉ, một cái rồi tới một cái.
Đường Nhật Khanh bị ánh mắt của Bùi Danh Chính nhìn chằm chằm đến lạnh cả sống lưng, đợi một lúc lâu cũng không thấy anh có ý muốn mở miệng nói chuyện, cô mới cố lấy can đảm, nhỏ giọng mở miệng giải thích: “Tổng Giám đốc Bùi, chuyện không phải như anh thấy đâu.”
Bùi Danh Chính cầm lấy bút máy trên bàn tiện tay xoay, ánh mắt lại nhìn chằm chằm người phụ nữ, không dời đi dù là một chút: “Vậy là thế nào?”
CHƯƠNG 86: KHÔNG BẰNG CẦU XIN TÔI
Đi ra từ cao ốc làm việc của tài chính Phú Tài, Đường Nhật Khanh thở phào một hơi.
Cho dù nói thế nào, một chuyến này cô cũng không chạy uổng công, không chỉ thuyết phục được Tổng Giám đốc Ngô, còn bất ngờ lấy được một cách liên lạc có thể thăm dò tin tức nữa.
Tấm danh thiếp kia bị cô nắm chặt trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Lúc đầu cô muốn nhờ Bùi Danh Chính đến hỏi thăm chuyện của ba, nhưng mà sau khi trở về từ thành phố Nam Hải, anh không có nói đến chuyện này, cô cũng không thể nói hoài nói mãi.
Bây giờ có cách có thể thăm dò tin tức, đương nhiên cô phải nắm lấy cơ hội.
Tấm danh thiếp kia rất ngắn gọn, không làm sặc sỡ giống như danh thiếp cửa người buôn bán, chữ lớn màu đen nền trắng đơn giản, “Thành Xuyên”, phía dưới kèm theo một dãy số điện thoại di động.
Đường Nhật Khanh lấy điện thoại ra trực tiếp gọi đi, reo vài tiếng, bên kia cũng không có ai nghe máy, cô chưa từ bỏ ý định lại gọi thêm lần nữa, vẫn không có người nghe máy.
Cô nhìn nhìn giờ, thời gian cách giờ tan làm còn gần hơn một tiếng, lúc này vẫn về công ty trước thì tốt hơn.
Đi thang máy lên lầu, vừa mới đến tầng mười tám thì cửa thang máy mở ra, có người đi ra ngoài, Đường Nhật Khanh đang muốn tiện tay ấn phím đóng cửa, điện thoại lại đột nhiên rung lên.
Cô cầm lên nhìn một cái, đúng là số điện thoại cô gọi khi nãy, cô có chút kích động, tay run rẩy nghe điện thoại, khi cô cầm lấy điện thoại muốn đặt ở bên tai, mới nhận ra trong thang máy còn có những người khác, vì thế cô vội vội vàng vàng đi ra khỏi thang máy.
Đi ra từ thang máy, bên cạnh cách đó không xa chính là một cái ban công nhỏ, đúng lúc không có ai, cô đi qua, lúc này mới dám đặt điện thoại ở bên tai.
“A lô? Xin chào?”
“Nhiệm vụ gì?”
Đầu bên kia truyền đến một giọng nam khàn khàn mang theo cảm giác từng trải.
Bàn tay cầm điện thoại của Đường Nhật Khanh siết chặt lại, cảm giác trái tim đã nhảy đến cổ họng rồi.
“Có thể điều tra tình huống hiện tại của một người giúp tôi không?”
Đối phương tích chữ như vàng, mỗi câu đều cực kỳ đơn giản: “Tên.”
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, phun ra vài chữ: “Đường Chính Đông.”
Đầu bên kia im lặng một lát: “Ba trăm triệu.”
Ba trăm triệu? !
Đường Nhật Khanh cảm thấy căng thẳng, có chút ngạc nhiên, chỉ là tìm hiểu một chút tin tức mà cần tới ba trăm triệu?
Bây giờ trong tay cô cũng chỉ có ba mươi triệu, chỉ có thể chăm lo cuộc sống trong nhà và chi tiêu hằng ngày của mình thôi, đi đâu lấy ba trăm triệu tới đây?
Cô nửa ngày không nói ra lời, nhưng lại không muốn bỏ lỡ cơ hội này, nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng cắn chặt răng mở miệng hỏi: “Giá cả có thể thấp một chút không?”
“Tình hình của Đường Chính Đông bây giờ có bao nhiêu nhạy cảm không cần tôi nói nhiều, một giá đó, không thấp hơn được.”
Đường Nhật Khanh còn muốn nói gì đó, lại chợt cảm thấy mu bàn tay nóng lên, trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng, điện thoại bị người ta cướp đi mất.
Cô vội vàng xoay người, nhìn thấy Bùi Duy sắc mặt khó coi, người đàn ông nâng tay, không cho nói nhiều trực tiếp cúp điện thoại.
Vẻ mặt Đường Nhật Khanh thay đổi, lửa giận bốc lên trong lòng, cô đưa tay muốn giật lại điện thoại, nhưng ai ngờ Bùi Duy nâng tay lên, trực tiếp tránh thoát tay của cô.
Cô giận đến sắc mặt đỏ lên, nhìn chằm chằm người trước mặt, cố đè nén tức giận: “Bùi Duy, trả điện thoại cho tôi!”
Bùi Duy khinh thường quét mắt nhìn cô một cái, cười lạnh ra tiếng: “Đường Nhật Khanh, cô đã cùng đường đến mức tìm thám tử tư nhân thăm dò tin tức rồi sao?”
Không ngờ thế nhưng anh ta lại nghe thấy!
“Không có liên quan đến anh! Trả điện thoại lại cho tôi.”
Đường Nhật Khanh nhảy lên giành lấy điện thoại trong tay Bùi Duy, Bùi Duy cao hơn cô nửa cái đầu, ỷ vào mình cao nên trao đổi điện thoại qua lại giữa hai tay.
“Đường Nhật Khanh, nếu cô thật sự muốn biết tin tức của Đường Chính Đông, không bằng cầu xin tôi đi.”
Bùi Duy vừa nói vừa lùi bước về phía sau, thuận thế né tránh cánh tay đang đưa tới của Đường Nhật Khanh.
“Anh nằm mơ đi!”
Cô chỉ lo giành lại điện thoại, hoàn toàn không chút ý tới dưới chân, cô không cẩn thận đá phải bậc thềm bên cạnh, trọng tâm cả người nghiêng về phía trước, ngã thẳng lên người Bùi Duy.
Bùi Duy theo bản năng mở hai tay ra, vừa vặn ôm cô vào lòng.
Anh ta hơi nhíu mày, rũ mắt nhìn người phụ nữ trong lòng, giọng điệu châm biếm mở miệng: “Đường Nhật Khanh, cô muốn tôi như vậy à?”
Giọng nói của anh ta không cao không thấp, ngôn ngữ trắng trợn rõ ràng, Đường Nhật Khanh tức giận đến run run, giương mắt gắt gao trừng anh ta, đang muốn đứng thẳng dậy, lại đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền tới một âm thanh.
“Tổng Giám đốc Bùi, đó không phải thư ký anh vẫn mang theo bên người sao? Sao lại ôm ấp với Phó Tổng Giám đốc Bùi vậy?
Đại não của Đường Nhật Khanh vang lên một tiếng ong, cô vội vàng đứng vững, đẩy Bùi Duy ra, vừa quay đầu lại đã đối diện với một đôi mắt nặng nề phức tạp.
Đường Nhật Khanh hoảng sợ, gần như theo bản năng lùi về sau nửa bước, nhưng phía sau cô chính là lan can, cô không có chỗ trốn tránh, trốn cũng trốn không thoát.
Ban công nhỏ thuộc kiểu nửa mở, cô và Bùi Duy đang đứng đối diện cửa, bên trong cửa là một cái hành lang, Bùi Danh Chính và Phương Vĩnh Thành đứng ở đó, phía sau còn dẫn theo thư ký, An Nhu và Hồ Nguyệt Như đều ở đây, đoàn người đều dừng chân lại nhìn chằm chằm cô và Bùi Duy.
Lần này, hiểu lầm cũng thật là lớn rồi!
Cô do dự tiến lên nửa bước, đang muốn mở miệng giải thích, nhưng không ngờ ánh mắt của người đàn ông trực tiếp lướt qua người cô, không hề dừng lại chút nào, mở rộng bước chân tiếp tục đi về phía trước.
Phương Vĩnh Thành thấy thế cũng không nói gì, cất bước đi theo, đoàn người đều thu lại tầm mắt rời đi theo.
Đường Nhật Khanh đứng tại chỗ, cơ thể giống như một bức tượng điêu khắc cứng nhắc, một lúc lâu vẫn không động đậy một chút.
Bùi Duy đi tới từ phía sau, cười như không cười nhìn Đường Nhật Khanh, giống như cố ý trêu ghẹo nói: “Làm sao vậy? Sợ anh cả của tôi hiểu lầm? Muốn tôi đi giải thích thay cô một chút không?”
Đường Nhật Khanh cắn cắn môi dưới, đột nhiên phục hồi lại tinh thần, đưa tay trực tiếp lấy lại điện thoại ở trong tay anh ta, cất bước nhanh chóng rời đi.
Vốn mấy ngày nay cô đã nhiều lần mắc sai lầm, gây ra một đống chuyện, bây giờ lại bị Bùi Danh Chính nhìn thấy cô và Bùi Duy ở cùng nhau ôm ôm ấp ấp, cái này chỉ sợ cô cả người đều là miệng cũng không nói rõ được.
Đường Nhật Khanh hết sức lo sợ chạy về phòng làm việc của Tổng Giám đốc, quả nhiên, còn chưa đi tới cửa, Hồ Nguyệt Như đã đứng ở cửa phòng làm việc xa xa, giống như đặc biệt đợi cô trở về.
Hồ Nguyệt Như nhìn thấy cô, chủ động nghênh đón, đáy mắt mang theo ý cười xem kịch vui: “Thư ký Đường, Tổng Giám đốc Bùi nói nếu cô quay lại rồi thì đến phòng làm việc tìm ngài ấy.”
Đường Nhật Khanh căng thẳng trong lòng, thuận miệng đáp: “Tôi biết rồi.”
Hồ Nguyệt Như nhìn cô, vẫn không có ý muốn tránh ra như trước, cô ta cười cười nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt nhiều chuyện sáp đến gần: “Thư ký Đường, có phải làm thư ký quá vất vả, muốn nối lại tình cũ với Phó Tổng Giám đốc Bùi không?”
Đường Nhật Khanh lạnh lùng quét mắt nhìn cô ta một cái, không nói gì, cất bước đi về phía phòng làm việc.
Lúc đi tới cửa, cô lại có chút chần chừ, tạm dừng một lát, cô cố lấy can đảm mới nâng tay gõ gõ cửa.
“Vào.”
Nghe thấy giọng nói của người đàn ông, nhịp tim của Đường Nhật Khanh cũng bất thình lình tăng nhanh, cô hít khí lạnh, đẩy cửa đi vào.
Đợi khi cô tiện tay đóng cửa lại, người đàn ông đúng lúc ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Nhìn thấy cô, đáy mắt Bùi Danh Chính hiện lên mấy phần ý lạnh, cơ thể hơi dựa về phía sau, nhìn chằm chằm cô.
Anh đang đợi lời giải thích của cô.
Buổi chiều anh về đến công ty đã không tìm thấy bóng dáng của cô, mấy tiếng sau đột nhiên nhận được điện thoại của Tổng Giám đốc Ngô, lúc này anh mới biết cô tự ý quyết định đi tìm Tổng Giám đốc Ngô.
Không ngờ rằng cái này vẫn chưa xong, anh đi tìm Phương Vĩnh Thành nói chuyện, trong lúc vô tình gặp phải cô và Bùi Duy liếc mắt đưa tình, ôm ôm ấp ấp. . .
Thật đúng là liên tục kinh hỉ, một cái rồi tới một cái.
Đường Nhật Khanh bị ánh mắt của Bùi Danh Chính nhìn chằm chằm đến lạnh cả sống lưng, đợi một lúc lâu cũng không thấy anh có ý muốn mở miệng nói chuyện, cô mới cố lấy can đảm, nhỏ giọng mở miệng giải thích: “Tổng Giám đốc Bùi, chuyện không phải như anh thấy đâu.”
Bùi Danh Chính cầm lấy bút máy trên bàn tiện tay xoay, ánh mắt lại nhìn chằm chằm người phụ nữ, không dời đi dù là một chút: “Vậy là thế nào?”
Bình luận facebook