Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-90
Chương 90: Cô Nghe Lời Như Vậy Từ Lúc Nào?
CHƯƠNG 90: CÔ NGHE LỜI NHƯ VẬY TỪ LÚC NÀO?
“Hả?” Hồ Nguyệt Như sửng sốt, đáy mắt hiện lên một chút mất tự nhiên, sau đó vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Bùi Danh Chính, vội vàng lắc lắc đầu: “Không có, em không biết.”
Vốn Bùi Danh Chính cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, nhưng nhìn thấy phản ứng như vậy của Hồ Nguyệt Như, anh nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên người Hồ Nguyệt Như.
Anh đè thấp giọng, hỏi lại lần nữa: “Cô thật sự không biết?”
Hồ Nguyệt Như cảm thấy bối rối, còn tưởng rằng Bùi Danh Chính đã biết gì đó, vội không ngừng lắc đầu mở miệng: “Em không biết.”
Bình thường cô ta đối mặt với Bùi Danh Chính đều vô cùng cẩn thận, bây giờ bị anh nhìn thẳng như vậy, càng bị dọa sợ khiếp vía.
Cô ta vừa hoảng hốt, tay chân cũng không biết nên để ở đâu, người run run, túi quà trong tay cũng trực tiếp rơi xuống đất.
Phản ứng như vậy thật sự quá khác thường, đương nhiên Bùi Danh Chính nhìn ra được, trực giác nói với anh chuyện không hề đơn giản, anh híp híp mắt, nhìn chằm chằm Hồ Nguyệt Như, thấy cô ta bối rối khom người nhặt túi quà lên, cũng không dám nhìn vào mắt anh, trong chốc lát, anh hiểu ra rồi.
“Hồ Nguyệt Như.”
Giọng nói anh lạnh lùng gọi tên của cô ta, ngay sau đó đi về phía trước nửa bước, nhìn chằm chằm cô ta: “Cô đang nói dối.”
Anh đã lăn lộn trong thương giới biết bao nhiêu năm, từng gặp quá nhiều người và việc, đôi mắt đã sớm tu luyện thành sắc bén xuyên thấu, chuyện gì nhìn qua, không dám nói nhìn thấu tám chín phần, nhưng cũng được sáu bảy phần.
Cả người Hồ Nguyệt Như không nhịn được run rẩy, cô ta đứng thẳng dậy, không dám nhìn Bùi Danh Chính nữa, rũ mắt nhìn chằm chằm giày da của anh.
Bùi Danh Chính thấy Hồ Nguyệt Như không có ý muốn mở miệng, giọng nói cao lên: “Nói, cô ấy đi đâu rồi.”
Thân thể Hồ Nguyệt Như run lên, nắm chặt hai tay: “Em. . .em bảo cô ta đến xưởng in ấn ở phía nam thành phố đưa tài liệu của sổ tuyên truyền. . . .”
Bùi Danh Chính nghe vậy ánh mắt lập tức u ám, xưởng in ấn nằm ở vùng ngoại thành của phía nam thành phố, một mình cô đi qua rồi đi về, phải chậm trễ không ít thời gian.
Anh không chần chừ nữa, trực tiếp lấy điện thoại ra gọi điện cho Đường Nhật Khanh, điện thoại gọi đi được, nhưng reo một lúc lâu cũng không có ai nghe máy.
Chân mày của Bùi Danh Chính nhíu thành hình chữ xuyên, dự cảm bất an tràn ngập trong lòng, liên tục gọi hai lần vẫn không có người nghe máy.
Nếu Đường Nhật Khanh không có chuyện gì sao lại không nghe máy? Chuyện này không bình thường.
Bùi Danh Chính không chịu nổi, anh kéo cửa xe ra lên xe, lại chợt nghĩ đến gì đó, bước chân hơi sựng lại, quay đầu nhìn về phía Hồ Nguyệt Như: “Chuyện này, hôm khác cho tôi một lời giải thích.”
Anh luôn ghét đồng nghiệp trong công ty lục đục với nhau, chuyện hôm nay không nói đến có phải xảy ra trên người Đường Nhật Khanh hay không, cho dù là một người khác, anh cũng đòi Hồ Nguyệt Như một lời giải thích như thường.
Anh vừa lên xe, trực tiếp ra lệnh Thường Hiện lái xe đến vùng ngoại thành ở phía nam thành phố, đồng thời lại gọi điện thoại cho thuộc hạ của mình, bảo anh ta lập tức định vị điện thoại của Đường Nhật khanh.
Chỉ cần điện thoại của cô mở nguồn, vậy anh sẽ có thể tìm thấy cô!
. . . . . .
Hai mươi phút sau, chân phải của Đường Nhật Khanh đau không chịu được, không bắt được xe, càng ngày càng chán nản, cô đi đến bên cạnh một bồn hoa, cũng không quan tâm đây là đâu, trực tiếp ngồi xuống.
Cô lấy điện thoại ra, vừa ấn mở một cái đã nhìn thấy trên màn hình nhiều hơn mấy thông báo gọi nhỡ.
Là của Bùi Danh Chính gọi tới, thế nhưng còn gọi lại cô hai cuộc, Đường Nhật Khanh vốn còn cảm động một chút, nhưng nghĩ đến khi nãy Hồ Nguyệt Như nghe điện thoại còn nói những lời đó, trái tim vốn nóng lên lập tức bị một chậu nước lạnh dập tắt.
Cô hít sâu một hơi, trực tiếp xóa sạch thông báo cuộc gọi, nghĩ nên gọi một chiếc xe tới đây bằng cách nào.
Lúc trước cô ở nhà họ Đường đều là xe đón xe đưa, cho dù ở đâu cũng có tài xế riêng của mình, trước giờ đều chưa từng gặp phải loại tình huống này, bây giờ vào lúc này, bên này hoang vắng đến không nhìn thấy bóng người, cho dù cô chịu lấy ra nhiều tiền hơn cũng không nhìn thấy một chiếc xe.
Nhiệt độ bất tri bất giác hạ xuống rất nhiều, cô mặc một bộ đồ công sở, váy dưới người chỉ tới đầu gối, đôi chân nhỏ lộ ra ngoài đã lạnh đến không còn cảm giác, lại thêm trên chân nhỏ bên phải có một vết thương, cô ngồi ở chỗ kia run rẩy.
Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên một luồng ánh sáng chiếu thẳng về phía cô, Đường Nhật Khanh theo bản năng híp mắt lại nhìn về phía nguồn sáng, thấy một chiếc xe từ từ đến gần cô, chỉ là ánh sáng quá mạnh, cô chỉ có thể nhìn ra hình dáng xe chứ không thấy rõ cái gì khác.
Xe đột nhiên dừng lại, ngay sau đó có người đẩy cửa xuống xe, một bóng dáng cao lớn di chuyển về phía cô, Đường Nhật Khanh hơi ngơ ngác, trái tim trở nên nặng nề.
Anh giống như đi ra từ trong ánh sáng, xung quanh người đều bị che phủ một quầng sáng, bóng dáng và tướng đi không thể quen thuộc hơn kia, trong nháy mắt cô đã nhận ra anh rồi.
Bùi Danh Chính, là anh.
Hai tay Đường Nhật Khanh đặt trên đùi vô thức nắm chặt lại, thân thể lại không hề muốn động đậy, chóp mũi có chút chua xót, không biết là bị lạnh, hay là vì anh.
Bóng dáng cao lớn dừng lại trước mặt cô, đúng lúc chặn ánh đèn xe cho cô, trên người cô bị phủ một tầng bóng râm nặng nề.
Sắc mặt người đàn ông có chút u ám, nhìn chằm chằm cô mấy giây, trong giọng nói như có ý trách móc: “Ở chỗ này làm gì!”
Đường Nhật Khanh cắn cắn môi dưới, cảm xúc bắt đầu tuôn trào.
Không phải anh đang dạo phố ăn cơm với Hồ Nguyệt Như sao? Không phải anh cố ý trừng phạt cô sao? Vậy anh tìm đến cô làm gì?
Những nghi ngờ này lướt qua trong lòng cô, nhưng không hỏi ra miệng, cô quật cường nhìn Bùi Danh Chính, thân thể lại không hề nhúc nhích.
Sau khi đối diện rất lâu, Bùi Danh Chính nhìn ra cảm xúc của cô từ trong mắt cô, có uất ức, nhưng nhiều hơn chính là quật cường, đôi mắt trong suốt kia rưng rưng mà không rơi một giọt nước mắt, ngang ngạnh khiến lòng anh siết chặt lại.
Thấy một lúc lâu cô vẫn không có ý muốn nhúc nhích, anh nhíu chặt mày, lạnh lùng mở miệng: “Có đi hay không?”
Đường Nhật Khanh phản ứng lại, thu hồi tầm mắt từ từ đứng dậy, nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước.
Động tác của cô chậm lại rất nhiều dẫn đến sự chú ý của Bùi Danh Chính, anh quét qua chân nhỏ quấn khăn lụa của cô, ánh mắt ngưng trệ, lúc này mới nhận ra được gì đó: “Chân làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” Đường Nhật Khanh lạnh giọng trả lời, cất bước đi về phía xe limousine, nhưng một giây sau, cổ tay đã bị người ngăn lại.
“Đừng nhúc nhích.” Bùi Danh Chính trầm giọng ra lệnh, sau đó khom lưng, nhẹ nhàng nắm mắt cá chân của cô.
Đường Nhật Khanh cảm thấy chỗ mắt cá chân nóng lên, cúi đầu đã nhìn thấy Bùi Danh Chính nhẹ nhàng cởi khăn lụa cột lấy miệng vết thương của cô ra, trong chốc lát, đại não cô trống rỗng.
Khi nhìn thấy miệng vết thương của cô, ánh mắt của Bùi Danh Chính tối sầm lại một cách rõ ràng, vội vàng thắt khăn lụa lại lần nữa, thuận thế trực tiếp ôm ngang lấy người phụ nữ trước mặt.
Đường Nhật Khanh hoảng sợ kêu lên, cơ thể Đường Nhật Khanh mất trọng lượng, hai tay vô thức vòng ở cổ người đàn ông.
“Anh. . . . . .”
Cô chớp chớp mắt, có chút mờ mịt không biết làm sao, đúng lúc Bùi Danh Chính quay đầu qua, đối diện với ánh mắt của cô.
“Miệng vết thương phải xử lý nhanh một chút, lên xe trước rồi nói sau.”
Anh nói xong, mở rộng bước chân đi về phía xe, sắc mặt của Đường Nhật Khanh chợt xanh chợt hồng, cô nắm chặt lấy áo người đàn ông, một lúc lâu vẫn không nói ra được một chữ.
Một chút quật cường lúc đầu kia, không hiểu vì sao lại biến mất hơn một nửa, nhìn sườn mặt của anh, cô thế nhưng không tức giận như vậy nữa.
Bùi Danh Chính ôm cô lên xe, động tác dịu dàng chưa từng có, tim Đường Nhật Khanh đập thình thịch, đôi môi cong lên, trong chốc lát cũng quên mất đau đớn trên miệng vết thương.
Đợi đến khi Bùi Danh Chính dặn dò Thường Hiện lập tức lái xe đến bệnh viện gần đó cô mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần.
Tất cả mọi chuyện xảy ra khi nãy giống như một giấc mơ, anh đột nhiên xuất hiện, sau đó dẫn cô rời đi. . .
“Sao lại bị thương?”
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông truyền đến kéo Đường Nhật Khanh trở lại hiện thực, cô hít sâu một hơi, trả lời đúng sự thật: “Ở trong phân xưởng in ấn không cẩn thận ngã một cái.”
Bùi Danh Chính nghe vậy, tức giận lập tức bùng lên trong lòng, anh nhìn chằm chằm người phụ nữ, không nhịn được hỏi ngược lại: “Hồ Nguyệt Như kêu cô đi thì cô đi ngay, cô nghe lời như vậy từ lúc nào thế?”
CHƯƠNG 90: CÔ NGHE LỜI NHƯ VẬY TỪ LÚC NÀO?
“Hả?” Hồ Nguyệt Như sửng sốt, đáy mắt hiện lên một chút mất tự nhiên, sau đó vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Bùi Danh Chính, vội vàng lắc lắc đầu: “Không có, em không biết.”
Vốn Bùi Danh Chính cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, nhưng nhìn thấy phản ứng như vậy của Hồ Nguyệt Như, anh nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên người Hồ Nguyệt Như.
Anh đè thấp giọng, hỏi lại lần nữa: “Cô thật sự không biết?”
Hồ Nguyệt Như cảm thấy bối rối, còn tưởng rằng Bùi Danh Chính đã biết gì đó, vội không ngừng lắc đầu mở miệng: “Em không biết.”
Bình thường cô ta đối mặt với Bùi Danh Chính đều vô cùng cẩn thận, bây giờ bị anh nhìn thẳng như vậy, càng bị dọa sợ khiếp vía.
Cô ta vừa hoảng hốt, tay chân cũng không biết nên để ở đâu, người run run, túi quà trong tay cũng trực tiếp rơi xuống đất.
Phản ứng như vậy thật sự quá khác thường, đương nhiên Bùi Danh Chính nhìn ra được, trực giác nói với anh chuyện không hề đơn giản, anh híp híp mắt, nhìn chằm chằm Hồ Nguyệt Như, thấy cô ta bối rối khom người nhặt túi quà lên, cũng không dám nhìn vào mắt anh, trong chốc lát, anh hiểu ra rồi.
“Hồ Nguyệt Như.”
Giọng nói anh lạnh lùng gọi tên của cô ta, ngay sau đó đi về phía trước nửa bước, nhìn chằm chằm cô ta: “Cô đang nói dối.”
Anh đã lăn lộn trong thương giới biết bao nhiêu năm, từng gặp quá nhiều người và việc, đôi mắt đã sớm tu luyện thành sắc bén xuyên thấu, chuyện gì nhìn qua, không dám nói nhìn thấu tám chín phần, nhưng cũng được sáu bảy phần.
Cả người Hồ Nguyệt Như không nhịn được run rẩy, cô ta đứng thẳng dậy, không dám nhìn Bùi Danh Chính nữa, rũ mắt nhìn chằm chằm giày da của anh.
Bùi Danh Chính thấy Hồ Nguyệt Như không có ý muốn mở miệng, giọng nói cao lên: “Nói, cô ấy đi đâu rồi.”
Thân thể Hồ Nguyệt Như run lên, nắm chặt hai tay: “Em. . .em bảo cô ta đến xưởng in ấn ở phía nam thành phố đưa tài liệu của sổ tuyên truyền. . . .”
Bùi Danh Chính nghe vậy ánh mắt lập tức u ám, xưởng in ấn nằm ở vùng ngoại thành của phía nam thành phố, một mình cô đi qua rồi đi về, phải chậm trễ không ít thời gian.
Anh không chần chừ nữa, trực tiếp lấy điện thoại ra gọi điện cho Đường Nhật Khanh, điện thoại gọi đi được, nhưng reo một lúc lâu cũng không có ai nghe máy.
Chân mày của Bùi Danh Chính nhíu thành hình chữ xuyên, dự cảm bất an tràn ngập trong lòng, liên tục gọi hai lần vẫn không có người nghe máy.
Nếu Đường Nhật Khanh không có chuyện gì sao lại không nghe máy? Chuyện này không bình thường.
Bùi Danh Chính không chịu nổi, anh kéo cửa xe ra lên xe, lại chợt nghĩ đến gì đó, bước chân hơi sựng lại, quay đầu nhìn về phía Hồ Nguyệt Như: “Chuyện này, hôm khác cho tôi một lời giải thích.”
Anh luôn ghét đồng nghiệp trong công ty lục đục với nhau, chuyện hôm nay không nói đến có phải xảy ra trên người Đường Nhật Khanh hay không, cho dù là một người khác, anh cũng đòi Hồ Nguyệt Như một lời giải thích như thường.
Anh vừa lên xe, trực tiếp ra lệnh Thường Hiện lái xe đến vùng ngoại thành ở phía nam thành phố, đồng thời lại gọi điện thoại cho thuộc hạ của mình, bảo anh ta lập tức định vị điện thoại của Đường Nhật khanh.
Chỉ cần điện thoại của cô mở nguồn, vậy anh sẽ có thể tìm thấy cô!
. . . . . .
Hai mươi phút sau, chân phải của Đường Nhật Khanh đau không chịu được, không bắt được xe, càng ngày càng chán nản, cô đi đến bên cạnh một bồn hoa, cũng không quan tâm đây là đâu, trực tiếp ngồi xuống.
Cô lấy điện thoại ra, vừa ấn mở một cái đã nhìn thấy trên màn hình nhiều hơn mấy thông báo gọi nhỡ.
Là của Bùi Danh Chính gọi tới, thế nhưng còn gọi lại cô hai cuộc, Đường Nhật Khanh vốn còn cảm động một chút, nhưng nghĩ đến khi nãy Hồ Nguyệt Như nghe điện thoại còn nói những lời đó, trái tim vốn nóng lên lập tức bị một chậu nước lạnh dập tắt.
Cô hít sâu một hơi, trực tiếp xóa sạch thông báo cuộc gọi, nghĩ nên gọi một chiếc xe tới đây bằng cách nào.
Lúc trước cô ở nhà họ Đường đều là xe đón xe đưa, cho dù ở đâu cũng có tài xế riêng của mình, trước giờ đều chưa từng gặp phải loại tình huống này, bây giờ vào lúc này, bên này hoang vắng đến không nhìn thấy bóng người, cho dù cô chịu lấy ra nhiều tiền hơn cũng không nhìn thấy một chiếc xe.
Nhiệt độ bất tri bất giác hạ xuống rất nhiều, cô mặc một bộ đồ công sở, váy dưới người chỉ tới đầu gối, đôi chân nhỏ lộ ra ngoài đã lạnh đến không còn cảm giác, lại thêm trên chân nhỏ bên phải có một vết thương, cô ngồi ở chỗ kia run rẩy.
Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên một luồng ánh sáng chiếu thẳng về phía cô, Đường Nhật Khanh theo bản năng híp mắt lại nhìn về phía nguồn sáng, thấy một chiếc xe từ từ đến gần cô, chỉ là ánh sáng quá mạnh, cô chỉ có thể nhìn ra hình dáng xe chứ không thấy rõ cái gì khác.
Xe đột nhiên dừng lại, ngay sau đó có người đẩy cửa xuống xe, một bóng dáng cao lớn di chuyển về phía cô, Đường Nhật Khanh hơi ngơ ngác, trái tim trở nên nặng nề.
Anh giống như đi ra từ trong ánh sáng, xung quanh người đều bị che phủ một quầng sáng, bóng dáng và tướng đi không thể quen thuộc hơn kia, trong nháy mắt cô đã nhận ra anh rồi.
Bùi Danh Chính, là anh.
Hai tay Đường Nhật Khanh đặt trên đùi vô thức nắm chặt lại, thân thể lại không hề muốn động đậy, chóp mũi có chút chua xót, không biết là bị lạnh, hay là vì anh.
Bóng dáng cao lớn dừng lại trước mặt cô, đúng lúc chặn ánh đèn xe cho cô, trên người cô bị phủ một tầng bóng râm nặng nề.
Sắc mặt người đàn ông có chút u ám, nhìn chằm chằm cô mấy giây, trong giọng nói như có ý trách móc: “Ở chỗ này làm gì!”
Đường Nhật Khanh cắn cắn môi dưới, cảm xúc bắt đầu tuôn trào.
Không phải anh đang dạo phố ăn cơm với Hồ Nguyệt Như sao? Không phải anh cố ý trừng phạt cô sao? Vậy anh tìm đến cô làm gì?
Những nghi ngờ này lướt qua trong lòng cô, nhưng không hỏi ra miệng, cô quật cường nhìn Bùi Danh Chính, thân thể lại không hề nhúc nhích.
Sau khi đối diện rất lâu, Bùi Danh Chính nhìn ra cảm xúc của cô từ trong mắt cô, có uất ức, nhưng nhiều hơn chính là quật cường, đôi mắt trong suốt kia rưng rưng mà không rơi một giọt nước mắt, ngang ngạnh khiến lòng anh siết chặt lại.
Thấy một lúc lâu cô vẫn không có ý muốn nhúc nhích, anh nhíu chặt mày, lạnh lùng mở miệng: “Có đi hay không?”
Đường Nhật Khanh phản ứng lại, thu hồi tầm mắt từ từ đứng dậy, nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước.
Động tác của cô chậm lại rất nhiều dẫn đến sự chú ý của Bùi Danh Chính, anh quét qua chân nhỏ quấn khăn lụa của cô, ánh mắt ngưng trệ, lúc này mới nhận ra được gì đó: “Chân làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” Đường Nhật Khanh lạnh giọng trả lời, cất bước đi về phía xe limousine, nhưng một giây sau, cổ tay đã bị người ngăn lại.
“Đừng nhúc nhích.” Bùi Danh Chính trầm giọng ra lệnh, sau đó khom lưng, nhẹ nhàng nắm mắt cá chân của cô.
Đường Nhật Khanh cảm thấy chỗ mắt cá chân nóng lên, cúi đầu đã nhìn thấy Bùi Danh Chính nhẹ nhàng cởi khăn lụa cột lấy miệng vết thương của cô ra, trong chốc lát, đại não cô trống rỗng.
Khi nhìn thấy miệng vết thương của cô, ánh mắt của Bùi Danh Chính tối sầm lại một cách rõ ràng, vội vàng thắt khăn lụa lại lần nữa, thuận thế trực tiếp ôm ngang lấy người phụ nữ trước mặt.
Đường Nhật Khanh hoảng sợ kêu lên, cơ thể Đường Nhật Khanh mất trọng lượng, hai tay vô thức vòng ở cổ người đàn ông.
“Anh. . . . . .”
Cô chớp chớp mắt, có chút mờ mịt không biết làm sao, đúng lúc Bùi Danh Chính quay đầu qua, đối diện với ánh mắt của cô.
“Miệng vết thương phải xử lý nhanh một chút, lên xe trước rồi nói sau.”
Anh nói xong, mở rộng bước chân đi về phía xe, sắc mặt của Đường Nhật Khanh chợt xanh chợt hồng, cô nắm chặt lấy áo người đàn ông, một lúc lâu vẫn không nói ra được một chữ.
Một chút quật cường lúc đầu kia, không hiểu vì sao lại biến mất hơn một nửa, nhìn sườn mặt của anh, cô thế nhưng không tức giận như vậy nữa.
Bùi Danh Chính ôm cô lên xe, động tác dịu dàng chưa từng có, tim Đường Nhật Khanh đập thình thịch, đôi môi cong lên, trong chốc lát cũng quên mất đau đớn trên miệng vết thương.
Đợi đến khi Bùi Danh Chính dặn dò Thường Hiện lập tức lái xe đến bệnh viện gần đó cô mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần.
Tất cả mọi chuyện xảy ra khi nãy giống như một giấc mơ, anh đột nhiên xuất hiện, sau đó dẫn cô rời đi. . .
“Sao lại bị thương?”
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông truyền đến kéo Đường Nhật Khanh trở lại hiện thực, cô hít sâu một hơi, trả lời đúng sự thật: “Ở trong phân xưởng in ấn không cẩn thận ngã một cái.”
Bùi Danh Chính nghe vậy, tức giận lập tức bùng lên trong lòng, anh nhìn chằm chằm người phụ nữ, không nhịn được hỏi ngược lại: “Hồ Nguyệt Như kêu cô đi thì cô đi ngay, cô nghe lời như vậy từ lúc nào thế?”
Bình luận facebook