Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-93
Chương 93: Quần Áo Không Chỉnh Tề Thì Ra Giống Gì Chứ?
CHƯƠNG 93: QUẦN ÁO KHÔNG CHỈNH TỀ THÌ RA GIỐNG GÌ CHỨ?
Đường Nhật Khanh ngước mắt, kinh ngạc nhìn Bùi Danh Chính.
Giọng nói của anh đã dịu xuống rất nhiều: “Chờ vết thương trên chân cô lành, tôi sẽ đi thu xếp."
Anh nói xong, thấy Đường Nhật Khanh im lặng một lúc lâu vẫn không có phản ứng gì thì xoay người muốn bỏ đi, nhưng đột nhiên mu bàn tay nóng lên.
Đường Nhật Khanh bất tri bất giác nắm lấy tay anh, cổ họng căng ra: “Làm vậy có thể khiến anh khó xử không?"
Nếu thu xếp cho cô và ba cô gặp nhau làm Bùi Danh Chính khó xử nói, vậy chẳng thà cô không gặp.
Nhìn thấy vẻ quan tâm trong mắt người phụ nữ, Bùi Danh Chính xúc động nhưng trên mặt vẫn lạnh nhạt, anh hơi cong môi nói: “Sẽ không đâu."
Đường Nhật Khanh nghe anh nói vậy, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đường Nhật Khanh ở lại biệt thự nghỉ ngơi hai ngày, sau đó quay về Bùi thị đi làm, vết thương trên đùi cô đã đỡ hơn rất nhiều, vết thương đã kết vảy, nhưng không cẩn thận động đến vẫn còn hơi đau.
Cô mặc quần tây để che đi vết thương, trên người mặc chiếc áo sơ mi màu xanh, kết hợp với quần tây nghiêm túc, đồng thời cũng không mất đi vẻ nữ tính.
Cô trở lại văn phòng, liếc nhìn đống tài liệu chất đầy trên bàn thì hơi đau đầu, lúc này mới hai ngày mà công việc đã tích lại nhiều như vậy...
Cô tiện tay lấy ra tài liệu tương đối khẩn cấp, sắp xếp gọn gàng rồi đưa đến phòng làm việc của Bùi Danh Chính.
Khi cô đẩy cửa đi vào trong, Bùi Danh Chính đang nghe cấp dưới báo cáo công tác: “Đây chính là báo cáo tổng kết của phòng các anh à? Anh nghĩ tôi sẽ hài lòng với kết quả này sao?"
Cấp dưới bị mắng đến không dám ngẩng đầu lên, lắc đầu.
Ánh mắt Bùi Danh Chính sắc bén, cầm tập tài liệu vỗ mạnh lên trên bàn: “Vậy còn không đi nghĩ cách giải quyết!"
Cấp dưới lập tức cầm tập tài liệu rời đi, Bùi Danh Chính day mi tâm, ngước mắt thấy Đường Nhật Khanh đứng cách đó không xa thì chân mày lại nhíu chặt: “Sao cô tới công ty thế?"
Anh cố ý nói cho cô nghỉ ngơi mấy ngày, dưỡng thương cho tốt mới trở lại, không ngờ bây giờ mới được hai ngày mà cô đã nóng lòng chạy tới.
Đường Nhật Khanh nhìn anh mỉm cười, đi tới đưa tài liệu: “Bây giờ tôi đi lại bình thường rồi, ở nhà cũng không có ai nói chuyện, cho nên mới tới đây."
Bùi Danh Chính muốn nói gì đó nhưng tầm mắt lại nhìn tới cổ áo của cô, ánh mắt tối lại.
Thấy người đàn ông đột nhiên trở nên nghiêm lại, Đường Nhật Khanh còn không rõ vì sao đã nghe được anh lạnh lùng ra lệnh: “Qua đây."
Đường Nhật Khanh do dự một lát rồi đi thêm hai bước về phía anh.
Bàn tay với từng khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng nắm lấy cổ áo của cô. Đường Nhật Khanh sửng sốt, cúi đầu, lại nhìn thấy mấy ngón tay dài của anh nhanh chóng cài lại cúc áo trên cùng để mở trên áo sơ mi của cô.
Cái này... Cô chỉ không cài có một cúc áo, căn bản sẽ không lộ gì, người đàn ông này khó tránh khỏi quá nghiêm khắc đi...
Nhận ra ánh mắt của người phụ nữ, vẻ mặt Bùi Danh Chính hơi trầm xuống: “Ở trong công ty quần áo không chỉnh tề thì ra giống gì chứ?"
Cô có quần áo không chỉnh tề đâu?
Đường Nhật Khanh muốn tranh luận cho mình vài câu, nhưng nghĩ đến đây là Bùi thị, lời Bùi Danh Chính nói chính là quy tắc, nên cô lập tức nuốt lời định nói trở lại.
Bùi Danh Chính nhìn ra cô muốn nói lại thôi thì nhướng mày: “Cô có ý kiến à?"
Cô làm sao dám chứ!
Đường Nhật Khanh cố tươi cười, khẽ nói: “Không, nếu không có chuyện gì khác, tôi đi làm việc trước đây."
"Chờ đã." Bùi Danh Chính đẩy nhẹ cái cốc cà phê đã hết về phía trước: “Pha cốc cà phê tới đây."
"Được." Đường Nhật Khanh cầm lấy cốc cà phê rời khỏi phòng làm việc, khi đi ngang qua phòng làm việc của Hồ Nguyệt Như, cô vô thức nhìn vào.
Cửa đóng kín, trọng điểm là đèn vẫn tắt, bên trong hình như không có người.
Cô ta không tới sao?
Pha cà phê xong, Đường Nhật Khanh đưa đến phòng làm việc, trước khi đi, cô không nhịn được hỏi một câu: “Tổng Giám đốc Bùi, hôm nay thư ký Hồ không tới làm sao?"
Bùi Danh Chính lật một hợp đồng trước mặt, thuận miệng đáp: “Tôi bảo cô ta đi tới phòng lưu trữ mấy ngày."
Đường Nhật Khanh nghe vậy thì lập tức hiểu ra, Bùi Danh Chính đang trừng phạt Hồ Nguyệt Như vì chuyện ngày đó.
Cô hít sâu một hơi, trong lòng có chút do dự, đứng ở cửa mãi không đi.
Bùi Danh Chính nhận thấy có điểm không đúng thì ngước mắt nhìn cô: “Cô còn chuyện gì sao?"
Đường Nhật Khanh hít sâu, lấy hết can cảm nhìn Bùi Danh Chính: “Nếu không ngày mai lại để cho cô ấy quay về văn phòng của tổng giám đốc?"
Cho dù cô và Hồ Nguyệt Như làm việc chung không lâu, nhưng đã hiểu được tính tình của cô ta. Lần này Hồ Nguyệt Như bị phạt vì cô, không biết sẽ đối phó với cô thế nào nữa. Vậy còn không bằng cô chủ động lấy lòng cô ta, hai người tốt nhất là sớm chấm dứt vụ lằng nhằng này.
Hơn nữa Hồ Nguyệt Như không ở đây, phần lớn công việc của văn phòng tổng Giám đốc đều rơi vào trên người cô, cô thật sự không ứng phó được.
Bùi Danh Chính hơi kinh ngạc, nhướng mày nhìn cô: “Vì sao?"
Giọng điệu Đường Nhật Khanh nghiêm túc hơn, bình tĩnh nhìn người đàn ông nói: “Tổng Giám đốc Bùi chắc chắn từng nghe nói tới chuyện của Liêm Pha và Lạn Tương Như* rồi. Nếu một bên không lùi bước, tình cảnh của hai bên sẽ chỉ càng lúc càng tệ hơn. Tôi tới Bùi thị là để giúp đỡ anh lập công trạng, chứ không phải tới để tranh cường đấu thắng."
Chuyện của Liêm Pha và Lạn Tương Như*: Triệu Vương theo lời mời của Tần Vương đến nơi biên giới xa xôi để gặp mặt; hy vọng cuộc hội đàm sẽ giúp việc ngoại giao giữa hai nước được tăng tiến.
Không ngờ Tần Vương không có thành ý, dùng mọi cách trước mặt mọi người để làm nhục Triệu Vương. Tuy Triệu Vương không thiếu tùy tùng nhưng không có ai dám lên tiếng giúp Triệu Vương. Chỉ có một quan văn là Lạn Tương Như bỏ sự nguy hiểm sinh mạng cùng Tần Vương tranh biện, không những bảo tồn tôn nghiêm của Triệu Vương mà còn củng cố địa vị của Triệu quốc.
Khi về nước Triệu Vương nhận thấy Lạn Tương Như trí tuệ và dũng khí hơn người đã vì quốc gia lập đại công; phong ông làm Thượng khanh là chức vị cao nhất của triều đình lúc đó. Mọi người đều công nhận trừ danh tướng Liêm Pha.
Liêm Pha là một vị danh tướng của Triệu quốc, đã từng lập nhiều công lao, là một người được toàn quốc tôn kính. Ông thấy địa vị của Lạn Tương Như còn cao hơn ông. Ông thấy không phục, công khai nói:
- Tôi là vị đại tướng không thiếu lần ra sống vào chết, đổ biết bao nhiêu mồ hôi và máu mới có được, nay Lạn Tương Như chỉ dùng cái miệng mà trèo lên đầu tôi, làm sao tôi bảo người ?
Ông còn nói:
- Nếu tôi gập Lạn Tương Như, tôi sẽ làm cho ông ấy mất mặt.
Lạn Tương Như nghe được chuyện này, bèn cố ý tránh Liêm Pha. Ngay cả lên triều, ông cũng thường vắng mặt. Có lần Lạn Tương Như đi xe, xa trông thấy Liêm Pha ở phía trước, bèn ra lệnh cho người đánh xe rẽ vào một con ngõ để tránh. Tùy tùng Lạn Tương Như thấy ông sợ Liêm Pha như thế, nổi giận không chịu được đến trước mặt ông hỏi:
- Chúng tôi bỏ quê hương theo ông vì ngưỡng mộ tài đức của ông, hiện tại địa vị của ông cũng không dưới Liêm Pha. Thấy ông nhu nhược như thế người thường cũng không chịu được, huống hồ là người có địa vị. Được rồi, ông hãy để chúng tôi từ chức về nhà.
Lạn Tương Như nghe họ nói thế không trực tiếp trả lời, chỉ hỏi lại:
- Các ông thấy Liêm Pha tướng quân so với Tần Vương thế nào ?
- Uy nghiêm của Liêm Pha tướng quân không bằng Tần Vương.
- Uy phong như Tần Vương tôi còn không sợ, trước mặt công chúng còn dám mắng ông thì há sợ gì Liêm tướng ? Các ông phải biết rằng Tần quốc không dám đánh Triệu quốc vì văn thần thì có tôi, võ tướng thì có Liêm Pha. Nếu như hai hổ tranh đấu tất sẽ có một bị thương; nước Tần sẽ có cơ hội. Quốc gia mất, nếu so với đắc thất của cá nhân còn quan trọng hơn nhiều, do đó tôi không nhịn không được.
Liêm Pha nghe được câu chuyện này xấu hổ vô cùng, cởi trần, do bạn bè dẫn tới phủ Lạn Tương Như tạ tội, xin Lạn Tương Như đánh ông. Lạn Tương Như thấy thế mời ông vào nhà. Hai người nói chuyện rất hợp. Từ đó trở thành đôi bạn tri kỷ.
Mắt Bùi Danh Chính hơi sáng lên, nhanh chóng thoáng hiện vẻ kinh ngạc, sau đó cong môi lên.
Cô gái này nhìn một số công việc thông suốt hơn rất nhiều. Hơn nữa lúc cô bình tĩnh nhìn xa trông rộng, trên người lại càng thêm quyến rũ.
Nếu không phải cô đứng ở cửa, anh đã sớm muốn ôm cô vào trong lòng.
"Tổng Giám đốc Bùi, anh thấy thế nào?"
Bùi Danh Chính lấy lại tinh thần, thản nhiên nói: “Vậy cứ làm theo lời cô nói đi."
Đường Nhật Khanh tươi cười: “Cảm ơn tổng Giám đốc Bùi."
Đường Nhật Khanh ra khỏi phòng làm việc thì đi thẳng tới phòng lưu trữ.
Điều Hồ Nguyệt Như đến phòng lưu trữ, đơn giản chính là bỏ mặc cô ta mấy ngày, để cho cô ta suy nghĩ lại sai lầm của mình. Nhưng Hồ Nguyệt Như thấy đây chính là sự phân biệt đối xử.
Mấy ngày hôm trước, khi Đường Nhật Khanh phạm sai lầm cũng không thấy Bùi Danh Chính điều Đường Nhật Khanh tới phòng lưu trữ. Cô ta chỉ thu xếp cho Đường Nhật Khanh làm chân chạy việc, thay Bùi Danh Chính nhận một cuộc gọi điện thoại mà thôi, anh lại tức giận như vậy...
Cô ta nghĩ tới đây thì ném mạnh túi hồ sơ trong tay lên trên bàn, thở hổn hển ngồi xuống, trừng mắt.
"Được rồi chị Nguyệt Như, công việc ở phòng lưu trữ nhiều nhưng nhàn, chỉ cần phân loại tài liệu là được, hơn nữa chị ở đây mấy ngày không phải sẽ trở lại sao?" Tiểu Lưu của phòng lưu trữ vội vàng khuyên nhủ.
"Cô thì biết cái gì! Tôi làm việc ở bên cạnh tổng Giám đốc Bùi mấy năm, đã bao giờ bị trừng phạt như vậy chứ! Đều tại con Đường Nhật Khanh kia! Cô ta vừa tới là tổng Giám đốc Bùi đã nhìn tôi không vừa mắt rồi!"
Tiểu Lưu còn muốn khuyên vài câu lại nghe phía bên ngoài văn phòng có tiếng động vang lên nên thả hồ sơ xuống: “Chị Nguyệt Như đừng tức giận nữa, tôi đi ngoài xem thử đã."
Tiểu Lưu đi ra khỏi phòng lưu trữ liền nhìn thấy được phía xa có một người phụ nữ xinh đẹp với khí chất không tầm thường, ánh mắt cô ta lập tức sáng lên và vội vàng bước nhanh tới.
Đường Nhật Khanh nhìn Tiểu Lưu mỉm cười, giọng điệu khiêm tốn: “Chào cô, xin hỏi thư ký Hồ có ở đây không?"
Tiểu Lưu đẩy cái kính lớn trên sống mũi, vội vàng khẽ gật đầu: “Chị Nguyệt Như đang ở bên trong? Cô là?"
"Tôi là đồng nghiệp của Đường Nhật Khanh, có chuyện nói với cô ấy."
Tiểu Lưu lập tức hiểu ý, vội vàng dẫn cô đến phòng lưu trữ hồ sơ. Cô ta nhiều chuyện nhìn Hồ Nguyệt Như còn ngồi ở chỗ đó liền mở miệng gọi: “Chị Nguyệt Như, có người tìm chị này."
"Ai vậy?" Hồ Nguyệt Như mất kiên nhẫn quay đầu lại, lúc thấy Đường Nhật Khanh thì vẻ mặt lập tức cứng đờ: “Sao lại là cô?"
Tiểu Lưu thức thời rời đi, trong phòng lập tức chỉ còn lại hai người bọn họ.
"Tổng Giám đốc Bùi bảo tôi qua nói cho cô biết, ngày mai cô có thể trở về văn phòng của tổng giám đốc."
Đường Nhật Khanh đi lên nửa bước, lại nói thêm: “Thư ký Hồ, cô không ở đó, nói thật công việc nhiều như vậy tôi cũng không ứng phó hết được. Dù sao cô làm việc ở bên cạnh tổng Giám đốc Bùi lâu như vậy, vẫn là cô có kinh nghiệm hơn."
Hồ Nguyệt Như nghe Đường Nhật Khanh nói như vậy, tròng mắt cũng sắp rơi ra ngoài rồi. Nhưng cô ta nhanh chóng trấn tĩnh lại, lạnh lùng nhìn Đường Nhật Khanh.
"Cho nên làm sao? Cô bảo tôi trở lại thì tôi sẽ trở lại à?"
CHƯƠNG 93: QUẦN ÁO KHÔNG CHỈNH TỀ THÌ RA GIỐNG GÌ CHỨ?
Đường Nhật Khanh ngước mắt, kinh ngạc nhìn Bùi Danh Chính.
Giọng nói của anh đã dịu xuống rất nhiều: “Chờ vết thương trên chân cô lành, tôi sẽ đi thu xếp."
Anh nói xong, thấy Đường Nhật Khanh im lặng một lúc lâu vẫn không có phản ứng gì thì xoay người muốn bỏ đi, nhưng đột nhiên mu bàn tay nóng lên.
Đường Nhật Khanh bất tri bất giác nắm lấy tay anh, cổ họng căng ra: “Làm vậy có thể khiến anh khó xử không?"
Nếu thu xếp cho cô và ba cô gặp nhau làm Bùi Danh Chính khó xử nói, vậy chẳng thà cô không gặp.
Nhìn thấy vẻ quan tâm trong mắt người phụ nữ, Bùi Danh Chính xúc động nhưng trên mặt vẫn lạnh nhạt, anh hơi cong môi nói: “Sẽ không đâu."
Đường Nhật Khanh nghe anh nói vậy, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đường Nhật Khanh ở lại biệt thự nghỉ ngơi hai ngày, sau đó quay về Bùi thị đi làm, vết thương trên đùi cô đã đỡ hơn rất nhiều, vết thương đã kết vảy, nhưng không cẩn thận động đến vẫn còn hơi đau.
Cô mặc quần tây để che đi vết thương, trên người mặc chiếc áo sơ mi màu xanh, kết hợp với quần tây nghiêm túc, đồng thời cũng không mất đi vẻ nữ tính.
Cô trở lại văn phòng, liếc nhìn đống tài liệu chất đầy trên bàn thì hơi đau đầu, lúc này mới hai ngày mà công việc đã tích lại nhiều như vậy...
Cô tiện tay lấy ra tài liệu tương đối khẩn cấp, sắp xếp gọn gàng rồi đưa đến phòng làm việc của Bùi Danh Chính.
Khi cô đẩy cửa đi vào trong, Bùi Danh Chính đang nghe cấp dưới báo cáo công tác: “Đây chính là báo cáo tổng kết của phòng các anh à? Anh nghĩ tôi sẽ hài lòng với kết quả này sao?"
Cấp dưới bị mắng đến không dám ngẩng đầu lên, lắc đầu.
Ánh mắt Bùi Danh Chính sắc bén, cầm tập tài liệu vỗ mạnh lên trên bàn: “Vậy còn không đi nghĩ cách giải quyết!"
Cấp dưới lập tức cầm tập tài liệu rời đi, Bùi Danh Chính day mi tâm, ngước mắt thấy Đường Nhật Khanh đứng cách đó không xa thì chân mày lại nhíu chặt: “Sao cô tới công ty thế?"
Anh cố ý nói cho cô nghỉ ngơi mấy ngày, dưỡng thương cho tốt mới trở lại, không ngờ bây giờ mới được hai ngày mà cô đã nóng lòng chạy tới.
Đường Nhật Khanh nhìn anh mỉm cười, đi tới đưa tài liệu: “Bây giờ tôi đi lại bình thường rồi, ở nhà cũng không có ai nói chuyện, cho nên mới tới đây."
Bùi Danh Chính muốn nói gì đó nhưng tầm mắt lại nhìn tới cổ áo của cô, ánh mắt tối lại.
Thấy người đàn ông đột nhiên trở nên nghiêm lại, Đường Nhật Khanh còn không rõ vì sao đã nghe được anh lạnh lùng ra lệnh: “Qua đây."
Đường Nhật Khanh do dự một lát rồi đi thêm hai bước về phía anh.
Bàn tay với từng khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng nắm lấy cổ áo của cô. Đường Nhật Khanh sửng sốt, cúi đầu, lại nhìn thấy mấy ngón tay dài của anh nhanh chóng cài lại cúc áo trên cùng để mở trên áo sơ mi của cô.
Cái này... Cô chỉ không cài có một cúc áo, căn bản sẽ không lộ gì, người đàn ông này khó tránh khỏi quá nghiêm khắc đi...
Nhận ra ánh mắt của người phụ nữ, vẻ mặt Bùi Danh Chính hơi trầm xuống: “Ở trong công ty quần áo không chỉnh tề thì ra giống gì chứ?"
Cô có quần áo không chỉnh tề đâu?
Đường Nhật Khanh muốn tranh luận cho mình vài câu, nhưng nghĩ đến đây là Bùi thị, lời Bùi Danh Chính nói chính là quy tắc, nên cô lập tức nuốt lời định nói trở lại.
Bùi Danh Chính nhìn ra cô muốn nói lại thôi thì nhướng mày: “Cô có ý kiến à?"
Cô làm sao dám chứ!
Đường Nhật Khanh cố tươi cười, khẽ nói: “Không, nếu không có chuyện gì khác, tôi đi làm việc trước đây."
"Chờ đã." Bùi Danh Chính đẩy nhẹ cái cốc cà phê đã hết về phía trước: “Pha cốc cà phê tới đây."
"Được." Đường Nhật Khanh cầm lấy cốc cà phê rời khỏi phòng làm việc, khi đi ngang qua phòng làm việc của Hồ Nguyệt Như, cô vô thức nhìn vào.
Cửa đóng kín, trọng điểm là đèn vẫn tắt, bên trong hình như không có người.
Cô ta không tới sao?
Pha cà phê xong, Đường Nhật Khanh đưa đến phòng làm việc, trước khi đi, cô không nhịn được hỏi một câu: “Tổng Giám đốc Bùi, hôm nay thư ký Hồ không tới làm sao?"
Bùi Danh Chính lật một hợp đồng trước mặt, thuận miệng đáp: “Tôi bảo cô ta đi tới phòng lưu trữ mấy ngày."
Đường Nhật Khanh nghe vậy thì lập tức hiểu ra, Bùi Danh Chính đang trừng phạt Hồ Nguyệt Như vì chuyện ngày đó.
Cô hít sâu một hơi, trong lòng có chút do dự, đứng ở cửa mãi không đi.
Bùi Danh Chính nhận thấy có điểm không đúng thì ngước mắt nhìn cô: “Cô còn chuyện gì sao?"
Đường Nhật Khanh hít sâu, lấy hết can cảm nhìn Bùi Danh Chính: “Nếu không ngày mai lại để cho cô ấy quay về văn phòng của tổng giám đốc?"
Cho dù cô và Hồ Nguyệt Như làm việc chung không lâu, nhưng đã hiểu được tính tình của cô ta. Lần này Hồ Nguyệt Như bị phạt vì cô, không biết sẽ đối phó với cô thế nào nữa. Vậy còn không bằng cô chủ động lấy lòng cô ta, hai người tốt nhất là sớm chấm dứt vụ lằng nhằng này.
Hơn nữa Hồ Nguyệt Như không ở đây, phần lớn công việc của văn phòng tổng Giám đốc đều rơi vào trên người cô, cô thật sự không ứng phó được.
Bùi Danh Chính hơi kinh ngạc, nhướng mày nhìn cô: “Vì sao?"
Giọng điệu Đường Nhật Khanh nghiêm túc hơn, bình tĩnh nhìn người đàn ông nói: “Tổng Giám đốc Bùi chắc chắn từng nghe nói tới chuyện của Liêm Pha và Lạn Tương Như* rồi. Nếu một bên không lùi bước, tình cảnh của hai bên sẽ chỉ càng lúc càng tệ hơn. Tôi tới Bùi thị là để giúp đỡ anh lập công trạng, chứ không phải tới để tranh cường đấu thắng."
Chuyện của Liêm Pha và Lạn Tương Như*: Triệu Vương theo lời mời của Tần Vương đến nơi biên giới xa xôi để gặp mặt; hy vọng cuộc hội đàm sẽ giúp việc ngoại giao giữa hai nước được tăng tiến.
Không ngờ Tần Vương không có thành ý, dùng mọi cách trước mặt mọi người để làm nhục Triệu Vương. Tuy Triệu Vương không thiếu tùy tùng nhưng không có ai dám lên tiếng giúp Triệu Vương. Chỉ có một quan văn là Lạn Tương Như bỏ sự nguy hiểm sinh mạng cùng Tần Vương tranh biện, không những bảo tồn tôn nghiêm của Triệu Vương mà còn củng cố địa vị của Triệu quốc.
Khi về nước Triệu Vương nhận thấy Lạn Tương Như trí tuệ và dũng khí hơn người đã vì quốc gia lập đại công; phong ông làm Thượng khanh là chức vị cao nhất của triều đình lúc đó. Mọi người đều công nhận trừ danh tướng Liêm Pha.
Liêm Pha là một vị danh tướng của Triệu quốc, đã từng lập nhiều công lao, là một người được toàn quốc tôn kính. Ông thấy địa vị của Lạn Tương Như còn cao hơn ông. Ông thấy không phục, công khai nói:
- Tôi là vị đại tướng không thiếu lần ra sống vào chết, đổ biết bao nhiêu mồ hôi và máu mới có được, nay Lạn Tương Như chỉ dùng cái miệng mà trèo lên đầu tôi, làm sao tôi bảo người ?
Ông còn nói:
- Nếu tôi gập Lạn Tương Như, tôi sẽ làm cho ông ấy mất mặt.
Lạn Tương Như nghe được chuyện này, bèn cố ý tránh Liêm Pha. Ngay cả lên triều, ông cũng thường vắng mặt. Có lần Lạn Tương Như đi xe, xa trông thấy Liêm Pha ở phía trước, bèn ra lệnh cho người đánh xe rẽ vào một con ngõ để tránh. Tùy tùng Lạn Tương Như thấy ông sợ Liêm Pha như thế, nổi giận không chịu được đến trước mặt ông hỏi:
- Chúng tôi bỏ quê hương theo ông vì ngưỡng mộ tài đức của ông, hiện tại địa vị của ông cũng không dưới Liêm Pha. Thấy ông nhu nhược như thế người thường cũng không chịu được, huống hồ là người có địa vị. Được rồi, ông hãy để chúng tôi từ chức về nhà.
Lạn Tương Như nghe họ nói thế không trực tiếp trả lời, chỉ hỏi lại:
- Các ông thấy Liêm Pha tướng quân so với Tần Vương thế nào ?
- Uy nghiêm của Liêm Pha tướng quân không bằng Tần Vương.
- Uy phong như Tần Vương tôi còn không sợ, trước mặt công chúng còn dám mắng ông thì há sợ gì Liêm tướng ? Các ông phải biết rằng Tần quốc không dám đánh Triệu quốc vì văn thần thì có tôi, võ tướng thì có Liêm Pha. Nếu như hai hổ tranh đấu tất sẽ có một bị thương; nước Tần sẽ có cơ hội. Quốc gia mất, nếu so với đắc thất của cá nhân còn quan trọng hơn nhiều, do đó tôi không nhịn không được.
Liêm Pha nghe được câu chuyện này xấu hổ vô cùng, cởi trần, do bạn bè dẫn tới phủ Lạn Tương Như tạ tội, xin Lạn Tương Như đánh ông. Lạn Tương Như thấy thế mời ông vào nhà. Hai người nói chuyện rất hợp. Từ đó trở thành đôi bạn tri kỷ.
Mắt Bùi Danh Chính hơi sáng lên, nhanh chóng thoáng hiện vẻ kinh ngạc, sau đó cong môi lên.
Cô gái này nhìn một số công việc thông suốt hơn rất nhiều. Hơn nữa lúc cô bình tĩnh nhìn xa trông rộng, trên người lại càng thêm quyến rũ.
Nếu không phải cô đứng ở cửa, anh đã sớm muốn ôm cô vào trong lòng.
"Tổng Giám đốc Bùi, anh thấy thế nào?"
Bùi Danh Chính lấy lại tinh thần, thản nhiên nói: “Vậy cứ làm theo lời cô nói đi."
Đường Nhật Khanh tươi cười: “Cảm ơn tổng Giám đốc Bùi."
Đường Nhật Khanh ra khỏi phòng làm việc thì đi thẳng tới phòng lưu trữ.
Điều Hồ Nguyệt Như đến phòng lưu trữ, đơn giản chính là bỏ mặc cô ta mấy ngày, để cho cô ta suy nghĩ lại sai lầm của mình. Nhưng Hồ Nguyệt Như thấy đây chính là sự phân biệt đối xử.
Mấy ngày hôm trước, khi Đường Nhật Khanh phạm sai lầm cũng không thấy Bùi Danh Chính điều Đường Nhật Khanh tới phòng lưu trữ. Cô ta chỉ thu xếp cho Đường Nhật Khanh làm chân chạy việc, thay Bùi Danh Chính nhận một cuộc gọi điện thoại mà thôi, anh lại tức giận như vậy...
Cô ta nghĩ tới đây thì ném mạnh túi hồ sơ trong tay lên trên bàn, thở hổn hển ngồi xuống, trừng mắt.
"Được rồi chị Nguyệt Như, công việc ở phòng lưu trữ nhiều nhưng nhàn, chỉ cần phân loại tài liệu là được, hơn nữa chị ở đây mấy ngày không phải sẽ trở lại sao?" Tiểu Lưu của phòng lưu trữ vội vàng khuyên nhủ.
"Cô thì biết cái gì! Tôi làm việc ở bên cạnh tổng Giám đốc Bùi mấy năm, đã bao giờ bị trừng phạt như vậy chứ! Đều tại con Đường Nhật Khanh kia! Cô ta vừa tới là tổng Giám đốc Bùi đã nhìn tôi không vừa mắt rồi!"
Tiểu Lưu còn muốn khuyên vài câu lại nghe phía bên ngoài văn phòng có tiếng động vang lên nên thả hồ sơ xuống: “Chị Nguyệt Như đừng tức giận nữa, tôi đi ngoài xem thử đã."
Tiểu Lưu đi ra khỏi phòng lưu trữ liền nhìn thấy được phía xa có một người phụ nữ xinh đẹp với khí chất không tầm thường, ánh mắt cô ta lập tức sáng lên và vội vàng bước nhanh tới.
Đường Nhật Khanh nhìn Tiểu Lưu mỉm cười, giọng điệu khiêm tốn: “Chào cô, xin hỏi thư ký Hồ có ở đây không?"
Tiểu Lưu đẩy cái kính lớn trên sống mũi, vội vàng khẽ gật đầu: “Chị Nguyệt Như đang ở bên trong? Cô là?"
"Tôi là đồng nghiệp của Đường Nhật Khanh, có chuyện nói với cô ấy."
Tiểu Lưu lập tức hiểu ý, vội vàng dẫn cô đến phòng lưu trữ hồ sơ. Cô ta nhiều chuyện nhìn Hồ Nguyệt Như còn ngồi ở chỗ đó liền mở miệng gọi: “Chị Nguyệt Như, có người tìm chị này."
"Ai vậy?" Hồ Nguyệt Như mất kiên nhẫn quay đầu lại, lúc thấy Đường Nhật Khanh thì vẻ mặt lập tức cứng đờ: “Sao lại là cô?"
Tiểu Lưu thức thời rời đi, trong phòng lập tức chỉ còn lại hai người bọn họ.
"Tổng Giám đốc Bùi bảo tôi qua nói cho cô biết, ngày mai cô có thể trở về văn phòng của tổng giám đốc."
Đường Nhật Khanh đi lên nửa bước, lại nói thêm: “Thư ký Hồ, cô không ở đó, nói thật công việc nhiều như vậy tôi cũng không ứng phó hết được. Dù sao cô làm việc ở bên cạnh tổng Giám đốc Bùi lâu như vậy, vẫn là cô có kinh nghiệm hơn."
Hồ Nguyệt Như nghe Đường Nhật Khanh nói như vậy, tròng mắt cũng sắp rơi ra ngoài rồi. Nhưng cô ta nhanh chóng trấn tĩnh lại, lạnh lùng nhìn Đường Nhật Khanh.
"Cho nên làm sao? Cô bảo tôi trở lại thì tôi sẽ trở lại à?"
Bình luận facebook