Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-371
CHƯƠNG 371: THÀNH TOÀN CHO SỰ LỰA CHỌN CỦA CÔ
CHƯƠNG 371: THÀNH TOÀN CHO SỰ LỰA CHỌN CỦA CÔ
“Ông Ngô, dừng xe ở ven đường trước mặt.”
Lục Nghiêu bình tĩnh dặn dò tài xế, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Đường Nhật Khanh, lại nâng mắt nhìn Giang Vãn Vãn, nhẹ giọng nói: “Bây giờ cô ấy không được bình tĩnh lắm, cô trông chừng cô ấy, có chuyện gì liên lạc với tôi trước.”
Giang Vãn Vãn lập tức gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
Dặn dò xong mọi thứ, Lục Nghiêu nhìn về phía Đường Nhật Khanh: “Đưa điện thoại cho anh.”
Trong lòng căng thẳng, Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, đưa điện thoại cho anh ta.
Lục Nghiêu đẩy cửa xuống xe, vẫy vẫy tay với bọn họ, nhìn theo xe rời đi.
Tâm trạng phức tạp hiếm khi tiêu tan, anh chưa bao giờ nghĩ có một ngày có thể giúp được Đường Nhật Khanh, mà bây giờ anh sẵn lòng phấn đấu quên mình làm phòng tuyến cuối cùng của cô.
“Tra ra rồi, tín hiệu của điện thoại xuất hiện ở khu trung tâm của Cảnh Thành!”
Một chiếc xe Maybach màu đen xuyên qua trong đêm tối, phía sau còn có hai chiếc SUV chạy theo, trong xe ngồi đầy người.
Khi nghe thấy hai chữ Cảnh Thành, Bùi Danh Chính càng nhíu chặt mày hơn, anh biết rõ, Cảnh Thành là địa bàn của người nhà họ Lục, lý do Lục Nghiêu dẫn Đường Nhật Khanh tới đây, chính là dựa vào danh vọng và thế lực của nhà họ Lục ở địa phương.
Nhưng lần này, anh không quan tâm là địa bàn của ai, động vào người của anh, chắc chắn anh sẽ không bỏ qua dễ dàng!
Triệu Phiên ngồi ở ghế trước nhìn chằm chằm định vị trên màn hình máy tính, báo cáo tình hình bất cứ lúc nào: “Bọn họ dừng lại rồi, ngay giữa đường Bách Tường ở khu trung tâm.”
Bùi Danh Chính nặng nề ra lệnh: “Tốc độ nhanh hơn!”
Lần này chỉ cần Đường Nhật Khanh chịu trở về, không rời khỏi nữa, anh có thể đồng ý tất cả yêu cầu của cô!
Khi đuổi tới giữa đường Bách Tường ở khu trung tâm, thời gian đã không còn sớm nữa, Bùi Danh Chính đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khi nhìn thấy hai chiếc xe đỗ ở ven đường, trong lòng lập tức hiểu ra.
Xe mới dừng lại, anh không chút do dự đẩy cửa xuống xe, bước nhanh về phía hai chiếc xe kia, nhưng không ngờ còn chưa đi đến, một chiếc xe trong đó mở cửa ra, Lục Nghiêu bước xuống từ trên xe,
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong không khí như tràn ngập mùi thuốc súng, khiến người ta vô thức cảm thấy áp lực.
Bùi Danh Chính bước nhanh tới, ánh mắt hung ác lướt qua trên người Lục Nghiêu, không để ý đến anh ta, mà đi thẳng tới chỗ chiếc xe.
“Đường Nhật Khanh!”
Giọng nói trầm khàn của người đàn ông mang theo mấy phần áp lực, anh kéo mạnh cửa xe nhìn vào bên trong.
Đường Nhật Khanh không có ở đây!
Anh cố nhịn xuống cơn tức giận, đi tới một chiếc xe khác bên cạnh, lại kéo cửa xe ra, cũng không hề nhìn thấy bóng dáng anh muốn!
Ngồi ở trước sau hai chiếc xe đều là thanh niên trẻ tuổi, ánh mắt mỗi người đều rất cảnh giác, là người của Lục Nghiêu.
Cơn giận bốc lên, đáy mắt Bùi Danh Chính như mang theo sát khí, anh xoay người đi về phía Lục Nghiêu, vươn tay kéo cổ áo anh ta: “Đường Nhật Khanh ở đâu!”
Anh vừa hỏi xong, người trong hai chiếc xe kia đều đẩy cửa bước xuống, nhanh chóng xông tới.
Người của Bùi Danh Chính bên kia thấy tình hình không đúng, cũng đều xuống xe, nhanh chóng bao vây.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm, cực kỳ căng thẳng.
“Tôi hỏi anh, Đường Nhật Khanh đang ở đâu!”
“Cô ấy đi rồi!” Tuy bị nắm lấy cổ áo, nhưng Lục Nghiêu vẫn rất bình tĩnh: “Cho dù bây giờ anh ra tay đánh tôi cũng vô dụng, cô ấy sẽ không trở về đâu.”
Đáy mắt Bùi Danh Chính có ánh lửa lóe lên, anh nâng nắm đấm, đánh mạnh một quyền vào mặt Lục Nghiêu, Lục Nghiêu bị đánh chỉ có thể lảo đảo lùi về sau, suýt chút nữa đã ngã xuống.
Thuộc hạ của Lục Nghiêu thấy thế, lập tức muốn ra tay, nhưng Lục Nghiêu đột nhiên quát: “Dừng tay!”
Anh ta nâng ta, ngón tay cái lau đi máu tươi trên khóe miệng, tức giận quở trách thuộc hạ của mình: “Ai bảo các cậu ra tay!”
Nói xong, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Danh Chính, lạnh lùng nói: “Đường Nhật Khanh có lời nhắn cho anh, nếu anh muốn ra tay, thì tôi sẽ tiếp!”
Nghe vậy, ánh mắt Bùi Danh Chính nặng nề, hai tay rũ xuống bên người không khỏi nắm chặt lại.
Một lát sau, anh cau mày: “Cô ấy nói gì?”
Lục Nghiêu nghe vậy, nhìn thuộc hạ của mình đứng bên cạnh, thuộc hạ lập tức hiểu ý, đi sang một bên.
Bên kia, thuộc hạ của Bùi Danh Chính cũng lùi lại, cho Bùi Danh Chính và Lục Nghiêu không gian nói chuyện.
Lục Nghiêu không chút hoang mang lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong túi, nâng tay đưa cho Bùi Danh Chính.
Khi nhìn thấy cái hộp nhung quen mắt kia, tâm trạng trong mắt Bùi Danh Chính thay đổi, anh nâng tay nhận lấy cái hộp, nhẹ nhàng mở ra.
Quả nhiên là vòng cổ anh tặng cho Đường Nhật Khanh lúc trước, nhưng sợi dây chuyền nằm trên miếng lót nhung đỏ đã bị đứt thành hai đoạn rồi.
Tay cầm lấy hộp siết chặt, trên cánh tay của Bùi Danh Chính hiện lên gân xanh.
Lục Nghiêu nặng nề nói: “Đây là cô ấy bảo tôi đưa cho anh, nếu anh tiếp tục đuổi theo, chắc anh có thể tưởng tượng được kết quả cuối cùng, anh hiểu tính của cô ấy rồi đấy, nếu thật sự ép cô ấy nóng nảy rồi, cái gì cũng có thể làm ra được.
Thấy sắc mặt Bùi Danh Chính ngày càng trở nên nặng nề, Lục Nghiêu dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Cô ấy nói cô ấy sẽ cùng sống cùng chết với đứa nhỏ trong bụng, đứa nhỏ chết cô ấy sẽ chết, một là anh thả cô ấy đi, hai là một xác hay mạng.”
Nghe vậy, trong đầu Bùi Danh Chính đột nhiên hiện lên cảnh tượng ở khách sạn ngày đó.
Người phụ nữ để con dao lên động mạch cổ của mình, ánh mắt bướng bỉnh không có chút do dự. Ở bên cô lâu như vậy, sao anh có thể không hiểu tính cách của cô chứ?
Chỉ cần là chuyện cô quyết định, mười con trâu cũng không kéo về được.
Bùi Danh Chính cắn chặt răng, nâng hai tròng mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm Lục Nghiêu: “Anh nói thật sao?”
Vẻ mặt Lục Nghiêu lạnh lùng: “Tôi không cần phải lừa anh.”
Trong nháy mắt, bất đắc dĩ, chua xót, oán hận và tức giận kết hợp lại với nhau, Bùi Danh Chính cất bước đi tới, túm lấy cổ áo của Lục Nghiêu: “Anh dẫn tôi đi gặp cô ấy, tôi muốn gặp mặt nói chuyện với cô ấy!”
Giọng điệu Lục Nghiêu kiên quyết: “Cô ấy sẽ không gặp anh!”
“Anh…”
Rõ ràng Bùi Danh Chính đã mất lý trí rồi, nâng nắm đấm muốn đánh lên mặt Lục Nghiêu.
Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, Lục Nghiêu cao giọng nói: “Bùi Danh Chính, sự lựa chọn của anh quyết định tương lai của cô ấy! Không ai ép anh cả!”
Nắm đấm đang đánh xuống đột nhiên khựng lại, Bùi Danh Chính nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, trong đầu hiện lên những lời anh ta nói khi nãy, trái tim không đề phòng mà co rút đau đớn.
Anh buông áo Lục Nghiêu ra, lùi về phía sau nửa bước, tâm trạng phức tạp xuất hiện trong lòng.
Đường Nhật Khanh cho anh một vấn đề không có sự lựa chọn, nhưng sao anh có thể nhẫn tâm ép cô bước đến đường cùng chứ?
Sau khi im lặng rất lâu, anh cong môi, đáy mắt xuất hiện vẻ châm chọc.
Đều tại anh, tại anh động lòng, rõ ràng đối với ai cũng lạnh lùng vô tình, nhưng lại không thể làm thế với cô, rõ ràng anh của lúc này không có chút thoải mái và ngang ngạnh nào.
Vẻ mặt từ từ trở nên lạnh như băng, Bùi Danh Chính nhìn chằm chằm Lục Nghiêu một lúc, sau đó xoay người bước nhanh về xe.
Thuộc hạ của Bùi Danh Chính ở một bên thấy thế cũng đều lên xe theo.
Cửa xe đóng lại, Trương Phó và Triệu Phiên ngồi cùng trên xe không dám thở mạnh, tài xế Thường Hiện cũng không dám khởi động xe.
Cuối cùng, Trương Phó cố lấy can đảm, nhìn Bùi Danh Chính đang lạnh lùng, thăm dò hỏi một câu: “Tổng Giám đốc Bùi, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Trong xe chợt yên tĩnh mấy giây, sau đó, giọng nói hờ hững của Bùi Danh Chính vang lên: “Trở về Hải Thành.”
Nếu Đường Nhật Khanh muốn rời khỏi anh như vậy, thì không bằng anh thành toàn cho cô! Nếu không anh còn sự lựa chọn nào khác hay sao?
Tốt nhất về sau bọn họ đường ai nấy đi, không còn gặp lại!
CHƯƠNG 371: THÀNH TOÀN CHO SỰ LỰA CHỌN CỦA CÔ
“Ông Ngô, dừng xe ở ven đường trước mặt.”
Lục Nghiêu bình tĩnh dặn dò tài xế, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Đường Nhật Khanh, lại nâng mắt nhìn Giang Vãn Vãn, nhẹ giọng nói: “Bây giờ cô ấy không được bình tĩnh lắm, cô trông chừng cô ấy, có chuyện gì liên lạc với tôi trước.”
Giang Vãn Vãn lập tức gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
Dặn dò xong mọi thứ, Lục Nghiêu nhìn về phía Đường Nhật Khanh: “Đưa điện thoại cho anh.”
Trong lòng căng thẳng, Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, đưa điện thoại cho anh ta.
Lục Nghiêu đẩy cửa xuống xe, vẫy vẫy tay với bọn họ, nhìn theo xe rời đi.
Tâm trạng phức tạp hiếm khi tiêu tan, anh chưa bao giờ nghĩ có một ngày có thể giúp được Đường Nhật Khanh, mà bây giờ anh sẵn lòng phấn đấu quên mình làm phòng tuyến cuối cùng của cô.
“Tra ra rồi, tín hiệu của điện thoại xuất hiện ở khu trung tâm của Cảnh Thành!”
Một chiếc xe Maybach màu đen xuyên qua trong đêm tối, phía sau còn có hai chiếc SUV chạy theo, trong xe ngồi đầy người.
Khi nghe thấy hai chữ Cảnh Thành, Bùi Danh Chính càng nhíu chặt mày hơn, anh biết rõ, Cảnh Thành là địa bàn của người nhà họ Lục, lý do Lục Nghiêu dẫn Đường Nhật Khanh tới đây, chính là dựa vào danh vọng và thế lực của nhà họ Lục ở địa phương.
Nhưng lần này, anh không quan tâm là địa bàn của ai, động vào người của anh, chắc chắn anh sẽ không bỏ qua dễ dàng!
Triệu Phiên ngồi ở ghế trước nhìn chằm chằm định vị trên màn hình máy tính, báo cáo tình hình bất cứ lúc nào: “Bọn họ dừng lại rồi, ngay giữa đường Bách Tường ở khu trung tâm.”
Bùi Danh Chính nặng nề ra lệnh: “Tốc độ nhanh hơn!”
Lần này chỉ cần Đường Nhật Khanh chịu trở về, không rời khỏi nữa, anh có thể đồng ý tất cả yêu cầu của cô!
Khi đuổi tới giữa đường Bách Tường ở khu trung tâm, thời gian đã không còn sớm nữa, Bùi Danh Chính đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khi nhìn thấy hai chiếc xe đỗ ở ven đường, trong lòng lập tức hiểu ra.
Xe mới dừng lại, anh không chút do dự đẩy cửa xuống xe, bước nhanh về phía hai chiếc xe kia, nhưng không ngờ còn chưa đi đến, một chiếc xe trong đó mở cửa ra, Lục Nghiêu bước xuống từ trên xe,
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong không khí như tràn ngập mùi thuốc súng, khiến người ta vô thức cảm thấy áp lực.
Bùi Danh Chính bước nhanh tới, ánh mắt hung ác lướt qua trên người Lục Nghiêu, không để ý đến anh ta, mà đi thẳng tới chỗ chiếc xe.
“Đường Nhật Khanh!”
Giọng nói trầm khàn của người đàn ông mang theo mấy phần áp lực, anh kéo mạnh cửa xe nhìn vào bên trong.
Đường Nhật Khanh không có ở đây!
Anh cố nhịn xuống cơn tức giận, đi tới một chiếc xe khác bên cạnh, lại kéo cửa xe ra, cũng không hề nhìn thấy bóng dáng anh muốn!
Ngồi ở trước sau hai chiếc xe đều là thanh niên trẻ tuổi, ánh mắt mỗi người đều rất cảnh giác, là người của Lục Nghiêu.
Cơn giận bốc lên, đáy mắt Bùi Danh Chính như mang theo sát khí, anh xoay người đi về phía Lục Nghiêu, vươn tay kéo cổ áo anh ta: “Đường Nhật Khanh ở đâu!”
Anh vừa hỏi xong, người trong hai chiếc xe kia đều đẩy cửa bước xuống, nhanh chóng xông tới.
Người của Bùi Danh Chính bên kia thấy tình hình không đúng, cũng đều xuống xe, nhanh chóng bao vây.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm, cực kỳ căng thẳng.
“Tôi hỏi anh, Đường Nhật Khanh đang ở đâu!”
“Cô ấy đi rồi!” Tuy bị nắm lấy cổ áo, nhưng Lục Nghiêu vẫn rất bình tĩnh: “Cho dù bây giờ anh ra tay đánh tôi cũng vô dụng, cô ấy sẽ không trở về đâu.”
Đáy mắt Bùi Danh Chính có ánh lửa lóe lên, anh nâng nắm đấm, đánh mạnh một quyền vào mặt Lục Nghiêu, Lục Nghiêu bị đánh chỉ có thể lảo đảo lùi về sau, suýt chút nữa đã ngã xuống.
Thuộc hạ của Lục Nghiêu thấy thế, lập tức muốn ra tay, nhưng Lục Nghiêu đột nhiên quát: “Dừng tay!”
Anh ta nâng ta, ngón tay cái lau đi máu tươi trên khóe miệng, tức giận quở trách thuộc hạ của mình: “Ai bảo các cậu ra tay!”
Nói xong, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Danh Chính, lạnh lùng nói: “Đường Nhật Khanh có lời nhắn cho anh, nếu anh muốn ra tay, thì tôi sẽ tiếp!”
Nghe vậy, ánh mắt Bùi Danh Chính nặng nề, hai tay rũ xuống bên người không khỏi nắm chặt lại.
Một lát sau, anh cau mày: “Cô ấy nói gì?”
Lục Nghiêu nghe vậy, nhìn thuộc hạ của mình đứng bên cạnh, thuộc hạ lập tức hiểu ý, đi sang một bên.
Bên kia, thuộc hạ của Bùi Danh Chính cũng lùi lại, cho Bùi Danh Chính và Lục Nghiêu không gian nói chuyện.
Lục Nghiêu không chút hoang mang lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong túi, nâng tay đưa cho Bùi Danh Chính.
Khi nhìn thấy cái hộp nhung quen mắt kia, tâm trạng trong mắt Bùi Danh Chính thay đổi, anh nâng tay nhận lấy cái hộp, nhẹ nhàng mở ra.
Quả nhiên là vòng cổ anh tặng cho Đường Nhật Khanh lúc trước, nhưng sợi dây chuyền nằm trên miếng lót nhung đỏ đã bị đứt thành hai đoạn rồi.
Tay cầm lấy hộp siết chặt, trên cánh tay của Bùi Danh Chính hiện lên gân xanh.
Lục Nghiêu nặng nề nói: “Đây là cô ấy bảo tôi đưa cho anh, nếu anh tiếp tục đuổi theo, chắc anh có thể tưởng tượng được kết quả cuối cùng, anh hiểu tính của cô ấy rồi đấy, nếu thật sự ép cô ấy nóng nảy rồi, cái gì cũng có thể làm ra được.
Thấy sắc mặt Bùi Danh Chính ngày càng trở nên nặng nề, Lục Nghiêu dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Cô ấy nói cô ấy sẽ cùng sống cùng chết với đứa nhỏ trong bụng, đứa nhỏ chết cô ấy sẽ chết, một là anh thả cô ấy đi, hai là một xác hay mạng.”
Nghe vậy, trong đầu Bùi Danh Chính đột nhiên hiện lên cảnh tượng ở khách sạn ngày đó.
Người phụ nữ để con dao lên động mạch cổ của mình, ánh mắt bướng bỉnh không có chút do dự. Ở bên cô lâu như vậy, sao anh có thể không hiểu tính cách của cô chứ?
Chỉ cần là chuyện cô quyết định, mười con trâu cũng không kéo về được.
Bùi Danh Chính cắn chặt răng, nâng hai tròng mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm Lục Nghiêu: “Anh nói thật sao?”
Vẻ mặt Lục Nghiêu lạnh lùng: “Tôi không cần phải lừa anh.”
Trong nháy mắt, bất đắc dĩ, chua xót, oán hận và tức giận kết hợp lại với nhau, Bùi Danh Chính cất bước đi tới, túm lấy cổ áo của Lục Nghiêu: “Anh dẫn tôi đi gặp cô ấy, tôi muốn gặp mặt nói chuyện với cô ấy!”
Giọng điệu Lục Nghiêu kiên quyết: “Cô ấy sẽ không gặp anh!”
“Anh…”
Rõ ràng Bùi Danh Chính đã mất lý trí rồi, nâng nắm đấm muốn đánh lên mặt Lục Nghiêu.
Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, Lục Nghiêu cao giọng nói: “Bùi Danh Chính, sự lựa chọn của anh quyết định tương lai của cô ấy! Không ai ép anh cả!”
Nắm đấm đang đánh xuống đột nhiên khựng lại, Bùi Danh Chính nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, trong đầu hiện lên những lời anh ta nói khi nãy, trái tim không đề phòng mà co rút đau đớn.
Anh buông áo Lục Nghiêu ra, lùi về phía sau nửa bước, tâm trạng phức tạp xuất hiện trong lòng.
Đường Nhật Khanh cho anh một vấn đề không có sự lựa chọn, nhưng sao anh có thể nhẫn tâm ép cô bước đến đường cùng chứ?
Sau khi im lặng rất lâu, anh cong môi, đáy mắt xuất hiện vẻ châm chọc.
Đều tại anh, tại anh động lòng, rõ ràng đối với ai cũng lạnh lùng vô tình, nhưng lại không thể làm thế với cô, rõ ràng anh của lúc này không có chút thoải mái và ngang ngạnh nào.
Vẻ mặt từ từ trở nên lạnh như băng, Bùi Danh Chính nhìn chằm chằm Lục Nghiêu một lúc, sau đó xoay người bước nhanh về xe.
Thuộc hạ của Bùi Danh Chính ở một bên thấy thế cũng đều lên xe theo.
Cửa xe đóng lại, Trương Phó và Triệu Phiên ngồi cùng trên xe không dám thở mạnh, tài xế Thường Hiện cũng không dám khởi động xe.
Cuối cùng, Trương Phó cố lấy can đảm, nhìn Bùi Danh Chính đang lạnh lùng, thăm dò hỏi một câu: “Tổng Giám đốc Bùi, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Trong xe chợt yên tĩnh mấy giây, sau đó, giọng nói hờ hững của Bùi Danh Chính vang lên: “Trở về Hải Thành.”
Nếu Đường Nhật Khanh muốn rời khỏi anh như vậy, thì không bằng anh thành toàn cho cô! Nếu không anh còn sự lựa chọn nào khác hay sao?
Tốt nhất về sau bọn họ đường ai nấy đi, không còn gặp lại!
Bình luận facebook