Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-382
CHƯƠNG 382: NỢ CÔ MỘT LỜI GIẢI THÍCH
CHƯƠNG 382: NỢ CÔ MỘT LỜI GIẢI THÍCH
Triệu Đình Phong thấy Giang Vãn Vãn lo lắng đến sắp khóc thì đột nhiên thấy trong lòng không vui. Anh ta cau mày, bước lên trước nửa bước: "Ai! Có cần tôi nghĩ cách hộ cô không?"
"Anh thì có thể nghĩ ra cách gì!" Giang Vãn Vãn giơ tay lau khóe mắt: "Nếu như không phải do anh thì mọi chuyện đã không như thế này..."
Nghe vậy, Triệu Đình Phong cười cam chịu: "Hình như... đúng là vậy."
Anh ta ngước mắt nhìn cửa lớn tòa nhà họ Bùi, vừa nãy Bùi Danh Chính ôm Tiểu Hạo Trạch vào đó. Nếu như anh ta đoán không sai, anh sẽ đến phòng tiếp khách ở tầng một hoặc phòng bảo vệ.
Nhìn Giang Vãn Vãn cúi đầu nức nở, Triệu Đình Phong vươn tay chạm vào cánh tay cô: "Ngốc à, liên quan đến thân phận thực sự của thằng nhóc đó, tôi sẽ không nói ra đâu. Nhưng Bùi Danh Chính đã tự đoán ra hay chưa thì không phải do tôi rồi. Có điều tôi có thể khẳng định, nếu như Bùi Danh Chính không biết thân phận của thằng nhóc, thì anh ta sẽ không dẫn nó vào phòng tiếp khách tầng một hay phòng bảo vệ của tập đoàn. Không cần phải đứng đây khóc đâu."
Nghe thấy Triệu Đình Phong nói vậy, Giang Vãn Vãn sững người, lập tức dừng khóc. Cô hơi nghi ngờ nhìn anh ta: "Thật sao?"
"Tôi còn phải lừa cô sao?" Triệu Đình Phong cười thành tiếng: "Nhắc cô một câu, tuyệt đối không được để Bùi Danh Chính nhìn thấy cô đi đón người. Nếu không anh ta chắc chắn sẽ đoán ra được."
Nói xong câu này, Triệu Đình Phong quay người rời đi, đến cả đầu cũng không thèm quay lại.
Giang Vãn Vãn lau nước mắt. Cô xác định phương pháp này của Triệu Đình Phong có thể thực hiện thì chậm rãi đi về phía cửa lớn.
Chưa đi được vài bước, cô vẫn cảm thấy chột dạ nên lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi cho Đường Nhật Khanh...
Cùng lúc đó, trong phòng tiếp khách tầng một, Bùi Danh Chính đang ngồi trên sofa, hứng thứ nhìn đứa bé bên cạnh.
Tiểu Hạo Trạch thong dong uống hết nước trong cốc. Nhóc đặt cốc nước xuống, xong quay đầu lại nhìn Bùi Danh Chính, nghiêm túc hỏi: "Ba, vì sao bọn họ đều gọi ba là cháo yến mạch?"
"Cháo yến mạch?" Bùi Danh Chính không mơ hồ: "Cháo yến mạch gì?"
Trương Phó ở bên cạnh không nhìn nổi, bật cười thành tiếng: "Cháu có phải nhắc đến tên của Tổng Giám đốc Bùi hay không?"
Nghe vậy, Bùi Danh Chính cau mày nhìn Tiểu Hạo Trạch. Khóe miệng anh khẽ nhếch lên: "Cháu tên là gì?"
Tiểu Hạo Trạch tự giới thiệu một cách nghiêm chỉnh: "Con tên Tiểu Trạch, năm nay năm tuổi."
Nghe thấy tuổi của thằng nhóc, đôi con ngươi của Bùi Danh Chính trầm xuống. Anh đột nhiên nhớ đến Đường Nhật Khanh rời khỏi anh đã sáu năm rồi. Nếu như cô vẫn còn bên anh, khéo khi bọn họ cũng sẽ có một đứa con khoảng bốn năm tuổi rồi...
"Ba, mặc dù con đã thừa nhận ba rồi, nhưng quan trọng nhất vẫn là ý kiến của mẹ. Tuần sau là sinh nhật của mẹ con, nếu như ba khiến mẹ con vui, con tin mẹ sẽ nhận người..."
Nghe thằng nhóc trước mặt nghiêm túc nói, Bùi Danh Chính không khỏi buồn cười.
Đối mặt với thằng nhóc đột nhiên xuật hiện gọi anh là ba, anh không hề ghét. Nhưng anh cũng không muốn liên quan quá nhiều với người mà anh không quen.
Trương Phó nhìn thời gian, bước lên trước nhắc nhỏ bên tai Bùi Danh Chính: "Tổng Giám đốc Bùi, sắp đến thời gian rồi."
Bùi Danh Chính nghe vậy, gật đầu. Anh quay đầu nhìn Tiểu Hạo Trạch rồi vươn tay xoa đầu nhóc, ôn hòa nói khẽ: "Được rồi tiểu Trạch, chú sẽ để chú bảo vệ ngồi đây với cháu đợi mẹ. Cháu phải ngoan đó, không được chạy linh tinh đấy."
Nói xong, anh đứng dậy sải bước muốn đi.
Tiểu Hạo Trạch lập tức đứng dậy theo, gọi theo nói: "Ba!"
Trong lòng Bùi Danh Chính thoáng do dự, nhưng cuối cùng anh vẫn cau mày mà bước nhanh khỏi phòng tiếp khách.
Tiểu Hạo Trạch lấy tấm ảnh từ trong túi ra rồi giơ cao lên. Nhóc chạy chậm muốn đuổi theo: "Ba, ba còn chưa nhìn ảnh mà..."
Nhưng Bùi Danh Chính và Trương Phó sớm đã đi khỏi rồi, đầu cũng không quay lại mà đi, càng đi càng xa.
Bảo vệ vươn tay kéo Tiểu Hạo Trạch lại, nhỏ giọng dỗ dành: "Bạn nhỏ, đừng chạy loạn. Chúng ta ở đây đợi mẹ cháu được không?"
Đi đến hành lang, Bùi Danh Chính nhớ đến tiếng gọi "Ba" vừa nãy của Tiểu Hạo Trạch, không biết vì sao lại có chút không nỡ.
Lúc bước đến cửa, anh hơi nghiêng đầu dặn dò Trương Phó đi bên cạnh: "Đợi lúc nữa đừng quên liên hệ với bảo vệ, hỏi xem bé trai đó dã tìm được mẹ chưa."
"Vâng."
Đúng lúc này, đối diện có một người phụ nữ mặc áo khoác màu đen, đội mũ và đeo khẩu trang đi tới. Cô đi rất chậm, đầu cũng hơi cúi nên không thể nhìn rõ khuôn mặt của cô.
Ánh mắt của Bùi Danh Chính lướt qua người cô, gần như không có dừng lại mà tiếp tục đi ra ngoài.
Đường Nhật Khanh cúi thấp đầu, khóe mắt nhìn thấy ống quần thẳng thớm không nếp nhăn của Bùi Danh Chính, cô không khỏi lo lắng nắm chặt tay.
Thấy người đàn ông ấy không có dừng lại mà lướt qua cô, trái tim đang căng thẳng của cô thoáng chốc thả lỏng.
Xác định Bùi Danh Chính đã đi xa rồi, Đường Nhật Khanh mới hơi ngẩng đầu. Cô bước nhanh chân đi đến phòng tiếp khách.
Cô nóng lòng sốt ruột vô cùng. Nếu như không phải lúc nãy nhìn thấy Bùi Danh Chính và Trương Phó thì cô cũng sẽ không thay đổi tư thế và tốc độ đi đường.
Chạy nhanh đến trước cửa phòng tiếp khách, Đường Nhật Khanh đẩy cửa vào thì nhìn thấy Tiểu Hạo Trạch đang thất vọng ngồi trên sofa. Cô vội vàng bước đến: "Tiểu Trạch!"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tiểu Hạo Trạch sững người: "Mẹ?"
"Con sao lại chạy đến đây vậy?" Đường Nhật Khanh bước nhanh đến, rồi ôm Tiểu Hạo Trạch vào lòng: "Làm mẹ lo lắng gần chết!"
"Mẹ... Con không sao." Tiểu Hạo Trạch vươn tay ôm lấy cổ Đường Nhật Khanh. Cái cằm nhỏ gác lên vài Đường Nhật Khanh, nhưng trong giọng nói như có vài phần mất mát kỳ lạ.
Đường Nhật Khanh thở phào. Cô vỗ nhẹ lưng của Tiểu Hạo Trạch, nhỏ giọng an ủi: "Mẹ đưa con về."
Bảo vệ ở bên cạnh thấy hai mẹ con nhận nhau, cũng không nói gì. Nhưng anh ta vẫn không khỏi tò mò nhìn Đường Nhật Khanh vài lần. Nhưng Đường Nhật Khanh đội mũ và đeo khẩu trang, khuôn mặt được che rất kỹ, nên anh ta không thể nhìn rõ.
Đường Nhật Khanh hơi cúi đầu với bảo vệ: "Phiền ngài rồi. Tôi đang bị cảm, không tiện cởi mũ, cảm ơn ngài đã chăm sóc. Vậy tôi đưa con về đây."
Thấy thái độ của Đường Nhật Khanh tốt như vậy, bảo vệ cũng không có gì để nói, anh ta gật đầu: "Không phiền không phiền."
Ôm Tiểu Hạo Trạch nhanh chóng rời khỏi phòng tiếp khách, Đường Nhật Khanh hoàn toàn không chú ý đến. Ở một góc của sofa có một tấm ảnh nhàu nát, chính là tấm ảnh mà Tiểu Hạo Trạch vừa nãy không cẩn thận đánh rơi từ túi áo.
Cô ôm tiểu Hạo Trạch khỏi tòa nhà tập đoàn. Thẳng đến khi lên xe, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Giang Vãn Vãn đang ngồi trên xe nóng ruột chờ. Vừa nhìn thấy hai người quay lại thì cô vừa mừng vừa kinh ngạc, đồng thời không quên dặn tài xế: "Bác tài nhanh đi thôi!"
Xe vừa đi, Đường Nhật Khanh đã cởi mũ xuống, cũng cởi áo khoác đen trên người xuống đưa cho tài xế ở ghế trước: "Bác tài, cảm ơn bác."
Tài xe vươn tay nhận lấy chiếc áo: "Không cần cảm ơn!"
Đợi xe chạy qua vài con đường, Đường Nhật Khanh lúc này mới thoát khỏi trạng thái lo lắng. Cô ngước mắt nhìn Giang Vãn Vãn đang hỏi han ân cần Tiểu Hạo Trạch, lạnh giọng hỏi: "Vãn Vãn, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
CHƯƠNG 382: NỢ CÔ MỘT LỜI GIẢI THÍCH
Triệu Đình Phong thấy Giang Vãn Vãn lo lắng đến sắp khóc thì đột nhiên thấy trong lòng không vui. Anh ta cau mày, bước lên trước nửa bước: "Ai! Có cần tôi nghĩ cách hộ cô không?"
"Anh thì có thể nghĩ ra cách gì!" Giang Vãn Vãn giơ tay lau khóe mắt: "Nếu như không phải do anh thì mọi chuyện đã không như thế này..."
Nghe vậy, Triệu Đình Phong cười cam chịu: "Hình như... đúng là vậy."
Anh ta ngước mắt nhìn cửa lớn tòa nhà họ Bùi, vừa nãy Bùi Danh Chính ôm Tiểu Hạo Trạch vào đó. Nếu như anh ta đoán không sai, anh sẽ đến phòng tiếp khách ở tầng một hoặc phòng bảo vệ.
Nhìn Giang Vãn Vãn cúi đầu nức nở, Triệu Đình Phong vươn tay chạm vào cánh tay cô: "Ngốc à, liên quan đến thân phận thực sự của thằng nhóc đó, tôi sẽ không nói ra đâu. Nhưng Bùi Danh Chính đã tự đoán ra hay chưa thì không phải do tôi rồi. Có điều tôi có thể khẳng định, nếu như Bùi Danh Chính không biết thân phận của thằng nhóc, thì anh ta sẽ không dẫn nó vào phòng tiếp khách tầng một hay phòng bảo vệ của tập đoàn. Không cần phải đứng đây khóc đâu."
Nghe thấy Triệu Đình Phong nói vậy, Giang Vãn Vãn sững người, lập tức dừng khóc. Cô hơi nghi ngờ nhìn anh ta: "Thật sao?"
"Tôi còn phải lừa cô sao?" Triệu Đình Phong cười thành tiếng: "Nhắc cô một câu, tuyệt đối không được để Bùi Danh Chính nhìn thấy cô đi đón người. Nếu không anh ta chắc chắn sẽ đoán ra được."
Nói xong câu này, Triệu Đình Phong quay người rời đi, đến cả đầu cũng không thèm quay lại.
Giang Vãn Vãn lau nước mắt. Cô xác định phương pháp này của Triệu Đình Phong có thể thực hiện thì chậm rãi đi về phía cửa lớn.
Chưa đi được vài bước, cô vẫn cảm thấy chột dạ nên lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi cho Đường Nhật Khanh...
Cùng lúc đó, trong phòng tiếp khách tầng một, Bùi Danh Chính đang ngồi trên sofa, hứng thứ nhìn đứa bé bên cạnh.
Tiểu Hạo Trạch thong dong uống hết nước trong cốc. Nhóc đặt cốc nước xuống, xong quay đầu lại nhìn Bùi Danh Chính, nghiêm túc hỏi: "Ba, vì sao bọn họ đều gọi ba là cháo yến mạch?"
"Cháo yến mạch?" Bùi Danh Chính không mơ hồ: "Cháo yến mạch gì?"
Trương Phó ở bên cạnh không nhìn nổi, bật cười thành tiếng: "Cháu có phải nhắc đến tên của Tổng Giám đốc Bùi hay không?"
Nghe vậy, Bùi Danh Chính cau mày nhìn Tiểu Hạo Trạch. Khóe miệng anh khẽ nhếch lên: "Cháu tên là gì?"
Tiểu Hạo Trạch tự giới thiệu một cách nghiêm chỉnh: "Con tên Tiểu Trạch, năm nay năm tuổi."
Nghe thấy tuổi của thằng nhóc, đôi con ngươi của Bùi Danh Chính trầm xuống. Anh đột nhiên nhớ đến Đường Nhật Khanh rời khỏi anh đã sáu năm rồi. Nếu như cô vẫn còn bên anh, khéo khi bọn họ cũng sẽ có một đứa con khoảng bốn năm tuổi rồi...
"Ba, mặc dù con đã thừa nhận ba rồi, nhưng quan trọng nhất vẫn là ý kiến của mẹ. Tuần sau là sinh nhật của mẹ con, nếu như ba khiến mẹ con vui, con tin mẹ sẽ nhận người..."
Nghe thằng nhóc trước mặt nghiêm túc nói, Bùi Danh Chính không khỏi buồn cười.
Đối mặt với thằng nhóc đột nhiên xuật hiện gọi anh là ba, anh không hề ghét. Nhưng anh cũng không muốn liên quan quá nhiều với người mà anh không quen.
Trương Phó nhìn thời gian, bước lên trước nhắc nhỏ bên tai Bùi Danh Chính: "Tổng Giám đốc Bùi, sắp đến thời gian rồi."
Bùi Danh Chính nghe vậy, gật đầu. Anh quay đầu nhìn Tiểu Hạo Trạch rồi vươn tay xoa đầu nhóc, ôn hòa nói khẽ: "Được rồi tiểu Trạch, chú sẽ để chú bảo vệ ngồi đây với cháu đợi mẹ. Cháu phải ngoan đó, không được chạy linh tinh đấy."
Nói xong, anh đứng dậy sải bước muốn đi.
Tiểu Hạo Trạch lập tức đứng dậy theo, gọi theo nói: "Ba!"
Trong lòng Bùi Danh Chính thoáng do dự, nhưng cuối cùng anh vẫn cau mày mà bước nhanh khỏi phòng tiếp khách.
Tiểu Hạo Trạch lấy tấm ảnh từ trong túi ra rồi giơ cao lên. Nhóc chạy chậm muốn đuổi theo: "Ba, ba còn chưa nhìn ảnh mà..."
Nhưng Bùi Danh Chính và Trương Phó sớm đã đi khỏi rồi, đầu cũng không quay lại mà đi, càng đi càng xa.
Bảo vệ vươn tay kéo Tiểu Hạo Trạch lại, nhỏ giọng dỗ dành: "Bạn nhỏ, đừng chạy loạn. Chúng ta ở đây đợi mẹ cháu được không?"
Đi đến hành lang, Bùi Danh Chính nhớ đến tiếng gọi "Ba" vừa nãy của Tiểu Hạo Trạch, không biết vì sao lại có chút không nỡ.
Lúc bước đến cửa, anh hơi nghiêng đầu dặn dò Trương Phó đi bên cạnh: "Đợi lúc nữa đừng quên liên hệ với bảo vệ, hỏi xem bé trai đó dã tìm được mẹ chưa."
"Vâng."
Đúng lúc này, đối diện có một người phụ nữ mặc áo khoác màu đen, đội mũ và đeo khẩu trang đi tới. Cô đi rất chậm, đầu cũng hơi cúi nên không thể nhìn rõ khuôn mặt của cô.
Ánh mắt của Bùi Danh Chính lướt qua người cô, gần như không có dừng lại mà tiếp tục đi ra ngoài.
Đường Nhật Khanh cúi thấp đầu, khóe mắt nhìn thấy ống quần thẳng thớm không nếp nhăn của Bùi Danh Chính, cô không khỏi lo lắng nắm chặt tay.
Thấy người đàn ông ấy không có dừng lại mà lướt qua cô, trái tim đang căng thẳng của cô thoáng chốc thả lỏng.
Xác định Bùi Danh Chính đã đi xa rồi, Đường Nhật Khanh mới hơi ngẩng đầu. Cô bước nhanh chân đi đến phòng tiếp khách.
Cô nóng lòng sốt ruột vô cùng. Nếu như không phải lúc nãy nhìn thấy Bùi Danh Chính và Trương Phó thì cô cũng sẽ không thay đổi tư thế và tốc độ đi đường.
Chạy nhanh đến trước cửa phòng tiếp khách, Đường Nhật Khanh đẩy cửa vào thì nhìn thấy Tiểu Hạo Trạch đang thất vọng ngồi trên sofa. Cô vội vàng bước đến: "Tiểu Trạch!"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tiểu Hạo Trạch sững người: "Mẹ?"
"Con sao lại chạy đến đây vậy?" Đường Nhật Khanh bước nhanh đến, rồi ôm Tiểu Hạo Trạch vào lòng: "Làm mẹ lo lắng gần chết!"
"Mẹ... Con không sao." Tiểu Hạo Trạch vươn tay ôm lấy cổ Đường Nhật Khanh. Cái cằm nhỏ gác lên vài Đường Nhật Khanh, nhưng trong giọng nói như có vài phần mất mát kỳ lạ.
Đường Nhật Khanh thở phào. Cô vỗ nhẹ lưng của Tiểu Hạo Trạch, nhỏ giọng an ủi: "Mẹ đưa con về."
Bảo vệ ở bên cạnh thấy hai mẹ con nhận nhau, cũng không nói gì. Nhưng anh ta vẫn không khỏi tò mò nhìn Đường Nhật Khanh vài lần. Nhưng Đường Nhật Khanh đội mũ và đeo khẩu trang, khuôn mặt được che rất kỹ, nên anh ta không thể nhìn rõ.
Đường Nhật Khanh hơi cúi đầu với bảo vệ: "Phiền ngài rồi. Tôi đang bị cảm, không tiện cởi mũ, cảm ơn ngài đã chăm sóc. Vậy tôi đưa con về đây."
Thấy thái độ của Đường Nhật Khanh tốt như vậy, bảo vệ cũng không có gì để nói, anh ta gật đầu: "Không phiền không phiền."
Ôm Tiểu Hạo Trạch nhanh chóng rời khỏi phòng tiếp khách, Đường Nhật Khanh hoàn toàn không chú ý đến. Ở một góc của sofa có một tấm ảnh nhàu nát, chính là tấm ảnh mà Tiểu Hạo Trạch vừa nãy không cẩn thận đánh rơi từ túi áo.
Cô ôm tiểu Hạo Trạch khỏi tòa nhà tập đoàn. Thẳng đến khi lên xe, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Giang Vãn Vãn đang ngồi trên xe nóng ruột chờ. Vừa nhìn thấy hai người quay lại thì cô vừa mừng vừa kinh ngạc, đồng thời không quên dặn tài xế: "Bác tài nhanh đi thôi!"
Xe vừa đi, Đường Nhật Khanh đã cởi mũ xuống, cũng cởi áo khoác đen trên người xuống đưa cho tài xế ở ghế trước: "Bác tài, cảm ơn bác."
Tài xe vươn tay nhận lấy chiếc áo: "Không cần cảm ơn!"
Đợi xe chạy qua vài con đường, Đường Nhật Khanh lúc này mới thoát khỏi trạng thái lo lắng. Cô ngước mắt nhìn Giang Vãn Vãn đang hỏi han ân cần Tiểu Hạo Trạch, lạnh giọng hỏi: "Vãn Vãn, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Bình luận facebook