Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-385
CHƯƠNG 385: CHỖ AN TOÀN NHẤT
CHƯƠNG 385: CHỖ AN TOÀN NHẤT
Đỗ Nhã Thanh cười cười, nói với giọng điệu kiên quyết: “Chỉ với việc cô trốn tránh Bùi Danh Chính sáu năm, tôi nghĩ cô chắc chắn sẽ không muốn anh ấy tìm được mình đâu nhỉ?”
Nghe vậy, sắc mặt Đường Nhật Khanh lạnh đi vài phần, cô hít sâu, nghiêm túc nhìn người phụ nữ trước mặt, hỏi: “Khoảng lúc nào anh ấy đến đây?”
Đỗ Nhã Thanh ung dung nói: “Nếu không có gì bất ngờ, hai tiếng nữa anh ấy sẽ đến thành phố Tương Nam.”
Hơi siết chặt nắm tay, Đường Nhật Khanh đột nhiên xoay người, mở cửa định lên xe.
“Đường Nhật Khanh!”
Đỗ Nhã Thanh thấy cô sắp rời đi, vươn tay kéo cửa xe lại, không cho cô đóng cửa: “Vậy có có đồng ý hay không!”
“Tôi đồng ý với cô, nhưng có bất cứ tin tức gì cô cũng phải báo cho tôi trước tiên.” Đường Nhật Khanh nói xong, tiện tay lấy một tờ danh thiếp từ bên cạnh kín đáo đưa cho Đỗ Nhã Thanh: “Gửi tin nhắn cho tôi, bây giờ tôi trở về thu dọn đồ chuẩn bị đi.”
Nhận được danh thiếp, Đỗ Nhã Thanh cong môi cười, hỏi tiếp: “Sắp tới cô định đi đâu?”
“Cô Đỗ năng lực hơn người, nếu muốn biết thì tự tìm hiểu đi.”
Bỏ lại những lời này, Đường Nhật Khanh liền đóng cửa xe lại, đỗ trong sân, mở cốp sau ra, nhanh chóng quay về phòng dọn hành lý.
Vú Vương đang vui đùa với Tiểu Hạo Trạch thấy cô đột nhiên quay về, kinh ngạc hỏi: “Nhật Khanh, sao trở về đột ngột vậy?”
“Xảy ra chút chuyện, vú Vương, dì dọn hành lý cho Tiểu Hạo Trạch giúp cháu, bây giờ cháu phải đưa thằng bé đi.”
Nhìn sắc mặt Đường Nhật Khanh vội vã, vú Vương không dám trễ nãi, liên tục gật đầu, sau đó đến phòng Tiểu Hạo Trạch dọn đồ.
Tiểu Hạo Trạch ở bên cạnh thấy thế, nghi hoặc khó hiểu, cậu bé chạy chậm đuổi theo Đường Nhật Khanh, bàn tay nhỏ níu góc áo cô, giọng nói mềm mại ngọt ngào: “Mẹ, mẹ muốn dẫn con đến Hải Thành ư?”
Nghe được hai chữ “Hải Thành”, bước chân Đường Nhật Khanh khựng lại, trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ.
Hôm nay dù cô chạy khỏi nhà, cũng không có chỗ để đi, vừa nãy chỉ vội vã quay về dọn đồ, nhưng cũng không nghĩ xem sẽ đi đâu.
Cho dù cô đưa Tiểu Hạo Trạch tạm trốn vài ngày trong khách sạn, nhưng với tính tình Bùi Danh Chính, anh nhất định sẽ lật tung cả thành phố Tương Nam lên!
Không bằng... quay về Hải Thành!
Không chỉ bởi vì hiện giờ Lục Nghiêu đang ở Hải Thành, có chuyện gì anh ta cũng giúp đỡ được một chút, mà cũng vì có một số chuyện thật sự đúng với câu nói kia - chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất!
Theo cô biết, sáu năm nay, Bùi Danh Chính vì tìm cô mà đã đem Hải Thành, Cảng Thành lật tung lên mấy lần, hôm nay cô đột nhiên trốn về Hải Thành, Bùi Danh Chính chắc chắc sẽ không tập trung điều tra ở Hải Thành. Nói cách khác, ngược lại, Hải Thành là lựa chọn an toàn nhất.
Nhanh chóng nghĩ cách xong, Đường Nhật Khanh cúi đầu, hơi mừng rỡ nhìn Tiểu Hạo Trạch, đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: “Đúng vậy, mẹ đưa con đến Hải Thành, con phải nghe lời, biết chưa?”
Nghe được mấy chữ “đến Hải Thành”, Tiểu Hạo Trạch lập tức vui mừng khoa tay múa chân, gật cái đầu nhỏ: “Con biết rồi mẹ, con nhất định sẽ nghe lời!”
Nhanh chóng thu dọn hành lý xong, Đường Nhật Khanh đưa Tiểu Hạo Trạch lên xe tốc hành đến Hải Thành. Bởi vì như vậy, cô không cần mua vé máy bay, cũng sẽ không để lại dấu vết rời đi, tuy hành trình sẽ tốn nhiều hơn chút thời gian, nhưng ít nhất vẫn an toàn hơn.
Trải qua vài tiếng đi đường, Đường Nhật Khanh buồn ngủ, cô ôm Tiểu Hạo Trạch đang ngủ vào lòng, bản thân mình thì mạnh mẽ xốc lại tinh thần.
Điện thoại đột nhiên rung lên, lập tức khiến Đường Nhật Khanh tỉnh táo hơn vài phần, cầm lên nhìn, là Lục Nghiêu gọi tới.
Đường Nhật Khanh hạ giọng nghe điện thoại: “Alô?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói hơi lo lắng của Lục Nghiêu: “Khanh Khanh, bây giờ em đang ở đâu?”
Đường Nhật Khanh hít sâu trả lời: “Em và Tiểu Trạch đang trên xe quay về Hải Thành.”
Nghe cô nói vậy, Lục Nghiêu rõ ràng khẽ thở phào: “Vừa nãy cấp dưới nói với anh Bùi Danh Chính đột nhiên đến Tương Nam, anh nghi ngờ anh ta có lẽ cũng biết, nên lập tức thông báo em, mà làm sao em biết được?”
Ngưng một chút, Đường Nhật Khanh nhẹ giọng nói: “Hôm nay lúc em chuẩn bị ra khỏi cửa, nhìn thấy Đỗ Nhã Thanh đứng ngoài cửa, là cô ta nói em biết.”
Lục Nghiêu hơi kinh ngạc: “Đỗ Nhã Thanh?”
“Ừ, hẳn là cô ta sợ sau khi Bùi Danh Chính tìm được em thì cô ta sẽ không còn cơ hội nữa.”
Vừa nghe cô nói vậy, Lục Nghiêu mới hiểu: “Ừ, khoảng bao giờ em đến Hải Thành, anh sai người đón em.”
Đường Nhật Khanh nhẹ giọng trả lời: “Hơn một tiếng nữa, anh tài xế nói sẽ chở bọn em đến nhà ga.”
“Đến lúc đó anh sẽ để người của anh đón tiếp bọn em, như vậy anh cũng yên tâm.”
“Được.”
Cúp máy, trong lòng Đường Nhật Khanh an tâm thêm mấy phần, cùng lúc đó, những mỏi mệt và vất vả vừa rồi cũng tiêu tan gần hết.
Đường Nhật Khanh đột nhiên nhớ đến tình cảnh chạm mặt Bùi Danh Chính ở Hải Thành vài ngày trước, trong lòng không hiểu sao sinh ra một cảm giác khó nói nên lời.
Sáu năm trước, cô và Bùi Danh Chính cùng chơi trò mèo vờn chuột, hiện giờ sáu năm sau, bọn họ vẫn dây dưa qua lại như vậy, không chết không thôi.
Thở dài một hơi, Đường Nhật Khanh cúi đầu, nhìn Tiểu Hạo Trạch đang ngủ say trong ngực, giữa lông mày bất giác hiện lên vài phần trìu mến.
Cũng tốt, có Tiểu Hạo Trạch ở bên cạnh cô, khiến cô cảm thấy tất cả cố gắng đều xứng đáng.
Lúc đến nhà ga, sắc trời đã tối, Đường Nhật Khanh ôm Tiểu Hạo Trạch còn chưa tỉnh ngủ xuống xe, bước ra ngoài, vừa đi vừa tìm kiếm xe được Lục Nghiêu phái tới rước bọn họ.
Đột nhiên, một chiếc xe màu đen với hai bóng đèn pha phía trước chợt chạy về phía cô, Đường Nhật Khanh hiểu ý, bước nhanh đến.
Lên xe, tài xế trên xe không phải ông Ngô mà cô quen, mà là một người đàn ông vẻ mặt hiền lành khác.
Thấy ánh mắt Đường Nhật Khanh nhìn anh ta, người đàn ông kia mới cười với cô: “Hôm nay ông Ngô có việc, Tổng giám đốc Lục kêu tôi tới đón cô.”
Nghe anh ta nói vậy, Đường Nhật Khanh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, sự cảnh giác trong lòng cũng biến mất: “Vất vả cho ngài rồi.”
“Không vất vả.”
Người đàn ông kia cười, đề xe.
Đường Nhật Khanh ngước mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, ngọn đèn và cây cối không ngừng lùi về sau, cô ngáp một cái, mệt đến rã rời.
Vất vả bôn ba suốt một ngày, còn là dưới trạng thái lo lắng cực độ, hiện giờ cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, cô đương nhiên sẽ cảm thấy mệt mỏi vô lực.
Ôm Tiểu Hạo Trạch, Đường Nhật Khanh nhắm mắt trong chốc lát, vậy mà bất tri bất giác đã ngủ mất, không biết qua bao lâu, xe dừng lại.
Đường Nhật Khanh mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy xe dừng trước một căn biệt thự nhỏ hai tầng, cô hơi nghi hoặc mở miệng hỏi: “Đây là đâu?”
Người đàn ông nói: “Ngài ấy sắp xếp cho cô hôm nay trước tiên nghỉ chân ở đây.”
Nghe anh ta nói vậy, Đường Nhật Khanh cũng không nghĩ nhiều, ôm Tiểu Hạo Trạch xuống xe, người đàn ông cũng vội vàng xuống theo, lấy vali hành lý trong cốp xe sau ra, đưa đến phòng khách.
Nhìn bày trí mang màu sắc ấm áp trong phòng, Đường Nhật Khanh lập tức bình tĩnh lại, cô đang muốn ôm Tiểu Hạo Trạch đến phòng ngủ nghỉ ngơi, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.
Vừa lấy ra nhìn, là Lục Nghiêu gọi tới, Đường Nhật Khanh nghe máy, nhẹ giọng nói: “Lục Nghiêu, bọn em đã đến nơi rồi, không cần lo lắng.”
“Khanh Khanh! Rốt cuộc em đang ở đâu? Ông Ngô nói ông ấy chờ ở nhà ga từ nãy đến giờ, vẫn chưa hề nhìn thấy em!”
Một câu nói như tiếng sấm, lập tức khiến Đường Nhật Khanh tỉnh táo lại, cô kinh ngạc quay đầu nhìn người đàn ông phía sau cách đó không xa: “Anh... Anh là ai!”
CHƯƠNG 385: CHỖ AN TOÀN NHẤT
Đỗ Nhã Thanh cười cười, nói với giọng điệu kiên quyết: “Chỉ với việc cô trốn tránh Bùi Danh Chính sáu năm, tôi nghĩ cô chắc chắn sẽ không muốn anh ấy tìm được mình đâu nhỉ?”
Nghe vậy, sắc mặt Đường Nhật Khanh lạnh đi vài phần, cô hít sâu, nghiêm túc nhìn người phụ nữ trước mặt, hỏi: “Khoảng lúc nào anh ấy đến đây?”
Đỗ Nhã Thanh ung dung nói: “Nếu không có gì bất ngờ, hai tiếng nữa anh ấy sẽ đến thành phố Tương Nam.”
Hơi siết chặt nắm tay, Đường Nhật Khanh đột nhiên xoay người, mở cửa định lên xe.
“Đường Nhật Khanh!”
Đỗ Nhã Thanh thấy cô sắp rời đi, vươn tay kéo cửa xe lại, không cho cô đóng cửa: “Vậy có có đồng ý hay không!”
“Tôi đồng ý với cô, nhưng có bất cứ tin tức gì cô cũng phải báo cho tôi trước tiên.” Đường Nhật Khanh nói xong, tiện tay lấy một tờ danh thiếp từ bên cạnh kín đáo đưa cho Đỗ Nhã Thanh: “Gửi tin nhắn cho tôi, bây giờ tôi trở về thu dọn đồ chuẩn bị đi.”
Nhận được danh thiếp, Đỗ Nhã Thanh cong môi cười, hỏi tiếp: “Sắp tới cô định đi đâu?”
“Cô Đỗ năng lực hơn người, nếu muốn biết thì tự tìm hiểu đi.”
Bỏ lại những lời này, Đường Nhật Khanh liền đóng cửa xe lại, đỗ trong sân, mở cốp sau ra, nhanh chóng quay về phòng dọn hành lý.
Vú Vương đang vui đùa với Tiểu Hạo Trạch thấy cô đột nhiên quay về, kinh ngạc hỏi: “Nhật Khanh, sao trở về đột ngột vậy?”
“Xảy ra chút chuyện, vú Vương, dì dọn hành lý cho Tiểu Hạo Trạch giúp cháu, bây giờ cháu phải đưa thằng bé đi.”
Nhìn sắc mặt Đường Nhật Khanh vội vã, vú Vương không dám trễ nãi, liên tục gật đầu, sau đó đến phòng Tiểu Hạo Trạch dọn đồ.
Tiểu Hạo Trạch ở bên cạnh thấy thế, nghi hoặc khó hiểu, cậu bé chạy chậm đuổi theo Đường Nhật Khanh, bàn tay nhỏ níu góc áo cô, giọng nói mềm mại ngọt ngào: “Mẹ, mẹ muốn dẫn con đến Hải Thành ư?”
Nghe được hai chữ “Hải Thành”, bước chân Đường Nhật Khanh khựng lại, trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ.
Hôm nay dù cô chạy khỏi nhà, cũng không có chỗ để đi, vừa nãy chỉ vội vã quay về dọn đồ, nhưng cũng không nghĩ xem sẽ đi đâu.
Cho dù cô đưa Tiểu Hạo Trạch tạm trốn vài ngày trong khách sạn, nhưng với tính tình Bùi Danh Chính, anh nhất định sẽ lật tung cả thành phố Tương Nam lên!
Không bằng... quay về Hải Thành!
Không chỉ bởi vì hiện giờ Lục Nghiêu đang ở Hải Thành, có chuyện gì anh ta cũng giúp đỡ được một chút, mà cũng vì có một số chuyện thật sự đúng với câu nói kia - chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất!
Theo cô biết, sáu năm nay, Bùi Danh Chính vì tìm cô mà đã đem Hải Thành, Cảng Thành lật tung lên mấy lần, hôm nay cô đột nhiên trốn về Hải Thành, Bùi Danh Chính chắc chắc sẽ không tập trung điều tra ở Hải Thành. Nói cách khác, ngược lại, Hải Thành là lựa chọn an toàn nhất.
Nhanh chóng nghĩ cách xong, Đường Nhật Khanh cúi đầu, hơi mừng rỡ nhìn Tiểu Hạo Trạch, đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: “Đúng vậy, mẹ đưa con đến Hải Thành, con phải nghe lời, biết chưa?”
Nghe được mấy chữ “đến Hải Thành”, Tiểu Hạo Trạch lập tức vui mừng khoa tay múa chân, gật cái đầu nhỏ: “Con biết rồi mẹ, con nhất định sẽ nghe lời!”
Nhanh chóng thu dọn hành lý xong, Đường Nhật Khanh đưa Tiểu Hạo Trạch lên xe tốc hành đến Hải Thành. Bởi vì như vậy, cô không cần mua vé máy bay, cũng sẽ không để lại dấu vết rời đi, tuy hành trình sẽ tốn nhiều hơn chút thời gian, nhưng ít nhất vẫn an toàn hơn.
Trải qua vài tiếng đi đường, Đường Nhật Khanh buồn ngủ, cô ôm Tiểu Hạo Trạch đang ngủ vào lòng, bản thân mình thì mạnh mẽ xốc lại tinh thần.
Điện thoại đột nhiên rung lên, lập tức khiến Đường Nhật Khanh tỉnh táo hơn vài phần, cầm lên nhìn, là Lục Nghiêu gọi tới.
Đường Nhật Khanh hạ giọng nghe điện thoại: “Alô?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói hơi lo lắng của Lục Nghiêu: “Khanh Khanh, bây giờ em đang ở đâu?”
Đường Nhật Khanh hít sâu trả lời: “Em và Tiểu Trạch đang trên xe quay về Hải Thành.”
Nghe cô nói vậy, Lục Nghiêu rõ ràng khẽ thở phào: “Vừa nãy cấp dưới nói với anh Bùi Danh Chính đột nhiên đến Tương Nam, anh nghi ngờ anh ta có lẽ cũng biết, nên lập tức thông báo em, mà làm sao em biết được?”
Ngưng một chút, Đường Nhật Khanh nhẹ giọng nói: “Hôm nay lúc em chuẩn bị ra khỏi cửa, nhìn thấy Đỗ Nhã Thanh đứng ngoài cửa, là cô ta nói em biết.”
Lục Nghiêu hơi kinh ngạc: “Đỗ Nhã Thanh?”
“Ừ, hẳn là cô ta sợ sau khi Bùi Danh Chính tìm được em thì cô ta sẽ không còn cơ hội nữa.”
Vừa nghe cô nói vậy, Lục Nghiêu mới hiểu: “Ừ, khoảng bao giờ em đến Hải Thành, anh sai người đón em.”
Đường Nhật Khanh nhẹ giọng trả lời: “Hơn một tiếng nữa, anh tài xế nói sẽ chở bọn em đến nhà ga.”
“Đến lúc đó anh sẽ để người của anh đón tiếp bọn em, như vậy anh cũng yên tâm.”
“Được.”
Cúp máy, trong lòng Đường Nhật Khanh an tâm thêm mấy phần, cùng lúc đó, những mỏi mệt và vất vả vừa rồi cũng tiêu tan gần hết.
Đường Nhật Khanh đột nhiên nhớ đến tình cảnh chạm mặt Bùi Danh Chính ở Hải Thành vài ngày trước, trong lòng không hiểu sao sinh ra một cảm giác khó nói nên lời.
Sáu năm trước, cô và Bùi Danh Chính cùng chơi trò mèo vờn chuột, hiện giờ sáu năm sau, bọn họ vẫn dây dưa qua lại như vậy, không chết không thôi.
Thở dài một hơi, Đường Nhật Khanh cúi đầu, nhìn Tiểu Hạo Trạch đang ngủ say trong ngực, giữa lông mày bất giác hiện lên vài phần trìu mến.
Cũng tốt, có Tiểu Hạo Trạch ở bên cạnh cô, khiến cô cảm thấy tất cả cố gắng đều xứng đáng.
Lúc đến nhà ga, sắc trời đã tối, Đường Nhật Khanh ôm Tiểu Hạo Trạch còn chưa tỉnh ngủ xuống xe, bước ra ngoài, vừa đi vừa tìm kiếm xe được Lục Nghiêu phái tới rước bọn họ.
Đột nhiên, một chiếc xe màu đen với hai bóng đèn pha phía trước chợt chạy về phía cô, Đường Nhật Khanh hiểu ý, bước nhanh đến.
Lên xe, tài xế trên xe không phải ông Ngô mà cô quen, mà là một người đàn ông vẻ mặt hiền lành khác.
Thấy ánh mắt Đường Nhật Khanh nhìn anh ta, người đàn ông kia mới cười với cô: “Hôm nay ông Ngô có việc, Tổng giám đốc Lục kêu tôi tới đón cô.”
Nghe anh ta nói vậy, Đường Nhật Khanh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, sự cảnh giác trong lòng cũng biến mất: “Vất vả cho ngài rồi.”
“Không vất vả.”
Người đàn ông kia cười, đề xe.
Đường Nhật Khanh ngước mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, ngọn đèn và cây cối không ngừng lùi về sau, cô ngáp một cái, mệt đến rã rời.
Vất vả bôn ba suốt một ngày, còn là dưới trạng thái lo lắng cực độ, hiện giờ cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, cô đương nhiên sẽ cảm thấy mệt mỏi vô lực.
Ôm Tiểu Hạo Trạch, Đường Nhật Khanh nhắm mắt trong chốc lát, vậy mà bất tri bất giác đã ngủ mất, không biết qua bao lâu, xe dừng lại.
Đường Nhật Khanh mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy xe dừng trước một căn biệt thự nhỏ hai tầng, cô hơi nghi hoặc mở miệng hỏi: “Đây là đâu?”
Người đàn ông nói: “Ngài ấy sắp xếp cho cô hôm nay trước tiên nghỉ chân ở đây.”
Nghe anh ta nói vậy, Đường Nhật Khanh cũng không nghĩ nhiều, ôm Tiểu Hạo Trạch xuống xe, người đàn ông cũng vội vàng xuống theo, lấy vali hành lý trong cốp xe sau ra, đưa đến phòng khách.
Nhìn bày trí mang màu sắc ấm áp trong phòng, Đường Nhật Khanh lập tức bình tĩnh lại, cô đang muốn ôm Tiểu Hạo Trạch đến phòng ngủ nghỉ ngơi, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.
Vừa lấy ra nhìn, là Lục Nghiêu gọi tới, Đường Nhật Khanh nghe máy, nhẹ giọng nói: “Lục Nghiêu, bọn em đã đến nơi rồi, không cần lo lắng.”
“Khanh Khanh! Rốt cuộc em đang ở đâu? Ông Ngô nói ông ấy chờ ở nhà ga từ nãy đến giờ, vẫn chưa hề nhìn thấy em!”
Một câu nói như tiếng sấm, lập tức khiến Đường Nhật Khanh tỉnh táo lại, cô kinh ngạc quay đầu nhìn người đàn ông phía sau cách đó không xa: “Anh... Anh là ai!”
Bình luận facebook