Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-403
CHƯƠNG 403: BẠI LỘ QUÂN CỜ
CHƯƠNG 403: BẠI LỘ QUÂN CỜ
Sau khi cô bị người ta hạ thuốc mê ngất đi lại một lần nữa bị đưa đến câu lạc bộ Tinh Nhạc, hơn nữa số ảnh chụp kia đều bị người ta xóa mất, người làm ra những chuyện này nhất định là Tiêu Nhạc Phi và Hồ Nguyệt Như!
"Không được, bây giờ em phải gọi điện thoại cho Bùi Danh Chính!"
Đường Nhật Khanh nói xong liền cầm điện thoại di động lên bấm số điện thoại, cho dù bây giờ cô không có chứng cứ nhưng cô cũng phải đem những chuyện này mau chóng báo cho Bùi Danh Chính biết!
"Không được!" Một đôi tay đưa qua trực tiếp giữ tay của cô lại.
Đường Nhật Khanh sững sờ giương mắt nhìn về phía Lục Nghiêu, khó có thể tin nói: "Vì sao?"
Đối mặt với nghi vấn của Đường Nhật Khanh, ánh mắt Lục Nghiêu phức tạp do dự không biết nên mở miệng như thế nào.
Sau khi dừng lại vài giây, rốt cục anh ta cũng ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt Đường Nhật Khanh nói: "Anh sẽ dẫn em đi, cho nên bây giờ em không thể gọi điện thoại cho Bùi Danh Chính được."
Trong nháy mắt, trái tim Đường Nhật Khanh đột nhiên nhấc lên: "Đi đâu?"
Ánh mắt Lục Nghiêu kiên định: "Anh đã từng nói qua, anh muốn dẫn em đi khỏi nơi này."
"Lục Nghiêu, không phải em đã nói với anh rồi sao, một tháng này em sẽ ở lại bên cạnh Bùi Danh Chính, một tháng sau anh ấy sẽ để em và Tiểu Trạch rời đi, hơn nữa từ nay về sau anh ấy cũng sẽ không..."
Không đợi Đường Nhật Khanh nói hết lời, Lục Nghiêu đã lắc đầu, bàn tay anh ta mang theo độ ấm nhẹ nhàng bao trùm lên mu bàn tay lạnh buốt của Đường Nhật Khanh: "Anh ta sẽ không làm như vậy, Khanh Khanh, em hiểu rõ anh ta hơn anh, anh ta tuyệt đối sẽ không thả cho hai người đi đâu."
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật dài mở miệng nói: "Bọn em đã nói rõ ràng rồi, anh ấy không thể lật lọng được."
"Em thật sự tin tưởng anh ta sao? Nếu như anh ta thật sự chỉ muốn em ở lại một tháng thì cần gì phải hao tổn tâm cơ cướp em về nhà như vậy chứ?" Sắc mặt Lục Nghiêu nghiêm túc lại: "Khanh Khanh, thật ra không phải vì em tin anh ta mà là vì trong lòng em vẫn còn có anh ta, đúng không?"
"Không có!" Giống như là bị thứ gì đâm phải, Đường Nhật Khanh vô thức phủ nhận.
Tay Lục Nghiêu cầm tay Đường Nhật Khanh không tự chủ siết chặt một chút: "Vậy vì sao em lại không chịu rời đi? Lần này anh ta đi công tác chính là cơ hội tốt để chúng ta rời đi, anh dẫn em và Tiểu Trạch rời khỏi Hải Thành, sau này sẽ không bao giờ trở về đây nữ, vĩnh viễn không gặp lại anh ta nữa!"
Cắn cắn môi, Đường Nhật Khanh tâm loạn như ma: "Bây giờ Tiểu Trạch vẫn còn ở trong biệt thự, em không thể bỏ thằng bé lại được..."
"Anh đã cho người đi đón rồi, bây giờ cậu nhóc đang trên đường tới đây."
"Cái gì?" Đường Nhật Khanh nhíu chặt lông mày lại, kinh ngạc không thôi.
Lục Nghiêu hít sâu một hơi, nhẹ giọng mở miệng: "Vừa rồi lúc anh mang em trở về đã đưa ra quyết định, anh cho người tới biệt thự bên kia quan sát tình hình một chút không ngờ vừa hay nhìn thấy thím Trương dẫn Tiểu Trạch đi chơi nên đã trực tiếp đưa Tiểu Trạch tới đây."
Đường Nhật Khanh ngẩn người, trong đầu đột nhiên trống rỗng, chưa bao giờ cô ngờ tới chuyện sẽ tới một bước này.
Vốn là cô và Bùi Danh Chính đã nói chuyện rõ ràng, còn ký cả hiệp nghị ba mươi ngày nữa, bây giờ đột nhiên Lục Nghiêu lại muốn dẫn cô đi còn đem Tiểu Trạch đưa tới đây, nếu như Bùi Danh Chính nghi ngờ thì cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Đem chăn mền trên người xốc lên, Đường Nhật Khanh không chút do dự cất bước xuống giường: "Em sẽ không đi cùng anh đâu, bây giờ em phải trở về."
"Đường Nhật Khanh." Lục Nghiêu kéo cổ tay của cô lại, giọng nói trầm lãnh: "Rõ ràng bây giờ chúng ta có cơ hội mà sao em còn muốn trở về?"
Đường Nhật Khanh cắn răng, từng câu từng chữ trả lời: "Chuyện em đã đồng ý với anh ấy thì nhất định phải làm được."
Lúc trước cô và Bùi Danh Chính đã đàm phán tốt, cô cũng đã ký tên rồi thì nhất định phải làm được, chờ ba mươi ngày sau hết thời hạn cô một ngày cũng sẽ không chờ lâu!
Trong lòng Lục Nghiêu xiết chặt lại, có một cỗ cảm giác bất lực xông lên đầu, anh ta hít một hơi thật dài, nhẹ giọng hỏi: "Trước đó em cũng đã nói sẽ cho anh một câu trả lời nhưng anh vẫn luôn không đợi được..."
Nghe vậy, Đường Nhật Khanh ngẩn người, trong nháy mắt hiểu rõ ý tứ của anh ta, một lát sau cô ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trước mặt, nói khẽ: "Thật xin lỗi, Lục Nghiêu, em không thể làm trái lương tâm lừa dối anh được."
Anh ở bên cạnh cô sáu năm chính là vì chờ một câu trả lời của cô, nhưng cuối cùng cô lại không thể làm trái lương tâm, cưỡng ép mình chấp nhận được.
Đáy mắt Lục Nghiêu lướt qua một tia đắng chát, anh ta mấp máy môi, nói khẽ: "Anh hiểu được."
Buông lỏng tay đang nắm chặt tay cô ra, Lục Nghiêu sải rộng bước chân trực tiếp đi ra ngoài, đi tới cửa anh ta không quay đầu chỉ nói khẽ: "Tiểu Trạch đang trên đường đến đây, chờ cậu nhóc đến rồi em và cậu nhóc cùng trở về đi."
Nói xong, anh ta cất bước đi ra ngoài rồi đi vào một căn phòng khác.
Trong nháy mắt tâm tình Đường Nhật Khanh hạ xuống thấp nhất, cô không hề muốn làm tổn thương Lục Nghiêu nhưng từ trước đến nay trong chuyện tình cảm không phải cứ cố gắng ép buộc là có kết quả, dưa hái xanh không ngọt, câu nói này mãi mãi đúng.
An tĩnh ngồi ở trên ghế sofa phòng khách đợi một lát, tận đến khi nghe thấy tiếng chuông cửa, Đường Nhật Khanh mới vội vàng đứng lên đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, một giọng nói mềm mềm non nớt liền vang lên: "Mẹ!"
Nhìn thấy Tiểu Hạo Trạch, Đường Nhật Khanh mũi chua chua lập tức xoay người đem cậu nhóc bế lên.
Người trợ lý đưa Tiểu Hạo Trạch tới giương mắt nhìn trong phòng một chút, nhẹ giọng hỏi: "Cô Đường, Tổng giám đốc Lục đâu?"
Đường Nhật Khanh cười cười với ta: "Anh ấy ở trong phòng, cám ơn anh đã đưa Tiểu Trạch tới đây."
Trợ lý cũng cười theo: "Không có gì, đây là việc tôi nên làm."
Đường Nhật Khanh ôm Tiểu Hạo Trạch, hít sâu một hơi giương mắt nhìn về phía trợ lý, nói khẽ: "Làm phiền anh nói giúp tôi với Lục Nghiêu một tiếng, tôi mang Tiểu Trạch đi trước."
Trợ lý ngẩn người, sau đó nhẹ gật đầu: "Được."
Đường Nhật Khanh cười với anh ta sau đó ôm Tiểu Hạo Trạch cất bước đi ra khỏi khách sạn.
"Mẹ... Sao bây giờ lại phải đi?" Tiểu Hạo Trạch ôm cổ Đường Nhật Khanh, nhỏ giọng hỏi thăm.
"Đợi chút nữa thì trời tối mất rồi, chúng ta không về nhà thím Trương sẽ lo lắng."
Nghe thấy Đường Nhật Khanh nói như vậy, Tiểu Hạo Trạch nghe lời gật đầu: "Được ạ, vậy chúng ra mau trở về đi thôi..."
Đường Nhật Khanh nghe vậy, trong lòng ngũ vị trần tạp, hôm nay cô từ nơi này đi ra ngoài nói không chừng tình nghĩa xưa nay giữa cô và Lục Nghiêu cũng sẽ chấm dứt ở đây.
Nhưng nếu thật sự theo anh ta rời đi, trong lòng cô đối với Bùi Danh Chính càng áy náy hơn.
Đường Nhật Khanh ôm Tiểu Hạo Trạch đi ra khỏi chung cư, đến ven đường cản lại một cỗ taxi, nhanh chóng lên xe.
Cùng lúc đó, trong một chiếc xe MiniBus ở bên kia đường có người đang theo dõi nhất cử nhất động của cô.
Nhìn thấy chiếc taxi rời đi, người đàn ông ngồi trong xe đột nhiên cầm điện thoại di động lên, gọi một cú điện toại: "Tổng giám đốc Tiêu, tôi thấy người phụ nữ kia rồi, cô ta đi ra từ trong chung cư còn ôm theo một đứa trẻ nữa, vừa lên một chiếc xe taxi, anh xem có cần đi theo nữa hay không?"
Đầu bên kia điện thoại, ánh mắt Tiêu Nhạc Phi âm trầm: "Không cần, bây giờ đuổi theo cũng đã chậm rồi."
Anh ta dừng lại một lát, đột nhiên nghĩ đến cái gì: "Đúng rồi, anh nói cô ta ôm theo một đứa bé?"
Người đàn ông lập tức nói: "Không sai! Là một đứa bé trai, khoảng bốn năm tuổi gì đó."
"Được, tôi biết rồi."
Tiêu Nhạc Phi nói xong trực tiếp đem điện thoại cúp máy, hơi nheo mắt lại nghĩ nghĩ, ý cười trên khóe môi càng sâu hơn.
Đúng lúc đó Hồ Nguyệt Như từ phòng tắm đi ra, Tiêu Nhạc Phi ung dung mở miệng: "Tôi vừa mới nhận được tin tức, Đường Nhật Khanh đã trở về."
Hồ Nguyệt Như kinh ngạc không thôi: "Cái gì? Đỗ Nhã Thanh không làm gì cô ta sao?"
Tiêu Nhạc Phi hơi gật đầu, không chút hoang mang mở miệng nói: "Ừm, xem ra lần này kế hoạch của chúng ta phải tiến hành càng sớm càng tốt rồi."
Sáu năm nay, Hồ Nguyệt Như vẫn luôn là tai mắt ẩn núp ở Bùi thị tiết lộ vô số tin tức nội bộ cho Tiêu Nhạc Phi, Tiêu thị cũng nhờ vậy cộng thêm một chút thủ đoạn đã đạt được không ít hợp tác.
Nhưng bây giờ, quân cờ Hồ Nguyệt Như xếp vào bên cạnh Bùi Danh Chính này đã bị bại lộ.
CHƯƠNG 403: BẠI LỘ QUÂN CỜ
Sau khi cô bị người ta hạ thuốc mê ngất đi lại một lần nữa bị đưa đến câu lạc bộ Tinh Nhạc, hơn nữa số ảnh chụp kia đều bị người ta xóa mất, người làm ra những chuyện này nhất định là Tiêu Nhạc Phi và Hồ Nguyệt Như!
"Không được, bây giờ em phải gọi điện thoại cho Bùi Danh Chính!"
Đường Nhật Khanh nói xong liền cầm điện thoại di động lên bấm số điện thoại, cho dù bây giờ cô không có chứng cứ nhưng cô cũng phải đem những chuyện này mau chóng báo cho Bùi Danh Chính biết!
"Không được!" Một đôi tay đưa qua trực tiếp giữ tay của cô lại.
Đường Nhật Khanh sững sờ giương mắt nhìn về phía Lục Nghiêu, khó có thể tin nói: "Vì sao?"
Đối mặt với nghi vấn của Đường Nhật Khanh, ánh mắt Lục Nghiêu phức tạp do dự không biết nên mở miệng như thế nào.
Sau khi dừng lại vài giây, rốt cục anh ta cũng ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt Đường Nhật Khanh nói: "Anh sẽ dẫn em đi, cho nên bây giờ em không thể gọi điện thoại cho Bùi Danh Chính được."
Trong nháy mắt, trái tim Đường Nhật Khanh đột nhiên nhấc lên: "Đi đâu?"
Ánh mắt Lục Nghiêu kiên định: "Anh đã từng nói qua, anh muốn dẫn em đi khỏi nơi này."
"Lục Nghiêu, không phải em đã nói với anh rồi sao, một tháng này em sẽ ở lại bên cạnh Bùi Danh Chính, một tháng sau anh ấy sẽ để em và Tiểu Trạch rời đi, hơn nữa từ nay về sau anh ấy cũng sẽ không..."
Không đợi Đường Nhật Khanh nói hết lời, Lục Nghiêu đã lắc đầu, bàn tay anh ta mang theo độ ấm nhẹ nhàng bao trùm lên mu bàn tay lạnh buốt của Đường Nhật Khanh: "Anh ta sẽ không làm như vậy, Khanh Khanh, em hiểu rõ anh ta hơn anh, anh ta tuyệt đối sẽ không thả cho hai người đi đâu."
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật dài mở miệng nói: "Bọn em đã nói rõ ràng rồi, anh ấy không thể lật lọng được."
"Em thật sự tin tưởng anh ta sao? Nếu như anh ta thật sự chỉ muốn em ở lại một tháng thì cần gì phải hao tổn tâm cơ cướp em về nhà như vậy chứ?" Sắc mặt Lục Nghiêu nghiêm túc lại: "Khanh Khanh, thật ra không phải vì em tin anh ta mà là vì trong lòng em vẫn còn có anh ta, đúng không?"
"Không có!" Giống như là bị thứ gì đâm phải, Đường Nhật Khanh vô thức phủ nhận.
Tay Lục Nghiêu cầm tay Đường Nhật Khanh không tự chủ siết chặt một chút: "Vậy vì sao em lại không chịu rời đi? Lần này anh ta đi công tác chính là cơ hội tốt để chúng ta rời đi, anh dẫn em và Tiểu Trạch rời khỏi Hải Thành, sau này sẽ không bao giờ trở về đây nữ, vĩnh viễn không gặp lại anh ta nữa!"
Cắn cắn môi, Đường Nhật Khanh tâm loạn như ma: "Bây giờ Tiểu Trạch vẫn còn ở trong biệt thự, em không thể bỏ thằng bé lại được..."
"Anh đã cho người đi đón rồi, bây giờ cậu nhóc đang trên đường tới đây."
"Cái gì?" Đường Nhật Khanh nhíu chặt lông mày lại, kinh ngạc không thôi.
Lục Nghiêu hít sâu một hơi, nhẹ giọng mở miệng: "Vừa rồi lúc anh mang em trở về đã đưa ra quyết định, anh cho người tới biệt thự bên kia quan sát tình hình một chút không ngờ vừa hay nhìn thấy thím Trương dẫn Tiểu Trạch đi chơi nên đã trực tiếp đưa Tiểu Trạch tới đây."
Đường Nhật Khanh ngẩn người, trong đầu đột nhiên trống rỗng, chưa bao giờ cô ngờ tới chuyện sẽ tới một bước này.
Vốn là cô và Bùi Danh Chính đã nói chuyện rõ ràng, còn ký cả hiệp nghị ba mươi ngày nữa, bây giờ đột nhiên Lục Nghiêu lại muốn dẫn cô đi còn đem Tiểu Trạch đưa tới đây, nếu như Bùi Danh Chính nghi ngờ thì cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Đem chăn mền trên người xốc lên, Đường Nhật Khanh không chút do dự cất bước xuống giường: "Em sẽ không đi cùng anh đâu, bây giờ em phải trở về."
"Đường Nhật Khanh." Lục Nghiêu kéo cổ tay của cô lại, giọng nói trầm lãnh: "Rõ ràng bây giờ chúng ta có cơ hội mà sao em còn muốn trở về?"
Đường Nhật Khanh cắn răng, từng câu từng chữ trả lời: "Chuyện em đã đồng ý với anh ấy thì nhất định phải làm được."
Lúc trước cô và Bùi Danh Chính đã đàm phán tốt, cô cũng đã ký tên rồi thì nhất định phải làm được, chờ ba mươi ngày sau hết thời hạn cô một ngày cũng sẽ không chờ lâu!
Trong lòng Lục Nghiêu xiết chặt lại, có một cỗ cảm giác bất lực xông lên đầu, anh ta hít một hơi thật dài, nhẹ giọng hỏi: "Trước đó em cũng đã nói sẽ cho anh một câu trả lời nhưng anh vẫn luôn không đợi được..."
Nghe vậy, Đường Nhật Khanh ngẩn người, trong nháy mắt hiểu rõ ý tứ của anh ta, một lát sau cô ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trước mặt, nói khẽ: "Thật xin lỗi, Lục Nghiêu, em không thể làm trái lương tâm lừa dối anh được."
Anh ở bên cạnh cô sáu năm chính là vì chờ một câu trả lời của cô, nhưng cuối cùng cô lại không thể làm trái lương tâm, cưỡng ép mình chấp nhận được.
Đáy mắt Lục Nghiêu lướt qua một tia đắng chát, anh ta mấp máy môi, nói khẽ: "Anh hiểu được."
Buông lỏng tay đang nắm chặt tay cô ra, Lục Nghiêu sải rộng bước chân trực tiếp đi ra ngoài, đi tới cửa anh ta không quay đầu chỉ nói khẽ: "Tiểu Trạch đang trên đường đến đây, chờ cậu nhóc đến rồi em và cậu nhóc cùng trở về đi."
Nói xong, anh ta cất bước đi ra ngoài rồi đi vào một căn phòng khác.
Trong nháy mắt tâm tình Đường Nhật Khanh hạ xuống thấp nhất, cô không hề muốn làm tổn thương Lục Nghiêu nhưng từ trước đến nay trong chuyện tình cảm không phải cứ cố gắng ép buộc là có kết quả, dưa hái xanh không ngọt, câu nói này mãi mãi đúng.
An tĩnh ngồi ở trên ghế sofa phòng khách đợi một lát, tận đến khi nghe thấy tiếng chuông cửa, Đường Nhật Khanh mới vội vàng đứng lên đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, một giọng nói mềm mềm non nớt liền vang lên: "Mẹ!"
Nhìn thấy Tiểu Hạo Trạch, Đường Nhật Khanh mũi chua chua lập tức xoay người đem cậu nhóc bế lên.
Người trợ lý đưa Tiểu Hạo Trạch tới giương mắt nhìn trong phòng một chút, nhẹ giọng hỏi: "Cô Đường, Tổng giám đốc Lục đâu?"
Đường Nhật Khanh cười cười với ta: "Anh ấy ở trong phòng, cám ơn anh đã đưa Tiểu Trạch tới đây."
Trợ lý cũng cười theo: "Không có gì, đây là việc tôi nên làm."
Đường Nhật Khanh ôm Tiểu Hạo Trạch, hít sâu một hơi giương mắt nhìn về phía trợ lý, nói khẽ: "Làm phiền anh nói giúp tôi với Lục Nghiêu một tiếng, tôi mang Tiểu Trạch đi trước."
Trợ lý ngẩn người, sau đó nhẹ gật đầu: "Được."
Đường Nhật Khanh cười với anh ta sau đó ôm Tiểu Hạo Trạch cất bước đi ra khỏi khách sạn.
"Mẹ... Sao bây giờ lại phải đi?" Tiểu Hạo Trạch ôm cổ Đường Nhật Khanh, nhỏ giọng hỏi thăm.
"Đợi chút nữa thì trời tối mất rồi, chúng ta không về nhà thím Trương sẽ lo lắng."
Nghe thấy Đường Nhật Khanh nói như vậy, Tiểu Hạo Trạch nghe lời gật đầu: "Được ạ, vậy chúng ra mau trở về đi thôi..."
Đường Nhật Khanh nghe vậy, trong lòng ngũ vị trần tạp, hôm nay cô từ nơi này đi ra ngoài nói không chừng tình nghĩa xưa nay giữa cô và Lục Nghiêu cũng sẽ chấm dứt ở đây.
Nhưng nếu thật sự theo anh ta rời đi, trong lòng cô đối với Bùi Danh Chính càng áy náy hơn.
Đường Nhật Khanh ôm Tiểu Hạo Trạch đi ra khỏi chung cư, đến ven đường cản lại một cỗ taxi, nhanh chóng lên xe.
Cùng lúc đó, trong một chiếc xe MiniBus ở bên kia đường có người đang theo dõi nhất cử nhất động của cô.
Nhìn thấy chiếc taxi rời đi, người đàn ông ngồi trong xe đột nhiên cầm điện thoại di động lên, gọi một cú điện toại: "Tổng giám đốc Tiêu, tôi thấy người phụ nữ kia rồi, cô ta đi ra từ trong chung cư còn ôm theo một đứa trẻ nữa, vừa lên một chiếc xe taxi, anh xem có cần đi theo nữa hay không?"
Đầu bên kia điện thoại, ánh mắt Tiêu Nhạc Phi âm trầm: "Không cần, bây giờ đuổi theo cũng đã chậm rồi."
Anh ta dừng lại một lát, đột nhiên nghĩ đến cái gì: "Đúng rồi, anh nói cô ta ôm theo một đứa bé?"
Người đàn ông lập tức nói: "Không sai! Là một đứa bé trai, khoảng bốn năm tuổi gì đó."
"Được, tôi biết rồi."
Tiêu Nhạc Phi nói xong trực tiếp đem điện thoại cúp máy, hơi nheo mắt lại nghĩ nghĩ, ý cười trên khóe môi càng sâu hơn.
Đúng lúc đó Hồ Nguyệt Như từ phòng tắm đi ra, Tiêu Nhạc Phi ung dung mở miệng: "Tôi vừa mới nhận được tin tức, Đường Nhật Khanh đã trở về."
Hồ Nguyệt Như kinh ngạc không thôi: "Cái gì? Đỗ Nhã Thanh không làm gì cô ta sao?"
Tiêu Nhạc Phi hơi gật đầu, không chút hoang mang mở miệng nói: "Ừm, xem ra lần này kế hoạch của chúng ta phải tiến hành càng sớm càng tốt rồi."
Sáu năm nay, Hồ Nguyệt Như vẫn luôn là tai mắt ẩn núp ở Bùi thị tiết lộ vô số tin tức nội bộ cho Tiêu Nhạc Phi, Tiêu thị cũng nhờ vậy cộng thêm một chút thủ đoạn đã đạt được không ít hợp tác.
Nhưng bây giờ, quân cờ Hồ Nguyệt Như xếp vào bên cạnh Bùi Danh Chính này đã bị bại lộ.
Bình luận facebook