Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-420
CHƯƠNG 420: ĐUỔI NGƯỜI PHỤ NỮ ĐÓ KHỎI NHÀ HỌ BÙI!
CHƯƠNG 420: ĐUỔI NGƯỜI PHỤ NỮ ĐÓ KHỎI NHÀ HỌ BÙI!
Đi tới phòng chăm sóc đặc biệt, thông qua kính trong suốt, Đường Nhật Khanh nhìn thấy ông lão đang nằm trên giường khẽ quay đầu, yếu ớt nhìn phía này.
Tay được Bùi Danh Chính nắm bất giác bị siết chặt một chút, cô lập tức tăng nhanh bước chân, cùng anh đi vào.
Bùi Danh Chính đi về phía trước, trầm giọng nói: "Ba, ba có khỏe hơn chút nào không?"
Môi ông lão khô khốc trắng bệch, ánh mắt ông xoay chuyển, chậm rãi gật đầu.
Bùi Danh Chính tiếp tục mở miệng: "Ba nghỉ ngơi thật tốt, những chuyện khác đừng nghĩ, giao cho con là được rồi."
Đường Nhật Khanh rút tay khỏi tay người đàn ông, đi tới một bên cầm ly dùng một lần rót chút nước ấm, sau đó cầm bông tăm thấm ướt môi ông lão.
Ông lão Bùi nhìn Đường Nhật Khanh, đáy mắt hiện chút thần thái, ông hơi gật đầu ra hiệu với cô.
"Bác trai, sức khỏe là quan trọng nhất, bác nghe lời Danh Chính, đừng lo lắng những chuyện khác, nghỉ ngơi thật tốt."
Lời này của Đường Nhật Khanh vừa nói ra, biểu cảm trên mặt ông lão Bùi có chút thay đổi, rất nhanh lại gật gật đầu.
Chính vào lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, cửa vang lên tiếng bước chân vội vàng.
Bùi Duy đi về phía trước, nhìn thấy ông lão mở mắt, trên mặt lập tức hiện lên vui mừng: "Ba! Ba tỉnh rồi!"
Nhìn thấy Bùi Duy, ánh mắt ông lão khựng lại, sắc mặt lại trầm xuống, giống như nhớ tới chuyện gì không vui, ông hơi quay đầu, không muốn nhìn anh ta nữa.
Bùi Duy sững sốt, nhưng tiếp đó liền hiểu ý của ông lão, anh ta nhíu mày, biểu cảm trên mặt có chút lạnh lùng.
"Ba, đừng giận nữa, chuyện này..."
Lời anh ta còn chưa nói xong, ông lão đã giống như chịu kích thích, quay phắt đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm anh ta, nhìn đến mức anh ta không nói ra nổi lời còn lại.
"Mày..." Ông lão giơ bàn tay run rẩy, chỉ vào Bùi Duy nói: "Ly hôn...với cô ta!"
Lời vừa nói ra, ông đã ho kịch liệt.
Đường Nhật Khanh đứng một bên, không nhịn được nhíu mày.
Lúc này, ông lão vừa làm xong phẫu thuật tỉnh lại, đang là lúc yếu ớt nhất, Bùi Duy lại cứ vào lúc này nhắc tới chuyện đó, đương nhiên sẽ làm ông tức giận.
Cô vừa muốn mở miệng nhắc nhở Bùi Duy tạm thời đừng nói, nhưng ai biết Bùi Duy nghe thấy lời của ông lão, sắc mặt trầm xuống, bộ dạng chính nghĩa nói: "Ba, bây giờ cái gì cũng chưa rõ ràng, con tuyệt đối sẽ không ly hôn với cô ấy! Ba có biết, Chương Tú Tú nói với con, cô ấy lần này bị người ta hãm hại!"
Dứt lời, anh ta ngước mắt, ánh mắt kiên định trực tiếp nhìn chằm chằm Đường Nhật Khanh.
Đường Nhật Khanh sững sốt, gần như thoáng chốc hiểu rõ ý anh ta, anh ta ý chỉ, người anh ta nhắm tới, chính là cô!
Vừa rồi cô ở ngoài giải thích với anh ta nhiều như vậy, anh ta không tin, Bùi Danh Chính cũng nói tới lúc đó có thể hỏi Ôn Thanh Triều, anh ta vẫn không tin, anh ta nhận định hôm nay Chương Tú Tú xảy ra chuyện chính là có liên quan tới cô, bây giờ cho dù người cô mọc đầy miệng e là cũng không thể nói rõ.
Ông lão nghe Bùi Duy nói vậy, tức giận càng hăng, ông trừng to mắt nhìn chằm chằm Bùi Duy, ngón tay chỉ phía cửa, cắn răng nghiến lợi nói: "...Cút!"
Bùi Duy nhíu mày: "Ba, ba cũng không tin con?"
Thấy ông lão tức giận cả người run rẩy, nói không chừng sẽ ngất xỉu lần hai, nhưng Bùi Duy vẫn không buông tha, không chịu lùi bước.
Đột nhiên, một cánh tay giơ tới, nắm chặt vai Bùi Duy, kéo anh ta về phía sau, Bùi Duy còn chưa phản ứng kịp, cả người đã bị kéo đi ra cửa.
"Buông tay!"
Thấy rõ người kéo anh ta là Bùi Danh Chính, Bùi Duy tức giận càng hung, chính vào lúc này, Dương Thu Dung luôn đứng ở bên cạnh không nói chuyện đột nhiên tiến về phía trước, giơ tay nắm cánh tay Bùi Duy: "Được rồi Bùi Duy, chúng ta đi trước, có chuyện gì sau này nói sau."
Bùi Duy đầy bụng tức giận, nhưng Dương Thu Dung làm mẹ đã nói rồi, anh ta cũng chỉ đành lùi bước.
Đẩy tay Bùi Danh Chính ra, ánh mắt Bùi Duy lạnh như băng lướt qua Bùi Danh Chính, xoay người đi về phía cửa.
Sắc mặt Dương Thu Dung khó coi nhìn ông lão nằm trên giường, khẽ nói: "Tôi đi khuyên nó, miễn cho nó lại làm chuyện ngu ngốc gì!"
Dứt lời, bà ta nhanh chóng đuổi theo.
Phòng bệnh vừa rồi còn huyên náo đột nhiên yên tĩnh hơn rất nhiều, Đường Nhật Khanh nhìn ông lão trên giường, khẽ giọng khuyên nhủ: "Bác trai, bác nghỉ ngơi thật tốt, chúng con ở bên cạnh trông bác, có gì cần bác cứ nói."
Ông lão Bùi nghe vậy, đáy mắt lóe lên nước mắt, ông khẽ nhấc tay, nhìn chú Phùng ở một bên, khẽ nói: "Đỡ tôi dậy."
Chú Phùng đáp một tiếng, lập tức dựng giường trong phòng bệnh, Đường Nhật Khanh lại cầm gối đặt sau lưng ông.
Làm xong tất cả, ông lão ngước mắt nhìn Đường Nhật Khanh, khẽ nói: "Cô bé Đường, hôm nay vất vả cho con rồi, trễ như vậy rồi, còn liên lụy còn cũng phải trông giữ ở đây..."
Đường Nhật Khanh đáp: "Bác trai quá khách sáo rồi, bác là người lớn, xảy ra chuyện con sao có thể không tới thăm bác?"
Ông lão Bùi cười cười, ánh mắt rơi trên vết thương trên trán cô, mở miệng hỏi: "Đầu con... bị sao vậy?"
Đường Nhật Khanh phản ứng lại, có chút hoảng loạn, còn chưa nghĩ xong nên trả lời thế nào, Bùi Danh Chính đã đi tới, khẽ nói: "Vừa rồi cô ấy không cẩn thận đụng một chút, không có chuyện gì lớn, ba, ba không cần lo lắng."
Nghe thấy Bùi Danh Chính nói vậy, ông lão cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật gật đầu.
Trong lòng Đường Nhật Khanh lại vô cùng rõ ràng, nếu nói hết một năm một mười cụ thể mọi chuyện cho ông lão, e là ông nghe xong càng tức giận, còn không bằng giấu ông.
Ông lão im lặng một lúc, đột nhiên thở dài, mặt bất đắc dĩ lại buồn bực, tiếp đó, ông ngước mắt nhìn Bùi Danh Chính, mở miệng nói: "Danh Chính, ba có chuyện muốn nói với con..."
Bùi Danh Chính hơi gật đầu: "Ba, ba cứ nói thẳng."
"Đuổi người phụ nữ đó ra khỏi nhà họ Bùi! Cho dù dùng cách gì, bắt cô ta ly hôn với Bùi Duy!"
Nghe thấy ông lão nói vậy, sắc mặt Bùi Danh Chính rõ ràng thay đổi, ngay cả Đường Nhật Khanh bên cạnh cũng sững sốt.
Lúc đầu người cho Chương Tú Tú vào cửa nhà họ Bùi, là ông lão cho phép, bây giờ ông lại muốn Bùi Duy ly hôn với cô ta, hơn nữa còn kêu Bùi Danh Chính tới làm chủ, đây không phải làm hai anh em họ càng đối lập nhau sao?
Vốn dĩ giữa họ đã có hiểu lầm chưa hóa giải, bây giờ nếu anh còn muốn chen tay vào, e là Bùi Duy sẽ sinh ra hiểu lầm càng sâu với anh.
Thấy Bùi Danh Chính trầm mặt nửa ngày không nói chuyện, ông lão Bùi thoáng chốc hiểu rõ trong lòng, ông thở dài: "Gia môn bất hạnh! Bùi gia chúng ta gia môn bất hạnh! Cho người phụ nữ như vậy vào cửa, thật sự là tổn thọ của tôi!"
Dứt lời, ông ngước mắt nhìn Bùi Danh Chính, khẽ nói: "Danh Chính, nếu con nói con không quản chuyện này, chuyện nhà họ Bùi chúng ta còn ai có thể quản?"
Bùi Danh Chính nhíu chặt mày, nửa ngày không đáp lời.
Anh là con trưởng nhà họ Bùi, chuyện phí sức lại không có lợi ích gì đương nhiên rơi trên vai anh, nếu anh không chịu ra mặt, đừng nói cả nhà họ Bùi sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ Hải Thành, ngay cả Bùi thị cũng sẽ chịu tai họa.
Anh ngồi đến vị trí này, có quá nhiều chuyện không thể theo ý mình, muốn làm, không muốn làm đều không thể do anh, anh phải xuất phát từ góc độ đại cục, xuất phát từ lập trường của mọi người.
Cho dù trong lòng không muốn, Bùi Danh Chính vẫn thở phào, anh nhìn ông lão Bùi, khẽ nói: "Con sẽ thử xem."
CHƯƠNG 420: ĐUỔI NGƯỜI PHỤ NỮ ĐÓ KHỎI NHÀ HỌ BÙI!
Đi tới phòng chăm sóc đặc biệt, thông qua kính trong suốt, Đường Nhật Khanh nhìn thấy ông lão đang nằm trên giường khẽ quay đầu, yếu ớt nhìn phía này.
Tay được Bùi Danh Chính nắm bất giác bị siết chặt một chút, cô lập tức tăng nhanh bước chân, cùng anh đi vào.
Bùi Danh Chính đi về phía trước, trầm giọng nói: "Ba, ba có khỏe hơn chút nào không?"
Môi ông lão khô khốc trắng bệch, ánh mắt ông xoay chuyển, chậm rãi gật đầu.
Bùi Danh Chính tiếp tục mở miệng: "Ba nghỉ ngơi thật tốt, những chuyện khác đừng nghĩ, giao cho con là được rồi."
Đường Nhật Khanh rút tay khỏi tay người đàn ông, đi tới một bên cầm ly dùng một lần rót chút nước ấm, sau đó cầm bông tăm thấm ướt môi ông lão.
Ông lão Bùi nhìn Đường Nhật Khanh, đáy mắt hiện chút thần thái, ông hơi gật đầu ra hiệu với cô.
"Bác trai, sức khỏe là quan trọng nhất, bác nghe lời Danh Chính, đừng lo lắng những chuyện khác, nghỉ ngơi thật tốt."
Lời này của Đường Nhật Khanh vừa nói ra, biểu cảm trên mặt ông lão Bùi có chút thay đổi, rất nhanh lại gật gật đầu.
Chính vào lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, cửa vang lên tiếng bước chân vội vàng.
Bùi Duy đi về phía trước, nhìn thấy ông lão mở mắt, trên mặt lập tức hiện lên vui mừng: "Ba! Ba tỉnh rồi!"
Nhìn thấy Bùi Duy, ánh mắt ông lão khựng lại, sắc mặt lại trầm xuống, giống như nhớ tới chuyện gì không vui, ông hơi quay đầu, không muốn nhìn anh ta nữa.
Bùi Duy sững sốt, nhưng tiếp đó liền hiểu ý của ông lão, anh ta nhíu mày, biểu cảm trên mặt có chút lạnh lùng.
"Ba, đừng giận nữa, chuyện này..."
Lời anh ta còn chưa nói xong, ông lão đã giống như chịu kích thích, quay phắt đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm anh ta, nhìn đến mức anh ta không nói ra nổi lời còn lại.
"Mày..." Ông lão giơ bàn tay run rẩy, chỉ vào Bùi Duy nói: "Ly hôn...với cô ta!"
Lời vừa nói ra, ông đã ho kịch liệt.
Đường Nhật Khanh đứng một bên, không nhịn được nhíu mày.
Lúc này, ông lão vừa làm xong phẫu thuật tỉnh lại, đang là lúc yếu ớt nhất, Bùi Duy lại cứ vào lúc này nhắc tới chuyện đó, đương nhiên sẽ làm ông tức giận.
Cô vừa muốn mở miệng nhắc nhở Bùi Duy tạm thời đừng nói, nhưng ai biết Bùi Duy nghe thấy lời của ông lão, sắc mặt trầm xuống, bộ dạng chính nghĩa nói: "Ba, bây giờ cái gì cũng chưa rõ ràng, con tuyệt đối sẽ không ly hôn với cô ấy! Ba có biết, Chương Tú Tú nói với con, cô ấy lần này bị người ta hãm hại!"
Dứt lời, anh ta ngước mắt, ánh mắt kiên định trực tiếp nhìn chằm chằm Đường Nhật Khanh.
Đường Nhật Khanh sững sốt, gần như thoáng chốc hiểu rõ ý anh ta, anh ta ý chỉ, người anh ta nhắm tới, chính là cô!
Vừa rồi cô ở ngoài giải thích với anh ta nhiều như vậy, anh ta không tin, Bùi Danh Chính cũng nói tới lúc đó có thể hỏi Ôn Thanh Triều, anh ta vẫn không tin, anh ta nhận định hôm nay Chương Tú Tú xảy ra chuyện chính là có liên quan tới cô, bây giờ cho dù người cô mọc đầy miệng e là cũng không thể nói rõ.
Ông lão nghe Bùi Duy nói vậy, tức giận càng hăng, ông trừng to mắt nhìn chằm chằm Bùi Duy, ngón tay chỉ phía cửa, cắn răng nghiến lợi nói: "...Cút!"
Bùi Duy nhíu mày: "Ba, ba cũng không tin con?"
Thấy ông lão tức giận cả người run rẩy, nói không chừng sẽ ngất xỉu lần hai, nhưng Bùi Duy vẫn không buông tha, không chịu lùi bước.
Đột nhiên, một cánh tay giơ tới, nắm chặt vai Bùi Duy, kéo anh ta về phía sau, Bùi Duy còn chưa phản ứng kịp, cả người đã bị kéo đi ra cửa.
"Buông tay!"
Thấy rõ người kéo anh ta là Bùi Danh Chính, Bùi Duy tức giận càng hung, chính vào lúc này, Dương Thu Dung luôn đứng ở bên cạnh không nói chuyện đột nhiên tiến về phía trước, giơ tay nắm cánh tay Bùi Duy: "Được rồi Bùi Duy, chúng ta đi trước, có chuyện gì sau này nói sau."
Bùi Duy đầy bụng tức giận, nhưng Dương Thu Dung làm mẹ đã nói rồi, anh ta cũng chỉ đành lùi bước.
Đẩy tay Bùi Danh Chính ra, ánh mắt Bùi Duy lạnh như băng lướt qua Bùi Danh Chính, xoay người đi về phía cửa.
Sắc mặt Dương Thu Dung khó coi nhìn ông lão nằm trên giường, khẽ nói: "Tôi đi khuyên nó, miễn cho nó lại làm chuyện ngu ngốc gì!"
Dứt lời, bà ta nhanh chóng đuổi theo.
Phòng bệnh vừa rồi còn huyên náo đột nhiên yên tĩnh hơn rất nhiều, Đường Nhật Khanh nhìn ông lão trên giường, khẽ giọng khuyên nhủ: "Bác trai, bác nghỉ ngơi thật tốt, chúng con ở bên cạnh trông bác, có gì cần bác cứ nói."
Ông lão Bùi nghe vậy, đáy mắt lóe lên nước mắt, ông khẽ nhấc tay, nhìn chú Phùng ở một bên, khẽ nói: "Đỡ tôi dậy."
Chú Phùng đáp một tiếng, lập tức dựng giường trong phòng bệnh, Đường Nhật Khanh lại cầm gối đặt sau lưng ông.
Làm xong tất cả, ông lão ngước mắt nhìn Đường Nhật Khanh, khẽ nói: "Cô bé Đường, hôm nay vất vả cho con rồi, trễ như vậy rồi, còn liên lụy còn cũng phải trông giữ ở đây..."
Đường Nhật Khanh đáp: "Bác trai quá khách sáo rồi, bác là người lớn, xảy ra chuyện con sao có thể không tới thăm bác?"
Ông lão Bùi cười cười, ánh mắt rơi trên vết thương trên trán cô, mở miệng hỏi: "Đầu con... bị sao vậy?"
Đường Nhật Khanh phản ứng lại, có chút hoảng loạn, còn chưa nghĩ xong nên trả lời thế nào, Bùi Danh Chính đã đi tới, khẽ nói: "Vừa rồi cô ấy không cẩn thận đụng một chút, không có chuyện gì lớn, ba, ba không cần lo lắng."
Nghe thấy Bùi Danh Chính nói vậy, ông lão cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật gật đầu.
Trong lòng Đường Nhật Khanh lại vô cùng rõ ràng, nếu nói hết một năm một mười cụ thể mọi chuyện cho ông lão, e là ông nghe xong càng tức giận, còn không bằng giấu ông.
Ông lão im lặng một lúc, đột nhiên thở dài, mặt bất đắc dĩ lại buồn bực, tiếp đó, ông ngước mắt nhìn Bùi Danh Chính, mở miệng nói: "Danh Chính, ba có chuyện muốn nói với con..."
Bùi Danh Chính hơi gật đầu: "Ba, ba cứ nói thẳng."
"Đuổi người phụ nữ đó ra khỏi nhà họ Bùi! Cho dù dùng cách gì, bắt cô ta ly hôn với Bùi Duy!"
Nghe thấy ông lão nói vậy, sắc mặt Bùi Danh Chính rõ ràng thay đổi, ngay cả Đường Nhật Khanh bên cạnh cũng sững sốt.
Lúc đầu người cho Chương Tú Tú vào cửa nhà họ Bùi, là ông lão cho phép, bây giờ ông lại muốn Bùi Duy ly hôn với cô ta, hơn nữa còn kêu Bùi Danh Chính tới làm chủ, đây không phải làm hai anh em họ càng đối lập nhau sao?
Vốn dĩ giữa họ đã có hiểu lầm chưa hóa giải, bây giờ nếu anh còn muốn chen tay vào, e là Bùi Duy sẽ sinh ra hiểu lầm càng sâu với anh.
Thấy Bùi Danh Chính trầm mặt nửa ngày không nói chuyện, ông lão Bùi thoáng chốc hiểu rõ trong lòng, ông thở dài: "Gia môn bất hạnh! Bùi gia chúng ta gia môn bất hạnh! Cho người phụ nữ như vậy vào cửa, thật sự là tổn thọ của tôi!"
Dứt lời, ông ngước mắt nhìn Bùi Danh Chính, khẽ nói: "Danh Chính, nếu con nói con không quản chuyện này, chuyện nhà họ Bùi chúng ta còn ai có thể quản?"
Bùi Danh Chính nhíu chặt mày, nửa ngày không đáp lời.
Anh là con trưởng nhà họ Bùi, chuyện phí sức lại không có lợi ích gì đương nhiên rơi trên vai anh, nếu anh không chịu ra mặt, đừng nói cả nhà họ Bùi sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ Hải Thành, ngay cả Bùi thị cũng sẽ chịu tai họa.
Anh ngồi đến vị trí này, có quá nhiều chuyện không thể theo ý mình, muốn làm, không muốn làm đều không thể do anh, anh phải xuất phát từ góc độ đại cục, xuất phát từ lập trường của mọi người.
Cho dù trong lòng không muốn, Bùi Danh Chính vẫn thở phào, anh nhìn ông lão Bùi, khẽ nói: "Con sẽ thử xem."
Bình luận facebook