Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-456
CHƯƠNG 456: DAO ĐÂM VÀO BỤNG
CHƯƠNG 456: DAO ĐÂM VÀO BỤNG
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật sâu: “Tôi lừa bà làm gì chứ.”
Dương Thu Dung đứng nguyên tại chỗ, giống như không tin lời của cô nói, lắc đầu phủ nhận: “Không thể như vậy được, chuyện này tuyệt đối không có khả năng!”
Nói xong ánh mắt của bà ta đột nhiên trở nên hung ác, đưa tay lấy một con dao trong túi xách ra, động tác nhanh nhẹn mở ra, chỉ lưỡi dao về phía Đường Nhật Khanh: “Đưa di chúc cho tôi.”
Lúc Đường Nhật Khanh nhìn thấy rõ ràng vật ở trong tay Dương Thu Dung, cơ thể cô căng cứng, một cảm giác lạnh lẽo đột nhiên nảy sinh ở đáy lòng. Cô không ngờ Dương Thu Dung vậy mà lại mang theo hung khí bên người, bây giờ còn dùng đến thứ này mà uy hiếp cô...
Bây giờ cô đã rất rõ ràng Dương Thu Dung là một người như thế nào, tâm như rắn độc, tàn nhẫn độc ác, đối xử với ông cụ cũng có thể tuyệt tình như vậy chứ đừng nói là đối với cô.
Cắn cắn môi, dù là trong lòng cô không muốn cỡ nào nhưng lúc cô nhìn thấy lưỡi dao đang chậm rãi nhích lại gần phía mình, cô vẫn nhịn không được mà hoảng hốt sợ hãi.
“Nhanh lên cho tôi.” Dương Thu Dung cầm con dao khua qua khua lại trước mặt cô.
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, lúc nhìn thấy điện thoại để ở trên bàn đang trong trạng thái quay video từ lúc nãy đến giờ, trong lòng của cô đột nhiên an tâm hơn một chút.
Điện thoại di động của cô vẫn ở trong trạng thái quay video, Dương Thu Dung cũng không hề phát hiện, mà nhất cử nhất động lúc nãy của bọn họ đều đã được điện thoại quay lại, cho dù cô có đưa di chúc cho Dương Thu Dung đi nữa thì chỉ cần có phần thu hình này vậy là có chứng cứ ở đây rồi.
Sau khi cô đã nghĩ thông suốt hết tất cả, Đường Nhật Khanh hít một hơi thật dài, chậm rãi đưa phần di chúc trong tay ra.
Hai mắt Dương Thu Dung tỏa sáng, bà ta đưa tay giật lấy tấm di chúc, nhanh chóng mở ra nhìn.
Mắt đảo qua nội dung cơ bản, thấy rõ điều khoản phân chia tài sản, sắc mặt Dương Thu Dung lập tức thay đổi.
Lại là thật! Không ngờ ông cụ Bùi vậy mà chỉ phân cho Bùi Duy một chút tài sản như vậy.
Lập tức sự tức giận trong lòng dâng lên cuồn cuộn, tay của bà ta run rẩy, vô thức phủ nhận: “Không thể, không thể được!”
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật dài, cô nhìn chằm chằm và bà ta mà lạnh lùng nói: “Sao có thể không được chứ? Giấy trắng mực đen đã viết rất rõ ràng, những chuyện mà bà làm đều hao phí mà thôi. Hơn nữa, bà còn phải trả giá đắt vì những âm mưu vì mình hại người của bà, bà phải ngồi tù.”
Giọng nói của Đường Nhật Khanh như sấm rền khiến cho bên tai Dương Thu Dung nổ tung, bà ta trực tiếp mở miệng phủ nhận: “Không thể được, tôi sẽ không ngồi tù đâu! Mà tài sản của nhà họ Bùi nhất định phải thuộc về tôi và Bùi Duy.”
Dương Thu Dung gần như điên cuồng, con dao trong tay của bà ta không ngừng quơ về phía Đường Nhật Khanh.
Đáy lòng Đường Nhật Khanh phát lạnh, cô hít sâu một hơi: “Tôi cũng đã đưa cho bà rồi, nếu như bà không muốn bị bắt tốt thì rốt nhất đi ngay đi.”
Nếu như cô thật sự chọc giận Dương Thu Dung, nói không chừng cô sẽ còn làm mình bị thương, lựa chọn sáng suốt nhất bây giờ chính là để Dương Thu Dung đi khỏi, sau đó cô sẽ báo cảnh sát.
Dương Thu Dung nghe vậy, sắc mặt bà ta âm u, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó lại tỉnh táo thêm mấy phần, nhìn chằm chằm vào Đường Nhật Khanh mấy giây, đột nhiên cất bước đi gần lại cô: “Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất cô đừng báo cảnh sát.”
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật dài, tê cả da đầu, toàn thân rét run: “Không đâu, di chúc cũng đã bị ba cầm rồi, tôi báo cảnh sát thì có lợi ích gì...”
Lời nói của cô còn chưa dứt, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, Dương Thu Dung đã nhào về phía cô, ngay sau đó eo của cô bị siết chặt, một vật thể lành lạnh xâm nhập vào cơ thể.
“Tôi không tin cô.” Giọng nói của Dương Thu Dung giống như ma quỷ: “Cách tốt nhất chính là làm cho cô ngậm miệng lại vĩnh viễn.”
Nói xong, tay đang cầm dao của bà ta bỗng nhiên dùng sức đẩy, lưỡi dao càng đâm sâu vào trong bụng của Đường Nhật Khanh hơn.
Cảm giác bén nhọn đau đớn lan tràn, cô hít một hơi thật dài, cảm giác đau đớn càng ngày càng thêm mãnh liệt, cô không ngờ Dương Thu Dung thật sự là lại dám xuống tay với cô...
Thân thể của cô giống như một quả khí cầu bị đâm thủng, hai chân như nhũn ra, thân thể cũng không chịu nổi nữa, cảnh vật trước mắt cũng đã bắt đầu lờ mờ.
Dương Thu Dung bỗng nhiên rút dao ra, tay cầm dao run run, đưa tay đẩy ngã Đường Nhật Khanh qua một bên, khủng hoảng lão đảo lui lại hai bước, xoay người liền chạy đi.
Đường Nhật Khanh bị đẩy ngã trên mặt đất, cô nhìn bóng dáng Dương Thu Dung càng ngày càng mơ hồ, thẳng cho đến khi biến mất ở cửa không nhìn thấy nữa.
Cô dùng tay che vết thương lại nhưng máu tươi vẫn chảy ào ào ra ngoài, thân thể giống như bị đâm thủng một lỗ, ý thức, máu tươi, phần sức lực còn lại cũng chậm rãi xối mòn không còn thứ gì.
Xuất hiện trong đầu của cô chỉ là những những hình ảnh vỡ vụn, khuôn mặt của Hạo Trạch và Bùi Danh Chính chồng chất với nhau.
Chẳng lẽ cô thật sự phải chết hay sao?
Đường Nhật Khanh nhìn chằm chằm lên trần nhà, ánh mắt càng ngày càng trở nên mơ hồ, mắt tối sầm lại, cô đã hoàn toàn không có ý thức.
Cùng lúc đó, trên con đường ở vùng ngoại ô tiến về nhà cũ, một chiếc xe Maybach màu đen đang chạy hối hả.
Bùi Danh Chính hít một hơi thật sâu, sau đó lại lấy điện thoại di động ra gọi cho Đường Nhật Khanh một lần nữa, điện thoại có tin hiệu nhưng lại không có ai nghe máy.
Vốn là anh đang bận việc xử lý chuyện của công ty nên căn bản cũng không có thời gian nhìn điện thoại, chờ đến khi anh sứt đầu mẻ trán ứng phó với đám ký giả truyền thông xong, anh quay lại văn phòng mới phát hiện tin nhắn mà Đường Nhật Khanh gửi cho anh, hỏi anh có biết mật mã của két sắt hay không, cho nên vì vậy anh mới biết cô đã trở về nhà cũ.
Thế nhưng cấp dưới điều tra giám sát đã phát hiện thấy bóng dáng của Dương Thu Dung xuất hiện ở gần nhà cũ, lúc này anh mới nhịn không được mà hoảng loạn.
Nếu chỉ có Đường Nhật Khanh ở nhà cũ thì anh cũng không có gì phải lo lắng, nhưng cấp dưới theo dõi nhìn thấy thật sự là Dương Thu Dung, mà Dương Thu Dung cũng đúng lúc trở về nhà cũ, sau đó xảy ra chuyện gì anh cũng không dám nghĩ.
Anh cứ liên tục gọi điện thoại cho Đường Nhật Khanh nhưng lại không có ai nghe, thế là anh cuống quýt phái người đi về nhà cũ, đồng thời mình cũng lập tức rời khỏi công ty trực tiếp tiến về biệt thự.
“Lái nhanh lên đi.” Bùi Danh Chính âm trầm ra mệnh lệnh cho Thường Hiện.
Thường Hiện đáp ứng, nhấc chân điên cuồng đạp chân ga.
Lúc xe đến nhà cũ, khi nhìn thấy cánh cửa sắt đang mở ra, trong lòng Bùi Danh Chính siết chặt, không chờ xe dừng hẳn đã đẩy cửa nhảy xuống xe.
“Đường Nhật Khanh!”
Chạy qua sân, Bùi Danh Chính sải bước dài đẩy cánh cửa ra, trong phòng khách đều đã trống trải, không khí bên trong có chút u âm, lại cộng với việc không có một người nào khiến nó cực kỳ quạnh quẽ.
Bùi Danh Chính không nói hai lời lập tức nhanh chân đi về phía cầu thang, đột nhiên anh quét mắt nhìn thấy gì đó, ánh mắt trầm xuống, dừng chân tại mấy giọt máu đỏ tươi trên bậc thang.
Máu trong người anh bỗng chốc sôi sục trực tiếp xông thẳng lên đến não, anh hít một hơi thật dài, lập tức nhấc chân đi lên lầu, mở miệng kêu: “Đường Nhật Khanh! Em ở đâu rồi! Đường Nhật Khanh!”
Trái tim của anh đang điên cuồng nhảy loạn, Bùi Danh Chính giống như điên mà chạy vào phòng ngủ của ông cụ, không nhìn thấy người lại chạy đến cửa thư pòng đang khép hờ ở bên cạnh, bước chân anh dừng lại một chút, lập tức đẩy cửa phòng ra.
Đường Nhật Khanh đang nằm trên mặt thảm ở thư phòng, máu trên mặt đã không còn, mà tấm thảm ở phía dưới người của cô đã bị máu tươi nhuộm thành một màu đỏ sẫm.
Oàng một tiếng, Bùi Danh Chính chỉ cảm thấy có thứ gì đó nổ tung bên tai của mình, anh chạy lên phía trước, hiển nhiên lòng anh đã rối như tơ vò: “Đường Nhật Khanh! Nhật Khanh!”
Hai tay của anh run rẩy dò xét hơi thở của Đường Nhật Khanh, lúc cảm nhận được hô hấp yếu ớt của cô, trong nháy mắt bắt lấy tia hi vọng cuối cùng, mở miệng hô với người ở bên ngoài: “Gọi bác sĩ.”
Trương Phó đúng lúc đi lên nhìn thấy như vậy cũng choáng váng hết cả mắt, bị anh la hét cả người mới đột nhiên kịp phản ứng lại, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho xe cứu thương.
Bùi Danh Chính luống cuống tay chân che vết thương của Đường Nhật Khanh lại, dùng áo khoác của mình bao lấy thân thể của cô, ôm người phụ nữ vào lòng, cẩn thận từng li từng tí nhanh chóng đi ra ngoài.
Trương Phó vừa nói chuyện điện thoại xong, lúc quay người đang muốn đi lại đột nhiên nhìn thấy điện thoại di động đang dựng đứng thẳng bên cạnh bàn sách, bước chân bỗng nhiên ngừng lại.
Đến gần xem thử, lúc này mới phát hiện điện thoại đứng trước ống đựng bút, phía trước dùng sách cản lại, điện thoại đang ở trạng thái quay video.
Anh ta đột nhiên ý thức được gì đó, vội vàng cầm điện thoại di động lên kết thúc quay video, lại ấn lưu, sau đó ấn mở video ra, nhanh chóng ấn nhanh tốc độ chạy, khi thấy trên màn hình video xuất hiện bóng dáng của Dương Thu Dung, tay đang cầm điện thoại lập tức nắm chặt lại.
Bây giờ, anh ta đã đoán được hung thủ là ai, mà đoạn video này chính là bằng chứng!
CHƯƠNG 456: DAO ĐÂM VÀO BỤNG
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật sâu: “Tôi lừa bà làm gì chứ.”
Dương Thu Dung đứng nguyên tại chỗ, giống như không tin lời của cô nói, lắc đầu phủ nhận: “Không thể như vậy được, chuyện này tuyệt đối không có khả năng!”
Nói xong ánh mắt của bà ta đột nhiên trở nên hung ác, đưa tay lấy một con dao trong túi xách ra, động tác nhanh nhẹn mở ra, chỉ lưỡi dao về phía Đường Nhật Khanh: “Đưa di chúc cho tôi.”
Lúc Đường Nhật Khanh nhìn thấy rõ ràng vật ở trong tay Dương Thu Dung, cơ thể cô căng cứng, một cảm giác lạnh lẽo đột nhiên nảy sinh ở đáy lòng. Cô không ngờ Dương Thu Dung vậy mà lại mang theo hung khí bên người, bây giờ còn dùng đến thứ này mà uy hiếp cô...
Bây giờ cô đã rất rõ ràng Dương Thu Dung là một người như thế nào, tâm như rắn độc, tàn nhẫn độc ác, đối xử với ông cụ cũng có thể tuyệt tình như vậy chứ đừng nói là đối với cô.
Cắn cắn môi, dù là trong lòng cô không muốn cỡ nào nhưng lúc cô nhìn thấy lưỡi dao đang chậm rãi nhích lại gần phía mình, cô vẫn nhịn không được mà hoảng hốt sợ hãi.
“Nhanh lên cho tôi.” Dương Thu Dung cầm con dao khua qua khua lại trước mặt cô.
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, lúc nhìn thấy điện thoại để ở trên bàn đang trong trạng thái quay video từ lúc nãy đến giờ, trong lòng của cô đột nhiên an tâm hơn một chút.
Điện thoại di động của cô vẫn ở trong trạng thái quay video, Dương Thu Dung cũng không hề phát hiện, mà nhất cử nhất động lúc nãy của bọn họ đều đã được điện thoại quay lại, cho dù cô có đưa di chúc cho Dương Thu Dung đi nữa thì chỉ cần có phần thu hình này vậy là có chứng cứ ở đây rồi.
Sau khi cô đã nghĩ thông suốt hết tất cả, Đường Nhật Khanh hít một hơi thật dài, chậm rãi đưa phần di chúc trong tay ra.
Hai mắt Dương Thu Dung tỏa sáng, bà ta đưa tay giật lấy tấm di chúc, nhanh chóng mở ra nhìn.
Mắt đảo qua nội dung cơ bản, thấy rõ điều khoản phân chia tài sản, sắc mặt Dương Thu Dung lập tức thay đổi.
Lại là thật! Không ngờ ông cụ Bùi vậy mà chỉ phân cho Bùi Duy một chút tài sản như vậy.
Lập tức sự tức giận trong lòng dâng lên cuồn cuộn, tay của bà ta run rẩy, vô thức phủ nhận: “Không thể, không thể được!”
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật dài, cô nhìn chằm chằm và bà ta mà lạnh lùng nói: “Sao có thể không được chứ? Giấy trắng mực đen đã viết rất rõ ràng, những chuyện mà bà làm đều hao phí mà thôi. Hơn nữa, bà còn phải trả giá đắt vì những âm mưu vì mình hại người của bà, bà phải ngồi tù.”
Giọng nói của Đường Nhật Khanh như sấm rền khiến cho bên tai Dương Thu Dung nổ tung, bà ta trực tiếp mở miệng phủ nhận: “Không thể được, tôi sẽ không ngồi tù đâu! Mà tài sản của nhà họ Bùi nhất định phải thuộc về tôi và Bùi Duy.”
Dương Thu Dung gần như điên cuồng, con dao trong tay của bà ta không ngừng quơ về phía Đường Nhật Khanh.
Đáy lòng Đường Nhật Khanh phát lạnh, cô hít sâu một hơi: “Tôi cũng đã đưa cho bà rồi, nếu như bà không muốn bị bắt tốt thì rốt nhất đi ngay đi.”
Nếu như cô thật sự chọc giận Dương Thu Dung, nói không chừng cô sẽ còn làm mình bị thương, lựa chọn sáng suốt nhất bây giờ chính là để Dương Thu Dung đi khỏi, sau đó cô sẽ báo cảnh sát.
Dương Thu Dung nghe vậy, sắc mặt bà ta âm u, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó lại tỉnh táo thêm mấy phần, nhìn chằm chằm vào Đường Nhật Khanh mấy giây, đột nhiên cất bước đi gần lại cô: “Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất cô đừng báo cảnh sát.”
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật dài, tê cả da đầu, toàn thân rét run: “Không đâu, di chúc cũng đã bị ba cầm rồi, tôi báo cảnh sát thì có lợi ích gì...”
Lời nói của cô còn chưa dứt, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, Dương Thu Dung đã nhào về phía cô, ngay sau đó eo của cô bị siết chặt, một vật thể lành lạnh xâm nhập vào cơ thể.
“Tôi không tin cô.” Giọng nói của Dương Thu Dung giống như ma quỷ: “Cách tốt nhất chính là làm cho cô ngậm miệng lại vĩnh viễn.”
Nói xong, tay đang cầm dao của bà ta bỗng nhiên dùng sức đẩy, lưỡi dao càng đâm sâu vào trong bụng của Đường Nhật Khanh hơn.
Cảm giác bén nhọn đau đớn lan tràn, cô hít một hơi thật dài, cảm giác đau đớn càng ngày càng thêm mãnh liệt, cô không ngờ Dương Thu Dung thật sự là lại dám xuống tay với cô...
Thân thể của cô giống như một quả khí cầu bị đâm thủng, hai chân như nhũn ra, thân thể cũng không chịu nổi nữa, cảnh vật trước mắt cũng đã bắt đầu lờ mờ.
Dương Thu Dung bỗng nhiên rút dao ra, tay cầm dao run run, đưa tay đẩy ngã Đường Nhật Khanh qua một bên, khủng hoảng lão đảo lui lại hai bước, xoay người liền chạy đi.
Đường Nhật Khanh bị đẩy ngã trên mặt đất, cô nhìn bóng dáng Dương Thu Dung càng ngày càng mơ hồ, thẳng cho đến khi biến mất ở cửa không nhìn thấy nữa.
Cô dùng tay che vết thương lại nhưng máu tươi vẫn chảy ào ào ra ngoài, thân thể giống như bị đâm thủng một lỗ, ý thức, máu tươi, phần sức lực còn lại cũng chậm rãi xối mòn không còn thứ gì.
Xuất hiện trong đầu của cô chỉ là những những hình ảnh vỡ vụn, khuôn mặt của Hạo Trạch và Bùi Danh Chính chồng chất với nhau.
Chẳng lẽ cô thật sự phải chết hay sao?
Đường Nhật Khanh nhìn chằm chằm lên trần nhà, ánh mắt càng ngày càng trở nên mơ hồ, mắt tối sầm lại, cô đã hoàn toàn không có ý thức.
Cùng lúc đó, trên con đường ở vùng ngoại ô tiến về nhà cũ, một chiếc xe Maybach màu đen đang chạy hối hả.
Bùi Danh Chính hít một hơi thật sâu, sau đó lại lấy điện thoại di động ra gọi cho Đường Nhật Khanh một lần nữa, điện thoại có tin hiệu nhưng lại không có ai nghe máy.
Vốn là anh đang bận việc xử lý chuyện của công ty nên căn bản cũng không có thời gian nhìn điện thoại, chờ đến khi anh sứt đầu mẻ trán ứng phó với đám ký giả truyền thông xong, anh quay lại văn phòng mới phát hiện tin nhắn mà Đường Nhật Khanh gửi cho anh, hỏi anh có biết mật mã của két sắt hay không, cho nên vì vậy anh mới biết cô đã trở về nhà cũ.
Thế nhưng cấp dưới điều tra giám sát đã phát hiện thấy bóng dáng của Dương Thu Dung xuất hiện ở gần nhà cũ, lúc này anh mới nhịn không được mà hoảng loạn.
Nếu chỉ có Đường Nhật Khanh ở nhà cũ thì anh cũng không có gì phải lo lắng, nhưng cấp dưới theo dõi nhìn thấy thật sự là Dương Thu Dung, mà Dương Thu Dung cũng đúng lúc trở về nhà cũ, sau đó xảy ra chuyện gì anh cũng không dám nghĩ.
Anh cứ liên tục gọi điện thoại cho Đường Nhật Khanh nhưng lại không có ai nghe, thế là anh cuống quýt phái người đi về nhà cũ, đồng thời mình cũng lập tức rời khỏi công ty trực tiếp tiến về biệt thự.
“Lái nhanh lên đi.” Bùi Danh Chính âm trầm ra mệnh lệnh cho Thường Hiện.
Thường Hiện đáp ứng, nhấc chân điên cuồng đạp chân ga.
Lúc xe đến nhà cũ, khi nhìn thấy cánh cửa sắt đang mở ra, trong lòng Bùi Danh Chính siết chặt, không chờ xe dừng hẳn đã đẩy cửa nhảy xuống xe.
“Đường Nhật Khanh!”
Chạy qua sân, Bùi Danh Chính sải bước dài đẩy cánh cửa ra, trong phòng khách đều đã trống trải, không khí bên trong có chút u âm, lại cộng với việc không có một người nào khiến nó cực kỳ quạnh quẽ.
Bùi Danh Chính không nói hai lời lập tức nhanh chân đi về phía cầu thang, đột nhiên anh quét mắt nhìn thấy gì đó, ánh mắt trầm xuống, dừng chân tại mấy giọt máu đỏ tươi trên bậc thang.
Máu trong người anh bỗng chốc sôi sục trực tiếp xông thẳng lên đến não, anh hít một hơi thật dài, lập tức nhấc chân đi lên lầu, mở miệng kêu: “Đường Nhật Khanh! Em ở đâu rồi! Đường Nhật Khanh!”
Trái tim của anh đang điên cuồng nhảy loạn, Bùi Danh Chính giống như điên mà chạy vào phòng ngủ của ông cụ, không nhìn thấy người lại chạy đến cửa thư pòng đang khép hờ ở bên cạnh, bước chân anh dừng lại một chút, lập tức đẩy cửa phòng ra.
Đường Nhật Khanh đang nằm trên mặt thảm ở thư phòng, máu trên mặt đã không còn, mà tấm thảm ở phía dưới người của cô đã bị máu tươi nhuộm thành một màu đỏ sẫm.
Oàng một tiếng, Bùi Danh Chính chỉ cảm thấy có thứ gì đó nổ tung bên tai của mình, anh chạy lên phía trước, hiển nhiên lòng anh đã rối như tơ vò: “Đường Nhật Khanh! Nhật Khanh!”
Hai tay của anh run rẩy dò xét hơi thở của Đường Nhật Khanh, lúc cảm nhận được hô hấp yếu ớt của cô, trong nháy mắt bắt lấy tia hi vọng cuối cùng, mở miệng hô với người ở bên ngoài: “Gọi bác sĩ.”
Trương Phó đúng lúc đi lên nhìn thấy như vậy cũng choáng váng hết cả mắt, bị anh la hét cả người mới đột nhiên kịp phản ứng lại, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho xe cứu thương.
Bùi Danh Chính luống cuống tay chân che vết thương của Đường Nhật Khanh lại, dùng áo khoác của mình bao lấy thân thể của cô, ôm người phụ nữ vào lòng, cẩn thận từng li từng tí nhanh chóng đi ra ngoài.
Trương Phó vừa nói chuyện điện thoại xong, lúc quay người đang muốn đi lại đột nhiên nhìn thấy điện thoại di động đang dựng đứng thẳng bên cạnh bàn sách, bước chân bỗng nhiên ngừng lại.
Đến gần xem thử, lúc này mới phát hiện điện thoại đứng trước ống đựng bút, phía trước dùng sách cản lại, điện thoại đang ở trạng thái quay video.
Anh ta đột nhiên ý thức được gì đó, vội vàng cầm điện thoại di động lên kết thúc quay video, lại ấn lưu, sau đó ấn mở video ra, nhanh chóng ấn nhanh tốc độ chạy, khi thấy trên màn hình video xuất hiện bóng dáng của Dương Thu Dung, tay đang cầm điện thoại lập tức nắm chặt lại.
Bây giờ, anh ta đã đoán được hung thủ là ai, mà đoạn video này chính là bằng chứng!
Bình luận facebook